• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] CHỈ ĐƯỢC HÔN MÌNH ANH (3 Viewers)

  • Phần 4

7.

Sau khi có thông báo chính thức, Cung Nghiễn hầu như ngày nào cũng đến nhà tôi, anh còn trịnh trọng giải thích:

"Em hiểu mà, làm việc gì thì cũng phải có đầu có đuôi."

"Nhưng mà chúng ta còn chưa kết hôn."

"Có liên quan sao?” Tổng tài nhướng mày.

"Đại Thanh không phải là sớm diệt vong rồi sao?"

"..."

Tóm lại, trong mắt mọi người, hai chúng tôi là một đôi uyên ương hoàn hảo , đã đóng góp rất nhiều tài liệu bùng nổ cho các tài khoản truyền thông lớn.

Nếu không phải Cung Nghiễn từ chối rất nhiều lời mời, e rằng gần đây ngay cả thời gian ngủ cũng không có.

"Mọi hoạt động của em sẽ được sắp xếp sau khi kết hôn."

"Vâng."

Tôi buồn chán nép mình trên ghế sô pha, nghe Cung Nghiễn sắp xếp từng việc một với thư ký qua điện thoại.

"Cung Nghiễn."

"Hửm?"

"Còn 20 ngày nữa mới đến đám cưới, cả ngày em cũng chỉ quanh quẩn ở nhà thôi, có phải hơi rảnh rỗi quá không?"

"Ai nói em rảnh? Hiện tại có nhiều việc quan trọng hơn cả công việc."

"Là gì?"

"Cùng anh bồi dưỡng tình cảm ."

"..."

Là một cuộc giao dịch thôi mà? Có cần phải nghiêm túc như vậy không?

Trong trường hợp này, tôi nảy ra một ý tưởng, vui vẻ ôm một cái gối vào trong ngực,

"Nếu không thì tối nay anh đừng đi?."

Ngay lập tức, ánh mắt sâu thẳm của Cung Nghiễn nhìn tôi.

"Ý của em là, anh có thể ngủ trong phòng dành cho khách."

"Hư, dù sao kết hôn cũng phải ở cùng nhau, không phải là cần bồi dưỡng quan hệ sao.."

"Được."

Anh trả lời thẳng thừng, sau đó đi về phía này, chống tay lên sô pha nghiêng người nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch.

"Trẻ em có thể được dạy."

Tôi thu mình trên chiếc ghế sofa được bao quanh bởi anh ấy, hơi thở quen thuộc bao quanh tôi.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào mặt anh, sống mũi thẳng tắp.

Nhiệt độ trong phòng dường như tăng đột ngột.

"E-em đi tắm."

Tôi hốt hoảng chạy khỏi tầm mắt của anh ấy, bịa ra một lý do.

Ý cười trong mắt Cung Nghiễn ngày càng rõ ràng.

"Em tin tưởng anh nhiều như vậy?"

"..." Xin hãy nhớ những gì tôi vừa nói!

"Em không tắm nữa."

"Không được, bẩn."

"...Bẩn ở chỗ nào cơ chứ!"

Càng nói chuyện tôi càng thấy có gì đó sai sai.

Sau cùng, tôi vẫn đi tắm.

Buồn cười, anh ấy là Cung Nghiễn, từng là một nam sinh học giỏi lạnh lùng, hiện tại đã là một chủ tịch nghiêm khắc, sao có thể nói như vậy được.

Đúng vậy, chỉ là đùa.

Anh ấy đã không rời khỏi ghế sofa cho đến khi tôi ra khỏi phòng tắm.

"Đồ vệ sinh cá nhân em đều chuẩn bị cho anh rồi, ga trải giường trong phòng dành cho khách đều là đồ mới, dù sao trong nhà em cũng chưa từng có người khác qua đêm."

"Cố Minh Tiêu thì sao?"

Anh ấy đột ngột nói khiến tôi có chút nghẹn ngào.

"Trước kia em và hắn thường gặp nhau rất ít , và cũng không có bất kỳ hành vi thân mật nào."

Cung Nghiễn không nói gì , nhưng rõ ràng tâm trạng của anh ấy tốt lên.

Ngay sau đó, điện thoại của tôi reo.

Nhìn vào màn hình, là một dãy số điện thoại quen thuộc.

Cố Minh Tiêu.

Tôi vô thức liếc nhìn Cung Nghiễn.

"Nhận đi."

Anh lại tiếp tục vẻ mặt đờ đẫn thường ngày.

Tôi cẩn thận nhấn nút trả lời rồi bật loa ngoài để thể hiện sự thẳng thắn của mình.

"Tần Dương phải không? Đây là trung tâm cấp cứu của bệnh viện, bệnh nhân này đã say rượu, cô là người liên lạc khẩn cấp của anh ta, xin mau qua đây một chuyến!"

Sau đó liền cúp máy.

Say rượu sao?

Cố Minh Tiêu bình thường không bao giờ uống rượu, nhưng lần này là bởi vì tôi...sao?

Tôi đứng ngây ra đó, có rất nhiều hình ảnh lướt qua tâm trí tôi.

8.

Năm thứ hai đại học, khi tôi vẫn đang theo học khoa diễn xuất, tình cờ tôi có cơ hội thử vai cho một bộ phim truyền hình.

Phân cảnh một nữ sinh tỏ tình thất bại.

Để diễn tốt vai diễn đó, tôi đã học đi học lại vài câu thoại ngắn, vào ngày thử vai, tôi đã đặc biệt chọn một đôi giày cao gót khiến chân tôi bị cọ xát.

Cảnh đó khiến ai nấy đều xúc động.

"Tuổi còn trẻ mà có thể diễn tốt như thế. Không tồi! Không tồi chút nào."

Đạo diễn và một số trợ lý hết lời khen ngợi tôi.

Có người hỏi tôi làm thế nào để nhập tâm vào vai diễn.

Hì, thực ra thì tôi cũng không cần phải tìm hiểu đâu, vì tôi đã trải qua nhiều đau khổ hơn những gì được viết trong kịch bản.

Đôi giày cao gót này cũng chứng kiến tất cả.

Hai tháng trước, vào một buổi tối, tôi lấy hết can đảm đến đại học Q để tỏ tình với Cố Minh Tiêu.

Đại học Q rất rộng, tôi đã tìm anh ta rất lâu, gót chân vừa đau vừa rát.

"Nhưng tôi chưa muốn yêu."

Anh ta đã nói điều đó với một khuôn mặt cười đùa.

Gần đến giờ ăn tối, nhiều người đi tới đi lui, Cố Minh Tiêu vẫn phong vân như thường lệ, nhiều người nhìn về phía này và chỉ vào tôi.

"Mỹ nhân, hắn không cần em thì anh cần, chúng ta thử một chút đi?"

Một tên mặt mụn không biết từ đâu chui ra, cười nói nhìn tôi.

"Cút đi" Cố Minh Tiêu cười mắng.

"Người ta đã thích tôi từ lâu rồi."

Tôi cắn môi, mỗi chữ đều khiến tôi ý thức được, thì ra đã sớm biết tôi rất thích anh ta.

Nhưng lúc đó tôi còn chưa quen anh ta, thậm chí còn chưa nói với anh ta mấy câu.

"Này, cô nương nhà người ta xinh đẹp như vậy, không thì cậu đồng ý với người ta đi, với điều kiện này, đừng làm khổ người ta?"

Tên mặt mụn vừa phấn khích vừa thuyết phục anh ta.

Cố Minh Tiêu phớt lờ câu nói của hắn và chỉ nhìn tôi với vẻ thích thú.

"Làm phiền rồi ạ."

Tôi cố nén khóc , chuẩn bị quay lại trường học.

"Thử.....thì cũng được."

Bỗng nghe thấy một câu trả lời chậm rãi.

Tôi như đứng hình.

"Nhưng,....làm bạn gái tôi sẽ rất khổ đấy."

Tôi hít một hơi thật sâu, một giọng nói vang lên trong đầu :

"Không cần đồng ý với hắn ta, không có khí phách gì cả."

Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt của Cố Minh Tiêu tựa hồ cười như không cười. Vừa định nói gì đó thì liền trở nên nghẹn ngào.

Không phải là xúc động.

Tôi lựa chọn im lặng không nói gì.

Cố Minh Tiêu chỉ chỉ vào chân của tôi " Chảy máu rồi?"

Tôi hy vọng anh ta sẽ nói một lời quan tâm gì đó, chỉ cần một câu.

"Vậy thì nhanh trở về đi."

Anh ta thờ ơ cười.

Không hỏi tôi có đau không hay tôi có cần băng cá nhân không.

Cũng không hỏi tôi đã ăn chưa.

Tất nhiên anh ta không có ý định như vậy .

Anh ta chỉ chấp nhận lời tỏ tình của tôi một cách trịch thượng đến mức ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra.

Anh ta nói hãy thử đi, nghĩa là sau này chúng tôi sẽ là bạn trai, bạn gái.

Nhưng tôi không vui chút nào.

Ngày hôm đó sau khi trở về, lần đầu tiên tôi uống rượu trắng, cảm giác vừa đắng vừa nóng.

Tôi ghét chính bản thân mình không có khí phách, càng ghét những kì vọng thảm hại.

"Mày yêu thầm hắn nhiều năm như vậy, không thử một lần thì làm sao cam tâm đây?"

"Có lẽ sau này, hắn cũng sẽ vì mày mà say, hiểu được tâm trạng của mày hiện tại."

Khi đó, tôi cứ tự thôi miên bản thân mình bằng những ý nghĩ như vậy.

Chỉ là tôi không ngờ rằng cho đến khi chia tay, điều tôi luôn đợi cũng không cần thiết nữa rồi.

Bây giờ bụi đã lắng xuống, có vẻ như cơn say muộn màng này hơi lố bịch.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom