• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Đích nữ vô song (2 Viewers)

  • Chương 3

8
Cũng may giờ này cung nữ Lưu Hoa cung đều đang dùng bữa tối, ta trở về cũng không có ai nhìn thấy.

Ta nhanh chóng rửa sạch vết máu trên người, sau đó nằm lên giường.

Vị trí ngay ngực thật sự khó chịu, bất tri bất giác trong mắt lại có chút ướt ướt.

Nhớ tới trước đó vài ngày, nước láng giềng tiến cống không ít rượu trái cây, Tiêu Diên ban thưởng cho nương nương.

Ta đứng dậy cầm một bình, mở ra liền uống mạnh hai ngụm, lại sặc đến chảy nước mắt.

Ta dứt khoát khóc luôn, nếu bị hỏi, ta liền nói nhớ nhà, dù sao ta là kẻ ngốc, không ai để ý.

Sau đó khóc mệt rồi, rượu cũng uống hết.

Lúc này Tiêu Diên lại đến.

Hắn nói: "Lãnh cung bị cháy, tỷ tỷ của nàng..."

Hắn chuyển đề tài, lại hỏi: "Ngươi uống rượu?"

Hai má ta nóng lên, đầu cũng có chút choáng váng.

"Cháy cái gì, tỷ tỷ của ta không phải đã chết sao? Các tỷ ấy chết hết rồi, phụ thân nói đây là tạo hóa của các nàng, không trách được người khác.”

Ta ngã trái ngã phải, Tiêu Diên nhanh chóng đưa tay đỡ ta.

“Sao lại uống rượu?”

“Ta nhớ nhà, nhớ phụ thân, nhớ mẫu thân.”

Ta thản nhiên cười, đột nhiên nhảy lên người Tiêu Diên.

“Ta cũng nhớ người, muốn ngủ với người."

“Hoàng thượng có phải đều bận rộn như vậy hay không, người đêm nay ngay cả nhìn cũng không liếc ta một cái.”

Nói xong ta bĩu môi, dáng vẻ tức giận.

Dường như cảm giác dưới thân càng ngày càng cấn.

Tiêu Diên dương như chống đỡ không được, tay nâng đùi ta sau đó xoay người một cái, ta liền ngồi xuống bàn, cũng thuận lợi đem thân thể chúng ta dán cùng một chỗ.

“Không ngờ nàng khá nặng.”

Đó là đương nhiên, chỗ nên có đều có, Tiêu Diên nếu nhìn thấy, nhất định sẽ thích.

Ta âm thầm nghĩ, tay cũng bắt đầu làm loạn.

Tiêu Diên hô hấp dần dần nặng nề lên, trong mắt cũng chậm rãi nhiễm lên vẻ tình duc.

Hắn hỏi: "Song Nhi, nàng biết mình đang làm gì không?”

Ánh mắt ta rất lâu cũng không thể tập trung, lắc lắc đầu hôn mê.

Vấn đề này ta không có cách nào trả lời hắn, ta chỉ biết là, người đêm nay ta ngủ chắc rồi.

Ta kéo Tiêu Diên qua, vụng về đưa lên một nụ hôn.

Sau một lúc lâu, ta nhíu mày, hơi có chút ghét bỏ: "Không ngọt.”

Dứt lời, ta liền bị người ôm lên.

Cảnh tượng trước mắt thay đổi, lúc ta phản ứng lại đã bị đè ở trên giường.

Tiêu Diên ánh mắt sáng quắc, vùi đầu nói: "Song Nhi thật ngọt, trẫm rất thích.”

“...”

Một đêm này không thể nghi ngờ là dài đằng đẵng, ta khóc lóc ủy khuất không chịu được.

Tiêu Diên dỗ dành thật lâu, cho đến giờ Dần, ta mới mang theo nước mắt đi ngủ.

9
Ngày hôm sau, ban thưởng của Tiêu Diên không ngừng tiến vào Lưu Hoa cung.

Rất nhanh chuyện ta được lâm hạnh liền truyền khắp hậu cung.

Vẫn là mấy vị phi tần lúc trước, các nàng nhìn một đống ban thưởng trong phòng, vừa ghen tị vừa hâm mộ.

“Ta tiến cung đã một năm, Hoàng Thượng tới chỗ ta chỉ một lần, còn là đi nhầm đường.”

“Đừng nói nữa, ta đến nay còn chưa được Hoàng Thượng lâm hạnh.”

“Mạnh Chiêu Nghi, đôi vòng tay phỉ thúy này thật đẹp, ta nghe nói là Nam Ly quốc tiến cống, cực kỳ quý giá.”

"Nữ nhi Mạnh gia có chút bản lĩnh ở trên người, lúc trước Hi phi giỏi ca múa còn chưa tính. Mạnh Chiêu Nghi này là người ngốc, nói cũng nghe không rõ, không nghĩ tới Hoàng Thượng cũng..."

