-
Chương 6
16.
Lục Trầm Ngư bị cung nữ của Thục quý phi nương nương cho mời lừa gạt đến rừng trúc, nhất thời không biết bị tiểu quận vương Lang vương phủ say rượu mạnh mẽ lôi kéo một trận, nàng vất vả lắm mới chạy thoát được, trong lòng sợ đến không biết phải làm thế nào cho phải.
Muốn đi tìm Liễu Uyển Nhu cầu cứu, nhưng mà phía trước là thịnh yến trong cung đèn đuốc sáng trưng, phía sau là tiểu quận vương men say nồng đậm, nàng tiến không thể tiến, lui không thể lui, đành phải trốn ở trên hành lang che mặt khóc.
Lúc này không hiểu sao lại bị Thẩm Căng kéo lên, nhảy vào trong hồ sen, nàng cũng không biết bơi, còn tưởng tiểu quận vương phái người tới giết nàng diệt khẩu, hoảng sợ gần như chìm xuống đáy nước.
May mà là đêm hè, quần áo trên người nàng mỏng manh, mặc dù ngâm nước cũng không nặng nề, Thẩm Căng từ phía sau ôm eo nàng, một mặt đem đầu của nàng lộ ra mặt nước, một mặt ghé vào bên tai nàng nói: "Lục tiểu thư, thiếp thân Thẩm thị, là nữ quyến của thị ngự sử Tiết Hoài Tông, hôm nay cùng Lục tiểu thư vừa gặp đã thân, hẹn nhau đến bờ hồ ngắm hoa. Lục tiểu thư bởi vì ham nhìn ngự liên, rơi vào trong ao, là thiếp cứu người, Lục tiểu thư nhớ kỹ không?"
Nàng... Nàng đang nói cái gì?
Lục Trầm Ngư mặt đầy nước mắt, xoay mặt nhìn Thẩm Căng: "Ngươi... ngươi không phải là người tiểu quận vương phái tới?"
Thẩm Căng mỉm cười: "Lục tiểu thư nhớ lầm rồi, nơi này không có tiểu quận vương, người cũng chưa từng gặp qua tiểu quận vương, ngay từ đầu người đã ở cùng một chỗ với ta.”
Ở chung với nàng, chưa từng gặp qua tiểu quận vương?
Lục Trầm Ngư dù ngu dốt thế nào, đến lúc này cũng hiểu được ý tứ của Thẩm Căng, nàng nhớ tới cảnh ngộ như địa ngục vừa rồi, không khỏi nghẹn ngào nói với Thẩm Căng: "Ta vừa rồi... tiểu quận vương hắn… hắn ra tay với ta, ta muốn gọi người đến, nhưng không ai nghe thấy.”
Không ai nghe được càng tốt, trên đời này trong sạch của nữ nhi là chuyện quan trọng nhất, cho dù là nam tử phạm sai lầm, kết quả người chịu tội vẫn là nữ tử.
Tựa như nàng kiếp trước, tuy bị người thiết kế, nhưng bởi vì Lục Trầm Chu nhìn thấy thân thể của nàng, nàng không thể không gả đến phủ Định Bắc Hầu chịu lạnh nhạt và xem thường, thiếu chút nữa hồ đồ chôn vùi cả đời của mình.
Lúc này thấy Lục Trầm Ngư gặp nạn, đều là nữ tử, nàng như nhớ lại mình kiếp trước, liền dặn dò Lục Trầm Ngư vài câu: "Lát nữa ta sẽ gọi người đến, ngươi ngàn vạn lần nhớ kỹ, hôm nay không đi đâu cả, chỉ cùng ta ngắm hoa sen mà thôi.”
Lục Trầm Ngư vô cùng cảm kích nhìn nàng, gật gật đầu.
Thẩm Căng liền yên tâm cất tiếng hô lớn: "Có người rơi xuống nước, có người rơi xuống nước!"
Bên kia quận chúa Toánh Dương dẫn đoàn người Thục quý phi kích động chạy tới rừng trúc, vừa thấy bên trong chỉ có ca ca nàng, tiểu quận vương tóc tai bù xù vạt áo lộn xộn nằm ở trên thềm đá, lại không thấy bóng dáng Lục Trầm Ngư, lập tức sửng sốt.
Nàng rõ ràng đã dặn dò nữ quan bên cạnh Thục quý phi, cần phải đưa Lục Trầm Ngư vào rừng trúc, cũng đã nói với ca ca nàng, phụ thân của bọn họ Lang Vương điện hạ hiện nay đã chuẩn bị xong chỉ thiếu gió đông, chỉ cần ca ca hắn có thể gạo nấu thành cơm với Lục Trầm Ngư, lôi kéo phủ Định Quốc công, vậy phủ Lang vương bọn họ nhất định sẽ hơn phủ Tấn vương một bậc.
Tại sao bây giờ chỉ có một mình ca ca hắn, Lục Trầm Ngư đâu?
Sắc mặt quận chúa Lục Thư Dĩnh lạnh lẽo, nhìn thoáng qua mọi nơi, thấy nơi đi tới hành lang hồ sen hình như có dấu vết người đi qua, nàng vội vàng xách váy chạy theo dấu vết.
Mới vừa bước vào hành lang, chợt nghe Thẩm Căng hô to trong hồ sen có người rơi xuống nước, nàng vui mừng trong lòng, chỉ tưởng rằng Lục Trầm Ngư nhất định là bị tiểu quận vương đắc thủ sau đó nghĩ không thông nhảy hồ, vội vàng xoay người gọi Thục quý phi: "Tổ mẫu, có người rơi xuống hồ sen.”
Thục quý phi vừa nghe, cái này còn phải, hôm nay là ngày đại hỉ của đế cơ quan gia, nếu vào lúc này gây ra án mạng, chẳng phải là điềm xấu sao?
Bà vội vàng bảo cung nữ đi tìm nội thị biết bơi, tự mình mang theo đám người quận chúa Toánh Dương tới bên hồ trước, đang nhìn thấy Thẩm Căng ra sức kéo Lục Trầm Ngư lên.
Thục quý phi vội gọi người đưa cành trúc cho nàng, kéo nàng và Lục Trầm Ngư lên bờ.
Quận chúa Toánh Dương cuối cùng cũng tìm được Lục Trầm Ngư, vừa thấy quần áo nàng ướt hết, búi tóc rơi lả tả, không khỏi che miệng cười nhẹ nói: "Lục tiểu thư làm sao vậy? Toàn thân đều loạn hết lên.”
Lục Trầm Ngư biết mình bị gài bẫy trong rừng trúc, tất nhiên có bút tích của quận chúa Toánh Dương nhưng nàng cẩn thận nhớ kỹ lời nói của Thẩm Căng, không đối chất với nàng trước mặt mọi người, chỉ thấp giọng khóc nói: "Tiểu nữ Lục Trầm Ngư gặp qua quý phi nương nương, vừa rồi tiểu nữ cùng Tiết phu nhân ở chỗ này ngắm hoa, bởi vì tham luyến mỹ sắc của ngự liên, không cẩn thận rơi xuống hồ kinh động đến quý nhân, thực sự là tiểu nữ không phải, kính xin nương nương thứ tội.”
Danh hiệu Lục Trầm Ngư, Thục quý phi đã nghe qua, dù sao Lục Trầm Chu hiện tại là Ngự Sử Trung Thừa là hồng nhân trước mặt quan gia, con trai của nàng cũng tìm mọi cách muốn lôi kéo phủ Định Quốc Công.
Bây giờ nàng rơi xuống nước, bộ dáng vô tội lại đáng thương, Thục quý phi làm sao còn có thể trách tội nàng, vội ý bảo cung nữ đỡ nàng đứng lên, lại nói: "Ngươi tuổi còn nhỏ, ham chơi rơi xuống nước không phải chuyện lớn, may mắn có người cứu ngươi, nếu không trong cung thật đúng là không biết phải ăn nói với phủ Định Quốc Công các ngươi như thế nào đây.”
Lục Trầm Ngư che mặt khóc nức nở, quận chúa Toánh Dương nhìn thấy không hiểu ra sao, nàng rõ ràng là nhìn thấy Lục Trầm Ngư đi vào trong rừng trúc mới trở về, Lục Trầm Ngư sao lại nói mình tới ngắm hoa chứ?
“Lục tiểu thư, quý phi nương nương đang ở chỗ này, ngươi cũng không nên lừa gạt quý phi nương nương, ngươi thật sự vì ngắm hoa rơi xuống nước sao? Nếu ngươi chịu thiệt thòi gì, nhất thời nghĩ không thông, ngươi nói ra, quý phi nương nương nhất định làm chủ cho ngươi.”
“Tiểu nữ trên có mẫu thân yêu thương, dưới có huynh trưởng che chở, sao lại nghĩ không thông chứ? Lòng tốt của quận chúa tiểu nữ xin nhận, thật sự do tiểu nữ không cẩn thận, nếu quận chúa không tin, có thể hỏi Tiết phu nhân cứu ta lên, nàng từ lúc mở tiệc đã ở cùng một chỗ với ta.”
Lục Trầm Ngư làm theo lời Thẩm Căng, quận chúa Toánh Dương trong lòng không tin, nhưng thấy Thẩm Căng cũng ở bên làm chứng thật sự cả đêm ở cùng một chỗ với Lục Trầm Ngư, nàng lại không biết nói cái gì cho phải.
Ngày thường nhìn Lục Trầm Ngư ngu ngốc, không ngờ đến lúc gặp nạn lại thông minh lên, nàng nhảy xuống nước, quần áo ướt tóc cũng tản ra, cho dù là ai cũng không nhìn ra dấu vết nàng từng bị người quấy rối.
Vừa vặn lúc này ca ca không chịu thua kém của nàng ngủ như người chết, không thể đi ra nói rõ Lục Trầm Ngư mới vừa rồi ở cùng một chỗ với hắn.
Quận chúa Toánh Dương nghiến răng, hận đến len lén giậm chân, trơ mắt nhìn cung nữ được Thục quý phi phân phó, dẫn Lục Trầm Ngư và Thẩm Căng đi thay quần áo.
Lục Trầm Ngư tránh được một kiếp, trong lòng bất giác trở nên ỷ lại vào Thẩm Căng, thừa dịp thay quần áo, len lén hỏi Thẩm Căng: "Ta ở trong cung thay quần áo, sau khi trở về nếu mẫu thân ta hỏi tới, ta phải nói thế nào đây?”
Thẩm Căng lắc đầu, ngắm hoa rơi xuống nước là cách nói đối ngoại, đối nội không thể nói như vậy nữa.
“Sau khi Lục tiểu thư trở về, nhớ kỹ ngoại trừ Lục hầu gia không được nói cho bất luận kẻ nào biết chân tướng. Lục hầu gia là Ngự sử trung thừa, hắn sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp giải quyết nỗi lo về sau.”
Như vậy cho dù tiểu quận vương và quận chúa Toánh Dương phơi bày chân tướng, cũng sẽ bị Lục Trầm Chu ngăn cản trước tiên.
Lục Trầm Chu không nghĩ tới một hồi cung yến còn có thể gây ra tai tiếng bực này, hắn tức giận không thôi, trừng mắt nhìn Lục Trầm Ngư khóc trên mặt đất, nhịn không được mắng chửi vài câu: "Ngày thường ta đã nói với muội biết bao nhiêu lần, ít gây thị phi với người ta, tu thân dưỡng tính nhiều hơn, muội lại không nghe, còn nhất định phải ở trong cung yến cùng quận chúa Toánh Dương tranh giành, bị người khi nhục lại biết tới tìm ta!"
Lục Trầm Ngư sớm biết mình sẽ bị Lục Trầm Chu quát mắng, nàng cũng hiểu được hôm nay là mình sai rồi, không nên đi loạn trong cung, nhưng... nhưng nàng cũng chịu thiệt thòi mà, mình còn chưa cập kê, chưa hứa gả cho người ta, đã bị ô uế trong sạch, về sau nên làm sao bây giờ?
Lục Trầm Chu nhìn ấu muội, suy nghĩ sâu xa đều trách mình và Quốc công phu nhân quá mức cưng chiều nàng, cho nên mới khiến nàng không biết trời cao đất rộng như vậy, may mà mạng nàng lớn, gặp được Thẩm Căng.
Cũng may Thẩm Căng không so đo những chuyện trước kia nàng làm, còn nguyện vươn tay giúp đỡ nàng.
“Vị Tiết phu nhân kia còn nói gì với muội?” Lục Trầm Chu nhíu mày hỏi.
Lục Trầm Ngư lau nước mắt, lắc đầu: "Nàng chỉ bảo ta hồi phủ tìm ca ca ngươi nói rõ chân tướng, nói ca ca ngươi sẽ giúp ta giải quyết nỗi lo về sau, không nói gì nữa.”
Lục Trầm Chu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Lục Trầm Ngư thông minh được một nửa Thẩm Căng, thì sai đi tới mức này.
Cũng may lần này nàng biết nghe lời, che giấu chuyện xảy ra trong cung, về phần Lang vương phủ bên kia... Vốn là châu chấu sau thu nhảy nhót không được bao lâu, Lục Trầm Chu cũng không ngại cho hắn thêm một mồi lửa, để Lang vương phủ cháy nhanh hơn một chút, đem những chuyện dơ bẩn thối nát kia thiêu hủy, đề phòng hậu hoạn.
“Đứng lên trở về tắm rửa, nghỉ ngơi sớm một chút, chuyện hôm nay muội biết ta biết, vạn lần không thể để cho người khác biết.”
Hắn khoát tay, nhìn Lục Trầm Ngư đứng lên, đột nhiên nhớ ra: "Lúc muội rơi xuống nước, Uyển Nhu đang ở đâu?”
17.
Lại nói Liễu Uyển Nhu từ trong cung tan yến hội trở về, mới về đến trong phủ, Lục Trầm Chu đang ngồi đợi trong phòng.
Nàng đỡ tay thị nữ, vội vàng chạy vào trong phòng, đẩy cửa ra liền thấy Lục Trầm Chu mặt âm trầm ngồi dưới ánh nến, thấy nàng đến, ngẩng đầu lạnh lùng hỏi nàng: "Nàng đi đâu vậy?"
Liễu Uyển Nhu đang có một bụng đau khổ muốn nói, nghe Lục Trầm Chu hỏi, lập tức bĩu môi ủy khuất nói: "Hôm nay ta vốn là cùng Trầm Ngư muội muội ngồi xe đến cung, Trầm Ngư muội muội tranh giành chỗ ngồi với quận chúa Toánh Dương trong cung yến, ta chỉ nói muội ấy hai câu, muội ấy đã tức giận ngồi xe ngựa đi về trước, ta không có cách nào đành phải ở trong cung chờ, cùng hai vị quận chúa phủ Tấn vương ngồi xe ngựa trở về.”
Phủ Tấn vương?
"Nàng vào cung vì sao không ở cùng một chỗ với Trầm Ngư, lại muốn ngồi cùng một chỗ với tiểu quận chúa phủ Tấn vương?"
Liễu Uyển Nhu nghe giọng hắn không tốt, lông mày liễu dài nhỏ nhíu lại: "Không phải biểu ca nói sao? Bảo ta và Trầm Ngư cách xa nữ quyến phủ Lang vương một chút, thân cận với nữ quyến phủ Tấn vương nhiều hơn. Ta nghe biểu ca nói nên mới qua lại với quận chúa phủ. Tấn vương, chẳng lẽ sai rồi sao?”
Lục Trầm Chu trầm tĩnh nhìn nàng: "Nàng và quận chúa Tấn vương phủ qua lại không sai, nhưng tại sao nàng không kéo Trầm Ngư đi cùng nàng? Tại sao phải để mặc muội ấy đi lung tung trong cung? Tại sao nàng không biết muội ấy rời cung lúc nào?"
Liễu Uyển Nhu cứng họng: “Trầm Ngư muội muội từ nhỏ thường đi cung yến, nàng muốn đi đâu, thích đi đâu, ta làm sao ràng buộc được muội ấy?"
"Cho nên ngươi liền trơ mắt nhìn muội ấy rời đi, trơ mắt nhìn muội ấy một đi không trở lại, hỏi cũng không hỏi một câu xem muội ấy đi nơi nào, làm cái gì?"
“Ta... Ta không có…”
"Ngươi có biết cung quy sâm nghiêm, có biết trong cung là một nơi ăn thịt người không nhả xương không? Chẳng lẽ ngươi không sợ Trầm Ngư ở trong cung phạm vào cung quy, va chạm quý nhân, tạo thành sai lầm lớn sao?"
Phạm cung quy, va chạm quý nhân? Chẳng lẽ Lục Trầm Ngư ở trong cung gây ra đại họa?
Liễu Uyển Nhu đột nhiên kinh hãi, vội vàng khoát tay nói: "Ta không phải cố ý, ta cũng bảo Trầm Ngư muội muội không nên tranh giành chỗ ngồi với quận chúa Lang vương phủ, bảo muội ấy ngồi xuống dùng bữa thật tốt, nhưng muội ấy không nghe ta, ta chỉ là muốn cho muội ấy chút bài học, mới không chăm sóc tốt cho nàng.”
Lục Trầm Chu nghe vậy, không khỏi nắm chặt bàn án: “Ngươi không chọn lúc khác cho muội ấy bài học, cứ phải chọn ở trong cũng sao?”
“Ta… Ta không biết, Trầm Ngư muội muội… muội ấy làm sao vậy?”
Liễu Uyển Nhu bị dọa đỏ mắt, nắm khăn, hèn nhát hỏi một tiếng.
Lục Trầm Chu hung hăng nhìn chằm chằm Liễu Uyển Nhu, hắn vốn tưởng rằng Liễu Uyển Nhu nói như thế nào cũng xuất thân từ nhà quan lại, thô thông bút mực, biết đạo lý nhân tình.
Cho dù lời nói và việc làm ngẫu nhiên có sai sót, nhưng có tình cảm biểu tỷ muội với Lục Trầm Ngư, cũng sẽ hòa hợp hơn so với Thẩm Căng và Lục Trầm Ngư, nhưng nàng lại khiến hắn thất vọng.
Bây giờ hắn đã biết tại sao kiếp trước Lục Trầm Ngư chưa bao giờ gây loạn ở bên ngoài.
Dù Thẩm đại phu nhân thiết kế nàng như vậy, nàng vẫn vì đại cục, biết thân phận của mình, nếu Thẩm gia bị người ta nhạo báng, nàng là nữ nhi Thẩm gia, tất nhiên cũng không có kết cục tốt, cho nên tình nguyện lấy đức báo oán, gả thay đến Tiết gia.
Lại nhìn Liễu Uyển Nhu, thân là Hầu phu nhân, nàng vốn nên lấy phủ Định Quốc Công làm trọng, lại bởi vì dục vọng cá nhân, ở trong cung trả thù cá nhân.
Thân là biểu tỷ kiêm trưởng tẩu của Trầm Ngư, không hề để ý đến tình tỷ muội, không rộng lượng, đến nỗi khiến Trầm Ngư rơi vào vũng bùn.
"Ta biết Trầm Ngư tính tình kiêu căng, không chịu quản giáo, ngươi là trưởng tẩu có quyền giáo dưỡng nàng, nhưng ngươi cũng có trách nhiệm bảo vệ nàng. Ngươi cho rằng ngươi cho Trầm Ngư bài học, là đánh vào mặt nàng, tạo uy phong cho ngươi sao? Không, ngươi đánh vào mặt toàn bộ Định Quốc Công phủ, ngươi và Trầm Ngư nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, nếu muội ấy bị người chỉ trích, ngươi cũng sẽ bị ngàn người chỉ trích!””
“Không, ta không phải…”
Liễu Uyển Nhu bị Lục Trầm Chu một câu đâm trúng tâm tư, nhất thời vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.
Lục Trầm Ngư khi nào thì thật sự coi nàng là biểu tỷ, là trưởng tẩu? Càng không nói đến là coi nàng là Hầu phu nhân.
Nàng ta đối với nàng luôn muốn mắng thì mắng, muốn đuổi thì đuổi, lúc trước nếu không phải nàng sinh lòng tham muốn gả đến phủ Định Bắc Hầu, sao có thể cam tâm chịu đựng nàng ta lâu như vậy?
Hiện giờ Lục Trầm Ngư xảy ra chuyện, đều đổ lỗi lên đầu nàng, nhưng tính tình của Lục Trầm Ngư cũng không phải do nàng nuôi dưỡng.
Liễu Uyển Nhu cảm thấy bất bình, nhưng mặt đối mặt với Lục Trầm Chu, vẫn nức nở khóc nói: "Ta thật lòng coi Trầm Ngư muội muội là muội muội ruột của ta, chỉ là lúc ấy sơ suất, để muội muội gây họa, về sau sẽ không như thế nữa.”
“Không có về sau nữa.”
Lục Trầm Chu quay mặt đi: "Ta đã sai người đi mời giáo dưỡng ma ma trong cung vào phủ, dạy lại quy củ cho Trầm Ngư quy củ. Từ ngày mai đến khi Trầm Ngư xuất giá, muội ấy sẽ không cùng ngươi ra ngoài nữa.”
Dứt lời, Lục Trầm Chu vung tay áo ra cửa, tùy ý Liễu Uyển Nhu ở phía sau khóc lớn, cũng không muốn quay đầu lại nhìn nàng làm ra vẻ.
Ngày hôm sau, một phong thư tố giác Lang vương có lòng mưu nghịch đưa tới Ngự Sử đài, Ngự Sử trung thừa Lục Trầm Chu suốt đêm đem từ tụng cùng hồ sơ đưa đến ngự tiền, chuyện Lang vương chứa chấp long bào cuối như mặt trời ban trưa.
Môn khách của Lang vương, những người từng đi theo Lang vương đều bị xử tử. Phàm là người biết Lang vương chứa đựng long bào, đều kết tội mưu phản diệt tộc.
Một hồi huyết án oanh oanh liệt liệt, sớm hơn kiếp trước một tháng.
Thẩm Căng ngồi ở trong nhà cũng nghe được phong thanh, người khác không biết nội tình, nhưng nàng biết, Lang Vương có kết cục hôm nay, nhất định liên quan đến chuyện tiểu quận vương phi lễ Lục Trầm Ngư.
Nàng chỉ là không nghĩ tới Lục Trầm Chu lại có quyết tâm lớn như vậy, hắn không phải luôn luôn cùng Lang Vương phủ giao hảo sao?
Mặc dù Lang vương phủ làm việc thiệt thòi, nhưng với bản lĩnh của Lục Trầm Chu, hoàn toàn có thể bù đắp cho Lục Trầm Ngư, vì sao đột nhiên lại dồn Lang vương vào chỗ chết?
Thẩm Căng không rõ là nơi nào xảy ra sai lầm, giống như nàng không rõ, đời này Lục Trầm Chu sao lại lên làm Ngự Sử Trung Thừa, trở thành ngự tiền đại hồng nhân.
Nhưng Lục Trầm Chu và Lang Vương đoạn tuyệt, coi như là hắn vô ý cứu chính mình, nếu không phải đợi đến lúc Lang Vương bại lộ, sợ là Định Quốc Công phủ cũng bị diệt.
Thẩm Căng suy nghĩ lung tung một hồi, vốn định đi sắc thuốc cho Tiết phu nhân, vừa mở ngăn kéo lại phát hiện thuốc lúc trước đã uống hết.
Nàng nhìn sắc trời u ám, sợ là có mưa, nếu lúc này không mua thuốc, hơi muộn một chút chỉ sợ càng không dễ mua.
Vừa vặn hôm nay Tiết Hoài Tông thay ca, buổi tối không trở về, nàng liền gọi tiểu nha hoàn tới chăm sóc Tiết phu nhân, tự mình cầm ô ra ngoài mua thuốc.
Nào biết thuốc mua xong, mưa cũng trút xuống, kèm theo gió to, thổi ô giấy dầu trong tay nàng ngã trái ngã phải.
Thẩm Căng vội giấu túi thuốc vào trong ngực, nàng bị ướt cũng không sao, thuốc này đều là mua bằng bạc, bị ướt sẽ không tốt.
Vừa vặn Lục Trầm Chu tan ca từ trong cung đi ra, đang ngồi trên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, tùy tùng giơ dù đi theo bên cạnh xe ngựa, thình lình nhìn thấy Thẩm Căng, liền ở bên ngoài ai u kêu to một tiếng: "Đây không phải là phu nhân của Tiết Ngự Sử sao?"
Lục Trầm Chu ở trong xe nghe thấy, bỗng dưng mở mắt ra, bảo xa phu dừng xe ngựa lại, vén rèm che lên, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Căng như lục bình phiêu diêu trong mưa gió.
Hắn vẫy vẫy tay, ý bảo tùy tùng ghé tai lại đây, dặn dò mấy câu, tùy tùng được lệnh, vội vàng giơ ô chạy đến trước mặt Thẩm Căng, chỉ chỉ xe ngựa cách đó không xa:
“Tiết phu nhân, Hầu phu nhân nhà ta nói, lần trước ngài cứu tiểu thư nhà ta, nàng còn chưa tới nói cám ơn với ngài, nhưng trùng hợp hôm nay gặp gỡ, đặc biệt mời ngài lên xe.”
18.
Ngày Thẩm Căng cứu Lục Trầm Ngư, liền cân nhắc phủ Định Quốc Công chắc chắn sẽ có ý c ơn nàng.
Có lẽ là lão phu nhân, có lẽ là Hầu phu nhân, luôn luôn có một người muốn tới gặp nàng.
Nhưng nàng nhận ra người tùy tùng này đi theo bên cạnh Lục Trầm Chu, cũng nhận ra xe ngựa kia là chiếc Lục Trầm Chu thường ngồi.
Tùy tùng lại tới nói người ngồi trong xe ngựa chính là Hầu phu nhân, nàng trong lòng chần chờ, không biết Lục Trầm Chu tính toán cái gì, ánh mắt dao động một chút, chốc lát nhẹ thi lễ, tạ ơn tùy tùng: "Kính xin tiểu ca thay ta truyền lời cho Hầu phu nhân, ngày đó cứu tiểu thư chỉ là tiện tay, không đáng nhắc đến, Thẩm Căng sẽ không quấy rầy Hầu phu nhân lên đường.”
A, cái này…
Tùy tùng không ngờ nàng lại từ chối, không khỏi quay đầu lại nhìn xe ngựa một cái, suy nghĩ một chút rồi khuyên Thẩm Căng: "Tiết phu nhân, phu nhân nhà ta thành tâm muốn cám ơn ngài, nếu ngài có chuyện gì, không ngại lên xe ngựa tự mình nói với phu nhân chúng ta.”
Hắn nhiệt tình mời như vậy, Thẩm Căng càng nghi ngờ, lui về phía sau một bước, giơ túi thuốc trong tay lên nói: "Trong nhà còn có mẹ già cần dùng thuốc gấp, Thẩm Căng thật sự không tiện ở đây, tiểu ca mời về đi.”
Nói xong đã che dù vòng qua tùy tùng, vội vàng rời đi.
Lục Trầm Chu ở trong xe ngựa chờ một lát, còn chưa thấy Thẩm Căng tới, hắn không khỏi vén rèm che lên lần nữa, đúng lúc thấy Thẩm Căng xụ mặt đi vòng qua tùy tùng.
Tùy tùng vẻ mặt chán nản, chạy tới chuyển lời cho hắn.
Lục Trầm Chu nhướng mày, trong lòng biết Thẩm Căng nhất định đoán được người ngồi trong xe ngựa này là hắn, cho nên mới không tới.
Như thế nào, coi hắn là hồng thủy mãnh thú, tránh như tránh tà sao?
Lục Trầm Chu mím môi, sai xa phu lái xe đuổi theo Thẩm Căng, cách rèm nói với Thẩm Căng: "Nếu Tiết phu nhân không muốn lên xe, bản hầu không ngại xuống xe cảm ơn phu nhân.”
Thẩm Căng bị xe ngựa hắn ngăn lại, bước chân không khỏi dừng lại, cầm ô nhìn về phía màn che kín mít kia.
Nàng cũng biết thời tiết mưa dầm liên miên như vậy, Liễu Uyển Nhu mảnh mai như thế nhất định sẽ không ra khỏi phủ, quả nhiên nàng đoán trúng rồi, ngồi trong xe ngựa là Lục Trầm Chu.
Hắn có biết người có vợ, ta có chồng, phải tránh hiềm nghi không?
Sao có thể không biết kiêng dè mời nàng lên xe như thế, cô nam quả nữ, nếu người ngoài nhìn thấy, sau lưng sẽ nghĩ bọn họ như thế nào?
Thẩm Căng hơi có chút tức giận, liền cách rèm trả lời hắn: "Nếu Hầu gia thành tâm cảm tạ, nên chuẩn bị tốt quà rồi đến nhà ta, tại sao nửa đường lại mượn danh Hầu phu nhân ngăn cản ta?"
Lục Trầm Chu rũ mí mắt xuống, trước đây khi hắn không biết lai lịch của Thẩm Căng, còn có thể đối đãi với nàng như người bình thường.
Nhưng từ khi hắn biết Thẩm Căng cũng sống lại giống hắn, gặp lại Thẩm Căng, luôn có cảm giác không rõ ràng quanh quẩn trong lòng.
Kỳ thật, từ lúc Lục Trầm Ngư nói cho hắn biết là Thẩm Căng cứu muội ấy, hắn đã muốn cảm tạ Thẩm Căng, thậm chí ngay cả quà cảm ơn cũng chuẩn bị, chỉ là chưa tìm được thời cơ tốt.
Hôm nay mượn cớ đáp tạ mời nàng lên xe, chẳng qua là thấy trời mưa gió bão bùng, muốn tiễn nàng một đoạn đường, ai ngờ nàng bảo thủ như vậy, còn không cảm kích hắn.
Lục Trầm Chu gõ nhẹ quạt ngọc trong lòng bàn tay, ở trong xe nói với Thẩm Căng: "Phu nhân nói rất có đạo lý, là bản hầu lỗ mãng, nhưng bản hầu muốn cảm ơn phu nhân là sự thật. Ngày đó phu nhân bất kể hiềm khích lúc trước cứu Trầm Ngư, giúp Định Quốc công phủ ta tránh khỏi gặp nạn, trong lòng bản hầu vô cùng cảm kích. Phu nhân tương lai hoặc thiếu cái gì hoặc muốn cái gì, bản hầu nhất định vì phu nhân kiệt tâm tận lực.”
Thẩm Căng muốn chính là câu nói này của hắn.
Lục Trầm Chu là cấp trên của Tiết Hoài Tông, con đường làm quan sau này của Tiết Hoài Tông, lên cấp thi cử dù sao cũng phải qua cửa ải này của hắn, đây cũng chỉ là việc nhỏ.
Quan trọng nhất là Lục Trầm Chu là người có dã tâm, hắn vì Định Quốc Công phủ mưu đồ đường ra thường xuyên có chuyện không từ thủ đoạn, nàng không muốn tương lai Tiết Hoài Tông bị hắn liên lụy, dính vào phân tranh trong triều đình, cho nên ở dưới xe nhỏ nhẹ nói: "Thiếp thân cũng không thiếu vật gì, không đáng Hầu gia tốn kém, chỉ có một nguyện, nguyện phu quân Tiết Hoài Tông con đường làm quan thuận lợi, quan vận hanh thông.”
Tiết Hoài Tông, Tiết Hoài Tông!
Lục Trầm Chu nghe vậy, bất giác vén rèm hừ lạnh một tiếng: "Trong lòng ngươi trong mắt ngươi chỉ có một mình Tiết Hoài Tông?”
Hắn hỏi lời này khiến nàng thấy ngạc nhiên, Thẩm Căng chớp đôi mắt sáng nhìn hắn: "Hoài Tông là phu quân của thiếp thân, thiếp thân tất nhiên lấy chàng làm trọng, bằng không Hầu gia cho rằng trong lòng thiếp thân còn phải có người nào?"
Lục Trầm Chu bị nàng hỏi, tức nghẹn một lúc lâu, vung tay hạ màn, gọi phu xe đánh ngựa đi.
Thẩm Căng bị vết bánh xe của hắn bắn nước tung tóe, không khỏi oán thầm hắn hai tiếng, người này thật đúng là huynh đệ cùng một mẹ của Lục Trầm Ngư, đều ngạo mạn tùy hứng giống nhau.
Rõ ràng là hắn nói muốn đáp tạ nàng, nàng chỉ đưa ra chút ít yêu cầu, hắn liền kéo mặt đi, làm sao nhìn ra được hắn thành tâm?
“Đường đường là Định Bắc Hầu, nói chuyện không giữ lời!”
Nàng lầm bầm, mắt thấy mưa càng lúc càng lớn, liền kẹp ô ở cổ, cố sức nhét túi thuốc vào trong ngực.
Không ngờ không đợi nàng cất gói thuốc, xe ngựa vừa mới đi không xa lại lui về bên cạnh nàng, nàng ngơ ngác nhìn xe ngựa, không biết Lục Trầm Chu còn có chuyện gì.
Lục Trầm Chu không nói gì, ngược lại là tùy tùng của hắn chạy tới, khom lưng ân cần cười nói: "Tiết phu nhân, Hầu gia nhà ta nói hắn còn có việc, không vội hồi phủ, để cho chúng ta thúc ngựa đưa phu nhân về nhà trước.”
Hả? Thẩm Căng ngoái đầu nhìn lại, nhưng thấy Lục Trầm Chu khoác một thân quan bào màu tím đỏ, một mình che dù, đi xa về phía bắc.
Tiết Hoài Tông ở Ngự Sử đài làm việc một đêm, ban đêm không có việc gì làm, thuận tay quét dọn Ngự Sử đài một phen, gần sáng mới ngủ say.
Ai ngờ vừa ngủ đến hừng đông, đúng lúc thấy Lục Trầm Chu từ bên ngoài đi tới, phía sau còn có vài tên giám sát Ngự Sử và chủ bộ đi theo, thấy dáng vẻ mới tỉnh ngủ của hắn, mấy vị giám sát Ngự Sử rối rít bật cười, đều đi hỏi hắn mơ thấy giấc mộng đẹp gì, ngủ thâm trầm như vậy.
Tiết Hoài Tông ngượng ngùng đứng lên, sửa sang lại quan bào, hành lễ với Lục Trầm Chu.
Lục Trầm Chu ho khan hai tiếng, khoát tay ý bảo hắn miễn lễ, lại khàn giọng hỏi hắn hôm qua trong đài có tố tụng mới hay không.
Tiết Hoài Tông mở miệng nói không có việc gì, tai nghe Lục Trầm Chu âm thanh khàn khàn, nghĩ là hắn nhiễm phong hàn, liền có ý tốt nói: "Đại nhân bởi vì hôm qua trời mưa nên nhiễm lạnh sao? Hạ quan có gừng thái lát thượng hạng, là lúc vào mùa mua nội tử* thay hạ quan chuẩn bị phòng ngừa phong hàn, đại nhân không ngại lấy một ít trà nóng ngâm nước, uống hai lần là khỏi.”
*Cách đàn ông ngày xưa gọi vợ khi nói chuyện với người khác.
Nếu hắn không nhắc tới phu nhân, Lục Trầm Chu còn không nhớ ra.
Nhưng hắn vừa nhắc tới nội tử, Lục Trầm Chu liền nhớ tới, nếu không phải Thẩm Căng tránh hắn như rắn rết, sống chết không ngồi chung một chiếc xe ngựa với hắn, hắn rơi vào đường cùng đành phải tự mình che ô hồi phủ, nhường xe ngựa cho Thẩm Căng, cần gì phải gặp mưa mà nhiễm phong hàn?
Ánh mắt Lục Trầm Chu sâu kín trừng Tiết Hoài Tông một cái, nhấc chân vào trong đài.
Tiết Hoài Tông nháy mắt mấy cái, hắn có ý tốt, cấp trên không chỉ không cảm kích, còn có chút ý trách cứ hắn? Một chút gừng lát mà thôi, cũng không đến mức nghĩ hắn đang nịnh nọt chứ.
Lý Ngự Sử là một trong những Giám Sát Ngự Sử đi theo sau Lục Trầm Chu, nghe nói Tiết Hoài Tông có miếng gừng tốt nhất, vừa vặn hai ngày nay hắn cũng cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, thấy Lục Trầm Chu không cần, hắn liền xin Tiết Hoài Tông mấy miếng.
Cầm vào bên trong dùng nước sôi ngâm, mùi hương tỏa ra bốn phía, quả nhiên thượng đẳng, nhịn không được khen với mấy vị đồng liêu: "Tên nhóc Tiết Hoài Tông này thật đúng là xuân phong đắc ý, cưới thê tử hiền lành như Thẩm thị, mọi thứ đều thay hắn suy nghĩ chu toàn. Bản thân tuổi trẻ trúng cử, không tới hai năm đã lên tới Thị Ngự Sử, thật là ghen tị chết người.”
Mấy giám sát Ngự Sử nghe xong, cũng đều gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, Hoài Tông có phúc khí, con đường làm quan thuận lơi, mỹ quyến cũng có, kế tiếp sinh được một trai một gái, ngươi nói cuộc sống của hắn trôi qua có bao nhiêu vui vẻ!"
Mấy người bọn họ ở bên ngoài cười cười nói nói, rơi vào trong tai Lục Trầm Chu, lại giống như kim châm, làm cho người ta rất khó chịu.
Hắn lật xem hồ sơ đêm qua lúc Tiết Hoài Tông trực đêm, nhìn người bên ngoài càng nói càng hưng phấn, nhịn không được vỗ bàn, ở bên trong khiển trách: "Mấy người các ngươi không làm việc đàng hoàng, chỉ ở nơi đó nhàn rỗi tán dóc, không có việc gì làm sao? Không có việc gì làm thì đi sao chép luật điển một lần đi!”
Mấy Giám Sát Ngự Sử nhanh chóng im lặng, cúi đầu làm việc, không dám nói thêm một câu.
Lục Trầm Chu quay đầu lại, tiếp tục lật xem hồ sơ, thấy phía dưới hồ sơ lộ ra một đoạn vải tơ lụa, hắn rút ra hóa ra là túi thơm Thẩm Căng làm cho Tiết Hoài Tông từng dùng đựng bánh ngọt.
Lục Trầm Ngư bị cung nữ của Thục quý phi nương nương cho mời lừa gạt đến rừng trúc, nhất thời không biết bị tiểu quận vương Lang vương phủ say rượu mạnh mẽ lôi kéo một trận, nàng vất vả lắm mới chạy thoát được, trong lòng sợ đến không biết phải làm thế nào cho phải.
Muốn đi tìm Liễu Uyển Nhu cầu cứu, nhưng mà phía trước là thịnh yến trong cung đèn đuốc sáng trưng, phía sau là tiểu quận vương men say nồng đậm, nàng tiến không thể tiến, lui không thể lui, đành phải trốn ở trên hành lang che mặt khóc.
Lúc này không hiểu sao lại bị Thẩm Căng kéo lên, nhảy vào trong hồ sen, nàng cũng không biết bơi, còn tưởng tiểu quận vương phái người tới giết nàng diệt khẩu, hoảng sợ gần như chìm xuống đáy nước.
May mà là đêm hè, quần áo trên người nàng mỏng manh, mặc dù ngâm nước cũng không nặng nề, Thẩm Căng từ phía sau ôm eo nàng, một mặt đem đầu của nàng lộ ra mặt nước, một mặt ghé vào bên tai nàng nói: "Lục tiểu thư, thiếp thân Thẩm thị, là nữ quyến của thị ngự sử Tiết Hoài Tông, hôm nay cùng Lục tiểu thư vừa gặp đã thân, hẹn nhau đến bờ hồ ngắm hoa. Lục tiểu thư bởi vì ham nhìn ngự liên, rơi vào trong ao, là thiếp cứu người, Lục tiểu thư nhớ kỹ không?"
Nàng... Nàng đang nói cái gì?
Lục Trầm Ngư mặt đầy nước mắt, xoay mặt nhìn Thẩm Căng: "Ngươi... ngươi không phải là người tiểu quận vương phái tới?"
Thẩm Căng mỉm cười: "Lục tiểu thư nhớ lầm rồi, nơi này không có tiểu quận vương, người cũng chưa từng gặp qua tiểu quận vương, ngay từ đầu người đã ở cùng một chỗ với ta.”
Ở chung với nàng, chưa từng gặp qua tiểu quận vương?
Lục Trầm Ngư dù ngu dốt thế nào, đến lúc này cũng hiểu được ý tứ của Thẩm Căng, nàng nhớ tới cảnh ngộ như địa ngục vừa rồi, không khỏi nghẹn ngào nói với Thẩm Căng: "Ta vừa rồi... tiểu quận vương hắn… hắn ra tay với ta, ta muốn gọi người đến, nhưng không ai nghe thấy.”
Không ai nghe được càng tốt, trên đời này trong sạch của nữ nhi là chuyện quan trọng nhất, cho dù là nam tử phạm sai lầm, kết quả người chịu tội vẫn là nữ tử.
Tựa như nàng kiếp trước, tuy bị người thiết kế, nhưng bởi vì Lục Trầm Chu nhìn thấy thân thể của nàng, nàng không thể không gả đến phủ Định Bắc Hầu chịu lạnh nhạt và xem thường, thiếu chút nữa hồ đồ chôn vùi cả đời của mình.
Lúc này thấy Lục Trầm Ngư gặp nạn, đều là nữ tử, nàng như nhớ lại mình kiếp trước, liền dặn dò Lục Trầm Ngư vài câu: "Lát nữa ta sẽ gọi người đến, ngươi ngàn vạn lần nhớ kỹ, hôm nay không đi đâu cả, chỉ cùng ta ngắm hoa sen mà thôi.”
Lục Trầm Ngư vô cùng cảm kích nhìn nàng, gật gật đầu.
Thẩm Căng liền yên tâm cất tiếng hô lớn: "Có người rơi xuống nước, có người rơi xuống nước!"
Bên kia quận chúa Toánh Dương dẫn đoàn người Thục quý phi kích động chạy tới rừng trúc, vừa thấy bên trong chỉ có ca ca nàng, tiểu quận vương tóc tai bù xù vạt áo lộn xộn nằm ở trên thềm đá, lại không thấy bóng dáng Lục Trầm Ngư, lập tức sửng sốt.
Nàng rõ ràng đã dặn dò nữ quan bên cạnh Thục quý phi, cần phải đưa Lục Trầm Ngư vào rừng trúc, cũng đã nói với ca ca nàng, phụ thân của bọn họ Lang Vương điện hạ hiện nay đã chuẩn bị xong chỉ thiếu gió đông, chỉ cần ca ca hắn có thể gạo nấu thành cơm với Lục Trầm Ngư, lôi kéo phủ Định Quốc công, vậy phủ Lang vương bọn họ nhất định sẽ hơn phủ Tấn vương một bậc.
Tại sao bây giờ chỉ có một mình ca ca hắn, Lục Trầm Ngư đâu?
Sắc mặt quận chúa Lục Thư Dĩnh lạnh lẽo, nhìn thoáng qua mọi nơi, thấy nơi đi tới hành lang hồ sen hình như có dấu vết người đi qua, nàng vội vàng xách váy chạy theo dấu vết.
Mới vừa bước vào hành lang, chợt nghe Thẩm Căng hô to trong hồ sen có người rơi xuống nước, nàng vui mừng trong lòng, chỉ tưởng rằng Lục Trầm Ngư nhất định là bị tiểu quận vương đắc thủ sau đó nghĩ không thông nhảy hồ, vội vàng xoay người gọi Thục quý phi: "Tổ mẫu, có người rơi xuống hồ sen.”
Thục quý phi vừa nghe, cái này còn phải, hôm nay là ngày đại hỉ của đế cơ quan gia, nếu vào lúc này gây ra án mạng, chẳng phải là điềm xấu sao?
Bà vội vàng bảo cung nữ đi tìm nội thị biết bơi, tự mình mang theo đám người quận chúa Toánh Dương tới bên hồ trước, đang nhìn thấy Thẩm Căng ra sức kéo Lục Trầm Ngư lên.
Thục quý phi vội gọi người đưa cành trúc cho nàng, kéo nàng và Lục Trầm Ngư lên bờ.
Quận chúa Toánh Dương cuối cùng cũng tìm được Lục Trầm Ngư, vừa thấy quần áo nàng ướt hết, búi tóc rơi lả tả, không khỏi che miệng cười nhẹ nói: "Lục tiểu thư làm sao vậy? Toàn thân đều loạn hết lên.”
Lục Trầm Ngư biết mình bị gài bẫy trong rừng trúc, tất nhiên có bút tích của quận chúa Toánh Dương nhưng nàng cẩn thận nhớ kỹ lời nói của Thẩm Căng, không đối chất với nàng trước mặt mọi người, chỉ thấp giọng khóc nói: "Tiểu nữ Lục Trầm Ngư gặp qua quý phi nương nương, vừa rồi tiểu nữ cùng Tiết phu nhân ở chỗ này ngắm hoa, bởi vì tham luyến mỹ sắc của ngự liên, không cẩn thận rơi xuống hồ kinh động đến quý nhân, thực sự là tiểu nữ không phải, kính xin nương nương thứ tội.”
Danh hiệu Lục Trầm Ngư, Thục quý phi đã nghe qua, dù sao Lục Trầm Chu hiện tại là Ngự Sử Trung Thừa là hồng nhân trước mặt quan gia, con trai của nàng cũng tìm mọi cách muốn lôi kéo phủ Định Quốc Công.
Bây giờ nàng rơi xuống nước, bộ dáng vô tội lại đáng thương, Thục quý phi làm sao còn có thể trách tội nàng, vội ý bảo cung nữ đỡ nàng đứng lên, lại nói: "Ngươi tuổi còn nhỏ, ham chơi rơi xuống nước không phải chuyện lớn, may mắn có người cứu ngươi, nếu không trong cung thật đúng là không biết phải ăn nói với phủ Định Quốc Công các ngươi như thế nào đây.”
Lục Trầm Ngư che mặt khóc nức nở, quận chúa Toánh Dương nhìn thấy không hiểu ra sao, nàng rõ ràng là nhìn thấy Lục Trầm Ngư đi vào trong rừng trúc mới trở về, Lục Trầm Ngư sao lại nói mình tới ngắm hoa chứ?
“Lục tiểu thư, quý phi nương nương đang ở chỗ này, ngươi cũng không nên lừa gạt quý phi nương nương, ngươi thật sự vì ngắm hoa rơi xuống nước sao? Nếu ngươi chịu thiệt thòi gì, nhất thời nghĩ không thông, ngươi nói ra, quý phi nương nương nhất định làm chủ cho ngươi.”
“Tiểu nữ trên có mẫu thân yêu thương, dưới có huynh trưởng che chở, sao lại nghĩ không thông chứ? Lòng tốt của quận chúa tiểu nữ xin nhận, thật sự do tiểu nữ không cẩn thận, nếu quận chúa không tin, có thể hỏi Tiết phu nhân cứu ta lên, nàng từ lúc mở tiệc đã ở cùng một chỗ với ta.”
Lục Trầm Ngư làm theo lời Thẩm Căng, quận chúa Toánh Dương trong lòng không tin, nhưng thấy Thẩm Căng cũng ở bên làm chứng thật sự cả đêm ở cùng một chỗ với Lục Trầm Ngư, nàng lại không biết nói cái gì cho phải.
Ngày thường nhìn Lục Trầm Ngư ngu ngốc, không ngờ đến lúc gặp nạn lại thông minh lên, nàng nhảy xuống nước, quần áo ướt tóc cũng tản ra, cho dù là ai cũng không nhìn ra dấu vết nàng từng bị người quấy rối.
Vừa vặn lúc này ca ca không chịu thua kém của nàng ngủ như người chết, không thể đi ra nói rõ Lục Trầm Ngư mới vừa rồi ở cùng một chỗ với hắn.
Quận chúa Toánh Dương nghiến răng, hận đến len lén giậm chân, trơ mắt nhìn cung nữ được Thục quý phi phân phó, dẫn Lục Trầm Ngư và Thẩm Căng đi thay quần áo.
Lục Trầm Ngư tránh được một kiếp, trong lòng bất giác trở nên ỷ lại vào Thẩm Căng, thừa dịp thay quần áo, len lén hỏi Thẩm Căng: "Ta ở trong cung thay quần áo, sau khi trở về nếu mẫu thân ta hỏi tới, ta phải nói thế nào đây?”
Thẩm Căng lắc đầu, ngắm hoa rơi xuống nước là cách nói đối ngoại, đối nội không thể nói như vậy nữa.
“Sau khi Lục tiểu thư trở về, nhớ kỹ ngoại trừ Lục hầu gia không được nói cho bất luận kẻ nào biết chân tướng. Lục hầu gia là Ngự sử trung thừa, hắn sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp giải quyết nỗi lo về sau.”
Như vậy cho dù tiểu quận vương và quận chúa Toánh Dương phơi bày chân tướng, cũng sẽ bị Lục Trầm Chu ngăn cản trước tiên.
Lục Trầm Chu không nghĩ tới một hồi cung yến còn có thể gây ra tai tiếng bực này, hắn tức giận không thôi, trừng mắt nhìn Lục Trầm Ngư khóc trên mặt đất, nhịn không được mắng chửi vài câu: "Ngày thường ta đã nói với muội biết bao nhiêu lần, ít gây thị phi với người ta, tu thân dưỡng tính nhiều hơn, muội lại không nghe, còn nhất định phải ở trong cung yến cùng quận chúa Toánh Dương tranh giành, bị người khi nhục lại biết tới tìm ta!"
Lục Trầm Ngư sớm biết mình sẽ bị Lục Trầm Chu quát mắng, nàng cũng hiểu được hôm nay là mình sai rồi, không nên đi loạn trong cung, nhưng... nhưng nàng cũng chịu thiệt thòi mà, mình còn chưa cập kê, chưa hứa gả cho người ta, đã bị ô uế trong sạch, về sau nên làm sao bây giờ?
Lục Trầm Chu nhìn ấu muội, suy nghĩ sâu xa đều trách mình và Quốc công phu nhân quá mức cưng chiều nàng, cho nên mới khiến nàng không biết trời cao đất rộng như vậy, may mà mạng nàng lớn, gặp được Thẩm Căng.
Cũng may Thẩm Căng không so đo những chuyện trước kia nàng làm, còn nguyện vươn tay giúp đỡ nàng.
“Vị Tiết phu nhân kia còn nói gì với muội?” Lục Trầm Chu nhíu mày hỏi.
Lục Trầm Ngư lau nước mắt, lắc đầu: "Nàng chỉ bảo ta hồi phủ tìm ca ca ngươi nói rõ chân tướng, nói ca ca ngươi sẽ giúp ta giải quyết nỗi lo về sau, không nói gì nữa.”
Lục Trầm Chu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Lục Trầm Ngư thông minh được một nửa Thẩm Căng, thì sai đi tới mức này.
Cũng may lần này nàng biết nghe lời, che giấu chuyện xảy ra trong cung, về phần Lang vương phủ bên kia... Vốn là châu chấu sau thu nhảy nhót không được bao lâu, Lục Trầm Chu cũng không ngại cho hắn thêm một mồi lửa, để Lang vương phủ cháy nhanh hơn một chút, đem những chuyện dơ bẩn thối nát kia thiêu hủy, đề phòng hậu hoạn.
“Đứng lên trở về tắm rửa, nghỉ ngơi sớm một chút, chuyện hôm nay muội biết ta biết, vạn lần không thể để cho người khác biết.”
Hắn khoát tay, nhìn Lục Trầm Ngư đứng lên, đột nhiên nhớ ra: "Lúc muội rơi xuống nước, Uyển Nhu đang ở đâu?”
17.
Lại nói Liễu Uyển Nhu từ trong cung tan yến hội trở về, mới về đến trong phủ, Lục Trầm Chu đang ngồi đợi trong phòng.
Nàng đỡ tay thị nữ, vội vàng chạy vào trong phòng, đẩy cửa ra liền thấy Lục Trầm Chu mặt âm trầm ngồi dưới ánh nến, thấy nàng đến, ngẩng đầu lạnh lùng hỏi nàng: "Nàng đi đâu vậy?"
Liễu Uyển Nhu đang có một bụng đau khổ muốn nói, nghe Lục Trầm Chu hỏi, lập tức bĩu môi ủy khuất nói: "Hôm nay ta vốn là cùng Trầm Ngư muội muội ngồi xe đến cung, Trầm Ngư muội muội tranh giành chỗ ngồi với quận chúa Toánh Dương trong cung yến, ta chỉ nói muội ấy hai câu, muội ấy đã tức giận ngồi xe ngựa đi về trước, ta không có cách nào đành phải ở trong cung chờ, cùng hai vị quận chúa phủ Tấn vương ngồi xe ngựa trở về.”
Phủ Tấn vương?
"Nàng vào cung vì sao không ở cùng một chỗ với Trầm Ngư, lại muốn ngồi cùng một chỗ với tiểu quận chúa phủ Tấn vương?"
Liễu Uyển Nhu nghe giọng hắn không tốt, lông mày liễu dài nhỏ nhíu lại: "Không phải biểu ca nói sao? Bảo ta và Trầm Ngư cách xa nữ quyến phủ Lang vương một chút, thân cận với nữ quyến phủ Tấn vương nhiều hơn. Ta nghe biểu ca nói nên mới qua lại với quận chúa phủ. Tấn vương, chẳng lẽ sai rồi sao?”
Lục Trầm Chu trầm tĩnh nhìn nàng: "Nàng và quận chúa Tấn vương phủ qua lại không sai, nhưng tại sao nàng không kéo Trầm Ngư đi cùng nàng? Tại sao phải để mặc muội ấy đi lung tung trong cung? Tại sao nàng không biết muội ấy rời cung lúc nào?"
Liễu Uyển Nhu cứng họng: “Trầm Ngư muội muội từ nhỏ thường đi cung yến, nàng muốn đi đâu, thích đi đâu, ta làm sao ràng buộc được muội ấy?"
"Cho nên ngươi liền trơ mắt nhìn muội ấy rời đi, trơ mắt nhìn muội ấy một đi không trở lại, hỏi cũng không hỏi một câu xem muội ấy đi nơi nào, làm cái gì?"
“Ta... Ta không có…”
"Ngươi có biết cung quy sâm nghiêm, có biết trong cung là một nơi ăn thịt người không nhả xương không? Chẳng lẽ ngươi không sợ Trầm Ngư ở trong cung phạm vào cung quy, va chạm quý nhân, tạo thành sai lầm lớn sao?"
Phạm cung quy, va chạm quý nhân? Chẳng lẽ Lục Trầm Ngư ở trong cung gây ra đại họa?
Liễu Uyển Nhu đột nhiên kinh hãi, vội vàng khoát tay nói: "Ta không phải cố ý, ta cũng bảo Trầm Ngư muội muội không nên tranh giành chỗ ngồi với quận chúa Lang vương phủ, bảo muội ấy ngồi xuống dùng bữa thật tốt, nhưng muội ấy không nghe ta, ta chỉ là muốn cho muội ấy chút bài học, mới không chăm sóc tốt cho nàng.”
Lục Trầm Chu nghe vậy, không khỏi nắm chặt bàn án: “Ngươi không chọn lúc khác cho muội ấy bài học, cứ phải chọn ở trong cũng sao?”
“Ta… Ta không biết, Trầm Ngư muội muội… muội ấy làm sao vậy?”
Liễu Uyển Nhu bị dọa đỏ mắt, nắm khăn, hèn nhát hỏi một tiếng.
Lục Trầm Chu hung hăng nhìn chằm chằm Liễu Uyển Nhu, hắn vốn tưởng rằng Liễu Uyển Nhu nói như thế nào cũng xuất thân từ nhà quan lại, thô thông bút mực, biết đạo lý nhân tình.
Cho dù lời nói và việc làm ngẫu nhiên có sai sót, nhưng có tình cảm biểu tỷ muội với Lục Trầm Ngư, cũng sẽ hòa hợp hơn so với Thẩm Căng và Lục Trầm Ngư, nhưng nàng lại khiến hắn thất vọng.
Bây giờ hắn đã biết tại sao kiếp trước Lục Trầm Ngư chưa bao giờ gây loạn ở bên ngoài.
Dù Thẩm đại phu nhân thiết kế nàng như vậy, nàng vẫn vì đại cục, biết thân phận của mình, nếu Thẩm gia bị người ta nhạo báng, nàng là nữ nhi Thẩm gia, tất nhiên cũng không có kết cục tốt, cho nên tình nguyện lấy đức báo oán, gả thay đến Tiết gia.
Lại nhìn Liễu Uyển Nhu, thân là Hầu phu nhân, nàng vốn nên lấy phủ Định Quốc Công làm trọng, lại bởi vì dục vọng cá nhân, ở trong cung trả thù cá nhân.
Thân là biểu tỷ kiêm trưởng tẩu của Trầm Ngư, không hề để ý đến tình tỷ muội, không rộng lượng, đến nỗi khiến Trầm Ngư rơi vào vũng bùn.
"Ta biết Trầm Ngư tính tình kiêu căng, không chịu quản giáo, ngươi là trưởng tẩu có quyền giáo dưỡng nàng, nhưng ngươi cũng có trách nhiệm bảo vệ nàng. Ngươi cho rằng ngươi cho Trầm Ngư bài học, là đánh vào mặt nàng, tạo uy phong cho ngươi sao? Không, ngươi đánh vào mặt toàn bộ Định Quốc Công phủ, ngươi và Trầm Ngư nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, nếu muội ấy bị người chỉ trích, ngươi cũng sẽ bị ngàn người chỉ trích!””
“Không, ta không phải…”
Liễu Uyển Nhu bị Lục Trầm Chu một câu đâm trúng tâm tư, nhất thời vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.
Lục Trầm Ngư khi nào thì thật sự coi nàng là biểu tỷ, là trưởng tẩu? Càng không nói đến là coi nàng là Hầu phu nhân.
Nàng ta đối với nàng luôn muốn mắng thì mắng, muốn đuổi thì đuổi, lúc trước nếu không phải nàng sinh lòng tham muốn gả đến phủ Định Bắc Hầu, sao có thể cam tâm chịu đựng nàng ta lâu như vậy?
Hiện giờ Lục Trầm Ngư xảy ra chuyện, đều đổ lỗi lên đầu nàng, nhưng tính tình của Lục Trầm Ngư cũng không phải do nàng nuôi dưỡng.
Liễu Uyển Nhu cảm thấy bất bình, nhưng mặt đối mặt với Lục Trầm Chu, vẫn nức nở khóc nói: "Ta thật lòng coi Trầm Ngư muội muội là muội muội ruột của ta, chỉ là lúc ấy sơ suất, để muội muội gây họa, về sau sẽ không như thế nữa.”
“Không có về sau nữa.”
Lục Trầm Chu quay mặt đi: "Ta đã sai người đi mời giáo dưỡng ma ma trong cung vào phủ, dạy lại quy củ cho Trầm Ngư quy củ. Từ ngày mai đến khi Trầm Ngư xuất giá, muội ấy sẽ không cùng ngươi ra ngoài nữa.”
Dứt lời, Lục Trầm Chu vung tay áo ra cửa, tùy ý Liễu Uyển Nhu ở phía sau khóc lớn, cũng không muốn quay đầu lại nhìn nàng làm ra vẻ.
Ngày hôm sau, một phong thư tố giác Lang vương có lòng mưu nghịch đưa tới Ngự Sử đài, Ngự Sử trung thừa Lục Trầm Chu suốt đêm đem từ tụng cùng hồ sơ đưa đến ngự tiền, chuyện Lang vương chứa chấp long bào cuối như mặt trời ban trưa.
Môn khách của Lang vương, những người từng đi theo Lang vương đều bị xử tử. Phàm là người biết Lang vương chứa đựng long bào, đều kết tội mưu phản diệt tộc.
Một hồi huyết án oanh oanh liệt liệt, sớm hơn kiếp trước một tháng.
Thẩm Căng ngồi ở trong nhà cũng nghe được phong thanh, người khác không biết nội tình, nhưng nàng biết, Lang Vương có kết cục hôm nay, nhất định liên quan đến chuyện tiểu quận vương phi lễ Lục Trầm Ngư.
Nàng chỉ là không nghĩ tới Lục Trầm Chu lại có quyết tâm lớn như vậy, hắn không phải luôn luôn cùng Lang Vương phủ giao hảo sao?
Mặc dù Lang vương phủ làm việc thiệt thòi, nhưng với bản lĩnh của Lục Trầm Chu, hoàn toàn có thể bù đắp cho Lục Trầm Ngư, vì sao đột nhiên lại dồn Lang vương vào chỗ chết?
Thẩm Căng không rõ là nơi nào xảy ra sai lầm, giống như nàng không rõ, đời này Lục Trầm Chu sao lại lên làm Ngự Sử Trung Thừa, trở thành ngự tiền đại hồng nhân.
Nhưng Lục Trầm Chu và Lang Vương đoạn tuyệt, coi như là hắn vô ý cứu chính mình, nếu không phải đợi đến lúc Lang Vương bại lộ, sợ là Định Quốc Công phủ cũng bị diệt.
Thẩm Căng suy nghĩ lung tung một hồi, vốn định đi sắc thuốc cho Tiết phu nhân, vừa mở ngăn kéo lại phát hiện thuốc lúc trước đã uống hết.
Nàng nhìn sắc trời u ám, sợ là có mưa, nếu lúc này không mua thuốc, hơi muộn một chút chỉ sợ càng không dễ mua.
Vừa vặn hôm nay Tiết Hoài Tông thay ca, buổi tối không trở về, nàng liền gọi tiểu nha hoàn tới chăm sóc Tiết phu nhân, tự mình cầm ô ra ngoài mua thuốc.
Nào biết thuốc mua xong, mưa cũng trút xuống, kèm theo gió to, thổi ô giấy dầu trong tay nàng ngã trái ngã phải.
Thẩm Căng vội giấu túi thuốc vào trong ngực, nàng bị ướt cũng không sao, thuốc này đều là mua bằng bạc, bị ướt sẽ không tốt.
Vừa vặn Lục Trầm Chu tan ca từ trong cung đi ra, đang ngồi trên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, tùy tùng giơ dù đi theo bên cạnh xe ngựa, thình lình nhìn thấy Thẩm Căng, liền ở bên ngoài ai u kêu to một tiếng: "Đây không phải là phu nhân của Tiết Ngự Sử sao?"
Lục Trầm Chu ở trong xe nghe thấy, bỗng dưng mở mắt ra, bảo xa phu dừng xe ngựa lại, vén rèm che lên, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Căng như lục bình phiêu diêu trong mưa gió.
Hắn vẫy vẫy tay, ý bảo tùy tùng ghé tai lại đây, dặn dò mấy câu, tùy tùng được lệnh, vội vàng giơ ô chạy đến trước mặt Thẩm Căng, chỉ chỉ xe ngựa cách đó không xa:
“Tiết phu nhân, Hầu phu nhân nhà ta nói, lần trước ngài cứu tiểu thư nhà ta, nàng còn chưa tới nói cám ơn với ngài, nhưng trùng hợp hôm nay gặp gỡ, đặc biệt mời ngài lên xe.”
18.
Ngày Thẩm Căng cứu Lục Trầm Ngư, liền cân nhắc phủ Định Quốc Công chắc chắn sẽ có ý c ơn nàng.
Có lẽ là lão phu nhân, có lẽ là Hầu phu nhân, luôn luôn có một người muốn tới gặp nàng.
Nhưng nàng nhận ra người tùy tùng này đi theo bên cạnh Lục Trầm Chu, cũng nhận ra xe ngựa kia là chiếc Lục Trầm Chu thường ngồi.
Tùy tùng lại tới nói người ngồi trong xe ngựa chính là Hầu phu nhân, nàng trong lòng chần chờ, không biết Lục Trầm Chu tính toán cái gì, ánh mắt dao động một chút, chốc lát nhẹ thi lễ, tạ ơn tùy tùng: "Kính xin tiểu ca thay ta truyền lời cho Hầu phu nhân, ngày đó cứu tiểu thư chỉ là tiện tay, không đáng nhắc đến, Thẩm Căng sẽ không quấy rầy Hầu phu nhân lên đường.”
A, cái này…
Tùy tùng không ngờ nàng lại từ chối, không khỏi quay đầu lại nhìn xe ngựa một cái, suy nghĩ một chút rồi khuyên Thẩm Căng: "Tiết phu nhân, phu nhân nhà ta thành tâm muốn cám ơn ngài, nếu ngài có chuyện gì, không ngại lên xe ngựa tự mình nói với phu nhân chúng ta.”
Hắn nhiệt tình mời như vậy, Thẩm Căng càng nghi ngờ, lui về phía sau một bước, giơ túi thuốc trong tay lên nói: "Trong nhà còn có mẹ già cần dùng thuốc gấp, Thẩm Căng thật sự không tiện ở đây, tiểu ca mời về đi.”
Nói xong đã che dù vòng qua tùy tùng, vội vàng rời đi.
Lục Trầm Chu ở trong xe ngựa chờ một lát, còn chưa thấy Thẩm Căng tới, hắn không khỏi vén rèm che lên lần nữa, đúng lúc thấy Thẩm Căng xụ mặt đi vòng qua tùy tùng.
Tùy tùng vẻ mặt chán nản, chạy tới chuyển lời cho hắn.
Lục Trầm Chu nhướng mày, trong lòng biết Thẩm Căng nhất định đoán được người ngồi trong xe ngựa này là hắn, cho nên mới không tới.
Như thế nào, coi hắn là hồng thủy mãnh thú, tránh như tránh tà sao?
Lục Trầm Chu mím môi, sai xa phu lái xe đuổi theo Thẩm Căng, cách rèm nói với Thẩm Căng: "Nếu Tiết phu nhân không muốn lên xe, bản hầu không ngại xuống xe cảm ơn phu nhân.”
Thẩm Căng bị xe ngựa hắn ngăn lại, bước chân không khỏi dừng lại, cầm ô nhìn về phía màn che kín mít kia.
Nàng cũng biết thời tiết mưa dầm liên miên như vậy, Liễu Uyển Nhu mảnh mai như thế nhất định sẽ không ra khỏi phủ, quả nhiên nàng đoán trúng rồi, ngồi trong xe ngựa là Lục Trầm Chu.
Hắn có biết người có vợ, ta có chồng, phải tránh hiềm nghi không?
Sao có thể không biết kiêng dè mời nàng lên xe như thế, cô nam quả nữ, nếu người ngoài nhìn thấy, sau lưng sẽ nghĩ bọn họ như thế nào?
Thẩm Căng hơi có chút tức giận, liền cách rèm trả lời hắn: "Nếu Hầu gia thành tâm cảm tạ, nên chuẩn bị tốt quà rồi đến nhà ta, tại sao nửa đường lại mượn danh Hầu phu nhân ngăn cản ta?"
Lục Trầm Chu rũ mí mắt xuống, trước đây khi hắn không biết lai lịch của Thẩm Căng, còn có thể đối đãi với nàng như người bình thường.
Nhưng từ khi hắn biết Thẩm Căng cũng sống lại giống hắn, gặp lại Thẩm Căng, luôn có cảm giác không rõ ràng quanh quẩn trong lòng.
Kỳ thật, từ lúc Lục Trầm Ngư nói cho hắn biết là Thẩm Căng cứu muội ấy, hắn đã muốn cảm tạ Thẩm Căng, thậm chí ngay cả quà cảm ơn cũng chuẩn bị, chỉ là chưa tìm được thời cơ tốt.
Hôm nay mượn cớ đáp tạ mời nàng lên xe, chẳng qua là thấy trời mưa gió bão bùng, muốn tiễn nàng một đoạn đường, ai ngờ nàng bảo thủ như vậy, còn không cảm kích hắn.
Lục Trầm Chu gõ nhẹ quạt ngọc trong lòng bàn tay, ở trong xe nói với Thẩm Căng: "Phu nhân nói rất có đạo lý, là bản hầu lỗ mãng, nhưng bản hầu muốn cảm ơn phu nhân là sự thật. Ngày đó phu nhân bất kể hiềm khích lúc trước cứu Trầm Ngư, giúp Định Quốc công phủ ta tránh khỏi gặp nạn, trong lòng bản hầu vô cùng cảm kích. Phu nhân tương lai hoặc thiếu cái gì hoặc muốn cái gì, bản hầu nhất định vì phu nhân kiệt tâm tận lực.”
Thẩm Căng muốn chính là câu nói này của hắn.
Lục Trầm Chu là cấp trên của Tiết Hoài Tông, con đường làm quan sau này của Tiết Hoài Tông, lên cấp thi cử dù sao cũng phải qua cửa ải này của hắn, đây cũng chỉ là việc nhỏ.
Quan trọng nhất là Lục Trầm Chu là người có dã tâm, hắn vì Định Quốc Công phủ mưu đồ đường ra thường xuyên có chuyện không từ thủ đoạn, nàng không muốn tương lai Tiết Hoài Tông bị hắn liên lụy, dính vào phân tranh trong triều đình, cho nên ở dưới xe nhỏ nhẹ nói: "Thiếp thân cũng không thiếu vật gì, không đáng Hầu gia tốn kém, chỉ có một nguyện, nguyện phu quân Tiết Hoài Tông con đường làm quan thuận lợi, quan vận hanh thông.”
Tiết Hoài Tông, Tiết Hoài Tông!
Lục Trầm Chu nghe vậy, bất giác vén rèm hừ lạnh một tiếng: "Trong lòng ngươi trong mắt ngươi chỉ có một mình Tiết Hoài Tông?”
Hắn hỏi lời này khiến nàng thấy ngạc nhiên, Thẩm Căng chớp đôi mắt sáng nhìn hắn: "Hoài Tông là phu quân của thiếp thân, thiếp thân tất nhiên lấy chàng làm trọng, bằng không Hầu gia cho rằng trong lòng thiếp thân còn phải có người nào?"
Lục Trầm Chu bị nàng hỏi, tức nghẹn một lúc lâu, vung tay hạ màn, gọi phu xe đánh ngựa đi.
Thẩm Căng bị vết bánh xe của hắn bắn nước tung tóe, không khỏi oán thầm hắn hai tiếng, người này thật đúng là huynh đệ cùng một mẹ của Lục Trầm Ngư, đều ngạo mạn tùy hứng giống nhau.
Rõ ràng là hắn nói muốn đáp tạ nàng, nàng chỉ đưa ra chút ít yêu cầu, hắn liền kéo mặt đi, làm sao nhìn ra được hắn thành tâm?
“Đường đường là Định Bắc Hầu, nói chuyện không giữ lời!”
Nàng lầm bầm, mắt thấy mưa càng lúc càng lớn, liền kẹp ô ở cổ, cố sức nhét túi thuốc vào trong ngực.
Không ngờ không đợi nàng cất gói thuốc, xe ngựa vừa mới đi không xa lại lui về bên cạnh nàng, nàng ngơ ngác nhìn xe ngựa, không biết Lục Trầm Chu còn có chuyện gì.
Lục Trầm Chu không nói gì, ngược lại là tùy tùng của hắn chạy tới, khom lưng ân cần cười nói: "Tiết phu nhân, Hầu gia nhà ta nói hắn còn có việc, không vội hồi phủ, để cho chúng ta thúc ngựa đưa phu nhân về nhà trước.”
Hả? Thẩm Căng ngoái đầu nhìn lại, nhưng thấy Lục Trầm Chu khoác một thân quan bào màu tím đỏ, một mình che dù, đi xa về phía bắc.
Tiết Hoài Tông ở Ngự Sử đài làm việc một đêm, ban đêm không có việc gì làm, thuận tay quét dọn Ngự Sử đài một phen, gần sáng mới ngủ say.
Ai ngờ vừa ngủ đến hừng đông, đúng lúc thấy Lục Trầm Chu từ bên ngoài đi tới, phía sau còn có vài tên giám sát Ngự Sử và chủ bộ đi theo, thấy dáng vẻ mới tỉnh ngủ của hắn, mấy vị giám sát Ngự Sử rối rít bật cười, đều đi hỏi hắn mơ thấy giấc mộng đẹp gì, ngủ thâm trầm như vậy.
Tiết Hoài Tông ngượng ngùng đứng lên, sửa sang lại quan bào, hành lễ với Lục Trầm Chu.
Lục Trầm Chu ho khan hai tiếng, khoát tay ý bảo hắn miễn lễ, lại khàn giọng hỏi hắn hôm qua trong đài có tố tụng mới hay không.
Tiết Hoài Tông mở miệng nói không có việc gì, tai nghe Lục Trầm Chu âm thanh khàn khàn, nghĩ là hắn nhiễm phong hàn, liền có ý tốt nói: "Đại nhân bởi vì hôm qua trời mưa nên nhiễm lạnh sao? Hạ quan có gừng thái lát thượng hạng, là lúc vào mùa mua nội tử* thay hạ quan chuẩn bị phòng ngừa phong hàn, đại nhân không ngại lấy một ít trà nóng ngâm nước, uống hai lần là khỏi.”
*Cách đàn ông ngày xưa gọi vợ khi nói chuyện với người khác.
Nếu hắn không nhắc tới phu nhân, Lục Trầm Chu còn không nhớ ra.
Nhưng hắn vừa nhắc tới nội tử, Lục Trầm Chu liền nhớ tới, nếu không phải Thẩm Căng tránh hắn như rắn rết, sống chết không ngồi chung một chiếc xe ngựa với hắn, hắn rơi vào đường cùng đành phải tự mình che ô hồi phủ, nhường xe ngựa cho Thẩm Căng, cần gì phải gặp mưa mà nhiễm phong hàn?
Ánh mắt Lục Trầm Chu sâu kín trừng Tiết Hoài Tông một cái, nhấc chân vào trong đài.
Tiết Hoài Tông nháy mắt mấy cái, hắn có ý tốt, cấp trên không chỉ không cảm kích, còn có chút ý trách cứ hắn? Một chút gừng lát mà thôi, cũng không đến mức nghĩ hắn đang nịnh nọt chứ.
Lý Ngự Sử là một trong những Giám Sát Ngự Sử đi theo sau Lục Trầm Chu, nghe nói Tiết Hoài Tông có miếng gừng tốt nhất, vừa vặn hai ngày nay hắn cũng cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, thấy Lục Trầm Chu không cần, hắn liền xin Tiết Hoài Tông mấy miếng.
Cầm vào bên trong dùng nước sôi ngâm, mùi hương tỏa ra bốn phía, quả nhiên thượng đẳng, nhịn không được khen với mấy vị đồng liêu: "Tên nhóc Tiết Hoài Tông này thật đúng là xuân phong đắc ý, cưới thê tử hiền lành như Thẩm thị, mọi thứ đều thay hắn suy nghĩ chu toàn. Bản thân tuổi trẻ trúng cử, không tới hai năm đã lên tới Thị Ngự Sử, thật là ghen tị chết người.”
Mấy giám sát Ngự Sử nghe xong, cũng đều gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, Hoài Tông có phúc khí, con đường làm quan thuận lơi, mỹ quyến cũng có, kế tiếp sinh được một trai một gái, ngươi nói cuộc sống của hắn trôi qua có bao nhiêu vui vẻ!"
Mấy người bọn họ ở bên ngoài cười cười nói nói, rơi vào trong tai Lục Trầm Chu, lại giống như kim châm, làm cho người ta rất khó chịu.
Hắn lật xem hồ sơ đêm qua lúc Tiết Hoài Tông trực đêm, nhìn người bên ngoài càng nói càng hưng phấn, nhịn không được vỗ bàn, ở bên trong khiển trách: "Mấy người các ngươi không làm việc đàng hoàng, chỉ ở nơi đó nhàn rỗi tán dóc, không có việc gì làm sao? Không có việc gì làm thì đi sao chép luật điển một lần đi!”
Mấy Giám Sát Ngự Sử nhanh chóng im lặng, cúi đầu làm việc, không dám nói thêm một câu.
Lục Trầm Chu quay đầu lại, tiếp tục lật xem hồ sơ, thấy phía dưới hồ sơ lộ ra một đoạn vải tơ lụa, hắn rút ra hóa ra là túi thơm Thẩm Căng làm cho Tiết Hoài Tông từng dùng đựng bánh ngọt.