Ngoại truyện: Lâm Hoài
Ta tên Lâm Hoài, là chưởng môn của phái Thục Sơn, xuất thân từ hoàng tộc.
Mẫu phi là người phụ nữ được hoàng đế yêu thương nhất.
Năm ta lên sáu tuổi, mẫu phi không chịu nổi sự đa tình của phụ hoàng và mưu tính của đế vương, rất nhanh buồn bực sầu não mà chết.
Vì rời xa cuộc đấu tranh của hoàng thất, ta lên Thục Sơn bái sư, gia nhập tiên môn.
Ta có thiên phú cực cao, còn trẻ thành danh, danh tiếng dần dần vang vọng khắp thiên hạ, ta kế nhiệm sư phụ trở thành chưởng môn của Thục Sơn, đạt đến đỉnh cao.
Này cũng khiến cho hoàng huynh của ta cũng là Thái tử đứng ngồi không yên.
Mặc dù ta đã nhiều lần nói với hắn ta không hề mơ tưởng đến ngôi vị thái tử, nhưng hắn vẫn không yên tâm, nên đã tặng cho ta một mỹ nhân.
Mỹ nhân kia chính là A Sở.
Nàng rất táo bạo, trêu chọc ta đủ kiểu, nói đủ lời ngon tiếng ngọt, dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Ta mặt đỏ tai hồng, trong lòng rối loạn.
Bị nàng ép đến đường cùng.
Một trái tim, cứ như vậy hoàn toàn luân hãm.
Lúc ta biết nàng là quân cờ do thái tử an bài, ta như điên rồi. Một bên ghen ghét với thái tử thế nhưng đã gặp nàng trước ta, một bên lại không khỏi cảm thấy may mắn, may mà thái tử mù quáng, không nhìn thấy nàng tốt đẹp như thế nào, đưa nàng đến bên cạnh ta.
Ta biết một khi thành hôn với A Sở, nhược điểm của ta sẽ bị thái tử nắm trong lòng bàn tay.
Nhưng ta không quan tâm.
Cho dù không làm chưởng môn Thục Sơn, ta cũng sẽ không từ bỏ A Sở.
Như nàng đã nói với ta: Lòng ta chỉ có một mình nàng, đời đời kiếp kiếp, không muốn rời xa nàng.
Cho nên lúc tin đồn A Sở là yêu quái lan truyền khắp nơi, ta sớm đã chuẩn bị tinh thần.
Có cơ hội tốt như vậy để hủy hoại ta, thái tử sao có thể bỏ qua?
Ta cho rằng ta có thể hóa giải được nguy cơ này.
Nhưng ta đánh giá quá cao bản thân mình rồi.
Không ngờ, Thục Sơn cũng sẽ xuất hiện phản đồ, tám vị trưởng lão đã sớm cấu kết với thái tử.
Thừa dịp ta được hoàng đế triệu tập vào cung, bọn họ đột nhiên ra tay với A Sở.
Chờ ta kịp phản ứng chạy về cứu người, A Sở đã hấp hối, trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay ta.
Ta trơ mắt nhìn nàng hồn phi phách tán.
Rõ ràng là bạch hồ, nhưng bị thiêu cháy thành than đen.
A Sở của ta, đau đớn biết bao.
Ta quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy lòng như bị dao cắt, nháy mắt đối với thế gian không còn lưu luyến gì nữa, rút kiếm tự sát: "A Sở, ta đến cùng nàng."
Nhưng không ngờ, lúc mở mắt ra lần nữa.
Ta trùng sinh.
Trùng sinh vào lúc A Sở còn chưa xuống núi.
Ta triệu tập tám trưởng lão đã sát hại A Sở ở kiếp trước, lấy một địch tám, chém chết tất cả.
Mọi người đều nói ta thay đổi tính tình, nói ta điên rồi.
Chỉ có chính bản thân ta biết rõ, lần này, ta sẽ giết người không tha, gặp Phật giết Phật, tuyệt đối sẽ không ngồi yên chịu chết.
Số nợ của kiếp trước, ta sẽ từng khoản một mà thanh toán.
Mà tất cả những nguy hiểm, ta cũng sẽ giải quyết trước khi gặp A Sở.
Ta chờ đợi suốt nửa năm, cuối cùng cũng đến ngày A Sở xuống núi, ta tính toán trước tiên gặp nàng sẽ bắt nàng về nhà.
Trong cái sơn trại âm u hoang dã kia, ta cuối cùng cũng lại lần nữa gặp được nàng.
Chỉ một cái nhìn, bỗng chốc như đã trải qua cả một đời.
Không giống như vẻ phong tình vạn chủng ở kiếp trước, lần này nàng đóng giả thành cô nương loài người yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân, xinh đẹp tươi mới như giọt sương sớm mai.
Mặc dù diễn xuất kém cỏi, khiến người ta bật cười, nhưng nàng vẫn sống động, linh hoạt.
Nàng là của ta.
Thật tốt.
A Sở, lần này cuối cùng, ta gặp được nàng trước.
Bình luận facebook