• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Cứu với, tất cả bạn trong lớp tôi đều là ma (1 Viewer)

  • Phần III

10.

???

Kích thích ông nội mày!

Tôi lo lắng đến độ xoay quanh trong phòng.

Hiệu trưởng nói tôi không đủ khả năng, chưa thể sử dụng ẩn thân chú, bởi vậy lúc ra ngoài không cho tôi mang theo.

Loại phù chú tấn công trên tay tôi có, nhưng nếu sử dụng tùy tiện trên người thường dân, sẽ bị Văn phòng m phủ trừng phạt -

Dù sao thì Học viện Linh dị cũng nằm dưới danh nghĩa của Văn phòng, không thể làm việc bậy bạ.

Lúc tôi đang rối rắm không biết phải làm sao, tay nắm cửa đã truyền đến một tiếng "cùm cụp".

Hai người bên ngoài sắp vào rồi.

11.

Trong lúc hoảng loạn, tay không cẩn thận làm rơi chiếc khăn đen che phủ trên bình phong hồn, gần như trong nháy mắt, thân bình kịch liệt rung lắc, thậm chí còn dữ dội hơn cả lúc ở trong lớp học ban ngày.

Kinh ngạc cúi đầu nhìn xem, chỉ thấy Bạch Oánh trong bình cả người toát lên khói đen, đồng tử trong mắt cô ấy có màu đỏ đậm.

Tim tôi lạnh xuống, đây là điềm báo trước khi biến thành lệ quỷ!

Tại sao lại thế?

Chưa kịp suy nghĩ, hai người bên ngoài đã đẩy cửa bước vào, nhìn thấy tôi mặc áo trắng đứng trong nhà, Trịnh Mi theo bản năng tưởng là hồn ma của Bạch Oánh, hét lên một tiếng, suýt chút nữa đã ngất đi.

Nam sinh cũng giật mình, nhưng sau khi nhìn rõ mặt tôi, lập tức nổi giận đùng đùng hỏi: "Mày là ai, sao lại có thể tùy tiện vào nhà người khác? Tao sẽ báo cảnh sát!"

Tôi còn chưa kịp nói gì, tiếng thủy tinh vỡ vụn từ bên hông truyền đến, Bạch Oánh đập vỡ bình phong hồn, xông ra ngoài.

Trong lòng tôi chửi ầm lên: Ông già hiệu trưởng kia, sao lại cho tôi chiếc bình phong hồn kém chất lượng thế này!

Khói đen dày đặc lập tức bao vây chặt chẽ Trịnh Mi và nam sinh, khuôn mặt đau khổ của Bạch Oánh ở trong đó lúc ẩn lúc hiện, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn khát máu.

Không xong, rõ ràng bây giờ cô ấy đã mất đi ý thức, nếu cứ mặc kệ cô ấy giết người, cô ấy sẽ hoàn toàn hoá thành lệ quỷ!

Tôi vội vàng lấy ra một lá bùa tĩnh tâm, ném về phía Bạch Oánh.

Bùa tĩnh tâm dính vào khói đen mà Bạch Oánh phát ra, cô ấy đau đớn đến mức không ngừng kêu gào, nhưng khói đen đã tiêu mất hơn phân nửa.

Trong lòng tôi vui mừng, vừa định ném thêm một cái nữa, Bạch Oánh đột nhiên rời khỏi hai người Trịnh Mi, sau khi dạo một vòng ở trong phòng, cô ấy lao ra ngoài cửa.

Không thể để cô ấy chạy thoát, sẽ xảy ra chuyện!

Tôi lập tức cất bước đuổi theo, lúc đi ngang qua Trịnh Mi đã ngất xỉu, nhìn rõ mặt cô ta, tôi lập tức toàn thân cứng đờ, giống như bị tảng băng đông lại.

Khuôn mặt này, ban ngày tôi đã từng gặp qua.

Lúc đó cô ta thở hổn hển theo sau Đỗ Chấn Hoa, bước vào lớp 402 đúng lúc chuông tan học.

Lớp học rất đông, tôi nhớ cô ta tìm chỗ ngồi nửa ngày trời, cuối cùng ngồi ở hàng cuối cùng, cách tôi chỉ hai người...

Tôi đột nhiên như bị sét đánh.

Chẳng lẽ lúc đó Bạch Oánh không ngừng đập vào thân bình, thứ thu hút cô ấy không phải là Đỗ Chấn Hoa, mà là Trịnh Mi?

Cô ta mới là người liên quan đến cái chết của Bạch Oánh?

12.

Nhưng bây giờ không phải lúc để truy cứu ai là hung thủ, việc quan trọng nhất là tìm được Bạch Oánh.

Tôi vội vàng ném hai bùa hôn mê vào trên người Trịnh Mi và bạn trai của cô ta, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, đi theo dấu vết khói đen tìm kiếm Bạch Oánh.

Nhưng lúc tôi một đường đuổi theo, lại kinh ngạc phát hiện, nơi cô ấy dừng lại, chính là nơi mà bùa truy tìm trong túi tôi đang chỉ đến.

Bùa truy tìm là một cặp, một cái đặt trên người mục tiêu để đánh dấu vị trí, một cái để lại trong tay mình để tìm đường.

Mà cái đánh dấu vị trí kia, ban ngày tôi dùng trên người Đỗ Chấn Hoa.

Bùa tĩnh tâm phát huy tác dụng rất lớn, giờ phút này đôi mắt Bạch Oánh tuy vẫn đỏ hoe, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy thanh minh, không hoàn toàn bị oán niệm của chính mình nuốt chửng.

Nhà của Đỗ Chấn Hoa là một ngôi nhà dân ở ngoại ô thành phố, trong sân ngoài trời, hắn đang bày thức ăn lên bàn, chuẩn bị ăn tối.

Bạch Oánh lặng lẽ đứng nhìn ở cửa sân, không nhúc nhích.

Rất lâu sau, cô ấy mới quay lại nhìn tôi, nước mắt đầy mặt.

"Em vẫn chưa nhớ được ký ức trước khi chết, nhưng em chắc chắn rằng, cái chết của em không liên quan đến giáo sư Đỗ, ông ấy sẽ không hại em."

Nhìn thấy thần trí của cô ấy đã trở lại, tôi thở phào nhẹ nhõm, lấy sợi dây căn hệ hồn ra buộc tay cô ấy và tôi lại với nhau, hỏi: "Hắn không phải là người hại cô, vậy cô lại đây xem hắn làm gì?"

Bạch Oánh im lặng một lúc, nói: "Trước khi được hiệu trưởng nhận vào Học viện Linh dị, em vẫn luôn bị mắc kẹt ở nhân gian. Cha mẹ em ly hôn từ sớm, nay đã mỗi người một gia đình, ngoài việc chu cấp tiền hàng tháng ra, bọn họ rất ít quan tâm đến em, thậm chí lúc nghe tin em mất, cũng không có gì xúc động. Chỉ có Giáo sư Đỗ, mặc dù ngày thường rất nghiêm khắc với học sinh, nhưng ông ấy cũng rất có trách nhiệm."

"Vì cái chết của em mà chạy đi chạy lại, nhìn thấy ông ấy như già đi vài tuổi rồi... Ông ấy vẫn luôn đánh giá cao năng khiếu hóa học của em, cũng là ông ấy khuyến khích em thi đại học, tiếp tục đi theo ông ấy học tập..."

"Em chết lâu như vậy, chỉ có Giáo sư Đỗ là nhớ đến em."

Tôi lặng im lắng nghe, nói: "Không phải chỉ có hắn."

Nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của Bạch Oánh, tôi bình tĩnh nói: "Kẻ thủ ác hại chết cô, nhất định cũng sẽ nhớ đến cô, thậm chí trong căn phòng cô chết, nhìn thấy người có thân hình tương tự, sẽ nhầm tưởng là cô."

"Ý của chị là..." Môi Bạch Oánh run rẩy, vẻ mặt không thể tin được.

"Tôi đoán đúng hay không, trở về nhìn rồi sẽ biết."

13.

Căn hộ, Trịnh Mi và bạn trai của cô ta vẫn đang hôn mê.

Tôi cắn rách đầu ngón tay, dùng máu vẽ một ngôi sao sáu cánh trên mặt đất, phủ một lớp bột chu sa lên trên, lại kéo Trịnh Mi đến góc tây nam của ngôi sao.

"Chuẩn bị xong chưa?" Tôi quay đầu hỏi Bạch Oánh.

Sắc mặt cô ấy cực kỳ nhợt nhạt, nhưng vẫn kiên định gật đầu, đi đến góc đông bắc của ngôi sao sáu cánh, vừa lúc cùng Trịnh Mi tạo thành một đường chéo xuyên qua ngôi sao.

Đây là trận pháp tôi học được từ hiệu trưởng trước khi đến đây.

Lúc đang học cách vẽ trận đồ, tôi vẫn còn thắc mắc, tại sao ngôi sao sáu cánh lại là thứ của phương Tây?

Hiệu trưởng lúc ấy nhếch miệng cười một chút, thần bí hì hì mà nói, đây là lúc ông ấy hồi trẻ đến phương Tây giao lưu học được.

Dùng ngôi sao sáu cánh phương Tây, cộng thêm bột chu sa phương Đông, dùng làm trận pháp sẽ có hiệu quả kỳ diệu.

Dùng máu làm tế vật, tay vẽ ngôi sao sáu cánh, nếu người chết và thủ phạm cùng ở vị trí đông bắc, tây nam của ngôi sao, tôi có thể khiến cho hồi tưởng không gian, điều tra những gì đã xảy ra ở đây.

Đương nhiên, nếu Trình Mi không phải là thủ phạm, trận pháp này liền sẽ trở thành phế thải, tôi cũng sẽ bị phản phệ.

Tôi hít một hơi thật sâu, tay ấn vào trung tâm của ngôi sao, thấp giọng mặc niệm: "Vạn sự duyên hồi, cho ta hiện ra, khởi!"

Ngôi sao sáu cánh tỏa ra những đốm sáng lấp lánh, cảnh tượng trước mắt tôi ngay lập tức được kéo về sáu tháng trước, ngày Bạch Oánh chết.

14.

Tuy rằng mới năm hai, nhưng bởi vì kỳ thi đại học mà Bạch Oánh đã chuẩn bị trước.

Ngày hôm đó, cô ấy làm ba bộ đề thi với hiệu suất cực cao, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.

Trước khi đi ngủ, cô ấy có thói quen đi đến máy lọc nước lấy một cốc nước uống.

Máy lọc nước ở phòng khách, khi đi qua, cô ấy bất ngờ phát hiện bạn cùng phòng Trịnh Mi đang ngồi trên ghế sofa, không biết đang suy nghĩ gì.

Cô ấy và Trịnh Mi không giao tiếp nhiều lắm, làm bạn cùng phòng cũng là vì sợ mình ở một mình quá hiu quạnh.

Nhưng xuất phát từ thân thiện, Bạch Oánh vẫn chủ động bắt chuyện.

"Đã khuya rồi, cậu còn không nghỉ ngơi à?"

Trịnh Mi thu ánh nhìn khỏi điện thoại, dừng ở trên người cô ấy, cười một chút: "Tớ đang nói chuyện với bạn, sắp đi ngủ rồi. Cậu uống xong nước cũng sớm nghỉ ngơi đi, mai còn học sớm đấy."

Bạch Oánh không nói gì nữa, lại cảm thấy có chút kỳ quái, giọng điệu của Trịnh Mi, giống như đang giục cô ấy uống nước vậy...

Nhưng cô ấy không nghĩ ngợi gì nhiều, đặt cốc nước uống cạn lên đầu giường, nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ.

Cô ấy ngủ thật sự rất nhanh rất say, cho nên cũng không có phát hiện, Trịnh Mi không biết lúc nào đã đứng bên cạnh giường cô, sau khi xác nhận cô đã ngủ, cầm lấy điện thoại lên gọi điện.

“Cô ta uống nước có thuốc của em rồi, bây giờ đã bất tỉnh, anh lên lầu đi."

Năm phút sau, một nam sinh cao gầy mở cửa bước vào nhà, tôi đang đứng trong hư không, giật mình phát hiện, hắn là bạn trai của Trịnh Mi.

Trịnh Mi lấy ra cái giá ba chân, tìm chỗ sau giá để đặt điện thoại lên, cùng lúc đó, nam sinh xoa xoa tay, chuẩn bị cởi quần áo.

“Lưu Viễn, chỉ là quay phim mà thôi, anh đừng có động lòng với cô ta, nếu không em sẽ cho anh đẹp mặt." Trịnh Mi đột nhiên nắm lấy tay hắn, giọng điệu uy hiếp nói.

Lưu Viễn nhếch mép cười một cái: "Nghĩ lung tung gì vậy, em là bảo bối duy nhất của anh. Nếu không phải không yên tâm giao cho người khác, anh mới sẽ không tự mình động tay vào cô ta."

Hắn lại nhìn thoáng qua Bạch Oánh đang ngủ say trên giường, có chút không chắc chắn hỏi: "Thật sự phải quay sao? Dù sao cô ta cũng là bạn cùng phòng của em..."

Ánh mắt Trịnh Mi nhìn Bạch Oánh, đột nhiên tràn ngập ghen ghét và không cam lòng: "Chính vì là bạn cùng phòng! Căn hộ này em đã muốn thuê từ lâu, nhưng mãi không thương lượng được giá cả, cô ta lại vung tay thuê hai năm, đồng ý cho em ở chung, còn chủ động đề nghị giảm nửa tiền thuê cho em, cô ta đây là đang thương hại em hay đang sỉ nhục em?"

"Ở trường cũng vậy, chỉ cần có dự án do cô ta làm, Đỗ Chấn Hoa sẽ mãi mãi không nhìn thấy em, học bổng cũng chưa bao giờ rơi vào tay em, cứ như thể cô ta là học trò cưng duy nhất của hắn vậy. Rõ ràng em học cũng rất giỏi, dựa vào cái gì chú ý lại đều thuộc về Bạch Oánh? Em chính là muốn hủy hoại cô ta!"

Trịnh Mi cười lạnh một cái, hoàn toàn không cảm thấy, những lời cô ta nói ra một cách dễ dàng, sẽ hủy hoại cả cuộc đời một cô gái.

"Em vì tích góp học phí, ngày nào cũng ở trong nhóm tán tỉnh mấy gã đàn ông ghê tởm dầu mỡ đó, bây giờ bọn họ để ý đến Bạch Oánh rồi, chúng ta chỉ cần quay vài video gửi đi, bọn họ sẽ không ngừng chuyển tiền đến. Này không phải rất tốt sao?"

Tôi đứng sau lưng Trịnh Mi, nhìn qua chiếc điện thoại khác mà cô ta đang cầm, thấy được mặt tối khác của cô ta, bên dưới vẻ ngoài trầm lặng lại là như thế.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom