• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Cừu hai chân (2 Viewers)

  • Chương 3

08.
Chiều chủ nhật tôi trở lên, chị Vương đã bị đuổi việc rồi.

Lúc tôi đến, ông Trương đang bưng một cái tủ đông mini có chứa đồ bên trong, đang gấp gáp chuẩn bị đi.

Thấy tôi, ông ta dặn mấy câu.

"Nếu Lạc Lạc thích cô thì cô cứ yên tâm làm ở đây đi."

"Chị Vương bị cho thôi việc rồi, trong lúc tuyển bảo mẫu mới, cơm ngày ba bữa tôi sẽ cho người mang lên đây."

"Trên bàn là thịt cừu để phần cho cô, cô nếm thử đi."

Nói xong thì đi.

Khoái Khoái Lạc Lạc thì hào hứng chạy lại: "Cô Tiểu Lam, cô ăn thử thịt cừu ba con làm đi, để riêng cho cô á."

Tôi nhìn cái bàn, còn Lạc Lạc thì nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh.

Cừu hả? Nhưng mà ở đây đâu có nuôi cừu? Tôi thắc mắc.

Nhưng tôi cứ nghĩ thịt này đem từ trang trại khác tới.

Trên bàn là đĩa cừu om đỏ tươi bóng dầu, mùi thơm hấp dẫn kích thích dạ dày tôi.

Không hổ là cừu chăn thả riêng!

Nhưng đồng thời, không hiểu sao tôi cứ có một linh cảm là không được ăn, không được ăn.

Chắc là mấy ngấn mỡ trong người tôi phản đối, tôi không thèm để ý.

Tôi thấy thèm thật, trên mặt trông rất bình tĩnh, chứ trong lòng muốn cắn một miếng lâu rồi.

Tôi ngồi xuống bàn, đang định động đũa thì Khoái Khoái gâu một tiếng rất to.

Lạc Lạc la nó: "Khoái Khoái!"

Tôi cười cười xoa đầu Khoái Khoái, nói với Lạc Lạc: "Khoái Khoái cũng muốn ăn đó."

Lạc Lạc lại nói: "Khoái Khoái không ăn đâu. Hôm qua ba con cho nó một cái xương đùi, nó cũng không chịu gặm."

"Hôm qua nó cũng không cho con ăn. Ba con phải nhốt nó ngoài cửa con mới ăn được á."

Lạc Lạc nói tiếp: "Hôm qua ba giec con cừu già á! Lúc trước con ghét ăn cừu già nhất, mà giờ con thấy cũng ngon lắm."

"Con ăn cừu già vì cô hoài luôn cũng được."

Nói xong, nó vò đầu Khoái Khoái: "Khoái Khoái ngốc! Con cừu đầu đàn này thích ăn h...iếp mày nhất mà mày cũng không chịu ăn."

Khoái Khoái không ăn?

Chắc là Khoái Khoái không thích ăn thịt cừu, bình thường tôi cũng không thấy bảo mẫu cho nó ăn thịt cừu sống.

Tôi cười trộm trong lòng, cũng thật khéo chọn, chủ thì thích thịt cừu nhất, chó lại chẳng chịu ăn.

Mùi thịt cừu trên bàn cứ xông thẳng lên mũi tôi.

Tôi nhịn không nổi nữa, cầm đũa gắp một miếng.

Vừa chạm đũa vào, đã có thể cảm nhận được thịt mềm đến mức nào, tươi ngon mọng nước và không hề có mùi cừu.

Khoái Khoái lại sủa to một tiếng.

Nó quơ chân trước lên bàn, đẩy đĩa thịt cừu rớt xuống.

Chiếc đĩa sứ trắng rơi trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh. Một ít nước thịt dính vào lông Khoái Khoái.

Bình thường tôi rất dễ tính, nhưng bây giờ cũng phải bực mình, gõ đầu Khoái Khoái mấy cái.

"Khoái Khoái!"

Nó ngồi chồm hổm bên cạnh, cúi đầu không dám nhìn tôi, ư ử nghẹn ngào.

Tôi lại mềm lòng, thôi kệ, mấy miếng thịt cừu thôi mà.

Liếc nhìn đĩa thịt non mềm dưới đất, tôi lại tham lam, cứ như bị m...a nhập vậy.

Nhưng vẫn ngại không dám nhặt lên. Nếu có mình tôi, tôi nhất định sẽ tuân thủ "Định luật ba giây bảo toàn thức ăn."

Mà giờ có Lạc Lạc ở đây, tôi không muốn để nó nghĩ cả đồ ăn trên đất tôi cũng tiếc.

Tôi lau dọn sạch sẽ, xoa xoa đầu an ủi Khoái Khoái.

Lạc Lạc chạy lại ôm tay tôi, nói chừng nào nó học được sẽ nấu cho tôi ăn.

Rồi bọn tôi cùng đè Khoái Khoái ra tắm.

Bình thường nó ghét nước lắm, lần nào tắm cũng muốn tẩu thoát khỏi wc.

Mà giờ lông nó đầy dầu mỡ, Khoái Khoái khó chịu nhưng vẫn không muốn tự liếm, bèn ngoan ngoãn theo tôi vào wc tắm rửa.

Lúc tắm, ngửi được mùi thịt trên người Khoái Khoái, tôi vẫn nhung nhớ tới món cừu om kia.

Trong lòng cũng thầm nhủ, tay nghề người ta tốt ghê, nhìn thôi đã thấy ngon, hèn chi mở luôn mấy cái trang trại nuôi cừu.

Tôi tiếc hùi hụi, nhưng vẫn tự an ủi bản thân, sau này sẽ có cơ hội ăn tiếp thôi.

09.
Tối đó, dỗ Lạc Lạc ngủ xong, tôi trằn trọc trên giường, mãi không ngủ được.

Thường thì buổi tối chị Vương sẽ chuẩn bị trái cây, giờ chị Vương đi rồi, trái cây cũng không có nên tôi hơi đói bụng.

Ban đầu chỉ hơi đói thôi, mà tôi nghĩ một hồi, đầu óc lại bay tới đĩa thịt cừu om lúc chiều.

Nước miếng trong miệng chảy ròng ròng, cái bụng cũng kêu ọc ọc.

Tôi ôm cái bụng đói cồn cào, quyết định xuống bếp hấp bánh bao ăn.

Phòng tôi trên lầu hai, phòng của Lạc Lạc nằm đối diện, cái ổ của Khoái Khoái thì đặt trước cửa phòng Lạc Lạc.

Sợ làm Lạc Lạc tỉnh, tôi xỏ dép đi khẽ trên hành lang, không đóng cửa phòng.

Khoái Khoái thấy tôi bước ra, nhẹ nhàng cọ đầu vào chân tôi.

Ban đêm, căn nhà rất yên tĩnh, đèn hành lang không bật, bóng tối cứ lắc lư trước mặt.

Lúc tôi bước đến cầu thang, Khoái Khoái cứ cản đằng trước, không cho tôi xuống dưới.

Còn tôi đang vội xuống bếp, đói đến hoa mắt, cứ có cảm giác lại nghe được mùi thịt cừu om thơm phức lúc chiều.

Tôi đến cửa cầu thang, lúc đang định bước xuống thì thấy một người đàn ông ngồi gục đầu trước bàn ăn, tôi giật bắn cả mình.

Nhìn kỹ lại, hóa ra là ông Trương.

Không ngờ khuya vậy rồi mà ông ấy vẫn về nhà.

Trước mặt ông ấy là mấy đĩa thịt, bên trong là thịt cừu đỏ tươi thơm phức tôi nhớ nhung chiều giờ.

Tôi nuốt nước miếng.

Nhưng không có chai mặt đi xuống.

Thật ra tôi không thích ở gần ông ta lắm, còn thấy hơi sợ nữa.

Không biết ông ta có coi thường tôi không, nhưng ánh mắt ông ta nhìn mình lúc nào cũng làm tôi không thoải mái.

Tôi thà ở với chị Vương còn hơn đứng gần ông ta.

Mấy đĩa thịt bày trên bàn là thịt cừu om, hình như mới nấu.

Ông ta đưa lưng về phía cầu thang, không phát hiện ra tôi, cứ tự nhiên ngấu nghiến từng miếng từng miếng thịt cừu. Không hiểu sao tôi lại thấy buồn nôn.

Tôi lặng lẽ đứng trên cầu thang hồi lâu, thấy ông Vương cứ như một con thú hoang đói bụng từ rất lâu rồi.

Nhìn như ba mẹ Chihiro ham ăn tục uống trước quầy đồ ăn vậy.

Tôi khẽ khàng lui về sau, thuận tay xoa đầu Khoái Khoái một cái.

May mà nó cản lại, không thì tôi đã xuống dưới rồi.

10.
Tôi giống như bị tẩu hoả nhập ma, cứ nhắm mắt lại là nghĩ tới đĩa thịt cừu kia.

Trong mộng, cuối cùng tôi cũng ăn được cừu om, quả là ngon lành đúng như tôi tưởng tượng.

Bỗng chị Vương từ đâu xuất hiện, trên người đầy máu, liên tục nhét thịt vào miệng tôi: "Ăn đi! Ăn đi!"

Miếng thịt trong miệng bỗng đầy dầu mỡ, tanh tưởi vô cùng.

Tôi đẩy chị ta ra, nhưng phát hiện mình còn chút sức nào.

Tôi sợ đến tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi.

Lúc nằm trên giường, trong lòng tôi vẫn còn sợ, chắc là vì tôi quá thèm đĩa thịt cừu kia nên mới mơ thấy giấc mộng như vậy.

Tôi bị nhập thật rồi, dưới đáy lòng thế mà đang thầm mong: Đêm qua ông Trương đã về, vậy hôm nay sẽ nấu thịt cừu cho bọn tôi ăn tiếp nhỉ?

Nhưng lúc tôi xuống lầu thì hình như ông ấy không có nhà, chắc gấp gáp rời đi lúc sáng. Không lẽ hôm qua gấp trở về như vậy là để ăn thịt cừu thôi sao?

Bọn tôi ăn sáng qua loa rồi bắt đầu chương trình học tập vui chơi buổi sáng. Nhưng trong lòng tôi cứ bồn chồn, cho đến khi Lạc Lạc lên tiếng: "Cô ơi, con thèm quá, trưa nay mình lén nấu thịt cừu ăn nha?"

Tôi mừng phát khóc, bên ngoài vẫn giả bộ thản nhiên nhưng trong lòng thì vui lắm.

Lạc Lạc phấn khởi kéo tôi vào bếp, nói dẫn tôi đi lấy thịt cừu.

Tôi cũng vui muốn chec, cuối cùng cũng được ăn.

Tôi không có tật xấu gì khác ngoài tham ăn.

Sợ Khoái Khoái lại quậy, bọn tôi nhốt nó ngoài cửa rồi mới vào phòng bếp.

Lạc Lạc mở ngăn đá tủ lạnh ra, thất vọng "A" một tiếng: "Rõ ràng hôm qua con thấy ba ba bỏ mấy miếng thịt vô đây."

Tôi nhớ tới mấy đĩa thịt lúc khuya, nói: "Chắc hôm qua ba con về lấy ra ăn rồi."

Lạc Lạc chau mày suy nghĩ, nói với tôi: "Con biết rồi, chắc ba ba để dưới tầng hầm, con dẫn cô xuống đó. Mảnh giấy ba ba xem lúc nấu ăn cũng để dưới đó."

Tờ giấy kia chắc là công thức nhỉ.

Tôi biết thế này là xấu, đó chắc chắn là công thức độc quyền của nhà họ Trương, tôi không nên xem trộm.

Nhưng tôi lại không ngừng kiếm cớ cho bản thân: Nếu họ đã cho tôi ăn, nghĩa là không xem tôi như người ngoài, đã vậy thì hôm qua chưa kịp ăn, hôm nay tự nấu cũng không sao cả.

Chủ nhà không ở đây, chị Vương cũng đi rồi, chỉ cần Lạc Lạc không nói sẽ không ai biết.

Thế nên tôi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc, cười đồng ý.

Tầng hầm nằm ngay dưới cánh cửa nhỏ phòng bếp, nó thực chất là một kho chứa đồ nhỏ.

Xuống tới nơi, tôi phát hiện ở đây không hề có tủ đông nào chứa thịt cả.

Lúc tôi đang thắc mắc, Lạc Lạc lấy một cái hộp trong tủ chén ra, chỉ vào tay nắm phía sau cái hộp: "Cô ơi, xoay cái này là vào lấy thịt được rồi."

Nó còn kề tai tôi nói nhỏ: "Ba ba cứ nghĩ con không biết, con phát hiện ra lâu rồi!"

Lý trí nói với tôi, nếu thịt cừu và công thức bí mật được giấu kín đến vậy, tôi không nên chạm vào.

Nhưng thật không may, lúc này tôi đang vô cùng mất lý trí.

Tôi giống như bị m..a nhập, cố chấp muốn ăn thử.

Giống như nhân vật chính trong truyện cổ tích, càng được dặn không mở cửa căn phòng nào, thì càng bị nó mê hoặc.

Ngay khi tôi xoay tay cầm, tủ chén chậm chạp di chuyển, lộ ra một cầu thang nhỏ hẹp.

Lạc Lạc hưng phấn nắm chặt tay tôi, đi xuống.

Càng đến gần, mùi m..áu tươi càng dày đặc.

Giống y như vũng máu ngày tôi phỏng vấn.

Tôi oán thầm trong lòng: Không lẽ ông Trương giec cừu trong này? Mùi còn chưa bay hết kìa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom