• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Đích nữ vô song (2 Viewers)

  • Chương 4

11
Chỉ nửa ngày, chuyện ta có thai liền truyền ra.

Phản ứng lớn nhất chính là Hoàng hậu ở Phượng Nghi cung, cùng ngày liền tới Lưu Hoa cung "Tỏ vẻ ân cần thăm hỏi"

“Mạnh Chiêu Nghi, bổn cung đã xem thường ngươi." Trong ánh mắt nàng ta không giấu được oán độc.

"Lúc trước Mạnh Vô Hi ỷ vào dung mạo hại nước hại dân, ngang ngược như thế nào, ngay cả bản cung cũng không để vào mắt, nhưng Hoàng thượng còn sủng ái nàng."

"Nhưng đến cuối cùng, nàng còn không phải bị ông trời thu thập sao."

“Hôm nay ngươi là một kẻ ngốc chẳng lẽ còn muốn noi theo Hi phi lúc trước?”

Răng cắn thịt mềm trong miệng, cho đến khi mùi máu tươi chảy ra.

Ta liều mạng áp chế xúc động muốn giết nàng ta, chớp chớp mắt nói: "Hoàng hậu nương nương nói cái gì, Song Nhi nghe không hiểu?"

“Hừ, tốt nhất là ngươi nghe không hiểu, trong hậu cung này, chỉ có ta mới có tư cách sinh hạ hoàng trưởng tử.”

Nàng ta nói xong liền phất tay áo rời đi.

Ta cúi đầu xuống, rốt cuộc không duy trì được dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên kia nữa.

Nhanh lên, kẻ xấu sắp bị trừng phạt rồi.

Ba ngày sau là sinh nhật năm tuổi của An Bình công chúa.

Lan quý phi thiết yến tại Thừa Càn cung, còn mời tới gánh hát dân gian, rất náo nhiệt.

Nhưng chẳng biết vì sao, Tiêu Diên chậm chạp không tới.

Thẩm Lưu Ly dường như không thích cảnh tượng như vậy, nhưng vì Hoàng thượng không tới, lại không tiện rời đi trước, liền được cung nữ dìu xuống đình nghỉ mát bên hồ nghỉ ngơi.

Lúc này, Lan quý phi nháy mắt với ta.

Ta lập tức ngầm hiểu, đi theo Thẩm Lưu Ly.

Thẩm Lưu Ly cũng không để cho cung nữ tới gần hầu hạ, mà để cho các nàng canh giữ ở lối vào đình nghỉ mát.

Chính mình thì dựa vào lan can nhìn cá trong hồ đến xuất thần, có vài phần cô đơn.

Cũng đúng, ai mà không biết Hoàng hậu Thẩm Lưu Ly từ mười sáu tuổi đã đi theo Tiêu Diên lúc đó vẫn là Thái tử, bây giờ bảy năm trôi qua, bụng nàng ta vẫn chưa có tin tức gì.

Sự náo nhiệt của Thừa Càn cung không phải là đang châm chọc nàng ta sao.

Vốn cũng là một nữ tử đáng thương, nhưng nàng ta không nên vì ghen tị mà đi hãm hại người khác, bi kịch của nàng không phải do những người vô tội kia tạo thành.

Nàng ta đã có quyền lực chí cao vô thượng, chỉ cần gia tộc hưng thịnh, không phạm sai lầm.
Cho dù không có con nối dõi, cũng không ai có thể dao động vị trí của nàng ta.

Nhị tỷ cực kỳ cố gắng tranh giành tình cảm, cũng chỉ mong đến một ngày nào đó có thể cứu được đại tỷ.

Vốn tưởng rằng có con nối dõi, có thể vì đại tỷ nói vài lời.

Ai ngờ lại rơi vào kết cục như vậy.

Ở thời đại này, chúng ta không thể nắm giữ vận mệnh của mình, nhưng cũng muốn hết sức đánh cược một lần.

12
Ta bảo cung nữ đi thông báo, nói có việc tìm Hoàng hậu.

Thẩm Lưu Ly nghe vậy, nhìn về phía ta.

Ta lập tức giơ khay trái cây trong tay lên, nói: "Quý phi nương nương bảo ta đưa chút trái cây cho Hoàng hậu nương nương.”

“Mang tới đây đi.” Trong giọng nói Thẩm Lưu Ly không nghe ra hỉ nộ.

Ta hấp tấp đi qua, thấy cung nữ lui ra, đột nhiên nói: "Hoàng hậu nương nương cảm thấy mình rất vô dụng?"

Thẩm Lưu Ly phút chốc ngẩng đầu nhìn ta, trong ánh mắt hiện lên một tia nghiêm nghị: “Ngươi biết mình đang nói gì không?"

Trong lòng ta bật cười, quả nhiên giả bộ ngốc lâu rồi, tất cả mọi người đều nhận định ta là kẻ ngốc.

“Ta nói, Hoàng hậu nương nương có phải cảm thấy bụng của mình thua kém, người người đều có thể sinh, vì sao hết lần này tới lần khác người không được.”

“Làm càn!" Thẩm Lưu Ly nổi giận, nhanh chóng đứng dậy, giơ tay tát vào mặt ta.

Ta đã sớm đoán được chiêu này của nàng ta, nhận một cái tát này, đồng thời thân thể cũng ngã sang một bên, lại thẳng tắp vượt qua lan can, ngã vào trong hồ.

Mọi thứ xảy ra quá mức đột ngột, Thẩm Lưu Ly cũng trợn tròn mắt.

Nàng ta có lẽ nghĩ, cho dù là trước mắt bao người đánh ta một cái tát, nàng là Hoàng hậu người khác cũng không dám nói cái gì.

Một cái tát không thể nào gây nguy hiểm cho đứa bé trong bụng ta, nhưng ta lại cứ như vậy rơi vào trong hồ.

Lúc này thời tiết mặc dù không còn lạnh, nhưng cũng làm cho thân thể ta không ngừng run rẩy.

Ta vốn biết bơi, nhưng vẫn cố ý để mình uống không ít nước.

Trong lúc giãy dụa, ta nhìn về phía Thẩm Lưu Ly trên đình nghỉ mát.

Nàng ta cũng đang nhìn ta, ánh mắt lạnh như băng, chậm chạp không gọi người tới cứu ta.

Cũng đúng, chỉ cần ta chết, còn không phải do nàng ta định đoạt sao.

Ta có hơi mất sức, thân thể cũng dần dần chìm xuống.

Trong đầu nghĩ chính là hy vọng Lan Nguyên Sương đừng khiến ta quá thất vọng.

Ta nhắm mắt lại, bên tai vang lên một tiếng "Bùm" rơi xuống nước.

Có người ôm lấy thân thể ta, ra sức kéo ta lên.

Ta nhịn không được nghĩ, tuy là vì cứu ta, nhưng dám chạm vào ta như vậy, người tới không phải Tiêu Diên thì là ai?

Nghĩ vậy, ta liều mạng túm lấy y bào của hắn, đem mặt dán vào trong ngực người nọ.

Không lâu sau, ta được cứu lên.

Giọng nói của Tiêu Diên từ trên đỉnh đầu vang lên: "Song Nhi, nàng tỉnh lại, nàng nhìn trẫm xem, đừng ngủ..."

Ta mạnh mẽ phun ra một ngụm nước, chậm rãi mở hai mắt, nhìn thấy chính là Tiêu Diên cả người ướt đẫm, còn có phi tần vây quanh cách đó không xa xem náo nhiệt, cùng với các cung nữ thái giám.

Ta bỗng cảm thấy ủy khuất "Oa" một tiếng liền khóc lên, sau đó nhào vào trong lòng Tiêu Diên.

“Hoàng thượng, hù chết Song Nhi rồi.”

Tiêu Diên dịu dàng dỗ dành: "Song Nhi đừng sợ.”

Đột nhiên lại chuyển đề tài, ánh mắt sắc bén quét về phía Thẩm Lưu Ly: "Hoàng hậu bảo Thừa tướng giữ trẫm lại, chính là vì muốn hãm hại Mạnh Chiêu Nghi?”

Lời này vừa nói ra, tầm mắt mọi người đều đặt lên người Thẩm Lưu Ly.

Lan Nguyên Sương cũng vào lúc này nói ra:
"Mới vừa rồi, thần thiếp thấy dương như tâm trạng của tỷ tỷ không tốt, lại nghĩ tỷ tỷ vẫn không quá chào đón Song Nhi, muốn cho nàng mượn cơ hội này đưa cho tỷ tỷ chút trái cây, không cầu tỷ tỷ đối đãi với nàng bằng con mắt khác, ít nhất có thể vẻ mặt ôn hòa trò chuyện."

“Là thần thiếp nghĩ không chu đáo, mới khiến Song Nhi thiếu chút nữa bị chết đuối. Rõ ràng là một nha đầu đáng yêu như vậy…”

Lan Nguyên Sương nói xong còn lau nước mắt.

“Ngươi đánh rắm!” Thẩm Lưu Ly tức giận, dường như đã quên mình là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.

Nàng ta lại nhìn về phía Tiêu Diên: "Hoàng thượng, là các nàng liên thủ hãm hại thần thiếp, rõ ràng là Mạnh Chiêu Nghi vũ nhục ta trước, là chính nàng tự nhảy vào trong hồ, Hoàng thượng ngươi phải làm chủ cho ta.”

Tiêu Diên hỏi ngược lại: "Vậy Hoàng hậu nói xem Mạnh Chiêu Nghi vũ nhục nàng như thế nào?”

Thẩm Lưu Ly nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, nàng ta chắc chắn sẽ không đem lời ta nói công khai cho mọi người, nếu không khác nào vả vào mặt nàng ta.

Tiêu Diên cười nhẹ một tiếng, hỏi: "Hoàng hậu nói không được?”

Ngay lúc đó, ta cảm thấy một cơn đau dữ dội ở bụng.

Ta kéo kéo vạt áo Tiêu Diên, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, có thể do ta uống quá nhiều nước trong hồ, bụng đau quá.”

Lời này vừa nói ra, Tiêu Diên lập tức nhìn về phía làn váy của ta.

Vết máu chậm rãi lan ra, giống như hoa mai rực rỡ, cùng sắc mặt tái nhợt như giấy của ta hình thành đối lập mãnh liệt.

Tiêu Diên luống cuống: "Thái y, mau truyền thái y…”

Trên đình nghỉ mát vốn không lớn, đã loạn thành một đoàn.

Ta chỉ cảm giác như là có người lấy gỗ chui vào bụng ta, đau đến cả người đổ mồ hôi, ngay cả sức lực kéo y bào của Tiêu Diên cũng không có.

Giọng nói bên tai ta càng lúc càng nhỏ.

Trước khi mất đi ý thức, ta nghĩ, Lan quý phi thật ác độc.

Đó là cách nàng dạy ta.

Nhưng cũng là mong muốn của ta.

13
Lúc ta tỉnh lại, bên cạnh chỉ có cung nữ Minh Lan của Lưu Hoa cung.

Ta hỏi: "Hoàng thượng đi đâu rồi?"

Minh Lan thấy ta chống đỡ thân thể, lập tức tiến lên đắp chăn cho ta.

“Nương nương, thân thể người còn rất suy yếu, không thể tùy tiện đứng dậy. Hoàng thượng đi Phượng Nghi cung rồi.”

“Vì sao ở Phượng Nghi cung?”

"Nương nương còn chưa biết, Hoàng hậu lần này xem như thua rồi."

“Hôm qua nàng làm hại người rơi xuống nước mất hoàng tử, nhưng nô tỳ còn nghe nói, lúc trước Hi phi chết cũng có liên quan đến Hoàng hậu, Lan quý phi tìm được nhân chứng, hơn nữa một cung nữ bên cạnh Hoàng hậu cũng thành thật khai, hai vị hoàng tử cùng một vị phi tần chết, vị trí hoàng hậu này sợ là sắp đổi chủ.”

Toàn bộ cung nữ Lưu Hoa cung đều là người của Tiêu Diên, bao gồm Minh Lan, những lời này phỏng chừng cũng là Tiêu Diên bảo nàng nói.

Trên mặt ta không có biểu tình gì, chỉ nói một câu: "Bụng ta còn đau, ngủ thêm một lát. Chờ hoàng thượng trở về nhớ gọi ta dậy.”

Minh Lan lui ra ngoài.

Ta một lần nữa nằm vào trong chăn, tay chậm rãi đặt lên bụng, vị trí trái tim có một chút đau đớn.

Nhưng ta biết, ta không có lựa chọn.

Ngay cả một cung nữ cũng biết, tính mạng của hai vị hoàng tử, một vị phi tần, mới có thể khiến Thẩm Lưu Ly hoàn toàn không thể xoay người.

Khi Lan quý phi nói cách này cho ta biết, ta liền biết nàng đã hạ quyết tâm muốn lật đổ Hoàng hậu.

Nếu ta thành công, vị trí Hoàng hậu sẽ thuộc về nàng, nếu ta thất bại không cẩn thận chết rồi, nàng nhiều nhất sẽ tìm biện pháp đối phó Thẩm Lưu Ly.

Hai người các nàng đấu nhiều năm như vậy, trong tay ít nhiều có chút nhược điểm của đối phương, trừ phi có thể nhất cử thành công, bằng không quả thật không dễ dàng ra tay.

Chứng cứ trên tay Lan quý phi ta tin tưởng là thật, dù sao hôm nay hoàng hậu cũng dự định trơ mắt nhìn ta chết đuối.

Trong đầu loạn hỏng bét, trong lúc ngủ tất cả đều là bóng dáng mấy vị tỷ tỷ.

Đại tỷ nói với ta, lãnh cung thật tối thật lạnh, nàng rất sợ.

Trên người nhị tỷ cho tới bây giờ vẫn ướt sũng, trong tay còn ôm một đứa bé chưa thành hình.

Trên mặt tam tỷ máu thịt mơ hồ, miệng vẫn kêu oan uổng.

Ta khóc đến tê tâm liệt phế, không ngừng đuổi theo bọn họ, nhưng làm thế nào cũng đuổi không kịp…

Khi tỉnh lại, trên mặt một mảnh ướt át.

Tiêu Diên ngồi bên giường nhìn ta.

“Gặp ác mộng sao?”

Ta ôm lấy cánh tay hắn, cọ cọ, nói: "Đúng vậy, Song Nhi mơ thấy mình rơi xuống nước, người nhìn thấy cũng không tới cứu ta.”

Tiêu Diên lau sạch nước mắt trên mặt ta, giọng nói mang theo vài phần tự trách: "Xin lỗi, là trẫm không bảo vệ tốt các nàng.”

Hắn nói các nàng.

Thật ra ta vẫn nghi ngờ, Tiêu Diên coi ta là thế thân của nhị tỷ.

Trong cung rất nhiều người đều nói, lúc trước Hi phi sủng quan lục cung, từ sau khi nàng vào cung, Tiêu Diên liền không đi qua chỗ phi tần khác.

Mà hôm nay Tiêu Diên đối với ta cũng như thế, đây có tính là nhị tỷ đang giúp ta hay không?

Ta đột nhiên hỏi: "Hoàng thượng sẽ xử phạt Hoàng hậu sao?"

Ánh mắt Tiêu Diên đen nhánh, như là đêm dài vô ngần bên ngoài.

Thật lâu sau, mới nói: "Từ hôm nay trở đi, trong hậu cung đã không còn người Hoàng hậu này, Song Nhi chớ nhắc lại, nàng chỉ cần an ổn ở Lưu Hoa cung dưỡng thân thể là được rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom