-
Chương 8
15.
Vào 1 giờ sáng ngày 15 tháng 7 năm 2022, tôi bị áp giải đến ngoại ô Thâm Thành.
Xe cảnh sát dừng lại bên ngoài khu rừng hoang vu.
Chu Dã và hai cảnh sát hỗ trợ hộ tống tôi vào khu rừng hoang và tìm thấy một bãi đất trống.
“Ở đây?”
“Chính ở đây.”
“Đào đi.”
Sau khi Chu Dã nói xong, hai cảnh sát hỗ trợ bắt đầu đào đất bằng hai cái xẻng, vào lúc 1 giờ rưỡi sáng.
Nhưng nửa giờ sau, chỉ đào được vài cái hố sâu nửa mét, không đào được gì.
“Anh có chắc chắn là ở đây?”
“Tuyệt đối không thể nhầm được.”
"Hai người mà nửa cái mạng đều không thấy, thi thể rốt cuộc ở đâu hả?"
Hai cảnh sát hỗ trợ đã quá mệt mỏi để có thể đứng thẳng lưng mà Chu Dã ở bên cạnh lén lút dùng khuỷu tay chạm vào tôi, sau đó tiến lên hai bước, đưa lưng về phía tôi.
"Hai người các anh sao vậy? Các anh không phải bình thường đều rèn luyện thân thể sao!"
Tôi biết, hắn đang thúc giục tôi chạy trốn ngay bây giờ.
**Khoảng nửa tiếng trước ở trong phòng thẩm vấn.
“Cán bộ Chu, anh cũng muốn hạ Detrick sao?”
Trong phòng thẩm vấn, sau khi tôi hỏi câu này, Chu Dã im lặng hơn mười giây. Sau đó dùng cơ thể của mình để chặn camera DV và hỏi tôi bằng một giọng rất nhỏ.
“Tại sao tôi phải tin tưởng anh?”
Chu Dã hỏi, còn tôi chỉ nhìn vào bức ảnh đặt trên bàn.
“Khưu Tiểu Ngọc.” Tôi thì thầm: “Tôi có tất cả dữ liệu điều tra của Khưu Tiểu Ngọc.”
“Dữ liệu điều tra?”
“Phải.”
“Hãy giao cho tôi, giao cho cảnh sát.”
“Nó không phải của tôi, nó là của Detrick.”
"Detrick không tiêu huỷ nó sao?"
"Họ thậm chí không biết họ có dữ liệu đó, vì vậy tôi sẽ lấy lại. Dù sao, anh cũng không dám chạm vào Detrick."
"Vậy anh dám sao?"
"Phải. Tôi dám."
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi không muốn sống nữa."
Chu Dã ngẫm nghĩ hồi lâu
"Vậy thì chúng ta hãy diễn đi. Anh Lý, tôi sẽ tắt DV, bây giờ chúng ta cần diễn một màn cảnh sát đánh nghi phạm rồi đấy.”
Chu Dã quay lại và tắt DV, rồi dùng ghế ấn vào tay nắm cửa.
“Có thể sẽ hơi đau.” Lần đầu tiên giọng nói của hắn trở nên dịu dàng.
Tôi nói: “Tôi không sợ chế.t.”
"Anh đã xác định chưa? Nếu làm như vậy anh sẽ trở thành kẻ đào tẩu?”
"Đây là cơ hội duy nhất của tôi."
"Cơ hội duy nhất để hạ gục Detrick?"
"Cơ hội duy nhất để báo thù cho Tiểu Ngọc."
*Ở thời điểm hiện tại.
Trong khoảng trống của khu rừng hoang vu, tôi đột ngột quay lại và bỏ chạy một cách liều lĩnh.
Chạy hơn mười bước, liền nghe thấy Chu Dãphía sau hô: "Nhanh! Mau đuổi theo!"
Tôi biết rằng Chu Dã sẽ không cố gắng hết sức để đuổi kịp tôi. Hai cảnh sát phụ khác đã cũng đã bị hắn vắt kiệt sức.
Khoảng trống này chỉ cách xe cảnh sát ba trăm mét. Trong khoảng cách này, không có lý do gì để hai cảnh sát phụ trợ đuổi kịp tôi.
Tôi chạy vội đến xe cảnh sát, ngồi vào ghế lái, vặn chìa khóa còn lại trong ổ và khởi động xe.
Trong khi một cảnh sát hỗ trợ đã chạm được vào tay nắm cửa, tôi khởi động xe và nhanh chóng phóng đi.
Sau khi lái xe trên con đường chính, tôi tìm thấy chiếc chìa khóa mà Chu Dã để lại trên tấm thảm ở hàng ghế sau, tháo còng tay, đạp ga lên 120km/h, lái xe thẳng đến đường Prince Edward.
Có một hộp đêm ở đó, Cao Lỗi sẽ nán lại mỗi đêm cho đến sáng sớm.
Đối với việc tiến hành vu oan giá họa hoàn hảo như vậy, chỉ có một người có thể làm được, không ai khác chính là đàn anh của tôi, lão bằng hữu 10 năm trời - Cao Lỗi.