• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Cứu với, tất cả bạn trong lớp tôi đều là ma (4 Viewers)

  • Phần IV END

15.

Trịnh Mi là sinh viên đến từ vùng khỉ ho cò gáy, trong nhà nghèo đến mức căn bản không có tiền cho cô ta đóng học phí, muốn đi học nhưng chỉ có thể dựa vào chính mình đi làm.

Đã từng làm phục vụ nhà hàng, từng làm lao công khách sạn, còn từng làm thu ngân ở cửa hàng tiện lợi.

Cô ta không sợ khổ, nhưng luôn vô tình gặp được bạn cùng lớp, bởi vậy phải chịu đựng vô số ánh nhìn chán ghét hoặc thương hại.

Này đối với lòng tự trọng của cô ta mà nói là một đả kích nặng nề.

Một lần tình cờ, cô ta đi đến một câu lạc bộ đêm để làm bồi rượu, tiền boa mà khách hàng đưa cho rất cao, nhưng bọn họ luôn động tay động chân vào cô ta, sau khi làm việc được một tháng, cô ta chạy trối chết.

Nhưng lại muốn trở về làm phục vụ hay gì đó, đã không có khả năng.

Cô ta biết làm thế nào để kiếm tiền dễ dàng bí mật hơn, sao có thể còn nguyện ý quay lại làm khổ ải.

Nhưng là bàn tay bẩn thỉu dầu mỡ của khách hàng lại làm cô ta vô cùng ghê tởm, cho nên bằng đầu óc thông minh của mình, đã nghĩ ra một cách kiếm tiền tốt hơn.

Cô ta đăng ký một tài khoản mạng xã hội, thường xuyên đăng tải ảnh và video mặc đồ mát mẻ, thậm chí rất nhiều cảnh quay cận cảnh không thể nhìn thấy.

Nhờ những "lợi ích" này, cô ta nhanh chóng thu hút được rất nhiều fans, mà ở trong nhóm fans, cô ta bắt đầu một công việc không thể nhìn thấy ánh sáng nữa.

Dựa theo yêu cầu của fans, cô ta sẽ chụp ảnh và video với nhiều tư thế không giới hạn có tính phí.

Cách kiếm tiền này thực sự không hề tốn kém, hơn nữa cũng không lộ mặt, không ai biết cô ta là ai cả.

Thẳng đến có một ngày, lúc đang livestream một lần phúc lợi, fans yêu cầu cô ta mở cửa phòng ra, gương mặt Bạch Oánh lại ngoài ý muốn xuất hiện trong ống kính một giây.

Bọn họ bỏ ra giá cao, kêu Trịnh Mi đi quay video của Bạch Oánh.

Trịnh Mi không chút nào do dự, rất nhanh đã đồng ý.

Cô ta chán ghét bị người ta thương hại, cũng chịu đủ Bạch Oánh ưu tú may mắn đến nhường nào, nếu có thể phá huỷ cô, cô ta vì cái gì lại không làm chứ?

16.

Cả đêm hôm đó, hai người Trịnh Mi và Lữ Viễn quay đủ loại video trên người Bạch Oánh.

Tôi đứng bên cạnh nhìn mà lạnh cả người, chưa bao giờ nghĩ rằng, ác niệm sinh ra từ sự ghen tị của một người lại lớn đến thế.

Sắp đến sáng, Lữ Viễn thở hổn hển bò xuống giường, Trịnh Mi hài lòng lật xem video, mơ tưởng đến việc dùng tiền bán video để mua điện thoại mới, như vậy sau này có thể quay "càng nhiều càng tốt" tư liệu hơn rồi.

Chỉ là hai người không ai ngờ được, Bạch Oánh vậy mà tỉnh dậy vào lúc này.

Cô ấy mê man trong chốc lát, thấy rõ tình cảnh của chính mình, chợt phát ra một tiếng thét chói tai, khóc lóc chất vấn Trịnh Mi đã làm cái gì với cô ấy.

Cách âm chung cư cũng không tốt, Trịnh Mi chạy nhanh nhào lên giường che lại miệng Bạch Oánh.

Chờ lúc phản ứng lại, cô ta đã nhét toàn bộ thuốc còn thừa đặt ở trong túi mang theo bên người vào trong miệng Bạch Oánh.

Cả người Bạch Oánh run rẩy, trong miệng không ngừng phun ra bọt mép, như là sắp chết.

