6.
Lâu lắm rồi tôi không thấy bà Trần xuất hiện trong làng.
Trước cổng nhà bà ta đầy những quả trứng thối do dân làng ném vào.
Cái ch/et thương tâm của mẹ tôi khiến dân làng không còn tin tưởng vào pháp thuật của bà ta nữa.
Hôm nay, tôi nấu món măng xanh xào yêu thích của chị.
Sau khi bỏ thức ăn vào hộp cơm, tôi lặng lẽ đi tới phía sau ngọn núi.
Băng qua khu rừng nhỏ, tôi tìm đến một hang động bí mật.
Khi tôi còn nhỏ, những đứa trẻ nhà khác đều chơi bắn dây thun, nhảy dây.
Cha mẹ tôi không bao giờ mua cho chúng tôi những món đồ chơi đó.
Chị gái chỉ có thể dắt tôi đến chỗ này, chơi trốn tìm với tôi.
Chỉ có hai chị em tôi biết về nơi này.
Tôi cầm hộp cơm lên, bước vào hang động, gõ ba lần lên bức tường đá xung quanh.
Sau đó, một bóng người từ bên trong bước ra.
Tôi vui vẻ chạy vào.
“Chị ơi, ăn cơm thôi.”
Đúng vậy, chị tôi vẫn chưa ch/et.
Ngày đó, cha mẹ tôi mải vui sướng vì sắp được sinh con trai, đương nhiên không thèm nhìn chị tôi thêm lần nào.
Vì vậy, tôi lặng lẽ đưa chị đến hang động này.
Mỗi ngày, tôi đều để dành thức ăn của mình rồi mang đến đây.
Trên người chị tôi hầu hết là những vết thương ngoài da.
Nhiệt độ của hang động rất thấp nên vết thương ấy không bị sưng viêm.
Chỉ là tôi không ngờ, tuy giữ được tính mạng nhưng chị tôi điên rồi.
Lần đầu tiên chị về nhà trong trạng thái không minh mẫn, đến cả tôi cũng bị dọa sợ.
Tôi sợ cha mẹ sẽ gi/ế/t chị thêm lần nữa.
Nhưng sau đó tôi nhận ra, hóa ra con người làm việc xấu thì trong lòng ắt có quỷ.
Cho dù chị tôi điên rồi, thì chị vẫn không quên thù hận trong lòng mình.
Cha mẹ tôi mới là những kẻ đáng sợ nhất.
Những sai lầm họ gây nên, đều sẽ phải hoàn trả bằng hết.
Ngày qua ngày, tôi lấy trộm thuốc từ trạm thú y, trộn chúng vào nước rồi nấu cơm.
Đúng như dự đoán, con người và động vật đều giống nhau.
Mẹ tôi giống như đàn lợn ở phía đông trong làng, cả ngày chỉ biết đòi ăn.
Cha tôi mê man cả ngày, không phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ.
“Chị ơi, hôm nay chúng ta sẽ ăn món măng xanh xào chị thích nhất.”
Tôi đột nhiên nhớ về khi còn bé, chị luôn kiên nhẫn dỗ dành tôi ăn cơm.
Chị nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp.
Thi thoảng, chị tôi vẫn sẽ có lúc tỉnh táo.
Suy cho cùng, ngoài chị ra, đâu còn ai nghĩ đến chuyện đắp chăn cho tôi khi thấy tôi say ngủ?
Mắt tôi dần nhòe đi, tôi xới cho chị gái một bát đầy thức ăn, đút cho chị ăn từng miếng một.
Cha mẹ tôi thật sự đáng ch/et, nhưng kẻ khởi xướng cũng không thể thoát được.
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Đền Ngọc, thầm thề trong lòng:
Chị ơi, em nhất định sẽ báo thù cho chị!
Thật ra, tôi không biết nhiều về tòa Đền Ngọc này.
Đó là nơi thiêng liêng nhất trong làng chúng tôi.
Nghe nói, tổ tiên của làng chúng tôi đã tình cờ cứu được một vị thần gặp nạn. Sau đó để đền ơn, ông ta đã ban cho dân làng một điều ước. Kể từ đó, dân làng bắt đầu gây quỹ để tu sửa lại Đền Ngọc này.
Tuy nhiên, câu chuyện này được truyền ra sau khi đạo sĩ Bội Ngọc đến làng chúng tôi.
Hàng năm, vị trí đứng đầu trong buổi lễ được chọn ra bởi tiếng chiêng của đạo sĩ Bội Ngọc.
Những năm trước, tuy rằng những gia đình khác không nhẫn tâm bằng cha mẹ tôi, thế nhưng những cô gái đó cũng bị tra tấn thê thảm đến nỗi không nhìn ra hình người.
Sau khi buổi lễ kết thúc, họ sống không nổi mấy ngày đã bị gia đình ném đi.
Suy cho cùng, các vị thần phật trong Đền Ngọc đã ban tặng cho những gia đình đó một đứa con trai rồi, làm sao trong nhà có thể tiếp tục nuôi một đứa con gái dở sống dở ch/et được đây?
Sau khi cho chị tôi ăn xong, tôi để lại một ít lương khô trong hang, đủ cho chị tôi ăn vài ngày.
Tối hôm nay, tôi sẽ đến Đền Ngọc thăm dò.
7.
Đền Ngọc vào ban đêm trông vô cùng trang nghiêm.
Những cành cây bên ngoài bức tường trắng được treo đầy những túi cầu phước màu đỏ, bên trong viết rất nhiều lời cầu nguyện.
Đỏ trắng đan xen.
Có bao nhiêu cô gái thảm hại ra đi, trong thôn sẽ chào đón bấy nhiêu cậu bé ra đời.
Tôi trèo qua bức tường, lẻn vào bằng cửa hông.
Những bức tượng thần phật vẫn sừng sững, sống động như thường lệ.
Đạo sĩ Bội Ngọc kia sống ở tầng hai.
Ngoài mụ ta ra, ngay cả trưởng làng cũng không được đặt chân đến đó.
Tôi nhẹ nhàng bước lên cầu thang.
Những thanh gỗ cũ kĩ không tránh khỏi phát ra vài tiếng cọt kẹt.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ giúp tôi soi sáng những bậc thang phía trước.
Khi lên đến tầng hai, tôi nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện.
Rắc rối rồi, tôi muốn nhân lúc nửa đêm đến đây để điều tra, không ngờ đã muộn vậy rồi mà tầng hai vẫn còn người thức.
Trong lòng tôi rất tò mò, rốt cuộc là ai đang ở bên trong?
Tôi chậm rãi tiến lại gần căn phòng đó.
Nghe giống như giọng nói của một người đàn ông.
“Phế vật! Mọi năm làm tốt thế mà giờ lại biến thành thế này.”
“Anh Vương, bao năm nay không xảy ra chuyện gì, ai mà ngờ được con nhỏ ch/et tiệt năm nay lại thật sự làm loạn lên chứ.”
Đây là giọng của đạo sĩ Bội Ngọc.
Người mà mụ ta nói chẳng lẽ là chị gái tôi?
Người đàn ông được gọi là anh Vương kia gắt gỏng ngắt lời bà ta.
“Quỷ thần cái gì chứ, tôi thấy bà đóng giả thánh thần lâu đến nỗi bản thân hồ đồ theo rồi. Tôi nói cho bà biết, bên trên đang giục đấy. Nếu vẫn không giao được hàng tới thì bà ch/et chắc rồi.”
Hắn ta dứt lời, tôi nghe thấy tiếng mở cửa vang lên.
Tôi nhanh chóng chạy xuống dưới gầm cầu thang, chui vào trốn trong đó.
Một người đàn ông giận dữ đi xuống cầu thang, rời khỏi Đền Ngọc.
Quả nhiên, Đền Ngọc này ẩn chứa một bí mật động trời.
Đạo sĩ Bội Ngọc và bà Trần ở trong làng chúng tôi nhiều năm như thế, đều có động cơ đen tối.
Ngay khi tôi chuẩn bị rời đi, tôi vô tình đụng phải một chồng giấy dưới gầm cầu thang.
Tôi nhặt chúng lên xem, những dòng chữ được viết bên trên khiến tôi hoảng sợ…
Sau khi về đến nhà, tôi múc cho cha một bát nước cháo.
Bây giờ không thể để ông ta ch/et ngay được.
Nếu trong nhà chỉ còn lại một đứa con gái mồ côi là tôi, sớm muộn gì nhà cửa đất đai cũng sẽ bị người thân họ hàng đến chia chác.
Tôi nghĩ về những bí mật mà mình vừa phát hiện được ở Đền Ngọc.
Nằm trên giường, tôi trằn trọc thức trắng đêm.
Sáng sớm hôm sau, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện ríu rít của dì Hàn ở sân nhà bên.
“Biết chuyện gì chưa? Trong thôn sắp có chuyện mừng lớn đấy.”
Một nhóm các dì và các bà tụ tập xung quanh dì ấy.
“Vị thần trong Đền Ngọc đã truyền lời rằng, năm nay làng chúng ta làm lễ tốt nhất. Vậy nên ngài muốn chọn ra cô gái may mắn trong làng để giữ lại bên mình.”
Người bên cạnh vội vàng hỏi:
“Thật hay giả thế?”
Dì Hàn mím môi, không vui nói:
“Giả thế nào được. Tôi vừa mới nghe lỏm trước cổng nhà trưởng làng, tin hay không tùy mọi người. Dù sao tôi cũng phải về trang điểm thật đẹp cho Tiểu Thuý, nhỡ đâu nó được chọn thì không phải sau này có thể nói chuyện với các vị thần tiên rồi sao!”
Sau khi nghe thấy những lời này, bác Trần lập tức quay người chạy về nhà.
Bà ấy vừa chạy vừa nói:
“Thần tiên phù hộ, xin hãy để con ranh nhà con cầu xin được một đứa con trai về đây.”
Một câu nói khơi dậy ngàn sóng gió.
Chưa đến hai ngày sau, đạo sĩ Bội Ngọc xuất hiện trong làng với vẻ mặt kiêu ngạo.
Mọi người nhìn thấy dáng vẻ đạo mạo như tiên nữ của mụ ta thì nhao nhao quỳ xuống vái lạy.
Tôi lẩn trong đám đông, lạnh nhạt khịt mũi.
“Ta nghĩ mọi người đều biết mục đích ta đến đây hôm nay rồi nhỉ. Ta sẽ chọn ra ba ứng cử viên cho vị trí cô gái may mắn, đưa đến cho tiên gia xem mặt.”
Mọi người nghe thế, nhanh chóng đẩy con gái nhà mình lên phía trước.
Đạo sĩ Bội Ngọc chọn ra ba cô gái năng động hoạt bát nhất.
Trong số đó, hai cô gái mặt đầy nước mắt, không muốn rời đi.
Cha mẹ họ thấy vậy thì mắng mỏ đ.á.n.h đ.ậ.p để đe dọa con gái mình, không ngừng dặn dò:
“Đến trước mặt các vị thần tiên thì nhớ phải xin một đứa em trai về nhà, biết chưa hả?”
Tôi lặng lẽ đi theo phía sau đạo sĩ Bội Ngọc, nhìn bà ta đưa ba cô gái đến Đền Ngọc.
Tôi có linh cảm người đàn ông hôm trước sẽ đến đây.
Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến lúc trời tối, tôi phải tranh thủ chuẩn bị một số thứ.
Bình luận facebook