04.
Tôi giật mình tỉnh khỏi cơn mơ.
Phát hiện mình đang nằm trên giường của một căn phòng xa lạ.
Giường rất lớn nệm rất êm, trên người còn đắp một cái thảm lông, ấm quá.
Tôi mờ mịt.
Rõ ràng hôm qua tôi đang trốn dưới gầm giường phòng để đồ, sao giờ lại nằm trên giường.
Còn chưa kịp nghĩ kỹ lại.
Đã nghe giọng của người đàn ông đeo kính ngoài cửa.
"Nhóc cũng may mắn đó! Thế mà vẫn sống, hôm qua trốn ở đâu?"
Tiếp đến là giọng của nhóc mập:
"Em trốn trong thùng gạo dưới bếp á, cái thùng đó lớn lắm, chứa nổi em."
"Cũng thông minh gớm, bởi vậy người có thể trực tiếp xông vào phó bản cấp S cũng không phải không có lý do."
Tôi mở cửa, dọa hai người đang đứng ngoài hết hồn.
Thấy người mở cửa là tôi, nhóc mập vui mừng:
"Tốt quá! Chị cũng sống sót!"
Người đàn ông đeo kính cũng không dám tưởng tượng, nhìn tôi hồi lâu rồi nói:
"Hai người đúng là mạng lớn."
Làn đạn cũng lập tức bay vèo vèo:
"Không tồi! Hai người mới thế mà đều sống tới hừng đông."
"Nhóc mập đó hôm qua sợ thành như vậy, đại boss cũng xuất hiện, vậy mà còn sống."
"Có tiềm năng đó, phó bản này càng ngày càng thú vị."
"Tôi cược nhóc mập!"
"Tui thấy cô gái tên Khương Tảo này cũng lợi hại lắm đó, bị kéo vào phó bản mà vẫn bình tĩnh như vậy, mới đầu tui còn tưởng người chơi cũ cơ."
"+1."
"Ể? Mọi người có thấy cái phòng Khương Tảo đi vô hơi quen hông?"
"Phắc! Tui nhận ra rồi, phòng này có một người chết rồi đúng không? Nhớ không lầm thì phòng này có một hầu gái không đầu."
"Vậy mà cổ bình yên vô sự trong đó một đêm. Trâu bò đó."
"Tôi bắt đầu hy vọng hai người này sống tới cuối cùng, vượt qua phó bản rồi nha."
"Không có khả năng nhỉ? Có đại boss ở đây, người chơi không bị diệt toàn quân đã là kết quả tốt nhất rồi, hai người mới này có hơi lạ đó."
"Nhưng mà tui cũng coi trọng hai người mới này, ai mà không trưởng thành từ trong nguy hiểm chứ, tui cá họ thành công vượt ải!"
"Tôi thêm một vé!"
"Mấy người quên thực lực của boss rồi hở? Dù sao tui cũng cá lần này vẫn là toàn quân bị diệt."
...
Ban ngày, lâu đài cổ lại khôi phục dáng vẻ tĩnh mịch u uất.
Vũ hội cuồng nhiệt nhiệt đêm qua cứ như là một giấc mộng kinh hoàng.
Những người chơi còn sống đều tụ về một chỗ.
Hôm qua lại có thêm một người knock-out.
Tính thêm tôi và nhóc mập, còn tổng cộng sáu người.
Lúc ba người còn lại thấy tôi và nhóc mập, cũng rất ngạc nhiên.
Không ai nghĩ phó bản đã tiến hành được một nửa lại có thêm hai người, còn thành công sống qua một đêm.
"Phó bản đã diễn ra hơn phân nửa, thời gian còn lại không nhiều lắm, chúng ta phải nhanh chóng tìm được đoàn thám hiểm kia."
Có người nói.
"Ban ngày quái vật trong lâu đài sẽ ngủ say, mấy ngày nay bọn tôi đã lục tung hết mọi ngóc ngách trong lâu đài mà vẫn không tìm được gì cả... Giờ chỉ còn hai chỗ chưa ai tiến vào."
Nhóc mập nghiêng đầu hỏi: "Còn hai chỗ?'
"Tầng cao nhất và hầm ngầm của lâu đài."
"Tầng hầm lâu đài này rất bí mật, hôm qua tôi mới phát hiện lối vào, còn tầng cao nhất thì... là phòng của đại boss."
Sắc mặt mọi người lập tức nghiêm túc hẳn lên.
Đương nhiên hai chỗ còn sót lại này không nơi nào là an toàn cả.
Sau khi bàn bạc, sáu người thống nhất chia làm hai nhóm đi thăm dò tình hình.
Tôi, nhóc mập và anh trai đeo kính lên tầng cao nhất.
Ba người còn lại xuống tầng hầm.
Ban ngày, toà lâu đài yên tĩnh đến mức lòng người hoảng hốt.
Xung quanh chỉ còn tiếng bước chân từng bước dẫm lên cầu thang.
Tôi nép sát vào tay vịn cầu thang, cẩn thận quan sát xung quanh.
Rút kinh nghiệm từ những chuyện đã xảy ra, ở đây thì đừng bao giờ... dùng khoa học để nhìn thế giới.
Nếu muốn sống sót rời khỏi phó bản, thì phải cẩn thận đến từng bước chân.
Mặc dù không biết sao mình lại xuất hiện trong trò chơi kinh dị này.
Nhưng tôi vẫn không muốn bỏ mạng ở đây.
Nghĩ tới đại boss đang ngủ say trên lầu, đầu tôi lại tràn đầy câu hỏi.
Rốt cuộc hắn ta có phải Cố Mặc Trì hay không?
Nếu đúng là anh ấy.
Bây giờ tôi là người chơi, anh ấy là trùm cuối phó bản.
Cố Mặc Trì sẽ giết tôi ư?
Đang miên man suy nghĩ, tôi bỗng nhìn sang bức tranh treo cạnh tường đi lên tầng hai, một bức tranh dính máu.
Trong tranh vẽ một người phụ nữ, đôi môi đỏ tươi như máu đang hé miệng cười với tôi.
Tim tôi giật thót một cái, cầu thang lại trơn trượt.
Phía sau tôi không còn ai.
Thân thể tôi mất thăng bằng, ngã về phía sau.
Tiếp đó, có một nguồn lực vô hình đỡ lấy tôi.
Tôi nghi hoặc nhìn sau lưng.
Không có gì cả.
Anh trai đeo kính thấy tôi ngừng lại, tưởng tôi sợ nên an ủi nói:
"Đừng nghĩ nhiều, nếu đã tiến vào phó bản thì đừng nghĩ đến chuyện sợ hãi, phải lớn gan mới sống tiếp được, cứ tiến về phía trước mà đi."
Tôi cảm kích nói: "Cảm ơn anh."
Nếu không có anh ta, tôi và nhóc mập đã chết trong vũ hội đêm qua rồi.
"Cùng là người chơi, hỗ trợ nhau thôi mà, bây giờ sống sót là quan trọng nhất, còn sống thì còn hy vọng."
Tôi thấy được khát vọng sinh tồn trong mắt anh ta.
Nhóc mập sờ mũi, ngượng nghịu nói: "Em cũng sẽ cố gắng không tạo thêm gánh nặng cho mọi người."
Tôi cũng kiên cường hơn không ít: "Chúng ta nhất định phải sống sót trở về."
Chúng tôi lại tiếp tục tiến lên phía trước.
Làn đạn lúc này lại trái ngược hẳn với tinh thần đoàn kết tràn đầy nhiệt huyết của bọn tôi.
"Má ơi! Mọi người cũng thấy cái xúc tu vươn ra trong tối lúc nãy đúng không?"
"Thấy! Thấy mà! Cái xúc tu đó đỡ người chơi tên Khương Tảo."
"Sao cái xúc tu đó không tha cổ đi? Nếu tui không lầm thì lúc Khương Tảo sắp ngã xuống, nó còn cẩn thận đỡ cổ dậy đúng không? Tình huống gì vậy trời?"
"Chắc là ảo giác thoai! Sao xúc tu lại giúp người chơi được?"
"Chắc chắn là có âm mưu gì đó, mọi người đừng quên, trên tầng còn trùm cuối đang đợi bọn họ đó."
05.
Nhưng chúng tôi cũng không thể thuận lợi lên đến tầng cao nhất.
Trên đường đi, lúc rẽ qua một hành lang tôi có nhặt được một quyển bút ký cũ kỹ.
Đồng thời cũng đánh thức một con quái đang ngủ say.
Một nữ hầu không đầu mập mạp xông ra, rượt theo chúng tôi.
Trong lúc hoảng loạn, tôi bị lạc với nhóm của nhóc mập.
Bọn họ bị đuổi sang một hàng lang khác.
Còn tôi sau khi nhặt được quyển bút ký thì chạy thục mạng lên lầu.
Càng lên cao, lâu đài càng yên tĩnh.
Cuối cùng chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của bản thân.
Tầng trên cùng rất tối, một tia nắng cũng không thể lọt vào, tất cả ánh sáng đều bị ngăn cách bởi tấm rèm thật dày treo trên những song cửa sổ.
Nguồn sáng duy nhất là chiếc đèn chùm treo trên vách tường.
Nhưng khiến người ta kinh ngạc là.
Tôi thế mà lại thấy biển chỉ dẫn có mũi tên chỉ hướng trên tường.
Vâng! Giống mấy cái mũi tên thoát hiểm trong trung tâm thương mại vậy đó.
Bên cạnh biển báo còn có thêm một câu:
"Phòng của boss ở phía trước, là căn phòng ở cuối hành lang. Ps: Không cần gõ cửa, cứ đi thẳng vào."
Khoé miệng tôi giật giật.
Có hơi cạn lời với cái tình huống thần kỳ này.
Có ai đang trốn mà muốn vào phòng đại boss không!
Gã mới là thần chec thật sự đó!
Còn nữa, cái văn thân thiện đáng yêu, mời bạn vào chơi nha này là vụ gì nữa?
...
Nửa tiếng sau.
Tôi lần theo bảng chỉ dẫn trên tường, chạy như điên dọc hành lang.
Trong mỗi căn phòng đều có một con quái, bọn nó giờ đang tha thiết rượt theo tôi.
Chỉ còn duy nhất một căn phòng chưa vào - phòng boss cuối.
Bây giờ là tình huống khẩn cấp, chỉ có thể liều một phen!
Trong khoảnh khắc sắp bị quái vật sau lưng tóm lấy, tôi xông thẳng vào phòng đại boss.
Quái vật đáng sợ đều bị ngăn hết ngoài cửa.
Tôi sợ đến mức không dám hít thở.
Căn phòng này xa hoa quý phái, chính giữa có một cái giường thật lớn.
Đại boss khiến bao nhiêu người chơi kinh hồn khiếp vía lúc này đang lẳng lặng nằm trên giường say ngủ.
Tôi cố gắng giữ mình bình tĩnh.
Nhẹ tay nhẹ chân bước đến trước giường.
Lúc ngủ, đôi mắt màu lam lạnh nhạt của người nọ khép lại im lìm.
Hắn ta giống Cố Mặc Trì như đúc.
Tôi đánh giá xung quanh, căn phòng này tối tăm trống rỗng, hoàn toàn không có thứ gì.
Vậy đoàn thám hiểm kia chắc cũng không ở trên tầng cao nhất.
Đang suy nghĩ, chân tôi bỗng bị thứ gì đó đen thui tóm lấy.
Tôi không kịp đề phòng, kinh ngạc ngã xuống giường.
Đè lên người trùm cuối đang say giấc!
Làn đạn bay vèo vèo:
"Á à chị gái này thiệt dũng mãnh, thế mà dám đè đại boss!"
"Xong đời! Xong đời rồi! Cổ chec chắc rồi!"
"Tôi chưa thấy người chơi nào dám dựa gần đại boss vậy đâu, quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ cọp!"
"Nhưng mà boss đẹp trai ghê, ảnh mà là người thường thì nhiều người muốn làm bạn gái ảnh lắm á!"
"Để tui tập trung ngắm nhan sắc cự ly gần của boss cái đã!"
"... Moẹ nó! Sao màn hình đen thui rồi!"
"Chuyện gì vậy! Sao hết thấy hình rồi huhu!"
Tôi không hề biết tình huống bên kia làn đạn.
Chỉ cảm giác bản thân giống như đang nằm lên một miếng ngọc mát lạnh.
Tôi vội vàng bò dậy, sợ đại boss bên dưới đột nhiên tức giận tỉnh lại.
Lại phát hiện bản thân không động đậy được ——
Không biểt từ lúc nào, toàn thân tôi đã bị một đám xúc tu đen quấn lấy.
Khiến cho cơ thể của tôi và boss dính chặt vào nhau.
Tôi...
Chuyện gì đây!
Vùng vẫy cả buổi mà không thoát được.
Boss vẫn chưa tỉnh, tôi hơi yên tâm trở lại.
Lúc này mới bắt đầu đánh giá toàn thân cao thấp của người này, sau đó can đảm nhìn vào trong áo hắn.
Xương quai xanh trắng nõn tinh xảo cứ như thế bại lộ trước mắt tôi.
Lúc nhìn thấy dấu răng quen thuộc, tôi trợn trừng mắt.
Này là một tối nọ, Cố Mặc Trì ở trên giường trêu đùa tôi đủ hết mọi trò.
Tôi bực mình cắn ảnh một cái.
Cắn cũng không nhẹ đâu.
Thế mà anh ấy lại thích phát rồ:
"Vợ ơi, nhẹ quá, cắn thêm cái nữa đi em."
"..."
Giờ dấu răng này lại xuất hiện trên người đại boss...
Anh ta chính là bạn trai tôi Cố Mặc Trì!
Bình luận facebook