11.
Chị quay phim không nói rõ Vệ Hoành bị thương như thế nào.
Nhưng nhìn vào biểu cảm của chị, có thể thấy rằng vết thương của Vệ Hoành không hề nhẹ.
Khi trở về nhà họ Vệ, tôi thấy dì Tống và chú Vệ cuối cùng cũng có thời gian ngồi trong phòng khách.
Mắt dì Tống đỏ hoe, nhìn thấy tôi trở về: "Thắng Thắng, mau thu dọn đồ đạc, chúng ta chuẩn bị về nhà cháu!"
Tôi không có nhiều đồ để thu dọn. Tôi từ trong phòng ngủ lấy ra một cái túi hành lý: "Lúc nào cũng có thể về."
Xe chạy trên đường, không có gì khác biệt so với lúc đến. Chỉ là, tâm trạng con người đã thay đổi rất nhiều.
Tôi cúi đầu, luôn nghĩ đến gương mặt của Vệ Hoành dưới ánh hoàng hôn, nên không thể không hỏi dì Tống: "Dì ơi, hôm nay dì có nhận được điện thoại của Vệ Hoành không?"
Tôi biết, lúc này không phải là lúc để truy cứu chuyện này. Dì Tống nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
May mà Vệ Hoành chỉ bị gãy xương thông thường. Dù sao thì đó cũng là một con dốc, khi Vệ Hoành lăn xuống, dù rất nhanh nhưng cũng kịp nắm lấy một cây nhỏ mọc nghiêng, không tiếp tục lăn xuống dưới.
Chỉ là, cánh tay bị g ãy xương, mặt cũng bị cành cây cào vài vết. Vết thương trên mặt sẽ không để lại sẹo, xương cũng sẽ lành sau một thời gian.
Chỉ là trong thời gian ngắn, có lẽ không thể tiếp tục tham gia quay chương trình.
Khi tôi và bố mẹ Vệ bước vào bệnh viện huyện, Vệ Hoành đang nằm trên giường nghỉ ngơi, bên cạnh là Dư Trại Trại, đang canh truyền nước cho cậu ấy.
Có lẽ là rất mệt, đầu nó gật gù. Tôi nhạy bén nhận thấy, Dư Trại Trại gầy đi nhiều.
Tiếng bước chân đã đánh thức cả hai người, Vệ Hoành nhìn thấy người đến, quay mặt đi, không muốn nhìn họ.
Còn Dư Trại Trại, khi nhìn thấy tôi thì đứng dậy.
Nó liếc nhìn bố mẹ Vệ, gật đầu với họ, sau đó mới tiến lại gần tôi: "Dư Thắng Thắng, hai chúng ta nói chuyện đi."
Chúng tôi cùng đi ra cầu thang bệnh viện. Nó hạ giọng: "Dư Thắng Thắng, chị cũng sống lại phải không?"
"Chị biết khi đi c ắt cỏ lợn, Vệ Hoành sẽ vô tình bước hụt, nên chị mới nhắc tôi đừng dẫn Vệ Hoành đi c ắt cỏ!"
Đúng vậy.
Sáng hôm qua, sau khi suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng tôi vẫn mượn điện thoại của chị quay phim, gọi điện về nhà với lý do có chuyện cần dặn dò Dư Trại Trại, để nói riêng với nó.
Từ xa xôi hàng nghìn cây số, tôi tiên đoán được chương trình sẽ để họ đi c ắt cỏ lợn, không còn nghi ngờ gì nữa, tôi đã sống lại.
Nhưng tôi không sợ Dư Trại Trại biết điều này.
"Vậy nên." Dư Trại Trại nghiến răng: "Chị biết tôi sẽ đổi chỗ với chị, chị biết tôi sẽ ở lại nhà để chinh phục Vệ Hoành."
"Sao chị không ngăn tôi lại?”
"Chị đẩy Vệ Hoành cho tôi, hay là đang xem tôi như trò cười?"
Không chú ý đến, giọng Dư Trại Trại cao lên một chút, rồi nhanh chóng bị nó ép xuống.
"Có chuyện hài hước gì xảy ra giữa hai người sao?"
Tôi thử hỏi, "Sao, Vệ Hoành làm cô xấu hổ à? Máy quay đã ghi lại rồi? Chuẩn bị đưa vào chương trình?"
Mặt Dư Trại Trại ngay lập tức xanh lét. Thật kỳ lạ.
Khi rời khỏi vùng núi để đến thành phố, cảm xúc của tôi với nó vẫn rất phức tạp: tôi hận nó, tôi không hiểu.
Tôi hận kiếp trước rõ ràng tôi rất yêu thương nó, nhưng nó lại chọn giet tôi.
Tôi không hiểu tại sao kiếp trước nó sống thành bộ dạng đó, rõ ràng là không hề liên quan gì đến tôi, nhưng nó lại chọn làm hại tôi.
Nhưng bây giờ, những cảm xúc đó đột nhiên tan biến. Không phải là tôi không còn hận, chỉ là mối hận không hiểu nổi đó đã sáng tỏ, ngoài nỗi hận, trong cảm xúc phức tạp đó còn có một chút thương hại và cảm thông.
"Vệ Hoành không phải là một món đồ, không có chuyện đẩy hay không đẩy."
Tôi nói: "Chỉ là cô có cơ hội ở lại nhà và tiếp xúc với anh ấy, sao lại nói là tôi đẩy lại cho cô?"
Và chỉ cần tiếp xúc là có thể ở bên nhau sao?
Nhìn nó gầy đi nhanh chóng, gương mặt hốc hác, tôi không tin rằng nó và Vệ Hoành đã có khoảng thời gian vui vẻ.
Và Vệ Hoành ở tuổi thiếu niên cũng không phải là người dễ gần. Dù sau này tôi và Vệ Hoành ở bên nhau, yêu nhau, nhưng điều chúng tôi yêu chính là linh hồn đã trưởng thành của nhau.
Tôi sẽ thương xót cho thời niên thiếu của anh ấy, tôi sẽ chú ý hơn đến anh ấy khi còn trẻ.
Nhưng tôi sẽ không yêu anh ấy ở thuở niên thiếu.
"Hơn nữa ." Tôi nói: "Tôi tưởng cô sống lại sẽ tranh lấy cơ hội đến thành phố."
Dù sao cũng có lợi thế sống lại, một cô bé 12 tuổi có thể làm gì ở vùng núi này chứ?
Kiếp trước, dù Dư Trại Trại sống không tốt, nhưng nó rất giỏi kiếm tiền, từ cổ phiếu, đầu tư, kinh doanh, thậm chí là mở cửa hàng, nó đều có kinh nghiệm.
Nếu lựa chọn tận dụng một tháng này, chọn đi ra ngoài, dù còn chưa trưởng thành, dù không kiếm được nhiều tiền, cũng có thể đặt nền móng cho tương lai của mình.
Lùi một trăm bước, thì coi như nó tự thấy mình không có bản lĩnh gì.
Cho dù là nắm lấy hướng đi tương lai của kiếp trước thương lượng với nhà họ Vệ thì sao, nói đi nói lại, cũng sẽ khiến cho người khác phát hiện ra giá trị của bản thân.
Lùi một vạn bước, nó sợ bị lộ thân phận người sống lại.
Cũng có thể đi lại con đường cũ của kiếp trước, phát triển tình cảm với vợ chồng nhà họ Vệ, xem họ có sẵn lòng tài trợ cho nó đi học không, nó có thể thay đổi cuộc đời của mình thông qua việc học.
Nhưng trong rất nhiều lựa chọn, nó chọn lựa chọn tệ nhất.
Nó chọn phát triển tình cảm với Vệ Hoành, trước tiên bám lấy Vệ Hoành, rồi đợi mười mấy năm sau làm Cố thái thái (cách nói tượng trưng làm dâu hào môn).
Nó gán hết thành tựu của tôi cho Vệ Hoành.
Tôi nói điều này cho nó nghe. Nhưng nó chỉ cười lạnh: "Dư Thắng Thắng, chị biết Vệ Hoành là một tên đ iên! Nên chị mới đồng ý để tôi ở nhà.”
"Có cách gì sao chị không nói sớm? Giờ lại giả bộ quay lại, nói tôi đã chọn lựa chọn tệ nhất. Chị có biết tôi đã trải qua những gì trong nửa tháng này không?”
"Cái nơi khốn nạn này! Trong núi chẳng có gì! Không có tivi, không có trò chơi! Hàng ngày tôi phải ăn khoai lang, đi một bước là đánh rắm! Liên tục mười mấy ngày không có bữa thịt nào, miệng tôi nhạt thếch! Bàn chải đánh răng mòn rồi mà mẹ không mua cho tôi cái mới, chỉ ôm đứa con quý giá của bà ấy! Tôi phải nuôi heo, rửa bát! Nhổ cỏ đến mức đứng lên là choáng váng! Tôi giữ lại một miếng khoai lang khô cho Vệ Hoành, anh ta không thèm nhìn mà ném đi, nói chet cũng không ăn đồ nhà tôi! Tôi an ủi anh ta, khuyên anh ta nghe lời bố mẹ, anh ta còn chửi tôi là đồ đ iên!"
Đúng rồi.
Dư Trại Trại đã quên, ký ức dừng lại ở tuổi 28, sống quen cuộc sống thành phố, nó còn yếu đuối hơn Vệ Hoành khi đến "chấp nhận cải tạo".
Khó mà nói, người bị cải tạo là Vệ Hoành hay là nó.
"Chị nói tôi là kẻ vô ơn, chị thật sự nghĩ mình là thứ tốt đẹp sao? Nếu chị thật sự vì tốt cho tôi, tôi chọn ở lại nhà sao chị không cản tôi?”
“Ngăn cản cô làm gì?” Tôi lạnh lùng hỏi: “Để cô lại c ắt cổ tôi lần nữa sau mười mấy năm nữa sao?”
“Dư Trại Trại, cô quên rồi sao? Kiếp trước cô đã giet tôi.”
“Dù trước đây chúng ta là chị em thân thiết đến đâu, bây giờ chúng ta cũng là kẻ thù không đội trời chung.”
Dư Trại Trại lập tức trở thành một con rối cứng đờ.
“Dư Trại Trại, thực ra có vài lời tôi đã muốn nói với cô từ kiếp trước.” Tôi gọi nó lại khi nó cứng đờ quay lưng đi: “Kiếp này, là lựa chọn của cô, chính cô đã rút thăm và chọn ở lại nhà, không thể trách tôi.”
“Kiếp trước, là cô cầu xin tôi, để tôi cho cô cơ hội đi thành phố, cũng không thể trách tôi.”
“Cô trách tôi cướp đi cuộc đời của cô, nhưng cô có nhớ không, kiếp trước cô rất được bố mẹ Vệ yêu quý?”
“Họ tuy không giữ cô lại thành phố, nhưng khi tiễn cô về nhà, họ đã hứa sẽ tài trợ cho chúng ta, giúp chúng ta học hết đại học?”
12.
Kiếp trước, cuộc đời của Dư Trại Trại vốn dĩ có cơ hội thành công hơn tôi.
Khi Vệ Hoành trở về, bố mẹ nhà họ Vệ đã đích thân đến nhà chúng tôi, chuẩn bị tài trợ cho cả hai chúng tôi.
Nhưng Dư Trại Trại chỉ biết khóc. Nó khóc vì mẹ ở thành phố không cần nó nữa.
Từ nông thôn đến thành phố, rồi đột ngột trở lại nông thôn, khoảng cách đó quá lớn đối với nó!
Nó mang về những chiếc váy đẹp, nhưng vứt bỏ chiếc áo gió ban đầu đã mặc đi. Nó mang theo đủ loại sổ tay đi học, khoe khoang với bạn bè về những gì nó đã trải qua ở thành phố.
Nó hào phóng mời bạn bè ăn vặt, tiêu hết tiền tiêu vặt rồi lại ngại ngùng mượn tiền của tôi.
Nó đương nhiên không dám xin tiền tiêu vặt từ bố mẹ, vì sợ bị đánh.
Nó bắt đầu lơ đãng trong lớp, không còn chăm chỉ làm việc nhà, ngay cả khi ra đồng nhổ cỏ cũng phải khoác thêm một chiếc áo sơ mi.
Trong thời tiết nóng như đổ lửa của tháng năm, nó nói sợ nắng làm da mặt đen và nổi tàn nhang.
Nó sẽ chạy đến cửa hàng tạp hóa duy nhất trong làng, gọi điện về nhà họ Vệ: “Bố mẹ, làm ơn, đưa con về nhà đi.”
Sau vài lần bị từ chối, cuối cùng nó cũng từ bỏ ý định, nhưng cũng không thể học hành được nữa.
Nó từng học giỏi hơn tôi, nhưng thành tích học tập rớt thê thảm, tâm trí không còn đặt vào việc học.
Nó bắt đầu chửi rủa, trách móc tại sao Vệ Hoành sinh ra đã có mọi thứ, còn nó chỉ biết cúi đầu cày cấy.
Lúc đó, nó còn chửi rủa Vệ Hoành và bố mẹ anh, chứ không chửi tôi. Sau đó, nó quyết định bỏ học, đi làm thuê cùng chị họ ở huyện.
Huyện không phát triển như thành phố nơi nhà họ Vệ ở, nhưng ít nhất không phải lúc nào cũng phải làm nông. Nó không phải đối mặt với những lớp học nhàm chán và bài tập không bao giờ hết.
Nó nói với tôi: “Chẳng trách tôi bỏ học. Chị thấy đấy, ở thành phố là giáo dục toàn diện, còn ở làng chỉ có học và học, thi và thi. Học chán lắm, bỏ học không phải lỗi của tôi.”
Tôi đã cố ngăn nó, nhưng vô ích. Bố mẹ nhà họ Vệ tài trợ cho chúng tôi, vốn là vì nó. Vì vậy, khi nghe nó bỏ học, họ đã rút lại sự tài trợ.
Tôi cầu xin nó: “Chúng ta cùng học xong cấp ba, em giúp chị được không, còn đại học chị tự kiếm tiền.”
Nhưng nó không hiểu tại sao tôi muốn học: “Chị, đó là vì chị chưa thấy thế giới bên ngoài, chưa thấy người giàu sống tốt thế nào!”
Bố mẹ tôi từ lâu đã không muốn chúng tôi học nữa. Vì vậy, khi nó chuẩn bị bỏ học, họ cũng chuẩn bị đưa tôi ra ngoài làm thuê.
Giáo dục bắt buộc chín năm? Thời đó, ở nông thôn dễ dàng tìm cách để đối phó.
Không còn cách nào khác, tôi đành tìm số điện thoại Vệ Hoành để lại, gọi cho anh ấy: “Vệ Hoành, anh không nói là anh nợ tôi một mạng sao?
“Tôi cầu xin anh giúp tôi!”
Sau đó, tôi đã làm thế nào để nhận lại sự tài trợ của nhà họ Vệ, tôi đã cố gắng ra sao, và cuối cùng tôi đã thi đậu đại học như thế nào...
Những điều này không cần phải kể chi tiết.
Sau này, tôi và Vệ Hoành gặp lại nhau ở thành phố C, tôi đi xem trận đấu của anh ấy, và sau khi anh ấy giải nghệ, anh ấy đến học tại trường đại học của tôi.
Quay đi quay lại, chúng tôi đã đến với nhau.
Người Dư Trại Trại căm hận đã từ Vệ Hoành và bố mẹ anh chuyển sang tôi.
“Dựa vào đâu? Chúng ta là sinh đôi! Tại sao tôi lại thành ra thế này, còn chị thì có cả sự nghiệp lẫn tình yêu?”
Nhưng, lúc đó nó thực sự thê thảm sao? Tôi đã dùng tiền nhuận bút của mình mở cho nó một cửa hàng. Dù không phải là một thành công lớn, nhưng doanh thu của cửa hàng đủ để trang trải cuộc sống cho nó.
Nó đã có hai mối tình, dù không có kết quả tốt nhất, nhưng cũng là tình cảm chân thành.
Còn ở tuổi 28, nó đang có mối tình thứ ba, nếu không có vấn đề gì, họ sẽ kết hôn trong tương lai...
“Dư Trại Trại.” Tôi hỏi cô ấy: “Hôm đó cô lao vào nói tôi nợ cô, cô nói đi, tôi nợ cô cái gì?”
“Vậy ai nợ tôi?” Dư Trại Trại trừng mắt nhìn tôi, nhưng nước mắt cô ấy đã rơi trước cả ánh mắt giận dữ: “Vậy ai nợ tôi? Tại sao tôi lại rơi vào bước đường này?”
13.
Sau cuộc trò chuyện hôm đó, Dư Trại Trại đã rời khỏi bệnh viện.
Nó không còn săn sóc Vệ Hoành, cũng không còn làm dáng trước bố mẹ nhà họ Vệ nữa. Khi tôi vào phòng bệnh của Vệ Hoành, nhà họ Vệ đã trò chuyện xong.
Nhưng giữa họ vẫn như có một lớp băng dày ngăn cách. Nhưng tất cả những điều này không còn liên quan đến tôi nữa.
Cuộc trao đổi sắp kết thúc, mối liên hệ giữa tôi và họ sẽ ngày càng ít đi. Tôi tin rằng, kiếp trước Vệ Hoành cuối cùng đã có thể giải quyết tốt mối quan hệ giữa họ.
Vậy kiếp này Vệ Hoành cũng có thể. Vết thương của Vệ Hoành tạm thời chưa thể di chuyển, vì vậy chú Vệ và dì Tống quyết định ở lại huyện vài ngày.
Lúc này, họ mới có thời gian rảnh rỗi.
“Thắng Thắng, nếu cháu bận thì cứ về nhà trước, chúng ta sẽ ở đây chăm sóc Vệ Hoành. Đợi Vệ Hoành khỏe hơn một chút, chúng ta sẽ về.”
Khi tôi trở về làng, chú Vệ đã đuổi theo tôi. Chú nói với tôi rằng, nếu tôi không ngại, chú sẽ tài trợ cho tôi. Chú sẽ nhờ chương trình làm thủ tục trong vài ngày tới, sau đó sẽ đón tôi về học ở trường Anh Tài.
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, chú Vệ. Cháu đã nói chuyện với hiệu trưởng rồi.”
“Trong vài ngày tới, sẽ có người đến nhà cháu để bàn về chuyện này. Học bổng mà hiệu trưởng cấp cho cháu… rất hậu hĩnh.”
“À, đúng rồi!” Tôi bỗng nhớ ra điều gì: “Nếu có thể, chú xem xét việc tài trợ cho Trại Trại được không? Nếu con bé học hành chăm chỉ, chắc chắn có thể đậu vào một trường tốt, đến lúc đó sẽ báo đáp chú.”
Nếu học hành chăm chỉ, Dư Trại Trại chắc chắn có thể đậu vào một trường tốt. Dù sao, lúc đó nó thông minh hơn tôi nhiều.
Về phần Vệ Hoành. Khi tôi rời đi, anh ấy vẫn nhìn tôi với ánh mắt xa lạ.
Kiếp này, khi anh ấy đến làng, người ở bên cạnh anh ấy là Dư Trại Trại, nên việc anh ấy không nhận ra tôi cũng là điều bình thường.
Nhưng không sao.
Tôi sẽ vẫn cố gắng như kiếp trước, và anh ấy cũng sẽ như kiếp trước, thoát khỏi mọi ràng buộc.
Chúng tôi sẽ lại gặp nhau.
14.
Khi trở về làng, tôi phát hiện Dư Trại Trại đã về nhà.
Nó nằm trên giường, vùi đầu trong chăn. Bên ngoài, bố mẹ tôi đang mắng nó, mắng nó sao giờ lại lười biếng như vậy, mắng nó con nhà lính tính nhà quan.
“Dư Trại Trại.” Tôi lật chăn lên, “Nếu cô nói kiếp trước là tôi đã c ướp đi cuộc đời của cô, vậy kiếp này cô có muốn sống lại cuộc đời của tôi ở kiếp trước không?”
Học hành chăm chỉ, từng bước đi lên. Dư Trại Trại biết chuyện nhà họ Vệ sẽ tài trợ cho nó, im lặng hồi lâu.
“Tôi sai rồi sao?” Nó hỏi tôi.
“Đúng, cô sai rồi.” Tôi nói: “Dù là kiếp trước hay kiếp này, cô đều sai hoàn toàn.”
Thực ra, qua kiếp này, tôi có thể đồng cảm với Dư Trại Trại phần nào. Đột ngột từ làng quê nghèo khó bước vào thành phố phồn hoa.
Từ một người không có nổi một đồng tiền tiêu vặt trong tháng, chỉ dám tiêu năm xu để mua một que kem nhỏ, khi đến thành phố, bố mẹ người khác lại cho nó hẳn một trăm đồng tiền tiêu vặt.
Mẹ của mình chỉ quan tâm đến em trai, bắt mình làm đủ việc này nọ.
Còn mẹ của người khác chỉ có một đứa con, gặp nó thì gọi ngoan quá, bảo bối, nói: “Nếu mẹ sinh con gái thì tốt biết mấy.”
“Trại Trại, nếu con là con gái của mẹ thì tốt biết bao.”
Ở tuổi 12, nhận thức chưa hoàn thiện, nó đã phải chịu đựng một cú sốc lớn. Tự cho rằng mình đã có một người mẹ tốt, nhưng rồi lại bị “bỏ rơi”.
Tôi rất hối hận, kiếp trước khi tôi 12 tuổi, tôi đã không chú ý đến những thay đổi của Dư Trại Trại. Tôi cũng rất hối hận vì không kéo nó tiếp tục học.
Lúc đó, tôi còn chưa có nhận thức đầy đủ, làm sao có thể giúp nó tìm thấy phương hướng khi nó mơ hồ.
“Dư Trại Trại.” Tôi nói: “Xin lỗi, kiếp trước tôi nên quan tâm đến cô nhiều hơn.”
Nhưng tất cả những điều này, không phải là lý do để Dư Trại Trại căm hận tôi. Không phải là lý do để Dư Trại Trại nói tôi đã đánh cắp cuộc đời của nó.
Cuộc đời của tôi, từ đầu đến cuối đều thuộc về tôi, đều nằm trong tay tôi. Còn Dư Trại Trại, cuộc đời của nó đã gặp sai lầm, đi lạc đường, mới từng bước, từng bước, không thể trở lại đúng đường.
“Dư Thắng Thắng!” Dư Trại Trại khóc, nước mắt và nước mũi đầy mặt: “Dư Thắng Thắng! Dư Thắng Thắng!”
Nó không nói gì, chỉ liên tục gọi tên tôi.
“Không cần cảm ơn tôi.” Tôi nói: “Tôi không tha thứ cho cô. Chỉ vì kiếp này không có bằng chứng cô giet tôi mà thôi. Nếu là kiếp trước, tôi sẽ không ngần ngại chọn báo cảnh sát.”
“Và, chúng ta sẽ ngày càng ít gặp nhau.”
“Tôi đã nói chuyện với hiệu trưởng của trường Anh Tài, tôi sẽ rời khỏi quê nhà, đến đó học. Còn cô, Dư Trại Trại, cuộc đời của cô bây giờ nằm trong tay cô. Cô có thể sống ra sao tuỳ cô.”
Nói là như vậy. Nhưng tôi biết, để Dư Trại Trại tiếp tục học hành, thi đỗ một trường đại học tốt, rất khó khăn.
Không phải sống lại là có thể giải quyết mọi vấn đề. Không có trí tuệ không thể biến thành có trí tuệ, không có IQ không thể biến thành có IQ.
Kiếp trước gia đình lộn xộn, sẽ không vì một lần sống lại mà trở nên hòa thuận. Ngoại trừ một phần kiến thức tiên tri, những lúc khác, sống lại thậm chí có thể là bất lợi.
Đã quen với cuộc sống xã hội, có thể thích ứng lại với giáo dục bắt buộc chín năm không? Đã quen với sự tiện lợi của tương lai, có thể thích ứng với việc nhổ cỏ, rửa bát bằng nước bẩn không?
Nhưng tất cả những điều này đều không liên quan đến tôi nữa.
15.
Tôi đã đến trường Anh Tài. Dù có ký ức kiếp trước, tôi vẫn không dám lơ là, thậm chí còn cố gắng học tập chăm chỉ hơn.
Vì vậy, tôi nhảy lớp, chuẩn bị trước cho những kiến thức khó hơn...Trong thời gian đó, tôi có đến thăm nhà họ Vệ, thăm bố mẹ của Vệ Hoành.
Mỗi lần đến, tôi đều mang theo quà. Tôi rất ít gặp Vệ Hoành, nhưng nghe bố mẹ anh nói, họ vẫn không thể ngăn cản anh, anh vẫn chọn con đường thể thao điện tử.
“Có đôi khi tôi suy nghĩ.” Chú Vệ nói: “Có lúc tôi nghĩ về những lời cháu đã nói.”
Lời nào? Là lời tôi nói có thể dành nhiều thời gian bên anh hơn à? Hay lời tôi nói có thể lắng nghe anh nhiều hơn không?
Nhưng hàng ngàn suy nghĩ lướt qua trong đầu, tôi vẫn không đáp lại lời họ. Sau này, tôi và Vệ Hoành vẫn đến với nhau.
Thật thú vị, cơ hội để chúng tôi ở bên nhau là khi Vệ Hoành, sau khi giải nghệ đã đỗ vào trường đại học của tôi.
Anh thuê một căn nhà nhỏ bên ngoài trường.
Bố mẹ Vệ gọi điện, bảo chúng tôi có thể chăm sóc lẫn nhau thì chăm sóc lẫn nhau một chút.
Giống như kiếp trước, ở tuổi 28, tôi và Vệ Hoành kết hôn.
Chỉ là, lần này trong đám cưới, tôi không mời Dư Trại Trại. Khi bố mẹ tôi đến dự đám cưới, nó cũng tự giác không đến.
Nhiều năm qua, không phải không có tin tức về nó truyền đến tai tôi.
Dư Trại Trại bỏ học giữa chừng, đi làm thuê, đầu tư bị lừa, tiền bạc bị mất vào tài khoản ngân hàng nào không rõ...
Cuộc sống của nó, so với kiếp trước còn thê thảm hơn. Sống lại mang lại cho nó nhiều điều xấu hơn.
Nó chơi cổ phiếu, đầu tư. Kiếp này có kinh nghiệm từ kiếp trước, nó tin rằng mình có thể thắng lớn trên thị trường chứng khoán.
Nhưng rồi sao? Chỉ cần một chút sai lầm nhỏ, tất cả có thể bị cuốn trôi trong chớp mắt.
Kiếp này sau khi kết hôn, chúng tôi nhanh chóng có con, có một gia đình nhỏ của riêng mình.
Chúng tôi không đặt tất cả tâm huyết vào con cái, nhưng chúng tôi cố gắng hết sức để mang lại cho chúng một cuộc sống tốt hơn, nhiều tình yêu hơn.
Sau đó, Vệ Hoành đầu tư vào câu lạc bộ thể thao điện tử của riêng mình, dẫn dắt từng đứa trẻ, đi con đường mà anh đã từng vấp ngã.
Còn tôi, tôi đã tài trợ cho nhiều trẻ em vùng núi.
Giúp đỡ chúng học hành, cũng giúp chúng mở rộng thế giới nội tâm, tăng cường kiến thức.
Khi biết tin Dư Trại Trại qua đời, tôi và Vệ Hoành mới hơn 40 tuổi.
Tôi và Dư Trại Trại đều sống lại từ quá khứ, nhưng kiếp này, nó lại ra đi trước tôi.
Cuối cùng, khi tôi và Vệ Hoành già yếu, chúng tôi cùng nhau đi ngủ. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình ở trong bệnh viện.
Mọi thứ xung quanh đều màu trắng.
Vệ Hoành vẫn mặc bộ vest của chú rể, nhàu nhĩ. Trên mặt anh là những sợi râu lởm chởm.
“Thật tốt quá! Thật tốt quá! Thắng Thắng em không sao!” Anh gục đầu vào lòng tôi, sắp khóc.
Bác sĩ nói, nhờ có sinh viên y khoa tham dự đám cưới cứu giúp kịp thời. Và nhờ việc cấp cứu trong thời gian ngắn nhất, tôi mới có thể giữ lại được mạng sống.
Sau khi tôi tỉnh táo lại một chút, mẹ tôi gõ cửa phòng bệnh.
“Thắng Thắng, dù sao Trại Trại cũng là em gái của con. Con bé chỉ là...”
Dây thanh âm của tôi bị tổn thương ở mức độ nào đó, còn phải dưỡng rất lâu.
Vì vậy, tôi gõ một dòng trên điện thoại:【Làm gì thì làm, tôi sẽ không ký giấy tha thứ.】
Tôi biết, trong cuộc trao đổi đó, nó đã thấy sự phồn hoa của thành phố, tâm trí rối bời, điều đó đã gây hại không thể cứu vãn cho niềm tin và nhận thức của nó.
Nhưng tôi cũng đã nói, điều đó không phải là lý do để nó làm tổn thương tôi.
Nếu ở kiếp trước, tôi có bằng chứng nó làm hại tôi.
Tôi chắc chắn sẽ báo cảnh sát.
Một giây cũng không do dự.
[HẾT]
Bình luận facebook