-
Phần II
6.
Tôi tưởng rằng bóng ma sẽ lao vào người tôi, nhưng cô ấy lại lướt qua tôi, dán mình vào vách tường, vẻ mặt đầy hoảng loạn lo lắng.
Ban ngày ở học viện tôi không thấy cô ấy đâu, xem ra cô ấy chính là con ma trốn học kia.
Không chỉ thích trốn học, lá gan còn nhỏ.
Đổ một chậu nước lên, ngọn lửa tắt, tôi tức giận mà quay người hỏi cô ấy: "Tôi đang ngủ ngon lành, cô làm gì tôi vậy?"
Bạn ma cùng phòng tì chặt vào tường, thu mình trong bóng tối, cả người cứng đờ như một bức tượng.
Sợ người sao?
Tôi nhướng mày: "Tôi không ăn ma, cô không cần sợ tôi."
Vẻ mặt hoảng loạn trên mặt cô ấy vẫn chưa tan đi, ánh mắt nhìn đi nhìn lại, hơn nữa ngày sau mới do dự lí nhí nói:
"Cô uống nước... không được ngủ..."
Nước? Tôi liếc mắt nhìn chai nước, đó là chai nước khoáng cao cấp Forget River mà ban ngày tôi lấy trộm từ văn phòng hiệu trưởng, uống vào sẽ khiến người ta rửa trôi mệt mỏi, cơ thể thoải mái.
"Nước này không có vấn đề gì đâu. Cô sợ tôi nửa đêm sẽ đi tiểu đêm? Yên tâm, tôi có đi tiểu đêm đi chăng nữa cũng sẽ rất nhẹ nhàng, sẽ không quấy rầy cô."
Bạn ma cùng phòng vội vàng lắc đầu, trong mắt tràn đầy kinh hoàng sâu sắc.
"Uống nước xong ngủ, tỉnh dậy, sẽ bị thương..."
Cảm xúc sợ hãi của cô ấy quá mức chân thực, giống như đang kể lại trải nghiệm của chính mình.
Tôi đã cảm thấy không ổn, bèn vô thức hỏi: "Thế bị thương như thế nào?"
Trên mặt cô ấy hiện lên vẻ đau khổ tuyệt vọng tột cùng, nhưng lại không nói được một lời.
Hai hàng nước mắt máu từ hốc mắt cô ấy uốn lượn chảy xuống, tôi lập tức nhíu mày.
Sau khi chết, ma quỷ sẽ bị ám ảnh bởi chấp niệm lúc còn sống, hình thành oán niệm.
Mà mọi hành vi của ma quỷ đều bị oán niệm chi phối.
Cô ấy ngăn tôi không cho tôi ngủ, không phải nước của tôi có vấn đề, rất có thể trong ký ức của cô ấy, "uống nước sau khi ngủ" đối với cô ấy mà nói, đại diện cho mối nguy hiểm chết người.
Có nghĩa là, cái chết của cô ấy, nhiều khả năng là do con người gây ra.
Nhưng sau đó cho dù tôi hỏi thế nào, cô ấy cũng không chịu nói nữa, chỉ co mình càng lúc càng nhỏ trong góc tường, giống như sợ ai đó.
Không ngủ được, ma cũng không thể giao tiếp, để đề phòng cô ấy bỏ chạy, tôi dứt khoát ngồi xổm xuống góc tường canh cô ấy cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, hai quầng thâm mắt rõ mồn một, tôi kéo theo bạn ma cùng phòng đá văng cửa văn phòng hiệu trưởng.
7.
"Cô ấy chết như thế nào?"
Hiệu trưởng đang rửa tròng mắt bảo bối của ông ta, bị tôi đột nhiên xuất hiện làm cho giật mình, suýt nữa thì bóp nát mắt.
Ông ta bất mãn mà trừng mắt nhìn tôi một cái, lại nhìn sang hồn ma bạn cùng phòng đang thu mình lại sau lưng tôi, chỉ vào chiếc máy tính bên cạnh, nói: "Tất cả thông tin về Bạch Oánh đều ở đó, tự mình lật xem đi."
Thì ra bạn ma cùng phòng tên là Bạch Oánh.
Tôi tìm thấy thông tin của cô ấy trong một đống hồ sơ, sau khi đọc qua một lượt, tôi cau mày hỏi: "Trên đây chỉ ghi là chết đuối, nhưng không ghi là ở đâu, là do người khác giết hay tự tử, nếu là do người khác giết thì hung thủ là ai, sao không ghi?"
Hiệu trưởng cẩn thận nhét nhãn cầu trở lại hốc mắt, linh hoạt mà mắt trợn trắn: "Hồ sơ tử vong đều được lập dựa trên ký ức của những hồn ma trước khi chết. Cô ấy cũng không biết mình chết như thế nào, thì hồ sơ trên ghi làm sao được?"
Tôi lật đi lật lại tất cả trải nghiệm và ký ức của cô ấy, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi muốn đưa cô ấy ra ngoài một chuyến."
"Không phải tôi nói rồi sao, không có sự cho phép của tôi, không ai có thể rời khỏi đây."
"Cho nên tôi đến đây để muốn ông đồng ý."
Tối qua tôi không thể nào ngủ được, cứ mắt to trừng mắt nhỏ với một con ma, suy nghĩ mãi về việc cái gì gọi là thanh tẩy.
“Muốn thanh tẩy oán niệm của hồn ma, cách trực tiếp nhất là giải quyết nỗi oán hận lớn nhất của họ trước khi chết. Giải trừ chấp niệm, oán niệm tự tiêu tan. Lý thuyết giáo dục của ông có thể đúng, nhưng hiệu quả quá chậm, tôi phải chờ đến tháng năm nào mới tiễn được 50 con ma này đi chứ.”
Hiệu trưởng lập tức hiểu ý tôi: “Cháu muốn đưa cô ấy xuống nhân gian, tìm hiểu nguyên nhân cái chết của cô ấy, giải trừ chấp niệm của cô ấy?”
Tôi gật đầu: “Đây là cách tốt nhất.”
Sau khi xoa cằm suy nghĩ hồi lâu, hiệu trưởng cuối cùng cũng đồng ý, nhưng không quên đe dọa tôi: “Trên người cháu đã bị tôi đặt bùa ngải, nếu có bất kỳ ý định nào trốn khỏi Học viện Linh dị hoặc thả Bạch Oánh đi, bùa ngải sẽ phát huy tác dụng trong vòng một ngày, cướp đi mạng sống của cháu. Tôi khuyên cháu ngoan ngoãn mà làm việc, đừng có suy nghĩ lung tung.”
8.
Gần 8 giờ sáng trường đại học Lăng Nghi, nhiều sinh viên cầm theo sữa đậu nành và bánh mì phết bơ chạy vụt qua tôi, chạy như bay tiến vào các khu dạy học khác nhau rải rác khắp trường.
Tôi đi theo sau một sinh viên nam khoa hóa, vào phòng học 402 của khoa hóa.
Nam sinh này là bạn cùng lớp của Bạch Oánh khi còn sống, nếu lúc này Bạch Oánh vẫn còn sống, hôm nay cô ấy cũng sẽ đến 402 để nghe giảng.
Trong lớp học, sinh viên đã ngồi gần hết. Tôi tìm một chỗ ngồi ở cuối cùng, đưa tay chạm vào chiếc bình thủy tinh trong suốt ở bên hông.
Trước khi đến tôi đã cân nhắc tình trạng tinh thần vẫn còn sợ hãi của Bạch Oánh, cộng thêm sợ cô ấy bị kích động chạy loạn, tôi đã nhờ hiệu trưởng lấy một chiếc bình phong hồn để nhốt cô ấy vào trong.
Tôi và cô ấy đã hứa với nhau, chỉ cần phát hiện ra bất kỳ ai khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái, cô ấy sẽ gõ nhẹ vào thân bình để nhắc tôi—-
Nếu không phải chết do tự tử, thì oán niệm tiềm thức của cô ấy sẽ có cảm ứng với hung thủ, đây là manh mối duy nhất mà tôi có thể lợi dụng trước mắt.
Lúc này, Bạch Oánh ngồi xổm ở một chỗ trong góc bình không nhúc nhích, rất yên tĩnh.
Xem ra những người ngồi trong lớp học hiện tại, không có liên quan gì đến cái chết của cô ấy.
Nhưng yên tĩnh này chỉ kéo dài được một lúc.
Vài phút sau, một người đàn ông trung niên bước vào lớp học, theo sau là một cô gái chạy vào thở hổn hển suýt nữa đến trễ.
Bạch Oánh trong bình phong hồn giống như có phản ứng, bỗng nhiên bắt đầu chạy lung tung khắp nơi, tay không ngừng đập vào thân bình.
Tôi lập tức tinh thần căng thẳng, quay sang nhìn người đàn ông đó.
Hắn tên là Đỗ Chấn Hoa, là trưởng khoa hóa học của Đại học Lăng Nghi, cũng là giáo viên của Bạch Oánh.
Từ khi hắn bước vào lớp học, Bạch Oánh đã luôn bồn chồn lo lắng, mà khi hắn vừa giảng bài vừa đi tới bên tôi, Bạch Oánh lo lắng đột nhiên lên đến đỉnh điểm.
Cô ấy bắt đầu điên cuồng mà đập đầu vào thân bình, bình phong hồn phát ra tiếng ong ong chấn động, giống như từ trong miệng Bạch Oánh phát ra tiếng kêu ai oán.
Tôi giữ chặt thân bình, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy thịt dữ tợn của Đỗ Chấn Hoa.
Liên tưởng đến lời Bạch Oánh nói trước đây là sau khi ngủ dậy sẽ bị thương, một từ lập tức xuất hiện trong đầu tôi——
Xâm phạm.
Nếu suy đoán của tôi là đúng, thì cái chết của Bạch Oánh, Đỗ Chấn Hoa tuyệt đối không thể thoát khỏi liên quan.
9.
Để ngăn chặn tinh thần của Bạch Oánh hoàn toàn suy sụp, tôi dùng một mảnh vải đen che kín bình phong hồn.
Tầm nhìn nhìn ra bên ngoài bị ngăn cách, cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại.
Sau khi trấn an Bạch Oánh xong, tôi theo dõi Đỗ Chấn Hoa cả ngày, nhưng không phát hiện ra bất kỳ điều bất thường nào ở hắn.
Dù là lên lớp trước mặt mọi người, hay tôi giả làm học sinh đến văn phòng để hỏi han vấn đề, hắn đều thể hiện rất bình thường.
Ngay cả khi chỉ có hai người tôi và hắn trong văn phòng, hắn cũng không có bất kỳ hành động tuỳ tiện nào.
Thậm chí bởi vì câu hỏi của tôi quá đơn giản, hắn mắng tôi đến máu chó phun đầu một trận.
Thật đúng là một con cáo già trầm ổn.
Nhưng không sao, chỉ cần dẫn Đỗ Chấn Hoa đến nơi Bạch Oánh từng chết đuối, tôi sẽ có cách buộc hắn nói ra những gì hắn đã làm với Bạch Oánh.
Hắn có giấu kín đến đâu cũng vô dụng.
Để lại một câu truy tung chú trên người Đỗ Chấn Hoa, tôi đến căn hộ thuê bên ngoài trường của Bạch Oánh trước đây, chuẩn bị bố trí trước một chút.
Gia cảnh Bạch Oánh khá giả, ăn mặc và tiền sinh hoạt từ trước đến nay cha mẹ chưa bao giờ bạc đãi cô ấy.
Kể từ lúc cô ấy quyết định thi đại học, liền chuyển ra khỏi ký túc xá trong trường, thuê một căn hộ bên cạnh trường để yên tâm ôn thi.
Chỉ là cô ấy có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến, chính mình sẽ chết ở chỗ này.
Bởi vì có mạng người, người chết lại là sinh viên trường đại học bên cạnh, căn phòng này vẫn luôn trống không, không ai dám ở.
Tôi cạy cửa ra dễ như trở bàn tay, nhưng mới vừa bước vào nhà, tôi đã cảm thấy một luồng khí không bình thường.
Nơi này có gì đó không ổn.
Bạch Oánh đã chết được nửa năm rồi, trong thời gian đó, thông tin của môi giới cho thấy căn hộ này chưa từng có người ở, lẽ ra phải phủ đầy bụi bặm mới đúng.
Căn phòng trước mắt quả thực rất bừa bộn, nhưng không phải là bẩn lâu ngày không có ai ở, ngược lại tràn ngập hơi thở của cuộc sống.
Trên sàn nhà lon nước ngọt vứt lung tung, thùng mì ăn liền tràn ra từ thùng rác, còn có trên bàn trà chất đầy cuộn giấy ăn và que xiên nướng BBQ...
Mùi thức ăn và rác rưởi tràn ngập toàn bộ căn phòng, nhưng không có mùi thối rữa, cho thấy những thức ăn này đều là mới ăn trong vài ngày qua.
Vậy mà lại có người ở đây.
Tôi chưa kịp suy nghĩ kỹ, đột nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa phía sau bị mở ra.
Có người sắp bước vào!
Tôi nhanh chóng trốn vào phòng của Bạch Oánh lúc trước, áp sát vào phía sau cửa, chú ý đến động tĩnh trong phòng khách.
"Hôm nay sao có nhiều tiết thế, ngồi trong lớp cả ngày, chán chết đi được, em sắp phát điên rồi!"
Một cô gái vừa đi vào cửa vừa than thở, nghe tiếng bước chân, cô ta không giống như đang nói điện thoại, có lẽ có người cùng cô ta vào nhà.
Quả nhiên, nhanh chóng có giọng nam vang lên: "Em không muốn đi học thì trốn đi là được chứ gì, còn có một năm rưỡi nữa là tốt nghiệp rồi, còn giả bộ làm cô gái ngoan ngoãn gì nữa."
Xuyên thấu qua kẹt cửa không thể nhìn rõ mặt của cô gái, nhưng có thể nghe ra cô ta cực kỳ ghét bỏ nói: “Anh không biết đâu, từ khi Bạch Oánh xảy ra chuyện, ông già Đỗ Chấn Hoa kia quản lý cực nghiêm khắc, không chỉ không thể trốn lớp học của hắn, hắn còn phải kiểm tra danh sách điểm danh của các lớp học khác, giống như một Diêm Vương vậy đó."
“Xem ra bạn cùng phòng của em chết, đối với hắn ảnh hưởng còn rất lớn."
Nam sinh cười khẩy một tiếng, trong giọng điệu tràn đầy vui sướng khi người gặp hoạ, như thể những gì hắn nói không phải là mạng người, mà là một món đồ râu ria vứt bỏ.
Quả nhiên, Đỗ Chấn Hoa và cái chết của Bạch Oánh có liên quan!
Nhưng một điều khác khiến tôi quan tâm là, hắn nói nữ sinh này là bạn cùng phòng của Bạch Oánh.
Bạch Oánh lúc còn sống thuê căn hộ thì đúng là cùng sống chung với một nữ sinh tên là Trịnh Mi.
Nhưng ngày thường Trịnh Mi trầm mặc ít nói, không thích nói chuyện, cũng rất nhút nhát, ít khi xuất hiện.
Thậm chí trong ký ức của Bạch Oánh, ngay cả khuôn mặt của cô ta cũng mơ hồ không rõ.
Tôi cau mày.
Một nữ sinh nhút nhát, sao có thể dám giống như không có việc gì mà tiếp tục sống ở nhà ma?
Nghi ngờ vừa mới nảy sinh, hai người đã bước vào phòng khách.
Bọn họ hẳn là một cặp tình nhân, trên sofa mau chóng vang lên tiếng chơi đùa.
Nghe thấy vậy tôi cứng đờ cả mặt.
Để một đứa độc toàn thân như tôi nghe loại âm thanh này, có khác gì việc lừa chó vào nhà rồi giết nó không chứ?
Nhưng nội tâm phàn nàn nhanh chóng bị dập tắt.
Bởi vì tôi nghe thấy nam sinh nói: "Chúng ta hay là làm gì đó kích thích đi, đến phòng của Bạch Oánh nhé?"