-
Chương 4
10.
Tháng sau trong kinh là mùa mưa, mưa tí tách rơi từ trung tuần tháng sáu đến đầu tháng bảy, còn chưa ngừng.
Thời tiết không tốt, tâm tình con người khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, Ngự Sử trong Ngự Sử đài đều cảm thấy Trung Thừa đại nhân của bọn họ gần đây sắc mặt càng âm trầm.
Lần trước bởi vì đảng tranh, bá quan triều đình ầm ĩ mấy lần, Ngự Sử đài cũng tham gia vài lần, nhưng trước mắt đảng tranh đều đã qua, Ngự Sử trung thừa còn có chuyện gì nghĩ không ra.
Ngự Sử lớn nhỏ trong Ngự Sử đài không hiểu, đành phải mỗi ngày ở dưới mí mắt Lục Trầm Chu cẩn thận làm việc.
Lục Trầm Chu cũng không biết gần đây tại sao mình lại nổi giận như vậy, nhìn chỗ nào cũng thấy không vừa mắt.
Đầu tiên là phủ Định Quốc Công một trận lộn xộn, đã sớm nói sắp vào mùa mưa, sách trong thư phòng, tơ lụa trong khố phòng đều nên bảo vệ thật tốt mới được, kết quả hắn vừa mở cửa thư phòng, thiếu chút nữa bị mùi mốc hun ngất đi.
Muốn thay quần áo, trên tơ lụa cũng đầy vết mốc.
Hắn cho rằng trong nhà thay đổi quản gia, làm việc không cẩn thận, hỏi qua mới biết được, quản gia vẫn là quản gia kia, nhưng bởi vì Hầu phu nhân mới vào cửa, lão phu nhân lại bị bệnh, nhất thời trên dưới trong phủ không ai quản sự, lúc này mới loạn đến không ra dáng vẻ.
Hắn không thể không thừa dịp ngày nghỉ, tự mình sắp xếp mọi việc trong phủ.
Chuyện trong nhà thì thôi đi, chuyện ở Ngự Sử đài cũng không làm cho hắn hài lòng.
Lang Vương sắp ra tay, lại có mấy lão thần không có mắt, suy đoán hồ đồ lại tự cho mình hiểu biết, ba lần bảy lượt nói thẳng, buộc quan gia lập Lang Vương làm thái tử, Ngự Sử đài có nhóm Ngự Sử cũng đi theo hồ ngôn loạn ngữ, quấy nhiễu đến toàn bộ triều đình không được an bình.
Cuộc sống quan gia không dễ chịu, cuộc sống Ngự Sử Trung Thừa của hắn tất nhiên cũng không dễ chịu, Lục Trầm Chu có thể cười được mới là lạ.
Hạ triều ngày hôm đó, hắn nhìn thoáng qua thụ sự Ngự Sử luân phiên ngày đó, hỏi hắn hôm nay có từng thụ lý tố tụng hay không.
Thụ sự Ngự Sử lắc đầu: "Hôm qua lúc Tiết Hoài Tông luân phiên, đã làm gần xong, hôm nay cũng không có chuyện gì quan trọng.”
Lục Trầm Chu đã rất lâu không để ý tới Tiết Hoài Tông, ngoại trừ lúc đụng phải Ngự Sử đài thì được hắn thi lễ, còn lại cũng không nhiều lời với hắn.
Nghe thụ sự Ngự Sử nói về Tiết Hoài Tông, thuận miệng hỏi: “Tiết Hoài Tông về rồi sao?”
Thụ sự Ngự Sử cười nói: "Vừa rồi cùng Lý Ngự Sử về rồi, nói đến Tiết đại nhân thật sự cưới được một hiền thê nha, giống như hắn từ bát phẩm Giám Sát Ngự Sử, có thể ngồi được ngựa đã là không tệ rồi, không nghĩ tới sau khi vào mùa mưa, phu nhân của Tiểu Tiết đại nhân sợ hắn gặp mưa hại thân, dùng hồi môn ra ngoài thuê một chiếc xe ngựa. Lý Ngự Sử may mắn ngồi qua một lần, đừng thấy xe ngựa tuy nhỏ, bên trong rất đầy đủ, ăn uống đều có, khô ráo lại nhẹ nhàng khoan khoái, cũng không biết phu nhân nhà hắn làm như thế nào.”
Phu nhân của Tiết Hoài Tông đương nhiên là Thẩm Căng, Lục Trầm Chu nghe được Tiết Hoài Tông đã không kiên nhẫn, nghe được Thẩm Căng lại càng phiền không chịu nổi.
Một nữ tử lưu luyến câu lan ngõa xá như vậy, xuất đầu lộ diện không biết liêm sỉ, cũng có thể xưng hiền huệ?
Hừ, một đám người không có kiến thức này, ngồi xe ngựa cũng ngạc nhiên!
Hắn nhẹ phất ống tay áo, không hề cùng thụ sự Ngự Sử nói nhiều, ra nha môn đi lên xe ngựa.
Vừa ngồi xuống đã cảm thấy trong xe hơi ẩm bức người, lại tiện tay sờ soạng bên cạnh một cái, nhưng không có gì cả.
Hắn nhớ rõ trong xe ngựa của hắn luôn luôn đông ấm hạ mát, thùng xe dựa vào vách còn đặt một cái hộc tủ, trong đó lúc nào cũng có đồ ăn, còn có giấy bút mực bày biện thỏa đáng, sao bây giờ lại không có.
Lục Trầm Chu nhíu mày, vén màn xe lên, hỏi phu xe: "Gần đây có ai động vào đồ trong xe ngựa này không?"
Xa phu nghe vậy vội vàng lắc đầu nói: "Bẩm Hầu gia, chiếc xe ngựa này là chuyên dụng cho Hầu gia, lão phu nhân và Hầu phu nhân các muốn ra cửa, trong phủ tự có xe Bát Bảo và xe Thanh Trục.”
Nói như vậy, chính là không ai động qua xe ngựa của hắn?
Vậy thứ trong xe hắn…
Lục Trầm Chu ngẩn người, đột nhiên nhớ tới kiếp trước, trong xe ngựa của hắn cũng không phải ngay từ đầu đã có hộc tủ có đồ ăn.
Hắn từ nhỏ mất cha, mẫu thân hắn lão Hầu phu nhân bởi vì ở trước mặt lão Hầu gia được che chở nửa đời người, không dụng tâm lo liệu việc nhà, có lúc hắn ra ngoài về trễ, trong nhà cũng không có người đón hắn.
Sau khi Thẩm Căng gả vào cửa, cuộc sống của hắn mới nhẹ nhàng thoải mái.
Sáng sớm có vằn thắn đinh hương, có các loại trà bánh, muộn về có ánh nến óng ánh, có xe ngựa kiệu la, hắn muốn cái gì chỉ cần ở trong phủ nói một tiếng, lập tức đã có người đưa đến trước mặt hắn.
Hắn vốn tưởng rằng đều là công lao của quản gia, hôm nay ngẫm lại, có lẽ cũng có công lao của Thẩm Căng.
Lục Trầm Chu buông tay nắm chặt tay, mặc dù Hầu phu nhân Thẩm Căng làm rất tốt, cũng không thay đổi được sự thật nàng thiếu đức hạnh.
Bất kính mẹ chồng, không bảo vệ tiểu cô, nàng... vẫn không bằng Liễu Uyển Nhu.
Lục Trầm Chu ở trong lòng âm thầm so sánh một hồi, vẫn cảm thấy lúc trước chính mình không đi phủ Tĩnh Nam Hầu là đúng, bằng không hắn trước mắt mặc dù không vì việc nhà phiền lòng, nhưng còn phải nhận hết mẫu thân lải nhải và ấu muội oán giận.
Nghĩ như vậy, hắn lại cảm thấy bình thản, sau khi hồi phủ cũng không đi gặp mẫu thân hắn, trực tiếp đi vào trong phòng tìm Liễu Uyển Nhu.
Vừa vào cửa đã thấy Liễu Uyển Nhu cầm hoa quan, đang soi gương.
Hắn mỉm cười tiến lên, giúp nàng cài hoa quan, hỏi: "Cái này từ đâu có được?"
Liễu Uyển Nhu nhìn hắn đến, vội vàng đứng dậy loay hoay hoa quan cho hắn xem: "Đây là hoa quan đang thịnh hành trong kinh, dùng lụa có màu sắc giống hoa thật làm nên, một cái hoa quan cần đến một trăm lượng bạc, đẹp không?"
Một cái hoa quan giá một trăm lượng bạc, tất nhiên là đẹp.
Chỉ là... Lục Trầm Chu nhìn thoáng qua bộ trang sức trên bàn nàng, nơi đó đã có vài cái quan* đính ngọc, mỗi cái đều cần rất nhiều tiền, phủ Định Quốc Công tuy không thiếu ngân lượng, nhưng cũng không thể tiêu phí như vậy.
*頂冠子: ai biết đây là gì chỉ mình biết với nha.
Vả lại trong cung còn tiết kiệm, hắn đứng đầu Ngự Sử Đài, nếu phu nhân nhà mình xa hoa lãng phí như vậy, về sau hắn làm sao xem xét bách quan?
Lục Trầm Chu vén vạt áo ngồi xuống, không chút để ý loay hoay một bộ chén trà đặt trên bàn tròn, uyển chuyển nhắc nhở Liễu Uyển Nhu: "Ta nhớ trước đây nàng không thích mấy thứ này, trâm cài ngày thường đeo cũng rất tốt, vả lại thân thể nàng yếu ớt, những hoa quan này đội trên đầu khó tránh khỏi nặng nề.”
Liễu Uyển Nhu xuất thân không cao, mẫu thân nàng khi còn sống bởi vì chỉ sinh một nữ nhi là nàng nên hai mẹ con vốn không được Liễu Thông Phán ưa thích, Liễu Thông Phán sủng ái di nương sinh thứ trưởng tử cho hắn, nên ăn mặc có hơi hà khắc với Liễu Uyển Nhu.
Sau đó mẫu thân Liễu Uyển Nhu ốm chết, được dì đón vào phủ Định Bắc Hầu, thấy Lục Trầm Ngư ăn mặc tinh xảo, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Hiện giờ thời thế thay đổi, làm Hầu phu nhân, phu quân tuổi còn trẻ đã có quyền cao chức trọng, Định Bắc Hầu phủ lại thăng làm Định Quốc Công phủ, bổng lộc thực ấp cao hơn Liễu gia các nàng rất nhiều. Nàng rốt cuộc có thể mua trân bảo trang sức mình thích, xiêm y váy áo, trong lòng sao có thể không vui?
Soi gương vỗ về hoa quan, càng nhìn càng vui vẻ, làm sao nghe ra ngụ ý của Lục Trầm Chu, chỉ nói: "Những quý nhân tiểu thư trong kinh đều ăn mặc như vậy, Trầm Ngư muội muội cũng vừa mới mua một cái trâm cài châu quan, nếu ta không đội quan, thì không phù hợp.”
Cái này có gì không phù hợp, kiếp trước Thẩm Căng làm Hầu phu nhân cũng không thấy nàng đội quan tử, những quý nhân trong kinh vẫn coi nàng là Hầu phu nhân đấy sao.
Huống hồ hiện tại hắn là ngự tiền hồng nhân, thân phận Liễu Uyển Nhu còn cao quý hơn Thẩm Căng lúc đó, cũng không cần dùng những vật ngoài thân này để tăng thêm vẻ vang.
Lục Trầm Chu có ý nói thêm hai câu, nhưng thấy Liễu Uyển Nhu đang hưng phấn, mà hắn mới nghĩ đến Thẩm Căng đã không đúng, đành phải thở dài, lấy cớ còn có việc nên đến thư phòng ngủ.
Như thế lại qua nửa tháng, rốt cục sau cơn mưa trời lại sáng, quan gia bị các lão thần lải nhải suốt mùa mưa, cũng chịu lập Thái tử.
Trên dưới triều dã đều thoải mái theo, nhiều người ra ngoài du ngoạn ngâm thơ tụng đối, không thể thiếu gây ra chút loạn.
Ngự Sử Đài gần đây có một vụ kiện tụng, có người tố cáo trong thơ từ Thông Phán Hàng Châu làm có nhiều lời phỉ báng tân chính của triều đình.
Đơn tố cáo đưa tới đài ngục, mấy giám sát Ngự Sử vừa thấy sự tình liên quan đến quan lớn, không dám tự ý quyết định, hồ sơ cao chừng nửa người, trình lên trước mặt Lục Trầm Chu.
Lục Trầm Chu lật xem, Hàng Châu chính là thượng châu, Thông Phán Hàng Châu vốn cũng là thiên tử trực phái, mà nay hắn không nói tạ ơn, ngược lại ở trong thơ mang hàm ý riêng, trào phúng tân chính, đây có thể nói là một đại án.
Lục Trầm Chu lúc này để cho mấy giám sát Ngự Sử và tùy tùng Ngự Sử đều lưu lại, lật xem từng trang từng trang thi tập của Tạ n Biểu, cố gắng tra ra từng chỗ ẩn dụ.
Sự giày vò này đến tối vẫn chưa kết thúc, mấy vị giám sát Ngự Sử đói bụng kêu ùng ục, Tiết Hoài Tông đi theo giám sát Ngự Sử lưu lại nghe thấy, liền lấy túi thơm trên người xuống, ngẩng đầu nói: "Lúc tới phu nhân nhà ta sợ ta hôm nay thay ca, ăn cơm không tiện, tiện thể mang theo chút bánh ngọt cho ta. Mấy vị đại nhân bận rộn đến bây giờ chắc hẳn đều đói bụng, nếu không chê, chia những bánh ngọt này ăn đi.”
Nhóm Giám sát Ngự Sử nghe nói, đều cười rộ lên, một mặt đưa tay lấy bánh ngọt một mặt nói: "Đệ muội làm bánh ngọt hương vị đặc biệt, không so với bình thường, ăn qua một lần không thể nào quên, làm sao ghét bỏ được? Chỉ sợ chúng ta ăn, ngươi không có ăn, sau khi trở về đệ muội sẽ đau lòng."
Tiết Hoài Tông cười, vỗ vỗ bên phải nói: "Bên này vẫn còn.”
Lúc nói đã đứng dậy lấy túi thơm bên phải xuống, đưa tới trước mặt Lục Trầm Chu: “Đại nhân cũng ăn một chút đi.”
11.
Lục Trầm Chu rũ mắt nhìn túi thơm trong tay hắn, không thể so với túi thơm bình thường dùng sợi tơ ngũ sắc thêu, túi thơm này là dùng mấy miếng vải vụn may, phía tua rua đong đưa, ở giữa không có đặt hương liệu, mà là mấy miếng bánh ngọt.
Kiếp trước hắn cũng gặp cách làm như vậy.
Kiếp trước hắn cũng đeo loại túi thơm này.
Mà nay lại là Tiết Hoài Tông đeo, Lục Trầm Chu im lặng không lên tiếng vươn tay, từ trong túi thơm lấy ra một miếng bánh ngọt, chậm rãi bỏ vào trong miệng, cắn nhẹ một miếng, lại ăn được mùi vị quen thuộc đã lâu.
Thẩm Căng sinh ra ở Cô Tô, khẩu vị miền nam khác với miền bắc, bánh ngọt nàng làm luôn thiên về khẩu vị ngọt ngào của vùng Giang Chiết, ngọt mà không ngấy, nhuận mà không khô.
Trong nháy mắt mấy miếng bánh ngọt đã bị Ngự Sử đài chia hết, Tiết Hoài Tông cũng chỉ có một miếng.
Lục Trầm Chu ăn xong, trong lòng tuy là còn suy nghĩ nhưng chỉ có thể dừng lại, gọi người đến, lệnh hắn đến cửa hàng Kim gia nổi tiếng chuyên làm đồ ăn miền nam mua một ít bánh ngọt đến.
Bận rộn vài ngày, ngoại trừ hai câu thơ nghịch lại tân chính của Tạ n Biểu bị lộ lúc ban đầu, cũng không thu hoạch được gì.
Lục Trầm Chu lên trình diện ngự tiền, quan gia nhìn rồi gác sang một bên, hiển nhiên là chưa từng để ở trong lòng.
Lúc này chính là lúc thử nghiệm phương pháp mới, có người không thích là chuyện thường, đối với quan gia hai câu thi từ này không tính là cái gì.
Ngự Sử Đài thức mấy đêm, mấy vị giám sát Ngự Sử thức đến hai mắt đỏ bừng, muốn về nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Nghĩ đến hai ngày nghỉ, liền thương lượng đi đâu uống rượu giải sầu, Tiết Hoài Tông vẫn từ chối không đi, người bên cạnh liền cười nói: "Chỉ một ngày mà thôi, nghe nói Tiết bá mẫu thân thể đã tốt, đệ muội ở nhà chăm sóc là được, chúng ta đi sớm về sớm.”
Tiết Hoài Tông khoát tay áo, lần này cũng không phải vì chăm sóc mẫu thân hắn, ngày nghỉ vừa hay là sinh nhật hắn, trong nhà đã có sắp xếp.
Mấy vị đồng liêu nghe được đều "Ai ôi" một tiếng, nhao nhao chúc mừng hắn trước, nói xong dứt khoát đề nghị không ngại cùng đi Tiết gia tụ họp, vừa là chúc thọ Tiết Hoài Tông vừa là giải sầu.
Tiết Hoài Tông cân nhắc tuổi mình còn trẻ, vốn không muốn bởi vì chuyện sinh nhật mà ồn ào, bất đắc dĩ mấy vị giám sát Ngự Sử đều nói như vậy, hắn không tiện từ chối ý tốt của người ta, liền đồng ý, sau khi trở về nói với Thẩm Căng một tiếng.
Thẩm Căng ngược lại không ngại phiền toái, nàng rất giỏi quản gia, nghe nói những đồng nghiệp của Tiết Hoài Tông muốn tới, liền loại bỏ tất cả sắp xếp lúc trước, nghĩ lại danh sách, đặt một bàn thức ăn khác chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi.
Nhóm giám sát Ngự Sử đều là người đã nếm qua bánh ngọt, đã sớm ngóng trông có thể đến Tiết gia nếm thử tay nghề của Thẩm Căng, chờ không nổi đến ngày nghỉ, trước một ngày còn kéo Tiết Hoài Tông dặn dò nhiều lần, phải ăn được tay nghề của Thẩm Căng.
Bọn họ tụ tập ở một chỗ thì thầm, lúc Lục Trầm Chu từ bên trong đi ra, cảm thấy không đúng, bắt lấy một vị chủ bộ đi ngang qua hỏi: "Mấy người bọn họ đang nói cái gì vậy?”
Chủ bộ liếc mắt nhìn Tiết Hoài Tông, khom người cười trả lời: "Ngày mai là sinh nhật Tiểu Tiết đại nhân, Lý Ngự Sử bọn họ nói là muốn đi Tiết gia chúc mừng tiểu Tiết đại nhân.”
“À?” Lục Trầm Chu buông lỏng tay, chuyện này sao không ai gọi hắn?
Chủ bộ nghe hắn hỏi, nụ cười càng sâu: "Thân phận đại nhân tôn quý cỡ nào, sao có thể gọi đại nhân đi chúc thọ cấp dưới? Bọn Lý Ngự Sử cũng chỉ mượn cớ, thừa dịp ngày nghỉ đi chơi một chút mà thôi.”
Lục Trầm Chu không nói gì nữa, khoát tay với chủ bộ rồi lên xe ngựa về phủ.
Ngày hôm sau, Quốc công phu nhân nhận được thiệp mời của quý nhân, sáng sớm đã mang theo Liễu Uyển Nhu và Lục Trầm Ngư ra ngoài làm khách, trong phủ chỉ còn lại có một mình Lục Trầm Chu.
Hắn đi lòng vòng trong sân, lại đến thư phòng mở sách ra xem, sau đó đứng dậy đến bên hồ cho cá ăn, thế nào cũng không thoải mái lắm.
Tùy tùng đi theo hắn thấy hắn buồn chán, liền nghĩ biện pháp lấy lòng hắn nói: "Hầu gia nếu không muốn ở trong phủ, không bằng ra ngoài đi dạo một chút, chúng ta ở bên ngoài mới mở vài gian cửa hàng, Hầu gia có muốn đi xem hay không?”
Lục Trầm Chu nghe vậy liền nổi hứng muốn ra ngoài, ngồi lên xe ngựa đến cửa hàng kia nhìn, có bán son phấn, có bán bút mực giấy nghiên, còn có bán tơ lụa gấm vóc.
Hắn dạo qua một vòng trong cửa hàng, đột nhiên chỉ vào một bộ giấy bút mực, bảo người ta bọc lại đặt lên xe, lại chọn hai tấm tơ lụa nhạt như ráng chiều, đặt lên xe, mới bẩo tùy tùng đi đến ngõ dân ở ngoại ô.
12.
Ngày nghỉ không có việc gì làm, một đám giám sát Ngự Sử từ sáng sớm đã đi ngoại ô, ở bên ngoài du ngoạn một vòng, sau đó mới đến Tiết gia.
Lúc này người đã tới đông đủ, đang ngồi dưới giàn hoa trong viện, vây quanh bàn chè chén.
Thẩm Căng không phụ sự mong đợi của mọi người, làm mấy món sở trường, ngó sen gạo nếp hoa quế, bánh hành lá, đậu hũ thập cẩm.
Nguyên liệu không cáo quý, làm ra lại là mỹ thực Giang Nam, ở phương bắc hiếm khi ăn được.
Khẩu vị của mấy vị ngự sử được mở rộng, vừa vặn giữa hè, vì giải nhiệt cho mọi người Thẩm Căng còn bắt chước cách làm ngự thiện trong cung lưu truyền từ tiền triều, làm một món "Cơm Thanh Phong".
Nàng thấy mọi người đã uống tới nửa say, cân nhắc cũng nên bưng "cơm Thanh Phong" lên bàn, đang cùng tiểu nha hoàn đi phòng bếp, chợt nghe bên ngoài truyền đến một trận tiếng gõ cửa, bất giác cảm thấy kỳ lạ, vội vàng đi mở cửa.
Ngẩng đầu vừa vặn chạm vào ánh mắt Lục Trầm Chu, nàng vịn khung cửa, nhất thời có chút ngây người.
Lục Trầm Chu sao lại đến nhà bọn họ?
Lục Trầm Chu cũng không ngờ tới trong nhà nàng ngay cả người sai vặt cũng không có, lại còn cần chính nàng tới mở cửa, mới che miệng ho khan một tiếng.
Tùy tùng đi theo bên cạnh thấy có người mở cửa, vội vàng đưa đồ trong tay về phía trước, mỉm cười hỏi: "Xin hỏi cô nương, nơi này có phải nhà của Tiết Ngự Sử?”
Thẩm Căng gật đầu một cái, tùy tùng kia tùy tiện cười chỉ vào Lục Trầm Chu nói: "Hầu gia nhà ta và Tiết Ngự Sử có quen biết, đi ngang qua đây nên đến bái phỏng Tiết Ngự Sử.”
Lục Trầm Chu chính là Ngự Sử trung thừa tam phẩm, Tiết Hoài Chu chẳng qua là giám sát Ngự Sử bát phẩm, có tài đức gì lại làm phiền được Lục Trầm Chu tới bái phỏng?
Trong lòng Thẩm Căng càng nghi ngờ, không biết Lục Trầm Chu muốn làm gì.
Lục Trầm Chu nghe tùy tùng càng nói càng thái quá, cũng trách lúc mình đến không nói rõ ràng, liền trực tiếp nói với Thẩm Căng: "Nghe nói hôm nay là sinh nhật Tiết Hoài Tông, các đại nhân Ngự Sử Đài đều đến chúc mừng hắn, bản hầu nếu không biết thì thôi, đã biết liền theo mọi người cùng nhau đưa quà.”
“Cái này…”
Giao tình giữa hắn và Tiết Hoài Tông, theo như Thẩm Căng biết, chẳng qua là quan hệ cấp trên cấp dưới mà thôi, cần gì phải đích thân hắn đưa quà mừng?
Nhưng người tới đều là khách, Thẩm Căng cũng không hỏi nhiều, làm tư thế mời vào, vội vàng cất giọng nói với đám người Tiết Hoài Tông: "Trung thừa đại nhân đến rồi.”
Tiết Hoài Tông cùng mấy vị giám sát Ngự Sử vừa nghe, đều vô cùng kinh ngạc, không thể tưởng được một bữa tiệc sinh nhật giám sát Ngự Sử nho nhỏ lại kinh động Ngự Sử Trung Thừa Định Bắc Hầu đại danh đỉnh đỉnh, mấy người hoảng hốt vội vàng đặt bát đũa xuống đứng dậy nghênh đón.
Lục Trầm Chu chắp tay vào cửa, nói không cần đa lễ, tùy ý đưa mắt nhìn.
Nhìn nhà dân này bề ngoài mặc dù đơn sơ, bên trong lại có Càn Khôn khác, trong sân không lớn, giá hoa bằng gỗ xếp thành hai dãy, phía trên theo thứ tự đặt các loại chậu hoa.
Phía trên dựng dàn nho, dây leo màu tím và cành nho xanh từ trên rủ xuống.
Phía dưới đặt một cái bàn bát tiên tứ phương, cùng mấy cái ghế thấp, trên bàn bát tiên xếp chồng lên nhau, sử dụng đồ dùng cũng không quá quý báu, nhưng thắng ở chỗ chất phác đơn giản.
Bởi vì hắn là thượng khách, Tiết Hoài Tông liền dẫn hắn tới chủ vị ngồi xuống, nhìn bàn đầy chén không… xấu hổ gãi gãi đầu: "Hạ quan không biết Trung thừa đại nhân cũng sẽ giá lâm, cùng mấy vị Ngự Sử đại nhân ăn trước, cái này... Bàn canh thừa này không thể chiêu đãi đại nhân, kính xin đại nhân đợi một lát, hạ quan đi đặt mua một bàn thức ăn mới.”
Lục Trầm Chu nhẹ khoát tay áo, hắn tới đây cũng không phải chỉ vì ăn uống, chỉ là nhất thời cao hứng, liền nói với đám người Tiết Hoài Tông: "Không cần gò bó như thế, bản hầu cũng chỉ là du ngoạn đến đây, thuận chân tới đây ngồi một chút thôi, các ngươi vừa rồi như thế nào, bây giờ cứ như thế ấy.”
“Vâng.” Tiết Hoài Tông cùng mấy vị giám sát Ngự Sử lần lượt ngồi xuống, cũng không nói đùa giống lúc trước.
Lục Trầm Chu cũng biết mình tới không đúng lúc, thấy tất cả mọi người không nói lời nào, trước tiên mở miệng dẫn đề tài, hỏi Tiết Hoài Tông: "Viện này của ngươi sửa sang rất thú vị, là chủ ý của ngươi sao?"
Tiết Hoài Tông cười nói: "Ty chức bình thường bận rộn công việc, việc nhà phần lớn là chủ ý của chuyết kinh, viện này cũng là do nàng xử lý, ty chức chỉ là bỏ chút sức mà thôi.”
“Ồ?”
Lục Trầm Chu hiểu ra, hèn gì hắn nhìn bố cảnh sân này có vài phần quen mắt.
Kiếp trước Thẩm Căng ở Định Bắc Hầu phủ làm Hầu phu nhân, cũng thích chăm sóc hoa cỏ cây cối.
Hậu viện trong phủ bọn họ có một chỗ đất trống, bởi vì người ở trong nhà không nhiều lắm, vẫn để đó không dùng, sau đó Thẩm Căng lấy chỗ đất trống kia dựng giàn hoa, còn trồng luống rau, vì vậy trong phủ thường có đồ ăn theo mùa.
Không thể ngờ nàng gả cho Tiết Hoài Tông, ở nơi đơn sơ như vậy còn có hứng thú trải qua cuộc sống điền viên.
Lục Trầm Chu mím môi không nói, Tiết Hoài Tông cũng không biết lúc hắn tới có ăn cơm hay không, nghĩ trong bếp còn có mấy món ăn chưa bưng lên, liền bảo Lục Trầm Chu chờ một chút, tự mình đứng dậy đi phòng bếp.
Thẩm Căng đang ở trong phòng cúi đầu nhìn quà mừng của Lục Trầm Chu đưa tới, thứ nhất, nàng không biết lễ này có nên nhận hay không.
Thứ hai, mặc dù là nhận lấy, Lục Trầm Chu đưa lễ quá quý trọng, về sau hoàn lễ còn không biết tốn bao nhiêu bạc.
Tiết Hoài Tông đã bưng "cơm Thanh Phong" lên bàn.
“Cơm Thanh Phong” được tạo ra năm tiền triều, bởi vì là ngự thiện trong cung, nguyên liệu đều dùng đồ quý giá, bột long tinh, gạo pha lê, bơ sữa bò*, sau khi trộn lẫn bỏ vào trong vại vàng, rủ xuống hồ băng, đợi lạnh rồi ăn.
*Trong nguyên liệu có hai loại là bột long tinh 龍精粉 và 龍腦末, mọi người biết là gì chỉ mình với.
Tiết gia không có nhiều ngân lượng mua vật quý giá như vậy, Thẩm Căng liền dùng một ít nguyên liệu bình thường mua được thay thế, đổi sữa bò đổi sữa dê.
Rất ít người ăn được bơ, lúc trước nàng đã hỏi Tiết Hoài Tông, biết mấy vị Giám Sát Ngự Sử đều không có kiêng ăn thứ gì, mới yên tâm làm.
Nào ngờ nửa đường lại xuất hiện một Lục Trầm Chu, tên này lớn lên trong xa hoa, ăn quen sơn hào hải vị, lại không ăn được bơ, ăn một miếng bị nhiễm bệnh mấy ngày.
Thẩm Căng cất kỹ quà mừng, mới từ trong phòng phía đông đi ra, vừa nhấc mắt nhìn thấy Tiết Hoài Tônh bưng cơm Thanh Phong đến trước mặt Lục Trầm Chu, lúc này hoảng sợ đến biến sắc.
Thứ này cho dù tốt nàng cũng không dám để Lục Trầm Chu ăn, miễn cho ăn bị bệnh, lại gây phiền toái không cần thiết cho Tiết Hoài Tông.
Nhất thời bất chấp dáng vẻ, vội vàng đi lên phía trước nói: "Vật này để trong thùng băng nửa ngày, cảm giác lạnh thấu xương, chỉ sợ đại nhân ăn không được. Dưới bếp còn có một chén mật phù tô nại hoa*, đợi ta đi lấy cho đại nhân hưởng dụng.”
*蜜浮蘇柰花
Lục Trầm Chu nhướng mày liếc nàng một cái, nhìn vẻ mặt nàng không muốn, làm như không muốn cho hắn ăn.
Trong lòng hắn hừ thầm một tiếng, quả nhiên nàng không biết tốt xấu, quà mừng đã đưa tới cửa, nàng còn luyến tiếc một miếng cơm,để Tiết Hoài Tông múc ra một chén, nói với Thẩm Căng: "Bản hầu không được nuông chiều như vậy, mấy vị đại nhân có thể ăn, bản hầu tất nhiên cũng có thể ăn.”
Nói xong, liền muốn động đũa.
Thẩm Căng ngăn không được hắn, vội vàng lấy một chén cơm Thanh Phong trên tay Tiết Hoài Tông bưng đến trước mặt Lý Ngự Sử, còn nói: "Nếu đại nhân không chê, vẫn là để thiếp múc đi, cơm Thanh Phong này ăn có chú ý, múc cũng có chú ý, càng bới xuống càng mát mẻ ngon miệng.”
Dứt lời, cũng mặc kệ người bên ngoài nghĩ như thế nào, tự mình cầm chén, múc mấy phần khác đưa tới trước mặt mấy vị giám sát Ngự Sử.
Lý Ngự Sử ăn trước một miếng, sau khi thưởng thức xong, bỗng nhiên hỏi nàng: "Đệ muội bỏ thêm bơ vào cơm hả, sao ta lại ăn có mùi sữa thơm.”
Thẩm Căng gật đầu đồng ý, Lục Trầm Chu ngồi ở trước bàn đột nhiên liếc mắt, nhìn nàng thật sâu.
Chuyện hắn không ăn được bơ, từ nhỏ ngoại trừ mẫu thân cùng ấu muội của hắn, không có người khác biết được, sợ có người hạ độc trong đồ ăn.
“Thẩm Căng... làm sao biết hắn không thể ăn bơ?”
Tháng sau trong kinh là mùa mưa, mưa tí tách rơi từ trung tuần tháng sáu đến đầu tháng bảy, còn chưa ngừng.
Thời tiết không tốt, tâm tình con người khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, Ngự Sử trong Ngự Sử đài đều cảm thấy Trung Thừa đại nhân của bọn họ gần đây sắc mặt càng âm trầm.
Lần trước bởi vì đảng tranh, bá quan triều đình ầm ĩ mấy lần, Ngự Sử đài cũng tham gia vài lần, nhưng trước mắt đảng tranh đều đã qua, Ngự Sử trung thừa còn có chuyện gì nghĩ không ra.
Ngự Sử lớn nhỏ trong Ngự Sử đài không hiểu, đành phải mỗi ngày ở dưới mí mắt Lục Trầm Chu cẩn thận làm việc.
Lục Trầm Chu cũng không biết gần đây tại sao mình lại nổi giận như vậy, nhìn chỗ nào cũng thấy không vừa mắt.
Đầu tiên là phủ Định Quốc Công một trận lộn xộn, đã sớm nói sắp vào mùa mưa, sách trong thư phòng, tơ lụa trong khố phòng đều nên bảo vệ thật tốt mới được, kết quả hắn vừa mở cửa thư phòng, thiếu chút nữa bị mùi mốc hun ngất đi.
Muốn thay quần áo, trên tơ lụa cũng đầy vết mốc.
Hắn cho rằng trong nhà thay đổi quản gia, làm việc không cẩn thận, hỏi qua mới biết được, quản gia vẫn là quản gia kia, nhưng bởi vì Hầu phu nhân mới vào cửa, lão phu nhân lại bị bệnh, nhất thời trên dưới trong phủ không ai quản sự, lúc này mới loạn đến không ra dáng vẻ.
Hắn không thể không thừa dịp ngày nghỉ, tự mình sắp xếp mọi việc trong phủ.
Chuyện trong nhà thì thôi đi, chuyện ở Ngự Sử đài cũng không làm cho hắn hài lòng.
Lang Vương sắp ra tay, lại có mấy lão thần không có mắt, suy đoán hồ đồ lại tự cho mình hiểu biết, ba lần bảy lượt nói thẳng, buộc quan gia lập Lang Vương làm thái tử, Ngự Sử đài có nhóm Ngự Sử cũng đi theo hồ ngôn loạn ngữ, quấy nhiễu đến toàn bộ triều đình không được an bình.
Cuộc sống quan gia không dễ chịu, cuộc sống Ngự Sử Trung Thừa của hắn tất nhiên cũng không dễ chịu, Lục Trầm Chu có thể cười được mới là lạ.
Hạ triều ngày hôm đó, hắn nhìn thoáng qua thụ sự Ngự Sử luân phiên ngày đó, hỏi hắn hôm nay có từng thụ lý tố tụng hay không.
Thụ sự Ngự Sử lắc đầu: "Hôm qua lúc Tiết Hoài Tông luân phiên, đã làm gần xong, hôm nay cũng không có chuyện gì quan trọng.”
Lục Trầm Chu đã rất lâu không để ý tới Tiết Hoài Tông, ngoại trừ lúc đụng phải Ngự Sử đài thì được hắn thi lễ, còn lại cũng không nhiều lời với hắn.
Nghe thụ sự Ngự Sử nói về Tiết Hoài Tông, thuận miệng hỏi: “Tiết Hoài Tông về rồi sao?”
Thụ sự Ngự Sử cười nói: "Vừa rồi cùng Lý Ngự Sử về rồi, nói đến Tiết đại nhân thật sự cưới được một hiền thê nha, giống như hắn từ bát phẩm Giám Sát Ngự Sử, có thể ngồi được ngựa đã là không tệ rồi, không nghĩ tới sau khi vào mùa mưa, phu nhân của Tiểu Tiết đại nhân sợ hắn gặp mưa hại thân, dùng hồi môn ra ngoài thuê một chiếc xe ngựa. Lý Ngự Sử may mắn ngồi qua một lần, đừng thấy xe ngựa tuy nhỏ, bên trong rất đầy đủ, ăn uống đều có, khô ráo lại nhẹ nhàng khoan khoái, cũng không biết phu nhân nhà hắn làm như thế nào.”
Phu nhân của Tiết Hoài Tông đương nhiên là Thẩm Căng, Lục Trầm Chu nghe được Tiết Hoài Tông đã không kiên nhẫn, nghe được Thẩm Căng lại càng phiền không chịu nổi.
Một nữ tử lưu luyến câu lan ngõa xá như vậy, xuất đầu lộ diện không biết liêm sỉ, cũng có thể xưng hiền huệ?
Hừ, một đám người không có kiến thức này, ngồi xe ngựa cũng ngạc nhiên!
Hắn nhẹ phất ống tay áo, không hề cùng thụ sự Ngự Sử nói nhiều, ra nha môn đi lên xe ngựa.
Vừa ngồi xuống đã cảm thấy trong xe hơi ẩm bức người, lại tiện tay sờ soạng bên cạnh một cái, nhưng không có gì cả.
Hắn nhớ rõ trong xe ngựa của hắn luôn luôn đông ấm hạ mát, thùng xe dựa vào vách còn đặt một cái hộc tủ, trong đó lúc nào cũng có đồ ăn, còn có giấy bút mực bày biện thỏa đáng, sao bây giờ lại không có.
Lục Trầm Chu nhíu mày, vén màn xe lên, hỏi phu xe: "Gần đây có ai động vào đồ trong xe ngựa này không?"
Xa phu nghe vậy vội vàng lắc đầu nói: "Bẩm Hầu gia, chiếc xe ngựa này là chuyên dụng cho Hầu gia, lão phu nhân và Hầu phu nhân các muốn ra cửa, trong phủ tự có xe Bát Bảo và xe Thanh Trục.”
Nói như vậy, chính là không ai động qua xe ngựa của hắn?
Vậy thứ trong xe hắn…
Lục Trầm Chu ngẩn người, đột nhiên nhớ tới kiếp trước, trong xe ngựa của hắn cũng không phải ngay từ đầu đã có hộc tủ có đồ ăn.
Hắn từ nhỏ mất cha, mẫu thân hắn lão Hầu phu nhân bởi vì ở trước mặt lão Hầu gia được che chở nửa đời người, không dụng tâm lo liệu việc nhà, có lúc hắn ra ngoài về trễ, trong nhà cũng không có người đón hắn.
Sau khi Thẩm Căng gả vào cửa, cuộc sống của hắn mới nhẹ nhàng thoải mái.
Sáng sớm có vằn thắn đinh hương, có các loại trà bánh, muộn về có ánh nến óng ánh, có xe ngựa kiệu la, hắn muốn cái gì chỉ cần ở trong phủ nói một tiếng, lập tức đã có người đưa đến trước mặt hắn.
Hắn vốn tưởng rằng đều là công lao của quản gia, hôm nay ngẫm lại, có lẽ cũng có công lao của Thẩm Căng.
Lục Trầm Chu buông tay nắm chặt tay, mặc dù Hầu phu nhân Thẩm Căng làm rất tốt, cũng không thay đổi được sự thật nàng thiếu đức hạnh.
Bất kính mẹ chồng, không bảo vệ tiểu cô, nàng... vẫn không bằng Liễu Uyển Nhu.
Lục Trầm Chu ở trong lòng âm thầm so sánh một hồi, vẫn cảm thấy lúc trước chính mình không đi phủ Tĩnh Nam Hầu là đúng, bằng không hắn trước mắt mặc dù không vì việc nhà phiền lòng, nhưng còn phải nhận hết mẫu thân lải nhải và ấu muội oán giận.
Nghĩ như vậy, hắn lại cảm thấy bình thản, sau khi hồi phủ cũng không đi gặp mẫu thân hắn, trực tiếp đi vào trong phòng tìm Liễu Uyển Nhu.
Vừa vào cửa đã thấy Liễu Uyển Nhu cầm hoa quan, đang soi gương.
Hắn mỉm cười tiến lên, giúp nàng cài hoa quan, hỏi: "Cái này từ đâu có được?"
Liễu Uyển Nhu nhìn hắn đến, vội vàng đứng dậy loay hoay hoa quan cho hắn xem: "Đây là hoa quan đang thịnh hành trong kinh, dùng lụa có màu sắc giống hoa thật làm nên, một cái hoa quan cần đến một trăm lượng bạc, đẹp không?"
Một cái hoa quan giá một trăm lượng bạc, tất nhiên là đẹp.
Chỉ là... Lục Trầm Chu nhìn thoáng qua bộ trang sức trên bàn nàng, nơi đó đã có vài cái quan* đính ngọc, mỗi cái đều cần rất nhiều tiền, phủ Định Quốc Công tuy không thiếu ngân lượng, nhưng cũng không thể tiêu phí như vậy.
*頂冠子: ai biết đây là gì chỉ mình biết với nha.
Vả lại trong cung còn tiết kiệm, hắn đứng đầu Ngự Sử Đài, nếu phu nhân nhà mình xa hoa lãng phí như vậy, về sau hắn làm sao xem xét bách quan?
Lục Trầm Chu vén vạt áo ngồi xuống, không chút để ý loay hoay một bộ chén trà đặt trên bàn tròn, uyển chuyển nhắc nhở Liễu Uyển Nhu: "Ta nhớ trước đây nàng không thích mấy thứ này, trâm cài ngày thường đeo cũng rất tốt, vả lại thân thể nàng yếu ớt, những hoa quan này đội trên đầu khó tránh khỏi nặng nề.”
Liễu Uyển Nhu xuất thân không cao, mẫu thân nàng khi còn sống bởi vì chỉ sinh một nữ nhi là nàng nên hai mẹ con vốn không được Liễu Thông Phán ưa thích, Liễu Thông Phán sủng ái di nương sinh thứ trưởng tử cho hắn, nên ăn mặc có hơi hà khắc với Liễu Uyển Nhu.
Sau đó mẫu thân Liễu Uyển Nhu ốm chết, được dì đón vào phủ Định Bắc Hầu, thấy Lục Trầm Ngư ăn mặc tinh xảo, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Hiện giờ thời thế thay đổi, làm Hầu phu nhân, phu quân tuổi còn trẻ đã có quyền cao chức trọng, Định Bắc Hầu phủ lại thăng làm Định Quốc Công phủ, bổng lộc thực ấp cao hơn Liễu gia các nàng rất nhiều. Nàng rốt cuộc có thể mua trân bảo trang sức mình thích, xiêm y váy áo, trong lòng sao có thể không vui?
Soi gương vỗ về hoa quan, càng nhìn càng vui vẻ, làm sao nghe ra ngụ ý của Lục Trầm Chu, chỉ nói: "Những quý nhân tiểu thư trong kinh đều ăn mặc như vậy, Trầm Ngư muội muội cũng vừa mới mua một cái trâm cài châu quan, nếu ta không đội quan, thì không phù hợp.”
Cái này có gì không phù hợp, kiếp trước Thẩm Căng làm Hầu phu nhân cũng không thấy nàng đội quan tử, những quý nhân trong kinh vẫn coi nàng là Hầu phu nhân đấy sao.
Huống hồ hiện tại hắn là ngự tiền hồng nhân, thân phận Liễu Uyển Nhu còn cao quý hơn Thẩm Căng lúc đó, cũng không cần dùng những vật ngoài thân này để tăng thêm vẻ vang.
Lục Trầm Chu có ý nói thêm hai câu, nhưng thấy Liễu Uyển Nhu đang hưng phấn, mà hắn mới nghĩ đến Thẩm Căng đã không đúng, đành phải thở dài, lấy cớ còn có việc nên đến thư phòng ngủ.
Như thế lại qua nửa tháng, rốt cục sau cơn mưa trời lại sáng, quan gia bị các lão thần lải nhải suốt mùa mưa, cũng chịu lập Thái tử.
Trên dưới triều dã đều thoải mái theo, nhiều người ra ngoài du ngoạn ngâm thơ tụng đối, không thể thiếu gây ra chút loạn.
Ngự Sử Đài gần đây có một vụ kiện tụng, có người tố cáo trong thơ từ Thông Phán Hàng Châu làm có nhiều lời phỉ báng tân chính của triều đình.
Đơn tố cáo đưa tới đài ngục, mấy giám sát Ngự Sử vừa thấy sự tình liên quan đến quan lớn, không dám tự ý quyết định, hồ sơ cao chừng nửa người, trình lên trước mặt Lục Trầm Chu.
Lục Trầm Chu lật xem, Hàng Châu chính là thượng châu, Thông Phán Hàng Châu vốn cũng là thiên tử trực phái, mà nay hắn không nói tạ ơn, ngược lại ở trong thơ mang hàm ý riêng, trào phúng tân chính, đây có thể nói là một đại án.
Lục Trầm Chu lúc này để cho mấy giám sát Ngự Sử và tùy tùng Ngự Sử đều lưu lại, lật xem từng trang từng trang thi tập của Tạ n Biểu, cố gắng tra ra từng chỗ ẩn dụ.
Sự giày vò này đến tối vẫn chưa kết thúc, mấy vị giám sát Ngự Sử đói bụng kêu ùng ục, Tiết Hoài Tông đi theo giám sát Ngự Sử lưu lại nghe thấy, liền lấy túi thơm trên người xuống, ngẩng đầu nói: "Lúc tới phu nhân nhà ta sợ ta hôm nay thay ca, ăn cơm không tiện, tiện thể mang theo chút bánh ngọt cho ta. Mấy vị đại nhân bận rộn đến bây giờ chắc hẳn đều đói bụng, nếu không chê, chia những bánh ngọt này ăn đi.”
Nhóm Giám sát Ngự Sử nghe nói, đều cười rộ lên, một mặt đưa tay lấy bánh ngọt một mặt nói: "Đệ muội làm bánh ngọt hương vị đặc biệt, không so với bình thường, ăn qua một lần không thể nào quên, làm sao ghét bỏ được? Chỉ sợ chúng ta ăn, ngươi không có ăn, sau khi trở về đệ muội sẽ đau lòng."
Tiết Hoài Tông cười, vỗ vỗ bên phải nói: "Bên này vẫn còn.”
Lúc nói đã đứng dậy lấy túi thơm bên phải xuống, đưa tới trước mặt Lục Trầm Chu: “Đại nhân cũng ăn một chút đi.”
11.
Lục Trầm Chu rũ mắt nhìn túi thơm trong tay hắn, không thể so với túi thơm bình thường dùng sợi tơ ngũ sắc thêu, túi thơm này là dùng mấy miếng vải vụn may, phía tua rua đong đưa, ở giữa không có đặt hương liệu, mà là mấy miếng bánh ngọt.
Kiếp trước hắn cũng gặp cách làm như vậy.
Kiếp trước hắn cũng đeo loại túi thơm này.
Mà nay lại là Tiết Hoài Tông đeo, Lục Trầm Chu im lặng không lên tiếng vươn tay, từ trong túi thơm lấy ra một miếng bánh ngọt, chậm rãi bỏ vào trong miệng, cắn nhẹ một miếng, lại ăn được mùi vị quen thuộc đã lâu.
Thẩm Căng sinh ra ở Cô Tô, khẩu vị miền nam khác với miền bắc, bánh ngọt nàng làm luôn thiên về khẩu vị ngọt ngào của vùng Giang Chiết, ngọt mà không ngấy, nhuận mà không khô.
Trong nháy mắt mấy miếng bánh ngọt đã bị Ngự Sử đài chia hết, Tiết Hoài Tông cũng chỉ có một miếng.
Lục Trầm Chu ăn xong, trong lòng tuy là còn suy nghĩ nhưng chỉ có thể dừng lại, gọi người đến, lệnh hắn đến cửa hàng Kim gia nổi tiếng chuyên làm đồ ăn miền nam mua một ít bánh ngọt đến.
Bận rộn vài ngày, ngoại trừ hai câu thơ nghịch lại tân chính của Tạ n Biểu bị lộ lúc ban đầu, cũng không thu hoạch được gì.
Lục Trầm Chu lên trình diện ngự tiền, quan gia nhìn rồi gác sang một bên, hiển nhiên là chưa từng để ở trong lòng.
Lúc này chính là lúc thử nghiệm phương pháp mới, có người không thích là chuyện thường, đối với quan gia hai câu thi từ này không tính là cái gì.
Ngự Sử Đài thức mấy đêm, mấy vị giám sát Ngự Sử thức đến hai mắt đỏ bừng, muốn về nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Nghĩ đến hai ngày nghỉ, liền thương lượng đi đâu uống rượu giải sầu, Tiết Hoài Tông vẫn từ chối không đi, người bên cạnh liền cười nói: "Chỉ một ngày mà thôi, nghe nói Tiết bá mẫu thân thể đã tốt, đệ muội ở nhà chăm sóc là được, chúng ta đi sớm về sớm.”
Tiết Hoài Tông khoát tay áo, lần này cũng không phải vì chăm sóc mẫu thân hắn, ngày nghỉ vừa hay là sinh nhật hắn, trong nhà đã có sắp xếp.
Mấy vị đồng liêu nghe được đều "Ai ôi" một tiếng, nhao nhao chúc mừng hắn trước, nói xong dứt khoát đề nghị không ngại cùng đi Tiết gia tụ họp, vừa là chúc thọ Tiết Hoài Tông vừa là giải sầu.
Tiết Hoài Tông cân nhắc tuổi mình còn trẻ, vốn không muốn bởi vì chuyện sinh nhật mà ồn ào, bất đắc dĩ mấy vị giám sát Ngự Sử đều nói như vậy, hắn không tiện từ chối ý tốt của người ta, liền đồng ý, sau khi trở về nói với Thẩm Căng một tiếng.
Thẩm Căng ngược lại không ngại phiền toái, nàng rất giỏi quản gia, nghe nói những đồng nghiệp của Tiết Hoài Tông muốn tới, liền loại bỏ tất cả sắp xếp lúc trước, nghĩ lại danh sách, đặt một bàn thức ăn khác chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi.
Nhóm giám sát Ngự Sử đều là người đã nếm qua bánh ngọt, đã sớm ngóng trông có thể đến Tiết gia nếm thử tay nghề của Thẩm Căng, chờ không nổi đến ngày nghỉ, trước một ngày còn kéo Tiết Hoài Tông dặn dò nhiều lần, phải ăn được tay nghề của Thẩm Căng.
Bọn họ tụ tập ở một chỗ thì thầm, lúc Lục Trầm Chu từ bên trong đi ra, cảm thấy không đúng, bắt lấy một vị chủ bộ đi ngang qua hỏi: "Mấy người bọn họ đang nói cái gì vậy?”
Chủ bộ liếc mắt nhìn Tiết Hoài Tông, khom người cười trả lời: "Ngày mai là sinh nhật Tiểu Tiết đại nhân, Lý Ngự Sử bọn họ nói là muốn đi Tiết gia chúc mừng tiểu Tiết đại nhân.”
“À?” Lục Trầm Chu buông lỏng tay, chuyện này sao không ai gọi hắn?
Chủ bộ nghe hắn hỏi, nụ cười càng sâu: "Thân phận đại nhân tôn quý cỡ nào, sao có thể gọi đại nhân đi chúc thọ cấp dưới? Bọn Lý Ngự Sử cũng chỉ mượn cớ, thừa dịp ngày nghỉ đi chơi một chút mà thôi.”
Lục Trầm Chu không nói gì nữa, khoát tay với chủ bộ rồi lên xe ngựa về phủ.
Ngày hôm sau, Quốc công phu nhân nhận được thiệp mời của quý nhân, sáng sớm đã mang theo Liễu Uyển Nhu và Lục Trầm Ngư ra ngoài làm khách, trong phủ chỉ còn lại có một mình Lục Trầm Chu.
Hắn đi lòng vòng trong sân, lại đến thư phòng mở sách ra xem, sau đó đứng dậy đến bên hồ cho cá ăn, thế nào cũng không thoải mái lắm.
Tùy tùng đi theo hắn thấy hắn buồn chán, liền nghĩ biện pháp lấy lòng hắn nói: "Hầu gia nếu không muốn ở trong phủ, không bằng ra ngoài đi dạo một chút, chúng ta ở bên ngoài mới mở vài gian cửa hàng, Hầu gia có muốn đi xem hay không?”
Lục Trầm Chu nghe vậy liền nổi hứng muốn ra ngoài, ngồi lên xe ngựa đến cửa hàng kia nhìn, có bán son phấn, có bán bút mực giấy nghiên, còn có bán tơ lụa gấm vóc.
Hắn dạo qua một vòng trong cửa hàng, đột nhiên chỉ vào một bộ giấy bút mực, bảo người ta bọc lại đặt lên xe, lại chọn hai tấm tơ lụa nhạt như ráng chiều, đặt lên xe, mới bẩo tùy tùng đi đến ngõ dân ở ngoại ô.
12.
Ngày nghỉ không có việc gì làm, một đám giám sát Ngự Sử từ sáng sớm đã đi ngoại ô, ở bên ngoài du ngoạn một vòng, sau đó mới đến Tiết gia.
Lúc này người đã tới đông đủ, đang ngồi dưới giàn hoa trong viện, vây quanh bàn chè chén.
Thẩm Căng không phụ sự mong đợi của mọi người, làm mấy món sở trường, ngó sen gạo nếp hoa quế, bánh hành lá, đậu hũ thập cẩm.
Nguyên liệu không cáo quý, làm ra lại là mỹ thực Giang Nam, ở phương bắc hiếm khi ăn được.
Khẩu vị của mấy vị ngự sử được mở rộng, vừa vặn giữa hè, vì giải nhiệt cho mọi người Thẩm Căng còn bắt chước cách làm ngự thiện trong cung lưu truyền từ tiền triều, làm một món "Cơm Thanh Phong".
Nàng thấy mọi người đã uống tới nửa say, cân nhắc cũng nên bưng "cơm Thanh Phong" lên bàn, đang cùng tiểu nha hoàn đi phòng bếp, chợt nghe bên ngoài truyền đến một trận tiếng gõ cửa, bất giác cảm thấy kỳ lạ, vội vàng đi mở cửa.
Ngẩng đầu vừa vặn chạm vào ánh mắt Lục Trầm Chu, nàng vịn khung cửa, nhất thời có chút ngây người.
Lục Trầm Chu sao lại đến nhà bọn họ?
Lục Trầm Chu cũng không ngờ tới trong nhà nàng ngay cả người sai vặt cũng không có, lại còn cần chính nàng tới mở cửa, mới che miệng ho khan một tiếng.
Tùy tùng đi theo bên cạnh thấy có người mở cửa, vội vàng đưa đồ trong tay về phía trước, mỉm cười hỏi: "Xin hỏi cô nương, nơi này có phải nhà của Tiết Ngự Sử?”
Thẩm Căng gật đầu một cái, tùy tùng kia tùy tiện cười chỉ vào Lục Trầm Chu nói: "Hầu gia nhà ta và Tiết Ngự Sử có quen biết, đi ngang qua đây nên đến bái phỏng Tiết Ngự Sử.”
Lục Trầm Chu chính là Ngự Sử trung thừa tam phẩm, Tiết Hoài Chu chẳng qua là giám sát Ngự Sử bát phẩm, có tài đức gì lại làm phiền được Lục Trầm Chu tới bái phỏng?
Trong lòng Thẩm Căng càng nghi ngờ, không biết Lục Trầm Chu muốn làm gì.
Lục Trầm Chu nghe tùy tùng càng nói càng thái quá, cũng trách lúc mình đến không nói rõ ràng, liền trực tiếp nói với Thẩm Căng: "Nghe nói hôm nay là sinh nhật Tiết Hoài Tông, các đại nhân Ngự Sử Đài đều đến chúc mừng hắn, bản hầu nếu không biết thì thôi, đã biết liền theo mọi người cùng nhau đưa quà.”
“Cái này…”
Giao tình giữa hắn và Tiết Hoài Tông, theo như Thẩm Căng biết, chẳng qua là quan hệ cấp trên cấp dưới mà thôi, cần gì phải đích thân hắn đưa quà mừng?
Nhưng người tới đều là khách, Thẩm Căng cũng không hỏi nhiều, làm tư thế mời vào, vội vàng cất giọng nói với đám người Tiết Hoài Tông: "Trung thừa đại nhân đến rồi.”
Tiết Hoài Tông cùng mấy vị giám sát Ngự Sử vừa nghe, đều vô cùng kinh ngạc, không thể tưởng được một bữa tiệc sinh nhật giám sát Ngự Sử nho nhỏ lại kinh động Ngự Sử Trung Thừa Định Bắc Hầu đại danh đỉnh đỉnh, mấy người hoảng hốt vội vàng đặt bát đũa xuống đứng dậy nghênh đón.
Lục Trầm Chu chắp tay vào cửa, nói không cần đa lễ, tùy ý đưa mắt nhìn.
Nhìn nhà dân này bề ngoài mặc dù đơn sơ, bên trong lại có Càn Khôn khác, trong sân không lớn, giá hoa bằng gỗ xếp thành hai dãy, phía trên theo thứ tự đặt các loại chậu hoa.
Phía trên dựng dàn nho, dây leo màu tím và cành nho xanh từ trên rủ xuống.
Phía dưới đặt một cái bàn bát tiên tứ phương, cùng mấy cái ghế thấp, trên bàn bát tiên xếp chồng lên nhau, sử dụng đồ dùng cũng không quá quý báu, nhưng thắng ở chỗ chất phác đơn giản.
Bởi vì hắn là thượng khách, Tiết Hoài Tông liền dẫn hắn tới chủ vị ngồi xuống, nhìn bàn đầy chén không… xấu hổ gãi gãi đầu: "Hạ quan không biết Trung thừa đại nhân cũng sẽ giá lâm, cùng mấy vị Ngự Sử đại nhân ăn trước, cái này... Bàn canh thừa này không thể chiêu đãi đại nhân, kính xin đại nhân đợi một lát, hạ quan đi đặt mua một bàn thức ăn mới.”
Lục Trầm Chu nhẹ khoát tay áo, hắn tới đây cũng không phải chỉ vì ăn uống, chỉ là nhất thời cao hứng, liền nói với đám người Tiết Hoài Tông: "Không cần gò bó như thế, bản hầu cũng chỉ là du ngoạn đến đây, thuận chân tới đây ngồi một chút thôi, các ngươi vừa rồi như thế nào, bây giờ cứ như thế ấy.”
“Vâng.” Tiết Hoài Tông cùng mấy vị giám sát Ngự Sử lần lượt ngồi xuống, cũng không nói đùa giống lúc trước.
Lục Trầm Chu cũng biết mình tới không đúng lúc, thấy tất cả mọi người không nói lời nào, trước tiên mở miệng dẫn đề tài, hỏi Tiết Hoài Tông: "Viện này của ngươi sửa sang rất thú vị, là chủ ý của ngươi sao?"
Tiết Hoài Tông cười nói: "Ty chức bình thường bận rộn công việc, việc nhà phần lớn là chủ ý của chuyết kinh, viện này cũng là do nàng xử lý, ty chức chỉ là bỏ chút sức mà thôi.”
“Ồ?”
Lục Trầm Chu hiểu ra, hèn gì hắn nhìn bố cảnh sân này có vài phần quen mắt.
Kiếp trước Thẩm Căng ở Định Bắc Hầu phủ làm Hầu phu nhân, cũng thích chăm sóc hoa cỏ cây cối.
Hậu viện trong phủ bọn họ có một chỗ đất trống, bởi vì người ở trong nhà không nhiều lắm, vẫn để đó không dùng, sau đó Thẩm Căng lấy chỗ đất trống kia dựng giàn hoa, còn trồng luống rau, vì vậy trong phủ thường có đồ ăn theo mùa.
Không thể ngờ nàng gả cho Tiết Hoài Tông, ở nơi đơn sơ như vậy còn có hứng thú trải qua cuộc sống điền viên.
Lục Trầm Chu mím môi không nói, Tiết Hoài Tông cũng không biết lúc hắn tới có ăn cơm hay không, nghĩ trong bếp còn có mấy món ăn chưa bưng lên, liền bảo Lục Trầm Chu chờ một chút, tự mình đứng dậy đi phòng bếp.
Thẩm Căng đang ở trong phòng cúi đầu nhìn quà mừng của Lục Trầm Chu đưa tới, thứ nhất, nàng không biết lễ này có nên nhận hay không.
Thứ hai, mặc dù là nhận lấy, Lục Trầm Chu đưa lễ quá quý trọng, về sau hoàn lễ còn không biết tốn bao nhiêu bạc.
Tiết Hoài Tông đã bưng "cơm Thanh Phong" lên bàn.
“Cơm Thanh Phong” được tạo ra năm tiền triều, bởi vì là ngự thiện trong cung, nguyên liệu đều dùng đồ quý giá, bột long tinh, gạo pha lê, bơ sữa bò*, sau khi trộn lẫn bỏ vào trong vại vàng, rủ xuống hồ băng, đợi lạnh rồi ăn.
*Trong nguyên liệu có hai loại là bột long tinh 龍精粉 và 龍腦末, mọi người biết là gì chỉ mình với.
Tiết gia không có nhiều ngân lượng mua vật quý giá như vậy, Thẩm Căng liền dùng một ít nguyên liệu bình thường mua được thay thế, đổi sữa bò đổi sữa dê.
Rất ít người ăn được bơ, lúc trước nàng đã hỏi Tiết Hoài Tông, biết mấy vị Giám Sát Ngự Sử đều không có kiêng ăn thứ gì, mới yên tâm làm.
Nào ngờ nửa đường lại xuất hiện một Lục Trầm Chu, tên này lớn lên trong xa hoa, ăn quen sơn hào hải vị, lại không ăn được bơ, ăn một miếng bị nhiễm bệnh mấy ngày.
Thẩm Căng cất kỹ quà mừng, mới từ trong phòng phía đông đi ra, vừa nhấc mắt nhìn thấy Tiết Hoài Tônh bưng cơm Thanh Phong đến trước mặt Lục Trầm Chu, lúc này hoảng sợ đến biến sắc.
Thứ này cho dù tốt nàng cũng không dám để Lục Trầm Chu ăn, miễn cho ăn bị bệnh, lại gây phiền toái không cần thiết cho Tiết Hoài Tông.
Nhất thời bất chấp dáng vẻ, vội vàng đi lên phía trước nói: "Vật này để trong thùng băng nửa ngày, cảm giác lạnh thấu xương, chỉ sợ đại nhân ăn không được. Dưới bếp còn có một chén mật phù tô nại hoa*, đợi ta đi lấy cho đại nhân hưởng dụng.”
*蜜浮蘇柰花
Lục Trầm Chu nhướng mày liếc nàng một cái, nhìn vẻ mặt nàng không muốn, làm như không muốn cho hắn ăn.
Trong lòng hắn hừ thầm một tiếng, quả nhiên nàng không biết tốt xấu, quà mừng đã đưa tới cửa, nàng còn luyến tiếc một miếng cơm,để Tiết Hoài Tông múc ra một chén, nói với Thẩm Căng: "Bản hầu không được nuông chiều như vậy, mấy vị đại nhân có thể ăn, bản hầu tất nhiên cũng có thể ăn.”
Nói xong, liền muốn động đũa.
Thẩm Căng ngăn không được hắn, vội vàng lấy một chén cơm Thanh Phong trên tay Tiết Hoài Tông bưng đến trước mặt Lý Ngự Sử, còn nói: "Nếu đại nhân không chê, vẫn là để thiếp múc đi, cơm Thanh Phong này ăn có chú ý, múc cũng có chú ý, càng bới xuống càng mát mẻ ngon miệng.”
Dứt lời, cũng mặc kệ người bên ngoài nghĩ như thế nào, tự mình cầm chén, múc mấy phần khác đưa tới trước mặt mấy vị giám sát Ngự Sử.
Lý Ngự Sử ăn trước một miếng, sau khi thưởng thức xong, bỗng nhiên hỏi nàng: "Đệ muội bỏ thêm bơ vào cơm hả, sao ta lại ăn có mùi sữa thơm.”
Thẩm Căng gật đầu đồng ý, Lục Trầm Chu ngồi ở trước bàn đột nhiên liếc mắt, nhìn nàng thật sâu.
Chuyện hắn không ăn được bơ, từ nhỏ ngoại trừ mẫu thân cùng ấu muội của hắn, không có người khác biết được, sợ có người hạ độc trong đồ ăn.
“Thẩm Căng... làm sao biết hắn không thể ăn bơ?”
Bình luận facebook