• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Cuộc minh hôn của quỷ (1 Viewer)

  • Chương 4 END

13.

Vẻ mặt Phong Phúc bối rối, như thể chột dạ, lùi về phía sau như hận không thể ngồi luôn xuống:

“Chị… không phải là chị đang nghi ngờ em gi.ết Tiểu Yểu đấy chứ?”

Em ấy lắc đầu và run rẩy nói:

“Chị, mẹ của chúng ta nói con bé đó là cô dâu được nuôi từ bé của em! Nếu như từ nhỏ cô ấy đã là vợ của em thì chẳng phải việc hôm đó em làm là chuyện đương nhiên sao?”

“Em, em thật sự không biết cô ấy đã ch.ết như thế nào, chị à…”

Hoá ra họ đã coi Tiểu Yểu như một cô dâu được nuôi từ nhỏ, tôi chợt nhận ra, thảo nào ngày đó mẹ tôi không coi trọng việc đó.

Tôi nhẹ nhàng nói: “Phong Phúc, chị biết em không phải người gi.ết Tiểu Yểu, em không thể làm ra chuyện đó được.”

Phong Phúc thở phào nhẹ nhõm, khóe môi nứt nẻ nhếch lên: “Chị, đúng rồi, chúng ta là người một nhà, chị còn không biết em là người như thế nào sao?”

Tôi không nói gì, em ấy mới dè dặt hỏi: “Vậy cây nến…”

Tôi nhìn chằm chằm đôi giày thêu hoa đầy bùn của mình một lúc, nó do chính tay Tiểu Yểu may, trước đó tôi đi chân trần và không mang giày vào mùa hè.

Tôi chợt ngẩng đầu lên, lẩm bẩm dưới ánh nến mờ ảo:

“Nếu không có nến chị sẽ ch.ết thật, em nỡ lòng nhìn thấy chị ch.ết sao? Trong phòng này có lá bùa của Đại Sư, không có nến thì em cũng không ch.ết được đâu”

Phong Phúc thì thầm nói: “Phải bảo đảm chứ, hơn nữa, nếu em có chuyện gì thì chẳng phải bố mẹ sẽ đánh ch.ết chị sao? Chị ơi, em làm vậy là muốn tốt cho chị.”

Tôi gật đầu, hít một hơi thật sâu và chuẩn bị ra ngoài đón bố mẹ.

Lúc này, Phong Phúc hỏi một câu cuối cùng:

“Chị, lúc đó một mình chị đến dự đám ta.ng của Tiểu Yểu, chị có biết... cô ấy t.ự s.át hay là bị người khác gi.ết hay không?”

Tôi bước ra khỏi cửa, một cơn gió thổi tung tóc tôi rối tung, tôi lặng lẽ nhìn Phong Phúc người quấn đầy băng vải, nhẹ giọng nói:

“Là chị gi.ết.”

Căn phòng trở nên yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thở gấp gáp của Phong Phúc.

Em ấy ngã “rầm” xuống đất la lên thảm thiết, tôi đóng cửa lại.

Giọng nói kinh ngạc của Phong Phúc vang lên từ bên trong:

“Chị, chị vừa nói cái gì cơ? Chị nói cái gì? Chị! Chị ơi!”

Tôi quay lại thì thấy bóng người màu đỏ cúi đầu đứng lặng lẽ trong sân, bất động.

Mặt đất phủ đầy nội tạng của đại sư, ruột của ông ấy hỗn độn rơi đầy mặt đất, đầu và thân cũng cách nhau vài mét.

Nhìn thấy tôi đi ra, Tiểu Yểu chớp tròng mắt trắng, từng bước một bước vào phòng.

Tôi ngồi xổm xuống, nhặt một cành cây và chơi với ruột trên mặt đất.

Trong nhà lại truyền tới tiếng la hét, nước mắt tôi rơi xuống nền đất đẫ.m m.áu, tôi tự an ủi:

“Thiệt tình, sao có mỗi ngọn nến thôi mà cũng không nỡ đưa cho chị thế?”

Rõ ràng là bớt đi một ngọn nến cũng sẽ không có việc gì, vậy mà tại sao lại không đưa cho chị?

Cũng giống như ngày hôm đó, tiếng hét tu.yệt http://xn--v-kxm.ng/ khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều.

Sau khi Tiểu Yểu bị em trai cư.ỡng hi.ếp, em ấy bắt đầu cắ.n tất cả những người em ấy gặp như một người đi.ên, mẹ tôi nói rằng em ấy bị đi.ên liền nhốt em ấy trong phòng để củi và trói em ấy suốt ngày.

Họ bàn tính việc bán Tiểu Yểu đi, dù sao em trai tôi cũng không thể cưới một đứa đi.ên như vậy được.

Một ngày ba bữa đều là tôi cho Tiểu Yểu ăn.

14.

Em trai tôi không tin vào t.à m.a và còn muốn làm ra chuyện đó với Tiểu Yểu, nhân lúc tôi ra ngoài làm phép với đại sư liền tới phòng chứa củi một chuyến.

Khi tôi quay lại thì Tiểu Yểu đã chảy m.áu từ bên dưới, làm ướt đống rơm dưới người.

“Chị…gi.ết em đi…gi.ết em đi”

Em ấy nằm trên giường, đầu tóc rối bù, trên mặt có những vết hằn của bàn tay sưng đỏ.

Em ấy túm lấy quần áo của tôi và khóc thảm thiết, năn nỉ tôi.

“Chị…gi.ết em đi…gi.ết em đi”

Tôi nghẹn ngào lắc đầu, mắt đỏ hoe.

“Chị ơi, em không thể sống... em không sống nổi... Khi em ra ngoài cũng sẽ bị người khác ch.à đạ.p thôi.”

Khuôn mặt em ấy đầy tu.yệt http://xn--v-kxm.ng/ và gần như khóc cạn nước mắt.

Tôi quỳ trước giường, vừa khóc vừa gọi tên em ấy: “Tiểu Yểu, Tiểu Yểu của chị…”

Em ấy cũng khóc, vì quá đau nên hai chân không khép lại được, em ấy ngắt quãng nói:

“Gi.ết em đi… đợi em…đợi em ch.ết đi rồi biến thành…l.ệ qu.ỷ sẽ đi tìm họ đò.i http://xn--m-1um.ng/! Đò.i http://xn--m-1um.ng/!”

Em ấy vươn cổ lên, cố nặn ra nụ cười trấn an:

“Chị… em sẽ gi.ết hết tất cả bọn họ…Sau này chị liền sẽ được ăn no, mặc ấm…hãy gi.ết em đi…”

Thật nực cười. Cách duy nhất tôi có thể bảo vệ em gái mình là gi.ết ch.ết em ấy và luyện em ấy thành l.ệ qu.ỷ.

Chúng tôi không thể thoát khỏi ngọn núi này, đời này không thể nào thoát ra được.

Nếu tôi không gi.ết Tiểu Yểu thì em ấy sẽ sống không bằng ch.ết.

Lúc này, lòng că.m th.ù gia đình và nỗi đau lòng đối với em gái đã thôi thúc tôi đặt tay lên cổ em ấy.

Cơn đau xuyên thấu tâm can khiến tôi gần như không còn sức lực.

Mắt tôi tối sầm và trái tim tôi gần như tan nát vì đau đớn.

Dần dần, mặt em ấy tím tái, em ấy mỉm cười và nói thầm:

“Chị, em không còn đau nữa rồi.”

Đôi mắt tôi trống rỗng, ngơ ngác nhìn em ấy nhắm mắt lại và t.ắt th.ở.

Tôi không thể gục ngã, tôi phải vực dậy tinh thần.

Tôi biết qu.ỷ có o.án kh.í mạnh nhất chính là s.át, cách dễ dàng nhất để biến thành sát là hồng bạch thành sát.

*hồng bạch thành s.át: Trong trường hợp này là hỷ sự và ta.ng sự thực hiện cùng một lúc.

Vì vậy, tôi đã tham dự lễ làm phép thứ ba của con trai trưởng làng sau khi tôi đưa ta.ng em gái.

Ông ấy kéo lấy tôi và nói muốn tổ chức â.m h.ôn, đúng như ý định của tôi.

Tôi đã cố tình nhắc nhở ông ấy rằng làm tổ chức hỷ sự và ta.ng sự cùng một lúc sẽ tiện hơn, lại tiết kiệm được tiền.

Sau khi về nhà, tôi nhắc đến 20.000 nhân dân tệ, nhìn thấy sự tham lam trong mắt bố mẹ, tôi biết cuộc hôn nhân sẽ suôn sẻ.

Nhưng không ngờ vào ngày cưới, hồn ma ch.ết đuối kia lại bất ngờ bật nắp quan tài lên, lao vào kiệu và cắn nát li.nh h.ồn của Tiểu Yểu.

Ý định ban đầu của tôi chỉ là biến Tiểu Yểu thành một l.ệ qu.ỷ tràn đầy o.án kh.í.

Nó chỉ xảy ra trong chốc lát và tôi không còn cảm nhận được li.nh h.ồn của Tiểu Yểu nữa.

Tôi quỳ trên nền đất bên ngoài kiệu cưới, khóc đến t.ê t.âm li.ệt ph.ế:

“Yểu ơi…Chị sai rồi…Yểu của chị…”

Tấm rèm của kiệu cưới được vén lên, tôi ngơ ngác ngước lên, nước mắt lưng tròng, trong tròng mắt trắng hiện lên sự bối rối, em ấy gọi tôi: "Chị?"

Em ấy hóa thành tích rồi, thứ còn đáng sợ hơn cả qu.ỷ.

Phản ứng đầu tiên của tôi không phải là sợ hãi mà là đau lòng.

Tích không có li.nh h.ồn, sẽ không được đầu thai.

Tôi ôm em ấy khóc lóc thảm thiết, tại sao số phận lại bất công với em ấy như vậy?

Nếu em ấy không thể đầu thai, vậy thì xé nát tất cả mọi người, không ai trong số họ có được cuộc sống tốt đẹp!

Sự tra tấn mà Tiểu Yểu đã phải chịu và sự tr.a t.ấn mà tôi phải chịu phải được đòi lại từng chút một!

Họ không thể ch.ết dễ dàng được.

Cha mẹ tôi nghe tiếng kêu thảm thiết bất chấp chạy ra ngoài, khi nhìn thấy những thi thể ch.ết thảm nằm trong sân, mặt họ cắt không còn một giọt m.áu.

Mẹ tôi run rẩy hỏi tôi: “Đây là… đại sư?”

Tôi gật đầu.

Ngay sau đó, trong nhà phía sau lại có tiếng kêu ch.ói tai: “Mẹ ơi! Cứu con! Ai đó đến cứu con với…”

Cha mẹ tôi sửng sốt, rồi mẹ tôi đau lòng hét lên: “Con trai tôi!”

Nhưng bà ấy không dám vào trong, bà ấy nhìn tôi vừa khóc vừa mắng: “Đông Táo! Em trai m.ày đang ở trong đó, m.ày không vào cứu em trai mà còn đứng ngây ra đấy làm gì?”

Tôi ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đen bình tĩnh nhìn mẹ, chậm rãi giải thích: “Tiểu Yểu đang ở bên trong.”
Cha tôi nghe tôi không muốn đi liền bước tới tát vào mặt tôi, nghiến răng đe dọa:

“Cho dù người bên trong là Diêm Vương thì mày vẫn phải đưa em trai mày ra ngoài!”

Có lẽ ánh mắt của cha mẹ là nỗi ám ảnh của mỗi đứa trẻ thiếu tình thương, khi cha muốn đánh tôi, tôi đã nắm lấy cổ tay ông và lấy hết can đảm nhấn mạnh lần nữa:

“Cha, con đi vào thì sẽ ch.ết mất.”

Cha tôi thấy tôi dám chống cự, ông sững sờ một lúc rồi tát tôi một cái thật mạnh:

“Ch.ết thì ch.ết, em trai mày sẽ kế thừa hương hỏa của nhà họ Đông! Nếu em trai mày ch.ết, tao xuống dưới làm sao có thể nhìn mặt tổ tiên?”

Câu trả lời này nằm trong dự đoán của tôi, nhưng nó cũng đập tan chút vọng tượng cuối cùng của tôi về họ.

Tiếng hét của em trai tôi trong phòng càng lúc càng dữ dội, tôi cúi đầu lặng lẽ bước về phía cửa, bố mẹ tôi đang đợi ở phía sau.

Tôi mở cửa, em trai tôi đã hoàn toàn mất đi hình dáng con người, tứ chi đều không còn, bò trên mặt đất như một con nhộng m.áu, kêu la thảm thiết.

Khi Tiểu Yểu thấy tôi đi vào, em ấy dừng tay và ngây ngẩn đứng đó.

Tôi nhẹ nhàng bế em trai lên và nói với Tiểu Yểu: “Đi thôi.”

Tiểu Yểu đi theo tôi, mẹ tôi nhìn thấy thứ không ra hình người nằm trong lòng tôi liền bị dọa sợ tới mức nôn mửa.

Đôi mắt của người em trai đục ngầu, trong con ngươi có điểm trắng, giống như li.nh h.ồn của em trai tôi đã bị rỉa thành mớ hỗn độn.

Xung quanh Tiểu Yểu có rất nhiều o.án kh.í, hiện tại là lúc â.m khí mạnh nhất nên bố mẹ cũng có thể nhìn thấy sự hiện diện của em ấy.

Bố tôi mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, chỉ về phía sau và lắp bắp:

“Qu.ỷ, là Qu.ỷ!”

Tôi sờ đầu em trai, cảm thấy máu trên tay, tôi đưa em trai cho mẹ, nhưng mẹ lại vô thức trốn ra đằng sau.

Tôi kiên nhẫn giải thích: “Mẹ ơi, đây là em trai con.”

Mẹ tôi ôm đầu lẩm bẩm tên Phong Phúc như bị điên.

Tôi thở dài, bố tôi vẫn còn chút lý trí, suy nghĩ một lúc liền hiểu ra điều gì đó:

“Đồ kh.ốn! Chúng mày cùng một giuộc à?”

Tôi đặt em trai xuống đất, giả vờ vô tội: "Cha ơi, cha đang nói gì vậy? Chẳng phải chúng ta luôn là một gia đình sao?"

Tiểu Yểu chậm rãi bước tới, cha tôi sợ đến mức hét lên đến mức không còn chút hình tượng nào, mất đi khí thế của người chủ gia đình.

Tôi nhẹ nhàng nói: “Cha, cha biết rõ Lý đại sư coi con như chiêu bài sống của ông ấy, nhưng vì hai trăm nhân dân tệ một tháng, bố chưa bao giờ nói lời nào, nhưng trong lòng luôn ghét con phải không?”

Lúc này, cha tôi mới nhận ra tính mạng của mình đang gặp nguy hiểm nên không còn cứng miệng nữa, ông vừa khóc vừa nói rằng mình đã sai và muốn tôi ngăn Tiểu Yểu lại.

“Con gái à, ta là cha của con... Bảo Tiểu Yểu đi đi, bố biết mình sai rồi."

Tôi lạnh lùng nhìn Tiểu Yểu cắm hết móng tay vào bụng ông ấy, lôi ra một đống m.áu thịt mơ hồ.

Bố tôi không phát ra tiếng nào và nhìn tôi đầy phẫn nộ với đôi mắt th.ù h.ận.

16.

“Cha, từ nhỏ số lần cha đánh con đến thừa sống thiếu ch.ết còn ít sao?”

Tôi phẫn nộ nhìn xuống ông ấy nói: “Bởi vì có lần tôi cho quá nhiều muối vào đồ ăn, ông đã dùng bàn là làm http://xn--b-oxm.ng/ tôi giữa mùa đông và bắt tôi phải ngủ trong chuồng lợn cả tháng.”

Tôi nhìn nước mắt chảy ra từ khóe mắt ông ấy, và tôi bắt đầu khóc rồi nói: “Nhưng tôi có thể tha thứ cho ông về tất cả những chuyện này.”

“Nhưng tại sao... tại sao ông lại muốn làm hại Tiểu Yểu của tôi?”

“Đó là đứa trẻ tôi một tay nuôi lớn, ông không coi em ấy như người, thậm chí còn không cho em ấy ăn, là tôi đã lấy phần ăn phần uống của mình để nuôi lớn em ấy.”

“Đây là đứa trẻ do chính tay tôi nuôi dưỡng, sao ông lại làm tổn thương em ấy đến như vậy?”

Tiểu Yểu phát ra một thanh âm khàn hỗn loạn, tôi không nghe rõ nhưng càng khóc lớn hơn.

Bố tôi đã hoàn toàn mất đi giọng nói, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía này, thầm lẩm bẩm: “Phong Phúc, Phong Phúc à”

Em trai là Phong Phúc, tôi là Đông Táo, em gái là Đông Yểu.

Ông ấy muốn có nhiều phúc lành và cuộc sống ổn định ở kiếp này, tôi và Tiểu Yểu đã nửa chân bước vào đị.a ng.ục, không thể nào thoát ra ngoài, nếu vùng vẫy sẽ chìm sâu hơn cho đến khi ch.ết.

Nếu ông ta có thêm một thứ nữa thì có thể sống như một vị lãnh chúa vậy.

Chúng tôi mà thiếu một thứ tương tự thì sẽ phải chịu sự ác ý cùng bất công, bị coi như đồ vật và sống một cuộc sống mệt mỏi hơn cả trâu bò.

Tôi quỳ xuống, đặt tay lên khuôn mặt đen sạm của cha, giúp ông nhắm mắt lại:

“Cha, Phong Phúc không có kiếp sau, và ông cũng vậy. Đời này ông đã hưởng đủ phúc lành rồi, tôi ghen tị quá.”

Quần của mẹ ướt đẫm, mẹ ôm đứa em trai như một con nhộng máu, lẩm bẩm những bài hát hồi nhỏ như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Tiểu Yểu hồi lâu không có động tĩnh, em ấy chỉ vào mẹ mình đang quỳ trên mặt đất, giọng nói mơ hồ:

“Chị, hồi nhỏ bà ấy cũng từng bế em như vậy.”

Tôi im lặng, cuối cùng Tiểu Yểu cũng buông mẹ tôi ra.

Chồng mất, con trai mất, bản thân cũng phát điên, cả đời bà ấy xoay quanh hai người đàn ông, có lẽ đây là hình phạt tốt nhất dành cho bà ấy.

Khi bình minh ló dạng, tôi nắm tay Tiểu Yểu từng bước một đi ra ngoài.

Tôi từng chỉ chỉ có thể trèo lên cây ngô đồng phóng mắt ra ngắm nhìn những ngôi nhà nhỏ cùng những tường bùn gạch đỏ ngút tầm mắt.

Con đường chỉ có vài bước ngắn ngủi nhưng tôi lại phải mất tới hơn hai mươi năm cuối cùng mới có thể thoát ra ngoài.

Tiểu Yểu ngoan ngoãn để tôi nắm tay, đi từng bước xuống núi.

Cho đến khi mặt trời mọc ở phương đông và bầu trời trong sáng soi đường tôi đi.

Con đường núi quanh co uốn khúc chỉ xuất hiện trong các quảng cáo dán ở làng.

Tôi nắm chặt tay Tiểu Yểu, vành mắt chua xót: “Yểu à, chúng ta ra ngoài rồi…”

Tiểu Yểu chậm rãi nắm tay tôi lại, móng tay cào vào quần áo dính máu của tôi, khàn giọng nói:

“Chị, sau này chị có thể ăn no mặc đẹp rồi”

Tôi có thể ăn no, mặc đẹp, nhưng sau khi tôi ch.ết và đầu thai, Tiểu Yểu của tôi vẫn sẽ quyến luyến ở thế giới này và trở thành một li.nh h.ồn cô độc không nơi nương tựa.

Tôi ôm lấy Tiểu Yểu và khóc lớn:

“Yểu của chị ơi, em hãy gi.ết chị đi...em bảo chị phải sống như thế nào đây..."

Tiểu Yểu lắc đầu, muốn giơ tay chạm vào mặt tôi, nhưng do dự lại đặt tay xuống, nói:

“Chị ơi, hãy sống thật tốt thay em. Kiếp sau và kiếp sau nữa, chị phải sống thật tốt nha.”

Nước mắt đau khổ của tôi thấm vào lòng bàn tay em ấy.

Em ấy chớp đôi mắt trắng nhìn tôi trìu mến, tôi yếu ớt nắm tay em ấy hứa:

“Được, chị sẽ sống thật tốt thay em.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom