-
Chương 2
5
Mẹ chồng mấy ngày trước vẫn kiên quyết đứng về phía ta, sau khi nghe tin Trình Vô Song có thai, sắc mặt thả lỏng dò xét sắc mặt ta: “Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống hồ là cốt nhục Thẩm gia ta sao có thể lưu lạc bên ngoài.”
"Cuối cùng đều gọi ngươi là mẫu thân, tiện nhân kia thì coi là cái thá gì!”
"A Ninh, quá bướng bỉnh sẽ không tốt cho danh tiếng của Hộ quốc công phủ."
Khi Thẩm Như Trác ngỏ lời cầu thân ta, phụ thân mẫu thân lo lắng hắn có người trong lòng, sợ ta chịu khổ.
Thẩm mẫu vỗ muốn nát ngực thề sẽ thương ta hơn cả con ruột.
Nhưng trong vòng năm năm, bà ta đã quên mất lời hứa của mình, đã tính đến việc nạp thiếp cho Thẩm Như Trác từ lâu.
“Song Nhi đơn thuần, không thể so với ngươi tâm tư nặng nề. Chỉ cần cho nàng một danh phận đứng đắn, một viện nhỏ, nàng sẽ mang theo hài tử sống yên ổn qua ngày, không uy hiếp ngươi cái gì.”
“Gánh cái danh đố phụ đối với ngươi cũng không tốt. Ta và ngươi là phu thê không nên vì người ngoài mà huyên náo đến mức khó coi.”
Ta ngước mắt lên liếc nhìn Thẩm phụ, ông vẫn đang ôm lồng chim, ríu rít trêu chọc chú chim vàng anh nhỏ, ngoảnh mặt làm ngơ trước sự lo lắng lúc này.
Chim vàng anh sống trong chiếc lồng làm bằng gỗ lim, ăn thịt nai bằm, uống nước suối, nó còn cao quý hơn con người.
Thẩm gia nhờ vào Tạ gia ra mới có thể sống an nhàn, đến mức họ đã hoàn toàn quên đi những khó khăn đã trải qua.
Nhưng ta không sinh ra để làm quản gia cho người ta.
Ta nhìn người một nhà này bằng ánh mắt lạnh lùng: "Được rồi! Cho nàng ta vào cửa."
"Là bản thân mình lựa chọn, không hối hận là được!”
Ta đứng dậy rời đi, thuận tiện kéo theo Thẩm Ý của ta.
Nó trốn sau cây cột son đỏ, kinh ngạc nhìn Thẩm gia đang làm khó mẫu thân mình như thế nào, họ quý trọng đứa trẻ còn chưa xuất hiện như thế nào.
"Ý nhi đừng sợ. Mẫu thân ở đây, Ý nhi vĩnh viễn là người mẫu thân yêu thương nhất, cũng sẽ không bao giờ bị bất cứ kẻ nào thay thế.”
6
Trong khi Thẩm gia đang vui vẻ bận rộn dọn dẹp và trang trí tiểu viện cho đôi vợ chồng mới cưới thì ta mời năm vị chưởng quầy tới tính toán doanh thu trong 5 năm qua và số ngân lượng đã tiêu vào việc chung.
Diêu cô cô thấy ta nghiêm túc liền nói mấy lời khuyên bảo: “Chỉ là một thiếp thất mà thôi không có gì đáng sợ cả.”
“Ta hầu hạ Thái hậu nhiều năm, có vạn cách khiến nàng ta chết trong im lặng. Phu nhân, tại sao phải..."
Nhìn thấy Thẩm Ý cúi đầu trêu chọc đàn kiến, ta thấy xót xa.
Tôi biết sáng sớm nó đã cầm bài tập được tiên sinh khen ngợi đến gặp Thẩm Như Trác, nhưng Thẩm Như Trác đang bận làm vườn cho Trình Vô Song và đứa con trong bụng, đôi bàn tay lấm bùn của hắn thản nhiên ném tờ giấy Tuyên Thành sang một bên, cứ thế đuổi Thẩm Ý đi.
Thẩm Ý mang theo tâm trạng vui mà đi, lại ôm lấy một giỏ nước mắt thất vọng trở về.
Nhưng nó sợ ta buồn nên đành chịu đựng tủi hờn mà không nói một lời.
Ý Nhi quan trọng với ta như vậy, ngoại trừ tiểu viện của ta cũng không cho nó đi đến nơi khác, nhưng phiền toái cứ tìm đến nó.
Lúc ta đến cửa hàng kiểm tra sổ sách, Trình Vô Song giả vờ tới tiểu viện của ta thỉnh an.
Nàng ta liền đánh chủ ý lên người Ý Nhi.
Nàng ta hất bình trà nóng vào người Ý Nhi nhưng hét lên sợ hãi nằm trên mặt đất, rên rỉ đau bụng, vu oan Ý Nhi làm nàng bị thương.
Khi ta biết tin vội vã chạy về nhà, Diêu cô cô cố nén nước mắt ôm Ý Nhi.
Thẩm Như Trác, Thẩm mẫu, đại phu trong phủ đều tập trung tại sân của Trình Vô Song.
Thẩm Như Trác thậm chí còn nói ra những lời lẽ gay gắt: “Nếu tiểu công tử trong bụng di nương xảy ra chuyện gì, ta bắt tất cả người trong tiểu viện phải đền mạng!”
Tiểu công tử?
Thẩm Ý sống sờ sờ của ta hắn làm như không thấy, ngược lại xem khối thịt chưa thành hình là tâm can bảo bối.
"Phía bên kia nói bị kinh sợ, đang xem bệnh."
"Hầu gia... không quan tâm đến tiểu viện của chúng ta!"
Nhìn những vết phồng rộp như bong bóng trên chân Ý Nhi, ta không thể kìm nén được cơn tức giận nữa: “Về nhà!”
7
Đường phố cuối năm tấp nập xe cộ, ta lại ngồi vào ghế đánh xe, vẫy roi điều khiển xe rất nhanh.
Trên đường đi, gây ra vô số cảm thán.
Khi đến phủ Hộ quốc, ta ôm lấy thân thể Ý Nhi bị thương, hét lớn: "Phụ thân, cứu mạng!"
"Mau mời thái y!"
Ngoài cửa có rất nhiều người đứng xem, thấy ta vội vàng về phủ gọi thái y, đã đoán được bảy tám phần.
Sau một hồi chẩn bệnh kê thuốc, thái y bị chặn lại bên ngoài phủ, hỏi ra mới biết Ý Nhi bị thiếp thất làm phỏng, Thẩm gia lại chậm trễ chữa trị.
Nhất thời oanh động cả kinh thành.
Ai mà không biết lúc Ý Nhi vừa sinh ra, phụ thân và Thẩm gia vì tương lai nó sẽ kế thừa tước vị Hầu gia hay vị trí Hộ quốc công của phụ thân ta mà náo loạn đến Dưỡng tâm điện.
Cuối cùng vẫn là bệ hạ ra mặt làm hòa, chỉ nói sau khi Ý Nhi trưởng thành sẽ tự mình lựa chọn, lúc này hai bên mới thôi.
Lúc đó ai không cực kỳ hâm bộ Thẩm Ý.
Nhưng hôm nay ai không đồng tình với Thẩm Ý.
Bảo bối của Hộ quốc công bị thiếp thất Thẩm gia tính toán, lại bị Thẩm gia kinh thường.
Buộc Triêu Dương quận chúa tự mình đánh xe về phủ Hộ quốc công cầu cứu mới bảo vệ được một thân da thịt.
Sau khi ổn định Thẩm Ý, ta mới kể lại tình huống ở Thẩm gia cho phụ thân mẫu thân.
Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ thở dài thuyết phục ta kiên nhẫn, không ngờ phụ thân ta lại cầm thương muốn đánh đến Thẩm phủ đòi công bằng cho ta, còn muốn nửa cái mạng của Thẩm Như Trác.
“Phụ thân, bình tĩnh!"
"Vết thương ngoài da thịt sẽ lành theo thời gian. Nếu chúng làm tổn thương Ý Nhi của con, con sẽ khiến chúng nợ máu phải trả bằng máu!"
Thấy ta có kế hoạch, phụ thân trầm ngâm hồi lâu rồi thở dài: “Không cần chịu ủy khuất, không được thì cứ trở về. Trường thương Quốc công phủ vĩnh viễn ở phía sau bảo vệ mẹ con các con!”
“Nếu…”
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên mặt của phụ thân, soi rõ nỗi tiếc nuối và đau lòng của ông.
Ta về nhà được nửa ngày Thẩm Như Trác mới sai quản gia đến đón.
"Hầu gia nói công tử trẻ người non dạ, phạt nhẹ là được.”
“Chỉ là phu nhân quản giáo không nghiêm, nên giao ra quyền quản gia, sao chép nữ tắc, suy ngẫm sai lầm của mình.”
Ta ném chén trà nóng vào mặt hắn, giận dữ hét lên: “Cút!"
Quản gia xám xịt rời đi, Thẩm gia cũng không có ai đến hỏi thăm vết thương của Thẩm Ý.
“Hổ dữ không ăn thịt con, Thẩm gia lại nhẫn tâm như vậy!”
Ta ôm mẫu thân, Thẩm gia tuyệt tình, ta mới có thể tuyệt nghĩa!
Ngày hôm sau Thẩm Như Trác trên triều bị ngôn quan vạch tội ái thiếp diệt thê, giết hại trưởng tử.
Phụ thân ta tuổi già quỳ gối trước thánh giá xin được hòa ly.
Thánh thượng thương ta, nhưng lại không dám đặt tiền lệ hòa ly, nên muốn giết Trình Vô Song để xoa dịu cơn giận của ta.
Lúc đó, Thẩm Như Trác từ lời nói của thái y biết được Thẩm Ý của ta bị phỏng thành hình dạng như thế nào.
Nhưng khi hắn quỳ gối trước Thánh thượng, lại vì xin tha cho Trình Vô Song, đồng thời thay nàng nhận hình phạt chịu đánh mười trượng.
Phụ thân thất vọng nhìn hắn: "Lão phu sai rồi, ngay từ đầu ta không nên đưa A Ninh đến Thẩm gia!"
Hắn chợt ngẩng đầu, nhìn thấy sát khí trên người phụ thân ta mới ngậm miệng lại.
Nhưng tội ái thiếp diệt thê cuối cùng đã trở thành sự thật.
8
Thẩm Ý bị thương ở chân, nằm trên giường cả ngày nghe ta kể chuyện xưa, nhưng đôi mắt to vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa.
Lòng ta rung động, đặt cuốn sách xuống, nghiêm túc hỏi: “Con nhớ phụ thân?"
Nó rụt rè cụp mắt xuống: "Con nói nhớ phụ thân, mẫu thân có đau lòng không?”
Mũi đau nhức, ta ôm lấy đầu thằng bé: "Sẽ không!"
“Con của ta, hắn tự do. Hắn có thể muốn bất kỳ ai, cũng có thể không muốn bất kỳ kẻ nào.”
“Hắn có quyền tự do yêu và ghét."
"Vậy… phụ thân có thể đến thăm con được không?"
Bàn tay của ta nắm chặt đến mức chuyển sang màu trắng xanh.
Đứa nhỏ ngốc nghếch, không phải mẫu thân không cho hắn đến, mà là hắn chưa bao giờ muốn đến.
Nếu trong lòng hắn có con, sao mẫu thân phải đi đến tình cảnh này.
Tối hôm đó, Thẩm mẫu đến mang theo lễ vật quý giá, muốn vãn hồi thanh danh cho con trai của bà ta.
Họ xin lỗi rất nhiều nhưng phụ thân mẫu thân luôn nhàn nhạt: “Ý Nhi ngươi có thể đi xem một chút, lễ vật thì mang về đi.”
“Mang theo máu thịt của cháu trai ta, chỉ cần nhìn nó thôi là ta đã thấy đau lòng rồi!”
Thẩm mẫu sắc mặt cứng đờ, nhưng cũng không dám phản bác.
Nhìn thấy chân Thẩm Ý dính đầy thuốc, bà ta che khăn tay lại, run rẩy: “Sao lại bị thương nặng như vậy!"
"Không phải nàng nói không bị thương sao? Nàng..."
Bà ta không nói được nữa, ý đồ của Trình Vô Song cho dù chậm chạp như bà ta cũng có thể dễ dàng hiểu được, huống chi là Thẩm Như Trác khôn ngoan.
"A Ninh, mẫu thân..."
"Mẫu thân không cần phải nói nhiều nữa! Hầu gia dù sao cũng từ trong bụng mẫu thân mà ra, sủng ái hắn là đương nhiên."
“Nhưng Ý Nhi cũng là máu thịt của ta, tấm lòng thương con của ta mẫu thân cũng có thể hiểu được.”
Yêu cầu làm hòa của bà bị chặn lại.
Sau khi Thẩm mẫu rời đi, Thẩm Ý thận trọng ngập ngừng nói: “Mẫu thân, con không mang theo tờ giấy nào cả!”
“Quốc công phủ có!”
“Tiên sinh của con đâu?”
“Có thể mời lại!”
"Cái đó······"
“Con muốn quay lại?"
Thằng bé nhìn ta tội lỗi, rồi gật đầu với đôi mắt đỏ hoe.
Lòng ta dịu lại, không khỏi tự trách mình đã quá thiếu kiên nhẫn.
Tuy rằng cơ hội không thể bỏ qua, nhưng Ý Nhi dù sao vẫn là một đứa trẻ, Hầu phủ là nhà của nó bốn năm.
Đột nhiên rời khỏi Hầu phủ, rời khỏi những người quen thuộc, thằng bé không quen chưa kịp thích ứng.
Phụ thân mẫu tha biết ta đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, họ thương con gái nhưng cũng thương cháu ngoại.
"Mặc kệ con lựa chọn thế nào, phụ thân mẫu thân đều sẽ ủng hộ con vô điều kiện!"
Ta thật may mắn khi luôn có phụ thân mẫu thân che chở.
Nếu Ý Nhi cũng vậy thì viên mãn rồi.
Mẹ chồng mấy ngày trước vẫn kiên quyết đứng về phía ta, sau khi nghe tin Trình Vô Song có thai, sắc mặt thả lỏng dò xét sắc mặt ta: “Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống hồ là cốt nhục Thẩm gia ta sao có thể lưu lạc bên ngoài.”
"Cuối cùng đều gọi ngươi là mẫu thân, tiện nhân kia thì coi là cái thá gì!”
"A Ninh, quá bướng bỉnh sẽ không tốt cho danh tiếng của Hộ quốc công phủ."
Khi Thẩm Như Trác ngỏ lời cầu thân ta, phụ thân mẫu thân lo lắng hắn có người trong lòng, sợ ta chịu khổ.
Thẩm mẫu vỗ muốn nát ngực thề sẽ thương ta hơn cả con ruột.
Nhưng trong vòng năm năm, bà ta đã quên mất lời hứa của mình, đã tính đến việc nạp thiếp cho Thẩm Như Trác từ lâu.
“Song Nhi đơn thuần, không thể so với ngươi tâm tư nặng nề. Chỉ cần cho nàng một danh phận đứng đắn, một viện nhỏ, nàng sẽ mang theo hài tử sống yên ổn qua ngày, không uy hiếp ngươi cái gì.”
“Gánh cái danh đố phụ đối với ngươi cũng không tốt. Ta và ngươi là phu thê không nên vì người ngoài mà huyên náo đến mức khó coi.”
Ta ngước mắt lên liếc nhìn Thẩm phụ, ông vẫn đang ôm lồng chim, ríu rít trêu chọc chú chim vàng anh nhỏ, ngoảnh mặt làm ngơ trước sự lo lắng lúc này.
Chim vàng anh sống trong chiếc lồng làm bằng gỗ lim, ăn thịt nai bằm, uống nước suối, nó còn cao quý hơn con người.
Thẩm gia nhờ vào Tạ gia ra mới có thể sống an nhàn, đến mức họ đã hoàn toàn quên đi những khó khăn đã trải qua.
Nhưng ta không sinh ra để làm quản gia cho người ta.
Ta nhìn người một nhà này bằng ánh mắt lạnh lùng: "Được rồi! Cho nàng ta vào cửa."
"Là bản thân mình lựa chọn, không hối hận là được!”
Ta đứng dậy rời đi, thuận tiện kéo theo Thẩm Ý của ta.
Nó trốn sau cây cột son đỏ, kinh ngạc nhìn Thẩm gia đang làm khó mẫu thân mình như thế nào, họ quý trọng đứa trẻ còn chưa xuất hiện như thế nào.
"Ý nhi đừng sợ. Mẫu thân ở đây, Ý nhi vĩnh viễn là người mẫu thân yêu thương nhất, cũng sẽ không bao giờ bị bất cứ kẻ nào thay thế.”
6
Trong khi Thẩm gia đang vui vẻ bận rộn dọn dẹp và trang trí tiểu viện cho đôi vợ chồng mới cưới thì ta mời năm vị chưởng quầy tới tính toán doanh thu trong 5 năm qua và số ngân lượng đã tiêu vào việc chung.
Diêu cô cô thấy ta nghiêm túc liền nói mấy lời khuyên bảo: “Chỉ là một thiếp thất mà thôi không có gì đáng sợ cả.”
“Ta hầu hạ Thái hậu nhiều năm, có vạn cách khiến nàng ta chết trong im lặng. Phu nhân, tại sao phải..."
Nhìn thấy Thẩm Ý cúi đầu trêu chọc đàn kiến, ta thấy xót xa.
Tôi biết sáng sớm nó đã cầm bài tập được tiên sinh khen ngợi đến gặp Thẩm Như Trác, nhưng Thẩm Như Trác đang bận làm vườn cho Trình Vô Song và đứa con trong bụng, đôi bàn tay lấm bùn của hắn thản nhiên ném tờ giấy Tuyên Thành sang một bên, cứ thế đuổi Thẩm Ý đi.
Thẩm Ý mang theo tâm trạng vui mà đi, lại ôm lấy một giỏ nước mắt thất vọng trở về.
Nhưng nó sợ ta buồn nên đành chịu đựng tủi hờn mà không nói một lời.
Ý Nhi quan trọng với ta như vậy, ngoại trừ tiểu viện của ta cũng không cho nó đi đến nơi khác, nhưng phiền toái cứ tìm đến nó.
Lúc ta đến cửa hàng kiểm tra sổ sách, Trình Vô Song giả vờ tới tiểu viện của ta thỉnh an.
Nàng ta liền đánh chủ ý lên người Ý Nhi.
Nàng ta hất bình trà nóng vào người Ý Nhi nhưng hét lên sợ hãi nằm trên mặt đất, rên rỉ đau bụng, vu oan Ý Nhi làm nàng bị thương.
Khi ta biết tin vội vã chạy về nhà, Diêu cô cô cố nén nước mắt ôm Ý Nhi.
Thẩm Như Trác, Thẩm mẫu, đại phu trong phủ đều tập trung tại sân của Trình Vô Song.
Thẩm Như Trác thậm chí còn nói ra những lời lẽ gay gắt: “Nếu tiểu công tử trong bụng di nương xảy ra chuyện gì, ta bắt tất cả người trong tiểu viện phải đền mạng!”
Tiểu công tử?
Thẩm Ý sống sờ sờ của ta hắn làm như không thấy, ngược lại xem khối thịt chưa thành hình là tâm can bảo bối.
"Phía bên kia nói bị kinh sợ, đang xem bệnh."
"Hầu gia... không quan tâm đến tiểu viện của chúng ta!"
Nhìn những vết phồng rộp như bong bóng trên chân Ý Nhi, ta không thể kìm nén được cơn tức giận nữa: “Về nhà!”
7
Đường phố cuối năm tấp nập xe cộ, ta lại ngồi vào ghế đánh xe, vẫy roi điều khiển xe rất nhanh.
Trên đường đi, gây ra vô số cảm thán.
Khi đến phủ Hộ quốc, ta ôm lấy thân thể Ý Nhi bị thương, hét lớn: "Phụ thân, cứu mạng!"
"Mau mời thái y!"
Ngoài cửa có rất nhiều người đứng xem, thấy ta vội vàng về phủ gọi thái y, đã đoán được bảy tám phần.
Sau một hồi chẩn bệnh kê thuốc, thái y bị chặn lại bên ngoài phủ, hỏi ra mới biết Ý Nhi bị thiếp thất làm phỏng, Thẩm gia lại chậm trễ chữa trị.
Nhất thời oanh động cả kinh thành.
Ai mà không biết lúc Ý Nhi vừa sinh ra, phụ thân và Thẩm gia vì tương lai nó sẽ kế thừa tước vị Hầu gia hay vị trí Hộ quốc công của phụ thân ta mà náo loạn đến Dưỡng tâm điện.
Cuối cùng vẫn là bệ hạ ra mặt làm hòa, chỉ nói sau khi Ý Nhi trưởng thành sẽ tự mình lựa chọn, lúc này hai bên mới thôi.
Lúc đó ai không cực kỳ hâm bộ Thẩm Ý.
Nhưng hôm nay ai không đồng tình với Thẩm Ý.
Bảo bối của Hộ quốc công bị thiếp thất Thẩm gia tính toán, lại bị Thẩm gia kinh thường.
Buộc Triêu Dương quận chúa tự mình đánh xe về phủ Hộ quốc công cầu cứu mới bảo vệ được một thân da thịt.
Sau khi ổn định Thẩm Ý, ta mới kể lại tình huống ở Thẩm gia cho phụ thân mẫu thân.
Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ thở dài thuyết phục ta kiên nhẫn, không ngờ phụ thân ta lại cầm thương muốn đánh đến Thẩm phủ đòi công bằng cho ta, còn muốn nửa cái mạng của Thẩm Như Trác.
“Phụ thân, bình tĩnh!"
"Vết thương ngoài da thịt sẽ lành theo thời gian. Nếu chúng làm tổn thương Ý Nhi của con, con sẽ khiến chúng nợ máu phải trả bằng máu!"
Thấy ta có kế hoạch, phụ thân trầm ngâm hồi lâu rồi thở dài: “Không cần chịu ủy khuất, không được thì cứ trở về. Trường thương Quốc công phủ vĩnh viễn ở phía sau bảo vệ mẹ con các con!”
“Nếu…”
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên mặt của phụ thân, soi rõ nỗi tiếc nuối và đau lòng của ông.
Ta về nhà được nửa ngày Thẩm Như Trác mới sai quản gia đến đón.
"Hầu gia nói công tử trẻ người non dạ, phạt nhẹ là được.”
“Chỉ là phu nhân quản giáo không nghiêm, nên giao ra quyền quản gia, sao chép nữ tắc, suy ngẫm sai lầm của mình.”
Ta ném chén trà nóng vào mặt hắn, giận dữ hét lên: “Cút!"
Quản gia xám xịt rời đi, Thẩm gia cũng không có ai đến hỏi thăm vết thương của Thẩm Ý.
“Hổ dữ không ăn thịt con, Thẩm gia lại nhẫn tâm như vậy!”
Ta ôm mẫu thân, Thẩm gia tuyệt tình, ta mới có thể tuyệt nghĩa!
Ngày hôm sau Thẩm Như Trác trên triều bị ngôn quan vạch tội ái thiếp diệt thê, giết hại trưởng tử.
Phụ thân ta tuổi già quỳ gối trước thánh giá xin được hòa ly.
Thánh thượng thương ta, nhưng lại không dám đặt tiền lệ hòa ly, nên muốn giết Trình Vô Song để xoa dịu cơn giận của ta.
Lúc đó, Thẩm Như Trác từ lời nói của thái y biết được Thẩm Ý của ta bị phỏng thành hình dạng như thế nào.
Nhưng khi hắn quỳ gối trước Thánh thượng, lại vì xin tha cho Trình Vô Song, đồng thời thay nàng nhận hình phạt chịu đánh mười trượng.
Phụ thân thất vọng nhìn hắn: "Lão phu sai rồi, ngay từ đầu ta không nên đưa A Ninh đến Thẩm gia!"
Hắn chợt ngẩng đầu, nhìn thấy sát khí trên người phụ thân ta mới ngậm miệng lại.
Nhưng tội ái thiếp diệt thê cuối cùng đã trở thành sự thật.
8
Thẩm Ý bị thương ở chân, nằm trên giường cả ngày nghe ta kể chuyện xưa, nhưng đôi mắt to vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa.
Lòng ta rung động, đặt cuốn sách xuống, nghiêm túc hỏi: “Con nhớ phụ thân?"
Nó rụt rè cụp mắt xuống: "Con nói nhớ phụ thân, mẫu thân có đau lòng không?”
Mũi đau nhức, ta ôm lấy đầu thằng bé: "Sẽ không!"
“Con của ta, hắn tự do. Hắn có thể muốn bất kỳ ai, cũng có thể không muốn bất kỳ kẻ nào.”
“Hắn có quyền tự do yêu và ghét."
"Vậy… phụ thân có thể đến thăm con được không?"
Bàn tay của ta nắm chặt đến mức chuyển sang màu trắng xanh.
Đứa nhỏ ngốc nghếch, không phải mẫu thân không cho hắn đến, mà là hắn chưa bao giờ muốn đến.
Nếu trong lòng hắn có con, sao mẫu thân phải đi đến tình cảnh này.
Tối hôm đó, Thẩm mẫu đến mang theo lễ vật quý giá, muốn vãn hồi thanh danh cho con trai của bà ta.
Họ xin lỗi rất nhiều nhưng phụ thân mẫu thân luôn nhàn nhạt: “Ý Nhi ngươi có thể đi xem một chút, lễ vật thì mang về đi.”
“Mang theo máu thịt của cháu trai ta, chỉ cần nhìn nó thôi là ta đã thấy đau lòng rồi!”
Thẩm mẫu sắc mặt cứng đờ, nhưng cũng không dám phản bác.
Nhìn thấy chân Thẩm Ý dính đầy thuốc, bà ta che khăn tay lại, run rẩy: “Sao lại bị thương nặng như vậy!"
"Không phải nàng nói không bị thương sao? Nàng..."
Bà ta không nói được nữa, ý đồ của Trình Vô Song cho dù chậm chạp như bà ta cũng có thể dễ dàng hiểu được, huống chi là Thẩm Như Trác khôn ngoan.
"A Ninh, mẫu thân..."
"Mẫu thân không cần phải nói nhiều nữa! Hầu gia dù sao cũng từ trong bụng mẫu thân mà ra, sủng ái hắn là đương nhiên."
“Nhưng Ý Nhi cũng là máu thịt của ta, tấm lòng thương con của ta mẫu thân cũng có thể hiểu được.”
Yêu cầu làm hòa của bà bị chặn lại.
Sau khi Thẩm mẫu rời đi, Thẩm Ý thận trọng ngập ngừng nói: “Mẫu thân, con không mang theo tờ giấy nào cả!”
“Quốc công phủ có!”
“Tiên sinh của con đâu?”
“Có thể mời lại!”
"Cái đó······"
“Con muốn quay lại?"
Thằng bé nhìn ta tội lỗi, rồi gật đầu với đôi mắt đỏ hoe.
Lòng ta dịu lại, không khỏi tự trách mình đã quá thiếu kiên nhẫn.
Tuy rằng cơ hội không thể bỏ qua, nhưng Ý Nhi dù sao vẫn là một đứa trẻ, Hầu phủ là nhà của nó bốn năm.
Đột nhiên rời khỏi Hầu phủ, rời khỏi những người quen thuộc, thằng bé không quen chưa kịp thích ứng.
Phụ thân mẫu tha biết ta đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, họ thương con gái nhưng cũng thương cháu ngoại.
"Mặc kệ con lựa chọn thế nào, phụ thân mẫu thân đều sẽ ủng hộ con vô điều kiện!"
Ta thật may mắn khi luôn có phụ thân mẫu thân che chở.
Nếu Ý Nhi cũng vậy thì viên mãn rồi.
Bình luận facebook