-
Chương 3
06.
Trước khi bầu trời chuyển đen như mực, tôi thành công thoát khỏi đám xúc tu, trở về tầng hai.
Người chơi còn sống đều họp lại nơi này.
Anh chàng đeo kính thở dài nói: "Tầng hầm bị khoá, không có chìa khoá không xuống được, còn hai ngày nữa là đóng phó bản, nếu còn không tìm được, chúng ta sẽ thực sự không thể trở ra."
Không khí lập tức trầm trọng hẳn lên.
"Mọi người đang nói cái này hả?"
Tôi đột ngột hiện ra cùng xâu chìa khoá to đùng trên tay.
Trên mỗi chiếc chìa khoá đều ghi số phòng.
Bọn họ thấy tôi, ai nấy đều kinh ngạc.
Đồng thanh hô lên: "Ở đâu ra vậy!"
Tôi thấy hơi tội lỗi.
Này là tôi cướp được trên người đại boss trước khi rời khỏi căn phòng á.
Tôi cũng không nói thật với họ, chỉ nói mình tìm được trong một phòng chứa đồ.
Mấy người chơi cũ kinh ngạc không nói nên lời.
Không ai nghĩ số tôi tốt thế.
Thời gian trôi qua rất gấp gáp, chúng tôi quyết định hành động ngay đêm nay.
Mười hai giờ đêm, tiếng chuông vang lên, vũ hội bắt đầu.
Bọn tôi mặc lễ phục cổ điển, cẩn thận đi xuyên qua đám đông khách khứa trong sánh tiệc, hướng về phía tầng hầm.
Ai cũng cầu nguyện đêm nay boss sẽ không xuất hiện.
Nhưng vẫn khiến bọn tôi thất vọng.
Đại boss không những tham gia, mà còn theo dõi tụi tôi.
Người nọ mang một đôi găng tay trắng tinh, vươn tay mời tôi khiêu vũ.
Mấy người chơi còn lại thở cũng không dám thở.
Làn đạn: "Quả nhiên, đại boss xuất hiện."
"Khương Tảo mà nhận lời, chắc chắn sẽ giống cái người lần trước, phải khiêu vũ đến tứ chi vặn vẹo, cuối cùng bị quái vật x é x á c."
"Nhưng cổ mà từ chối thì đại boss sẽ nổi giận, thế nào cũng có mỗi con đường chec."
Anh ta dùng ánh mắt âm u nhìn tôi, chờ một lời hồi âm.
Da đầu tôi tê dại nhận lời mời.
Sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy người còn lại.
"Mặc kệ tôi, tôi giữ chân hắn, mọi người xuống tầng hầm mau đi."
Bọn họ rưng rưng nước mắt, biết tôi đang kéo dài thời gian giúp họ.
Thấy họ thành công rời khỏi sảnh vũ hội, đi về phía tầng hầm.
Trái tim treo lơ lửng của tôi chưa kịp yên tâm đã giật thót trở lại.
Đại boss dẫn tôi vào sàn nhảy.
Hơi thở của anh ta cách tôi thật gần.
Lạnh như băng, lại còn rất có tính xâm lược.
Tôi nhìn anh ta, hỏi nhỏ: "Cố Mặc Trì, là anh đúng không?"
Anh ta nhướng mày một cái, không trả lời.
Nhưng lại cầm lấy cổ tay tôi, dìu tôi nhảy tiếp.
Hai chúng tôi khiêu vũ càng lúc càng nhanh.
Tôi không khỏi nhớ tới người chơi nam vừa chec lần trước.
Làn đạn lúc này đang bận thắp nhang cầu nguyện cho tôi.
"Thế mà lại hi sinh thân mình hỗ trợ người khác, cổ thật là, tui khóc chec luôn rồi."
"Tiếc cho một mầm non ưu tú."
"Hả? Từ từ? Họ dừng lại rồi, moẹ nó! Sao đại boss lại bế Khương Tảo!"
Tôi cũng ngốc luôn.
Người đàn ông trước mắt bỗng dưng bế tôi lên, bước lên lầu.
Rõ ràng là cái cầu thang tràn ngập nguy hiểm ban sáng, bây giờ anh ta lại đi đến nhàn nhã thoải mái như vậy.
Còn điềm nhiên như không nói với tôi:
"Hồi nãy em giẫm chân anh bốn lần."
Tôi hơi áy náy, lại thấy gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia, vô thức vùi đầu vào ngực anh.
Anh ấy không có nhịp tim.
Trong lòng tôi lúc này thật phức tạp.
Anh ta thả tôi lên giường, tôi muốn chạy, lại bị xúc tu quấn lấy cổ tay, không thể động đậy.
"Em thấy đã lên tới đây rồi còn chạy được không?"
Anh ta thản nhiên kéo cà vạt ra.
Rồi đè hẳn lên người tôi.
"Ngoan! Nói anh nghe, ai đưa em vào đây?"
Anh ấy ậm ừ cắn cắn tai tôi.
Quả nhiên là ảnh!
Nhưng mà sau đó tôi lại sửng sốt.
Không phải chính ảnh đưa tôi vào sao?
Tôi mặt mày mờ mịt làm hai mắt Cố Mặc Trì tối sầm lại.
"Cưng ơi, đừng nhìn anh như vậy, anh không chịu nổi."
Yết hầu anh ấy lăn lộn lên xuống, lúc nói hơi thở sẽ phả vào mặt tôi, còn cúi đầu hôn tôi.
Bị tôi nghiêng mặt né qua.
Tôi nói: "Anh ăn thịt người nhiều lắm rồi đúng không? Về sau không được hôn môi em nữa!"
Cố Mặc Trì mặt đầy vô tội: "Lần nào anh cũng đánh răng sạch sẽ mà."
Tôi trừng ảnh: "Anh ăn thịt người thật á!"
Thấy tôi giận bừng cả mặt, Cố Mặc Trì ngẩng đầu cười lớn.
Cười đến bả vai run rẩy.
"Nói cái gì em cũng tin, sao lúc trước anh nói mình là quái vật em không tin?"
Anh ấy lấy tay nâng cằm tôi, làm tôi không thể không ngẩng đầu nhìn rõ mọi thứ.
Vô số xúc tu từ trong bóng tối vươn ra sờ lên người tôi, giống như cánh tay đàn ông, vuốt ve trêu chọc.
Anh hôn tôi, cười nhẹ:
"Giờ tin chưa?"
Tim tôi bỗng đập nhanh hơn, không biết là do xấu hổ hay sợ hãi.
Mặt anh ấy sáp lại gần: "Em sợ?"
Tôi cắn luôn cho một cái: "Sợ q u ỷ nhà anh!"
"Cố Mặc Trì, giờ em là người chơi, anh sẽ giec em như những người khác à?"
"Người chơi không tuân thủ quy tắc, tất nhiên phải bị trừng phạt."
Cố Mặc Trì không nhanh không chậm hôn lên chóp mũi tôi.
Tôi nghe anh ấy nói.
"Nên cưng à, giờ anh nên phạt em thế nào đây?"
Tôi bỗng thấy có điềm chẳng lành.
Cố Mặc Trì quen thuộc hết từng bộ phận trên cơ thể tôi, anh ta biết cách làm tôi sướng chec.
Ban đầu ảnh có mỗi hai tay.
Còn bây giờ, có rất rất nhiều xúc tu.
Không ai biết được đêm đó ảnh mở khoá cho tôi bao nhiêu kỹ năng mới.
Tôi chỉ cảm thấy ánh trăng đỏ như m á u ngoài cửa sổ.
Cũng vì tôi mà run rẩy.
07.
Khi tôi lê đôi chân run rẩy bước thấp bước cao xuống tới lầu hai.
Thì người chơi còn sống chỉ còn lại ba người.
Tối hôm qua lại chec mất hai người.
"Cô thế mà vẫn sống!"
Anh trai đeo kính ngạc nhiên tháo kính ra, giả vờ lau lau vài cái mới đeo lên.
Nhóc mập cũng xém khóc.
Nhưng họ cũng không còn tâm trí đâu mà hỏi tôi sao lại chạy thoát từ trong tay boss.
Hôm qua xuống tầng hầm, cũng không thấy tung tích của đoàn thám hiểm.
Một phó bản kéo dài bảy ngày, hôm nay là ngày cuối cùng.
Nếu hôm nay còn chưa tìm được.
Chờ đón chúng tôi chỉ có tử vong.
Tôi nhíu mày.
Người chơi đã tìm khắp lâu đài cũng không thấy chút tin tức nào của đoàn thám hiểm, thật không biết làm sao.
À đúng...!
Tôi nhớ tới bút ký nhặt được hôm trước.
Vội mở ra.
Bên trong chỉ có mấy dòng lộn xộn.
Và một tấm ảnh chụp chung của đoàn thám hiểm.
Dựa vào nội dung được viết, không khó để nhận ra đây là do một thành viên trong đoàn để lại.
"Nghe nói toà lâu đài cổ này có rất nhiều của cải châu báu, thế nên chúng tôi quyết định đến đây."
"Mấy ngày nay, tôi phát hiện lâu đài này có một cảm giác q u ỷ dị khó nói, càng ngày càng nhiều người có chuyện."
"Tất cả đồng đội của tôi đã biến mất."
“Tôi có thể nghe được giọng của họ ở khắp mọi nơi trong lâu đài, nhưng không thể nhìn thấy họ.”
"Họ đâu rồi? Họ đâu rồi? Họ đâu rồi? Họ đâu rồi?"
"Có lẽ tôi nên rời đi."
"Ha ha ha, tôi tìm được họ rồi, mấy người, thì ra mấy người đang ở đây chờ tôi, tôi đến đây."
Càng viết càng khó hiểu, nhóc mập thấy vậy lo lắng gãi đầu.
"Vậy là sao?"
Tôi nhìn tấm ảnh chụp chung của bọn họ, cứ có cảm giác mình đã bỏ qua cái gì.
Cái gì đây?
Ánh mắt vô tình chạm phải bức tranh trong góc tường.
Tôi sững người, đột nhiên nhớ ra.
"Tôi biết rồi, bức tranh ở sảnh vũ hội tầng một!"
Mọi người khó hiểu nhìn tôi.
Giờ là ban ngày, sảnh vũ hội mang đến một cảm giác âm u đổ nát.
Sau khi xuống tầng, chúng tôi thấy bức tranh treo trên tường.
Bên trong có rất nhiều người, ai nấy đều mang gương mặt kinh hãi nhìn ra khung kính.
Tôi nói: "Mọi người tìm mấy người chụp ảnh chung trong tranh đi!"
Không ai dám trì hoãn, bắt đầu tìm thật kỹ.
Tôi lướt qua từng khuôn mặt trong bức tranh.
Thấy anh chàng shipper đứng ở một góc, bên người là làn sương mù dày đặc.
Còn một người chơi vừa chec tối qua, đang đứng ở trung tâm sảnh vũ hội trong tranh.
Quả nhiên là vậy.
Giờ tôi có thể chắc chắn suy đoán của mình là chính xác.
Người nào mất mạng ở đây cũng bị nhốt vào trong tranh.
"Tìm thấy rồi! Góc trên cùng bên phải!"
Nhóc mập bỗng kích động reo lên.
Tôi nghe vậy quay đầu lại, góc trên cùng bên phải quả nhiên có mấy người vẻ mặt kinh hoảng mặc quần áo lao động.
Giống trong ảnh chụp như đúc.
Đúng là đoàn thám hiểm mất tích nhiều năm trước!
Bọn họ quả thật đang ở trong tranh!
"Chúc mừng người chơi thành công tìm được đoàn thám hiểm mất tích, khám phá được sự thật năm ấy, vui lòng thiêu huỷ bức tranh trong vòng hai phút, trốn thoát khỏi lâu đài ——"
Giọng nói điện tử lạnh băng vang lên bên tai chúng tôi.
"Đốt bức tranh mau!"
Anh trai đeo kính thân thủ nhanh nhẹn, lập tức lấy l ử a thiêu bức tranh.
Đốm l ử a nhỏ bé vừa chạm tới khung tranh thì bùng lên kịch liệt.
Trong phút chốc, toàn bộ bức tường cũng cháy theo!
"Đếm ngược bắt đầu, yêu cầu người chơi trong vòng hai phút, một phút năm mươi chín giây, một phút năm mươi tám giây, rời khỏi lâu đài..."
Âm thanh điện tử lạnh lùng lại vang lên.
"Chạy! Chạy ra ngoài!"
Người đàn ông đeo kính hét lớn.
Mọi người cùng nhau xông ra ngoài.
Lâu đài dần chìm trong biển lửa, ngọn lửa hồng thiêu đốt liếm láp lấy người chơi
Nhóc mập ôm mông chạy tới: "Nóng quá!"
Anh trai đeo kính: “Chạy nhanh lên! Lửa cháy đến mông rồi, Khương Tảo đâu!”
"Tôi ở đây!" Tôi kịp thời đuổi tới từ đằng sau.
"Đuổi kịp là tốt rồi," Người nọ thấy tôi thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau khi nhìn rõ, anh ta mở to hai mắt, tim muốn ngừng đập đến nơi.
“Mọe! Cô dẫn đại boss theo làm gì!"
Làn đạn cũng kinh ngạc rồi.
"Moẹ nó, sao Khương Tảo lại dắt tay boss!"
"Lần đầu tiên tôi thấy có người đi trốn còn túm boss theo, cổ đang đi chec thì có! Mọi người đã sắp thoát rồi mà!"
Người được nhắc đến vốn đang đứng ở góc cầu thang, đột nhiên bị tôi kéo tay chạy đi cũng có chút hết hồn.
Anh dùng âm lượng chỉ hai người nghe được hỏi tôi: "Cưng ơi?"
Tôi giữ chặt tay anh chạy về phía trước, kiên định nói: "Về nhà với em."
Làn đạn: "Phắc! Chị này ăn gan hùm mật gấu hả, còn muốn dắt đại boss về nhà! Chị ta đ i ê n rồi!"
"Phó bản này thiệt kích thích, có chị đẹp táo bạo nóng bỏng thế cơ mà!"
Khoảnh khắc mọi người bước ra khỏi lâu đài, một quầng sáng rực rỡ chói mắt hiện lên.
Thứ cuối cùng tôi nhìn thấy, là đôi mắt biếc xanh của Cố Mặc Trì.
Anh đột nhiên ôm tôi vào lòng.
Hung hăng hôn lấy tôi.
...
Tôi trở về rồi.
Về đến ngôi nhà ấm áp sạch sẽ của bản thân.
Nhưng lại không thấy bóng dáng Cố Mặc Trì.
Anh ấy vẫn chưa về.
Tiếp đó, tôi nghe thấy giọng nói điện tử quen thuộc.
"Chúc mừng người chơi thành công vượt qua phó bản [Lâu Đài Cổ U Linh], phó bản tiếp theo [Phòng Phẫu Thuật Lúc Nửa Đêm] một tuần sau sẽ mở ra, vui lòng chuẩn bị sẵn sàng ——"
Tôi không thể tin nổi.
Sao còn nữa vậy!