3.
Tôi và cha đợi suốt hai đêm nhưng không thấy chị trở lại.
Vào đêm ngày thứ ba, tôi vừa ra khỏi nhà vệ sinh ở sân sau thì một cơn gió lạnh bỗng dưng thổi qua, tôi lập tức cảm nhận được cơn ớn lạnh sau gáy.
Dường như có một lực rất lớn ở trên đỉnh đầu áp xuống, khiến tôi không thể nào cử động được.
Có tiếng bước chân vang lên sau lưng tôi.
Cha mẹ tôi đang ở trong nhà.
Vậy thì người ở sau lưng tôi, lẽ nào là…
Tôi khẽ gọi “chị ơi” một tiếng, đợi mãi không thấy ai đáp lời thì từ từ quay người lại.
Nào ngờ, thứ đ.ậ.p vào mắt tôi chính là gương mặt tươi cười đáng sợ của chị gái.
“Aaaa”, tôi bị dọa sợ, buột miệng thét lên.
Chị tôi lại lẩm bẩm:
“Em gái, chị đói quá.”
Tôi nhớ lại lời của bà Trần, phải thỏa mãn tâm nguyện của chị mới có thể đưa chị ấy rời khỏi đây.
Tôi khó nhọc dẫn chị vào nhà.
Cha tôi nhìn bóng dáng của chị, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng.
Tôi lấy những món ăn được chuẩn bị sẵn ra.
“Chị ơi, đây toàn là những món chị thích ăn đó.”
Vừa nhìn thấy thức ăn, chị tôi lập tức lao đầu vào ăn như hổ đói, không hề để ý đến vết thương trên miệng.
Dường như chị không còn biết đau là gì.
Tôi chỉ mong chị có thể ăn hết bữa ăn này, sau đó đi đầu thai một cách suôn sẻ.
Thế nhưng, một biến cố bất ngờ xảy đến.
“Anh Cương, anh Cương, cho em mượn đèn pin của anh với… Aaaaaa!!!”
Chú Hàn nhà hàng xóm đúng lúc này lại sang nhà tôi mượn đồ.
Khoảnh khắc chú ta nhìn thấy chị tôi, không thể kiềm chế nổi mà hét lên:
“Anh Cương, không phải hôm đó con gái lớn của anh đã… đã ch/et rồi sao?”
Cha và tôi nghe xong, sắc mặt biến đổi.
Chị tôi dừng đôi đũa đang gắp thức ăn, khuôn mặt tái nhợt không giấu được vẻ nghi ngờ.
Chị ấy lạnh nhạt hỏi:
“Chú Hàn, chú nói ai ch/et ạ?”
Chú Hàn sợ phát khiếp, chật vật đứng dậy.
Đến khi chạy ra khỏi cửa, chú ấy thét to:
“Cháu ch/et chứ ai! Không phải cháu đã ch/et ở Đền Ngọc rồi sao?”
Chị tôi lẩm bẩm nói:
“Mình đã ch/et ư?”
Hai tay chị đỡ trán, dường như đang đau đớn tột cùng.
Một tiếng gào khóc ai oán thốt ra từ miệng chị.
“Tôi đã ch/et rồi, tôi bị các người hại ch/et! Tôi chính là bị các người đánh ch/et!”
Giọng nói của chị càng lúc càng trở nên ác liệt, ánh mắt tràn đầy oán hận.
Chị túm lấy cổ áo cha tôi, ném ông ta xuống đất.
“Chỉ vì muốn sinh con trai mà ông nhẫn tâm tra tấn tôi đến ch/et.”
Vài tia sáng bạc lóe lên, tay chân của cha tôi đồng loạt đ/ứ/t rời.
Bốn tia máu bắn tung tóe lên tường, dưới ánh trăng nhìn vô cùng đáng sợ.
Cha tôi ngất xỉu ngay tại chỗ, không thốt nổi lên tiếng nào.
Tôi nhìn chị gái trước mặt, hai chân không ngừng run rẩy.
Khi thấy hai tay của chị bóp lên cổ cha, cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, nhào đến gào khóc:
“Chị ơi, đừng mà! Nếu phạm tội g.i.ế.t người thì chị không thể đầu thai được đâu.”
Tôi ôm chặt lấy hai chân của chị.
Từ nhỏ đến lớn, vì không sinh được con trai nên mẹ luôn đ.á.n.h đập và la mắng chúng tôi.
Lần nào cũng thế, chị luôn đứng phía trước che chở cho tôi.
Tôi thật lòng hy vọng chị mình có thể đầu thai một cách thuận lợi, đừng hủy hoại bản thân vì hai kẻ cặn bã này nữa.
Quả nhiên, sau khi nghe xong, chị tôi dừng tay lại.
Thế nhưng giây tiếp theo, chị lại vươn tay lên cổ tôi…
4.
Lẽ nào chị ấy đã mất đi thần trí, muốn tấn công cả tôi ư?
Trong cơn hoảng loạn, chị nắm trúng chuỗi hạt Tử Kim trên cổ tôi.
Cổ tôi bị b.ó.p ch.ặ.t, chuỗi hạt nứt ra.
Một hạt Tử Kim bắn vào mắt chị tôi.
“Aaa…”
Chị tôi che mắt lại, gào thét chạy ra bên ngoài.
Trên sàn nhà ch.ảy đầy m/á/u tươi, tôi nhìn người đàn ông bị ch/ặ/t đ/ứ/t tay chân đang nằm dưới đất, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Cuối cùng cha tôi vẫn giữ được mạng sống.
Dường như ông ta nghĩ đến đứa con trai chưa chào đời của mình, vậy nên sau khi hôn mê ba ngày, cuối cùng ông ta đã tỉnh lại.
Tay chân của cha quấn băng kín mít, ông ta nằm liệt trên giường.
Mẹ tôi sờ lên bụng, khóc lóc.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ, con nhỏ kia sẽ không quay lại nữa phải không?”
Sắc mặt của bà Trần không tốt lắm.
Sau khi nhà tôi xảy ra chuyện, người dân trong làng đều nghĩ bà ấy không có bản lĩnh gì, h.ạ.i cha tôi biến thành bộ dạng này.
Tôi nhặt một vài hạt bị vỡ hôm đó lên, gói chặt lại rồi đưa cho bà ấy.
“Bà Trần, hôm đó may mà có chuỗi hạt này cứu cháu.”
Trên những viên hạt này thoang thoảng mùi sừng tê giác.
Tôi từng nghe những người lớn tuổi trong làng nói, sừng tê giác có khả năng thu hút ma quỷ rất tốt.
Nhưng mà, tôi không thể nghĩ ra tại sao bà Trần lại hại tôi, chỉ có thể dối lòng nói vài lời cảm ơn.
Bà ta khua khua tay thở dài.
“Hung thần Quy Dương đã thành hình rồi, nó nhất định sẽ quay lại.”
“Người của Quy Dương, oán hận ngất trời.”
“Ban đầu, ta muốn đưa con bé đi đầu thai, tích chút âm đức. Không ngờ nó vẫn ép ta phải ra tay.”
Mẹ tôi lau nước mắt cầu xin:
“Bà Trần, bà phải tiêu diệt con khốn kia bằng mọi giá! Chúng con nuôi nấng nó bao lâu nay, thế mà giờ nó lại muốn làm h.ạ.i chúng con.”
Tôi đứng bên cạnh, cau mày lắng nghe.
Từ khi tôi có thể nhớ được, chuyện đánh đập luôn xảy ra đều đặn như cơm bữa.
Hàng ngày, chị tôi phải làm những công việc nặng nhọc như cho gà ngỗng ăn, giặt giũ, nấu nướng cho cả nhà.
Nếu như có chỗ nào khiến mẹ tôi không hài lòng thì còn chẳng được ăn cơm.
Bà Trần suy nghĩ một lúc lâu mới nói:
“Chuyện này một mình ta không làm được, phải mời sư tỷ ta ra tay.”
Mẹ tôi nghe xong thì kích động hỏi:
“Sư tỷ của bà, có phải là cái vị trong Đền Ngọc không?”
Bà Trần gật đầu.
Sau đó, mẹ tôi lấy mấy tờ tiền đỏ dưới gầm giường ra đưa cho bà Trần.
Hồi nhỏ, tôi từng được nghe lý do tại sao bà Trần có thể làm những chuyện này.
Không chỉ nhờ hiểu biết sâu rộng mà còn bởi, bà ta có một vị sư tỷ.
Mà vị sư tỷ này lại chính là đạo sĩ Bội Ngọc quanh năm tu luyện trong Đền Ngọc kia.
Có lời đồn rằng đạo sĩ Bội Ngọc có thể giao tiếp với các vị thần phật trong Đền Ngọc.
Pháp thuật của mụ ta rất cao siêu.
Mẹ tôi chắp hai tay lại, miệng không ngừng lẩm nhẩm:
“Nếu như có thể mời đạo sĩ Bội Ngọc về thì con khốn kia cứ chờ bị đ.á.n.h thành tro bụi đi.”
Bà Trần muốn tôi đi cùng bà ta đến Đền Ngọc để mời người.
Nói thật, tôi hơi sợ tới nơi đó.
