-
Truyện 14: LỤC LINH CHÂU 樱桃小酒 P2
5.
Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Kiều Mặc Vũ đứng ra.
"Lục Hải, mau dịch đi!"
"Anh cứ nói chúng ta là pháp sư, cô gái đó không phải mang thai, mà là bị thần linh trừng phạt."
"Đến tối, trời sẽ có hiện tượng kỳ lạ, thần linh sẽ hiện thân."
Nghe thấy hai chữ "pháp sư", mọi người trong bộ lạc đều sợ hãi lùi về phía sau một bước.
Tù trưởng là một người đàn ông trung niên có thân hình vạm vỡ, ngực nở cao, cao gần một mét chín.
Ông ta nửa tin nửa ngờ nhìn Lục Hải, Lục Hải cắn chặt răng.
"Thôi thì cứ chờ đến tối, nếu không có gì xảy ra, thì chứng tỏ chúng tôi đang nói dối."
"Đến lúc đó, chúng tôi sẵn sàng chịu hình phạt thiêu sống."
Tù trưởng sai người nhốt chúng tôi vào một căn nhà tranh.
Mặc dù không còn bị ánh sáng mặt trời thiêu đốt, nhưng căn nhà này chật hẹp lại ngột ngạt, khiến người ta thở không ra hơi.
Tôi vỗ vỗ bả vai Kiều Mặc Vũ, nhìn cô đầy cảm thán.
"Không hổ là sinh viên, đầu óc còn khá lanh lợi."
Kiều Mặc Vũ đắc ý ngửa mặt lên trời cười to.
Lục Hải mặt ủ mày ê ngồi một bên, gấp đến độ khóe miệng nổi lên một chuỗi bọt nước.
"Tù trưởng này đã từng ra thế giới bên ngoài, dùng cái gì mà điện thoại, máy chiếu để lừa gạt, e là không được."
Lục Hải lo lắng, là dư thừa.
Trong túi tôi có nhiều bùa chú như vậy, cứ quăng một lá bùa nổ ra ngoài, là có thể dọa cho những người bản địa kia sợ chết khiếp.
Kiều Mặc Vũ nghiêm túc lục lọi túi tôi.
"Mẹo là do tớ nghĩ ra, bùa phải do cậu bỏ ra."
"Mẹ kiếp, đồ bại gia chi tử! Không có một tờ bùa nào rẻ tiền hơn sao?"
6.
Cuối cùng cũng đến đêm, nhiệt độ cũng giảm xuống đột ngột.
Nơi này chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn, ban ngày 4-50 độ C, tối chỉ có vài độ C, đôi khi thậm chí có thể xuống dưới 0 độ C.
Nam nữ già trẻ trong bộ lạc đều ra ngoài, tù trưởng phái người đốt lửa, một đám người như hổ rình mồi nhìn chằm chằm chúng tôi.
Lục Hải căng thẳng đến mức liên tục nấc, Kiều Mặc Vũ và Tống Phỉ Phỉ lại là bộ dáng có dự tính trong lòng.
Tôi dồn khí đan điền, hai tay kết ấn, trong miệng lớn tiếng niệm thần chú.
"Thiên địa vô cực, càn khôn mượn pháp, ban cho ta thần lực, thiên giáng ngũ lôi!"
"Rầm rầm~"
Mặt đất bắt đầu xuất hiện rung lắc rất nhỏ, có vô số bóng đen từ phương xa lao đến, tung bụi mù lên trời.
Kiều Mặc Vũ và Tống Phỉ Phỉ trợn mắt há hốc mồm.
Đặc biệt là Kiều Mặc Vũ, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
"Tốt lắm! Lục Linh Châu cậu cũng dám lén lút tiến bộ sau lưng tớ!"
Tôi cũng có chút giật mình, câu thần chú còn chưa đọc xong mà sức mạnh đã lớn đến vậy?
Bóng đen trong đêm tối nhanh chóng áp sát, hình dáng mơ hồ ban đầu cũng dần trở nên rõ ràng.
Thân hình khổng lồ, lỗ tai như quạt, thân hình rắn chắc như vách tường, đây là voi?
Đây là một đám người nguyên thủy đang xua đuổi voi, bọn họ cởi trần, chỉ quấn vỏ cây lá quanh thắt lưng.
Trong tay mỗi người đều cầm vũ khí, có cung tên, gậy gộc, giáo dài, thậm chí còn có dao xương.
Trên mặt bọn họ vẽ đầy hình vẽ kỳ lạ, khuôn mặt hung dữ, ánh mắt đầy sát khí.
Đáng sợ nhất chính là, bọn họ còn đeo một chuỗi hộp sọ quanh cổ.
Những hộp sọ chỉ to bằng nắm tay, màu đen, nhìn rất rùng rợn.
Tộc nhân Assimbia đang vây quanh chúng tôi lập tức tan tác như chim muông, chỉ còn lại ba người chúng tôi đứng tơ lơ mơ ở giữa.
Sắc mặt Lục Hải trắng bệch, môi run rẩy một lúc lâu mới thều thào kêu lên.
"Chạy mau! Đây là bộ lạc ăn thịt người!"
7.
"Vút!"
Một cây gậy dài nhọn hoắt ở đầu như một cây lao bay tới, đâm người vừa chạy qua tôi xuống đất.
Máu tươi từ ngực hắn phun ra, bắn vào mặt tôi.
Chất lỏng ấm áp khiến tôi run rẩy cả người, mà người cũng tỉnh táo trở lại.
"Chạy đi!"
Tôi và Tống Phỉ Phỉ mấy năm nay đi khắp cả nước, mà Kiều Mặc Vũ càng là từ nhỏ đã theo ông bà vào nam ra bắc.
Nhưng loại giết người hàng loạt quy mô lớn thế này, chúng tôi vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Nơi nơi đều là máu, của đàn ông, phụ nữ, già, trẻ.
Tộc Assimba đối mặt với chúng tôi lúc đầu rất hung hăng, nhưng khi gặp phải tộc ăn thịt người này, giống như chuột gặp mèo.
Đội gồm hàng trăm người đàn ông cường tráng, trong chớp mắt tan rã.
"Chạy về phía này!"
Chúng tôi đều là luyện qua võ công, Lục Hải từng nhập ngũ, thể chất cũng tốt hơn người thường rất nhiều.
Nhưng những người này chạy quá nhanh, chưa kể còn có vài con voi đang chạy ngang dọc trong bộ lạc.
Tôi kéo Tống Phỉ Phỉ chạy thục mạng về phía trước, một bóng người đột nhiên ngã xuống bên cạnh tôi.
Tôi liếc nhìn sang, máu trong người như đông cứng lại.
Là cô gái mà chúng tôi muốn cứu.
Cổ cô ấy bị trói bằng dây thừng, giống như một con mồi bị kéo lê.
Tròng mắt cô ấy lồi cao, miệng há to, giống như một con cá đang tuyệt vọng sắp chết.
Ngay trong khoảnh khắc tôi dừng lại, một lực lớn truyền đến từ phía sau, tôi bị người ta hất xuống đất.
"Linh Châu!"
Biểu tình Tống Phỉ Phỉ và Kiều Mặc Vũ gấp gáp, Lục Hải cố gắng kéo hai người bọn họ, không cho họ xoay người chạy về phía tôi.
8.
Một người đàn ông da đen cực kỳ vạm vỡ dùng đầu gối kề vào bụng tôi, cười nham hiểm buộc sợi dây vào cổ tôi.
Sức lực hắn quá lớn, quả thực giống như một con bò rừng.
Tôi ra sức bắt lấy cổ tay hắn, hai người vật lộn, đầu lâu trên cổ hắn không ngừng đong đưa.
Những chiếc đầu lâu này nhỏ hơn nhiều so với người bình thường, hơn nữa tất cả đều không mọc răng.
Trong lòng tôi rùng mình, đây là đầu lâu của trẻ sơ sinh!
Súc sinh này!
Không hề do dự, tôi lập tức nhắm thẳng vào đôi mắt hắn phun ra một ngụm nước bọt lớn.
Hắn giật mình cầm lòng không đậu mà nâng cánh tay lên che chắn.
Chính vào khoảnh khắc này, tôi ném lôi phù đã nắm trong tay vào hắn, lớn tiếng hét lên câu thần chú chưa kịp niệm xong.
"Thái Thượng Lão Quân, cấp tốc như luật lệnh!"
Tôi một chân đá bay hắn, hắn ngã ngửa ra sau, vừa lúc đụng phải mấy người đồng bọn ăn thịt người khác của hắn.
"Rầm rầm!"
Bóng bạc bay múa, sấm chớp vang trời.
Mấy đạo tia sét có đường kính bằng ngón tay từ bầu trời cao rơi xuống, bổ vào trên người bọn họ.
Mấy người họ kêu la thảm thiết trên mặt đất, nhanh chóng ngừng giãy giụa.
Một mùi thịt cháy xém lan tỏa trong không khí.
Mọi người đều bị sét đánh bất ngờ này làm cho hoảng sợ, tôi nhân cơ hội này quay đầu bỏ chạy.
Nghe Lục Hải nói, những người bản địa trên mảnh đất này đều rất tôn sùng sức mạnh của tự nhiên.
Hy vọng lá lôi phù này có thể dọa được bọn họ.