Trịnh Mi và Lưu Viễn hoảng sợ, chạy trối chết, nhưng tôi lại thấy, Bạch Oánh chỉ run rẩy một lát lại dừng lại.

Cô ấy suy nghĩ giãy dụa muốn đứng dậy, lại chống đỡ không được ngã quỵ trên mặt đất, chậm rãi bò về phía nhà vệ sinh, cô ấy gần như dùng hết sức lực mới có thể trèo vào bồn tắm, mở vòi sen xối vào người.

“Quá bẩn rồi, phải rửa sạch mới được, phải rửa sạch."

Hai mắt Bạch Oánh vô thần, trong miệng lẩm bẩm nhắc mãi, nhanh chóng mất đi ý thức.

Vòi hoa sen vẫn đang cuồn cuộn chảy nước ra bên ngoài không ngừng, cuối cùng tràn đầy toàn bộ bồn tắm, thân thể Bạch Oánh không chịu khống chế mà trượt xuống, nhấn chìm miệng mũi, cũng nhấn chìm cuộc đời của chính cô.

Một ngày sau, Trịnh Mi trở về căn hộ, phát hiện ra thi thể của Bạch Oánh.

Sau một hồi hoảng loạn ngắn ngủi, cô ta quả quyết báo cảnh sát, đổ lỗi cho Bạch Oánh uống thuốc an thần để trốn tránh áp lực học tập quá lớn.

Bởi vì cô ta ngày thường vẫn luôn giữ hình tượng trầm lặng, đàng hoàng trước mặt người ngoài, thế nên không ai nghi ngờ.

Cứ như vậy, cái chết của Bạch Oánh trở thành một tai nạn đáng tiếc.

17.

Sao sáu cánh vỡ, ý thức trở về, tôi từ cõi mộng thoát ra, nhìn sắc mặt Bạch Oánh trắng bệch, nhẹ nhàng hỏi: "Cô đã nhớ ra hết chưa?"

Trong mắt Bạch Oánh tràn đầy đau khổ, cô ấy đang cố gắng chống lại tà khí trên người, ngăn chặn việc lại một lần nữa mất đi thần trí: "Em không biết, cô ấy sao lại ghét em như vậy... Em làm sai cái gì?"

Cô ấy biết Trịnh Mi gia cảnh không tốt, áp lực cuộc sống rất lớn, không chỉ chủ động giảm tiền thuê nhà cho cô ta, bình thường có đồ gì ngon cũng sẽ lén lút bỏ thêm một phần vào tủ lạnh, rồi lấy cớ mình ăn không hết, nhờ Trịnh Mi giúp đỡ ăn nốt.

Thậm chí thấy quần áo đẹp, cô ấy thấy Trịnh Mi mặc vào sẽ đẹp, cũng sẽ mua về, nói size của mình không vừa, đổi lại thì lại phiền, trực tiếp tặng cho cô ta.

Cô ấy vẫn luôn cố gắng quan tâm đến lòng tự trọng của Trịnh Mi.

Giữa hai người cũng không có quá nhiều giao lưu, Bạch Oánh cho rằng chính mình là một người bạn cùng phòng rất xứng đáng, không nghĩ tới thiện ý không đổi lấy được biết ơn, mà lại đổi lấy ghen tị chết người.

Tôi lại lấy ra một lá bùa tĩnh tâm dán lên người cô ấy, khẽ nói: "Lỗi không bao giờ là do cô, là do nhân tâm."

Bây giờ, đã đến lúc để cho nhân tâm sai trái phải chịu trừng phạt rồi.

"Tôi muốn tự mình ra tay, để báo thù cho bản thân." Bạch Oánh cắn chặt răng, kiên định nhìn tôi nói.

Tôi không cần suy nghĩ cũng từ chối: "Không thể. Trên người cô tà khí vẫn chưa tan, nếu trên tay dính mạng người, chỉ có mười tám tầng địa ngục mới có thể giữ cô lại."

"Vậy không lẽ nhìn bọn họ ung dung ngoài vòng pháp luật sao! Em không cam tâm!!" Bạch Oánh hận đến mức suýt nữa cắn nát răng.

“Sao có thể, có thù tất nhiên phải báo."

Tôi mỉm cười trấn an cô ấy, đeo chiếc nhẫn đồng vào ngón trỏ tay phải, ngón tay còn đang rỉ máu, chấm lên trán Trịnh Mi và Lữ Viễn ba điểm.

Một lúc sau hai người từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy Bạch Oánh cả người toả ra oán khí đang hung hăng nhìn bọn họ, sợ hãi kêu la thảm thiết, vội vàng chạy ra ngoài, nhưng...

Dưới tác dụng máu của tôi và chiếc nhẫn đồng, thị giác của bọn họ đã bị bóp méo, xoay 180 độ.

Nói cách khác, giờ phút này trong mắt bọn họ, cửa sổ phía sau dần dần vặn vẹo biến thành cửa, trở thành lối thoát của bọn họ.

Tôi lạnh lùng nhìn hai người lần lượt nhảy từ tòa nhà cao 13 tầng xuống, chỉ trong chốc lát, có hai tiếng "bịch, bịch" vang lên, giống như có vật nặng rơi xuống đất.

"Đi thôi, đã đến lúc giải tỏa oán hận của cô rồi."

Trên sân chung cư, nằm hai thi thể bê bết máu.

Bởi vì là đêm khuya nên vẫn chưa có ai phát hiện ra.

Tôi đứng chờ một lúc, cuối cùng cũng đợi được hai hồn ma từ thi thể bay lên.

Lúc này hồn ma vẫn chưa thành hình, một mảnh hỗn độn, cũng không có ý thức, tôi nhướng cằm với Bạch Oánh, nói: "Hút linh hồn của hai người bọn họ vào, oán hận của cô sẽ tan biến, linh hồn của bọn họ sẽ bị xóa sổ hoàn toàn, không còn lưu lại ở giới âm dương nữa."

Bạch Oánh lau đi những giọt nước mắt sinh ra từ lòng căm thù trên mặt, không chút do dự bước tới, hít một hơi thật sâu, nuốt hồn ma của Trịnh Mi và Lữ Viễn vào bụng.

Một lúc sau, khói đen trên người cô ấy dần dần tan biến, cuối cùng chuyển thành trong suốt.

Thanh tẩy thành công!

18.

Sau khi thắng trận đầu tiên, tâm tình tôi rất tốt, dắt theo Bạch Oánh ngân nga hát trở về học viện Linh dị, lại bất ngờ phát hiện hiệu trưởng đang xách vali, chuẩn bị rời đi.

"Ông đi đâu vậy?" Một loại dự cảm không tốt lập tức nổi lên trong lòng, tôi cảnh giác hỏi.

Quả nhiên, hiệu trưởng nhếch mép cười toe toét, miệng chó phun không ra một câu tiếng người: "Cháu thanh tẩy Bạch Oánh rất thành công, giao cho cháu 49 con ma khác cũng chắc chắn không thành vấn đề! Tôi không cần phải ở lại đây nữa, bạn bè ở phương Tây vừa mời tôi đi chơi, tôi đi thăm một chút."

Giữa mày tôi tàn nhẫn nhảy một chút, ông già này định bỏ lại cái học viện đổ nát này cho tôi sao?

"Không được! Ông là hiệu trưởng, sao có thể tùy tiện rời khỏi đây được? Ông đi rồi, ở đây chỉ còn một mình tôi là người bình thường, những con ma kia sao có thể nghe lời tôi?"

Hiệu trưởng vỗ trán, sau khi nhận ra mới nói: "Cháu nói đúng, tôi sao lại quên chuyện này được."

Tôi vừa định thở phào nhẹ nhõm, lại thấy ông ta tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay ra, đeo lên tay tôi.

Chiếc vòng như có linh tính của riêng mình, rõ ràng đeo trên tay tôi sẽ rất to, nhưng lại có thể tự động thu nhỏ lại, trở nên vừa vặn.

"Chiếc vòng này là biểu tượng của hiệu trưởng, đeo lên thì cháu chính là hiệu trưởng rồi, hơn nữa nó rất biết chủ, cháu không thể tháo ra, cũng không cần sợ mất."

Giọng điệu của ông già khi nói câu này bình thường như thể đang bàn luận xem tối nay ăn gì, hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt như bị sét đánh của tôi.

Được, thực lực ông mạnh, ông định đoạt.

Tôi thở dài rồi lại hỏi: "Vậy Bạch Oánh thì sao? Cô ấy đã được thanh tẩy rồi, không thể ở lại đây được nữa đúng không?"

Ông già vuốt cằm, nói: "Cô ấy thì tùy cháu sắp xếp. Đem vứt trở lại nhân gian cho cô ấy đi lang thang cũng được, dù sao gặp phải quỷ sai rảnh rỗi thì sẽ đưa cô ấy về âm phủ thôi. Để ở đây làm trợ lý cho cháu cũng được, dù sao cô ấy đã khôi phục thần trí, có thể giúp cháu giao tiếp với những con ma khác."

"À, đúng rồi! Cháu cũng có thể đưa cô ấy đến bảo tàng oán linh ở thành phố bên cạnh. Bảo tàng đó vừa mới khai trương, rất thiếu oán linh, giám đốc đang đi khắp nơi tìm kiếm ma để lấp đầy, hôm qua còn hỏi tôi có ai đáng tin để gửi đến không."

Sau khi giải thích qua loa vài câu, ông già không hề lưu luyến chút nào, vội vàng chạy đi.

Đối mặt với trọng trách đột ngột ập đến, tôi cảm thấy như linh hồn nhỏ bé của mình đã bị rút ra, bước đi nặng nề trở về phòng làm việc của hiệu trưởng.

Bảng tên trên bàn làm việc đã được thay thế bằng [Hiệu trưởng Lăng Linh Linh].

Các hồn ma trong Học viện Linh dị tuy đều thần trí không rõ, nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc hoàn toàn, ít nhiều vẫn còn giữ lại một chút minh mẫn. Lúc nghe tin Bạch Oánh đã được tinh lọc thành công, chúng liền ào ào xông vào phòng làm việc.

Do sợ hãi trước thân phận hiệu trưởng của tôi, bọn họ không dám lớn tiếng nói chuyện, nhưng đều ánh mắt trông mong nhìn tôi chằm chằm, trong ánh mắt khao khát không ngoài một câu nói——

Mẹ ơi, đói rồi, cần ăn cơm, không phải, cần tinh lọc.

Vẻ mặt bực bội đuổi hết những con ma ra ngoài, tôi co mình lại trên ghế, mặt viết đầy sống không còn gì luyến tiếc.

Ai có thể ngờ rằng tôi, một cô sinh viên mới bước qua tuổi 18 vốn dĩ tràn đầy thanh xuân, lại bởi vì bước vào hàng ngũ nô lệ công sở quá nhanh chóng, đã sớm cảm nhận được mệt mỏi của người trung niên.

"À... Hiệu trưởng, chị định sắp xếp cho em thế nào?"

Tôi ngẩng đầu lên, mới phát hiện ra Bạch Oánh vẫn đứng trước mặt, không hề đi.

"Tùy cô, tôi sẽ không can thiệp vào ý muốn của cô, nếu muốn quay lại nhân gian thì tôi sẽ sắp xếp." Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói.

Bạch Oánh lại lắc đầu: “Em không có gì để luyến tiếc ở cõi nhân gian này, cũng không muốn gặp gỡ ai."

Ồ đúng rồi, cô ấy là người mắc chứng sợ xã hội, sao tôi lại quên được chuyện này.

Tôi đứng dậy, từ trong tủ sách lấy ra một quyển " m Gian Linh Dược Đại Toàn" đưa cho cô ấy: "Vậy thì cô ở lại làm trợ lý cho tôi đi. Cô không phải là sinh viên ngành hóa học sao, vừa lúc nghiên cứu cuốn sách này, làm ra vài chai thuốc, sau này chúng ta đi giúp đỡ những con ma khác thanh tẩy, biết đâu có thể dùng được."

Bạch Oánh chờ chính là câu nói này của tôi, hai mắt lập tức sáng ngời, ôm lấy cuốn sách nhảy nhót chạy đi.

Văn phòng chỉ còn lại một mình tôi, tôi bất đắc dĩ mở quyển nhật ký hiệu trưởng mà ông già để lại, bắt đầu học cách quản lý học viện.

Một tiếng sau, tôi tức giận ném quyển nhật ký xuống bàn, chửi thề: "Ông già khốn kiếp này rõ ràng là muốn lừa tôi! Ông ta dùng tiền vay xây dựng Học viện Linh dị, hiện tại còn nợ ngân hàng Thiên Địa âm phủ hai ngàn vạn, người vay không ký tên của mình, mà ký là 'Hiệu trưởng học viện linh dị', tiền này còn muốn tôi trả, thật là thiếu đạo đức!"

Bây giờ tôi không chỉ phải thanh tẩy 49 con ma, mà còn phải nghĩ cách kiếm tiền trả nợ, số phận của tôi sao lại khổ thế này chứ?

- Hết -
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom