-
Chương 4 END
25.
"Hoàng Hoàng đâu?"
Tôi bỗng nhiên nhớ tới, ban đêm Hoàng Hoàng ra ngoài đi tiểu vẫn chưa trở về.
Mặc dù Hoàng Hoàng là một con chó, nhưng nó không bao giờ đại tiện tiểu tiện lung tung.
"Gâu gâu! Gừ gừ…"
Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, hình như là tiếng của Hoàng Hoàng.
Tôi sốt ruột, giãy khỏi vòng tay bà nội, đẩy khe cửa sổ ra nhìn xem.
Dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy "ba" "mẹ" và "anh trai" đang trợn trắng mắt, nhào vào một chỗ trên mặt đất, chen chúc nhau gặm ăn Hoàng Hoàng.
Tứ chi của Hoàng Hoàng run rẩy, trong miệng phát ra tiếng kêu rên. Tôi sợ đến mức bịt miệng, đóng sầm cửa sổ lại.
Ngay lúc tôi đóng cửa sổ, ba cái xác đã quay đầu nhìn về hướng của tôi.
Tôi run rẩy khóa cửa lại, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh.
Ngay sau đó, ba bóng dáng kia đã xuất hiện trước cửa sổ, mùi hôi thối nồng nặc xông vào trong phòng.
26.
Phòng Đông và phòng Tây của nhà bà cô thông với nhau, bà cô và anh họ tôi nghe được tiếng động lạ, lo lắng cho tôi và bà nội nên đã xuyên qua phòng khách, đi tới phòng Tây.
Bà cô ra hiệu cho tôi và bà nội im lặng, bà ấy nhanh chóng đi đến chỗ cửa sổ, dán thêm ba bốn tấm bùa chú.
Nhưng mà một giây sau, ba cái bóng lần lượt đập vào cửa sổ, bùa trên cửa bị phá vỡ, khói đen bốc lên.
Mùi cháy khét trộn lẫn với mùi hôi thối, cực kỳ khó ngửi.
Bà cô móc ra một cái hộp, bên trong là hơn mười cái gai gỗ. Bà ấy lấy ra đưa cho anh họ, bảo anh ấy nhân lúc ba cái xác kia lấy đà tông vào thì cắm ở chỗ khe hở cửa sổ.
Bà cô và anh họ, mỗi người nắm năm cái gai gỗ, một người lo phía trên, một người lo phía dưới, phần nhọn của gai gỗ hướng ra ngoài, đợi lúc bóng đen kia sắp đụng tới thì đâm mạnh vào.
Bóng đen phát ra một tiếng kêu quái dị, cả người phát ra tiếng "xì xì", giống như bị điện giật, sau đó ngã bịch xuống đất.
Hai cái xác còn lại chợt biến mất.
Chúng tôi im lặng đợi chừng mười lăm phút, bên ngoài hoàn toàn không còn động tĩnh gì.
Bà cô tôi cẩn thận mở cửa sổ ra quan sát xung quanh.
Có một đống tro hình người dưới cửa sổ, hẳn là một trong ba t/h/i t/h/ể kia.
27.
Nhìn hình dạng tro đen trên mặt đất có hơi giống mẹ, sống mũi tôi cảm thấy chua xót.
"Bà cô, bà cô đốt cháy mẹ con bằng cái gì vậy?"
"Gai của gỗ đào bị sét đánh."
Bà cô thở dài, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Phía đông hơi có màu trắng, xa xa tiếng gà gáy liên tiếp vang lên.
"Gai của gỗ đào bị sét đánh là gì ạ?"
"Chính là dùng gỗ đào bị sét đánh trúng làm thành gai gỗ. Mặc dù gai gỗ này rất lợi hại, nhưng chúng ta đã sử dụng hết."
"Tiểu Thạch Đầu, chúng nó chỉ tạm thời rút lui, còn chưa đi xa. Việc này không thể chần chừ thêm nữa, chúng ta phải lập tức xuất phát thôi. Đến chùa trên núi, con và bà nội sẽ an toàn."
Vừa dứt lời, bà nội tôi phun ra một ngụm máu đen tanh hôi.
Vẻ mặt của bà cô tôi lập tức thay đổi, bà cô kéo tôi đến cạnh bà ấy, trốn sang một bên.
Anh họ căng thẳng đứng phía trước bảo vệ chúng tôi.
"Ta… ta không nhịn được nữa, Tiểu Thạch Đầu, là bà nội vô dụng, bà nội không giữ nó được. Con… con phải nghe lời bà cô của con…"
Bà nội tôi còn chưa nói xong, miệng bà phồng lớn, phát ra tiếng kêu "a a". Bụng bà nội càng lúc càng to, như một bà bầu sắp sinh vậy, dưới bụng còn có thứ gì đó đang cử động.
Có lẽ là vì quá khó chịu, đôi tay thô ráp như gỗ khô của bà dùng sức xé mở vạt áo phía trước, lộ ra phần ngực. Nơi đó có cắm năm sáu nhánh cây đỏ như m/á/u, chính là cành cây đào lúc trước bà nội cho tôi.
"Ác quỷ ở trong cơ thể của bà nội con! Tiểu Thạch Đầu, mau chạy đi!"
Mắt tôi cay đến mức không mở ra được, tôi chạy thẳng ra ngoài phòng, không ngờ lại chạy sai hướng.
"Đó là phòng Đông, ngu ngốc!"
Anh họ tôi túm cổ áo, ném tôi ra ngoài sân.
Sắc mặt bà cô trắng bệch, vừa lùi vừa dán bùa dọc đường.
Anh họ nhanh chóng trèo lên xe lừa, xách tôi ném lên xe, sau đó đón bà cô ngồi lên, quất roi vào thân lừa, xe lừa chạy nhanh ra ngoài cửa chính.
Ngay lúc chúng tôi chạy ra khỏi cửa, tôi quay đầu nhìn về phía sân trong. Bà nội tôi đã đi ra ngoài, dưới ánh mặt trời, bụng bà rỗng tuếch, ngực có một lỗ to, thấy tôi quay đầu lại nhìn, bà ấy nở một nụ cười.
Nụ cười kia, vừa lạnh lẽo vừa quỷ dị.
Trông không giống bà nội, mà cực kỳ giống chị dâu hụt trước kia của tôi - Xuân Cầm.
28.
Tôi sợ đến mức chui vào lòng bà cô.
Lúc này tôi mới nhớ tới, cái mùi hôi thối mà tôi ngửi được lúc trước, khi nằm trong vòng tay của bà nội, hệt như mùi m/á/u đen mà bà nhổ ra khi nãy.
Thì ra, bà nội đã c/h/ế/t trước khi chúng tôi chạy ra khỏi nhà.
Nghĩ đến khi đó, "anh trai" gọi bà nội đến phòng tân hôn, sau đó bà chạy ra khỏi phòng với m/ù/i máu tanh. Lúc ấy, bà đã không phải là người sống nữa rồi.
Nước mắt không kìm được trào ra, cổ họng tôi như bị ai đó nhét một cục than nóng, nóng đến mức khiến họng tôi bốc khói.
"Tiểu Thạch Đầu, đừng khóc nữa, bà nội con dùng cơ thể của mình làm vật chứa, giam giữ ác quỷ nửa ngày một đêm, tất cả là vì bà ấy muốn có thể đưa con tới một nơi an toàn."
“Bà ấy thật giỏi, nhân lúc ác quỷ chui vào trong ăn nội tạng, bà đã dùng cành đào cắm vào cơ thể, bảo vệ tâm mạch, chặn đường lui của ác quỷ. Chẳng những có thể giam giữ nó trong người, còn giữ được tinh thần tỉnh táo, không bị biến thành trành."
"Tiểu Thạch Đầu, con có một người bà rất rất tài giỏi. Vì bà nội của con, con phải sống cho thật tốt, biết chưa?"
Dùng cành đào đ/â/m vào cơ thể của mình, không chỉ một cành. Bà nội đã đau đến mức nào?
29.
Khi trời sáng, chúng tôi đã đến chùa Phục Ma ở trên núi.
Sư thầy trụ trì trong chùa ra ngoài đón chúng tôi, sau đó vẽ phù chú lên cả người tôi. Cuối cùng, ông ấy niệm kinh siêu độ cho Xuân Cầm và cả nhà.
Nhưng đếm tới đếm lui, lại thiếu mất một hồn phách.
Trụ trì quan sát bà cô, anh họ và tôi, cuối cùng ông ấy bảo chúng tôi ở lại trong chùa, đừng đi đâu.
Xuân Cầm thành ác quỷ, sát khí nặng, không chịu siêu độ, ở ngoài chùa náo loạn một ngày một đêm. Cuối cùng bị một hạt bồ đề của sư thầy trụ trì bắn trúng, cả người bốc khói đen.
Ba của chị ấy - Vương Lão Tam tới chùa, quỳ trên mặt đất cầu xin trụ trì tha cho Xuân Cầm.
Trụ trì thở dài, nói:
"Đã quá muộn rồi. Bần tăng biết trong lòng ông có oán khí, nhưng dung túng con gái làm ác, chỉ biết hại người hại mình. Xuân Cầm liên tiếp đả thương năm mạng người, bây giờ lại bị hạt bồ đề gây thương tích, kiếp sau không ngốc cũng ngu, đó là nghiệp báo."
"Ông về đi, sớm biết có hôm nay, lúc trước cần gì phải làm vậy."
Tiễn hồn phách kia đi, trụ trì bảo bà cô và anh họ tôi về trước, giữ tôi ở lại trong miếu nửa năm. Ông ấy thu nhận tôi làm đệ tử, ban pháp hiệu Tịnh Duyên.
Năm đó, trong Đại pháp hội được tổ chức vào Tết Trung Nguyên, sư thầy trụ trì bảo tôi ngồi tụng kinh ở trước mặt ông ấy, vào lúc tôi nhắm mắt lại, ông ấy vỗ một chưởng vào đỉnh đầu của tôi.
Cả người tôi nóng lên, nghe được một tiếng thét chói tai, một hồn phách bay ra khỏi cơ thể tôi.
Là chị dâu.
“Cô còn muốn mượn cơ thể của đứa nhỏ này bao lâu nữa? Đi đến nơi cô nên đến đi!"
Thì ra, hồn phách bị thiếu kia đã chui vào cơ thể của tôi từ lúc nào không hay.
30.
Lại qua nửa năm, bà cô đón tôi ra khỏi chùa, cho tôi đi học.
Nhưng tôi thường xuyên khóc và bừng tỉnh lúc nửa đêm, bà cô không đành lòng thấy tôi chịu khổ, nên đã hỏi xin sư thầy một liều thuốc. Sau khi ăn xong, trí nhớ của tôi trở nên cực kỳ kém, mỗi ngày trôi qua tôi sẽ quên đi một ít chuyện trước đây, dần dần tôi chẳng còn nhớ gì cả.
Chỉ là thỉnh thoảng nhìn thấy đám cưới và đám tang gặp nhau trên đường, không hiểu sao tôi lại cảm thấy vô cùng đau khổ, đau khổ đến muốn khóc.
Nhưng kỳ lạ thay, tôi không thể rơi một giọt nước mắt nào.
Giống như, thật lâu thật lâu trước đây, tôi đã gặp một cơn ác mộng cực kỳ đáng sợ.
Cơn ác mộng này đã hút cạn nước mắt của tôi rồi.
(Hết.)