Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
"Chủ nhân."
Giọng nói lạnh lùng vang lên, mặc dù giọng điệu lạnh lùng, nhưng tràn đầy tôn kính. Quỳ trên đất chính là một gã nam tử, mặt mang nửa chiếc mặt nạ màu bạc, nhưng từ thanh đao đã khắc lên nửa mặt còn lại, không khó nhận ra được là một nam tử tuấn mỹ.
"Hơi thở ẩn núp tốt hơn trước kia không ít, cầm, sẽ đột phá thêm một tầng."
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, ném một bình ngọc đến chỗ hắn, bên trong chứa viên thuốc điều chỉnh hơi thở, có cái này, công lực của Ngân Diện có thể tăng lên một tầng nữa.
"Tạ ơn chủ nhân!" Giọng nói Ngân Diện có chút bất ổn, người bên ngoài có lẽ không biết, viên thuốc này có bao nhiêu quý giá, nhưng bọn họ là thủ hạ của chủ nhân, vì vậy nhận được hết chỗ tốt của nó. Có viên thuốc này, công lực của hắn mới có thể tiến bộ nhanh chóng. Không thể không nói, chủ nhân đối xử thủ hạ như bọn họ cực kì tốt, chưa bao giờ xem thường, bởi vậy bọn họ mỗi một người đều cam tâm tình nguyện vì nàng đánh đổi mạng sống.
"Ngân Diện, ta nói rồi, không cần tạ ơn, thủ hạ của ta không được là phế vật mà thôi." Dứt lời, Tô Tiểu Vũ dừng một chút, tiếp tục hỏi:"Có thấy tung tích mẫu thân không?"
"Tây Vân truyền đến tin tức, tám năm trước bắt đi phu nhân là một lão giả, nửa năm trước xuất hiện tại thành Phong Tịch." Ngân Diện nhanh chóng đáp, thấy Tô Tiểu Vũ tâm tình trong nháy mắt thay đổi, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Đôi mắt Tô Tiểu Vũ rủ xuống, lông mi thật dài che lại hai con mắt, màu đen càng thêm dày đặc, hình như có thứ tình cảm nồng đậm muốn dâng lên, cánh mũi phập phồng lớn hơn ngày thường trông như cánh ve, hô hấp càng thêm gấp gáp.
Một lát, nàng nhẹ nhàng nhắm lại đôi mắt, một giọt lệ trong suốt theo khóe mắt rơi xuống, xuyên qua những cánh hoa thấm vào trong đất, tìm không ra chút dấu vết nào. Mà khuôn mặt đẹp đẽ kia, cũng bởi vì giọt nước mắt này, hiện nên vẻ bi thương nhàn nhạt. Nếu để người thấy, chỉ hận không thể lấy thứ tốt nhất trên đời đến để đổi lại một nụ cười của nàng.
Tám năm rồi, nàng cho là nàng đã quen ngày tháng không có mẫu thân, nhưng chưa từng nghĩ đến lần thứ hai nghe được tin tức mẫu thân, nàng còn kích động. Nàng dùng thời gian năm năm thành lập nên tình báo Vũ Các, hi vọng tìm thấy tung tích mẹ nàng. Rốt cục, rốt cục đã có tin tức...
Mẫu thân đang chờ nàng, nàng nhớ rõ ràng. Lúc nàng năm tuổi theo mẫu thân đi tới phủ tướng quân, hình như vì tránh né người nào, mẫu thân lấy đại tướng quân Tô Thanh Viễn, nhận lấy thân phận thiếp thất tiến vào Tô phủ. Nhưng nàng biết, mẫu thân cùng Tô Thanh Viễn không hề có một chút quan hệ, chỉ là Tô Thanh Viễn đơn phương yêu mến mẫu thân mà thôi. Hắn đối đãi với nàng rất tốt, nhưng cái tốt bên trong có mấy phần chân thành, trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Nhưng tám năm trước, một lão nhân đột nhiên xuất hiện ở trong sân mẫu thân nàng, không để ý mẫu thân gào khóc, mang mẫu thân đi. Khi đó nàng vừa vặn từ bên ngoài trở về, trốn ở ngoài sân, lão nhân kia không phát hiện ra nàng, chính vì vậy nàng mới có thể bảo toàn cái mạng này.
Nàng vĩnh viễn nhớ tới lúc mẫu thân nhìn nàng lần cuối có yêu thương, đau khổ, bi thống. . .
Nàng trơ mắt nhìn mẫu thân bị mang đi, lại không có cách nào cứu mẫu thân. Khi đó nàng quá nhỏ bé, yếu đuối như một con kiến. Chỉ sợ lão nhân kia nếu cứ tiếp tục phát ra khí lực tức giận, có thể ngay lập tức giết chết nàng.
Cảm giác vô lực khắc sâu vào trong lòng, gần như khiến cho nàng hít thở không thông, nàng nhớ tới khi đó, nàng căn bản là không có cách nào tiếp nhận hiện thực mẫu thân rời bỏ nàng đi, ngơ ngơ ngác ngác đi trên đường, cho đến khi gặp được lão nhân gia, hắn nói gân cốt nàng rất tốt, hỏi nàng có nguyện ý đi theo hắn không.
Tô Tiểu Vũ nhớ rõ, nàng gật đầu liên tục không chút do dự, nàng muốn mạnh mẽ, trở nên cường đại, nàng phải cứu mẫu thân của nàng, nàng muốn bảo hộ mẫu thân nàng!.
Thế là, nàng theo lão nhân rời đi, thời gian ba năm, nàng gần như dùng phương thức tự ép mình tu luyện võ công lão nhân giao cho, mà nàng cũng xác thực đáp lại câu nói của lão nhân "Gân cốt rất tốt", chỉ dùng thời gian ba năm, liền đạt đến cấp bậc mà rất nhiều người dù dùng cả một đời khó có thể mà đạt được.
Mẫu thân, Vũ nhi rất nhớ người...
Đột nhiên, trên mặt nhiều hơn một phần tiếp xúc ấm áp, trong nháy mắt lôi suy nghĩ Tô Tiểu Vũ trở lại, thu hồi bi thương, muốn lui về phía sau, nhưng nhớ tới chính mình đang tựa vào trên cây, trong lòng kinh hãi, nàng đã thất thần đến mức có người đứng trước mặt mình mà không cảm giác được sao? Hay là, người này võ công cao hơn nàng rất nhiều? Vừa nghĩ tới loại khả năng sau, sống lưng trở nên lạnh lẽo, võ công nàng đến trình độ nào, nàng biết, nhưng hơi thở nam tử này nàng không thể nhận ra, cảm giác e sợ...
Nếu đánh không lại, nàng chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi, Tô Tiểu Vũ từ từ mở mắt, đập vào mi mắt là một màu đỏ xinh đẹp, ngước mắt, lại bị cảnh sắc trước mắt làm dao động. Nàng cho rằng, nàng đã trưởng thành lên rất nhiều...
Chưa bao giờ nghĩ tới, một nam tử lại có thể mang diện mạo như thế. Hắn tựa như con cưng của trời, được trao cho tất cả những thứ hoàn mỹ nhất.
Mặt mày như thơ, mỗi một câu, đều là tuyệt cú có một không hai, khiến người ta thong thả dạo chơi trong đó, khó mà tự kiềm chế, càng không cách nào quên được.
Cánh môi mỏng như vẽ, mỗi một nét, đều là duy mỹ tuyệt luân, khiến người nhìn thấy mà thán phục, muốn vẽ, nhưng sợ vẽ không ra nửa phần tư thái của hắn.
Khí chất như yêu, mỗi một lần hô hấp, tất cả đều là mê hoặc vô tận. Tại kia một thân cẩm bào màu đỏ càng làm nổi bật nên vẻ đẹp, càng trêu chọc người, bên môi nụ cười nhàn nhạt, dường có thể đầu độc mọi thứ, lại giống như quyến dũ mê hoặc, làm người ta biết rõ nguy hiểm, nhưng không quản được chính mình đi tới gần hắn...
Hắn rõ ràng là một nam nhân, nhưng lại để Tô Tiểu Vũ phải xấu hổ ngượng ngùng, trong lòng thầm hô một tiếng, yêu nghiệt!
Cũng không sững sờ quá lâu, trong nháy mắt Tô Tiểu Vũ liền phục hồi lại tinh thần, nhàn nhạt nhìn thẳng nam tử mặc áo đỏ, có đôi mắt màu hổ phách. Thấy hắn mỉm cười nhìn mình, có chút không hiểu được, trong lòng lại có một loại ý nghĩ, hắn sẽ không làm thương tổn chính mình!.
Trời mới biết đáp án nàng mong là sai rồi, lại có loại suy nghĩ này.
Cảm nhận trên gương mặt cái cảm giác ấm áp còn chưa biến mất, nhíu nhíu mày lại, đưa tay, đánh vào bàn tay hắn đang vuốt ve trên mặt mình. Nhân thấy được rõ ràng khớp xương này là một bàn tay lớn, nàng không có thói quen cùng người khác có tiếp xúc, chứ đừng nói chi là nam nhân, nhưng nàng không biết cảm giác này là thế nào, nàng chỉ là cảm giác không dễ chịu, nhưng không có bất kỳ sự chán ghét nào.
"A." Bị đánh, không giận vẫn nở nụ cười, nhưng mà vì nụ cười này, khiến hoa lê ở trong rừng đều ảm đạm phai mờ đi, loại xinh đẹp này, đã không có cách nào có thể để biểu đạt được.
Hồng y nam tử cười nhẹ một tiếng, chậm rãi để tay xuống, chỉ là cặp mắt kia, chưa từng rời đi khuôn mặt thanh thủy xinh đẹp của Tô Tiểu Vũ. Đến quý phủ Bạch Thuật uống rượu hắn vốn là không muốn, nhưng không ngăn nổi sự cầu xin của Bạch Thuật, đến đây, song chỉ có điều hắn hiện tại không hối hận khi đã đến.
Lần đầu khi gặp gỡ, hắn ở sau núi giả nhìn thấy nàng bị mấy người nữ tử khác làm nhục. Bộ dáng yếu đuối kia càng làm cho hắn bật cười, trong tiềm thức, cảm thấy đó là con vật nhỏ đang ngụy trang, mà tất cả chuyện tiếp theo,vừa vặn xác nhận hắn thật tinh tường.
Chỉ một cước liền cho tảng đá hóa thành bột phấn, còn không cho bột phấn kia bay ra. Công lực cỡ này, đúng là kỳ tài, cũng ít có ai ở tuổi này mà đạt được tu vi cao như thế.
Nữ nhân tranh đấu đã thấy nhiều, nhưng khi nhìn thấy ba nữ nhân kia rơi xuống nước, lại muốn cười.
Sau đó, hắn đi theo nàng tới bên trong rừng hoa lê, nhìn nàng tháo bỏ ngụy trang, lộ ra khuôn mặt khuynh thế động lòng người, còn có nụ cười lười biếng kia, tâm tư xưa nay không hề lay động đột nhiên chuyển biến, loại cảm giác này, có phải hay không gọi rung động?.
Sau đó, nam tử Ngân Diện kia cùng nàng trò chuyện đều lọt vào tai hắn, trong lòng đối với vật nhỏ này, lại càng hài lòng. Đối đãi thuộc hạ vô cùng tốt, lời nói của nàng như bao che khuyết điểm, thật đúng là hợp tâm ý hắn...
Vốn định lại ẩn giấu để tiếp tục nhìn, nhưng nhìn thấy nước mắt nàng rơi xuống, tâm tính thiện lương như bị chà đạp nắm chặt, sinh ra đau lòng, không tự chủ được đi ra, lau khô nước mắt cho nàng, không quan tâm liệu rằng mình có bị xem là kẻ xấu hay không?
Cả đời này hắn biết, sợ là lần đầu tiên, làm hành động như kẻ xấu vậy.
Hai người đối diện một lúc lâu, Tô Tiểu Vũ chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn càng ngày càng nhu hòa. Nàng rất kiên cường, nàng rất bình tĩnh, nhưng khó tránh khỏi bị hắn nhìn đến trong lòng thêm một ít cảm xúc. Đang muốn mở miệng, thì một câu nói của hắn chính xác làm cho nàng nhận lấy... Kinh hách...
" Vật nhỏ, làm nữ nhân của ta đi."
Giọng nói lạnh lùng vang lên, mặc dù giọng điệu lạnh lùng, nhưng tràn đầy tôn kính. Quỳ trên đất chính là một gã nam tử, mặt mang nửa chiếc mặt nạ màu bạc, nhưng từ thanh đao đã khắc lên nửa mặt còn lại, không khó nhận ra được là một nam tử tuấn mỹ.
"Hơi thở ẩn núp tốt hơn trước kia không ít, cầm, sẽ đột phá thêm một tầng."
Tô Tiểu Vũ nhíu mày, ném một bình ngọc đến chỗ hắn, bên trong chứa viên thuốc điều chỉnh hơi thở, có cái này, công lực của Ngân Diện có thể tăng lên một tầng nữa.
"Tạ ơn chủ nhân!" Giọng nói Ngân Diện có chút bất ổn, người bên ngoài có lẽ không biết, viên thuốc này có bao nhiêu quý giá, nhưng bọn họ là thủ hạ của chủ nhân, vì vậy nhận được hết chỗ tốt của nó. Có viên thuốc này, công lực của hắn mới có thể tiến bộ nhanh chóng. Không thể không nói, chủ nhân đối xử thủ hạ như bọn họ cực kì tốt, chưa bao giờ xem thường, bởi vậy bọn họ mỗi một người đều cam tâm tình nguyện vì nàng đánh đổi mạng sống.
"Ngân Diện, ta nói rồi, không cần tạ ơn, thủ hạ của ta không được là phế vật mà thôi." Dứt lời, Tô Tiểu Vũ dừng một chút, tiếp tục hỏi:"Có thấy tung tích mẫu thân không?"
"Tây Vân truyền đến tin tức, tám năm trước bắt đi phu nhân là một lão giả, nửa năm trước xuất hiện tại thành Phong Tịch." Ngân Diện nhanh chóng đáp, thấy Tô Tiểu Vũ tâm tình trong nháy mắt thay đổi, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Đôi mắt Tô Tiểu Vũ rủ xuống, lông mi thật dài che lại hai con mắt, màu đen càng thêm dày đặc, hình như có thứ tình cảm nồng đậm muốn dâng lên, cánh mũi phập phồng lớn hơn ngày thường trông như cánh ve, hô hấp càng thêm gấp gáp.
Một lát, nàng nhẹ nhàng nhắm lại đôi mắt, một giọt lệ trong suốt theo khóe mắt rơi xuống, xuyên qua những cánh hoa thấm vào trong đất, tìm không ra chút dấu vết nào. Mà khuôn mặt đẹp đẽ kia, cũng bởi vì giọt nước mắt này, hiện nên vẻ bi thương nhàn nhạt. Nếu để người thấy, chỉ hận không thể lấy thứ tốt nhất trên đời đến để đổi lại một nụ cười của nàng.
Tám năm rồi, nàng cho là nàng đã quen ngày tháng không có mẫu thân, nhưng chưa từng nghĩ đến lần thứ hai nghe được tin tức mẫu thân, nàng còn kích động. Nàng dùng thời gian năm năm thành lập nên tình báo Vũ Các, hi vọng tìm thấy tung tích mẹ nàng. Rốt cục, rốt cục đã có tin tức...
Mẫu thân đang chờ nàng, nàng nhớ rõ ràng. Lúc nàng năm tuổi theo mẫu thân đi tới phủ tướng quân, hình như vì tránh né người nào, mẫu thân lấy đại tướng quân Tô Thanh Viễn, nhận lấy thân phận thiếp thất tiến vào Tô phủ. Nhưng nàng biết, mẫu thân cùng Tô Thanh Viễn không hề có một chút quan hệ, chỉ là Tô Thanh Viễn đơn phương yêu mến mẫu thân mà thôi. Hắn đối đãi với nàng rất tốt, nhưng cái tốt bên trong có mấy phần chân thành, trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Nhưng tám năm trước, một lão nhân đột nhiên xuất hiện ở trong sân mẫu thân nàng, không để ý mẫu thân gào khóc, mang mẫu thân đi. Khi đó nàng vừa vặn từ bên ngoài trở về, trốn ở ngoài sân, lão nhân kia không phát hiện ra nàng, chính vì vậy nàng mới có thể bảo toàn cái mạng này.
Nàng vĩnh viễn nhớ tới lúc mẫu thân nhìn nàng lần cuối có yêu thương, đau khổ, bi thống. . .
Nàng trơ mắt nhìn mẫu thân bị mang đi, lại không có cách nào cứu mẫu thân. Khi đó nàng quá nhỏ bé, yếu đuối như một con kiến. Chỉ sợ lão nhân kia nếu cứ tiếp tục phát ra khí lực tức giận, có thể ngay lập tức giết chết nàng.
