07.
Người nhận hàng lần này là một bà lão một mắt.
Bà ta ở sâu trong chốn rừng thiêng nước độc.
Lúc mở cửa, bà lão khom người, nếp nhăn trên mặt cứ chảy xệ xuống tầng tầng lớp lớp.
Lúc bà ta thấy tôi, còn vui vẻ hơn lúc nhìn gói hàng.
Bà lão mời tôi vào ngủ lại một đêm.
Tôi từ chối.
Bà ta cười híp mắt nói: "Đêm khuya trong rừng cái gì cũng có, sợ là đường không dễ đi."
Tôi quay đầu lại, đường mòn vốn do sỏi đá xếp thành giờ đã biến thành xương trắng chất đống.
Cái đầu lâu nằm dưới đất còn định vươn tay chụp lấy bắp chân tôi.
Tôi làm như vô ý, đạp gãy tay nó.
"Đêm cũng khuya rồi, vậy đành quấy rầy bà."
Bà lão một mắt nhiệt tình rước tôi vào nhà.
"Nhà có một mình bà thôi ạ?"
Bà lão đưa tôi một ly trà, trà này không nhìn ra màu sắc ban đầu, còn có mùi lạ.
"Còn cháu trai bà nữa."
Cơ thể tôi căng chặt, càng cẩn thận hơn.
Xem ra không chỉ cần đề phòng bà lão, mà còn phải cẩn thận người cháu trai vẫn chưa xuất hiện kia nữa.
Tôi không đụng tới ly trà: "Cháu trai bà đâu, sao cháu không thấy?"
Bà già một mắt nhìn tôi, trên khuôn mặt hoà ái bỗng hiện lên một tia quỷ quái, cười bảo: "Nó hả, nó đang ở đây mà."
Đang ở đây?
Lòng bàn tay tôi vã ra mồ hôi, nãy giờ tôi quan sát mấy vòng, không hề nhìn thấy quái vật khả nghi nào khác trong phòng.
Chỉ có mình tôi và bà lão một mắt.
Đang định hỏi, thì bà ta cúi người, chậm chạp mở túi da ra.
Ôm ra một đứa trẻ sơ sinh đẫm máu.
"Cháu trai bà đây, đẹp lắm phải không?"
Đứa bé trông rất bụ bẫm, phải nhìn thật kỹ mới thấy trên người nó đã có nhiều chỗ thối rữa sưng phù lên.
Da đầu tôi tê dại, hàn khí xông thẳng từ chân lên đỉnh đầu.
Vậy là thứ nãy giờ tôi ôm trong người, là một đứa trẻ đầy máu!
"Nó rất thích cháu." Bà lão cười nói.
Đứa trẻ sơ sinh ngậm ngón tay, dùng cặp mắt to tròn mà trống rỗng nhìn tôi, toét miệng, không biết là khóc hay cười.
Nó với tay muốn chạm vào tôi, bị tôi tránh sang một bên.
Tôi nói: "Cháu hơi mệt."
"Xem bà lẩm cẩm rồi này, cháu đi cả một đường, chắc mệt lả rồi, để bà đi hầm cho cháu chén canh nóng."
Bà lão một mắt ôm đứa bé đỏ hỏn ra ngoài.
Tôi đứng ngồi không yên, nơi này không thể ở lâu.
Nhưng cửa không mở được.
Nửa tiếng sau, bà lão bưng một chén canh nóng hổi ra, lại không thấy tôi đâu.
Bà ta không dám tin, vẻ mặt cũng mất đi sự hiền hoà, vô cùng khủng bố:
"Sao có thể, sao nó chạy ra ngoài được?"
Tôi không ra ngoài được thật, vẫn đang ở trong phòng.
Chẳng qua là không hiểu sao lại biến thành thỏ, bèn núp vào một góc chết.
Thừa dịp bà ta mở cửa, không chú ý, tôi liền lẻn ra ngoài.
08.
Sau khi chạy ra ngoài, tôi cứ nghĩ là đã không sao.
Ai ngờ đứa bé vừa bò từ nồi nước canh ra lại đuổi theo tôi!
Bốn cái chân thỏ của tôi chạy như điên.
Bốn cái chân người của nó cũng đuổi như bay, vô cùng nhanh nhẹn.
"Thỏ thỏ, muốn ăn con thỏ!"
Thằng nhóc đỏ hỏn bập bẹ đòi ăn, còn cười lên khanh khách.
Rượt theo tôi rất là vui vẻ.
Tôi đang định nói răng nó còn chưa mọc, vừa quay đầu thì thấy trong miệng nó răng nhọn mọc lởm chởm.
Tôi: "!!!"
Nó dí theo tôi một đường, tôi chạy đến bờ sông.
Ở đó sương trắng mù mịt, không nhìn được bờ bên kia
Hình như có một bóng người, đang tắm trong lòng sông.
Thằng nhóc đầy máu vẫn đang đuổi theo tôi, tôi chỉ có thể nhảy xuống sông.
Nhảy vào sông rồi mới nhớ, hình như nhóc đó đâu hề sợ nước!
Nó bị nấu trong nồi canh cũng chả sao, thì sao mà sợ nước được!
Nghĩ tới đây, máu huyết tôi như chảy ngược.
Tôi sợ mình vừa mở mắt ra, sẽ gặp ngay bản mặt vui vẻ đắc ý của nó.
Qua một lúc lâu, cũng không nghe tiếng có vật gì nhảy xuống nước.
Cả những âm thanh khác cũng không.
Im lìm một mảnh.
Với tình hình hiện tại, thì yên tĩnh cũng không phải là chuyện gì tốt.
Không nghe ngóng được gì, cũng không đoán được hành động kế tiếp của nhóc quái vật, tôi không biết tiếp theo nên làm thế nào.
Nước lạnh quá.
Ánh trăng xuyên qua đáy nước, chiếu vào người tôi.
Như bị một tầng sương mù bao phủ.
Mãi cho đến khi được một đôi tay thon dài vớt từ nước lên, tôi mới thấy như mình vừa sống lại.
Người mò tôi lên là một anh chàng đẹp trai.
Nếu bắt buộc phải miêu tả sự đẹp của anh ta, thì là nhìn giống bạn trai tôi như đúc!
Tôi kích động đến rơi lệ.
Là Cố Mặc Trì!
Trong phó bản này anh ấy có một đôi mắt đỏ thẫm như máu, và hàm răng nhọn hoắt.
Cả người tản mát một loại khí thế u ám nặng nề.
Nhưng tôi không sợ chút nào.
Anh ta dùng một tay xách lỗ tai thỏ của tôi lên, trên mặt không có biểu cảm gì.
Tôi không nhịn được đạp cho ảnh một cước vào mặt.
Dám xách tai tôi kiểu đó, giận á!
Cố Mặc Trì nhe răng ra.
Tôi vội vàng rút chân về.
Giờ bạn trai tôi là cương thi ăn thịt người, thịt thỏ thì có xá gì.
Sức mạnh của ảnh cao hơn con quái vừa đuổi theo tôi nhiều.
Không ngoài dự đoán, ảnh lại là boss phó bản này.
Hàm răng nhọn hoắt lạnh lẽo vẫn đang tiếp xúc thân mật với bụng tôi, tôi gấp tới độ sắp nói đuợc tiếng người rồi.
Cố Mặc Trì, anh mà dám ăn em, thì mình chia tay! Chia tay!
Tiếc là anh ấy không nghe được.
Trong thời khắc quyết định, tôi chợt biến thành người.
Anh chàng cương thi sửng sốt nhìn tôi, đôi tròng mắt đỏ thẫm dần biến thành màu đen tuyền thâm thuý.
09.
Tôi cố lắm rồi.
Nhưng không cắt đuôi được anh người yêu vừa biến thành cương thi này.
Cứ mỗi lần tôi cho là đã bỏ rơi được ảnh, thì ảnh sẽ lại xuất hiện sau lưng tôi.
"Em không bỏ rơi được tôi."
Đại boss cuối cùng vẫn cất lên giọng nói âm u.
Tròng mắt anh ấy rất đen, cứ như là vực sâu không đáy.
Nhưng tôi cứ cảm thấy, lúc anh ấy nhìn về phía tôi, đôi mắt đó dường như ánh lên tia sáng.
"Anh không về với em được đâu."
Ban đêm quá lạnh, trong rừng lại càng lạnh hơn, tôi hết cách, đành chui vào chiếc áo ngoài rộng thùng thình của Cố Mặc Trì, chà xát đôi tay.
Tôi nói: "Lạnh quá, chờ em ấm lên thì ai về nhà nấy."
Đại boss im lìm giơ tay lên, trong không trung hiện ra một đốm lửa.
Đốm lửa như tự có ý thức riêng mình, tung tăng đáp xuống một cành cây khô.
Cành cây cháy lên ấm áp.
Tôi nhìn cảnh này, thấy mới mẻ vô cùng.
Cố Mặc Trì lại giơ tay lên, một vòng lửa lại xuất hiện, vây xung quanh bọn tôi.
Rất giống với mấy cảnh trong phim, nam nữ chính bị lửa lớn hừng hực vây quanh, sống chết nương tựa lẫn nhau.
Có điều tình hình hiện tại của bọn tôi thì không nguy cấp đến vậy.
Hơi lạnh bị xua đi, tôi cũng thả lỏng hơn nhiều.
Tôi nũng nịu dò xét con cương thi kế bên, nói mình đói rồi.
Chỉ trong chốc lát, tình hình của bọn tôi đã biến thành bị lửa lớn hừng hực vây quanh, thản nhiên nướng cá.
Cố Mặc Trì không quen tay, đợi cá khét mới lật mặt.
Nhìn con cá cháy đen bên cạnh, tôi thấy rất buồn cười.
Cứ như thời gian đã quay trở lại lúc mới sống cùng Cố Mặc Trì.
Ngày nào tôi cũng bận tăng ca, về nhà rất trễ, anh ấy thì ở nhà học nấu cơm, nghịch đồ ăn.
Lúc mới biết nấu, tài nấu nướng của anh ấy phải gọi là thê thảm không nỡ nhìn.
Ừ, giống khiếu thẩm mỹ của ảnh vậy đó.
Một chén cháo cũng nấu ra được màu đen.
Còn có đam mê tạo hình món ăn.
Nhớ tới mấy món hệt như vũ khí sinh hoá học kia, tôi không muốn nhắc nhiều.
Tôi với Cố Mặc Trì có thể quen nhau, ở bên nhau, là do định mệnh sắp đặt.
Chứ với cái khiếu thẩm mỹ kỳ quái đó của ảnh, đem ra là có thể hù chết người.
"Cố Mặc Trì, cá khét rồi!"
Tôi nhắc, rồi cầm con cá trong tay anh ấy, tự tay dạy ảnh phải nướng thế nào: "Anh nhìn đi, cá phải nướng vậy nè."
"Không phải nhìn em, nhìn cá trong tay em á!"
Cặp mắt đen láy ấy chớp cũng không thèm chớp, chăm chú nhìn tôi.
"Cố Mặc Trì..." Anh ấy thì thào nhắc lại, "Tôi tên Cố Mặc Trì?"
Ngọn lửa đằng xa như chui vào mắt anh ấy, chiếu sáng cả nơi sâu thẳm nhất.
Nơi đó, đang chứa bóng hình tôi.
Tim tôi hẫng đi một nhịp.
Cá nướng trong tay suýt rơi vào đám lửa.
Thật ra là đã rơi rồi, có điều ngọn lửa lại nâng lên trả tôi.
Rõ ràng là đang trong phó bản kinh dị, rõ ràng mấy tiếng trước còn đang điên cuồng chạy trốn.
Bây giờ lại an nhàn ấm áp như thế, cả ngọn quỷ hoả cũng trở nên hiểu chuyện đến lạ.
Anh ấy vẫn đang nhìn tôi.
Luôn nhìn.
Tôi không nhịn được, hôn anh một cái.
Bình luận facebook