Nhưng tôi không thể chống lại sự đe dọa của mẹ, đành phải đi theo.
Đền Ngọc vẫn yên tĩnh như mọi khi.
Nói ra mới thấy kỳ lạ, có gia đình nào trong làng chúng tôi mà không phải lo toan chén cơm manh áo đâu?
Tại sao năm đó lại quyên góp nhiều tiền như vậy để xây nên từ đường này?
Tôi đi theo bà Trần vào tận bên trong Đền Ngọc.
Chờ một lát sau, đạo sĩ Bội Ngọc xuất hiện rồi.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mụ ta.
Hàng năm, tôi chỉ nghe thấy tiếng bà ta đánh chiêng vào cuối buổi lễ.
“Chị gái cháu bây giờ đã bắt đầu h.ạ.i người rồi, với tư cách là người trông coi Đền Ngọc, ta không thể ngồi yên được. Lần này phải làm một cái đạo tràng ở nhà cháu thì mới có thể thu phục được cô ta.”
Tôi nhìn dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt của đạo sĩ Bội Ngọc, vô thức hỏi:
“Bà quan tâm đến tất cả những chuyện hại người giống vậy sao?”
Bà Trần vỗ lên trán tôi:
“Con nhóc này, mày bị dọa đến ngu rồi hả, nói linh tinh gì thế?”
Tôi vội vàng im miệng.
Về đến nhà, tôi thuật lại cho mẹ toàn bộ những lời đạo sĩ Bội Ngọc đã nói.
Mẹ tôi đồng ý ngay.
“Để tao xem con khốn kia còn có thể làm ra chuyện quỷ quái gì?”
Không biết có phải do bà ta quá kích động hay không, trong lúc ngẩn ngơ, tôi thấy bụng mẹ cử động vài lần.
Mẹ tôi ôm bụng lăn lộn trên giường:
“Con trai, con đừng giày vò mẹ nữa.”
Nhưng mẹ tôi chỉ mới mang thai gần đây thôi mà…
Trong những ngày chờ đợi để làm đạo tràng, không hề thấy chị tôi quay lại nữa.
Không biết có phải là do chuỗi hạt Tử Kim đã làm chị ấy bị thương hay không.
Dần dần, tình hình của mẹ tôi ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Lượng cơm bà ta ăn mỗi lúc một nhiều hơn, hũ cơm trong nhà bị bà ta ăn sạch bách.
Bụng mẹ tôi dần phình ra giống như quả bóng.
Cha tôi nằm trên giường, gào thét mỗi ngày vì đói.
Tôi bưng một bát nước cháo đến bên cạnh cha, đút cho ông ta từng thìa một.
“Cha, cha uống thêm đi.”
Sau khi cha tôi uống xong, ông ta vẫn ú ớ kêu la.
Tôi biết thứ ông ta quan tâm nhất bây giờ là đứa con trai trong bụng mẹ tôi.
“Cha yên tâm, cha có thì mẹ con cũng có.”
Không bỏ sót ai cả đâu.
Tôi đứng dậy đi đến phòng của mẹ.
5.
Mẹ tôi vừa thấy tôi bưng bát vào là vươn ngay tay ra chộp lấy.
Chút nước cháo này làm sao đủ cho mẹ ăn chứ?
Quả nhiên, sau khi uống xong, mẹ tôi bắt đầu gặm nhấm những chỗ sơn bị tróc ra trên tường.
Âm thanh nhai nuốt khiến con người ta dựng tóc gáy.
Bụng mẹ tôi không ngừng động đậy.
Đến khi mẹ cảm thấy no bụng, bà ta gục người xuống giường với vẻ mặt thỏa mãn.
Tôi phát hiện bụng bà đã trở nên tròn hơn.
Phần da lộ ra bên ngoài rất mỏng, như thể giây tiếp theo nó sẽ nổ tung vậy.
Đúng lúc này, bà Trần đến.
Bà ta nói đạo sĩ Bội Ngọc đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, đêm nay sẽ mở một đạo tràng ở nhà tôi, tiễn chị tôi đi.
Tôi ngước lên, nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ rồi gật đầu.
Ban đêm, đạo sĩ Bội Ngọc mang nhạc cụ của thầy tu đến, đặt một bàn cúng trong sân nhà chúng tôi.
Bà Trần đứng bên cạnh giúp đỡ mụ ta.
Bấy giờ, cha mẹ tôi nằm trong nhà như hai kẻ tàn tật.
Tôi lấy ra lá trà duy nhất còn sót trong nhà, pha một ít nước rồi bưng ra ngoài.
Sau đó, tôi trốn vào trong góc đợi chị gái mình xuất hiện.
Vừa đến giờ Tý, một cơn gió lạnh ập tới.
Đạo sĩ Bội Ngọc thắp ba nén nhang, cầm nhạc cụ lên và đi quanh sân ba vòng.
Không biết mụ ta niệm chú gì trong miệng.
Bỗng nhiên, tất cả những lá bùa trên bàn bị thổi bay lên không trung.
Một đôi tay của phụ nữ vươn ra b.ó.p cổ bà Trần.
Là chị gái!
Đạo sĩ Bội Ngọc nhìn thấy, lập tức lấy máu chó đen đã chuẩn bị từ trước hắt lên người chị tôi.
Chị tôi né được.
Toàn bộ chỗ máu chó đen kia hắt lên người bà Trần.
Một mùi hôi thối bốc ra từ người bà ta.
Đạo sĩ Bội Ngọc hét lớn:
“To gan, mày lại dám đả thương người khác! Đã vậy thì xem ta đánh mày tan thành tro bụi đây!”
Tôi co rúm người dưới chân tường, quan sát cuộc chiến trong sân.
Ban đầu, chị tôi khó khăn đối đầu với hai người kia.
Nhưng về sau, không biết tại sao mà đạo sĩ Bội Ngọc và bà Trần càng lúc càng chậm chạp.
Cuối cùng hai người họ ngã khuỵu xuống đất, nằm cứng đơ không động đậy.
Chị tôi không để ý đến họ nữa, đi thẳng vào trong nhà.
Sau đó, có tiếng mẹ tôi thét lớn vọng ra.
Tôi nhìn những dấu tay đẫm m/á/u in trên cửa sổ trong phòng, vùi mặt sâu vào đầu gối, hai vai run rẩy không ngừng.
Tôi bật cười thành tiếng.
Không biết mẹ tôi bây giờ có thấy đau không?
Bà ta đã cảm nhận được nỗi đau đớn mà chị tôi phải chịu đựng hay chưa?
Bà ta đáng phải chịu đựng tất cả những thứ này!
Chị tôi chỉ đang đòi công bằng cho chính mình mà thôi.
Tôi lặng lẽ cất chén trà trên bàn đi, liếc mắt nhìn hai người đang nằm trên mặt đất.
Hiệu lực của thuốc có thể kéo dài đến khi trời sáng.
Đối với chị tôi, quãng thời gian này chắc là đủ rồi.
Tôi cầm vò rượu trong sân lên uống ừng ực.
Ánh trăng đêm nay thật là đẹp.
Kết hợp với những tiếng gào thét trong nhà.
Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy vui sướng đến thế.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi bị bà Trần đánh thức.
Tôi ngủ ngoài sân cơ mà?
Không biết đã vào phòng đắp chăn từ bao giờ.
“Cô nhóc này, chị cháu hoá quỷ trở nên mạnh quá… chúng ta đánh giá thấp nó rồi. Mẹ của cháu…”
Bà Trần và đạo sĩ Bội Ngọc nhìn nhau lắc đầu, sau đó rời đi.
Lẽ nào chị tôi đã đi rồi?
Tôi lập tức bật dậy, chạy đến phòng của mẹ.
Vừa đến cửa phòng, tôi ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc.
Hai tay mẹ tôi nắm chặt lấy khung cửa.
Cơ thể bà ta đã cứng đờ.
Đáng sợ nhất là cái bụng của bà ta, không biết bị vật sắc nhọn gì r.ạ.c.h mà nội tạng l.ò.i hết ra ngoài.
Ruột lòng thòng rơi cả ra sàn, tôi không nén nổi sự cồn cào trong dạ dày, chạy vội ra ngoài nôn.
Sau khi dân làng biết chuyện của nhà tôi, họ đứng chen chúc bên ngoài để hóng chuyện.
Trưởng làng dẫn theo mấy người nữa tới giúp lo liệu tang lễ cho mẹ tôi.
Cái ch/et của bà ta quá đáng hổ thẹn, chỉ có thể ch.ô.n cất qua loa cho xong.
Từ sau hôm ấy, cha tôi bắt đầu mê sảng.
Ông ta nằm trên giường la hét suốt ngày.
Tôi nghe đến phát phiền, phải nhét một miếng giẻ vào mồm ông ta thì ông ta mới chịu im miệng.
Kẻ ác phải để kẻ ác trừng trị.
Không chỉ có cha mẹ tôi, mà còn cả những vị thần thánh luôn mê hoặc lòng dân kia nữa.
Tôi ngước nhìn Đền Ngọc ở phía xa, trong lòng lên kế hoạch kỹ càng.
Bình luận facebook