-
Chương 9
25.
Khó trách Lục Trầm Chu có thể lên làm ngự sử trung thừa, tránh được án Lang vương mưu nghịch, thuận lợi trở thành ngự tiền hồng nhân, hóa ra đều có nguyên do.
Nhưng hắn phát hiện lai lịch của mình khi nào?
Là khi nàng không đi Tĩnh Nam Hầu phủ chúc thọ, hay là khi nàng gả thay đến Tiết gia, hay là khi nàng đi theo Tiết Hoài Tông xem tạp kịch?
Suy nghĩ hỗn loạn, như sợi dây thừng vây quanh Thẩm Căng.
Mặc dù như vậy, nàng vẫn tranh luận một câu: "Thiếp thân... không hiểu Hầu gia đang nói cái gì!"
Nghe không hiểu? Thông minh như nàng làm sao có thể nghe không hiểu?
Lục Trầm Chu tức quá hóa cười, đè tay Thẩm Căng lại nói: "Nàng không cần ở trước mặt bản hầu giả bộ hồ đồ. Năm Đức Quang thứ nhất, nếu ta và nàng đi phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ lão Hầu gia, hôm nay kết làm phu thê chính là ta và nàng, chứ không phải nàng và Tiết Hoài Tông. Ta biết trong lòng nàng hận phủ Định Quốc Công bạc đãi nàng, nhưng đó đều là hiểu lầm. Thẩm Căng, nàng tin tưởng ta, từ nay về sau ta nhất định sẽ không để nàng chịu thiệt thòi nữa.”
Nàng vì sao phải hận phủ Định Quốc Công, vì sao phải tin tưởng hắn, còn nữa, vì sao nàng lại chịu thiệt thòi?
Thẩm Căng khó hiểu nhìn chằm chằm Lục Trầm Chu: "Hầu gia nói ngày đó ta và ngài đi phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ mới có thể có duyên kết làm phu thê, nhưng kiếp này không chỉ thiếp thân chưa từng đi phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ lão Hầu gia, Hầu gia không phải cũng chưa từng đi hay sao? Trong lòng Hầu gia đã có lựa chọn ngay từ đầu, vì sao lại tới tìm thiếp thân nói những lời này? Thiếp thân tự nguyện gả vào Tiết gia, cùng Tiết Hoài Tông phu thê ân ái, tương kính như tân, cho tới hôm nay cũng chưa từng hối hận gả cho Tiết Hoài Tông, tại sao lại nói nàng chịu thiệt thòi? Hơn nữa thiếp thân là thê tử người khác, Hầu gia là phu quân của người ta, ta và ngài không có liên quan gì nhau, Hầu gia muốn thiếp thân tin tưởng Hầu gia cái gì?”
Đương nhiên là muốn nàng tin tưởng hắn…
Lục Trầm Chu cứng họng, hắn muốn Thẩm Căng tin tưởng hắn sẽ hết sức chân thành với nàng, sẽ yêu nàng cả đời, nhưng hắn biết nàng sẽ không tin.
Kẻ có vợ người có chồng, vắt ngang giữa bọn họ, không chỉ có một Tiết Hoài Tông!
Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn không cam lòng.
Lục Trầm Chu nắm chặt tay, cụp mắt nhìn thư phóng thê bị Thẩm Căng xé thành từng mảnh nhỏ, chậm rãi nói: "Nếu nàng lo lắng sau khi rời khỏi Tiết gia không có chỗ để đi, bản hầu có thể sắp xếp cho nàng. Ở ngoài thành bản hầu có một biệt trang, cảnh trí tao nhã, rất thú vị, là phỏng theo lâm viên Giang Nam xây dựng, nàng lớn ở Tô Châu, bản hầu nghĩ nàng sẽ thích.”
Hắn nói vậy là có ý gì?
Thẩm Căng nhếch khóe môi, khẽ mở châu bối: "Hầu gia cũng muốn noi theo Hán Vũ Đế kim ốc tàng kiều?”
Đáng tiếc, nàng không phải là Trần A Kiều tin vài câu nói liền tin tưởng Hán Vũ, cuối cùng lại thê lương bị phế, nàng là Thẩm gia tam tiểu thư Thẩm Căng, nàng thuở nhỏ được học chính là nữ trung hào kiệt, sống làm nhân kiệt, chết cũng làm quỷ hùng.
Lục Trầm Chu muốn nuôi nàng làm ngoại thất, quá coi thường nàng rồi.
“Hầu gia hôm qua chịu vươn tay viện thủ, thay thiếp thân đi vào ngục gặp Hoài Tông một lần, thiếp thân vô cùng cảm kích, nếu Hầu gia muốn thiếp thân báo đáp, thiếp thân dù kết cỏ ngậm vành cũng sẽ báo đáp ân tình của Hầu gia. Nhưng nếu Hầu gia muốn thiếp thân Hoài Tông hòa ly, làm ngoại thất của Hầu gia, kính xin thứ cho Thẩm Căng vạn khó tòng mệnh.”
Thẩm Căng đã biết mục đích hôm nay của Lục Trầm Chu không phải là cứu Tiết Hoài Tông, mà là muốn đưa thư phóng thê cho nàng, nàng cũng không cần phải dây dưa với hắn nữa, vì vậy đứng lên rời đi.
Lục Trầm Chu thấy nàng dầu muối không vào, trong lòng bất giác đối với nàng vừa yêu vừa hận, vừa yêu phẩm cách cao ngạo chưa từng leo lên quyền quý của nàng, lại hận nàng đối với quá khứ không chút lưu luyến, kìm lòng không đậu ở phía sau gọi nàng lại nói: "Nàng muốn bản hầu làm như thế nào, mới có thể rời khỏi Tiết Hoài Tông? Phải làm thế nào ta và nàng mới trở về như ban đầu?”
Thẩm Căng trầm mặc đứng lặng hồi lâu, mới nhẹ giọng thở dài: "Hầu gia sai rồi, từ ngày chúng ta ở phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ đã không trở về lúc trước. Hầu gia hôm nay mời thiếp thân lại đây, nói nhiều như vậy, cũng chỉ là không cam lòng mà thôi. Nếu như thê tử Hầu gia cưới phẩm mạo đều tốt, có đạo quản gia, chưa từng để cho Hầu gia hao tâm tổn trí; nếu như Quốc công phu nhân tai thính mắt tinh, thấu hiểu lý lẽ, chưa từng để cho Ngô gia liên lụy Định Quốc công phủ; nếu Lục tiểu thư thục đức vẹn toàn, tú ngoại tuệ trung, chưa từng gây ra gièm pha ở cung yến, hôm nay Hầu gia còn có thể nhớ tới thiếp thân sao? Cuộc sống như một ván cờ, một quân cờ đi đúng thì sống, một quân cờ đi sai hủy cả thế cờ, đánh cờ không hối hận, cuộc sống cũng như thế!”
Một quân cờ đi sai hủy cả thế cờ?
Cho nên, từ ngày hắn không đi Tĩnh Nam Hầu phủ, đã sai rồi sao?
Lục Trầm Chu bị Thẩm Căng nói đến giật mình, cho đến khi bóng dáng Thẩm Căng biến mất không thấy nữa, hắn mới hiểu được, Thẩm Căng rốt cuộc nói sai chỗ nào.
Hắn thật sự không cam lòng, nhưng mà cũng không phải bởi vì cưới vợ không hiền, quả mẫu không từ, ấu muội không thục, mà là bởi vì hắn thích nàng.
Nghĩ đến cũng thật buồn cười, kiếp trước nàng là thê tử hắn cưới đàng hoàng, hắn nhìn cũng không muốn nhìn nàng thêm một lần.
Mà nay nàng là thê tử của người khác, hắn lại khó có thể tự kiềm chế mà yêu nàng.
Hơn hai mươi năm nay, từ khi còn bé hắn muốn cái gì được cái đó.
Khi phụ thân hắn còn sống, thứ hắn muốn liền do phụ thân hắn vì hắn tranh thủ.
Khi phụ thân hắn không có ở đây, muốn cái gì, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình tranh thủ.
Hiện giờ công danh lợi lộc, hắn đều có dễ như trở bàn tay, duy chỉ có một Thẩm Căng, cầu không được, yêu không thể, giải không thoát.
Nhưng hắn lại không muốn buông xuống, trầm luân đến cuối cùng, chỉ còn lại một chấp niệm quanh quẩn trong lòng: Thẩm Căng, hắn bắt buộc phải có!
"Người đâu, chuẩn bị ngựa!”
Lục Trầm Chu nghĩ đến đây, vội vàng xuống lầu, gọi tùy tùng đi dắt ngựa, giương roi ngựa lên, lẻ loi một mình đánh ngựa chạy thẳng theo hướng Thẩm Căng rời đi.
Ngày đông ngắn ngủi, lúc Thẩm Căng từ Thiên Phương lâu đi ra mặt trời vẫn còn ở Tây Sơn rủ xuống muốn rơi, nào ngờ người còn chưa đi ra phố dài, hoàng hôn đã cuộn tròn ở chân trời.
Hôm qua trời mới đổ tuyết lớn, e sợ đêm khuya không tiện đi lại, nàng liền lấy tay bảo vệ mũ chiêu quân, vội vã trở về.
Người đi đường ít dần, nàng đi tới cuối đường, đang muốn mua đèn lồng soi đường trở về, lại nghe phía sau một trận vó ngựa hí vang, nàng chưa kịp quay đầu lại, liền bị người ôm lấy, đặt lên lưng ngựa.
“Lục Hầu gia?”
Thẩm Căng sau khi kinh hãi lấy lại tinh thần, vừa thấy Lục Trầm Chu bắt cóc nàng, nhất thời vừa tức vừa vội, không ngừng kéo cánh tay hắn quấn quanh hông nàng, "Lục hầu gia, nam nữ thụ thụ bất thân, ngài làm cái gì, mau thả ta xuống!”
26.
Lục Trầm Chu mím chặt môi, tùy ý nàng véo cánh tay hắn chảy máu, cũng không buông lỏng nửa phần.
Một đường đánh roi ngựa, chạy thẳng đến ngoại ô kinh thành, Thẩm Căng mới nhìn ra, phương hướng hắn đi đúng là Tiết gia.
“Ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Thẩm Căng cùng hắn làm phu thê ba năm, nhìn thấy sự lạnh lùng vô tình của hắn, cũng nhìn thấy sự bạc tình ít nghĩa của hắn, chỉ chưa từng thấy hắn điên cuồng như hôm nay.
Lục Trầm Chu mắt thấy bốn phía lặng lẽ không có người ở, mới chậm rãi thả lỏng dây cương trên tay, mặc cho ngựa tự đi thong thả bước về phía trước, tự tại sau lưng Thẩm Căng mở miệng nói: "Vừa nãy nàng nói sai một câu rồi, bất luận hôm nay bản hầu cưới ai, đều không liên quan đến tâm ý của bản hầu đối với nàng. Nếu như theo như lời nàng nói, bất kỳ một nữ tử nào trên đời, chỉ cần dịu dàng hiền lành hơn Liễu Uyển Nhu, hiểu biết đại thể hơn mẫu thân ta, thông minh hơn ấu muội ta, bản hầu sẽ bắt lấy không buông, vậy nàng coi bản hầu là cái gì?"
Chẳng lẽ không phải sao?
Thẩm Căng bị hắn ôm ở trước người, giãy thoát không được, lại không dám quá mức tới gần, đành phải cứng ngắc trả lời: "Thiếp thân đã nói rõ ràng với Hầu gia, trừ phi tử biệt, nếu không thiếp thân và Tiết Hoài Tông sẽ không tách ra, tâm ý Hầu gia sợ là vô ích rồi.”
“ Hay cho một câu tử biệt!”
Lục Trầm Chu cười lạnh liên tục, nếu hai người đều đã làm rõ thân phận, lúc hắn nói chuyện cũng không có nhiều cố kỵ như vậy, dứt khoát ở trên ngựa cùng Thẩm Căng câu được câu không hàn huyên.
"Ngươi cùng bản hầu sống lại giống nhau, lúc trước không muốn gả cho bản hầu, lại muốn gả thay đến Tiết gia, muốn cùng Tiết Hoài Tông trải qua cuộc sống yên ổn, vì sao không nói cho hắn biết chuyện xảy ra trong ba năm này?”
“Hầu gia làm sao biết thiếp thân không có nói cho Hoài Tông biết?”
Thẩm Căng hơi liếc mắt: "Thiếp thân đã nói với chàng ấy, làm thế nào để tránh Lang vương, làm thế nào để không liên quan đến vương công, làm thế nào để ứng đối tân chính, công việc lớn nhỏ trong ba năm, chỉ cần thiếp thân nhớ rõ, thiếp thân đều từng nói cho chàng ấy biết. Nhưng Hoài Tông là phu quân của thiếp thân, không phải con rối, là chàng ấy làm quan trong triều, cũng không phải thiếp thân làm quan trong triều, chàng ấy có lý tưởng hoài bão, sao có thể vì nửa lời của thiếp thân dễ dàng buông tha?"
Cho nên, Tiết Hoài Tông biết rõ tân chính là quan gia một lực tôn sùng, cũng muốn vì ân sư liều chết khuyên can?
Tâm tư hồ đồ như vậy, sao lại thi đậu tiến sĩ?
Lục Trầm Chu im lặng không nói gì, một lát sau mới nói tiếp: "Bản hầu không có hứng thú với Tiết Hoài Tông, hắn làm người như thế nào, bản hầu cũng không muốn hiểu rõ, bản hầu chỉ là muốn hỏi nàng một câu, nàng có muốn cứu Tiết Hoài Tông ra hay không?"
Nàng đương nhiên muốn cứu Tiết Hoài Tông ra, nếu không sao lại gặp hắn ở cửa nha môn?
Thẩm Căng biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ nói ra lời ấy, cân nhắc nói: "Thiếp thân đương nhiên muốn cứu phu quân ra, nhưng nếu vì cứu chàng ấy mà bôi nhọ cạnh cửa hai nhà Tiết Thẩm, dù thiếp thân muốn, chàng ấy cũng không đồng ý.”
“Gả cho bản hầu làm vợ cả, sao lại bôi nhọ Thẩm gia các nàng?”
Lục Trầm Chu vỗ nhẹ lưng ngựa, thản nhiên nói, lại làm cho Thẩm Căng khó có thể tin: "Nếu thiếp thân nhớ không sai, Hầu gia đã có thê thất ở Định Quốc công phủ.”
Chẳng lẽ hắn muốn theo vết xe đổ, bỏ Liễu Uyển Nhu, lại cưới nàng sao?
Nhưng Liễu Uyển Nhu vào phủ hai năm nay, cũng không nghe nói làm sai gì, vả lại nàng là cháu gái của Quốc Công phu nhân phủ Định Quốc Công, Lục Trầm Chu muốn bỏ vợ, Quốc Công phu nhân làm sao có thể đồng ý?
Không ngờ Lục Trầm Chu lại không nói đến chuyện bỏ vợ, chỉ nói: "Phong trào tịnh đích* ở tiền triều cực thịnh, đến triều ta mặc dù đã hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có. Nàng không muốn ở biệt trang, bản hầu cũng sẽ không để cho nàng chịu thiệt. Sau khi nàng rời khỏi Tiết gia, bản hầu sẽ an bài cho nàng một thân phận khác, lấy danh nghĩa vợ cả gả vào Định Quốc công phủ, về sau bất luận là Tiết gia hay Thẩm gia, đều không liên quan đến nàng, nàng cũng không cần lo lắng sau khi tái giá sẽ mang đến phiền nhiễu cho cho hai nhà Tiết Thẩm.”
*Tịnh đích: Trong nhà có hai chính thê.
Thẩm Căng trăm triệu lần không ngờ Lục Trầm Chu lại nghĩ ra một "biện pháp tốt" Tịnh đích như vậy, nàng tức giận đến cực điểm thiếu chút nghẹn ngào, đợi đến khi tâm trạng bình tĩnh lại, mới rống giận một câu: "Hoang đường! Buồn cười! Quả thực là người si nói mộng, Thẩm Căng ta dù chết, cũng sẽ không cùng người khác hầu chung một chồng! Mau thả ta xuống!"
Nàng giãy dụa hết sức, hận không thể lập tức nhảy xuống lưng ngựa, ngã gãy chân tàn phế cũng tốt hơn ở chỗ này nghe Lục Trầm Chu nói hươu nói vượn.
Lục Trầm Chu sớm biết nàng sẽ có phản ứng như thế, nhưng cũng không nhanh không chậm, một tay kẹp lấy thắt lưng Thẩm Căng, tự mình nói tiếp: "Bản hầu biết nàng không sợ chết, cũng biết Tiết Hoài Tông không sợ chết, nhưng Thẩm Căng nàng có nghĩ tới hay không? Tiết gia chỉ có Tiết Hoài Tông là nam đinh, nàng cùng hắn thành hôn hai năm, cũng chưa từng có thai, nếu Tiết Hoài Tông chết, huyết mạch Tiết gia liền hoàn toàn đứt đoạn, nàng nhẫn tâm trơ mắt nhìn Tiết Hoài Tông chết không có chỗ chôn, nhìn Tiết gia bọn họ không có người kế tục? Trung niên tang phu, tuổi già tang tử, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?"
Không, nàng không đành lòng.
Nàng làm sao nhẫn tâm nhìn Tiết Hoài Tông chết, nhìn Tiết lão phu nhân người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhưng nàng... nàng cũng không thể…
Thẩm Căng trầm mặc, dáng người giãy dụa như bị băng tuyết phong kín, không thể động đậy nữa.
Lục Trầm Chu thấy nàng không nói, không khỏi càng thêm dụ dỗ: "Thay vì nàng đi cầu những ông già Hộ bộ vô dụng kia, chi bằng cầu bản hầu một chút.”
Hắn là ngự tiền hồng nhân, hay là Ngự sử trung thừa, chuyện mà các lão đại nhân Hộ bộ không làm được, đối với hắn mà nói, chỉ cần nói mấy câu.
Chỉ cần Thẩm Căng gật đầu đồng ý, cho dù hắn mạo phạm quan gia, cũng sẽ bảo vệ Tiết Hoài Tông.
Thẩm Căng làm sao không biết ngụ ý của hắn, đường đường là tiểu Hầu gia phủ Định Quốc Công, Ngự Sử trung thừa chính tam phẩm, hắn nói một câu, còn hữu dụng hơn nhiều so với Hộ bộ đại nhân dập đầu.
Hắn muốn cứu Tiết Hoài Tông, tất sẽ có biện pháp của hắn.
Chẳng qua là… muốn hy sinh nàng mà thôi.
Thẩm Căng cắn chặt môi, lần đầu tiên trong đời giật mình nhận ra quyền thế mà nàng chưa bao giờ để trong lòng, lại bức người như thế.
Lục Trầm Chu nói như vậy, cũng không khó trả lời nàng, mắt thấy cách đó không xa chính là Tiết gia, tiểu nha hoàn hồi môn của Thẩm Căng đang giơ đèn lồng chờ dưới mái hiên, hắn liền siết chặt dây cương, thả Thẩm Căng xuống ngựa, nhẹ nhàng quay đầu ngựa, cụp mắt nhìn nàng:
“Đêm khuya đường trơn, bản hầu tạm thời đưa nàng đến nơi này. Hôm nay lời nên nói hay không nên nói bản hầu đều đã nói, kính xin phu nhân trở về nghĩ lại. Nếu phu nhân nghĩ thông suốt, ba ngày sau, bản hầu ở Thiên Phương lâu chờ đợi tin lành của phu nhân!”
Nói xong hắn kẹp lưng ngựa, nhanh như chớp ẩn nấp trong đêm tối.
Thẩm Căng mờ mịt đứng tại chỗ, trái phải đều là bóng tối mênh mông vô bờ, khiến nàng không nhìn thấy đường ra, cũng không nhìn thấy ánh sáng.
27.
Thẩm Căng đội gió đêm, gian nan về đến nhà, tiểu nha hoàn dưới mái hiên không biết đứng ở nơi đó đợi bao lâu, đã sớm lạnh đến run rẩy, nhưng vẫn nhìn thấy nàng mới bằng lòng yên tâm, vội vàng kéo nàng vào cửa uống trà gừng.
Tiết phu nhân trong phòng cũng chưa ngủ, chỉ là ngại bệnh tim, không thể ở bên ngoài chờ lâu, lúc này nghe thấy động tĩnh, vội vàng mở cửa ra đón, nói với Thẩm Căng: “Con dâu về rồi sao? Có tin tức của Hoài Tông hay không? Khi nào Hoài Tông được thả ra?”
Thẩm Căng không dám nói thật với Tiết phu nhân, liền đi nhanh hai bước, đỡ bà trở về phòng nói: "Định Bắc hầu mà con nói với mẫu thân lúc trước, hắn đã vào ngục thăm Hoài Tông, trước mắt Hoài Tông không có gì đáng ngại, hết thảy đều tốt, kính xin mẫu thân yên tâm.”
Hết thảy đều tốt, cũng vẫn là ở trong ngục, có thể tốt đến chỗ nào đây?
Tiết phu nhân không phải là thôn cô dân phụ chưa từng đọc sách biết chữ, trượng phu của bà từng làm Hộ bộ thị lang, những năm bà làm Thị lang phu nhân, cũng từng thông tri chính sự, cũng từng tiến cung gặp qua thiên nhan, làm sao không biết thiên tử giận dữ lợi hại thế nào?
Thẩm Căng nói như vậy, sợ rằng cũng chỉ là an ủi bà mà thôi.
Tiết phu nhân cảm thấy ngơ ngẩn, nắm tay Thẩm Căng trở lại trong phòng, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, hai tròng mắt không sáng như ngày xưa, nghĩ đến những ngày này nàng cũng bất an.
Tiết phu nhân trìu mến sờ sờ khuôn mặt Thẩm Căng, xúc tu da thịt lạnh thấu xương, bà bất giác rơi lệ: "Mấy ngày nay khổ cho con, nếu con ta có thể ra ngoài, sau này ta tất không để nó bạc đãi con. Nếu con ta không ra được, con ngoan, con còn trẻ, không cần theo Tiết gia chúng ta tịch mịch sống quãng đời còn lại, ta sẽ làm chủ thả con trở về, để cho con tìm một gia đình tốt gả đi.”
“Mẫu thân…”
Thẩm Căng cũng rơi lệ theo bà, kiếp trước nàng tích bao nhiêu phúc khí, kiếp này mới có thể gặp được mẹ con Tiết gia đối xử tử tế với nàng như vậy.
Một Tiết Hoài Tông viết thư phóng thê cho nàng không tính, ngay cả mẹ chồng cũng tính toán tương lai cho nàng.
Nàng sao có thể nhẫn tâm nhìn Hoài Tông chịu chết chứ?
Thẩm Căng nằm trên đầu gối Tiết phu nhân khóc rống một hồi, nàng còn trẻ mất đi song thân, đã lâu không cảm nhận được ấm áp của gia đình, mà nay mẫu tử Tiết gia cho nàng một gia đình, nàng muốn báo đáp cũng chỉ có cứu Hoài Tông ra ngoài, liền nghẹn ngào an ủi Tiết phu nhân nói: "Mẫu thân, Hoài Tông chàng ấy sẽ trở về, người tin tưởng con, không lâu nữa chàng sẽ trở về.”
“Tốt, tốt, ta tin con, ta tin.”
Tiết phu nhân khẽ vuốt tóc mai Thẩm Căng, chỉ cho rằng nàng đang an ủi mình, lại không biết trong lòng Thẩm Căng đã sớm có tính toán khác.
Tháng chạp đã qua, trong triều được nghỉ đông, trên dưới phủ Định Quốc Công đều cho rằng Hầu gia bọn họ rảnh rỗi, tất phải chỉnh đốn nội vụ trong phủ, nhưng mấy quản sự lại không thấy bóng dáng Lục Trầm Chu, chỉ thấy tùy tùng bên cạnh hắn mỗi ngày chạy trong ngoài ngoài, một ngày có thể đi ra ngoài ba năm chuyến.
Mọi người trong lòng kinh ngạc, đang không biết chủ tớ bọn họ chơi trò gì, tùy tùng bên kia lại chạy trở về, vào cửa thở hổn hển, mới cùng Lục Trầm Chu nói: "Hầu... Hầu gia, Tiết phu nhân kia đến Thiên Phương lâu rồi.”
“Nàng quả nhiên tới!”
Lục Trầm Chu trên mặt vui vẻ, buông thoại bản trong tay xuống, vội vàng trở về phòng thay quần áo, liền phân phó người chuẩn bị xe ngựa chạy tới Thiên Phương lâu.
Thẩm Căng im lặng ngồi trong nhã gian lầu hai, chén nước trà trước mặt đã tan hết nhiệt độ, nàng cũng chưa từng uống một ngụm, chỉ chờ Lục Trầm Chu đến.
Lục Trầm Chu vẫn đuổi khách, một mình đặt toàn bộ Thiên Phương Lâu, hắn biết Thẩm Căng ở trên lầu, không chậm trễ, vài bước nhảy lên phía trên, đẩy cửa ra liền nhìn đôi mắt như sơn của Thẩm Căng, thấm đầy hàn quang, lạnh lùng nhìn hắn.
“Không biết ngày đó Hầu gia nói có thể bảo vệ Tiết Hoài Tông ra khỏi ngục, có thật hay không?”
Lục Trầm Chu nhếch môi: "Tất nhiên là thật, chỉ cần nàng đồng ý rời khỏi Tiết gia, gả vào phủ Định Quốc Công, bản hầu cố gắng bảo vệ tiền đồ Tiết Hoài Tông không lo.”
Hắn hứa hẹn, Thẩm Căng liền thở phào nhẹ nhõm, cũng đưa ra yêu cầu của mình: "Đã như vậy, chỉ cần ta nhìn thấy Tiết Hoài Tông ra tù, ta liền đồng ý Hầu gia lập tức rời khỏi Tiết gia, gả vào phủ Định Quốc Công."
“Được, một lời đã định!”
Lục Trầm Chu vui mừng nhướng mày, nhìn chén nước trước mặt Thẩm Căng chưa động, liền muốn gọi tiểu nhị đến dâng một bình nước trà cho nàng.
Thẩm Căng đứng dậy khéo léo cự tuyệt hắn: "Trước đó thiếp thân vẫn là thê tử của Tiết Hoài Tông, là con dâu của Tiết gia, sau này nếu không có tin tức Tiết Hoài Tông ra tù, kính xin Hầu gia đừng gặp thiếp thân nữa.”
A, hay cho một trinh tiết liệt phụ!
Lục Trầm Chu không vui vẻ gật đầu, chỉ cần Thẩm Căng chịu rời khỏi Tiết gia, hắn cũng không vội gặp nàng.
Sản nghiệp bên ngoài phủ Định Quốc Công nhiều như vậy, hắn nhọc lòng chọn biệt uyển, cách kinh thành quá gần không cần, quá xa cũng không cần, ở trong mấy thôn trang không gần không xa, lại chọn lựa tìm ra một người mang theo lâm viên.
Đình viện thiết kế là hắn đặc biệt tìm người từ Giang Nam tìm thợ lành nghề, chuyên mô phỏng phong cách lâm viên phía nam chế tạo mà thành, hiện giờ qua hơn một tháng, tiểu viện đã xong chỉ thiếu một nữ chủ nhân.
Hắn đứng trong viện nhìn một chút, bên trái là tùng bách lạp mai trồng theo sở thích của Thẩm Căng, bên phải là khoảng đất trống hắn để lại, chỉ đợi sau khi Thẩm Căng vào ở, bất luận là trồng rau hay trồng hoa, nàng muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó.
Nếu sau khi nàng gả vào phủ Định Quốc Công, không muốn tụ họp với mẫu thân, Trầm Ngư và Uyển Nhu, vậy thì ở lại đây lâu dài, đến lúc đó hắn cũng chuyển thư phòng tới, hai vợ chồng mỗi ngày ngâm thơ ngắm trăng, uống rượu dưới ánh trăng, không thể không nói là chuyện tốt của nhân gian.
Lục Trầm Chu càng nghĩ càng thoải mái, tính toán ngày tháng, Tiết Hoài Tông bị nhốt trong ngục cũng đã hơn một tháng.
Hơn một tháng nay, hắn để cho trên dưới Ngự Sử đài chỉnh lý lại công việc của Tiết Hoài Tông gần hai năm nay, thấy không có chỗ sơ hở gì, liền tự mình viết sổ thỉnh tội, giả vờ trị tội không nói, trưởng quan có tội, thỉnh cầu quan gia trị tội mình sơ suất.
Quan gia sớm biết sẽ có người vì Tiết Hoài Tông cầu tình, khi đó đang nổi giận, e sợ có người không có mắt sẽ đụng phải, đến lúc đó sự việc càng nháo càng lớn, càng không dễ kết thúc.
Lúc này nhìn thấy Lục Trầm Chu đưa tấu chương lên, qua hơn một tháng, tức giận trong lòng đã sớm tiêu tán, cảm thấy dưới cơn nóng giận liền giáng chức bốn vị triều quan, giam giữ hai vị ngôn quan thật sự là không ổn, Lục Trầm Chu vừa thỉnh tội, quan gia liền thuận thế khai ân, miễn tội cho hắn, nhưng Tiết Hoài Tông và u Dương đại nhân tử tội có thể miễn, tội sống khó thoát, liền hạ chỉ mỗi người đánh ba mươi, sự kiện đến đây kết thúc.
Lục Trầm Chu được sắc chỉ, lúc này sai người đi nói cho Thẩm Căng, Tiết Hoài Tông lập tức sẽ trở về, muốn Thẩm Căng nhanh chóng rời khỏi Tiết gia.
Thẩm Căng nhận được tin tức, trở lại phòng thay một bộ quần áo, lại đi vào trong rương lấy ra trâm cài Tiết Hoài Tông tặng cho nàng, cẩn thận cài lên đầu.
Tiểu nha hoàn lần đầu nhìn nàng ăn mặc long trọng như vậy, bất giác hoa mắt, nghiêng đầu từng tiếng khen: "Thiếu phu nhân ăn mặc như vậy thật đúng là đẹp mắt.”
“Đẹp không?” Thẩm Căng nhìn vào gương, khẽ mỉm cười, đáng tiếc Tiết Hoài Tông không nhìn thấy dáng vẻ này của nàng nữa.
"Hôm nay ta trở về Thẩm gia thăm người thân, có lẽ phải qua chút thời gian mới có thể trở về, nếu đại nhân trở về trước ta, ngươi nói cho hắn biết không cần đi tìm ta, ta sống là người Tiết gia, chết cũng là quỷ Tiết gia!”
Khó trách Lục Trầm Chu có thể lên làm ngự sử trung thừa, tránh được án Lang vương mưu nghịch, thuận lợi trở thành ngự tiền hồng nhân, hóa ra đều có nguyên do.
Nhưng hắn phát hiện lai lịch của mình khi nào?
Là khi nàng không đi Tĩnh Nam Hầu phủ chúc thọ, hay là khi nàng gả thay đến Tiết gia, hay là khi nàng đi theo Tiết Hoài Tông xem tạp kịch?
Suy nghĩ hỗn loạn, như sợi dây thừng vây quanh Thẩm Căng.
Mặc dù như vậy, nàng vẫn tranh luận một câu: "Thiếp thân... không hiểu Hầu gia đang nói cái gì!"
Nghe không hiểu? Thông minh như nàng làm sao có thể nghe không hiểu?
Lục Trầm Chu tức quá hóa cười, đè tay Thẩm Căng lại nói: "Nàng không cần ở trước mặt bản hầu giả bộ hồ đồ. Năm Đức Quang thứ nhất, nếu ta và nàng đi phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ lão Hầu gia, hôm nay kết làm phu thê chính là ta và nàng, chứ không phải nàng và Tiết Hoài Tông. Ta biết trong lòng nàng hận phủ Định Quốc Công bạc đãi nàng, nhưng đó đều là hiểu lầm. Thẩm Căng, nàng tin tưởng ta, từ nay về sau ta nhất định sẽ không để nàng chịu thiệt thòi nữa.”
Nàng vì sao phải hận phủ Định Quốc Công, vì sao phải tin tưởng hắn, còn nữa, vì sao nàng lại chịu thiệt thòi?
Thẩm Căng khó hiểu nhìn chằm chằm Lục Trầm Chu: "Hầu gia nói ngày đó ta và ngài đi phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ mới có thể có duyên kết làm phu thê, nhưng kiếp này không chỉ thiếp thân chưa từng đi phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ lão Hầu gia, Hầu gia không phải cũng chưa từng đi hay sao? Trong lòng Hầu gia đã có lựa chọn ngay từ đầu, vì sao lại tới tìm thiếp thân nói những lời này? Thiếp thân tự nguyện gả vào Tiết gia, cùng Tiết Hoài Tông phu thê ân ái, tương kính như tân, cho tới hôm nay cũng chưa từng hối hận gả cho Tiết Hoài Tông, tại sao lại nói nàng chịu thiệt thòi? Hơn nữa thiếp thân là thê tử người khác, Hầu gia là phu quân của người ta, ta và ngài không có liên quan gì nhau, Hầu gia muốn thiếp thân tin tưởng Hầu gia cái gì?”
Đương nhiên là muốn nàng tin tưởng hắn…
Lục Trầm Chu cứng họng, hắn muốn Thẩm Căng tin tưởng hắn sẽ hết sức chân thành với nàng, sẽ yêu nàng cả đời, nhưng hắn biết nàng sẽ không tin.
Kẻ có vợ người có chồng, vắt ngang giữa bọn họ, không chỉ có một Tiết Hoài Tông!
Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn không cam lòng.
Lục Trầm Chu nắm chặt tay, cụp mắt nhìn thư phóng thê bị Thẩm Căng xé thành từng mảnh nhỏ, chậm rãi nói: "Nếu nàng lo lắng sau khi rời khỏi Tiết gia không có chỗ để đi, bản hầu có thể sắp xếp cho nàng. Ở ngoài thành bản hầu có một biệt trang, cảnh trí tao nhã, rất thú vị, là phỏng theo lâm viên Giang Nam xây dựng, nàng lớn ở Tô Châu, bản hầu nghĩ nàng sẽ thích.”
Hắn nói vậy là có ý gì?
Thẩm Căng nhếch khóe môi, khẽ mở châu bối: "Hầu gia cũng muốn noi theo Hán Vũ Đế kim ốc tàng kiều?”
Đáng tiếc, nàng không phải là Trần A Kiều tin vài câu nói liền tin tưởng Hán Vũ, cuối cùng lại thê lương bị phế, nàng là Thẩm gia tam tiểu thư Thẩm Căng, nàng thuở nhỏ được học chính là nữ trung hào kiệt, sống làm nhân kiệt, chết cũng làm quỷ hùng.
Lục Trầm Chu muốn nuôi nàng làm ngoại thất, quá coi thường nàng rồi.
“Hầu gia hôm qua chịu vươn tay viện thủ, thay thiếp thân đi vào ngục gặp Hoài Tông một lần, thiếp thân vô cùng cảm kích, nếu Hầu gia muốn thiếp thân báo đáp, thiếp thân dù kết cỏ ngậm vành cũng sẽ báo đáp ân tình của Hầu gia. Nhưng nếu Hầu gia muốn thiếp thân Hoài Tông hòa ly, làm ngoại thất của Hầu gia, kính xin thứ cho Thẩm Căng vạn khó tòng mệnh.”
Thẩm Căng đã biết mục đích hôm nay của Lục Trầm Chu không phải là cứu Tiết Hoài Tông, mà là muốn đưa thư phóng thê cho nàng, nàng cũng không cần phải dây dưa với hắn nữa, vì vậy đứng lên rời đi.
Lục Trầm Chu thấy nàng dầu muối không vào, trong lòng bất giác đối với nàng vừa yêu vừa hận, vừa yêu phẩm cách cao ngạo chưa từng leo lên quyền quý của nàng, lại hận nàng đối với quá khứ không chút lưu luyến, kìm lòng không đậu ở phía sau gọi nàng lại nói: "Nàng muốn bản hầu làm như thế nào, mới có thể rời khỏi Tiết Hoài Tông? Phải làm thế nào ta và nàng mới trở về như ban đầu?”
Thẩm Căng trầm mặc đứng lặng hồi lâu, mới nhẹ giọng thở dài: "Hầu gia sai rồi, từ ngày chúng ta ở phủ Tĩnh Nam Hầu chúc thọ đã không trở về lúc trước. Hầu gia hôm nay mời thiếp thân lại đây, nói nhiều như vậy, cũng chỉ là không cam lòng mà thôi. Nếu như thê tử Hầu gia cưới phẩm mạo đều tốt, có đạo quản gia, chưa từng để cho Hầu gia hao tâm tổn trí; nếu như Quốc công phu nhân tai thính mắt tinh, thấu hiểu lý lẽ, chưa từng để cho Ngô gia liên lụy Định Quốc công phủ; nếu Lục tiểu thư thục đức vẹn toàn, tú ngoại tuệ trung, chưa từng gây ra gièm pha ở cung yến, hôm nay Hầu gia còn có thể nhớ tới thiếp thân sao? Cuộc sống như một ván cờ, một quân cờ đi đúng thì sống, một quân cờ đi sai hủy cả thế cờ, đánh cờ không hối hận, cuộc sống cũng như thế!”
Một quân cờ đi sai hủy cả thế cờ?
Cho nên, từ ngày hắn không đi Tĩnh Nam Hầu phủ, đã sai rồi sao?
Lục Trầm Chu bị Thẩm Căng nói đến giật mình, cho đến khi bóng dáng Thẩm Căng biến mất không thấy nữa, hắn mới hiểu được, Thẩm Căng rốt cuộc nói sai chỗ nào.
Hắn thật sự không cam lòng, nhưng mà cũng không phải bởi vì cưới vợ không hiền, quả mẫu không từ, ấu muội không thục, mà là bởi vì hắn thích nàng.
Nghĩ đến cũng thật buồn cười, kiếp trước nàng là thê tử hắn cưới đàng hoàng, hắn nhìn cũng không muốn nhìn nàng thêm một lần.
Mà nay nàng là thê tử của người khác, hắn lại khó có thể tự kiềm chế mà yêu nàng.
Hơn hai mươi năm nay, từ khi còn bé hắn muốn cái gì được cái đó.
Khi phụ thân hắn còn sống, thứ hắn muốn liền do phụ thân hắn vì hắn tranh thủ.
Khi phụ thân hắn không có ở đây, muốn cái gì, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình tranh thủ.
Hiện giờ công danh lợi lộc, hắn đều có dễ như trở bàn tay, duy chỉ có một Thẩm Căng, cầu không được, yêu không thể, giải không thoát.
Nhưng hắn lại không muốn buông xuống, trầm luân đến cuối cùng, chỉ còn lại một chấp niệm quanh quẩn trong lòng: Thẩm Căng, hắn bắt buộc phải có!
"Người đâu, chuẩn bị ngựa!”
Lục Trầm Chu nghĩ đến đây, vội vàng xuống lầu, gọi tùy tùng đi dắt ngựa, giương roi ngựa lên, lẻ loi một mình đánh ngựa chạy thẳng theo hướng Thẩm Căng rời đi.
Ngày đông ngắn ngủi, lúc Thẩm Căng từ Thiên Phương lâu đi ra mặt trời vẫn còn ở Tây Sơn rủ xuống muốn rơi, nào ngờ người còn chưa đi ra phố dài, hoàng hôn đã cuộn tròn ở chân trời.
Hôm qua trời mới đổ tuyết lớn, e sợ đêm khuya không tiện đi lại, nàng liền lấy tay bảo vệ mũ chiêu quân, vội vã trở về.
Người đi đường ít dần, nàng đi tới cuối đường, đang muốn mua đèn lồng soi đường trở về, lại nghe phía sau một trận vó ngựa hí vang, nàng chưa kịp quay đầu lại, liền bị người ôm lấy, đặt lên lưng ngựa.
“Lục Hầu gia?”
Thẩm Căng sau khi kinh hãi lấy lại tinh thần, vừa thấy Lục Trầm Chu bắt cóc nàng, nhất thời vừa tức vừa vội, không ngừng kéo cánh tay hắn quấn quanh hông nàng, "Lục hầu gia, nam nữ thụ thụ bất thân, ngài làm cái gì, mau thả ta xuống!”
26.
Lục Trầm Chu mím chặt môi, tùy ý nàng véo cánh tay hắn chảy máu, cũng không buông lỏng nửa phần.
Một đường đánh roi ngựa, chạy thẳng đến ngoại ô kinh thành, Thẩm Căng mới nhìn ra, phương hướng hắn đi đúng là Tiết gia.
“Ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Thẩm Căng cùng hắn làm phu thê ba năm, nhìn thấy sự lạnh lùng vô tình của hắn, cũng nhìn thấy sự bạc tình ít nghĩa của hắn, chỉ chưa từng thấy hắn điên cuồng như hôm nay.
Lục Trầm Chu mắt thấy bốn phía lặng lẽ không có người ở, mới chậm rãi thả lỏng dây cương trên tay, mặc cho ngựa tự đi thong thả bước về phía trước, tự tại sau lưng Thẩm Căng mở miệng nói: "Vừa nãy nàng nói sai một câu rồi, bất luận hôm nay bản hầu cưới ai, đều không liên quan đến tâm ý của bản hầu đối với nàng. Nếu như theo như lời nàng nói, bất kỳ một nữ tử nào trên đời, chỉ cần dịu dàng hiền lành hơn Liễu Uyển Nhu, hiểu biết đại thể hơn mẫu thân ta, thông minh hơn ấu muội ta, bản hầu sẽ bắt lấy không buông, vậy nàng coi bản hầu là cái gì?"
Chẳng lẽ không phải sao?
Thẩm Căng bị hắn ôm ở trước người, giãy thoát không được, lại không dám quá mức tới gần, đành phải cứng ngắc trả lời: "Thiếp thân đã nói rõ ràng với Hầu gia, trừ phi tử biệt, nếu không thiếp thân và Tiết Hoài Tông sẽ không tách ra, tâm ý Hầu gia sợ là vô ích rồi.”
“ Hay cho một câu tử biệt!”
Lục Trầm Chu cười lạnh liên tục, nếu hai người đều đã làm rõ thân phận, lúc hắn nói chuyện cũng không có nhiều cố kỵ như vậy, dứt khoát ở trên ngựa cùng Thẩm Căng câu được câu không hàn huyên.
"Ngươi cùng bản hầu sống lại giống nhau, lúc trước không muốn gả cho bản hầu, lại muốn gả thay đến Tiết gia, muốn cùng Tiết Hoài Tông trải qua cuộc sống yên ổn, vì sao không nói cho hắn biết chuyện xảy ra trong ba năm này?”
“Hầu gia làm sao biết thiếp thân không có nói cho Hoài Tông biết?”
Thẩm Căng hơi liếc mắt: "Thiếp thân đã nói với chàng ấy, làm thế nào để tránh Lang vương, làm thế nào để không liên quan đến vương công, làm thế nào để ứng đối tân chính, công việc lớn nhỏ trong ba năm, chỉ cần thiếp thân nhớ rõ, thiếp thân đều từng nói cho chàng ấy biết. Nhưng Hoài Tông là phu quân của thiếp thân, không phải con rối, là chàng ấy làm quan trong triều, cũng không phải thiếp thân làm quan trong triều, chàng ấy có lý tưởng hoài bão, sao có thể vì nửa lời của thiếp thân dễ dàng buông tha?"
Cho nên, Tiết Hoài Tông biết rõ tân chính là quan gia một lực tôn sùng, cũng muốn vì ân sư liều chết khuyên can?
Tâm tư hồ đồ như vậy, sao lại thi đậu tiến sĩ?
Lục Trầm Chu im lặng không nói gì, một lát sau mới nói tiếp: "Bản hầu không có hứng thú với Tiết Hoài Tông, hắn làm người như thế nào, bản hầu cũng không muốn hiểu rõ, bản hầu chỉ là muốn hỏi nàng một câu, nàng có muốn cứu Tiết Hoài Tông ra hay không?"
Nàng đương nhiên muốn cứu Tiết Hoài Tông ra, nếu không sao lại gặp hắn ở cửa nha môn?
Thẩm Căng biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ nói ra lời ấy, cân nhắc nói: "Thiếp thân đương nhiên muốn cứu phu quân ra, nhưng nếu vì cứu chàng ấy mà bôi nhọ cạnh cửa hai nhà Tiết Thẩm, dù thiếp thân muốn, chàng ấy cũng không đồng ý.”
“Gả cho bản hầu làm vợ cả, sao lại bôi nhọ Thẩm gia các nàng?”
Lục Trầm Chu vỗ nhẹ lưng ngựa, thản nhiên nói, lại làm cho Thẩm Căng khó có thể tin: "Nếu thiếp thân nhớ không sai, Hầu gia đã có thê thất ở Định Quốc công phủ.”
Chẳng lẽ hắn muốn theo vết xe đổ, bỏ Liễu Uyển Nhu, lại cưới nàng sao?
Nhưng Liễu Uyển Nhu vào phủ hai năm nay, cũng không nghe nói làm sai gì, vả lại nàng là cháu gái của Quốc Công phu nhân phủ Định Quốc Công, Lục Trầm Chu muốn bỏ vợ, Quốc Công phu nhân làm sao có thể đồng ý?
Không ngờ Lục Trầm Chu lại không nói đến chuyện bỏ vợ, chỉ nói: "Phong trào tịnh đích* ở tiền triều cực thịnh, đến triều ta mặc dù đã hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có. Nàng không muốn ở biệt trang, bản hầu cũng sẽ không để cho nàng chịu thiệt. Sau khi nàng rời khỏi Tiết gia, bản hầu sẽ an bài cho nàng một thân phận khác, lấy danh nghĩa vợ cả gả vào Định Quốc công phủ, về sau bất luận là Tiết gia hay Thẩm gia, đều không liên quan đến nàng, nàng cũng không cần lo lắng sau khi tái giá sẽ mang đến phiền nhiễu cho cho hai nhà Tiết Thẩm.”
*Tịnh đích: Trong nhà có hai chính thê.
Thẩm Căng trăm triệu lần không ngờ Lục Trầm Chu lại nghĩ ra một "biện pháp tốt" Tịnh đích như vậy, nàng tức giận đến cực điểm thiếu chút nghẹn ngào, đợi đến khi tâm trạng bình tĩnh lại, mới rống giận một câu: "Hoang đường! Buồn cười! Quả thực là người si nói mộng, Thẩm Căng ta dù chết, cũng sẽ không cùng người khác hầu chung một chồng! Mau thả ta xuống!"
Nàng giãy dụa hết sức, hận không thể lập tức nhảy xuống lưng ngựa, ngã gãy chân tàn phế cũng tốt hơn ở chỗ này nghe Lục Trầm Chu nói hươu nói vượn.
Lục Trầm Chu sớm biết nàng sẽ có phản ứng như thế, nhưng cũng không nhanh không chậm, một tay kẹp lấy thắt lưng Thẩm Căng, tự mình nói tiếp: "Bản hầu biết nàng không sợ chết, cũng biết Tiết Hoài Tông không sợ chết, nhưng Thẩm Căng nàng có nghĩ tới hay không? Tiết gia chỉ có Tiết Hoài Tông là nam đinh, nàng cùng hắn thành hôn hai năm, cũng chưa từng có thai, nếu Tiết Hoài Tông chết, huyết mạch Tiết gia liền hoàn toàn đứt đoạn, nàng nhẫn tâm trơ mắt nhìn Tiết Hoài Tông chết không có chỗ chôn, nhìn Tiết gia bọn họ không có người kế tục? Trung niên tang phu, tuổi già tang tử, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?"
Không, nàng không đành lòng.
Nàng làm sao nhẫn tâm nhìn Tiết Hoài Tông chết, nhìn Tiết lão phu nhân người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nhưng nàng... nàng cũng không thể…
Thẩm Căng trầm mặc, dáng người giãy dụa như bị băng tuyết phong kín, không thể động đậy nữa.
Lục Trầm Chu thấy nàng không nói, không khỏi càng thêm dụ dỗ: "Thay vì nàng đi cầu những ông già Hộ bộ vô dụng kia, chi bằng cầu bản hầu một chút.”
Hắn là ngự tiền hồng nhân, hay là Ngự sử trung thừa, chuyện mà các lão đại nhân Hộ bộ không làm được, đối với hắn mà nói, chỉ cần nói mấy câu.
Chỉ cần Thẩm Căng gật đầu đồng ý, cho dù hắn mạo phạm quan gia, cũng sẽ bảo vệ Tiết Hoài Tông.
Thẩm Căng làm sao không biết ngụ ý của hắn, đường đường là tiểu Hầu gia phủ Định Quốc Công, Ngự Sử trung thừa chính tam phẩm, hắn nói một câu, còn hữu dụng hơn nhiều so với Hộ bộ đại nhân dập đầu.
Hắn muốn cứu Tiết Hoài Tông, tất sẽ có biện pháp của hắn.
Chẳng qua là… muốn hy sinh nàng mà thôi.
Thẩm Căng cắn chặt môi, lần đầu tiên trong đời giật mình nhận ra quyền thế mà nàng chưa bao giờ để trong lòng, lại bức người như thế.
Lục Trầm Chu nói như vậy, cũng không khó trả lời nàng, mắt thấy cách đó không xa chính là Tiết gia, tiểu nha hoàn hồi môn của Thẩm Căng đang giơ đèn lồng chờ dưới mái hiên, hắn liền siết chặt dây cương, thả Thẩm Căng xuống ngựa, nhẹ nhàng quay đầu ngựa, cụp mắt nhìn nàng:
“Đêm khuya đường trơn, bản hầu tạm thời đưa nàng đến nơi này. Hôm nay lời nên nói hay không nên nói bản hầu đều đã nói, kính xin phu nhân trở về nghĩ lại. Nếu phu nhân nghĩ thông suốt, ba ngày sau, bản hầu ở Thiên Phương lâu chờ đợi tin lành của phu nhân!”
Nói xong hắn kẹp lưng ngựa, nhanh như chớp ẩn nấp trong đêm tối.
Thẩm Căng mờ mịt đứng tại chỗ, trái phải đều là bóng tối mênh mông vô bờ, khiến nàng không nhìn thấy đường ra, cũng không nhìn thấy ánh sáng.
27.
Thẩm Căng đội gió đêm, gian nan về đến nhà, tiểu nha hoàn dưới mái hiên không biết đứng ở nơi đó đợi bao lâu, đã sớm lạnh đến run rẩy, nhưng vẫn nhìn thấy nàng mới bằng lòng yên tâm, vội vàng kéo nàng vào cửa uống trà gừng.
Tiết phu nhân trong phòng cũng chưa ngủ, chỉ là ngại bệnh tim, không thể ở bên ngoài chờ lâu, lúc này nghe thấy động tĩnh, vội vàng mở cửa ra đón, nói với Thẩm Căng: “Con dâu về rồi sao? Có tin tức của Hoài Tông hay không? Khi nào Hoài Tông được thả ra?”
Thẩm Căng không dám nói thật với Tiết phu nhân, liền đi nhanh hai bước, đỡ bà trở về phòng nói: "Định Bắc hầu mà con nói với mẫu thân lúc trước, hắn đã vào ngục thăm Hoài Tông, trước mắt Hoài Tông không có gì đáng ngại, hết thảy đều tốt, kính xin mẫu thân yên tâm.”
Hết thảy đều tốt, cũng vẫn là ở trong ngục, có thể tốt đến chỗ nào đây?
Tiết phu nhân không phải là thôn cô dân phụ chưa từng đọc sách biết chữ, trượng phu của bà từng làm Hộ bộ thị lang, những năm bà làm Thị lang phu nhân, cũng từng thông tri chính sự, cũng từng tiến cung gặp qua thiên nhan, làm sao không biết thiên tử giận dữ lợi hại thế nào?
Thẩm Căng nói như vậy, sợ rằng cũng chỉ là an ủi bà mà thôi.
Tiết phu nhân cảm thấy ngơ ngẩn, nắm tay Thẩm Căng trở lại trong phòng, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, hai tròng mắt không sáng như ngày xưa, nghĩ đến những ngày này nàng cũng bất an.
Tiết phu nhân trìu mến sờ sờ khuôn mặt Thẩm Căng, xúc tu da thịt lạnh thấu xương, bà bất giác rơi lệ: "Mấy ngày nay khổ cho con, nếu con ta có thể ra ngoài, sau này ta tất không để nó bạc đãi con. Nếu con ta không ra được, con ngoan, con còn trẻ, không cần theo Tiết gia chúng ta tịch mịch sống quãng đời còn lại, ta sẽ làm chủ thả con trở về, để cho con tìm một gia đình tốt gả đi.”
“Mẫu thân…”
Thẩm Căng cũng rơi lệ theo bà, kiếp trước nàng tích bao nhiêu phúc khí, kiếp này mới có thể gặp được mẹ con Tiết gia đối xử tử tế với nàng như vậy.
Một Tiết Hoài Tông viết thư phóng thê cho nàng không tính, ngay cả mẹ chồng cũng tính toán tương lai cho nàng.
Nàng sao có thể nhẫn tâm nhìn Hoài Tông chịu chết chứ?
Thẩm Căng nằm trên đầu gối Tiết phu nhân khóc rống một hồi, nàng còn trẻ mất đi song thân, đã lâu không cảm nhận được ấm áp của gia đình, mà nay mẫu tử Tiết gia cho nàng một gia đình, nàng muốn báo đáp cũng chỉ có cứu Hoài Tông ra ngoài, liền nghẹn ngào an ủi Tiết phu nhân nói: "Mẫu thân, Hoài Tông chàng ấy sẽ trở về, người tin tưởng con, không lâu nữa chàng sẽ trở về.”
“Tốt, tốt, ta tin con, ta tin.”
Tiết phu nhân khẽ vuốt tóc mai Thẩm Căng, chỉ cho rằng nàng đang an ủi mình, lại không biết trong lòng Thẩm Căng đã sớm có tính toán khác.
Tháng chạp đã qua, trong triều được nghỉ đông, trên dưới phủ Định Quốc Công đều cho rằng Hầu gia bọn họ rảnh rỗi, tất phải chỉnh đốn nội vụ trong phủ, nhưng mấy quản sự lại không thấy bóng dáng Lục Trầm Chu, chỉ thấy tùy tùng bên cạnh hắn mỗi ngày chạy trong ngoài ngoài, một ngày có thể đi ra ngoài ba năm chuyến.
Mọi người trong lòng kinh ngạc, đang không biết chủ tớ bọn họ chơi trò gì, tùy tùng bên kia lại chạy trở về, vào cửa thở hổn hển, mới cùng Lục Trầm Chu nói: "Hầu... Hầu gia, Tiết phu nhân kia đến Thiên Phương lâu rồi.”
“Nàng quả nhiên tới!”
Lục Trầm Chu trên mặt vui vẻ, buông thoại bản trong tay xuống, vội vàng trở về phòng thay quần áo, liền phân phó người chuẩn bị xe ngựa chạy tới Thiên Phương lâu.
Thẩm Căng im lặng ngồi trong nhã gian lầu hai, chén nước trà trước mặt đã tan hết nhiệt độ, nàng cũng chưa từng uống một ngụm, chỉ chờ Lục Trầm Chu đến.
Lục Trầm Chu vẫn đuổi khách, một mình đặt toàn bộ Thiên Phương Lâu, hắn biết Thẩm Căng ở trên lầu, không chậm trễ, vài bước nhảy lên phía trên, đẩy cửa ra liền nhìn đôi mắt như sơn của Thẩm Căng, thấm đầy hàn quang, lạnh lùng nhìn hắn.
“Không biết ngày đó Hầu gia nói có thể bảo vệ Tiết Hoài Tông ra khỏi ngục, có thật hay không?”
Lục Trầm Chu nhếch môi: "Tất nhiên là thật, chỉ cần nàng đồng ý rời khỏi Tiết gia, gả vào phủ Định Quốc Công, bản hầu cố gắng bảo vệ tiền đồ Tiết Hoài Tông không lo.”
Hắn hứa hẹn, Thẩm Căng liền thở phào nhẹ nhõm, cũng đưa ra yêu cầu của mình: "Đã như vậy, chỉ cần ta nhìn thấy Tiết Hoài Tông ra tù, ta liền đồng ý Hầu gia lập tức rời khỏi Tiết gia, gả vào phủ Định Quốc Công."
“Được, một lời đã định!”
Lục Trầm Chu vui mừng nhướng mày, nhìn chén nước trước mặt Thẩm Căng chưa động, liền muốn gọi tiểu nhị đến dâng một bình nước trà cho nàng.
Thẩm Căng đứng dậy khéo léo cự tuyệt hắn: "Trước đó thiếp thân vẫn là thê tử của Tiết Hoài Tông, là con dâu của Tiết gia, sau này nếu không có tin tức Tiết Hoài Tông ra tù, kính xin Hầu gia đừng gặp thiếp thân nữa.”
A, hay cho một trinh tiết liệt phụ!
Lục Trầm Chu không vui vẻ gật đầu, chỉ cần Thẩm Căng chịu rời khỏi Tiết gia, hắn cũng không vội gặp nàng.
Sản nghiệp bên ngoài phủ Định Quốc Công nhiều như vậy, hắn nhọc lòng chọn biệt uyển, cách kinh thành quá gần không cần, quá xa cũng không cần, ở trong mấy thôn trang không gần không xa, lại chọn lựa tìm ra một người mang theo lâm viên.
Đình viện thiết kế là hắn đặc biệt tìm người từ Giang Nam tìm thợ lành nghề, chuyên mô phỏng phong cách lâm viên phía nam chế tạo mà thành, hiện giờ qua hơn một tháng, tiểu viện đã xong chỉ thiếu một nữ chủ nhân.
Hắn đứng trong viện nhìn một chút, bên trái là tùng bách lạp mai trồng theo sở thích của Thẩm Căng, bên phải là khoảng đất trống hắn để lại, chỉ đợi sau khi Thẩm Căng vào ở, bất luận là trồng rau hay trồng hoa, nàng muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó.
Nếu sau khi nàng gả vào phủ Định Quốc Công, không muốn tụ họp với mẫu thân, Trầm Ngư và Uyển Nhu, vậy thì ở lại đây lâu dài, đến lúc đó hắn cũng chuyển thư phòng tới, hai vợ chồng mỗi ngày ngâm thơ ngắm trăng, uống rượu dưới ánh trăng, không thể không nói là chuyện tốt của nhân gian.
Lục Trầm Chu càng nghĩ càng thoải mái, tính toán ngày tháng, Tiết Hoài Tông bị nhốt trong ngục cũng đã hơn một tháng.
Hơn một tháng nay, hắn để cho trên dưới Ngự Sử đài chỉnh lý lại công việc của Tiết Hoài Tông gần hai năm nay, thấy không có chỗ sơ hở gì, liền tự mình viết sổ thỉnh tội, giả vờ trị tội không nói, trưởng quan có tội, thỉnh cầu quan gia trị tội mình sơ suất.
Quan gia sớm biết sẽ có người vì Tiết Hoài Tông cầu tình, khi đó đang nổi giận, e sợ có người không có mắt sẽ đụng phải, đến lúc đó sự việc càng nháo càng lớn, càng không dễ kết thúc.
Lúc này nhìn thấy Lục Trầm Chu đưa tấu chương lên, qua hơn một tháng, tức giận trong lòng đã sớm tiêu tán, cảm thấy dưới cơn nóng giận liền giáng chức bốn vị triều quan, giam giữ hai vị ngôn quan thật sự là không ổn, Lục Trầm Chu vừa thỉnh tội, quan gia liền thuận thế khai ân, miễn tội cho hắn, nhưng Tiết Hoài Tông và u Dương đại nhân tử tội có thể miễn, tội sống khó thoát, liền hạ chỉ mỗi người đánh ba mươi, sự kiện đến đây kết thúc.
Lục Trầm Chu được sắc chỉ, lúc này sai người đi nói cho Thẩm Căng, Tiết Hoài Tông lập tức sẽ trở về, muốn Thẩm Căng nhanh chóng rời khỏi Tiết gia.
Thẩm Căng nhận được tin tức, trở lại phòng thay một bộ quần áo, lại đi vào trong rương lấy ra trâm cài Tiết Hoài Tông tặng cho nàng, cẩn thận cài lên đầu.
Tiểu nha hoàn lần đầu nhìn nàng ăn mặc long trọng như vậy, bất giác hoa mắt, nghiêng đầu từng tiếng khen: "Thiếu phu nhân ăn mặc như vậy thật đúng là đẹp mắt.”
“Đẹp không?” Thẩm Căng nhìn vào gương, khẽ mỉm cười, đáng tiếc Tiết Hoài Tông không nhìn thấy dáng vẻ này của nàng nữa.
"Hôm nay ta trở về Thẩm gia thăm người thân, có lẽ phải qua chút thời gian mới có thể trở về, nếu đại nhân trở về trước ta, ngươi nói cho hắn biết không cần đi tìm ta, ta sống là người Tiết gia, chết cũng là quỷ Tiết gia!”
Bình luận facebook