• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Cừu hai chân (1 Viewer)

  • Chương 1

01.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi tìm được một công việc - làm gia sư tại nhà.

Nhiều người cho rằng nghề này là thấp kém, không khác gì với bảo mẫu, nhưng tôi thì cần mức lương 50.000 tệ mỗi tháng này.

*50.000 tệ = xấp xỉ 163 triệu Vnđ.

Trách nhiệm chủ yếu của tôi là chăm sóc một bé trai 7 tuổi, phụ đạo bài tập, giúp bé hình thành những thói quen tốt, chơi với bé.

Địa điểm phỏng vấn nằm ở trên núi, chị Vương bảo mẫu của chủ nhà lái xe xuống chân núi đón tôi.

Thật ra mới lên xe năm phút tôi đã thấy hối hận, ngoài trời thì âm u, ô tô thì cứ vòng vèo trên một con đường núi quanh co.

Dọc đường đi không một bóng người, cũng không có nhà cửa gì, ven đường chỉ có một khu rừng xanh tốt.

Tôi bắt đầu hơi hối hận vì không nói trước với bạn bè, lỡ có chuyện gì thì chẳng ai biết tôi ở đâu mà tìm.

Xe chạy trên con đường núi quanh co một lúc lâu, tôi mới thấy trên đỉnh núi có một căn nhà nhỏ phong cách Châu u, có vẻ đã xây dựng lâu năm.

Từ lúc lên núi, trời rất âm u, có vẻ như sắp mưa. Mây đen che kín bầu trời làm căn nhà có vẻ tối tăm u ám.

Trước cửa nhà là mấy cây hoè xanh tốt, tôi đi ngang không khỏi đánh cái rùng mình, cây hoè chí âm, không thích hợp trồng trong sân nhà.

Lúc chở tôi lên núi, chị Vương có giới thiệu, ông Trương chủ nhà rất thích ăn thịt cừu, nhất là cừu được nuôi thả, nên ông ta đã khoán rất nhiều ngọn núi giống vậy, lập trang trại chăn cừu.

Nhưng trên đường đến đây, tôi nào thấy động vật sống gì.

"Núi này cũng nuôi thả cừu ạ?"

"Ở đây? Lúc trước có, giờ hết rồi, giờ có cô giáo Tiểu Lam rồi đó thôi?"

Tôi? Tôi thì sao? Tôi cũng có phải cừu đâu.

Chị Vương lại nói tiếp: "Sợ cừu có mùi, ảnh hưởng tới cô giáo, nên trước khi cô tới đã giải quyết xong xuôi rồi."

Tôi âm thầm ghi nhớ thông tin chủ nhà mà chị Vương mới nhắc.

Lúc sắp vào tới nhà, tôi thấy trên đất có một vũng m...áu lớn.

Trong đầu tôi lập tức nhớ lại mấy tin hình sự mình hay xem.

Tưởng tượng một hồi thì đâm ra lo lắng, có khi nào tít báo ngày mai là "Một sinh viên nữ lên núi phỏng vấn, bị giec hạ...i dã man và ném x..ác vào rừng."

Chị Vương vịn vai tôi, nhìn chằm chằm, cười đầy ẩn ý.

Đến khi tôi toang bỏ chạy tới nơi, chị ấy mới cười lên ha hả: "Sợ hả, này là m...áu cừu đó, hôm qua ông chủ nghe nói cô tới nên xử lý luôn con cừu cuối cùng."

À à, thì ra là cừu.

Nhưng mà tôi vẫn thấy khó hiểu: "Cừu nhiều m..áu thế cơ ạ?"

Tôi chưa nuôi dê bò bao giờ, không biết nên thấy rất lạ.

Nghĩ lại thì tôi thấy ở đây nuôi cừu tiếp cũng không sao, trang trại lớn thế này mà. Ở lại đây hai tháng, có mấy con vật nho nhỏ ở cùng cũng thấy vui.

Lúc ngang qua vũng m...áu, hình như tôi thấy chị Vương có liếm môi.

02.
Lúc sắp vào nhà, tôi thấy một con chó có bộ lông đen trắng nằm dưới hiên tránh nắng, thấy người, nó vui vẻ chồm lên, cái đuôi quay tít như cánh quạt.

Tới gần hơn mới biết, đây là một con Border Collie, hình như chị Vương không ưa nó lắm: "Tránh ra, con chó ngu này, thấy người là mừng, không biết sao ông chủ kiếm đồ ngu mày về chăn cừu nữa!"

Thau thức ăn của chó để bên cạnh, bên trong có mấy miếng thịt còn dính m...áu, không nhìn rõ thịt gì.

Có lẽ đây là phương pháp cho ăn đồ sống được nhiều chủ nuôi giàu có ủng hộ, tức là họ sẽ cho chó ăn thịt sống để giữ lại tập tính săn mồi hoang dã của chúng.

Thấy miếng thịt đầy m...áu trong chén, tôi nhớ có một lời đồn, nói là chó đã gặp m...áu thì không nên nuôi, vì người ta sợ nó không bỏ được bản chất hoang dã.

Mà không hiểu sao, con chó này không thích thú gì miếng thịt trong chén.

Chị Vương lầm bầm chử...i: "Chó ngu, thịt cừu người ta muốn ăn không được, cho nó nó còn chê."

Tới nhà, chị Vương đẩy nhẹ cánh cửa đang khép hờ, tủm tỉm vỗ vỗ vai tôi, thì thầm: "Vô đi, chắc ông chủ sẽ vừa lòng cô đó."

Tôi thấy hơi ngạc nhiên, mới gặp có nửa ngày mà ấn tượng của chị Vương với tôi tốt vậy sao, nghĩ vậy rồi hồi hộp bước vào nhà.

Phòng khách được trang hoàng vô cùng tráng lệ, nhưng đem tới cảm giác áp lực cho người nhìn.

Trên chiếc sô pha bằng da thật có một người đàn ông khoảng ba bốn chục tuổi, mỉm cười nhìn tôi.

Ông ta đang cười, nhưng tôi thấy áp lực khó hiểu, ánh mắt ông ta nhìn tôi cũng khiến tôi không thoải mái lắm.

"Cô giáo Tiểu Lam đúng không?"

Tôi bỏ qua hết mấy cảm giác kỳ lạ, rụt rè gật đầu một cái, đang định giới thiệu bản thân.

Tôi cần công việc này.

Người nọ lại lên tiếng, chặn bài giới thiệu của tôi trong miệng: "Tôi xem qua sơ yếu lý lịch của cô rồi, rất phù hợp với yêu cầu của gia sư tại nhà."

"Khỏi nói mấy cái khác, tôi nói thẳng điều kiện làm việc luôn."

"Tôi cho cô một tháng, trong thời gian này mà làm không tốt yêu cầu công việc, thì cô không gánh nổi hậu quả đâu."

Hậu quả? Mất việc thôi chứ còn gì khác nữa đâu.

"Tôi có mỗi một đứa con, thương nó không hết. Mà bình thường tôi bận đi làm, không có thời gian ở với nó, nên mới tìm gia sư tại nhà học cùng chơi cùng chơi với nó."

"Cô giáo trước cũng không làm tốt, nên tôi có phạt cô ta nhè nhẹ, chắc giờ cô ta đang hối hận lắm."

Thấy tôi còn đứng, ông ta phất tay, ý bảo tôi ngồi.

Rồi mới nói tiếp: "Cô thấy đó, ở đây là một trang trại lớn. Con người tôi ấy à, rất thích ăn thịt cừu, nhất là cừu được chăn thả, thường xuyên vận động, chạy tung tăng khắp núi."

"Cừu kiểu này thịt ngon lắm, ăn một lần là nhớ mãi không quên."

"Ở chỗ khác tôi cũng nuôi rất nhiều cừu, cả chó chăn cừu nữa. Con ở đây tên là Khoái Khoái, tôi mới mua mấy ngày trước. Giờ còn nghỉ hè thì để nó ở đây chơi với Lạc Lạc, chừng nào Lạc Lạc khai giảng, tôi sẽ đưa nó tới chỗ khác chăn cừu."

"Cô tới đây ở, không phải làm việc nhà, có chị Vương làm rồi. Còn Khoái Khoái với Lạc Lạc thì cô toàn quyền chăm sóc, trừ nấu ăn ra. Mỗi ngày phải dẫn tụi nó chạy bộ ít nhất một tiếng đồng hồ, chó của tôi là chó chăn cừu, phải đảm bảo đủ lượng vận động."

“Bình thường tôi không sống ở đây, có ba người ở thôi. Nhưng ngoại trừ phòng cô, phòng ăn với sân ra, tôi không muốn cô đặt chân tới bất cứ chỗ nào khác."

Tôi gật đầu đồng ý, một gia sư như tôi cũng không muốn đi loanh quanh tò mò chỗ riêng tư trong nhà chủ.

Cuối cùng, ông ấy còn nhắc lại lần nữa: "Cô chỉ có đúng một tháng. Nếu trong thời gian này cô không làm tốt việc của mình, hậu quả cô không gánh nổi đâu."

Tôi vẫn thắc mắc, đơn giản là đuổi việc thôi mà đúng không?

Nhưng lúc nói câu này, ánh mắt ông ta rất đáng sợ, cứ như... nếu tôi không làm tốt, ông ta sẽ ăn tôi luôn vậy.

Tôi lập tức cam đoan mình sẽ chăm sóc tốt cho Lạc Lạc.

Phỏng vấn xong, lúc tôi ra về, chị Vương lại đột ngột bay tới, bàn tay ma quái vươn tới từ đằng sau, chụp lấy tay tôi: "Em gái, ông chủ đồng ý giữ em lại nhỉ?"

"Tôi làm ở nhà này ba mươi mấy năm, còn không hiểu ông chủ hay sao?"

Ba mươi mấy năm? À, chắc là lúc ông chủ Trương vừa tới đây thì chị Vương cũng vào làm.

Chị Vương lại nhắc tôi: "Con gái mấy em á, đứa nào cũng tốt, mà hơi ít vận động, em mà có da có thịt hơn tí, thân hình cân đối là đẹp rồi."

Tôi không thích người khác soi mói dáng người mình, nên không trả lời.

Lúc ra ngoài lại đi ngang vũng m..áu kia, dưới ánh mặt trời th...iêu đốt, vũng m...áu đỏ sẫm lại, bắt đầu bốc mùi khó chịu, khiến tôi thấy buồn nôn.

03.
Tôi về phòng trọ thu dọn hành lý để hôm sau lên núi.

Gia sư tại nhà làm sáu ngày nghỉ một ngày, cuối tuần là được xuống núi.

Mỗi ngày tôi dậy lúc bảy giờ rưỡi, gọi Lạc Lạc dậy rồi cho bé đọc sách nửa tiếng, tám giờ bắt đầu ăn sáng.

Bình thường chị Vương không ngồi chung bàn với bọn tôi, chỉ làm xong bữa cho hai người một chó rồi đi chỗ khác ăn.

Tôi và Lạc Lạc sẽ ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ăn nhỏ hình vuông, còn Khoái Khoái thì có riêng một cái bàn lùn đặt bên cạnh.

Sau khi ăn sáng, tôi sẽ cho Lạc Lạc luyện chữ nửa tiếng.

Đến chín giờ là tới giờ thể dục và dắt chó đi dạo, tôi sẽ dẫn Khoái Khoái Lạc Lạc ra ngoài, tung tăng trên đồng cỏ.

Tôi rất thích dẫn hai nhóc đó ra ngoài, lúc ở trong nhà, trừ phòng mình ra thì tôi cứ nghe mùi máu tươi thoang thoảng khắp nơi.

Cả ngọn núi đều là của ông Trương, nên cũng không cần xích chó, Khoái Khoái chơi đến là tự do.

Chó chăn cừu trời sinh hoạt bát, năng lượng lúc nào cũng dư thừa.

Khoái Khoái rất thích rượt theo bọn tôi chạy khắp nơi.

Trò chơi yêu thích của ba chị em là "Chăn cừu".

Khoái Khoái không hổ là Border Collie - loài chó có chỉ số thông minh cao nhất trên thế giới, gien trong người nó còn là gien chăn cừu, chơi mấy ngày đã học được cách phối hợp giữa miệng với cơ thể, đuổi tôi với Lạc Lạc vào chung một chỗ.

Bọn tôi cũng rất thích làm "cừu" cho nó chăn.

Khoái Khoái "làm việc" xong thì tự hào lắm, cái đuôi ngoáy tít lên trời.

Ba chị em chơi mệt thì ngã lên bãi cỏ, tôi và Lạc Lạc nằm sải lai như hình chữ đại, Khoái Khoái sẽ ghé vào bên cạnh chúng tôi, há miệng thở khì khì.

Ăn trưa với nghỉ trưa xong, trước tiên chúng tôi đọc sách hai ba tiếng, sau đó lại dắt nhau ra ngoài chơi.

Nắng quá thì núp dưới giàn hoa phủ đầy dây leo để chơi đùa.

Trên núi có một dòng sông cạn nhỏ, có khi chúng tôi cũng đến đó chơi. Tôi và Lạc Lạc kiếm một ít nhánh khô quăng xuống nước, Khoái Khoái sẽ hào hứng ngậm trở về.

Mà mấy việc này không được cho chị Vương biết.

Có lần tôi nói mua cho Khoái Khoái một trái banh để chơi, bị chị Vương nghiêm túc phê bình: "Nó là chó chăn cừu, không phải chó cảnh nuôi chơi, ngày nào cũng chỉ biết chơi!"

"Thay vì nghĩ mấy cái này thì cô chạy thêm một vòng quanh trang trại đi, tốt cho cơ thể."

"Cô đừng hòng làm biếng, nếu mọi người vận động không đủ, tôi sẽ nói với ông chủ."

Tôi chỉ có thể bĩu môi gật đầu: "Em biết rồi."

Khoái Khoái Lạc Lạc cũng hết vui, chạy đi mất.

Sau khi ăn tối xong, Lạc Lạc thường ngồi đối diện, hoặc là dựa hẳn vào lòng tôi, hai chị em cùng đọc truyện cổ tích.

Ban đầu Lạc Lạc có hơi nhát, không dám chơi với tôi.

Tôi bèn một tay ôm Khoái Khoái, một bên giả giọng chó con nói chuyện với ẻm: "Gâu gâu gâu, cậu chủ nhỏ ơi, sao cậu không muốn chơi với tụi tui?"

Nói rồi một người một chó xông tới quậy Lạc Lạc tưng bừng.

Lạc Lạc mới đầu còn nghiêm mặt như ông cụ non, sau chịu hết nổi cũng phỉa phì cười, chơi cùng chúng tôi.

Thằng bé cứ hay đang vui thì lại lo lắng nhìn tôi một cái, thấy tôi không nói gì mới chơi tiếp.

Tôi cũng không biết Lạc Lạc đang lo cái gì.

Vài ngày sau, thằng bé quen rồi, đến ôm cánh tay tôi lắc lắc: "Con thích cô giáo lắm, con không muốn cô đi đâu."

Ở đây một tuần mà tôi mới gặp chủ nhà có một lần.

Đầu tiên, ông ấy gọi Lạc Lạc ra nói chuyện riêng, rồi kiểm tra bài tập của em ấy, nói mấy câu với chị Vương, cuối cùng mới đến gặp tôi.

"Cô làm tốt lắm, Lạc Lạc cũng rất thích cô, tôi rất vừa ý."

Nói xong tôi biết mới, trước tôi có một giáo viên vừa không thích thằng bé vừa không thích chó.

Mỗi ngày người nọ chỉ dắt chó đi dạo đúng hai tiếng đồng hồ cho hoàn thành nhiệm vụ, chưa bao giờ dẫn Lạc Lạc với chó đi chơi.

Tôi đoán tại người nọ không đối xử tốt với Lạc Lạc, nên lúc đầu nó mới sợ tôi như vậy.

Đến một ngày nọ, con chó kia không nhịn được cắn cô giáo một cái.

Ông Trương xử lý con chó cắn người, nói nó "Phá vỡ quy tắc."

Cũng vì vậy mà ông Trương mới biết bình thường cô giáo đó làm ăn ra sao, rồi sa thải người nọ.

Nên mới thuê tôi.

...

Ngày nghỉ đầu tiên tới rất nhanh, tôi còn không nỡ về.

Mới ở chung với Khoái Khoái Lạc Lạc một tuần, mà giờ tôi còn không nỡ xa tụi nó một phút.

Khó khăn duy nhất trong công việc này là chị Vương -- người luôn dùng ánh mắt mang tính xâm lược dò xét tôi, cứ như thể tôi là một đồ vật vậy.

Mỗi khi tôi lễ phép nhìn lại, chị ta luôn đánh mắt xem thường rồi quay mặt đi chỗ khác.

Tôi thấy chị ấy cứ như tâm thần phân liệt vậy, là một người hoàn toàn khác với chị Vương nhiệt tình hôm tôi đến phỏng vấn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom