17.
Một tiếng cười lạnh vang lên, là giọng của anh trai tôi.
"Bà nội, Tiểu Thạch Đầu, hai người định đi đâu vậy?"
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của anh trai, anh ấy đứng cạnh con gà tội nghiệp, trên mặt là sự lạnh lẽo chưa từng có trước đây.
Bà nội kéo tôi ra sau lưng, Hoàng Hoàng đã sớm chui vào góc tường, đi tiểu đầy đất.
"Bân Tử, con làm gì cha con rồi?"
Anh tôi nghiến răng cười:
"Ông ấy à? Ông ấy vẫn rất khỏe, ông ấy đang ngủ với vợ con kìa. Nếu không thì con dẫn bà đi nhìn thử nhé?"
Bà nội tôi không tin, bảo tôi và Hoàng Hoàng ở lại trong sân, còn bà ấy đi với anh trai.
Tôi kéo góc áo của bà nội không chịu buông tay. Nước mắt tôi rơi lã chã, liên tục lắc đầu.
Nội à, anh trai trông lạ lắm, bụng lõm vào trong, ống quần còn đang chảy máu nữa!
Nhưng tôi không thể thốt ra thành lời được.
Bà nội nắm tay tôi, lấy một cành đào nhỏ cứng cáp từ ống tay áo ra, nhét vào tay của tôi.
"Tiểu Thạch Đầu, ngoan ngoãn đứng ở đây, chơi xe kéo với Hoàng Hoàng."
Bà nội tôi chớp chớp mắt.
Nhìn bà nội run rẩy đi theo anh trai, tôi đột nhiên hiểu ý của bà ấy.
18.
"Xe kéo" là chỉ chiếc xe kéo cho chó mà ba tôi làm cho Hoàng Hoàng.
Mặc dù Hoàng Hoàng là chó cỏ, nhưng thân hình của nó rất lớn, chừng ba mươi đến ba lăm cân. Vì để tiện cho tôi dắt nó ra ngoài chơi, ba tôi đã làm cho nó một chiếc xe nhỏ bốn bánh. Trên xe có dây thừng, dây cương, tôi ngồi trên xe, cột dây thừng và dây cương cho Hoàng Hoàng, vậy là nó có thể kéo tôi chạy khắp nơi.
Lúc làm chiếc xe đó xong cũng là lúc chuẩn bị đón năm mới, vì để chiếc xe trông có vẻ oai phong hơn, bà nội đã dán lên xe hai bức tranh tết, một bức là Chung Quỳ bắt quỷ, một bức là Uất Trì Kính Đức đánh quỷ.
Cho nên, ý của bà nội là bảo tôi đeo dây thừng và dây cương cho Hoàng Hoàng, ngồi trên xe kéo, lặng lẽ mở cửa chính ra. Đợi bà ấy trở về, chúng tôi sẽ cùng nhau chạy khỏi đây.
19.
Hình như Hoàng Hoàng biết tầm quan trọng của bản thân, khi tôi tròng dây kéo xe cho nó, nó ngừng run rẩy, ánh mắt kiên định.
Ánh mắt đó đã tiếp thêm can đảm cho tôi.
Một lát sau, tôi nghe thấy một tiếng hét thảm thiết chói tai, cực kỳ khó nghe. Bà nội tôi cả người đầy m/á/u, loạng choạng chạy tới.
Bà ấy nhảy lên xe kéo, ôm tôi, hô to:
"Hoàng Hoàng chạy mau!"
Hoàng Hoàng kéo xe nhanh chân bỏ chạy, xe kéo xốc nảy chạy về phía đường lớn.
Thân thể bà nội tôi gầy gò, vóc dáng lại nhỏ, khi đó tôi chỉ mới sáu bảy tuổi, dù có hơi tốn sức, nhưng không nặng đến mức Hoàng Hoàng kéo không nổi.
Nói cũng lạ, mấy ngày nay, cho dù ở trong sân hay là ở bên ngoài, ban ngày tôi đều không nhìn thấy mặt trời. Bầu trời xám xịt, giống như sắp tối, hơn nữa còn có sương mù.
Trên xe kéo có một cái chuông nhỏ, trên đường đi cứ phát ra âm linh tang linh tinh, đung đưa trong làn sương trắng. Bây giờ, con đường ngày thường nhộn nhịp nay lại không có người nào, xung quanh yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng chuông đung đưa theo gió.
"Bà nội, ba con đâu?"
Tôi nức nở hỏi.
"Suỵt… nói nhỏ một chút."
"Tiểu Thạch Đầu, con nghe bà nội nói, vì để cho bà nội chạy trốn, ba con đã bị ác quỷ moi lấy trái tim. Chị dâu con đã thành ác quỷ, những người mà ác quỷ ăn đều sẽ nghe lời của nó, gọi là quỷ trành. Anh và mẹ của con đều đã trở thành tay sai của nó."
"Nhớ kỹ, một lát nữa, cho dù nghe thấy ai gọi, con cũng không được trả lời, nếu trả lời con sẽ phải đi theo kẻ đó."
Tôi gật đầu chui vào lòng bà nội.
"Ngủ đi, ngủ một lát đi. Mũi của Hoàng Hoàng rất nhạy, có thể mang chúng ta ra khỏi đây, như vậy chúng ta mới có hy vọng chạy thoát."
Không biết là trên người bà nội dính m/á/u của ai, dính dính ướt ướt, hơn nữa mùi m/á/u tươi rất nồng, hơi sặc mũi. Tôi đành phải đưa lưng về phía bà, mặt hướng ra ngoài.
20.
Từ tối qua đến giờ, thần kinh của tôi luôn trong tình trạng căng thẳng. Bà nội vừa nói xong, cơn buồn ngủ lập tức ập đến, tôi dựa vào lòng bà ngủ thiếp đi.
Tôi chìm vào giấc ngủ sâu giữa tiếng chuông. Khi tỉnh dậy, bầu trời còn tối hơn lúc nãy, sương mù đã mỏng dần, nhưng vẫn không thể nhìn thấy mặt trời. Xung quanh tối mờ, cách xa năm bước sợ rằng khó phân biệt mặt ai với ai.
Tôi vừa định nói chuyện, bà nội đã lập tức che miệng tôi lại.
"Đừng nói chuyện, có thứ gì đó đuổi theo phía sau xe kéo."
Tôi sợ hãi, cảm giác giống như có một tấm khăn quấn quanh cổ tôi. Tôi từ từ quay đầu lại, phía xa dường như có vài bóng người.
Tôi đếm đếm, một, hai, ba, vừa vặn ba người.
Ba, mẹ và anh trai tôi?
Cách khá xa, trời thì tối, lại có sương mù, cho nên tôi không thấy rõ lắm.
Có lẽ là Hoàng Hoàng đã mệt mỏi, tốc độ kéo xe chậm đi rất nhiều.
Nó lè lưỡi, bước chân trở nên loạng choạng.
Ở một ngã rẽ, Hoàng Hoàng dừng lại, nằm trên mặt đất thở dốc.
"Tiểu Thạch Đầu, xe quá nặng, Hoàng Hoàng kéo không nổi. Bà nội xuống xe ngăn cản bọn họ, một mình con xe sẽ nhẹ đi, hãy bảo Hoàng Hoàng kéo con chạy."
"Con không cần! Bà nội đừng bỏ con."
Tôi lắc đầu, nhỏ giọng nức nở.
Ba bóng người phía sau xe ngày càng gần, dường như tôi có thể nghe thấy tiếng bố, mẹ và anh trai gọi tên tôi, còn ngửi thấy mùi hôi thối.
"Tiểu Thạch Đầu nghe lời bà, con phải sống cho thật tốt."
Bà nội cắn răng lấy tay tôi ra, nhảy xuống xe, trong tay vẫn cầm chiếc gậy chống của mình.
21.
Lúc này, phía trước cách đó không xa, có tiếng bánh xe vang lên.
Hoàng Hoàng nhìn về hướng đó, sủa "gâu gâu" hai tiếng.
"Hoàng Hoàng? Là Hoàng Hoàng!”
"Chị cả? Tiểu Thạch Đầu? Là hai người sao?"
Là giọng của bà cô.
Trong lúc nói chuyện, bà cô đã đi đến trước mặt chúng tôi, anh họ cưỡi một con lừa, bà cô quấn khăn trùm đầu ngồi trên chiếc xe lừa.
Tôi nhìn thấy bà cô và anh họ, đột nhiên khóc òa lên.
"Sao bây giờ hai người mới đến?"
Bà nội tôi thở dài, không ngừng lau nước mắt.
"Nhận được tin tức, bà cô và anh họ con đã lập tức lên đường, chúng ta đã mắc kẹt ở đây nửa ngày. Oán khí của ác quỷ này thật lớn, bà cô phải cắn nát ngón giữa, nhỏ m/á/u vào lá bùa mới có thể tìm được hai bà cháu. Bà cô sốt ruột đổ hết mồ hôi đây này."
Bà cô lau mồ hôi, nhìn phía sau chúng tôi, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch.
"Thật là ác độc, ăn ba người còn chưa đủ, còn định đuổi cùng g/i/ế/t tận!"
Sau đó, miệng bà ấy lẩm bẩm gì đó, một lá bùa bốc cháy, bay về phía ba người kia.
"Xì" một tiếng, như tiếng một quả bóng xì hơi vậy.
Sương mù đột nhiên trở nên dày đặc hơn, sau đó nhanh chóng tản ra. Khi nhìn lại, ba người kia đã biến đi đâu mất.
22.
"Mau! Mau lên xe lừa!"
Anh họ cởi dây cương cho Hoàng Hoàng, Hoàng Hoàng nhảy lên xe, sủa to hai tiếng, ý bảo anh họ tôi mau bỏ xe kéo lên xe lừa.
Anh họ cười nói:
“Mày còn nhớ mong chiếc xe kéo này nữa à?"
Bà cô nói với anh họ:
"Tháo chiếc chuông trên xe kéo xuống rồi ôm nó lên xe lừa."
"Chiếc xe kéo này có hình của Chung Quỳ, có thể trừ tà."
Bà nội ôm tôi ngồi lên xe lừa.
"Đi, đi mau!"
Xe chạy nhanh trên con đường đất gồ ghề, xóc nảy lên xuống. Rõ ràng tôi không nhìn thấy ba bóng dáng kia, nhưng không hiểu sao tôi vẫn ngửi thấy mùi tanh hôi thoang thoảng đâu đây, rất nhẹ, hình như là theo gió bay tới.
"Đưa chị và Tiểu Thạch Đầu đến chùa Phục Ma trên núi kia đi, ác quỷ đó lợi hại lắm, em không đấu lại nó đâu."
Bà nội thở dốc, nói với bà cô.
"Trời sắp tối rồi, đường núi vừa hẹp vừa trơn, bây giờ lên núi không an toàn đâu. Vừa nãy, những thứ đi theo sau xe hai người đều là trành, ác quỷ chân chính phải đợi đến tối mới xuất hiện, không biết là bám vào ai nữa."
"Chị nghe lời em đi, chúng ta đi đến nhà em trú tạm đã, trong sân nhà có nhiều bùa, có thể chống đỡ được cả đêm. Đợi khi nào trời sáng, chúng ta sẽ lập tức xuất phát tới chùa Phục Ma."
"Vậy cũng được, chỉ là chị sợ nhà của em sẽ bị phá hủy."
Bà nội tôi gật đầu, nhưng vẫn còn hơi lo lắng.
"Những cái đó đều là vật ngoài thân, chỉ cần chị và Tiểu Thạch Đầu có thể sống sót là được. Chị đừng có nghĩ nhiều quá."
Bà nội tôi thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:
"Thêm một đêm, không biết có thể kiên trì đến lúc đến miếu không nữa."
23.
Bà cô tôi nín thở, miệng niệm chú, đốt bùa chú xua tan sương mù, con đường dần dần hiện ra.
Cuối cùng, vào lúc trời tối, chúng tôi đã chạy đến nhà bà cô.
Bà cô vừa vào cửa chính đã lập tức dán lá bùa lên cửa, sau đó bà ấy dán bùa lên tất cả cửa sổ trong nhà.
"Tiểu Thạch Đầu, con và bà nội con sẽ ở căn phòng phía Tây, bà thấy sắc mặt của bà nội con không tốt lắm, buổi tối nhớ để ý bà ấy một chút."
Bà nội tôi vừa đi vào sân đã nói bụng đau, anh họ đỡ bà ấy đến căn phòng phía Tây nằm nghỉ ngơi trên giường đất.
Bà đã có tuổi, hai ngày nay vừa mệt nhọc vừa hoảng sợ. Thắt lưng bà trông càng cong hơn, cho dù chống gậy, nhưng mỗi một bước đi đều rất gian nan.
24.
Ban đêm, tôi mơ mơ màng màng, loáng thoáng nghe được tiếng chuông vang lên từ phía ngoài cổng, âm thanh đó cực kỳ giống với tiếng của chiếc chuông trên xe kéo.
Bởi vì chiếc chuông này từng bị Hoàng Hoàng cắn vỡ một góc, cho nên tiếng chuông có hơi chói tai.
Tôi bỗng nhiên bừng tỉnh.
Nhưng không phải là chiếc chuông đó đã bị anh họ vứt bỏ trên đường bọn họ chạy đến nhà bà cô rồi sao?
"Leng keng."
Hình như có thứ gì đó tông vào cửa chính.
Tôi lay bà nội dậy.
"Nội! Nội ơi! Hình như có thứ gì đó đang tông cửa."
Bà nội hừ hừ hai tiếng rồi mở to mắt.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hình như tròng mắt của bà nội có một lớp trắng như băng gạc.
"Tiểu Thạch Đầu, làm sao vậy?"
"Bà nội, có cái gì đó đang tông cửa."
Lúc này, hình như cánh cửa bị gió thổi mở tung, phát ra tiếng "cót két", sau đó lại có tiếng "bẹp, bẹp, bẹp" giống như có người đang bước vào. Đồng thời, một mùi hôi thối xuyên qua cửa sổ bay vào phòng.
Tôi bụm kín miệng, suýt nữa nôn hết ra.
"Đừng sợ, Tiểu Thạch Đầu, có bà nội ở đây, cho dù bà nội có c/h/ế/t, bà sẽ không để cho mấy thứ quái quỷ kia tổn thương đến Tiểu Thạch Đầu."
Bàn tay thô ráp của bà nội nhẹ nhàng vuốt ve đầu tôi, ôm tôi vào lòng.
Mùi hôi thối trong phòng càng lúc càng nồng, cực kỳ giống mùi chuột c/h/ế/t trong hố phân, làm tôi không nhịn được mà nôn khan.
Bình luận facebook