5.
Tôi nhắm mắt lại và cứ nghĩ rằng mình đã sai.
“Đông Táo, mau cú.t ra đây!”
Cánh cửa bị đá văng ra, tôi bị bố nhéo lỗ tai và kéo ra ngoài, rồi bị ném xuống bãi cỏ.
Khi tôi mở mắt ra, bố tôi giơ tay định đá.nh tôi nhưng đại sư ở bên cạnh đã ngăn lại.
“Táo là người duy nhất có thể cứu Phong Phúc, ông nên bình tĩnh lại.”
Tôi mù mờ, đại sư ngồi xổm xuống, giọng nói chậm rãi:
“Táo, hãy nghe ta nói, có một s.ợi hồn của Phong Phúc đã bị dọa s.ợ cho chạy mất, tích* có thể ăn li.nh h.ồn của con người, còn con từ nhỏ đã có thể nhìn thấy qu.ỷ hồn, con phải cứu em trai mình, con hiểu không?”
*tích: “Người ch.ết thành m.a, ma ch.ết thành tích. M.a s.ợ tích, cũng như người s.ợ m.a vậy.”
Tôi lắc đầu s.ợ h.ãi, bố tôi trừng mắt nhìn chằm chằm rồi giơ chân lên đá tôi:
“Tại sao m.ày s.ợ? Từ nhỏ m.ày đã thực hiện biết bao nhiêu nghi lễ với Lý đại sư rồi mà vẫn còn s.ợ m.a à?”
Tôi bị đá xuống đất và qu.ỳ trên đất khóc thảm thiết.
Chính vì vậy cho nên tôi mới s.ợ.
Tiểu Yểu sau khi ch.ết hóa thành hồng s.át*, rồi sau đó biến thành tích.
*hồng s.át: li.nh h.ồn đầy th.ù h.ận
Lúc tôi mới đi theo Lý đại sư làm phép, sau khi hoàn tất các nghi lễ thì trưởng làng kéo lấy tôi.
Con trai trưởng làng tên là Lưu Ma, sau khi ch.ết đu.ối, oá.n h.ận ba ngày ba đêm không tiêu tan, cũng không tìm được cơ hội thích hợp để ch.ôn cấ.t anh ta.
Ông ấy muốn xung hỉ cho con trai mình.
Ông ấy biết em gái tôi cũng đã mất và muốn thực hiện â.m h.ôn.
Oán khí của con trai ông ấy lớn tối nỗi làm phép rất lâu mà vẫn không tiêu tán, nhưng ông ta nói có thể cho chúng tôi 20.000 nhân dân tệ.
Tôi không thể cưỡng lại được sự cám dỗ trước mắt, về nhà liền kể lại chuyện đó cho bố mẹ.
20.000 nhân dân tệ, đủ cho gia đình chúng tôi chi tiêu trong vài năm.
Vào ngày â.m h.ôn, tôi là người duy nhất trong nhà đi tiễn cô dâu, những người còn lại đa số là người trưởng làng cử đi.
6.
Lúc đi tiễn dâu, tôi mới nhận ra rằng, trưởng làng không biết hôn sự và tang lễ tổ chức cùng nhau là điều cấm kỵ nhất, ông ấy chỉ muốn làm cho bớt việc đi.
Thứ mấy người bọn họ khiêng không phải là kiệu hỷ mà là qu.an t.ài.
Họ mặc đồ tang, tạo nên sự đối lập rõ ràng với chúng tôi.
Kèn xô na vừa vang lên, gió thổi bay hết tiền giấy về phía chúng tôi, một tờ tiền giấy màu trắng rơi trên bông hoa đỏ trên ngực tôi.
Hôn sự được tổ chức cùng
ta.ng lễ sẽ biến thành s.át* o.án khí ngập trời.
*sát: một loại qu.ỷ được hình thành do oán khí tích tụ
Trong lòng tôi lạnh buốt, tôi chỉ biết giao tiếp li.nh h.ồn, còn những thứ khác tôi học được chỉ là lớp da lông*, tôi không cứu được những người khác, mấy chục người tham gia rước dâu nhưng tới cuối cùng thì chỉ có tôi là người duy nhất trốn thoát.
*lớp da lông: ý chỉ học được bề ngoài chứ chưa học được tinh túy
Li.nh h.ồn của em gái tôi đã bị người chồng ác qu.ỷ của em ấy cắ.n ch.ết trong ngày â.m h.ôn.
Tôi s.ợ đến mức vừa chạy vừa bò về nhà, đại sư đã xuất hiện trước cửa nhà tôi, ông ấy đã nói với tôi một cách trịnh trọng: “Tiểu Yểu trở thành qu.ỷ rồi”
Tôi không thể chống lại mệnh lệnh của bố, đại sư cũng có lòng khuyên nhủ, nhét một cây nến vào tay tôi:
“Đông Táo, ngọn nến này có thể bảo vệ mạng sống, nếu nó không tắt thì Tiểu Yểu sẽ không tìm được con.”
“Con phải tìm Phong Phúc, hãy để Phong Phúc nhìn thấy ngọn nến này, nếu em trai con nhìn thấy thì sẽ đi theo con.”
“Ta tính ra là Phong Phúc đang ở phía Đông Nam, nơi mà lúc còn sống em trai con thường đến chơi, con hãy đến đó tìm nó thật cẩn thận.”
Đại sư kiên nhẫn dặn dò tôi, bố tôi hút thuốc, đôi mắt đỏ như máu nheo lại nhìn tôi với vẻ khinh thường rồi nói:
“Chỉ là một con bé đã ch.ết thôi mà xem mày bị dọ.a thành cái dạng gì kìa, tích cái gì chứ, nếu nó trâu bò thật thì tại sao nó lại không đến tìm
t.ao và mẹ của m.ày, chỉ có kẻ nhát gan, s.ợ ch.ết như m.ày thì mới s.ợ nó.”
7.
Đại sư cau mày lại, dường như không hài lòng với những lời nói của bố tôi.
Đột nhiên có một cơn gió thổi qua, ngọn nến lung lay, tôi vội giơ tay lên che.
Bố tôi nhổ nước bọt xuống đất và chế nhạo:
“Co.n kh.ốn này sống thì nghèo khó, nhu nhược, ch.ết rồi thì có thể tạo nên được gợn sóng nào chứ?”
Tôi không dám cãi lại bố nên cúi đầu và không nói gì, đại sư cũng phớt lời ông ấy và nắm tay tôi, nhẹ nhàng an ủi: “Tiểu Táo, đừng s.ợ.”
Cơ thể tôi cứng đờ và mắt tôi dừng lại trên tay đại sư một hồi lâu, rồi tôi gật đầu nhẹ và hứa: “Con sẽ đưa em ấy về.”
Đại sư xoa đầu tôi và nói: “Không còn sớm nữa, đi nhanh đi.”
Từ nhà tôi đi về phía Đông Nam, sẽ đi qua một con sông nơi mà tôi thường giặt quần áo, thêm vài trăm mét nữa, thì sẽ tới hàng quán mà em trai tôi thích đến.
Lúc nhỏ, em trai tôi có mối quan hệ rất tốt với tôi.
Phụ nữ trong nhà không được phép ngồi vào bàn ăn, bố và em trai tôi ngồi trên ghế ở phòng khách, còm mẹ tôi ngồi trên chiếc ghế nhỏ co rúc ở nhà bếp.
Tôi và Tiểu Yểu ngồi trên chiếc chiếu mục nát, nhìn lũ nhện đang giăng mạng nhện trong góc.
Lúc đó em trai tôi rất thích chơi với tôi, thỉnh thoảng em ấy còn lén lút cho tôi đồ ăn, que cay trị giá hai hào mỗi que, hoặc thứ gì đó giống như đường.
Nhưng khi lớn lên, em ấy bắt chước bố mẹ t.át tôi, hút thuốc và uống rượu rất nhiều, thỉnh thoảng lại trêu chọc Tiểu Yểu.
Tính cách tôi từ nhỏ đã hiền lành, lại hay nói là nhìn thấy m.a nên toàn bị đá.nh.
Khi lớn lên tôi rất s.ợ bị đá.nh, nên suốt ngày cứ cúi đầu phục tùng, do đó không sớm nhận ra em trai tôi lại có suy nghĩ xấu xa với Tiểu Yểu.
Gió thu thổi từng cơn, khiến ban đêm lại càng lạnh lẽo.
Lá khô phát ra tiếng loạt soạt khi bị giẫm lên, tôi nuốt nước bọt và nhìn thấy một cửa hàng không có đèn cách đó vài mét, tôi lấy hết can đảm bước tới đó.
8.
Ngọn nến sáng lập lòe, đột nhiên chuyển sang màu đỏ sẫm.
Trong lòng tôi rất vui, vì điều đó đồng nghĩa với việc là em trai tôi đang ở gần đây.
Tôi bước đến cửa hàng và gõ cửa: “Có ai ở đây không?”
Một giọng nói già nua vang lên từ ngoài cửa.
“Ai vậy?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng ai đó và đáp ngay: “Tôi là Đông Táo, tôi đến đây để mua đồ.”
Người đàn ông bên trong mở cửa ra, người đó có thân hình gầy gò, thấp bé, làn da nhăn nheo như vỏ cây già.
Tôi bước vào, căn phòng tối om, nhờ ánh nến yếu ớt, tôi phát hiện trong phòng chất đầy lồng đèn màu đỏ sẫm.
Ông lão ngồi lại như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đan những thứ đang làm.
Tôi nhìn xung quanh, cả người t.ê dạ.i.
Bốn phía xung quanh chất đống những người giấy đang mỉm cười.
Đây căn bản không phải là một quầy bán quà vặt.
Hơn nữa chúng còn biết cử động.
Chúng đang dần dần ép sát gần tôi, sau khi nhìn thấy cây nến trong tay tôi thì tốc độ trở nên nhanh hơn.
Tôi sửng sốt và nhận ra điều gì đó bất thường, tôi nhanh chóng lấy lá bùa màu vàng trong túi ra, quất thật chặt quanh cây nến.
Chúng đột nhiên ngừng cử động.
Cây nến trong tay tôi là cây nến thơm, dùng để thắp hương, lại được đại sư đặc biệt làm phép để ngăn cản Tiểu Thiên, nhưng ngọn lửa lại có sức hấp dẫn vô cùng mạnh đối với qu.ỷ.
Cho nên đại sư mới nói khi em trai tôi nhìn thấy ngọn nến thì sẽ tự động đi theo tôi.
Nhưng vừa rồi, những hình nhân bằng giấy này cũng bị ngọn nến trên tay tôi thu hút, tức là chúng đều là qu.ỷ.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, nhưng tôi nghĩ rằng nếu tôi không cứu được em trai thì có lẽ sẽ ch.ết còn th.ảm hơn, nên tôi cắn răng tìm kiếm dấu vết của em trai.
Ngọn lửa đã chuyển sang màu đỏ tươi, đây là biểu hiện của việc Phong Phúc đang ở ngay chỗ này.
Đột nhiên tôi nghĩ đến một điều, tôi sẽ dùng hết dũng khí cầm cây nến soi vào mặt người giấy.
Người giấy có một nốt ruồi dưới mắt, nhìn vô cùng quen thuộc, khiến cho tim tôi như ngừng đập trong nháy mắt.
Đây là người mà tôi gặp khi đưa dâu vào ngày hôm đó.
Bình luận facebook