-
Phần 1
1
Trong xe bảo mẫu, trợ lý tiểu Ái lộ ra vẻ hưng phấn:
"Dương tỷ, lúc nãy chị không thấy sắc mặt của luật sư Cố như nào đâu, xanh hơn cả súp lơ!"
"Phải để cho hắn nếm trải trái đắng, đáng đời!"
Tôi cong môi không nói gì.
Thú vị không?
Tôi đã yêu Cố Minh Tiêu trong tám năm, hồi ký thanh xuân của tôi viết đầy tên của anh ta.
Nhưng dù cố gắng toả sáng như thế nào, tôi vẫn không thể nắm được trái tim của anh ta.
Hai năm trước, tôi bất chấp sự phản đối của công ty, đưa ra thông báo chính thức, nhưng anh ta còn không thèm đăng xác nhận trên Weibo, thậm chí vì thế mà cãi nhau với tôi một trận lớn.
"Em không thể khiêm tốn một chút sao? Có cần thiết phải cho mọi người biết về mối quan hệ của chúng ta như vậy không?"
"Anh là một luật sư, được người ta biết đến là có bạn gái người nổi tiếng thì ra cái dạng gì?"
Tôi chỉ là quá mệt mỏi khi phải lén lút hẹn hò, hay khi không động không quen biết gì nhưng vẫn bị xào CP với nam minh tinh khác.
Hơn nữa, tôi đã hỏi qua anh ta về việc thông báo chính thức.
Có thể lúc đó anh không nghe kỹ.
Chỉ sau khi chúng tôi chia tay, tôi mới nhận ra mình đã tự ti như thế nào khi ở bên Cố Minh Tiêu.
Nhớ lại sự kinh ngạc vừa rồi của anh ta, tôi tự giễu cười lắc đầu.
Đừng ngu ngốc nữa, đó chỉ là bản năng chiếm hữu tự nhiên của đàn ông mà thôi.
Thấy tôi không nói gì, tiểu Ái im lặng nắm tay tôi cẩn thận nói:
"Dương tỷ, đừng đau lòng vì những kẻ không xứng đáng, hơn nữa... Cung tiên sinh tốt hơn Cố luật sư gấp trăm lần."
"Chị với anh ấy chỉ là hợp tác." Tôi nhàn nhạt nói, trong lòng không có bất kỳ xao động.
"Không ai lấy hôn nhân ra để giao dịch cả, em cảm thấy ngài ấy đối với chị là thật lòng!"
Đôi mắt tiểu Ái đỏ hoe “Em không hiểu nổi.”
"Dương tỷ, chị tốt như vậy, phải được nâng niu trong lòng bàn tay mới đúng."
"Em còn trẻ, trong chuyện tình cảm làm gì có chuyện nên hay không nên."
Tôi vỗ về con bé rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe đã vào tiểu khu, tôi điều chỉnh tâm trạng rồi đeo kính râm vào.
"Cả ngày hôm nay đã rất mệt mỏi rồi, em mau trở về nghỉ ngơi thật tốt đi."
Tôi từ chối tiểu Ái đưa mình lên lầu và đi bộ về nhà một mình.
Sau đó, ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cố Minh Tiêu.
Cùng lúc đó, tiếng điện thoại của tôi vang lên, giọng nói đều đều của Cung Nghiễn vang lên:
"Em về nhà chưa?"
2.
"Vừa mới thôi."
Dừng lại đôi chút , "Hôm nay ...... cảm ơn anh."
"Sự thật mà thôi."
Giọng nói Cung Nghiễn vẫn điềm tĩnh.
"Đi ngủ sớm đi."
"Vâng."
Cố Minh Tiêu nhìn tôi không chớp mắt, mãi đến khi tôi đặt điện thoại xuống, mới lạnh lùng nói:
"Cái gì mà vị hôn phu?"
Tôi phớt lờ anh ta và tự mình đi về phía thang máy.
"Nhanh như vậy em đã tìm được niềm vui mới, không hổ là minh tinh, chỉ biết diễn xuất."
Cố Minh Tiêu một mực đi theo sau, tôi dừng lại, quay đầu nhìn vào mắt anh ta.
"Cố Minh Tiêu, chúng ta đã chia tay rồi."
"Mọi chuyện đã là quá khứ, sau này xin đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi."
Cố Minh Tiêu nhìn tôi với ánh mắt trìu mến, anh ta biết rằng thứ tôi yêu thích nhất ở anh ta là đôi mắt đó.
"Em nỡ sao?"
"Bé cưng, đừng lộn xộn nữa."
Anh ta đưa tay lên chạm vào mặt tôi.
Tôi nghiêng mặt cười khẩy.
"Luật sư Cố, đừng tự cho mình là đúng."
Tôi nói xong không thèm nhìn anh ta nữa, xoay người bước vào thang máy.
Cố Minh Tiêu ở sau lưng nói gì đó, tôi nghe không rõ, chỉ là chậm rãi nhắm mắt lại, chiếc túi trên tay bị bóp đến mức méo mó.
Khi về đến nhà, tôi thả mình trên sofa, kiệt sức sau một ngày.
Trong lòng vô cùng trống rỗng, tôi mở điện thoại, xóa tất cả thông tin liên lạc của Cố Minh Tiêu.
Nước mắt rơi trên màn hình, tôi cắn môi thầm thề lần này sẽ không bao giờ quay đầu nhìn lại.
Cuộc gọi video đột ngột vang lên, tôi liếc nhìn màn hình, sững người rồi ngập ngừng nhấn nút kết nối.
Cung Nghiễn đang ngồi trong phòng làm việc, vẫn mặc bộ vest công sở, với ánh mắt sắc bén và nghiêm nghị.
"Khóc sao?"
Tôi lắc đầu.
"Đeo kính áp tròng trong thời gian dài nên mắt khó chịu chút thôi."
Anh lặng lẽ nhìn tôi, "Bởi vì Cố Minh Tiêu?"
Tôi: "...Anh nghĩ nhiều rồi, em và anh ta là không thể nào."
"Ừm."
"Vậy, anh cần em giúp gì sao?"
Tôi ngập ngừng hỏi.
"Muốn gặp em."
"Ồ……"
Tôi cảm thấy xấu hổ vì cách anh trực tiếp như thế.
Mỗi lần nói chuyện với Cung Nghiễn, tôi luôn vô thức trở nên thận trọng, có thể là khí chất bá đạo toát ra từ anh quá mạnh, anh luôn bộc lộ mọi chuyện một cách trực tiếp như vậy.
"Ba ngày nữa, anh sẽ công bố tin tức kết hôn ra bên ngoài, đến lúc đó cần em hợp tác chút."
"Ồ, vâng, không có vấn đề gì."
Tôi giật mình, ngồi thẳng lưng.
Chỉ nói về công việc vẫn là thoải mái hơn.
"Ngủ sớm đi."
"Vâng"
Tôi sắp kết hôn rồi ... dù chỉ là hợp đồng, nhưng từ nay về sau sẽ có thêm một thân phận là Cung phu nhân.
Tôi nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, không biết cuộc sống sau này sẽ ra sao.
Trong xe bảo mẫu, trợ lý tiểu Ái lộ ra vẻ hưng phấn:
"Dương tỷ, lúc nãy chị không thấy sắc mặt của luật sư Cố như nào đâu, xanh hơn cả súp lơ!"
"Phải để cho hắn nếm trải trái đắng, đáng đời!"
Tôi cong môi không nói gì.
Thú vị không?
Tôi đã yêu Cố Minh Tiêu trong tám năm, hồi ký thanh xuân của tôi viết đầy tên của anh ta.
Nhưng dù cố gắng toả sáng như thế nào, tôi vẫn không thể nắm được trái tim của anh ta.
Hai năm trước, tôi bất chấp sự phản đối của công ty, đưa ra thông báo chính thức, nhưng anh ta còn không thèm đăng xác nhận trên Weibo, thậm chí vì thế mà cãi nhau với tôi một trận lớn.
"Em không thể khiêm tốn một chút sao? Có cần thiết phải cho mọi người biết về mối quan hệ của chúng ta như vậy không?"
"Anh là một luật sư, được người ta biết đến là có bạn gái người nổi tiếng thì ra cái dạng gì?"
Tôi chỉ là quá mệt mỏi khi phải lén lút hẹn hò, hay khi không động không quen biết gì nhưng vẫn bị xào CP với nam minh tinh khác.
Hơn nữa, tôi đã hỏi qua anh ta về việc thông báo chính thức.
Có thể lúc đó anh không nghe kỹ.
Chỉ sau khi chúng tôi chia tay, tôi mới nhận ra mình đã tự ti như thế nào khi ở bên Cố Minh Tiêu.
Nhớ lại sự kinh ngạc vừa rồi của anh ta, tôi tự giễu cười lắc đầu.
Đừng ngu ngốc nữa, đó chỉ là bản năng chiếm hữu tự nhiên của đàn ông mà thôi.
Thấy tôi không nói gì, tiểu Ái im lặng nắm tay tôi cẩn thận nói:
"Dương tỷ, đừng đau lòng vì những kẻ không xứng đáng, hơn nữa... Cung tiên sinh tốt hơn Cố luật sư gấp trăm lần."
"Chị với anh ấy chỉ là hợp tác." Tôi nhàn nhạt nói, trong lòng không có bất kỳ xao động.
"Không ai lấy hôn nhân ra để giao dịch cả, em cảm thấy ngài ấy đối với chị là thật lòng!"
Đôi mắt tiểu Ái đỏ hoe “Em không hiểu nổi.”
"Dương tỷ, chị tốt như vậy, phải được nâng niu trong lòng bàn tay mới đúng."
"Em còn trẻ, trong chuyện tình cảm làm gì có chuyện nên hay không nên."
Tôi vỗ về con bé rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe đã vào tiểu khu, tôi điều chỉnh tâm trạng rồi đeo kính râm vào.
"Cả ngày hôm nay đã rất mệt mỏi rồi, em mau trở về nghỉ ngơi thật tốt đi."
Tôi từ chối tiểu Ái đưa mình lên lầu và đi bộ về nhà một mình.
Sau đó, ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cố Minh Tiêu.
Cùng lúc đó, tiếng điện thoại của tôi vang lên, giọng nói đều đều của Cung Nghiễn vang lên:
"Em về nhà chưa?"
2.
"Vừa mới thôi."
Dừng lại đôi chút , "Hôm nay ...... cảm ơn anh."
"Sự thật mà thôi."
Giọng nói Cung Nghiễn vẫn điềm tĩnh.
"Đi ngủ sớm đi."
"Vâng."
Cố Minh Tiêu nhìn tôi không chớp mắt, mãi đến khi tôi đặt điện thoại xuống, mới lạnh lùng nói:
"Cái gì mà vị hôn phu?"
Tôi phớt lờ anh ta và tự mình đi về phía thang máy.
"Nhanh như vậy em đã tìm được niềm vui mới, không hổ là minh tinh, chỉ biết diễn xuất."
Cố Minh Tiêu một mực đi theo sau, tôi dừng lại, quay đầu nhìn vào mắt anh ta.
"Cố Minh Tiêu, chúng ta đã chia tay rồi."
"Mọi chuyện đã là quá khứ, sau này xin đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi."
Cố Minh Tiêu nhìn tôi với ánh mắt trìu mến, anh ta biết rằng thứ tôi yêu thích nhất ở anh ta là đôi mắt đó.
"Em nỡ sao?"
"Bé cưng, đừng lộn xộn nữa."
Anh ta đưa tay lên chạm vào mặt tôi.
Tôi nghiêng mặt cười khẩy.
"Luật sư Cố, đừng tự cho mình là đúng."
Tôi nói xong không thèm nhìn anh ta nữa, xoay người bước vào thang máy.
Cố Minh Tiêu ở sau lưng nói gì đó, tôi nghe không rõ, chỉ là chậm rãi nhắm mắt lại, chiếc túi trên tay bị bóp đến mức méo mó.
Khi về đến nhà, tôi thả mình trên sofa, kiệt sức sau một ngày.
Trong lòng vô cùng trống rỗng, tôi mở điện thoại, xóa tất cả thông tin liên lạc của Cố Minh Tiêu.
Nước mắt rơi trên màn hình, tôi cắn môi thầm thề lần này sẽ không bao giờ quay đầu nhìn lại.
Cuộc gọi video đột ngột vang lên, tôi liếc nhìn màn hình, sững người rồi ngập ngừng nhấn nút kết nối.
Cung Nghiễn đang ngồi trong phòng làm việc, vẫn mặc bộ vest công sở, với ánh mắt sắc bén và nghiêm nghị.
"Khóc sao?"
Tôi lắc đầu.
"Đeo kính áp tròng trong thời gian dài nên mắt khó chịu chút thôi."
Anh lặng lẽ nhìn tôi, "Bởi vì Cố Minh Tiêu?"
Tôi: "...Anh nghĩ nhiều rồi, em và anh ta là không thể nào."
"Ừm."
"Vậy, anh cần em giúp gì sao?"
Tôi ngập ngừng hỏi.
"Muốn gặp em."
"Ồ……"
Tôi cảm thấy xấu hổ vì cách anh trực tiếp như thế.
Mỗi lần nói chuyện với Cung Nghiễn, tôi luôn vô thức trở nên thận trọng, có thể là khí chất bá đạo toát ra từ anh quá mạnh, anh luôn bộc lộ mọi chuyện một cách trực tiếp như vậy.
"Ba ngày nữa, anh sẽ công bố tin tức kết hôn ra bên ngoài, đến lúc đó cần em hợp tác chút."
"Ồ, vâng, không có vấn đề gì."
Tôi giật mình, ngồi thẳng lưng.
Chỉ nói về công việc vẫn là thoải mái hơn.
"Ngủ sớm đi."
"Vâng"
Tôi sắp kết hôn rồi ... dù chỉ là hợp đồng, nhưng từ nay về sau sẽ có thêm một thân phận là Cung phu nhân.
Tôi nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, không biết cuộc sống sau này sẽ ra sao.