• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Điều cấm kỵ (2 Viewers)

  • Chương 2

9.

Tôi vừa đi vừa lau nước mắt, đến cửa phòng tân hôn của anh trai và chị dâu, kêu họ xuống ăn cơm.

Một cơn gió lạnh từ trong phòng thổi ra, làm tôi không khỏi hắt xì một cái.

Tôi nơm nớp lo sợ gọi vào trong:

"Anh hai, chị dâu, xuống ăn cơm, bà nội đã nấu bữa sáng xong rồi."

Anh trai bảo tôi cút, anh ấy không đói bụng.

Ngược lại, chị dâu tôi đỏ mắt đi ra.

"Tiểu Thạch Đầu, chúng ta đi thôi, đừng trách anh của em, mẹ đã c/h/ế/t, trong lòng anh ấy rất khổ sở."

Trên đường, chị dâu muốn nắm tay tôi, nhưng có lẽ bởi vì ngại, mới vươn tay ra đã rụt về trong áo.

"Tiểu Thạch Đầu, đêm qua em có nghe thấy tiếng động gì không?"

Tôi ngẩng đầu lên nhìn chị dâu, sau đó lắc đầu, nói:

"Em ngủ say, không nghe gì cả."

Trời còn chưa sáng hẳn, chị dâu đứng ngược sáng, không thấy rõ biểu cảm, nhưng tôi cảm thấy chị ấy đang cười.

"Tiểu Thạch Đầu, cành cây nhỏ trên người em là cái gì vậy? Trông khá hay ho đấy, đưa cho chị dâu xem thử, được không?"

Chị dâu vươn tay kéo áo của tôi, móng tay chị ấy rất dài.

Tôi nhớ tới lời bà nội nói, ôm cành cây nhỏ, lắc đầu:

"Cành cây này đã buộc trên người em rồi, không thể gỡ xuống. Chỉ có thể xem, không thể sờ. Nếu chị dâu thích thì chị nói với bà nội đi, nhờ bà làm cho chị một cái khác."

Chị dâu không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào cành cây nhỏ trên người của tôi.

10.

Đến phòng bếp, trời đã sáng hơn một chút, lúc này tôi mới thấy rõ dáng vẻ của chị dâu mình.

Bảy ngày trước, chị dâu vẫn luôn ở trong phòng tân hôn, tôi chỉ có thể nhìn chị từ xa, không thấy rõ lắm.

Bây giờ nhìn chị ấy ở khoảng cách gần, lại có đầy đủ ánh sáng như thế này, tôi mới biết được vì sao anh tôi lại bỏ chị Xuân Cầm để cưới người chị dâu hiện tại.

Đẹp, rất đẹp, làn da trắng như tuyết, đôi mắt ngập nước, giống như vừa khóc xong.

Chỉ là ăn hơi ít, chị ấy ăn một chén cháo nhỏ, ngay cả bánh bao cũng không ăn.

Sau khi ăn xong, chị dâu nhớ anh tôi còn chưa ăn, chị ấy cầm bánh bao, bưng dĩa dưa muối trở về phòng.

Bà nội nhìn chằm chằm vào bóng lưng yểu điệu của chị dâu, nhỏ giọng nói:

"Tiểu Thạch Đầu, ác quỷ là chị dâu của con."

Nghe vậy tôi giật nảy mình, sặc cháo.

"Nội à, không phải là vừa rồi nội nói ai không đói bụng thì người đó là ác quỷ sao? Anh trai nói anh ấy không đói bụng, chị dâu lại đi xuống ăn cơm."

Tôi hoài nghi có khi nào bà nội đang nhầm lẫn hay không.

Chị dâu tôi đẹp như vậy, nhìn thế nào cũng không giống ác quỷ.

Còn anh trai lại hung dữ, anh ấy mới giống ác quỷ.

11.

"Tiểu Thạch Đầu, tin mẹ con c/h/ế/t, bà vẫn chưa nói với anh và chị dâu con. Người biết mẹ con đã c/h/ế/t, chỉ có thể là ác quỷ."

Tôi ngậm bánh bao trong miệng, da đầu tê dại, sống lưng lạnh toát.

Bà nội sờ đầu của tôi, nói:

"Ác quỷ biết chúng ta muốn thăm dò nó, nó cố ý ăn chén cháo nhỏ kia để đánh lạc hướng chúng ta. Nhưng mà trên người nó có mùi m/á/u tươi, vết m/á/u bên khóe miệng còn chưa lau khô, sợ là anh trai con lành ít dữ nhiều rồi."

Tôi vừa định khóc, bà nội tôi lắc đầu, ra hiệu cho tôi im lặng.

Tôi ngậm ngùi, cố gắng nuốt bánh bao trong miệng xuống.

"Bà nội, chúng ta mau cứu anh con đi."

Bà nội tôi thở dài:

"Cứu thì chắc chắn phải cứu rồi, nhưng sợ là không dễ dàng như vậy. Nhưng mà tóm lại phải thử xem sao, nếu có thể g/i/ế/t c/h/ế/t ác quỷ thì càng tốt."

Tôi khịt mũi hỏi bà nội:

"G/i/ế/t như thế nào ạ?"

Bà nội lấy bánh quẩy từ trong tủ ra, đặt vào một cái chén lớn, đưa cái chén đó cho tôi.

"Đi đi, đi đưa cho anh con, xem nó có ăn hay không. Nếu thằng bé không ăn thì con nói với anh đây là cái chén mà nó dùng khi còn nhỏ. Nếu thằng bé ăn thì con đừng nói gì cả, nhanh chóng chạy đi."

Tôi nhớ anh tôi không thích ăn bánh quẩy.

Hai năm trước, có lần anh ấy ăn rất nhiều bánh quẩy, bị lạnh bụng nôn mửa, sau đợt đó, anh ấy không bao giờ ăn bánh quẩy nữa.

Khi ra cửa, bà nội sờ đầu tôi, hai mắt ngập nước:

"Tiểu Thạch Đầu, cho dù là người hay quỷ đều sẽ hạ thấp cảnh giác với trẻ con, cho nên bà nội mới để con đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, con đừng trách bà."

Tôi gật đầu:

"Bà nội à, con biết rồi. Tiểu Thạch Đầu đều hiểu mà. Bà yên tâm đi, con có thể làm được."

"Bé ngoan."

12.

Đã đến mùa xuân, nhưng trong phòng tân hôn của anh trai tôi vẫn lạnh thấu xương.

Tôi mới vừa bước vào cửa, anh tôi đã quát:

"Cút! Thấy mày là phiền rồi! Cút về phòng của mày đi!"

"Anh à! Bà nội bảo em mang bánh quẩy lên cho anh."

"Còn không mau cút đi, tao không ăn! Mau cút đi!"

Tôi không giải thích, chỉ đặt chén trước mặt anh ấy:

“Bà nội nói đây là cái chén anh dùng khi còn nhỏ."

"Bân Tử, sao anh hung dữ vậy chứ? Tiểu Thạch Đầu đáng yêu vậy mà, đến đây, để chị dâu ôm em một cái nào."

Chị dâu tôi đi tới, muốn ôm tôi.

Sắc mặt anh tôi trắng bệch, đẩy tôi ra khỏi phòng:

"Mau cút đi! Đừng làm phiền không gian riêng tư của anh và chị dâu mày!"

Tôi bị anh ấy đẩy mạnh một cái, mông chạm xuống đất, không kịp để ý tới cái mông đau, tôi vội chạy nhanh đi nói lại cho bà nội.

13.

Bà nội tôi thở dài một hơi rồi nói:

"Anh trai con chưa bị quỷ dữ ăn thịt, nhưng sợ là lành ít dữ nhiều. Thằng bé năm lần bảy lượt đuổi con đi, mắng con, chính là bởi vì nó biết bên cạnh có một thứ cực kỳ nguy hiểm."

"Thằng bé đang cứu con, Tiểu Thạch Đầu à."

Tôi nôn nóng nắm lấy áo của bà nội:

"Bà nội, chúng ta mau cứu anh ấy đi."

"Thứ có thể cứu thằng bé, chính là cái chén mà bà bảo con đi đưa cho nó. Dưới đáy chén có bùa chú trừ tà diệt quỷ, năm anh con năm tuổi, nội đã thỉnh nó từ trên chùa về."

"Chỉ cần nhân lúc ác quỷ không chú ý, cầm chén đ/ậ/p lên đầu của ác quỷ là có thể g/i/ế/t c/h/ế/t nó."

"Chúng ta đi chỉ khiến cho ác quỷ cảnh giác thêm. Cho nên, thành công hay thất bại, phải xem bản thân anh con rồi."

Lúc này, đột nhiên có tiếng đồ vật bị vỡ truyền tới từ phòng tân hôn.

Tôi và bà nội chạy tới nơi, nhìn thấy cái chén có bùa chú, dưới đáy chén đã vỡ vụn, nằm trước cửa phòng.

Bà nội tôi thấy vậy, đôi mắt buồn bã nhắm lại, hai hàng nước mắt đục ngầu chảy xuống. Sau đó bà mở to mắt ra, trong ánh mắt là sự tuyệt vọng không thể che giấu được.

Lúc này, m/ù/i máu tươi tràn ra khỏi phòng tân hôn.

Đã là đến giờ cơm trưa, ác quỷ lại đói bụng.

Những âm thanh mập mờ, ái muội truyền ra từ trong phòng, giọng nữ uyển chuyển sung sướng, giọng nam thở dốc trầm thấp.

Bà nội bịt kín lỗ tai tôi, sau đó kéo tôi rời khỏi đó.

Thấy tôi không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, bà nội đỏ mắt nhỏ giọng nói với tôi:

"Tiểu Thạch Đầu, kế hoạch thất bại rồi. Nhớ kỹ, sau này anh trai không còn là anh của con nữa, con hãy tránh xa nó ra, và đừng tin những gì nó nói."

Tôi ngây thơ gật đầu. Khi đó tôi còn không ý thức được, thật ra anh tôi đã c/h/ế/t lúc nãy.

14.

"Gâu, gâu, gâu gâu!"

Ngoài cửa vang lên tiếng chó sủa.

Là Hoàng Hoàng đã về!

Bà nội tôi nửa vui nửa buồn, kéo tôi lại, nhỏ giọng nói:

"Tiểu Thạch Đầu, con nghe bà nội nói, khi có người tiến vào quỷ chướng này, nó sẽ lập tức bị phá. Lát nữa, chờ lúc ba con trở về, ông ấy vừa đẩy cửa ra, con hãy chạy ra ngoài, đừng quay đầu lại. Đến nhà bà cô của con, nói là nội giao con cho bà ấy chăm sóc."

Tôi rưng rưng nước mắt, kéo tay áo bà:

"Bà nội, chúng ta cùng nhau đi, cả ba con và Hoàng Hoàng nữa."

Bà nội nở một nụ cười khó coi, miễn cưỡng vuốt ve đầu tôi:

"Không được đâu Tiểu Thạch Đầu à, ác quỷ kia rất hận nhà chúng ta, không ăn sạch cả nhà thì sẽ không bỏ qua. Nội phải ở lại g/i/ế/t nó cùng với ba con, nếu không chúng ta không thể sống sót được."

Trong lúc nói chuyện, ba tôi đã mở cửa chính đi vào.

"Con trở về thì gặp quỷ chướng, thật ra con đã sớm về đến nhà rồi, nhưng lại không tìm thấy cửa ra vào. Đến giữa trưa con ra ngoài bẻ một cành đào, khi đó mới tìm được cửa chính."

Tôi lao người vào vòng tay của ba.
Bà nội nghẹn ngào nhỏ giọng nói cho ba tôi những biến cố xảy ra trong nhà. Sắc mặt ba tôi trắng bệch, vành mắt đỏ hoe, hai tay đẩy tôi ra ngoài.

"Tiểu Thạch Đầu, đi đi! Đừng trở lại!”

"Hoàng Hoàng, đi theo Tiểu Thạch Đầu! Đi cả đi!"

Ba tôi đóng cửa lại, khóa trái.

Tôi đập cửa nhưng ba và bà nội đều không chịu mở.

Tôi lau nước mắt, nhớ tới lời bà nội dặn trước đó, dẫn Hoàng Hoàng chạy về hướng nhà của bà cô.

15.

Nhà bà cô ở thôn bên cạnh, bà ấy hiểu một ít thuật pháp bùa chú, có khi bà ấy có thể cứu giúp cả nhà chúng tôi.

Nhưng kỳ lạ thay, khi tôi đang chạy thì trời bắt đầu có sương mù, khiến tôi không xác định được phương hướng.

Tôi dắt Hoàng Hoàng chạy được một đoạn, nhìn thấy nhà bà cô ở phía trước, bà ấy đang đứng trước cửa, mỉm cười vẫy tay với tôi.

"Bà cô ơi!"

Tôi đang định tiến tới, Hoàng Hoàng bất ngờ cắn chặt ống quần không cho tôi đi.

Hoàng Hoàng ngẩng mặt nhìn tôi, miệng kêu rên, hai mắt nó đẫm lệ, tai cụp xuống, toàn thân run rẩy không ngừng.

Tôi ôm cổ Hoàng Hoàng, nhỏ nhẹ dỗ dành nó.

Nhưng nó lại tránh tôi, vừa chạy vừa tè, cái đuôi bị kẹp chặt giữa hai chân.

Hoàng Hoàng đang sợ hãi sao?

Thông thường, tôi và Hoàng Hoàng phải mất gần nửa ngày để đến nhà bà cô, hình như hôm nay có hơi nhanh.

Da đầu tôi run run, không kìm được quay đầu lại nhìn thoáng qua bà cô, bà ấy đang mỉm cười đi về hướng chúng tôi.

Không! Không phải là đi, là bay!

Phía dưới của bà ấy không có chân!

Đó không phải là bà cô của tôi!

Mỗi khi sợ hãi, hai chân tôi sẽ run rẩy đến mức không di chuyển được. Dạ dày tôi quặn lên, làm tôi có cảm giác muốn nôn mửa.

Hoàng Hoàng nghe thấy tiếng động, nó tới cắn góc quần của tôi, kéo tôi chạy.

Một người một chó chạy đến nỗi chân tay mềm nhũn, cả người không ngừng run rẩy.

16.

Tôi chỉ lo chạy theo Hoàng Hoàng, không ngờ vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt là cửa chính của nhà tôi.

Chúng tôi đã chạy về nhà.

Thấy người "bà cô" biết bay kia ngày càng gần, tôi sợ tới mức khóc lóc, liên tục đập cửa. Bà nội tôi nghe động tĩnh lạ, vội vàng mở cửa cho tôi.

Một người một chó lại trở về nhà.

Bà nội nhìn tôi và Hoàng Hoàng nằm liệt trên mặt đất, bà thở dài:

“Đúng thật là! Ngay cả trẻ con và chó nó cũng không định bỏ qua."

Bà nội tôi quyết tâm, dậm chân, nói:

"Tiểu Thạch Đầu, con nói đúng, bà không g/i/ế/t ác quỷ nữa, chúng ta cùng nhau chạy trốn. Gọi ba của con đi, sau đó chúng ta sẽ bịt kín đôi mắt của Hoàng Hoàng, để nó dùng mũi dẫn đường, chúng ta sẽ chạy đến trốn trong chùa Phục Ma ở trên núi."

"Vì, vì sao chúng ta không đến nhà bà cô vậy?"

Hàm trên hàm dưới của tôi vẫn còn run cầm cập.

"Ác quỷ này quá lợi hại, bây giờ xem ra, nó sẽ không bỏ qua cho bất kỳ sinh vật còn sống nào trong nhà. Chúng ta không thể làm liên lụy đến bà cô con được."

Bà nội vừa nói vừa chỉ tay về phía con gà nằm trên mặt đất.

Nó y hệt như tình trạng của mẹ tôi, nội tạng trong bụng đều đã biến mất, con mắt trợn tròn, đổ đầy m/á/u.

Tôi nhào vào lòng bà nội.

"Bà nội, ba con đâu? Chúng ta mau đi thôi, con không muốn ở đây thêm một giây phút nào cả."

Bà nội nhỏ giọng nói với tôi:

"Ba con đi g/i/ế/t ác quỷ rồi, trên đường trở về ba con có bẻ một cành đào, chỉ cần đ/â/m cành đào vào cơ thể của ác quỷ, ác quỷ sẽ c/h/ế/t…"

Bà nội đang nói đột nhiên im bặt, nhìn chằm chằm phía sau tôi, thân thể bắt đầu run rẩy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom