Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
"Liều lĩnh." Hồng y nam tử cau mày, một nắm chặt tay nàng để ra sau lưng, khiến nàng giãy giụa không được, một cái tay khác nâng cằm nàng lên, tinh tế đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của nàng, trong mắt đều là không đồng ý, giọng nói có chút không vui, "Muốn phát tiết thì phải biết chừng mực, toàn lực công kích như vậy, không sợ đả thương chính mình sao."
Tô Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn hắn, lạnh lẽo trên mặt lập tức biến mất, nàng đánh hắn, hắn tức giận là phải, nhưng lý do này, lý do này ......
"Làm nữ nhân của ta, mẫu thân ngươi, ta cứu giúp ngươi." Hồng y nam tử thấy vẻ mặt nàng sững sờ, thật đúng là có chút dở khóc dở cười, bộ dáng nàng như vậy, có thể dựng lên Vũ các lớn như thế, thật đúng là kỳ tích, tâm không khỏi mềm nhũn ra, ôn nhu nói.
Nếu hắn Tô Tiểu Vũ biết suy nghĩ của hắn, nhất định sẽ tức giận đến chửi ầm lên, cái gì gọi là có thể dựng lên Vũ các lớn như thế đúng là kỳ tích, nàng không phải lúc nào cũng thất thường như vậy.
"Cứu mẫu thân về sao?" Tô Tiểu Vũ dù sao vẫn là Tô Tiểu Vũ, coi như là thất thường, nhưng có thể khôi phục rất nhanh, ở trong lòng nàng quan trọng nhất là tìm mẫu thân trở về, hắn có thể giúp nàng cứu mẫu thân về, nàng không có ý định phủ nhận, suy cho cùng hắn có thể thắng được nàng, rồi hiểu biết rất nhiều về người Vũ Các, nhất định không phải người có thân phận bình thường, nếu hắn giúp một tay, thật là không tệ, chẳng qua làm nữ nhân của hắn ......
Tô Tiểu Vũ chậm rãi buông lỏng người có chút cứng ngắc, ngửa đầu nhìn lại con ngươi màu hổ phách của hắn, đồng tử đen càng ngày càng thâm thúy, bởi vì tất cả những cảm xúc đều không thể nhìn thấy được gì từ hồng y nam tử này như đá chìm đáy biển, không gặp nửa phần gợn sóng, môi chậm rãi nhếch lên, giống như trước đó, lười nhác đến cực điểm, lộ ra tà khí nhàn nhạt.
Hồng y nam tử tất nhiên chú ý tới biến hóa của nàng, trong mắt hiện lên hứng thú, xem ra vật nhỏ nháo đủ rồi, tính toán đùa thật, cúi người, môi mỏng tới gần lỗ tai của nàng, giọng nói trầm thấp mấy phần.
"Đúng, chỉ cần ngươi đáp ứng làm nữ nhân của ta, ta sẽ cứu mẫu thân ngươi trở về an toàn." Chỉ cần nàng còn sống. Dĩ nhiên, lời này hắn không dám nói.
"Ta là của chính ta, tại sao có thể là của ngươi?" Tô Tiểu Vũ nhìn gò má hắn, khoảng cách hai người càng gần hơn, chỉ thấy nàng nháy đôi mắt to, bên trong sương mù mông lung, có chút hương vị ngây thơ, trong giọng điệu tràn đầy vẻ vô tội.
Nếu là người quen biết nàng liền biết, kế tiếp sẽ có người gặp phải xui xẻo.
Hồng y nam tử tà mị thiêu mi, chậm rãi buông cổ tay giam cầm nàng ra, ngược lại ôm hông nàng, dùng một chút lực, kéo nàng vào trong ngực, chóp mũi càng càn rỡ cọ nhẹ vào gò má nàng, nhất thời, bầu không khí giữa hai người trở nên hết sức mập mờ.
"Vật nhỏ muốn thế nào đây? Nếu không làm nữ nhân của ta, mẫu thân ngươi có thể càng nguy hiểm hơn, nàng như vậy ngươi sẽ đau ......" Nói đến đây, không rõ cám dỗ hay là uy hiếp, lại tăng thêm mùi vị mập mờ.
"Vậy nếu như ta có biện pháp vẹn toàn đôi bên?" Tô Tiểu Vũ cong mắt cười ngây thơ, dung nhan tuyệt thế đặc biệt linh động, giọng nói thanh thúy trong trẻo.
Hồng y nam tử thấy dáng vẻ khả ái của nàng, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, vốn không muốn khinh bạc người của mình, nữ tử trong ngực lại vừa vặn mình yêu thích, nếu như không có động tác, có phải là quá tử tế không?
Cho nên, hắn không thể không thừa nhận mình là một nam nhân bình thường.
Vì vậy, hắn liền nghiêng đầu đến gần Tô Tiểu Tũ, nhẹ nhàng hôn một cái trên gương mặt nhẵn bóng của nàng, tuy là lướt qua rồi ngừng lại, nhưng tư vị trong đó, đủ để lại cho lòng hắn ngập tràn yêu thích.
Tô Tiểu Vũ bị hành vi càn rỡ của hắn làm cho đứng người, sống hơn mười năm, lần đầu tiên gặp được kẻ xấu xa đến cực điểm, nhưng nghĩ đến kế hoạch của nàng, không khỏi hít sâu một hơi, đè ép sát ý đang dâng lên.
Chẳng những không tức giận, ngược lại nụ cười càng thêm đơn thuần, hồng y nam tử thấy vậy, ý cười sâu hơn, hắn không bỏ qua ánh sáng lạnh trong mắt vật nhỏ, đây là hắn đang muốn tự tìm xui xẻo sao?
"Vật nhỏ, nói một chút suy nghĩ của ngươi, hử?" Người nào đó dường như cho rằng không có phát sinh những thứ vừa nãy, nâng đầu lên, hơi mở to mắt, tò mò nhìn Tô Tiểu Vũ, dáng vẻ như ham học hỏi, ánh mắt đó đơn thuần không thua chút nào Tô Tiểu Vũ.
"Ý nghĩ của ta là ......"
Tô Tiểu Vũ nghe vậy, nháy mắt một cái, nói từng chữ từng chữ, còn chưa nói xong, nhón chân lên, hôn hồng y nam tử.
Hồng y nam tử nghĩ tới trăm nghìn khả năng, duy chỉ có không nghĩ tới nàng sẽ chơi đùa kiểu yêu thương như thế này, sững sờ chốc lát, tâm trạng cảnh giác, nhưng lười chẳng muốn đi phỏng đoán rốt cuộc nàng muốn làm gì, ý cười nhuộm đẫm con ngươi màu hổ phách, ôm chặc hông của nàng, từ bị động thành chủ động.
Hắn chưa từng hôn qua, nhưng bản năng nam nhân dẫn dắt tất cả động tác của hắn, nhẹ nhàng liếm cánh môi non mềm như nụ hoa đào của Tô Tiểu Vũ, trong lòng tràn đầy ấm áp, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại, che lại say đắm trong đó.
"Ta tên Bạch Lê." Thấp giọng nỉ non, ngay sau đó nhanh chóng cạy cái miệng nhỏ nhắn của nàng ra, hút lấy mật ngọt thơm ngát thuộc về nàng, tuy thoải mái nhưng không quên cảm thấy khó hiểu, vật nhỏ này vì sao phối hợp như vậy, không chờ hắn hắn thắc mắc xong, thì đã có câu trả lời.
Trong cổ họng chợt lạnh, một viên thuốc lạnh như băng lăn vào trong miệng hắn, Tô Tiểu Vũ đúng lúc này hung hăng đẩy hắn ra.
Đè xuống khô nóng trên mặt, Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt liếc nhìn trong nháy mắt tản mát ra hơi thở nồng nặc nguy hiểm, hừ lạnh nói, "Ngươi không phải muốn biết suy nghĩ của ta sao, chính là đây."
"Hạ độc?" Hắn híp mắt mang theo nguy hiểm, tôn quý bá đạo không hề che giấu nữa, khí thế bức người, trong lòng không vui tới cực điểm, "Ngươi vì hạ độc, có thể tùy tiện hôn nam nhân?"
Lời vừa ra khỏi miệng, giống như là trượng phu bắt được thê tử hồng hạnh xuất tường, có mùi chua như giấm, muốn che đi nhưng không thể che được.
Tô Tiểu Vũ nghe vậy sửng sốt, lập tức tức giận, đã chuẩn bị xong giải thích bây giờ toàn bộ đều quăng hết, không suy nghĩ nguyên nhân bộc phát khí chất lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh, "Hạ độc? Đừng cho là ta không ngửi thấy được trên người ngươi có mùi cỏ Tuyết triết, ta hạ là cổ độc"
Cỏ Tuyết triết cực kỳ quý hiếm, ăn hai gốc liền có thể điều dưỡng ra thể chất bách độc bất xâm, những thứ này nàng đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, làm sao nàng có thể phạm sai lầm đơn giản như vậy, cho nên, nàng hạ chính là cổ độc.
"Cái gì cổ độc?"
Nghe vậy, Bạch Lê không tức giận nữa, có phần cảm thấy hứng thú hỏi, không nhìn ra nửa phần sợ chết.
"Cổ độc sinh tử, sau này, ngươi chỉ có thể nghe ta."
Vẻ mặt Tô Tiểu Vũ trong trẻo lạnh lùng, trào phúng nhìn hắn một cái, xoay người rời đi, hắn không phải muốn nàng trở thành nữ nhân của hắn sao, bây giờ trúng cổ độc sinh tử, xem ai mới là chủ trò chơi.
Bạch Lê nhìn bóng dáng nàng rời đi, không có đuổi theo, mà trầm thấp nở nụ cười, cặp mắt kia trong suốt, giờ phút này lộ vẻ tình thế bắt buộc.
Cổ độc sinh tử, người trúng cổ và người hạ cổ sinh mạng sẽ gắn liền nhau, nếu người hạ cổ chết, người trúng cổ sẽ chết, ngược lại, sẽ không sao, hắn đúng là đã xem thường vật nhỏ này, y thuật và độc thuật đều rất lợi hại, không hổ nữ nhân hắn coi trọng.
Nhưng khiến cho hắn vui vẻ nhất, không phải là năng lực của Tô Tiểu Vũ, mà là ẩn ý trong lời nói kia, cổ độc sinh tử, một người cả đời chỉ có thể chứa được một viên, mà nàng đút viên kia cho hắn, mang ý nghĩa, nàng là một người hạ cổ hắn, chính là ......
Bạch Lê đứng thẳng người, thu hồi nụ cười, khí chất tà mị vô cùng, còn dư lại vẻ tôn quý tự nhiên và khí phách, ngưng mắt nhìn phương hướng Tô Tiểu Vũ rời đi, thật lâu không thu hồi ánh mắt, sau một lúc, cổ họng giật giật, dường như nuốt thứ gì xuống.
Cổ độc sinh tử sao? Ngược lại là một thứ tốt .
Tô Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn hắn, lạnh lẽo trên mặt lập tức biến mất, nàng đánh hắn, hắn tức giận là phải, nhưng lý do này, lý do này ......
"Làm nữ nhân của ta, mẫu thân ngươi, ta cứu giúp ngươi." Hồng y nam tử thấy vẻ mặt nàng sững sờ, thật đúng là có chút dở khóc dở cười, bộ dáng nàng như vậy, có thể dựng lên Vũ các lớn như thế, thật đúng là kỳ tích, tâm không khỏi mềm nhũn ra, ôn nhu nói.
Nếu hắn Tô Tiểu Vũ biết suy nghĩ của hắn, nhất định sẽ tức giận đến chửi ầm lên, cái gì gọi là có thể dựng lên Vũ các lớn như thế đúng là kỳ tích, nàng không phải lúc nào cũng thất thường như vậy.
"Cứu mẫu thân về sao?" Tô Tiểu Vũ dù sao vẫn là Tô Tiểu Vũ, coi như là thất thường, nhưng có thể khôi phục rất nhanh, ở trong lòng nàng quan trọng nhất là tìm mẫu thân trở về, hắn có thể giúp nàng cứu mẫu thân về, nàng không có ý định phủ nhận, suy cho cùng hắn có thể thắng được nàng, rồi hiểu biết rất nhiều về người Vũ Các, nhất định không phải người có thân phận bình thường, nếu hắn giúp một tay, thật là không tệ, chẳng qua làm nữ nhân của hắn ......
Tô Tiểu Vũ chậm rãi buông lỏng người có chút cứng ngắc, ngửa đầu nhìn lại con ngươi màu hổ phách của hắn, đồng tử đen càng ngày càng thâm thúy, bởi vì tất cả những cảm xúc đều không thể nhìn thấy được gì từ hồng y nam tử này như đá chìm đáy biển, không gặp nửa phần gợn sóng, môi chậm rãi nhếch lên, giống như trước đó, lười nhác đến cực điểm, lộ ra tà khí nhàn nhạt.
Hồng y nam tử tất nhiên chú ý tới biến hóa của nàng, trong mắt hiện lên hứng thú, xem ra vật nhỏ nháo đủ rồi, tính toán đùa thật, cúi người, môi mỏng tới gần lỗ tai của nàng, giọng nói trầm thấp mấy phần.
"Đúng, chỉ cần ngươi đáp ứng làm nữ nhân của ta, ta sẽ cứu mẫu thân ngươi trở về an toàn." Chỉ cần nàng còn sống. Dĩ nhiên, lời này hắn không dám nói.
"Ta là của chính ta, tại sao có thể là của ngươi?" Tô Tiểu Vũ nhìn gò má hắn, khoảng cách hai người càng gần hơn, chỉ thấy nàng nháy đôi mắt to, bên trong sương mù mông lung, có chút hương vị ngây thơ, trong giọng điệu tràn đầy vẻ vô tội.
Nếu là người quen biết nàng liền biết, kế tiếp sẽ có người gặp phải xui xẻo.
Hồng y nam tử tà mị thiêu mi, chậm rãi buông cổ tay giam cầm nàng ra, ngược lại ôm hông nàng, dùng một chút lực, kéo nàng vào trong ngực, chóp mũi càng càn rỡ cọ nhẹ vào gò má nàng, nhất thời, bầu không khí giữa hai người trở nên hết sức mập mờ.
"Vật nhỏ muốn thế nào đây? Nếu không làm nữ nhân của ta, mẫu thân ngươi có thể càng nguy hiểm hơn, nàng như vậy ngươi sẽ đau ......" Nói đến đây, không rõ cám dỗ hay là uy hiếp, lại tăng thêm mùi vị mập mờ.
"Vậy nếu như ta có biện pháp vẹn toàn đôi bên?" Tô Tiểu Vũ cong mắt cười ngây thơ, dung nhan tuyệt thế đặc biệt linh động, giọng nói thanh thúy trong trẻo.
Hồng y nam tử thấy dáng vẻ khả ái của nàng, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, vốn không muốn khinh bạc người của mình, nữ tử trong ngực lại vừa vặn mình yêu thích, nếu như không có động tác, có phải là quá tử tế không?
Cho nên, hắn không thể không thừa nhận mình là một nam nhân bình thường.
Vì vậy, hắn liền nghiêng đầu đến gần Tô Tiểu Tũ, nhẹ nhàng hôn một cái trên gương mặt nhẵn bóng của nàng, tuy là lướt qua rồi ngừng lại, nhưng tư vị trong đó, đủ để lại cho lòng hắn ngập tràn yêu thích.
Tô Tiểu Vũ bị hành vi càn rỡ của hắn làm cho đứng người, sống hơn mười năm, lần đầu tiên gặp được kẻ xấu xa đến cực điểm, nhưng nghĩ đến kế hoạch của nàng, không khỏi hít sâu một hơi, đè ép sát ý đang dâng lên.
Chẳng những không tức giận, ngược lại nụ cười càng thêm đơn thuần, hồng y nam tử thấy vậy, ý cười sâu hơn, hắn không bỏ qua ánh sáng lạnh trong mắt vật nhỏ, đây là hắn đang muốn tự tìm xui xẻo sao?
"Vật nhỏ, nói một chút suy nghĩ của ngươi, hử?" Người nào đó dường như cho rằng không có phát sinh những thứ vừa nãy, nâng đầu lên, hơi mở to mắt, tò mò nhìn Tô Tiểu Vũ, dáng vẻ như ham học hỏi, ánh mắt đó đơn thuần không thua chút nào Tô Tiểu Vũ.
"Ý nghĩ của ta là ......"
Tô Tiểu Vũ nghe vậy, nháy mắt một cái, nói từng chữ từng chữ, còn chưa nói xong, nhón chân lên, hôn hồng y nam tử.
Hồng y nam tử nghĩ tới trăm nghìn khả năng, duy chỉ có không nghĩ tới nàng sẽ chơi đùa kiểu yêu thương như thế này, sững sờ chốc lát, tâm trạng cảnh giác, nhưng lười chẳng muốn đi phỏng đoán rốt cuộc nàng muốn làm gì, ý cười nhuộm đẫm con ngươi màu hổ phách, ôm chặc hông của nàng, từ bị động thành chủ động.
Hắn chưa từng hôn qua, nhưng bản năng nam nhân dẫn dắt tất cả động tác của hắn, nhẹ nhàng liếm cánh môi non mềm như nụ hoa đào của Tô Tiểu Vũ, trong lòng tràn đầy ấm áp, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại, che lại say đắm trong đó.
"Ta tên Bạch Lê." Thấp giọng nỉ non, ngay sau đó nhanh chóng cạy cái miệng nhỏ nhắn của nàng ra, hút lấy mật ngọt thơm ngát thuộc về nàng, tuy thoải mái nhưng không quên cảm thấy khó hiểu, vật nhỏ này vì sao phối hợp như vậy, không chờ hắn hắn thắc mắc xong, thì đã có câu trả lời.
Trong cổ họng chợt lạnh, một viên thuốc lạnh như băng lăn vào trong miệng hắn, Tô Tiểu Vũ đúng lúc này hung hăng đẩy hắn ra.
Đè xuống khô nóng trên mặt, Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt liếc nhìn trong nháy mắt tản mát ra hơi thở nồng nặc nguy hiểm, hừ lạnh nói, "Ngươi không phải muốn biết suy nghĩ của ta sao, chính là đây."
"Hạ độc?" Hắn híp mắt mang theo nguy hiểm, tôn quý bá đạo không hề che giấu nữa, khí thế bức người, trong lòng không vui tới cực điểm, "Ngươi vì hạ độc, có thể tùy tiện hôn nam nhân?"
Lời vừa ra khỏi miệng, giống như là trượng phu bắt được thê tử hồng hạnh xuất tường, có mùi chua như giấm, muốn che đi nhưng không thể che được.
Tô Tiểu Vũ nghe vậy sửng sốt, lập tức tức giận, đã chuẩn bị xong giải thích bây giờ toàn bộ đều quăng hết, không suy nghĩ nguyên nhân bộc phát khí chất lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh, "Hạ độc? Đừng cho là ta không ngửi thấy được trên người ngươi có mùi cỏ Tuyết triết, ta hạ là cổ độc"
Cỏ Tuyết triết cực kỳ quý hiếm, ăn hai gốc liền có thể điều dưỡng ra thể chất bách độc bất xâm, những thứ này nàng đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, làm sao nàng có thể phạm sai lầm đơn giản như vậy, cho nên, nàng hạ chính là cổ độc.
"Cái gì cổ độc?"
Nghe vậy, Bạch Lê không tức giận nữa, có phần cảm thấy hứng thú hỏi, không nhìn ra nửa phần sợ chết.
"Cổ độc sinh tử, sau này, ngươi chỉ có thể nghe ta."
Vẻ mặt Tô Tiểu Vũ trong trẻo lạnh lùng, trào phúng nhìn hắn một cái, xoay người rời đi, hắn không phải muốn nàng trở thành nữ nhân của hắn sao, bây giờ trúng cổ độc sinh tử, xem ai mới là chủ trò chơi.
Bạch Lê nhìn bóng dáng nàng rời đi, không có đuổi theo, mà trầm thấp nở nụ cười, cặp mắt kia trong suốt, giờ phút này lộ vẻ tình thế bắt buộc.
Cổ độc sinh tử, người trúng cổ và người hạ cổ sinh mạng sẽ gắn liền nhau, nếu người hạ cổ chết, người trúng cổ sẽ chết, ngược lại, sẽ không sao, hắn đúng là đã xem thường vật nhỏ này, y thuật và độc thuật đều rất lợi hại, không hổ nữ nhân hắn coi trọng.
Nhưng khiến cho hắn vui vẻ nhất, không phải là năng lực của Tô Tiểu Vũ, mà là ẩn ý trong lời nói kia, cổ độc sinh tử, một người cả đời chỉ có thể chứa được một viên, mà nàng đút viên kia cho hắn, mang ý nghĩa, nàng là một người hạ cổ hắn, chính là ......
Bạch Lê đứng thẳng người, thu hồi nụ cười, khí chất tà mị vô cùng, còn dư lại vẻ tôn quý tự nhiên và khí phách, ngưng mắt nhìn phương hướng Tô Tiểu Vũ rời đi, thật lâu không thu hồi ánh mắt, sau một lúc, cổ họng giật giật, dường như nuốt thứ gì xuống.
Cổ độc sinh tử sao? Ngược lại là một thứ tốt .
Bình luận facebook