“Tâm tư của Hoàng thượng sao chúng ta có thể đoán được.”

"Còn không phải sao, từ khi Hoàng thượng đăng cơ đã năm năm, nhưng đến bây giờ cũng chỉ có Lan quý phi sinh hạ một nữ nhi, Mạnh Chiêu Nghi lần này nếu mang thai, vậy sau này nhất định là vinh sủng gia thân, phong quang vô hạn..."

Những phi tần kia cho rằng ta nghe không hiểu những lời này, lại ở trước mặt ta nghị luận.

Ta bưng một đĩa hạt dưa, lắc lư hai chân, nghe đến say sưa.

Lúc này, một tiếng quát giận dữ truyền đến.

“Làm càn, chuyện hậu cung há có thể tùy ý vọng luận sao!”

Là Lan quý phi tới.

Ta lập tức từ trên ghế nhảy xuống, hoan hô nhảy nhót chạy tới nói: "Quý phi nương nương, sao người lại tới đây?"

Lan Nguyên Sương vỗ vỗ tay ta, liền nói với chúng phi tần phía sau ta: "Còn không trở về?”

Trong khoảnh khắc, như chim thú tan tác, cả phòng chỉ còn lại có ta và Lan Nguyên Sương.

Lần này coi như an tĩnh rồi.

Lan Nguyên Sương thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm ta, hỏi, "Song Nhi có cảm giác gì khác lạ không?”

Ánh mắt ta sững sờ, thật lâu sau mới "A" một câu.

“Ta rất vui vẻ, Lưu Hoa Cung chưa từng có náo nhiệt như vậy qua."

“A, đúng rồi, không biết vì sao, Hoàng Thượng ban thưởng cho ta rất nhiều thứ, nhưng nếu như hắn thưởng đồ ăn ngon, ta sẽ càng vui vẻ.”

Lan Nguyên Sương làm như thở phào nhẹ nhõm, kéo tay ta ngồi xuống:
“Vậy Song Nhi cảm thấy bổn cung thế nào?”

Ta nghĩ nghĩ, rất nghiêm túc nói: "Quý phi nương nương đối xử với ta vô cùng tốt, giống như tỷ tỷ của ta, ta rất thích nương nương, chỉ là..."

“Chỉ là cái gì? "Lan Nguyên Sương truy vấn.

Ta không chút nghĩ ngợi: "Nếu hoàng hậu là người thì tốt rồi, như vậy ta cũng không cần sợ hãi nữa.”

Trên mặt Lan Nguyên Sương hiện lên vẻ vui sướng, lại hỏi: "Ngươi rất sợ Thẩm Lưu Ly?”

“Đúng, nàng rất hung dữ, không tốt bằng người.”

Nhận được đáp án vừa lòng, Lan Nguyên Sương lại không quên dặn dò: "Lời này về sau không được nói, nếu không sẽ bị chém đầu.”

Ta che cổ, trừng lớn hai mắt: “Về sau Song Nhi không dám nữa.”

10
Gần đây ngày nào Tiêu Diên cũng tới Lưu Hoa cung.

Ta diễn vai ngây thơ đến xuất thần, lúc thị tẩm sẽ dùng giọng điệu đơn thuần nhất hỏi một vài vấn đề xấu hổ.

Khó có được chính là, mỗi lần Tiêu Diên đều rất nghiêm túc dạy ta.

Nhưng chẳng mấy chốc, ta không hài lòng với điều đó.

Ta giống như là thăm dò, từng chút từng chút giành chủ đạo, sau đó lại lôi kéo hắn mở khóa rất nhiều cách chơi mới lạ.

Luôn có thể tìm được thứ gì đó khác lạ trên người ta, Tiêu Diên cũng càng thêm si mê ta.

Trong lúc nhất thời, ta lại trở thành phi tử được sủng ái nhất trong hậu cung.

Không phải Thẩm Lưu Ly không muốn gây phiền phức cho ta, nhưng mỗi lần ta đều tỏ ra hèn nhát và vô năng, chủ động nhận sai, không tranh luận, không gây náo động.

Hơn nữa còn có Lan quý phi thường xuyên nhắc nhở: "Hoàng hậu cần gì phải so đo với một đứa ngốc.”

Dần dần trong cung có không ít lời đồn đãi truyền ra, nói hoàng hậu thiện đố kỵ, không hiền đức.

Mà Lan quý phi vẫn luôn giúp ta nói chuyện, thì thu được không ít lòng người.

Kinh nguyệt tháng này của ta tới trễ, ta nghĩ chắc hẳn là tám chín phần mười.

Quả nhiên, sau khi thái y bắt mạch, liền quỳ trên mặt đất chúc mừng Tiêu Diên.

Tiêu Diên kịp phản ứng, trong ánh mắt nhìn về phía ta tràn đầy kinh hỉ.

“Song Nhi, chúng ta có con rồi.”

“Đứa nhỏ gì?” Vẻ mặt ta nghi ngờ hỏi.

Tiêu Diên ôm lấy ta, đặt tay lên bụng bằng phẳng của ta, nói: "Trong bụng nàng mang đứa con của trẫm.”

“Ta?” Ta chỉ vào chính mình: "Ta sắp làm nương?”

Ta giống như đã hiểu được, lại theo bản năng nói:
“Nhưng làm nương mệt chết đi được, nương ta thường nói, mấy người chúng ta làm cho nàng tan nát cõi lòng.”

Ta cũng không nhàn rỗi, bắt được cơ hội liền lấy lòng nàng.

Nhìn nàng càng ngày càng hưởng thụ loại cảm giác này, ta biết phương pháp dùng đúng rồi.

Mấy ngày nay tâm trạng Tiêu Diên dường như không tệ, mỗi lần tới đều mang theo đồ ăn ngon.

Đại khái là Lan quý phi đem lời ta nói lúc trước nói cho hắn nghe.

Lần này mang đến chính là quýt tươi, ta đột nhiên có khẩu vị, ăn liên tiếp vài quả, kết quả vừa dừng lại, trong dạ dày liền một trận phiên giang đảo hải, "Oa" một tiếng nôn ra toàn bộ.

Tiêu Diên ở một bên lập tức vỗ lưng cho ta, hỏi: “Nàng có chỗ nào không thoải mái sao?”

Ta mờ mịt lắc đầu: "Chính là buồn nôn.”

Tiêu Diên phân phó An công công: "Đi mời thái y tới xem một chút.”

Thật ra trong lòng ta đã có suy đoán.

Tiêu Diên dường như nghĩ đến cái gì, trên mặt hiện lên vài phần mất tự nhiên: "Nàng nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ quá nhiều, có gì cần cứ nói với trẫm.”

Ta không nghe hắn, sau khi hắn đi không lâu, liền đi Thừa Càn cung.

Lan Nguyên Sương đang cùng An Bình công chúa chơi đùa, thấy ta đến liền sai người dẫn công chúa đi xuống.

“Song Nhi có chuyện muốn nói với bổn cung?”

Ta "Bùm" một tiếng trực tiếp quỳ ở trước mặt nàng, nói: "Quý phi nương nương, ta sợ, người có thể hay không cứu ta?"

Lan Nguyên Sương sửng sốt một chút, đưa tay nâng ta dậy: "Có chuyện gì từ từ nói.”

Ta lập tức như ống trúc đổ hạt đậu, toàn bộ đều nói ra: "Vừa rồi thái y tới, nói trong bụng ta có tiểu bảo bảo, Hoàng thượng dường như rất vui vẻ, nhưng ta biết, đây không phải là chuyện tốt gì.”

Lan Nguyên Sương đầu tiên là khiếp sợ, nhưng rất nhanh lại trấn định lại.

Nàng thử thăm dò hỏi: "Song Nhi vì sao cảm thấy đây không phải là chuyện tốt?”

“Ta trước kia đã nghe người ta nói, nhị tỷ chính là bởi vì mang thai hài tử của Hoàng thượng mới chết. Ta không muốn giống nhị tỷ, ta sợ đau nhất, lại càng không muốn chết.”

Nói xong nước mắt như hạt đậu rơi xuống.

"Cung nữ ở Lưu Hoa cung nói là vì ta cùng Hoàng Thượng ngủ mới mang tiểu bảo bảo. Nhưng trước kia cũng không ai nói với ta những thứ này, ta chỉ là cảm thấy trên người Hoàng thượng ấm áp, ai biết sẽ như vậy..."

Ta không ngừng lau nước mắt.

Lan Nguyên Sương trầm ngâm một lúc lâu, mở miệng lần nữa: "Song Nhi có nguyện tin tưởng bổn cung không?”

Ta nước mắt mông lung gật đầu.

“Vậy bổn cung dạy ngươi một biện pháp, ngươi chẳng những không cần chết, chuyện ngươi hy vọng lúc trước cũng có thể đạt thành.”

“Thật sao?”

Lan Nguyên Sương lấy khăn tay ra lau nước mắt cho ta, giọng nói cực kỳ ôn nhu:
"Bổn cung có khi nào lừa gạt ngươi chưa, chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, về sau trong hậu cung này không ai dám bắt nạt ngươi nữa."

“Nhưng việc này ngươi biết ta biết. Ngay cả Hoàng thượng cũng không thể nói, nếu không sẽ chết.”

Thần sắc ta nghiêm túc, liên tục đồng ý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom