Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
"Vật nhỏ, làm nữ nhân của ta đi" Ngữ khí mang theo vẻ đương nhiên, giọng nói hắn trầm thấp mê người, nụ cười ôn nhu tà mị, vô cùng mê hoặc...
"Không có bệnh" Sống lưng Tô Tiểu Vũ cứng đờ, yên lặng đưa tay bắt mạch cho hồng y nam tử, thấy hắn tất cả bình thường, nghi hoặc lẩm bầm.
Không có bệnh, tại sao lại nói mê sảng, chẳng lẽ có bệnh không tiện nói ra vì vậy nàng xem không được? Nếu thật sự là như thế, thật đúng là đáng tiếc cho gương mặt này.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ hồng y nam tử dường như xuất hiện một vết nứt, hai tròng mắt nheo lại mang theo nguy hiểm, con ngươi màu hổ phách phát ra ánh sáng nhàn nhạt, đời này hắn lần đầu tiên có hứng thú với một nữ nhân, lần đầu tiên đi theo lấy lòng một nữ nhân, phải người khác trong lòng sớm đã tràn đầy vui sướng, hận không thể lập tức lăn lên giường của hắn? Nhưng nữ nhân này, nữ nhân này lại...
" Khụ khụ, nếu ngươi có bệnh kín đáo, có thể nói ra, y thuật của ta có thể giúp ......" Tô Tiểu Vũ theo bản năng mà hơi co vai lại, con người từ lúc sinh ra đã có khả năng nhận biết khi nguy hiểm xuất hiện, nàng là rõ ràng nhận ra được quanh thân nam nhân này phát ra cảm giác nguy hiểm càng lúc càng đậm, lặng lẽ ngậm miệng , đừng nói nàng không có nguyên tắc, nàng đánh không lại người này, nếu như hôm nay sẽ chết ở chỗ này, nàng làm sao đi tìm mẫu thân được?.
Không hổ là nữ nhân hắn coi trọng, ha ha , bệnh không tiện nói ra, thật đúng là có bản lãnh làm hắn tức chết, xem ra tính khí hắn rất tốt? Hồng y nam tử híp mắt nhìn Tô Tiểu Vũ, hơi cúi đầu, hơi thở ấm áp phả trên mặt nàng, thấy nàng có chút co rúm lại ánh mắt dời đi chỗ khác, bực bội trong lòng vô thức tiêu tan hết sạch.
"Ngươi sợ ta?" Hồng y nam tử cười nói, tuy là câu hỏi, nhưng lại có mười phần khẳng định, không sợ hắn, sẽ không không dám nhìn hắn, sẽ không đem lời nói hết, mới vừa còn nói hắn có bệnh không tiện nói ra, không phải lá gan rất lớn sao, làm sao có thể coi là nhỏ được?.
"Ta đánh không lại ngươi" Nàng là người thông minh, biết ánh mắt nam tử này có bao nhiêu sắc bén, vốn lười giải thích, ngẩng đầu lên nói thật, ta chính là muốn như vậy, ngươi làm gì ta, bản thân nàng trông thấy như thế nào sẽ cảm giác được như vậy.
"Ha ha ha ......" Hồng y nam tử đột nhiên tựa vào vai nàng, cúi đầu nở nụ cười, ngay tiếp theo toàn bộ thân thể đều run lên, chưa từng thấy qua một người mâu thuẫn như vậy, nói nàng nhát gan, nhìn như thế nào mới có thể thấy được nàng nhát gan , nói nàng gan lớn, nàng lại sợ hắn, sợ hắn, là bởi vì đánh không lại? Hắn cảm thấy, ngày hôm nay hắn đã mang tất cả việc hai mươi năm qua không cười bù đắp lại hết rồi.
Tô Tiểu Vũ sắc mặt có chút biến thành màu đen, khóe mắt cũng không nhịn được giật giật, hai tay chống đỡ lên lồng ngực nam nhân, cảm giác hơi ấm này khiến cho trong lòng nàng khẽ động, ngẩn người, mới dùng lực đẩy hắn, nàng xác thực đánh không lại hắn, nhưng không có nghĩa là nàng có thể mặc hắn chiếm tiện nghi, cho dù nói một ít cũng không thể giải thích hết được, hiện tại càng quá đáng, hắn muốn gì, nàng Tô Tiểu Vũ khi nào nói qua nàng là quả hồng mềm?.
"Buông ra." Giọng nói có phần lạnh lùng, rõ ràng mang theo không vui.
"Ách, tức giận rồi?" Tiếng cười ngừng lại, hồng y nam tử ngẩng đầu, trên mặt còn mang theo ửng đỏ vì cười nhiều mà nổi lên càng làm say lòng người vô cùng, thấy sắc mặt vật nhỏ không tốt, đôi mắt mang theo sắc lạnh, trong lòng biết nên có chừng mực.
Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt liếc hắn một cái, hừ lạnh "Nếu không có chuyện gì khác, ta đi" Nam nhân này luôn mang cho nàng cảm giác nguy hiểm, trong tiềm thức, nàng không muốn ở bên cạnh hắn, thấy hắn không nói chuyện, từ trong ngực hắn lưu loát thoát ra, chuẩn bị rời đi.
"Vũ Các chủ, vũ công tử, phong thái như tiên, phong thái tuyệt luân, không ngờ lại là một mỹ nhân ......" Hồng y nam tử không nhanh không chậm mở miệng, đi qua Tô Tiểu Vũ dựa vào bên cây, cười đến quỷ dị, hắn nhận ra được Ngân Diện nam tử kia, một trong tứ đại quản sự Vũ Các, hắn gọi vật nhỏ là chủ tử, không cần nói cũng biết thân phận, xem ra , vật nhỏ này còn thật nhiều bí mật.
Bước chân Tô Tiểu Vũ dừng lại một chút, nhưng chưa dừng hẳn.
"Vũ Các tra xét lâu như vậy mới tra được tin tức, mẹ ngươi bị bắt, sợ không phải người đơn giản, ngươi xác định , ngươi có thể cứu trở về?" Hồng y nam tử không gấp gáp, tiếp tục cười nói .
Vũ Các nhiều năm qua luôn tìm kiếm một nữ tử , mới vừa nghe Tô Tiểu Vũ và Ngân Diện đối thoại, " phu nhân " kia chính là mẫu thân của vật nhỏ, nhìn dáng vẻ vật nhỏ quan tâm mẫu thân như vậy, người nọ nhất định đối sử với nàng rất tốt, không thấy tìm thấy, chỉ có một nguyên nhân, chính là bị người bắt đi .
Vốn đoán một chút thôi, lại thấy Tô Tiểu Vũ đột nhiên quay đầu, trong mắt hiện lên sương lạnh, thần sắc nghiêm nghị, một cỗ khí tức lạnh như băng từ quanh thân nàng tản ra, là một loại lạnh lùng đến cực hạn.
"Ngươi muốn chết."
Tiếng nói dễ nghe, giờ phút này tràn đầy giá lạnh, rồng có vẩy ngược, động vào sẽ chết ngay tức khắc, mẫu thân chính là vẩy ngược của Tô Tiểu Vũ, mà trong lời nói của hồng y nam tử, hoàn toàn chọc giận Tô Tiểu Vũ, hắn có thể sàm sỡ nàng, bởi vì sức mạnh cách xa nhau, nàng nhẫn! Nhưng chạm đến mẹ nàng, dù là cá chết lưới rách, nàng sẽ không tha cho hắn.
Hồng y nam tử sửng sốt, sau khi hơi ngạc nhiên khi thấy đôi mắt nàng tràn đầy sự đau khổ, trong mắt hắn tràn ra đau lòng, xem ra vật nhỏ rất quan tâm tới mẫu thân của nàng, e rằng Vũ Các đã tìm nhiều năm, nhiều năm như vậy, vật nhỏ nhất định rất khổ sở, nghĩ tới đây, trong lòng hơi nhói đau, đã lớn như vậy, hôm nay hắn mới biết được, thì ra là hắn cũng biết đau lòng.
Lời nói lạnh lùng của nàng, hắn làm như không nghe, không thấy rõ động tác hồng y nam tử, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Tô Tiểu Vũ, muốn đưa tay kéo nàng, nhưng không nghĩ nàng sẽ phản kháng, một chưởng đánh tới mang theo nội lực, bị hắn nhẹ nhàng tránh qua, sau lưng vang lên một tiếng thật lớn, một gốc cây cây lê to ngã xuống đất vang rầm.
Hồng y nam tử hí mắt, giọng nói mang theo chút bị thương, "Vật nhỏ, ngươi thật đúng là sẵn sàng đả thương ta." Chưa nói xong, động tác không chậm nửa phần, né tránh công kích kế tiếp của Tô Tiểu Vũ.
Tô Tiểu Vũ không biết là đang làm sao, nàng rất ít nổi giận như vậy, cho dù là Tô Nghệ Tuyền cùng mẫu thân nàng ta nhục mạ nàng, nàng chỉ ghi nhớ thù đó, sau này nàng sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần.
Nhiều năm như vậy, nàng đã sớm học được cách khống chế tâm tình của mình, nhưng không biết vì sao, vừa đụng phải người này, ẩn nhẫn của nàng đều biến mất không thấy tăm hơi, nghĩ đến điều này, trong lòng càng tức giận, chưởng phong càng thêm sắc bén , dù đánh không lại, cùng lắm thì, cá chết lưới rách.
Đã tám năm trôi qua, Tô Tiểu Vũ lần đầu tiên quên mất việc tìm mẫu thân, không để ý mọi thứ muốn phát tiết.
Hồng y nam tử nhìn ra được Tô Tiểu Vũ muốn phát tiết, trong mắt hiện lên ý cười, chỉ né tránh, không đánh lại, dường như muốn mặc cho nàng phát tiết, nhưng khi hắn nhìn thấy ống tay áo bị rách, rốt cục có chút kinh ngạc, hắn biết Tô Tiểu Vũ võ công lợi hại, nhưng không nghĩ đến có thể tiếp cận gần người hắn, phải biết rằng, hắn mặc dù không có phản kháng, nhưng tốc độ né tránh không có ý chậm lại.
Hơi cau mày, không để cho nàng làm liều, trong lòng bàn tay ngưng tụ nội lực, trực tiếp hóa giải chưởng lực Tô Tiểu Vũ, cầm bàn tay non mềm của nàng, một cỗ lực lượng nhu hòa hóa giải lực đạo trong tay nàng, nàng kéo vào trong ngực.
"Liều lĩnh!"
"Không có bệnh" Sống lưng Tô Tiểu Vũ cứng đờ, yên lặng đưa tay bắt mạch cho hồng y nam tử, thấy hắn tất cả bình thường, nghi hoặc lẩm bầm.
Không có bệnh, tại sao lại nói mê sảng, chẳng lẽ có bệnh không tiện nói ra vì vậy nàng xem không được? Nếu thật sự là như thế, thật đúng là đáng tiếc cho gương mặt này.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ hồng y nam tử dường như xuất hiện một vết nứt, hai tròng mắt nheo lại mang theo nguy hiểm, con ngươi màu hổ phách phát ra ánh sáng nhàn nhạt, đời này hắn lần đầu tiên có hứng thú với một nữ nhân, lần đầu tiên đi theo lấy lòng một nữ nhân, phải người khác trong lòng sớm đã tràn đầy vui sướng, hận không thể lập tức lăn lên giường của hắn? Nhưng nữ nhân này, nữ nhân này lại...
" Khụ khụ, nếu ngươi có bệnh kín đáo, có thể nói ra, y thuật của ta có thể giúp ......" Tô Tiểu Vũ theo bản năng mà hơi co vai lại, con người từ lúc sinh ra đã có khả năng nhận biết khi nguy hiểm xuất hiện, nàng là rõ ràng nhận ra được quanh thân nam nhân này phát ra cảm giác nguy hiểm càng lúc càng đậm, lặng lẽ ngậm miệng , đừng nói nàng không có nguyên tắc, nàng đánh không lại người này, nếu như hôm nay sẽ chết ở chỗ này, nàng làm sao đi tìm mẫu thân được?.
Không hổ là nữ nhân hắn coi trọng, ha ha , bệnh không tiện nói ra, thật đúng là có bản lãnh làm hắn tức chết, xem ra tính khí hắn rất tốt? Hồng y nam tử híp mắt nhìn Tô Tiểu Vũ, hơi cúi đầu, hơi thở ấm áp phả trên mặt nàng, thấy nàng có chút co rúm lại ánh mắt dời đi chỗ khác, bực bội trong lòng vô thức tiêu tan hết sạch.
"Ngươi sợ ta?" Hồng y nam tử cười nói, tuy là câu hỏi, nhưng lại có mười phần khẳng định, không sợ hắn, sẽ không không dám nhìn hắn, sẽ không đem lời nói hết, mới vừa còn nói hắn có bệnh không tiện nói ra, không phải lá gan rất lớn sao, làm sao có thể coi là nhỏ được?.
"Ta đánh không lại ngươi" Nàng là người thông minh, biết ánh mắt nam tử này có bao nhiêu sắc bén, vốn lười giải thích, ngẩng đầu lên nói thật, ta chính là muốn như vậy, ngươi làm gì ta, bản thân nàng trông thấy như thế nào sẽ cảm giác được như vậy.
"Ha ha ha ......" Hồng y nam tử đột nhiên tựa vào vai nàng, cúi đầu nở nụ cười, ngay tiếp theo toàn bộ thân thể đều run lên, chưa từng thấy qua một người mâu thuẫn như vậy, nói nàng nhát gan, nhìn như thế nào mới có thể thấy được nàng nhát gan , nói nàng gan lớn, nàng lại sợ hắn, sợ hắn, là bởi vì đánh không lại? Hắn cảm thấy, ngày hôm nay hắn đã mang tất cả việc hai mươi năm qua không cười bù đắp lại hết rồi.
Tô Tiểu Vũ sắc mặt có chút biến thành màu đen, khóe mắt cũng không nhịn được giật giật, hai tay chống đỡ lên lồng ngực nam nhân, cảm giác hơi ấm này khiến cho trong lòng nàng khẽ động, ngẩn người, mới dùng lực đẩy hắn, nàng xác thực đánh không lại hắn, nhưng không có nghĩa là nàng có thể mặc hắn chiếm tiện nghi, cho dù nói một ít cũng không thể giải thích hết được, hiện tại càng quá đáng, hắn muốn gì, nàng Tô Tiểu Vũ khi nào nói qua nàng là quả hồng mềm?.
"Buông ra." Giọng nói có phần lạnh lùng, rõ ràng mang theo không vui.
"Ách, tức giận rồi?" Tiếng cười ngừng lại, hồng y nam tử ngẩng đầu, trên mặt còn mang theo ửng đỏ vì cười nhiều mà nổi lên càng làm say lòng người vô cùng, thấy sắc mặt vật nhỏ không tốt, đôi mắt mang theo sắc lạnh, trong lòng biết nên có chừng mực.
Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt liếc hắn một cái, hừ lạnh "Nếu không có chuyện gì khác, ta đi" Nam nhân này luôn mang cho nàng cảm giác nguy hiểm, trong tiềm thức, nàng không muốn ở bên cạnh hắn, thấy hắn không nói chuyện, từ trong ngực hắn lưu loát thoát ra, chuẩn bị rời đi.
"Vũ Các chủ, vũ công tử, phong thái như tiên, phong thái tuyệt luân, không ngờ lại là một mỹ nhân ......" Hồng y nam tử không nhanh không chậm mở miệng, đi qua Tô Tiểu Vũ dựa vào bên cây, cười đến quỷ dị, hắn nhận ra được Ngân Diện nam tử kia, một trong tứ đại quản sự Vũ Các, hắn gọi vật nhỏ là chủ tử, không cần nói cũng biết thân phận, xem ra , vật nhỏ này còn thật nhiều bí mật.
Bước chân Tô Tiểu Vũ dừng lại một chút, nhưng chưa dừng hẳn.
"Vũ Các tra xét lâu như vậy mới tra được tin tức, mẹ ngươi bị bắt, sợ không phải người đơn giản, ngươi xác định , ngươi có thể cứu trở về?" Hồng y nam tử không gấp gáp, tiếp tục cười nói .
Vũ Các nhiều năm qua luôn tìm kiếm một nữ tử , mới vừa nghe Tô Tiểu Vũ và Ngân Diện đối thoại, " phu nhân " kia chính là mẫu thân của vật nhỏ, nhìn dáng vẻ vật nhỏ quan tâm mẫu thân như vậy, người nọ nhất định đối sử với nàng rất tốt, không thấy tìm thấy, chỉ có một nguyên nhân, chính là bị người bắt đi .
Vốn đoán một chút thôi, lại thấy Tô Tiểu Vũ đột nhiên quay đầu, trong mắt hiện lên sương lạnh, thần sắc nghiêm nghị, một cỗ khí tức lạnh như băng từ quanh thân nàng tản ra, là một loại lạnh lùng đến cực hạn.
"Ngươi muốn chết."
Tiếng nói dễ nghe, giờ phút này tràn đầy giá lạnh, rồng có vẩy ngược, động vào sẽ chết ngay tức khắc, mẫu thân chính là vẩy ngược của Tô Tiểu Vũ, mà trong lời nói của hồng y nam tử, hoàn toàn chọc giận Tô Tiểu Vũ, hắn có thể sàm sỡ nàng, bởi vì sức mạnh cách xa nhau, nàng nhẫn! Nhưng chạm đến mẹ nàng, dù là cá chết lưới rách, nàng sẽ không tha cho hắn.
Hồng y nam tử sửng sốt, sau khi hơi ngạc nhiên khi thấy đôi mắt nàng tràn đầy sự đau khổ, trong mắt hắn tràn ra đau lòng, xem ra vật nhỏ rất quan tâm tới mẫu thân của nàng, e rằng Vũ Các đã tìm nhiều năm, nhiều năm như vậy, vật nhỏ nhất định rất khổ sở, nghĩ tới đây, trong lòng hơi nhói đau, đã lớn như vậy, hôm nay hắn mới biết được, thì ra là hắn cũng biết đau lòng.
Lời nói lạnh lùng của nàng, hắn làm như không nghe, không thấy rõ động tác hồng y nam tử, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Tô Tiểu Vũ, muốn đưa tay kéo nàng, nhưng không nghĩ nàng sẽ phản kháng, một chưởng đánh tới mang theo nội lực, bị hắn nhẹ nhàng tránh qua, sau lưng vang lên một tiếng thật lớn, một gốc cây cây lê to ngã xuống đất vang rầm.
Hồng y nam tử hí mắt, giọng nói mang theo chút bị thương, "Vật nhỏ, ngươi thật đúng là sẵn sàng đả thương ta." Chưa nói xong, động tác không chậm nửa phần, né tránh công kích kế tiếp của Tô Tiểu Vũ.
Tô Tiểu Vũ không biết là đang làm sao, nàng rất ít nổi giận như vậy, cho dù là Tô Nghệ Tuyền cùng mẫu thân nàng ta nhục mạ nàng, nàng chỉ ghi nhớ thù đó, sau này nàng sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần.
Nhiều năm như vậy, nàng đã sớm học được cách khống chế tâm tình của mình, nhưng không biết vì sao, vừa đụng phải người này, ẩn nhẫn của nàng đều biến mất không thấy tăm hơi, nghĩ đến điều này, trong lòng càng tức giận, chưởng phong càng thêm sắc bén , dù đánh không lại, cùng lắm thì, cá chết lưới rách.
Đã tám năm trôi qua, Tô Tiểu Vũ lần đầu tiên quên mất việc tìm mẫu thân, không để ý mọi thứ muốn phát tiết.
Hồng y nam tử nhìn ra được Tô Tiểu Vũ muốn phát tiết, trong mắt hiện lên ý cười, chỉ né tránh, không đánh lại, dường như muốn mặc cho nàng phát tiết, nhưng khi hắn nhìn thấy ống tay áo bị rách, rốt cục có chút kinh ngạc, hắn biết Tô Tiểu Vũ võ công lợi hại, nhưng không nghĩ đến có thể tiếp cận gần người hắn, phải biết rằng, hắn mặc dù không có phản kháng, nhưng tốc độ né tránh không có ý chậm lại.
Hơi cau mày, không để cho nàng làm liều, trong lòng bàn tay ngưng tụ nội lực, trực tiếp hóa giải chưởng lực Tô Tiểu Vũ, cầm bàn tay non mềm của nàng, một cỗ lực lượng nhu hòa hóa giải lực đạo trong tay nàng, nàng kéo vào trong ngực.
"Liều lĩnh!"