• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] DIỄN KĨ LƯU HỒ YÊU (1 Viewer)

  • Phần I

1.

Gả cho Lâm Hoài hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Lúc đó, ta hùng hồn nói với tộc nhân của mình: “Ta sẽ noi theo tổ tông Đát Kỷ, làm yêu nữ hại nước hại dân.”

Kết cục cuối cùng của Đát Kỷ là gì? Còn có người mộng tưởng tìm chết?

Các tộc nhân dùng ánh mắt nhìn người bị thiểu năng trí tuệ, nhìn ta xuống núi phiêu bạt.

Nhưng ta còn chưa đi đến kinh thành, đã bị bọn thổ phỉ không có mắt bắt cóc đến sơn trại.

Lúc ta đang định đại khai sát giới, lấy đàn thổ phỉ này luyện tay một chút, Lâm Hoài xuất hiện.

Hắn mặc một chiếc áo choàng đạo sĩ màu trắng, mặt như hoa sen, trông giống như công tử phong lưu tuấn tú trên thế gian.

Nhưng lúc hắn giết người, lại không nương tay chút nào.

Thậm chí còn tàn bạo hơn so với yêu quái.

Lưỡi kiếm tung bay, đầu người lăn xuống đất.

Trong nháy mắt, toàn bộ sơn trại ngoại trừ ta, không một ai sống sót.

Nhìn thấy lưỡi kiếm của Lâm Hoài vẫn còn dính máu.

Ta bị doạ đến choáng váng.

Chẳng lẽ chưa thực hiện được ước mơ đã chết trước, mới là số mệnh của ta?

Lâm Hoài rút kiếm bước từng bước về phía ta.

Mà ta, trong lúc lưỡng lự giữa việc cứng rắn với hắn hay đầu hàng, ta nảy ra một ý tưởng.

Cuối cùng ta nhanh trí, giả vờ kinh hãi quá mức, ngất xỉu trong vòng tay Lâm Hoài.

Cứ như vậy, ta bị Lâm Hoài đưa đến Thục Sơn.

2.

Ta là một con yêu quái, trà trộn vào lãnh địa của người tu tiên, giống như một con cừu lạc giữa bầy sói.

Nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực.

Nhưng cũng may yêu đan của ta từ nhỏ đã bị phong ấn, ngay cả Lâm Hoài cũng không cảm nhận được yêu khí của ta.

Lúc đó, hắn cũng ép hỏi qua thân phận của ta.

Ta cúi đầu rơi lệ, để lộ ra một đoạn cổ trắng như ngọc: "Ta, ta chỉ nhớ tên ta là A Sở, những thứ khác thật sự không nhớ gì hết... Bọn hắn đánh ta bất tỉnh, bắt ta về, máu chảy rất nhiều..."

Sắc mặt Lâm Hoài lạnh lùng, đứng chắp tay, yên lặng nhìn ta, như là cân nhắc xem lời ta nói có thật hay không.

Cảm giác áp bức ập vào mặt.

Ta căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.

Càng không dám dùng bất kỳ tà thuật mê thuật nào trước mặt hắn.

Lúc bầu không khí đang ngưng đọng, một luồng gió lạnh đột nhiên ùa đến, thổi tung cửa sổ đang khép hờ.

Ta không khỏi run rẩy, hai tay mềm mại không xương chắn trước ngực, yếu đuối đáng thương mà nhíu mày: "A, lạnh quá~"

Lâm Hoài ngừng lại một chút.

Quay đầu đóng cửa sổ lại.

Khí thế áp bức cuối cùng cũng tan biến, hắn lại khôi phục dáng vẻ công tử phong lưu, ánh mắt dịu dàng: "Mùa xuân giá lạnh, cô nương chú ý giữ ấm."

Ta nắm lấy góc áo, giọng như muỗi kêu: "Cảm ơn đạo trưởng."

Thấy thế, giọng hắn càng thêm mềm nhẹ: "Cô nương đừng sợ, tại hạ là chưởng môn Thục Sơn Lâm Hoài, lần này xuống núi là vì diệt trừ yêu tà."

Lâm Hoài nói đám thổ phỉ kia cũng không phải người bình thường, bọn hắn chuyên bắt cóc các cô gái trẻ, luyện chế tà thuật.

Các cô gái bị bắt cóc trước ta, cũng đã đều bị giết chết.

Chỉ còn lại ta, được Lâm Hoài cứu thoát.

Mặt ta đầy cảm kích, nói lời khách sáo: "Chưởng môn đại ân, tiểu nữ không có gì báo đáp, nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp..."

Lâm Hoài ngắt lời ta: "Cần gì đợi đến kiếp sau."

Ta: "?"

Chẳng lẽ hắn còn muốn ta kiếp này làm trâu làm ngựa?

Sao ngươi không lên trời luôn đi?

Lâm Hoài nhướng mày cười khẽ: "Đã là ân cứu mạng, cô nương lấy thân báo đáp đi."

Ta: "..."

Để ta là một con yêu, gả cho đạo sĩ, ngươi có nói thật không vậy?

Lâm Hoài ôn nhu đưa tình: "Có phải cô nương không muốn?"

Mặt ta đỏ như gấc, không thèm ngượng ngùng: "Tất nhiên là muốn."

Cười chết, ta căn bản không dám phản kháng.

Hơn nữa ta rất hoài nghi, Lâm Hoài có phải đã nhìn ra cái gì rồi không?

3.

Người phản đối kịch liệt hôn sự này nhất, là chưởng môn của phái Tiên Hà, Nhân Tang La.

Ta tưởng lại là một màn yêu hận tình thù, tiết mục ngươi yêu ta, ta yêu nàng, nàng yêu hắn.

Kết quả Tang La nửa đêm trèo vào phòng ta, không nói không rằng, ôm ta bỏ chạy.

Lúc ngự kiếm bay giữa không trung, Tang La đón gió hô to, giọng nói đứt quãng: "Cô nương, ngươi đừng sợ, ta không phải người xấu, ta tới cứu ngươi, Lâm Hoài chính là một tên biến thái, mau chạy đi!"

Ta: "?"

Ta khóc không ra nước mắt.

Làm sao mỗi người đều nói mình không phải người xấu.

Nhưng hành động của mỗi người lại còn kỳ lạ hơn cả một con hồ ly là ta.

Còn chưa bay được bao lâu, đã bị Lâm Hoài đuổi theo.

Hai người họ đấu pháp trên không trung.

Chẳng ai quan tâm đến việc ta rơi từ trên trời xuống.

Ta lại một lần nữa đối mặt với lựa chọn.

Giữa việc để mặc mình rơi thẳng xuống đất ngã chết, hay thi triển yêu thuật để bị đạo sĩ phát hiện rồi giết chết, ta lưỡng lự.

Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Hoài cuối cùng cũng phát hiện kịp thời đỡ được ta.

Sắc mặt ta trắng bệch, ngã vào trong lòng ngực hắn, thân thể khẽ run, khóc đến lê hoa đái vũ.

Lần này không phải là giả, mà là vô cùng chân thành.

Cái gọi là "thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ chịu tội", chính là đây!

Ta suýt nữa nghĩ mạng nhỏ của mình hôm nay sẽ phải trả giá ở nơi này.

Tang La ngượng ngùng mà nhìn ta: "Thật xin lỗi."

Vẻ mặt Lâm Hoài vẫn tao nhã như thường, nhưng trong lời nói lại mang theo sát khí lạnh lẽo: "Tang La, ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao?"

Tang La nháy mắt nổi điên, rút kiếm ra, hét lớn: "Đến đi! Giết đi! Không giết thì ngươi là cháu của ta!"

Tốt lắm, thật tốt lắm.

Nếu không phải thời điểm không thích hợp, ta thậm chí muốn vỗ tay cho nàng.

4.

Bầu không khí trở nên căng thẳng, mắt thấy hai người chỉ chực chờ lao vào đánh nhau.

Ta vội vàng ngăn lại, cố gắng nén nước mắt: "Hai vị chưởng môn vì ta mà đao kiếm đánh nhau, chắc chắn sẽ khiến cho hai phái tranh đấu, vô số người vô tội sẽ chết, ta đây chính là kẻ tội đồ ngàn đời..."

Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, hình tượng thiếu nữ lương thiện yếu đuối cũng không thể đổ vỡ!

Khả năng ta sẽ trở thành con hồ ly đầu tiên dùng kỹ thuật diễn chinh phục loài người.

Tang La nhìn thấy ánh mắt bi thương tuyệt vọng của ta, thân thể khẽ run lên, lập tức áy náy nói xin lỗi: "Là do ta lỗ mảng, không nghĩ đến hoàn cảnh của ngươi."

Nàng lo lắng nhìn ta: "Người lương thiện yếu đuối như cô nương, chắc chắn không thể ở cùng với Lâm Hoài."

Nói rồi, chuyển hướng sang câu khác: "Ta cũng là chưởng môn một phái, ta cũng có thể bảo vệ cô nương, ngươi có muốn đi theo ta không?"

Thật ra, ta cũng có chút động lòng.

Lâm Hoài ta không thể nhìn thấu, nhưng Tang La là một cô gái mà chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấy.

Ở bên loại người như Lâm Hoài lâu như vậy rồi, cảm giác làm yêu quái cũng sẽ bị giảm tuổi thọ.

Ta không nhịn được liếc nhìn Lâm Hoài một cái.

Dáng người hắn như cây trúc, mỉm cười nhìn ta, giống như thật sự giao quyền quyết định cho ta.

Nếu không phải nhìn thấy đáy mắt hắn một mảnh lạnh băng, ta sẽ tin rồi.

Không sao cả, chúng ta làm yêu quái, từ trước đến nay đều có thể co được dãn được.

"Tang La cô nương, ý tốt của ngài A Sở xin nhận, chỉ là..."

Ta dùng tay áo che mặt, ánh mắt lấp lánh, muốn nói lại thôi: "Nhưng lòng ta chỉ có Lâm Hoài chưởng môn, đời đời kiếp kiếp, không muốn rời xa hắn..."

Tiểu tử, bổn cô nương mê không chết được ngươi sao?

Ta lén nhìn phản ứng của Lâm Hoài.

Biểu cảm của hắn có chút kỳ quái.

Có chút mông lung, lại có chút đau đớn, giống như đang xuyên qua ta mà nhìn thấy một người khác.

Ta thế mà không nắm bắt được hắn?

Lâm Hoài, ngươi là loại đàn ông gì!

Thế nhưng Tang La lại đột nhiên mặt đỏ tai hồng, ngẩn ngơ nói: "A Sở, ngươi thật đẹp."

Tốt lắm, tự tin đã trở lại.

Ta đã nói rồi.

Ta chỉ cần ra tay một chút, thì cả tộc hồ ly đều phải kinh ngạc.

5.

Cứ như vậy, ta gả cho Lâm Hoài, trở thành chưởng môn phu nhân.

Lợi ích lớn nhất của việc ở lại Thục Sơn chính là linh khí dồi dào, có lợi cho việc tu luyện.

Yêu đan bị phong ấn, tu luyện bị cản trở, ta đến nay đều là người kém cỏi nhất trong tộc.

Dù sao thì giấc mơ trở thành yêu nữ khuynh thành trong một lát cũng không thể thực hiện được, không bằng nâng cao tu vi trước.

Hơn nữa nghe nói yêu và người song tu có thể nhanh chóng tăng cường tu vi.

Ta chợt hiểu ra.

Gả cũng gả rồi, sử dụng hợp lý phu quân của mình cũng không quá đáng chứ?

Nhưng kể từ khi thành hôn, Lâm Hoài không xuất hiện nữa, ngay cả đêm tân hôn cũng là ngủ riêng.

Núi không đến với ta, vậy ta sẽ đi tìm núi.

Ta quyết định chủ động tấn công.

Đêm đó, ta tỉ mỉ trang điểm chải chuốt, cầm đèn đi đêm, đến Trầm Uyên Các tìm Lâm Hoài.

Đệ tử Thục Sơn gặp ta trên đường đều dừng lại hành lễ, cung kính gọi ta là chưởng môn phu nhân.

Ta mỉm cười, giọng nói dịu dàng: "Không cần đa lễ."

Gió xuân se se lạnh.

Ta đứng trong gió, áo lụa màu trơn bay phấp phới, mái tóc dài đen nhánh tung bay trong gió.

Một vài sợi tóc, không cẩn thận chạm vào mặt những đệ tử kia.

Sắc mặt bọn họ đỏ bừng, cúi đầu thấp hơn nữa.

Ta vừa muốn cong khoé môi, thì nghe thấy một giọng nói dịu dàng như ngọc từ xa vọng đến: "A Sở."

Khoé miệng mới cong được một nửa, lại nhanh chóng thu lại.

Rõ ràng không làm gì nhưng lại có cảm giác như bị bắt quả tang làm chuyện xấu.

Mấy đệ tử như tỉnh mộng, vội vàng hành lễ với Lâm Hoài rồi chạy vội đi.

Ta xoay người, ngoáy đầu nhìn lại, nhìn về phía Lâm Hoài.

Hắn đứng ở hành lang.

Chúng ta cứ như vậy, cách nhau bảy tám bước, nhìn nhau từ xa.

Ánh sáng lung linh của đèn lồng chiếu vào người hắn, trong suốt sáng lên, như một vị thần.

Ta bị hút hồn.

Kìm lòng không được sinh ra một dục vọng muốn hủy hoại.

Muốn hủy hoại hắn, bóp nát hắn, thuần phục hắn, kéo hắn xuống thần đàn, lại để cho hắn nhiễm lấy khí tức của ta.

Lâm Hoài dẫn đầu phá vỡ im lặng.

“A Sở đêm khuya tìm ta, là có chuyện gì?"

“Chàng muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?"

Hắn lẳng lặng nhìn ta: "Đều muốn nghe."

“Ta lạc đường." Ta dừng một chút, nói: "Đây là lời nói dối."

“Vậy lời nói thật?"

“Ta nhớ chàng, cố ý đến gặp chàng." Ta ngước mắt nhìn hắn, trong mắt sóng nước lấp lánh, "Đây là lời nói thật."

Hắn bước từng bước đi đến trước mặt ta.

Ánh mắt của chúng ta giao hòa.

Có ngươi trong ta, có ta trong ngươi, không ai nhượng bộ.

Hắn đột nhiên giơ tay, thay ta vén những lọn tóc đen nghịch ngợm trên trán ra sau tai.

Không khí ái muội đến cực điểm.

Lâm Hoài đột nhiên cúi người đến gần ta, ánh mắt đen tối không rõ.

“A Sở, nàng nhớ kỹ, cả người nàng, từng sợi tóc của nàng, đều là của ta."

“Đừng để bất cứ ai chạm vào nàng."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom