11.
Tại tầng một âm u ẩm thấp của cô nhi viện dưới lòng đất.
Đang có một cuộc tổng vệ sinh chưa từng xuất hiện trước đây.
Tôi dẫn đầu một đám nhóc con tầng một làm vệ sinh.
"Sâm Sâm, tro bụi trên trần nhà vẫn chưa sạch, làm phiền cậu nha!"
Sâm Sâm gật đầu rất mạnh, xoay người lại, cầm giẻ lau, nghiêm túc chà chà lau lau trần nhà đầy bụi.
Phương Phương làm như chẳng thèm quan tâm đứng ở một bên.
Dùng móng tay sắc nhọn dọn hết cỏ khô dọc hành lang.
Con bé lẳng lặng nhìn tôi: "Sâm Sâm quái gở kia nghe lời cậu nhỉ."
Tôi đang quét nhà: "Cậu cũng đang giúp tớ mà, Phương Phương đáng yêu."
"Cảm ơn cậu đã gọi thêm nhiều bạn đến giúp tớ."
"Không được nói tớ đáng yêu!"
Phương Phương lại đỏ mặt, giậm chân: "Tớ không có giúp cậu, tại tớ thấy phải dọn dẹp sạch sẽ, cho cậu không còn chỗ trốn thôi! Còn mấy bạn quái vật lại làm cùng, là tại mấy bạn đó cũng nghĩ giống tớ! Tớ không có giúp cậu làm vệ sinh!"
Tôi cười: "Ừa ừa biết rồi."
Mặt con bé càng đỏ: "Hôm nay viện trưởng mới lên tầng rồi, chờ chú ấy xuống, thấy cậu dám tự ý làm bậy, chắc chắn sẽ dạy dỗ cậu!"
Kết quả.
Sau khi viện trưởng trở về, thấy tầng một rực rỡ hẳn lên.
Thì làm dáng tặng cho tôi một bông hoa đỏ nhỏ xinh đẹp trước mặt mấy nhóc quái vật.
Phương Phương nhìn chằm chằm bông hoa, ghen tỵ muốn chết:
"Đó giờ viện trưởng chưa tặng ai bông hoa nhỏ hết! Đáng ghét!"
Tôi cười đưa nhóc bông hoa: "Tặng cậu đó."
Cô bé quay mặt đi chỗ khác: "Tớ không thèm!"
Nhưng vào ngày hôm sau, Phương Phương lại là người dậy sớm nhất ra quét dọn vệ sinh, làm một bé ngoan gương mẫu.
Tôi lười biếng xoay eo, chào con bé:
"Phương Phương dọn dẹp sớm vậy."
Con bé nhét cây chổi trong tay vào miệng nhai răng rắc: "Tớ không có quét dọn, tớ ra đây đi dạo thôi!"
Tôi nín cười.
Quái vật trong phó bản lần này cũng không đáng sợ lắm.
Đáng yêu kinh dị.
Tôi dẫn bọn nhóc làm vệ sinh mấy ngày, tầng một đã sạch sẽ ấm áp hơn rất nhiều.
Có vài chỗ còn được bọn nhỏ trang trí tranh tường bằng xương khô nữa.
Xấu đến đáng yêu luôn.
Sâm Sâm và Phương Phương cũng trở thành hai lâu la nhỏ của tôi.
Hay đúng hơn là hai vệ sĩ vũ lực cao.
Quái vật này nọ ở tầng một đã không ai dám đụng đến tôi.
Thật ra, tôi phát động vệ sinh không chỉ để cải tạo lại môi trường sống.
Mà còn để âm thầm tìm kiếm tung tích của chìa khoá.
Nhưng tôi đã phát hiện, chìa khoá không nằm ở lầu một.
Có thể nó đang ở trên tầng cao nhất.
Ban ngày, đám quái vật con nít luôn để mắt đến tôi, không cách nào đi lên lầu.
Chỉ có thể tiến hành vào ban đêm.
Cơ mà ban đêm thì có quái vật người lớn đến thay ca quấn quýt.
Bắt đầu thấy hơi nhức đầu.
Hôm nay, lúc màn đêm buông xuống.
Tôi đang dạy Sâm Sâm vẽ mấy hình đơn giản.
Thì tiếng gõ cửa vang lên.
Sâm Sâm quen rồi.
Con bé hỏi: "Đêm nay cậu cũng không về hả?"
Tôi ngượng ngùng gật đầu.
Vừa mở cửa, mấy cái xúc tu đen nhẻm đã thân thiết cọ cọ mặt tôi.
Tôi đi theo đám xúc tu, đến văn phòng viện trưởng ở tầng một.
Lúc bước vào, người nọ đã mở sẵn quyển truyện cổ tích, ngồi trên sô pha đợi tôi.
Tôi nói: "VIện trưởng ơi, tối nào cháu cũng đến, có làm phiền chú không ạ, hay là mai cháu không đến nữa?"
Anh ấy vẫn cười đến ôn hoà: "Mới đó đã chán rồi?"
Tôi: "..."
Sao nói như tôi là gái đểu quen trai nhà lành qua đường vậy.
Giờ tôi là một đứa con nít cơ mà!
Có ai ngày nào cũng gõ cửa phòng viện trưởng, ngủ trong lòng người ta không.
Tuy là chỉ ngủ theo nghĩa đen.
Nhưng mà nó cản trở tôi làm nhiệm vụ!
Viện trưởng ôm tôi vào lòng, nhéo xoa mặt tôi: "Ai nói nhớ chú hả, ai nói ở cạnh chú mới thấy an toàn?"
Tôi nhức đầu, mấy lời tán tỉnh trước đó giờ thành đá đập lên chân mình.
"Cháu, cháu lớn rồi, không thể ngủ chung một giường với chú nữa."
Viện trưởng nhéo nhéo cánh tay đầy thịt của tôi.
"Vậy cháu nói coi, sao trong mơ cứ gọi chú là chồng?"
"..."
Tôi còn nói mớ nữa hả.
Sơ ý quá.
Viện trưởng cười: "Lo lắng hả?"
"Đừng sợ, bé ngoan của chú, còn lâu mới lớn."
Anh ta từng bước từng bước một dụ dỗ tôi: "Thật sự không muốn ở chung một chỗ với chú hả?"
Tôi không dám nhìn vào mắt anh.
Lúc cười rộ lên cứ như mị xà mê hoặc người khác.
Được rồi, tôi vẫn thích ở cạnh anh ấy lắm.
Sau khi Cố Mặc Trì mất tích, đêm nào tôi cũng gặp ác mộng, ngủ không yên giấc.
Chỉ khi ở cạnh anh ấy, mỗi lần ác mộng mới được anh ôm vào lòng, cho tôi cảm giác rất an toàn.
Tôi cố gắng chống lại cám dỗ, đau xót quyết định:
"Vậy lần cuối cùng."
Viện trưởng cưng chiều cười lên, không nói.
12.
Cuối cùng tôi cũng tìm được cơ hội lên tầng.
Trên lầu năm của cô nhi viện có chuyện.
Hình như là có người chơi tìm được chìa khoá, mở được một cửa.
Cố Mặc Trì lên đó xem.
Trước khi đi, anh ấy dặn tôi:
"Trên lầu rất nguy hiểm, nghe lời, đừng lên đó."
Tôi cố nén niềm vui, gật đầu: "Cháu là bé ngoan nghe lời nhất!"
Anh ấy dịu dàng xoa đầu tôi.
Sau khi Cố Mặc Trì lên tầng, tối đó tôi lẻn lên lầu hai.
Lầu hai im ắng hơn tầng một nhiều, còn phòng viện trưởng thì vẫn ở vị trí cũ, khác số tầng mà thôi.
Tôi đến văn phòng tầng hai của Cố Mặc Trì.
Không thấy chìa khoá.
Tôi lại lên lầu ba.
Vẫn im re không tiếng động.
Xem ra quái vật ở những tầng trên cũng không dám ra ngoài buổi tối.
Vừa hay tiện cho tôi hành động.
Lúc bước lên cầu thang tầng ba, tôi nhíu mày, cảm thấy cơ thể có chút biển đổi, nhưng rất ít.
Cho đến khi bước lên tầng bốn.
Tôi đã phát hiện ra sự khác thường.
Tôi lớn lên.
Từ một đứa bé năm sáu tuổi, trở thành một thiếu nữ mười tám mười chín.
Cô nhi viện này cứ như có ma thuật.
Càng lên cao, thân thể càng phát triển.
Tôi còn chưa kịp kinh ngạc, đã nghe trên lầu có động tĩnh.
Một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Không lâu sau lại yên ắng.
Tôi nhanh chân chạy lên tầng bốn.
Chìa khoá vẫn như cũ không thấy tung tích.
Chỉ còn mỗi tầng năm.
Nếu giờ không lên, sẽ rất khó tìm được cơ hội thứ hai trước khi phó bản kết thúc.
Có lẽ, cánh cửa trốn khỏi cô nhi viện ở tầng năm đã bị người chơi tìm được chìa khoá, mở ra.
Chỉ cần đi vào là thành công vượt ải.
Sau khi cân nhắc mọi mặt, tôi quyết định tiếp tục đi lên.
13.
Để không bị phát hiện, tôi đi chân trần lên tầng năm.
So với những tầng dưới, lầu này rộng hơn nhiều.
Có một vài dấu vết lộn xộn, như thể vừa có một cuộc tẩu thoát hỗn loạn.
Tôi cầu nguyện không đụng phải Cố Mặc Trì ở đây.
Rón ra rón rén bước tới một cua quẹo hành lang.
Quả thật tôi phát hiện một cánh cửa phát sáng.
Cánh cửa rộng mở, vầng sáng lại đang mờ dần.
Đây là một cánh cửa giới hạn thời gian.
Có vẻ như thật sự đã có người chơi vượt ải.
Tôi đang nghĩ xem có nên bước vào đó hay không.
Thì ngay giây tiếp theo, cánh cửa lấp lánh hào quang của tôi bị một cái xúc tu đen thui dữ tợn phá nát.
Đồng thời, có một vật lành lạnh thân thiết chạm khẽ vào vành tai tôi.
"Bé không ngoan."
14.
Tôi bị bế đến một gian phòng xa lạ.
Cố Mặc Trì nghiêm mặt đè tôi xuống.
Như muốn trừng phạt mà day cắn vành tai tôi.
"Không phải nói sẽ mãi mãi ở bên anh ư?"
“Không nghe lời gì hết."
“Hư là phải phạt, biết không?"
"Thấy em còn nhỏ nên thương em, chứ anh không có ngốc."
"Biết chưa, người chơi gian dối thân mến?"
Tối đó rất điên cuồng.
Tôi còn nghĩ, chắc chắn Cố Mặc Trì cố ý dẫn tôi lên tầng năm.
Để tôi biến thành người lớn.
Còn anh ấy thì được dịp phô diễn hết dục vọng giam cầm play với tôi.
Lúc trở lại lầu một.
Tôi phát hiện mình không biến về con nít được nữa.
Tôi cứ thế thành cô nhi trưởng thành duy nhất ở tầng một.
Viện trưởng vẫn cho phép tôi hoạt động tự do ở lầu một, nhưng đầu cầu thang lại xuất hiện thêm mấy bảo mẫu, tôi hết cách lên tầng.
Càng xa vời với lối ra khỏi phó bản.
"Bé ngoan, mãi mãi ở lại đây với anh đi."
Anh ấy muốn tôi vĩnh viễn kẹt trong phó bản với ảnh.
Phương Phương và Sâm Sâm thì cứ hiếu kỳ vây xem cơ thể trưởng thành của tôi.
Hai nhóc cũng nhanh chóng phát hiện tôi có tâm sự.
Phương Phương hừ một tiếng: “Viện trưởng thương cậu nhất, sao cậu còn không vui?"
Tôi thở dài: "Bên ngoài chị vẫn còn chuyện chưa làm xong, không thể ở lại đây mãi được."
Hôm nay là ngày cuối cùng của phó bản.
Nếu không thoát được, chắc chắn sẽ phải chết ở đây.
Phương Phương và Sâm Sâm liếc nhìn nhau.
Đến tối, hai đứa nó lôi tôi ra ngoài.
Tôi đùa: "Buổi tối mà dám dẫn chị ra ngoài, không sợ viện trưởng giận hả?"
Phương Phương nói: "Viện trưởng lên lầu rồi, lát nữa mới xuống cơ."
Tôi hỏi: "Giờ mình đang đi đâu?"
Hai cô nhóc đều không trả lời.
Cho đến khi tới nơi, lúc thấy cánh cửa phát sáng quen thuộc kia.
Tôi khiếp sợ.
Tầng một thế mà cũng có cửa rời khỏi phó bản.
Còn được mở khoá sẵn rồi.
Tôi không dám tin: "Phương Phương, Sâm Sâm, hai em làm hả?"
"Về đi, từ khi cậu tới, viện trưởng không giống như trước nữa, trong mắt chú ấy có mỗi mình cậu thôi, ghét lắm!"
Phương Phương giả bộ nói tôi phiền, nhưng hốc mắt lại đỏ lên.
"Tớ không muốn nhìn thấy cậu nữa, cậu đi mau đi, tớ muốn trở thành em bé viện trưởng thích nhất!"
Sâm Sâm cũng nói nhỏ: "Cậu là người bạn đầu tiên của tớ, tớ không muốn cậu không vui."
Hai nhóc quái vật này làm tôi cảm động muốn khóc.
"Đi nhanh lên! Viện trưởng sắp về rồi!"
Phương Phương giục tôi.
Tôi không nỡ: "Anh ấy sẽ phạt hai đứa."
Phương Phương: "Tớ không nhát gan như vậy, tớ là Phương Phương gan to bằng trời, tớ không sợ!"
Sâm Sâm: "Tớ cũng không sợ."
Thời gian có hạn, tôi tạm biệt hai nhóc rồi bước qua cánh cửa.
Tôi không biết, trong khoảnh khắc tôi rời đi.
Viện trưởng bước ra từ một góc tối.
Hai đứa nhóc kính sợ lui về sau từng bước, trên mặt lại hoang mang:
"Ngài viện trưởng ơi, chú mở cửa cho cậu ấy về, sao chú không ra tiễn ạ?"
"Chú sợ mình hối hận."
Người nọ bước đến trước cửa, đưa một bàn tay ra ngoài.
Bàn tay bên ngoài cánh cửa không ngừng bị một sức mạnh nào đó phá huỷ, rồi nhanh chóng mọc lại.
Cố Mặc Trì dường như không biết đau, cứ để tay mình bị tàn phá rồi mọc lại, mọc lại rồi tàn phá...
"Như vậy cũng tốt, nếu em ấy thấy áy náy, sẽ nhớ chú lâu hơn."
Mấy giây sau, cổ tay anh ta bị cái gì đó nắm chặt.
Viện trưởng sửng sốt.
Trong mắt không giấu được ngạc nhiên.
Ngay lúc đó, tôi bước ra từ cánh cửa, ôm chặt lấy anh.
"Ngủ chung lâu vậy rồi, còn tưởng em không đọc được suy nghĩ của anh hả! Chú già gian xảo!"
Viện trưởng: "Khương... Tảo?"
"Kêu bằng vợ!"
"Vợ ơi."
Anh ấy úp mặt vào cổ tôi, lưu luyến hít hà.
"Không sợ anh bắt em ở lại đây luôn à?"
"Em không sợ nhé, em còn phải tìm cách đưa anh về nhà nữa kìa, chờ em!"
"Được." Anh ôm tôi thật lâu.
Còn bây giờ, tôi thật sự phải đi rồi.
"Hẹn gặp lại."
Hai cô nhỏ đằng sau cũng vẫy tay chào tôi.
Sâm Sâm: "Mấy ngày nay, cảm ơn cậu, bạn tốt của tớ."
Phương Phương: "Cậu đi rồi cũng không được quên bọn tớ!"
Tôi ôm mỗi đứa một cái.
Tôi nhìn cô nhi viện trước mắt, hành lang tối tăm đã được lau chùi sạch sẽ, sàn nhà trải thảm bông, trong góc treo đầy bóng bay.
Trò chơi kinh dị toàn máu me khủng bố.
Dường như vẫn còn một góc nhỏ ấm áp không muốn để ai thấy.
Lúc phải đi, viện trưởng hạ một nụ hôn rất nhẹ lên trán tôi.
“Cô nhi viện dưới lòng đất lúc nào cũng hoan nghênh em trở lại."
"Còn nữa."
"Phải nhớ anh."
Sau khi trở về.
Trên người tôi vẫn còn vương vấn hơi thở của Cố Mặc Trì.
Một phút trước khi phó bản đóng lại, anh ấy vẫn không quên để lại một trái dâu tây đỏ tươi trên cổ tôi.
Tôi vừa bực vừa buồn cười.
m thanh điện tử lại vang lên.
"Chúc mừng người chơi thành công vượt qua phó bản [Cô nhi viện dưới lòng đất], phó bản kế tiếp [Bảy cô bé quàng khăn đỏ trong rừng sâu] một tuần sau khởi động, vui lòng chuẩn bị sẵn sàng ——"
Bình luận facebook