• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Gieo Gió Gặt Bão (CĐ) (1 Viewer)

  • Chương 4

13
Thẩm Như Trác có thể cho nàng ta cái gì ta không biết, nhưng hắn lại khiến Thẩm Ý thất vọng một lần nữa.

Phụ thân đã sớm chuẩn bị nhân sâm song thai ngàn năm, để trong khố phòng làm lễ vật bái sư.

Từ tiên sinh đức cao vọng trọng, chính là thầy của tiên đế, Thẩm Ý sùng bái hắn đã lâu, sang năm hắn sẽ hồi kinh.

Nhưng hắn không sợ quyền quý, không ham tiền tài, chỉ có hứng thú với nhân sâm song thai.

Vì để Thẩm Ý bái sư, phụ thân đã tốn rất nhiều tâm tư, dùng gần mười vạn lượng bạc mới tìm được củ nhân sâm hoàn chỉnh này.

Trình Vô Song vì muốn dỗ dành người Thẩm gia vui vẻ, tận lực đến tiểu viện của ta xin lỗi, bị Diêu cô cô chặn ở bên ngoài.

Nàng ta khẩn cầu vài câu đã ôm bụng kêu đau, nha hoàn nói di nương bị chấn kinh tổn hại thai khí.

Lang băm được mời tới nói thai nhi sinh ra đã yếu ớt, vô cùng suy nhược, nay lại kinh động thai khí, sợ khó sinh ra được.

Nếu dùng nhân sâm song thai làm thuốc, tĩnh thâm điều trị, bảo đảm người mẹ được vui vẻ, có thể bình an vô sự.

Thẩm Như Trác không hỏi đã tự ý lấy nhân sâm đi, lúc ta đuổi tới nhân sâm đang tốt đẹp đã bị nghiền thành bột.

“Ngươi cũng biết đây là lễ vật bái sư của Thẩm Ý? Là lễ vật độc nhất vô nhị phụ thân ta khó khăn lắm mới tìm được.”

Hắn không hề xấu hổ, thậm chí còn hùng hồn trả lời: “Là việc học của con trai ngươi quan trọng? Hay mạng của đứa nhỏ trong bụng Song Nhi quan trọng?”

“Chỉ là một tiên sinh dạy học mà thôi, mời ai chả được, cần gì tốn nhiều công sức như thế!”

“Huống chi vốn là ngươi nợ Song Nhi, lấy nhân sâm chỉ là đền bù tổn thất mà thôi!”

Thẩm Ý nắm chặt nắm đấm, nức nở hỏi Thẩm Như Trác: “Trong lòng phụ thân chuyện của Ý Nhi đều không quan trọng sao?”

“Trong khố phòng nhiều nhân sâm như vậy, sao cứ muốn nhân sâm của Ý Nhi?”

Thẩm Như Trác bị hỏi chột dạ: “Ai dạy ngươi nói chuyện với phụ thân như vậy? Lễ nghi giáo dục vi phụ dạy ngươi đều chui vào bụng chó rồi sao?”

“Đứa nhỏ trong bụng di nương cũng là tay chân của ngươi, sao ngươi nỡ để nó phải chịu khổ.”

Nước mắt Thẩm Ý như hạt đậu rơi đầy mặt: “Phụ thân coi trọng nó như thế, không nên đón con trở về, Hầu phủ và tước vị đều phải giao cho nó mới phải.”

Thẩm Như Trác giận dữ tát Thẩm Ý một cái ngã nhào trên mặt đất, nhìn đôi má Thẩm Ý sưng đỏ, ta không kiềm được tức giận tát hắn hai cái, lúc hắn đang chuẩn bị đánh trả, ta lấy cây trâm chỉ vào bụng Trình Vô Song: “Ngươi thử động một cái ta xem, chuẩn bị nhặt xác mẹ con nàng đi!”

“Ta nói được làm được!”

Thấy mắt ta quá đỏ, hận ý quá lớn, Thẩm Như Trác sợ hãi không dám cử động.

“Thả nàng ra, ta không so đo với ngươi.”

“Nhưng ta muốn so đo với ngươi!”

Ta dùng cây trâm phế tay phải của Trình Vô Song, nhìn máu tươi từ tay nàng ta chảy ra, ta mới thấy bớt tức giận: “Dám động vào người và đồ của ta, phải dùng một tay bồi thường!”

“Các ngươi làm xằng làm bậy nhiều như thế, xem thử có bao nhiêu cánh tay để bồi thường.”

Trong tiếng gào thét của Thẩm Như Trác, tiếng Trình Vô Song la khóc, ta ôm Thẩm Ý không quay đầu trở về tiểu viện.

Mà nước mắt nó thấm ướt của quần áo của ta, ta cũng không an ủi một câu.

Bây giờ nhìn rõ còn hơn ngày sau bị tổn thương.

Hy vọng không nên có thì nên bóp chết từ trong trứng nước.

14
Thẩm Như Trác vì muốn bù đắp cho Trình Vô Song, đưa ra hai cửa hàng duy nhất đứng tên hắn, còn có vị trí thế tử chưa định ra.

Trình Vô Song quay người dùng ngân lượng mua cẩm y hoa phục, châu ngọc đầy người.

Tay phải của nàng mặc dù bị phế không thể dùng đàn tỳ bà, nhưng lại thắng được một túi đầy ngân lượng.

“Thứ tử thì như thế nào? Chưa chắc đã không bằng đích tử.”

“Chờ con trai ta trở thành Hầu gia, còn có cái gì không phải của ta!”

Ta không thèm để ý đến nàng ta.

Nàng ta lại cố nói tiếp: “Không phải tỷ tỷ nói thiếp thất không có tư cách vào cung sao? Hầu gia vì dỗ ta vui vẻ, vậy mà xin ân điển, cuối năm ta sẽ vào cung.”

Nàng ta thật sự đắc ý, hạt châu trên đầu đều sáng rực, chẳng qua là cắm bị lệch, trông chẳng ra làm sao.

“Châu thoa này nương nương trong nội cung cũng có một cái, ngươi rêu rao như thế không sợ phạm tới quý nhân sao?”

“Tỷ tỷ ghen tị ta được Hầu gia tặng châu thoa ngàn vàng khó cầu sao? Nhưng hắn vì ta mà tìm người tỉ mỉ chế tác. Tỷ tỷ không thích? Ta lại rất yêu thích, ngày nào cũng muốn đeo. Hầu gia vui vẻ, ta cũng cảm thấy vui lây!”

“Tỷ tỷ không vui thì tự mình nhận lấy đi.”

“Mỗi ngày ta nhìn thấy vết thương trên tay đều cảm thấy ấm ức, tỷ cũng phải nếm thử mới được.”

Ta lắc đầu nhìn nàng đắc ý, người không biết điều kết quả sẽ không được chết già.

Tin tức Thẩm Như Trác dẫn Trình Vô Song vào cung truyền đến, ta liền gửi bái thiếp cáo ốm với cô cô, không đến nơi náo nhiệt.

Giao thừa ta dẫn theo Thẩm Ý vẫn luôn buồn bã rầu rĩ trở về phủ Hộ quốc công.

Phụ thân mẫu thân đương nhiên vui mừng, phủ Hộ quốc công lạnh lẽo bỗng trở nên náo nhiệt.

Phụ thân già rồi, tấm lưng từng cõng ta đã hơi còng xuống.

Nhưng tình thương của ông vẫn có thể đỉnh thiên lập địa.

Thẩm Ý của ta được ông giơ lên cao, ném cao hơn đầu rồi vững vàng tiếp được.

Đùa giỡn đến mệt, phụ thân lại để thằng bé cưỡi trên đầu vai, treo lồng đèn lên tường, phát đủ tiền lì xì.

“Qua năm mới ngoại tổ phụ dẫn con đi cưỡi ngựa!”

“Ý Nhi của ta xương cốt tốt, chính là kỳ tài luyện võ. Ngân thương của phụ thân không người truyền thừa, cứ để lại cho Ý Nhi.”

“Đợi con học xong cưỡi ngựa, ngoại tổ phụ dẫn con đi săn. Lông hồ ly ở Tây sơn là mềm mại nhất, ngoại tổ mẫu và mẫu thân con rất thích, lấy nó về làm khăn choàng.”

“Đợi con lớn hơn một chút, ngoại tổ phụ dẫn con ra bên ngoài nhìn xem. Đó là giang sơn ngoại tổ phụ từng chinh chiến.”

Đôi mắt Thẩm Ý vẫn luôn sáng lóng lánh, ngồi trên chân phụ thân hỏi người về tuyết ở đại mạc, hỏi về chim ưng Tắc Bắc, hỏi về sông nước Giang Nam, hỏi về hoa ở ngoại ô.

Năm năm tuổi, Thẩm Ý ngủ quên trong ngực phụ thân.

Mẫu thân lôi kéo tay ta, cùng xem pháo hoa trong nội cung.

“Phụ thân con tuy đã già nhưng vẫn có thể vì A Ninh chống lên một mảnh trời.”

“A Ninh không cần khó xử, muốn làm gì thì làm!”

“Chỉ là một đứa trẻ, muốn yêu thương thế nào ông già này vẫn cho được.”

Năm mới khởi đầu mới, không nên rơi nước mắt. Nhưng ta vẫn không thể kiềm được bật khóc.

15
Sáng sớm hôm sau người của Thẩm gia đã chờ ở cửa, câu ta nhanh chóng hồi phủ.

Ta chậm rãi dùng bữa sáng, lại nhận lì xì từ phụ mẫu mới ung dung trở về.

Thẩm Như Trác lo lắng chờ ở cửa, cầu ta vào cung cứu con trai hắn và Trình Vô Song.

Hóa ra là ánh trăng sáng trong nội cung nhìn rõ mặt Trình Vô Song, nhìn rõ diện mạo có vài phần tương tự, còn có trâm cài chói mắt trên đầu.

Thẩm Như Trác vô cùng yêu quý thiếp thất, thậm chí không tiếc ái thiếp diệt thê, không coi trọng đích tử, đắc tội với phủ Hộ quốc công, cả kinh thành ai cũng biết.

Quận chúa Triêu Dương vì tránh mũi nhọn của ái thiếp, liền cáo ốm không cùng Hầu gia vào cung.

Ánh trăng sáng bây giờ là Vân quý tần, rất được sủng ái, cũng đắc ý nhất.

Nàng ta có thể cho phép bản thân phản bội, lại không dễ dàng tha thứ thanh mai trúc mã yêu mến thế thân, lại không cho phép thế thân đung gương mặt giống mình chà đạp thanh danh trúc mã.

Tra hỏi khiến Trình Vô Song khiếp sợ.

Mà cây trâm nàng ta dùng để khoe khoang với ta đã trở thành nguyên tội của nàng.

Tùy ý tìm một lý do, bắt người phạt quỳ ở ngự hoa viên.

Vân quý tần không phải ta, nàng là sủng phi.

Sủng phi có kiêu ngạo của sủng phi, đồ vật nàng đã vứt bỏ cũng không cho phép người khác nhặt.

Trâm cài cũng bị nàng ném vỡ tại chỗ, thể hiện hận ý của nàng.

Lúc Thẩm Như Trác đi cầu tình, bị nàng dùng lý do “vô lễ” cũng bị phạt quỳ ở ngự hoa viên.

Nghe nói Trình Vô Song dùng lại chiêu cũ, ngất xỉu tại chỗ, nhưng Vân quý tần không nuông chiều nàng.

Trực tiếp giam người tại trữ tú cung.

Thẩm Như Trác như kiến bò trong chảo nóng, đến trước của cung hoàng hậu cầu xin, cô cô bên cạnh Hoàng hậu hỏi một câu: “Quận chúa vẫn mạnh khỏe chứ?”

Thẩm Như Trác như bừng tỉnh. Bắt đầu cuộc sống diễu võ dương oai của hắn là do cưới ta.

Đắc tội phủ Hộ quốc công khiến thanh danh hắn bị tổn hại, trong cung khắp nơi gặp trắc trở, ngay cả Bệ hạ khen ngợi hắn tuổi trẻ tài cao cũng không chịu gặp hắn.

Hắn không còn lối thoát, chạy về phủ tìm ta. Thản nhiên đi vào trước mặt ta, nhìn chầm chầm ta hồi lâu.

Chén trà đã đổi một lần hắn cũng không chịu mở miệng.

Ta thấy hắn là phiền chán, mở miệng: “Ngươi muốn cứu nàng và đứa nhỏ trong bụng, ta cũng không phải không thể giúp.”

“Ngươi có yêu cầu gì cứ nói.”

Giọng hắn khàn khàn, như bình thường chịu rất nhiều trắc trở.

“Ta muốn Thẩm Ý, hòa ly!”

Hắn khiếp sợ, lúng túng cả buổi mới run rẩy trả lời: “Ngươi… ngươi đã sớm lên kế hoạch?”

“Vì sao, vì muốn đưa Ý Nhi đi?”

Thẩm Ý là đích tử của Thẩm gia, nếu Thẩm gia không chủ động buông tay, dù ta có dùng gia tài bạc triệu cũng không thể đưa nó đi.

Nhịn Trình Vô Song đến ngày hôm nay cũng chỉ vì không muốn mẫu tử chia ly.

“Người trong nội cung không đợi được đâu, kính xin Hầu gia nhanh chóng quyết định!”

Hắn nắm chặt cây trâm của Trình Vô Song, im lặng thật lâu: “Ý Nhi… Ý Nhi…”

“Nó không cần ngươi nữa rồi! Vốn là ngươi trộm, nên trả lại cho ta.”

Trong nháy mắt hắn như bị tát cho tỉnh, tựa trên cửa, tràn đầy khiếp sợ: “Ngươi… ngươi vẫn còn hận ta! Ngươi muốn trả thù ta?

“Ít nhất trong bụng Trình di nương vẫn còn một đứa, ngươi sớm vì nó quên mất Ý Nhi, không phải sao?”

“Ta… ta không ngờ…”

“Có quan hệ gì đâu! Nó giống như ta, rất quyết liệt. Hôm nay còn không chịu trở về Hầu phủ bái kiến tổ phụ tổ mẫu.”

“Muốn giữ lại Ý Nhi cùng ta vạch mặt, không bằng vui vẻ chia tay, cùng Trình Vô Song tình chàng ý thiếp, có một gia đình hạnh phúc.”

Hắn im lặng thật lâu, lấu đến mức ta sắp hết kiên nhẫn, hắn mới từ từ trả lời: “Được! Ta đồng ý với ngươi!”

“Viết giấy làm chứng!”

Lúc ta tiến cung cầu kiến cô cô, cung nữ gặp ta vội vàng giấu bánh hoa quế hạt dẻ.

Hai tay ta giấu trong tay áo run rẩy, hốc mắt cũng đỏ lên.

Bánh hoa quế hạt dẻ là món A Cảnh yêu thích nhất.

Nhị hoàng tử Lục Cảnh Hoài là nốt chu sa trong ngực ta.

Chàng vốn bị thành cung vây quanh, muốn làm một thái tử đoan chính.

Nhưng chàng vì muốn đưa cho ta hạt dẻ nóng hổi, hết lần này đến lần khác trèo tường trốn ra ngoài.

Dù bị Bệ hạ phát hiện, nhốt trong nội cung chép sách ba tháng, quay người liền đến tiểu viện của ta.

“Tiểu A Ninh, hạt dẻ tuy ngon, nhưng có thể gặp được muội, cũng nên tìm chút lý do.”

Hoa quế như mưa rơi đầy vai chàng, vì chàng phủ thêm một tầng ánh sáng, cũng mang theo hương thơm mềm mại tiến vào lòng ta.

Thật ngọt!

Về sau ta quấn quýt lấy mẫu thân đòi người dạy làm bánh hoa quế hạt dẻ, tự tay cầm qua từng lớp cửa cung đưa đến cho chàng.

“Muốn gặp một người không nên chỉ có một người mãi tìm lý do!”

Chàng cắn một miếng bánh hoa quế hạt dẻ do ta tự tay làm, lỗ tai lập tức đỏ bừng.

Khi đó ta nghĩ, chàng ngượng ngùng như thế, đêm tân hôn ta phải làm thế nào đây!

Đáng tiếc vận mệnh trêu ngươi, cuối cùng ta cũng không có may mắn làm tân nương của chàng.

Cô cô tràn đầy nước mắt vuốt mặt ta: “Sao con nhẫn tâm như vậy, bảy năm rồi cũng không đến thăm cô cô!”

“Ca ca nói con rất tốt, rất tốt sao có thể ốm thành thế này.”

Bảy năm trôi qua, cô cô phong hoa tuyệt đại năm đó giờ tóc đã thêm trắng, đã có nếp nhăn, thậm chí còn mơ hồ thấy dấu hiệu tuổi già.

Chỉ là đôi mắt kia càng ngày càng sáng hơn, rất giống chàng!

Ta không dám tiến cung, không dám gặp mặt cô cô, ta sợ sẽ nhớ đến chàng.

Chàng lừa ta!

Năm đó lúc chàng mang binh xuất chinh, nói chờ đến lúc lục mai trong sân nở hoa, chàng sẽ trở về.

Chỉ là vừa qua mùa hè, gốc lục mai ta tỉ mỉ chăm sóc đã khô héo. Năm sau chàng chỉ còn lại một bộ khôi giáp, bị chôn ở Hoàng lăng dưới chân núi Nam Sơn.

Chàng thiếu niên của ta, công tử ôn nhuận như ngọc, mất rồi!

Chàng rời đi, cũng mang theo Tạ Ninh không kiêng nể gì, chẳng sợ gặp rắc rối ở kinh thành.

Bởi vì không có A Cảnh theo phía sau nàng nhận lỗi, thu dọn cục diện rối rắm cho nàng.

Cũng không có A Cảnh khiến cho nàng sống là chính mình, mưa gió đều do chàng gánh!

Ta thu hồi kiêu ngạo, chôn xuống sống động, sống như những nữ nhân được người khác yêu thích.

Chỉ có vào sinh thần của chàng, đối nguyệt uống rượu một mình, uống đến mức say không biết gì, chờ chàng đi vào giấc mộng!

Có thể từ sau khi Thẩm Như Trác bước vào tiểu viện của ta, từ đó chàng không còn đến nữa.

Tây Lương gió rất lạnh, có thể do xa quá, không thổi được đến giấc mộng của ta, ta sắp không nhớ được dáng vẻ của chàng nữa rồi.

“Cô cô biết con chịu khổ, chịu đựng đến ngày hôm nay đều là vì muốn tốt cho Ý Nhi.”

Ta thu hồi suy nghĩ, cầm chặt noãn ngọc A Cảnh tặng bên hông, nở nụ cười: “Cô cô yên tâm, ta sẽ sống vô cùng vô cùng tốt!”

Tốt đến mức chàng không lo lắng, cũng không nhớ nhung, sớm tiến vào luân hồi, vì tiền đồ của chàng.

16
Trữ Tú cung vô cùng xa hoa, gương mặt có vài phần giống Trình Vô Song lại càng kiêu ngạo khoa trương.

Nàng coi thường ta, ngay cả thứ nàng vứt bỏ ta cũng không nắm bắt được.

Nhưng nàng lại ghen ghét ta nhặt được tiện nghi, mỗi lần nhìn ta ánh mắt như mang theo dao găm.

“Quận chúa quản giáo không nghiêm, ta thay quận chúa quản giáo một chút… Quận chúa không vui?”

Ta lắc đầu, đưa thư hòa ly trên tay cho nàng: “Bản thân ta còn chưa chăm lo xong, sao có thể quan tâm đến người ngoài.”

Nàng kinh ngạc rồi cảm thấy đương nhiên.

“Ngươi đã thua nàng ta!”

“Ta thua con trai ta, không phải thua trong tay nàng ta.”

“Trong mắt của ta, nàng cũng không như ngươi, vì sao ngươi lại để cho nàng trèo đầu cưỡi cổ.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, nói cho nàng biết, nam nhân bạc tình bạc nghĩa thường dùng thâm tình làm bia đỡ đạn, làm đủ việc khiến người khác khinh thường.

Loại người này ta thấy chán ghét, không cần nên tặng cho người khác.

Nàng cảm thấy đáng tiếc, gương mặt kia giống như nàng, nhưng nàng không chiếm được nhân sinh.

Nàng cảm thấy nghi ngờ, người đó rốt cuộc thích gương mặt đó hay là thích tiện nhân kia.

Ta cười nói cho nàng biết, bởi vì gương mặt đó mà rung động, muốn biến ánh trăng sáng thành cơm hạt.

“Có thể về sau hắn sẽ nhận ra, dịu dàng khéo léo, nhát gan lấy lòng, từng phút từng giây đều dính lên người hắn, so với ta và ngươi, càng an ủi được một nam nhân bạc tình bạc nghĩa.”

Nàng im lặng thật lâu, nghĩ thông suốt, mới lắc đầu kêu người bên ngoài dẫn Trình Vô Song vào.

Mới một ngày không gặp, nàng ta hoàn toàn thay đổi.

“Ta không thích nàng làm bộ làm tịch, cho chút giáo huấn!”

“Ta cũng rất chán ghét! Nhưng Thẩm gia coi trọng nàng và cục thịt trong bụng."

Vân quý tần cười lớn, làm như đã nghe được chuyện gì buồn cười.

“Trả lại cho hắn! Trả lại cho hắn! Cho hắn gieo gió gặt bão!”

Ta mỉm cười tiễn nàng, bóng lưng cô độc nhẹ lướt đi.

Trời phạt dễ né, chuyện do người gây ra không thể tránh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom