Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133
Edit: susublue
Ngày hôm sau, khi đệ tử Y Cốc đi vào đại sảnh nghị sự thì chỉ nhìn thấy có mỗi thi thể lạnh như băng của Cách Lạc, dược ngọc lẳng lặng nằm bên cạnh hắn, trong lúc nhất thời Y Cốc rối loạn, mà bốn người làm cho Y Cốc đại loạn lại thảnh thơi du hành khắp non xanh nước biếc.
"Vũ Nhi, tha thứ cho ta được không, ta đã quỳ trước mộ sư phụ một túc rồi." Tư Thiên Hoán đi theo phía sau Tô Tiểu Vũ, vẻ mặt đau khổ cầu xin, tư thế đi đường cũng có chút cứng ngắc, nghe thấy tiếng cười phía sau thì lập tức lạnh lùng quay đầu trừng mắt nhìn một chút.
Khúc Ngâm không thèm để ý đến ánh mắt lạnh lùng của hắn, nhíu mày kéo bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình, "Niệm Niệm, sau này nếu có thích cô nương nào thì trăm ngàn lần không thể nói lung tung như tỷ phu đệ."
"Dạ." Tô Niệm Vũ cũng không quá hiểu biết tình huống hiện tại, nhưng thấy dì Khúc nghiêm túc nói với mình thì dùng sức gật đầu, rồi lại bị ánh mắt lạnh lùng của tỷ phu mình dọa sợ tới mức co rúm lại, nhìn về phía đại tỷ theo bản năng.
"Tư Thiên Hoán, chàng dọa đệ đệ của ta." Tô Tiểu Vũ dừng bước chân lại, dịu dàng nhìn đứa bé trong lòng rồi quay đầu cười trấn an Niệm Niệm, sau đó lạnh lùng nói.
Tư Thiên Hoán co rút khóe miệng, híp mắt liếc nhìn ba người một cái, sau đó cười nghênh đón.
Khúc Ngâm âm thầm khinh thường Tư Thiên Hoán vô sỉ, kéo tay áo Tư Thiên Hoàng, dẫn Niệm Niệm đi về phía trước, tất nhiên Tư Thiên Hoàng muốn cho đệ đệ cơ hội nên vỗ vai hắn vài rồi đi theo Khúc Ngâm.
"Rốt cục cũng chịu nói chuyện với ta rồi sao?" Tư Thiên Hoán bất đắc dĩ nhìn Tô Tiểu Vũ, thấy nàng dịu dàng dỗ nhi tử trong ngực, keo kiệt thưởng cho hắn một cái liếc mắt thì trong lòng không ngừng kêu khổ.
"Khổ nhục kế sao?" Tô Tiểu Vũ hừ nhẹ, tay còn đặt ở trên mặt nhi tử, nhưng ánh mắt đã vô tình liếc về phía đầu gối Tư Thiên Hoán, sắc mặt hơi đen lại.
Đêm qua hắn thật sự quỳ trước mộ sư phụ một túc, đầu gối đã sớm sưng lên, đi đường cũng có chút đau nhức, còn nàng vì sao lại biết...
Hai mắt Tư Thiên Hoán sáng ngời, khóe miệng nhếch lên một cái khó có thể nhận ra, rồi sau đó cúi đầu u buồn thở dài, "Nàng không chịu để ý ta, ta khó chịu, còn không bằng bị đau đến chết..."
"Ta rất đau." Tô Tiểu Vũ gần như nghiến răng nghiến lợi, môi anh đào hé mở, âm lãnh nói, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng càng lúc càng lạnh lẽo.
Tư Thiên Hoán cảm thấy vui mừng theo bản năng, nghĩ rằng nàng đang đau lòng vì mình, dienxdafnlleqsuydoon nhưng thấy sắc mặt nàng khó coi thì sửng sốt, rồi sau đó nghĩ tới cái gì lại ảo não nhắm mắt lại, "Ta quên mất." Hắn quên bọn họ còn có tình thề, hắn đau thì nàng cũng sẽ đau, bây giờ tốt rồi, thù cũ còn chưa giải, chỉ sợ rằng hắn lại khiến cho vật nhỏ ghi thêm một món nợ mới rồi.
Tô Tiểu Vũ hừ lạnh một tiếng, đôi mắt xinh đẹp có chút ý cười, ôm chặt nhi tử đang cười ngây ngô, quăng cho hắn một lọ thuốc mỡ.
Tư Thiên Hoán vững vàng tiếp được, biết nàng đã tha thứ cho mình thì nhếch môi cười, vui mừng đi đến ôm lấy vợ đẹp con thơ.
"Hòa nhau rồi hả?" Tư Thiên Hoàng cố ý thả chậm bước chân, quay đầu lại nhìn rồi bật cười.
"Ừ." Tư Thiên Hoán nhìn mặt Tô Tiểu Vũ không có biểu cảm gì thì cười cười, mắt nhìn phong cảnh xa lạ trước mặt thì hai hàng lông mày nhíu lại, "Không nên về bằng đường này."
"Đúng, Hoàng, muốn ra ngoài thì chúng ta phải đi qua bên kia." Khúc Ngâm cũng dừng bước chân lại, nàng đi chơi đùa với Tô Niệm Vũ nên cũng quên nhìn đường, bây giờ mới chú ý thấy mình đi sai đường rồi.
"Sai đường sao?" Đáy mắt Tư Thiên Hoàng lóe sáng, nghi hoặc nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, vuốt cằm.
Tư Thiên Hoán thấy Tư Thiên Hoàng khó lường nhìn Tô Tiểu Vũ thì hơi hí mắt, nghiêng đầu qua thì đã thấy nàng nở nụ cười khó hiểu, nhịn không được nhíu mày.
"Người Y Cốc lợi hại như vậy, Tư Thiên Hoàng không muốn chết ở đây, Khúc Ngâm báo thù cho hắn, sau đó biệt tăm biệt tích." Tô Tiểu Vũ từ từ nói, thấy Khúc Ngâm khó hiểu thì tiếp tục nói, "Tiểu Khúc Nhi, Tư Thiên Hoàng tính giả chết, dẫn ngươi đến Vân Thủy Gian ẩn cư."
"Hả?" Khúc Ngâm sửng sốt, sau đó càng thêm khó hiểu nhìn về phía Tư Thiên Hoàng.
Tư Thiên Hoàng thấy Tô Tiểu Vũ túm Tư Thiên Hoán tránh ra thì cúi đầu nở nụ cười, sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Khúc Ngâm mà chậm rãi mở miệng...
"Hoán, hoàng huynh chàng đã sớm biết Tiểu Khúc Nhi không thích cuộc sống trong cung nên mới tính toán dẫn Tiểu Khúc Nhi đi, lần này là một cơ hội." Tô Tiểu Vũ nhéo khuôn mặt mềm mại của đứa nhỏ, ôn hòa cười nói.
Tư Thiên Hoán hiểu rõ, hình như nghĩ tới cái gì đó rồi bừng tỉnh, "Cho nên, hoàng huynh cố ý bắt nhị hoàng huynh làm quen việc triều chính là vì mục đích này."
Nghĩ đến khuôn mặt khốn khổ còn hơn mướp đắng của Tư Thiên Bắc thì Tư Thiên Hoán nhịn không được nở nụ cười, hoàng huynh nghĩ cho cuộc sống của chính mình thì hắn không phản đối, nhưng mà đáng thương cho nhị hoàng huynh.
"Hoán, thật ra ta nghĩ là không phải Tam hoàng huynh của chàng thích hợp với vị trí đó hơn sao?" Nhìn thấy phía trước có một tảng đá, Tô Tiểu Vũ chậm rãi đi qua ngồi xuống trên tảng đá đó, nghi hoặc nói.
Tư Thiên Hoán đỡ nàng ngồi xuống, ôm lấy tiểu tử kia, thật lâu sau mới suy nghĩ nói, " Tính cách của tam hoàng huynh có hơi ôn hòa."
Tô Tiểu Vũ từ chối cho ý kiến, nghiêng đầu nhìn về phía Khúc Ngâm, mơ hồ thấy được nụ cười của nàng, nhịn không được nhếch khóe môi lên, đột nhiên tiếng bồ câu đưa tin đập cánh vang lên, dập tắt nụ cười của nàng, vươn tay lất tờ giấy bị cột trên đùi của bồ câu đưa tin, vừa thấy rõ chữ trên đó thì bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
"Làm sao vậy?" Tư Thiên Hoán thấy sắc mặt nàng khó coi thì nhíu mi, trầm giọng hỏi.
"Người Lê Nguyệt Hoa thừa dịp Bạch Thuật không ở đó đã bắt hoàng tỷ đi rồi, Bạch Thuật đang đến đó." Tô Tiểu Vũ yên lặng nhìn hắn, cắn răng nói, tờ giấy bị nàng bóp trong tay, hóa thành bột phấn.
Bọn họ bắt hoàng tỷ đi là vì Hoán không ở đó.
Hai tròng mắt Tư Thiên Hoán trợn to, nín thở trong tích tắc, sắc mặt trở nên âm lãnh, lạnh lùng nhìn chim bay phía chân trời, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt, cơ bắp toàn thân đều căng cứng, nếu không có Tô Tiểu Vũ thì hắn thật sự muốn lập tức đến Lê Nguyệt Hoa, nhưng... sắc mặt Tư Thiên Hoán khó lường nhìn Tô Tiểu Vũ bình tĩnh không đổi sắc, mím môi lại không nói ra được một chữ nào, lúc này hắn thật sự không thể dẫn Vũ Nhi đi, nếu không...
--- susublue ~ diendanlequydon ---
Tư Thiên Hoàng kéo Khúc Ngâm đi lại, thấy không khí ngưng trọng thì nghi hoặc nhìn về phía Tô Tiểu Vũ.
Tô Tiểu Vũ nhíu mi, nói đại khái mọi chuyện lại cho hai người nghe qua một lượt, sau đó nhìn về phía Tư Thiên Hoán, thấy trong ánh mắt hắn có chút do dự, rồi hơi nhíu mày khó có thể nhận ra, nói, "Hoán, chàng có tính toán gì không?"
"Vũ Nhi." Tư Thiên Hoán cúi đầu, che lại sự suy ngẫm nơi đáy mắt, vươn tay giữ chặt bàn tay Tô Tiểu Vũ, nắm thật chặt, thật lâu sau mới ngẩng đầu ôn nhu nở nụ cười, "Mang theo đứa nhỏ ở nhà chờ ta, được không?" Lúc này hắn thật sự không thể dẫn Vũ Nhi đi theo, không nói Lê Nguyệt Hoa nguy hiểm cỡ nào, hiện tại có đứa nhỏ, Vũ Nhi phải ở lại để bảo vệ nó.
Tô Tiểu Vũ đối mặt với hắn, thấy vẻ kiên quyết trong mắt hắn, dưới ánh mắt của Tư Thiên Hoàng và Khúc Ngâm, chậm rãi gật đầu, nở nụ cười, nhưng giọng điệu có chút run rẩy, "Được, lúc này ta sẽ không đi theo, ta sẽ dẫn theo đứa nhỏ ở nhà chờ chàng."
"Ừ." Trong lòng Tư Thiên Hoán cảm thấy kỳ lạ vì nàng nghe lời, nhưng thấy bộ dáng đáng tin của nàng thì nghĩ rằng đây là bổn phận làm mẹ của nàng nên không hề nghi ngờ, nắm thật chặt tay nàng, nhẹ nhàng thả đứa bé vào lại trong lòng nàng, cúi người hôn xuống giữa trán nàng rồi sau đó hôn lên mặt đứa nhỏ một cái, trong mắt có chút không nỡ.
Tô Tiểu Vũ không thấy được vẻ phức tạp trong mắt hắn, khẽ tựa vào trong lòng hắn, nở nụ cười khó hiểu, bàn tay mềm mại đặt lên lưng của hắn, khẽ vuốt hai cái rồi sau đó hung hăng đẩy hắn ra, quay lưng lại.
"Đi nhanh đi, còn chậm chạp từng bước nữa thì ta sẽ đuổi theo chàng."
Tư Thiên Hoán nhìn bóng dáng của nàng, sự ấm áp trong lòng đột nhiên biến mất làm cho hắn có chút hoảng hốt, nghe vậy thì đau lòng nhìn bóng dáng đang ra vẻ kiên cường trước mắt, thâm trầm hít một hơi, thi triển khinh công nhanh chóng rời đi.
"Tiểu..." Tư Thiên Hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu óc có chút hỗn loạn, muốn gọi Tư Thiên Hoán lại nhưng đã sớm không nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa.
"Tiểu Vũ, ngươi thật sự không đi theo sao?"
Khi Tư Thiên Hoán đi rồi thì Khúc Ngâm nghi hoặc hỏi, ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt của Tô Tiểu Vũ không còn vẻ yếu ớt như vừa rồi nữa mà thay vào đó là nụ cười lạnh thì sửng sốt.
"Nếu ta cố ý muốn đi theo thì Tư Thiên Hoán sẽ lập rất nhiều trận pháp nhốt ta lại." Tô Tiểu Vũ nhéo khuôn mặt non mềm của nhi tử, cười nhạo, nếu là bình thường thì Tư Thiên Hoán sẽ không dễ dàng tin tưởng nàng lại nghe lời như vậy, nhưng hôm nay thì khác, hiện tạị nàng là nương của một đứa bé nên sẽ không nỡ bỏ đứa nhỏ lại, hơn nữa hoàng tỷ bị bắt cũng làm nhiễu loạn tâm trạng của hắn...
"Vậy, vậy đứa nhỏ làm sao bây giờ?" Khúc Ngâm trừng mắt, Tiểu Vũ thật sự nhẫn tâm bỏ đứa nhỏ lại sao? Đứa nhỏ vừa mới được cứu trở về mà sao nàng lại nhẫn tâm như thế?
" Nếu Tư Thiên Hoán chết thì ta cũng sẽ chết, so với việc để cho thằng bé làm một cô nhi thì ta thà rằng rời khỏi nó một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này, các ngươi về Vân Thủy Gian đi, còn nữa, giúp ta chăm sóc đứa bé thật tốt." Tô Tiểu Vũ dịu dàng nhìn nhi tử cười, diễn dafnlê quysdôn nhìn thấy đôi mắt to trong suốt của hắn thì trong lòng ấm áp, không hiểu sao nàng biết cục cưng cũng ủng hộ mình.
Khúc Ngâm nhíu mày, nhưng vẫn tiếp nhận đứa nhỏ, "Ngươi có biết Lê Nguyệt Hoa ở đâu không?" Tiểu Vũ đã quyết định thì nàng không có bản lĩnh thay đổi, điều nàng có thể làm chỉ là bảo vệ tốt tiểu tử kia.
"Không biết, nhưng ta có rắc thuốc bột trên người hắn, lần theo mùi hương là được rồi." Tô Tiểu Vũ cười nhạt, ngón tay nhẹ chỉ chút chóp mũi, ngửi ngửi, mùi hương thoang thoảng mà người bên ngoài khó có thể phát hiện liền bay vào trong mũi nàng.
Khúc Ngâm bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng một cái, nữ nhân này thật đúng là giỏi tính kế, cái gì cũng dám muốn.
"Hoàng huynh, người Lê Nguyệt Hoa còn không rõ hành tung của chúng ta, ngươi về Vân Thủy Gian với Khúc nhi đi, có Vân Thủy Gian che chở, bọn họ sẽ không làm loạn..." Tô Tiểu Vũ nhìn về phía Tư Thiên Hoàng, còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
"Ta đi với ngươi." Tư Thiên Hoàng không chút nghĩ ngợi, mở miệng theo bản năng, chờ lúc nói ra rồi thì mới kỳ quái nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, thấy nàng cũng kỳ quái nhìn chính mình thì nhíu mày, lúc Tô Tiểu Vũ nói muốn đi một mình thì phản ứng đầu tiên của hắn không phải là bảo vệ tốt Ngâm nhi mà ngược lại nhất định phải hảo vệ Tô Tiểu Vũ...
"Khụ, một mình ta cũng có thể, Hoàng, chàng chăm sóc Tiểu Vũ cho tốt." Khúc Ngâm ho nhẹ một tiếng, ngắt ngang hai người đang trừng mắt nhìn nhau, cười nhạt, hơi suy ngẫm nhìn Tư Thiên Hoàng một cái, trong lòng đã có đáp án, Hoàng phản ứng như vậy... Hẳn là có liên quan đến ánh sáng xanh trên người hắn lúc hắn dùng nội lực đi.
Tư Thiên Hoàng sửng sốt, vội vàng muốn giải thích với Khúc Ngâm nhưng lại bị nàng vươn tay ngăn lại.
Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn hai người một cái, chậm rãi nhìn về hướng Tư Thiên Hoán rời đi, tim đột nhiên hung hăng nhảy lên khiến cho nàng nhăn mi lại, quay đầu nhìn đứa bé nằm trong lòng Khúc Ngâm, áp chế sự quyến luyến trong lòng, cất bước rời đi.
Tư Thiên Hoàng cúi người hôn lên trán Khúc Ngâm, dịu dàng cười, rồi liền đi theo.
Khúc Ngâm nhàn nhạt nhìn bóng dáng hai người rời đi, nhéo nhéo nhóc con đang phun nước miếng trong ngực, bất đắc dĩ nói, "Cha, nương ngươi đều không cần ngươi..."
"Khanh khách!" Tiểu Tư Ngọc Thần vẫn nở nụ cười không tim không phổi.
Ngày hôm sau, khi đệ tử Y Cốc đi vào đại sảnh nghị sự thì chỉ nhìn thấy có mỗi thi thể lạnh như băng của Cách Lạc, dược ngọc lẳng lặng nằm bên cạnh hắn, trong lúc nhất thời Y Cốc rối loạn, mà bốn người làm cho Y Cốc đại loạn lại thảnh thơi du hành khắp non xanh nước biếc.
"Vũ Nhi, tha thứ cho ta được không, ta đã quỳ trước mộ sư phụ một túc rồi." Tư Thiên Hoán đi theo phía sau Tô Tiểu Vũ, vẻ mặt đau khổ cầu xin, tư thế đi đường cũng có chút cứng ngắc, nghe thấy tiếng cười phía sau thì lập tức lạnh lùng quay đầu trừng mắt nhìn một chút.
Khúc Ngâm không thèm để ý đến ánh mắt lạnh lùng của hắn, nhíu mày kéo bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình, "Niệm Niệm, sau này nếu có thích cô nương nào thì trăm ngàn lần không thể nói lung tung như tỷ phu đệ."
"Dạ." Tô Niệm Vũ cũng không quá hiểu biết tình huống hiện tại, nhưng thấy dì Khúc nghiêm túc nói với mình thì dùng sức gật đầu, rồi lại bị ánh mắt lạnh lùng của tỷ phu mình dọa sợ tới mức co rúm lại, nhìn về phía đại tỷ theo bản năng.
"Tư Thiên Hoán, chàng dọa đệ đệ của ta." Tô Tiểu Vũ dừng bước chân lại, dịu dàng nhìn đứa bé trong lòng rồi quay đầu cười trấn an Niệm Niệm, sau đó lạnh lùng nói.
Tư Thiên Hoán co rút khóe miệng, híp mắt liếc nhìn ba người một cái, sau đó cười nghênh đón.
Khúc Ngâm âm thầm khinh thường Tư Thiên Hoán vô sỉ, kéo tay áo Tư Thiên Hoàng, dẫn Niệm Niệm đi về phía trước, tất nhiên Tư Thiên Hoàng muốn cho đệ đệ cơ hội nên vỗ vai hắn vài rồi đi theo Khúc Ngâm.
"Rốt cục cũng chịu nói chuyện với ta rồi sao?" Tư Thiên Hoán bất đắc dĩ nhìn Tô Tiểu Vũ, thấy nàng dịu dàng dỗ nhi tử trong ngực, keo kiệt thưởng cho hắn một cái liếc mắt thì trong lòng không ngừng kêu khổ.
"Khổ nhục kế sao?" Tô Tiểu Vũ hừ nhẹ, tay còn đặt ở trên mặt nhi tử, nhưng ánh mắt đã vô tình liếc về phía đầu gối Tư Thiên Hoán, sắc mặt hơi đen lại.
Đêm qua hắn thật sự quỳ trước mộ sư phụ một túc, đầu gối đã sớm sưng lên, đi đường cũng có chút đau nhức, còn nàng vì sao lại biết...
Hai mắt Tư Thiên Hoán sáng ngời, khóe miệng nhếch lên một cái khó có thể nhận ra, rồi sau đó cúi đầu u buồn thở dài, "Nàng không chịu để ý ta, ta khó chịu, còn không bằng bị đau đến chết..."
"Ta rất đau." Tô Tiểu Vũ gần như nghiến răng nghiến lợi, môi anh đào hé mở, âm lãnh nói, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng càng lúc càng lạnh lẽo.
Tư Thiên Hoán cảm thấy vui mừng theo bản năng, nghĩ rằng nàng đang đau lòng vì mình, dienxdafnlleqsuydoon nhưng thấy sắc mặt nàng khó coi thì sửng sốt, rồi sau đó nghĩ tới cái gì lại ảo não nhắm mắt lại, "Ta quên mất." Hắn quên bọn họ còn có tình thề, hắn đau thì nàng cũng sẽ đau, bây giờ tốt rồi, thù cũ còn chưa giải, chỉ sợ rằng hắn lại khiến cho vật nhỏ ghi thêm một món nợ mới rồi.
Tô Tiểu Vũ hừ lạnh một tiếng, đôi mắt xinh đẹp có chút ý cười, ôm chặt nhi tử đang cười ngây ngô, quăng cho hắn một lọ thuốc mỡ.
Tư Thiên Hoán vững vàng tiếp được, biết nàng đã tha thứ cho mình thì nhếch môi cười, vui mừng đi đến ôm lấy vợ đẹp con thơ.
"Hòa nhau rồi hả?" Tư Thiên Hoàng cố ý thả chậm bước chân, quay đầu lại nhìn rồi bật cười.
"Ừ." Tư Thiên Hoán nhìn mặt Tô Tiểu Vũ không có biểu cảm gì thì cười cười, mắt nhìn phong cảnh xa lạ trước mặt thì hai hàng lông mày nhíu lại, "Không nên về bằng đường này."
"Đúng, Hoàng, muốn ra ngoài thì chúng ta phải đi qua bên kia." Khúc Ngâm cũng dừng bước chân lại, nàng đi chơi đùa với Tô Niệm Vũ nên cũng quên nhìn đường, bây giờ mới chú ý thấy mình đi sai đường rồi.
"Sai đường sao?" Đáy mắt Tư Thiên Hoàng lóe sáng, nghi hoặc nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, vuốt cằm.
Tư Thiên Hoán thấy Tư Thiên Hoàng khó lường nhìn Tô Tiểu Vũ thì hơi hí mắt, nghiêng đầu qua thì đã thấy nàng nở nụ cười khó hiểu, nhịn không được nhíu mày.
"Người Y Cốc lợi hại như vậy, Tư Thiên Hoàng không muốn chết ở đây, Khúc Ngâm báo thù cho hắn, sau đó biệt tăm biệt tích." Tô Tiểu Vũ từ từ nói, thấy Khúc Ngâm khó hiểu thì tiếp tục nói, "Tiểu Khúc Nhi, Tư Thiên Hoàng tính giả chết, dẫn ngươi đến Vân Thủy Gian ẩn cư."
"Hả?" Khúc Ngâm sửng sốt, sau đó càng thêm khó hiểu nhìn về phía Tư Thiên Hoàng.
Tư Thiên Hoàng thấy Tô Tiểu Vũ túm Tư Thiên Hoán tránh ra thì cúi đầu nở nụ cười, sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Khúc Ngâm mà chậm rãi mở miệng...
"Hoán, hoàng huynh chàng đã sớm biết Tiểu Khúc Nhi không thích cuộc sống trong cung nên mới tính toán dẫn Tiểu Khúc Nhi đi, lần này là một cơ hội." Tô Tiểu Vũ nhéo khuôn mặt mềm mại của đứa nhỏ, ôn hòa cười nói.
Tư Thiên Hoán hiểu rõ, hình như nghĩ tới cái gì đó rồi bừng tỉnh, "Cho nên, hoàng huynh cố ý bắt nhị hoàng huynh làm quen việc triều chính là vì mục đích này."
Nghĩ đến khuôn mặt khốn khổ còn hơn mướp đắng của Tư Thiên Bắc thì Tư Thiên Hoán nhịn không được nở nụ cười, hoàng huynh nghĩ cho cuộc sống của chính mình thì hắn không phản đối, nhưng mà đáng thương cho nhị hoàng huynh.
"Hoán, thật ra ta nghĩ là không phải Tam hoàng huynh của chàng thích hợp với vị trí đó hơn sao?" Nhìn thấy phía trước có một tảng đá, Tô Tiểu Vũ chậm rãi đi qua ngồi xuống trên tảng đá đó, nghi hoặc nói.
Tư Thiên Hoán đỡ nàng ngồi xuống, ôm lấy tiểu tử kia, thật lâu sau mới suy nghĩ nói, " Tính cách của tam hoàng huynh có hơi ôn hòa."
Tô Tiểu Vũ từ chối cho ý kiến, nghiêng đầu nhìn về phía Khúc Ngâm, mơ hồ thấy được nụ cười của nàng, nhịn không được nhếch khóe môi lên, đột nhiên tiếng bồ câu đưa tin đập cánh vang lên, dập tắt nụ cười của nàng, vươn tay lất tờ giấy bị cột trên đùi của bồ câu đưa tin, vừa thấy rõ chữ trên đó thì bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
"Làm sao vậy?" Tư Thiên Hoán thấy sắc mặt nàng khó coi thì nhíu mi, trầm giọng hỏi.
"Người Lê Nguyệt Hoa thừa dịp Bạch Thuật không ở đó đã bắt hoàng tỷ đi rồi, Bạch Thuật đang đến đó." Tô Tiểu Vũ yên lặng nhìn hắn, cắn răng nói, tờ giấy bị nàng bóp trong tay, hóa thành bột phấn.
Bọn họ bắt hoàng tỷ đi là vì Hoán không ở đó.
Hai tròng mắt Tư Thiên Hoán trợn to, nín thở trong tích tắc, sắc mặt trở nên âm lãnh, lạnh lùng nhìn chim bay phía chân trời, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt, cơ bắp toàn thân đều căng cứng, nếu không có Tô Tiểu Vũ thì hắn thật sự muốn lập tức đến Lê Nguyệt Hoa, nhưng... sắc mặt Tư Thiên Hoán khó lường nhìn Tô Tiểu Vũ bình tĩnh không đổi sắc, mím môi lại không nói ra được một chữ nào, lúc này hắn thật sự không thể dẫn Vũ Nhi đi, nếu không...
--- susublue ~ diendanlequydon ---
Tư Thiên Hoàng kéo Khúc Ngâm đi lại, thấy không khí ngưng trọng thì nghi hoặc nhìn về phía Tô Tiểu Vũ.
Tô Tiểu Vũ nhíu mi, nói đại khái mọi chuyện lại cho hai người nghe qua một lượt, sau đó nhìn về phía Tư Thiên Hoán, thấy trong ánh mắt hắn có chút do dự, rồi hơi nhíu mày khó có thể nhận ra, nói, "Hoán, chàng có tính toán gì không?"
"Vũ Nhi." Tư Thiên Hoán cúi đầu, che lại sự suy ngẫm nơi đáy mắt, vươn tay giữ chặt bàn tay Tô Tiểu Vũ, nắm thật chặt, thật lâu sau mới ngẩng đầu ôn nhu nở nụ cười, "Mang theo đứa nhỏ ở nhà chờ ta, được không?" Lúc này hắn thật sự không thể dẫn Vũ Nhi đi theo, không nói Lê Nguyệt Hoa nguy hiểm cỡ nào, hiện tại có đứa nhỏ, Vũ Nhi phải ở lại để bảo vệ nó.
Tô Tiểu Vũ đối mặt với hắn, thấy vẻ kiên quyết trong mắt hắn, dưới ánh mắt của Tư Thiên Hoàng và Khúc Ngâm, chậm rãi gật đầu, nở nụ cười, nhưng giọng điệu có chút run rẩy, "Được, lúc này ta sẽ không đi theo, ta sẽ dẫn theo đứa nhỏ ở nhà chờ chàng."
"Ừ." Trong lòng Tư Thiên Hoán cảm thấy kỳ lạ vì nàng nghe lời, nhưng thấy bộ dáng đáng tin của nàng thì nghĩ rằng đây là bổn phận làm mẹ của nàng nên không hề nghi ngờ, nắm thật chặt tay nàng, nhẹ nhàng thả đứa bé vào lại trong lòng nàng, cúi người hôn xuống giữa trán nàng rồi sau đó hôn lên mặt đứa nhỏ một cái, trong mắt có chút không nỡ.
Tô Tiểu Vũ không thấy được vẻ phức tạp trong mắt hắn, khẽ tựa vào trong lòng hắn, nở nụ cười khó hiểu, bàn tay mềm mại đặt lên lưng của hắn, khẽ vuốt hai cái rồi sau đó hung hăng đẩy hắn ra, quay lưng lại.
"Đi nhanh đi, còn chậm chạp từng bước nữa thì ta sẽ đuổi theo chàng."
Tư Thiên Hoán nhìn bóng dáng của nàng, sự ấm áp trong lòng đột nhiên biến mất làm cho hắn có chút hoảng hốt, nghe vậy thì đau lòng nhìn bóng dáng đang ra vẻ kiên cường trước mắt, thâm trầm hít một hơi, thi triển khinh công nhanh chóng rời đi.
"Tiểu..." Tư Thiên Hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu óc có chút hỗn loạn, muốn gọi Tư Thiên Hoán lại nhưng đã sớm không nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa.
"Tiểu Vũ, ngươi thật sự không đi theo sao?"
Khi Tư Thiên Hoán đi rồi thì Khúc Ngâm nghi hoặc hỏi, ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt của Tô Tiểu Vũ không còn vẻ yếu ớt như vừa rồi nữa mà thay vào đó là nụ cười lạnh thì sửng sốt.
"Nếu ta cố ý muốn đi theo thì Tư Thiên Hoán sẽ lập rất nhiều trận pháp nhốt ta lại." Tô Tiểu Vũ nhéo khuôn mặt non mềm của nhi tử, cười nhạo, nếu là bình thường thì Tư Thiên Hoán sẽ không dễ dàng tin tưởng nàng lại nghe lời như vậy, nhưng hôm nay thì khác, hiện tạị nàng là nương của một đứa bé nên sẽ không nỡ bỏ đứa nhỏ lại, hơn nữa hoàng tỷ bị bắt cũng làm nhiễu loạn tâm trạng của hắn...
"Vậy, vậy đứa nhỏ làm sao bây giờ?" Khúc Ngâm trừng mắt, Tiểu Vũ thật sự nhẫn tâm bỏ đứa nhỏ lại sao? Đứa nhỏ vừa mới được cứu trở về mà sao nàng lại nhẫn tâm như thế?
" Nếu Tư Thiên Hoán chết thì ta cũng sẽ chết, so với việc để cho thằng bé làm một cô nhi thì ta thà rằng rời khỏi nó một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này, các ngươi về Vân Thủy Gian đi, còn nữa, giúp ta chăm sóc đứa bé thật tốt." Tô Tiểu Vũ dịu dàng nhìn nhi tử cười, diễn dafnlê quysdôn nhìn thấy đôi mắt to trong suốt của hắn thì trong lòng ấm áp, không hiểu sao nàng biết cục cưng cũng ủng hộ mình.
Khúc Ngâm nhíu mày, nhưng vẫn tiếp nhận đứa nhỏ, "Ngươi có biết Lê Nguyệt Hoa ở đâu không?" Tiểu Vũ đã quyết định thì nàng không có bản lĩnh thay đổi, điều nàng có thể làm chỉ là bảo vệ tốt tiểu tử kia.
"Không biết, nhưng ta có rắc thuốc bột trên người hắn, lần theo mùi hương là được rồi." Tô Tiểu Vũ cười nhạt, ngón tay nhẹ chỉ chút chóp mũi, ngửi ngửi, mùi hương thoang thoảng mà người bên ngoài khó có thể phát hiện liền bay vào trong mũi nàng.
Khúc Ngâm bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng một cái, nữ nhân này thật đúng là giỏi tính kế, cái gì cũng dám muốn.
"Hoàng huynh, người Lê Nguyệt Hoa còn không rõ hành tung của chúng ta, ngươi về Vân Thủy Gian với Khúc nhi đi, có Vân Thủy Gian che chở, bọn họ sẽ không làm loạn..." Tô Tiểu Vũ nhìn về phía Tư Thiên Hoàng, còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
"Ta đi với ngươi." Tư Thiên Hoàng không chút nghĩ ngợi, mở miệng theo bản năng, chờ lúc nói ra rồi thì mới kỳ quái nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, thấy nàng cũng kỳ quái nhìn chính mình thì nhíu mày, lúc Tô Tiểu Vũ nói muốn đi một mình thì phản ứng đầu tiên của hắn không phải là bảo vệ tốt Ngâm nhi mà ngược lại nhất định phải hảo vệ Tô Tiểu Vũ...
"Khụ, một mình ta cũng có thể, Hoàng, chàng chăm sóc Tiểu Vũ cho tốt." Khúc Ngâm ho nhẹ một tiếng, ngắt ngang hai người đang trừng mắt nhìn nhau, cười nhạt, hơi suy ngẫm nhìn Tư Thiên Hoàng một cái, trong lòng đã có đáp án, Hoàng phản ứng như vậy... Hẳn là có liên quan đến ánh sáng xanh trên người hắn lúc hắn dùng nội lực đi.
Tư Thiên Hoàng sửng sốt, vội vàng muốn giải thích với Khúc Ngâm nhưng lại bị nàng vươn tay ngăn lại.
Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn hai người một cái, chậm rãi nhìn về hướng Tư Thiên Hoán rời đi, tim đột nhiên hung hăng nhảy lên khiến cho nàng nhăn mi lại, quay đầu nhìn đứa bé nằm trong lòng Khúc Ngâm, áp chế sự quyến luyến trong lòng, cất bước rời đi.
Tư Thiên Hoàng cúi người hôn lên trán Khúc Ngâm, dịu dàng cười, rồi liền đi theo.
Khúc Ngâm nhàn nhạt nhìn bóng dáng hai người rời đi, nhéo nhéo nhóc con đang phun nước miếng trong ngực, bất đắc dĩ nói, "Cha, nương ngươi đều không cần ngươi..."
"Khanh khách!" Tiểu Tư Ngọc Thần vẫn nở nụ cười không tim không phổi.
Bình luận facebook