Cảm giác vô lực khắc sâu vào trong lòng, gần như khiến cho nàng hít thở không thông, nàng nhớ tới khi đó, nàng căn bản là không có cách nào tiếp nhận hiện thực mẫu thân rời bỏ nàng đi, ngơ ngơ ngác ngác đi trên đường, cho đến khi gặp được lão nhân gia, hắn nói gân cốt nàng rất tốt, hỏi nàng có nguyện ý đi theo hắn không.
Tô Tiểu Vũ nhớ rõ, nàng gật đầu liên tục không chút do dự, nàng muốn mạnh mẽ, trở nên cường đại, nàng phải cứu mẫu thân của nàng, nàng muốn bảo hộ mẫu thân nàng!.
Thế là, nàng theo lão nhân rời đi, thời gian ba năm, nàng gần như dùng phương thức tự ép mình tu luyện võ công lão nhân giao cho, mà nàng cũng xác thực đáp lại câu nói của lão nhân "Gân cốt rất tốt", chỉ dùng thời gian ba năm, liền đạt đến cấp bậc mà rất nhiều người dù dùng cả một đời khó có thể mà đạt được.
Mẫu thân, Vũ nhi rất nhớ người...
Đột nhiên, trên mặt nhiều hơn một phần tiếp xúc ấm áp, trong nháy mắt lôi suy nghĩ Tô Tiểu Vũ trở lại, thu hồi bi thương, muốn lui về phía sau, nhưng nhớ tới chính mình đang tựa vào trên cây, trong lòng kinh hãi, nàng đã thất thần đến mức có người đứng trước mặt mình mà không cảm giác được sao? Hay là, người này võ công cao hơn nàng rất nhiều? Vừa nghĩ tới loại khả năng sau, sống lưng trở nên lạnh lẽo, võ công nàng đến trình độ nào, nàng biết, nhưng hơi thở nam tử này nàng không thể nhận ra, cảm giác e sợ...
Nếu đánh không lại, nàng chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi, Tô Tiểu Vũ từ từ mở mắt, đập vào mi mắt là một màu đỏ xinh đẹp, ngước mắt, lại bị cảnh sắc trước mắt làm dao động. Nàng cho rằng, nàng đã trưởng thành lên rất nhiều...
Chưa bao giờ nghĩ tới, một nam tử lại có thể mang diện mạo như thế. Hắn tựa như con cưng của trời, được trao cho tất cả những thứ hoàn mỹ nhất.
Mặt mày như thơ, mỗi một câu, đều là tuyệt cú có một không hai, khiến người ta thong thả dạo chơi trong đó, khó mà tự kiềm chế, càng không cách nào quên được.
Cánh môi mỏng như vẽ, mỗi một nét, đều là duy mỹ tuyệt luân, khiến người nhìn thấy mà thán phục, muốn vẽ, nhưng sợ vẽ không ra nửa phần tư thái của hắn.
Khí chất như yêu, mỗi một lần hô hấp, tất cả đều là mê hoặc vô tận. Tại kia một thân cẩm bào màu đỏ càng làm nổi bật nên vẻ đẹp, càng trêu chọc người, bên môi nụ cười nhàn nhạt, dường có thể đầu độc mọi thứ, lại giống như quyến dũ mê hoặc, làm người ta biết rõ nguy hiểm, nhưng không quản được chính mình đi tới gần hắn...
Hắn rõ ràng là một nam nhân, nhưng lại để Tô Tiểu Vũ phải xấu hổ ngượng ngùng, trong lòng thầm hô một tiếng, yêu nghiệt!
Cũng không sững sờ quá lâu, trong nháy mắt Tô Tiểu Vũ liền phục hồi lại tinh thần, nhàn nhạt nhìn thẳng nam tử mặc áo đỏ, có đôi mắt màu hổ phách. Thấy hắn mỉm cười nhìn mình, có chút không hiểu được, trong lòng lại có một loại ý nghĩ, hắn sẽ không làm thương tổn chính mình!.
Trời mới biết đáp án nàng mong là sai rồi, lại có loại suy nghĩ này.
Cảm nhận trên gương mặt cái cảm giác ấm áp còn chưa biến mất, nhíu nhíu mày lại, đưa tay, đánh vào bàn tay hắn đang vuốt ve trên mặt mình. Nhân thấy được rõ ràng khớp xương này là một bàn tay lớn, nàng không có thói quen cùng người khác có tiếp xúc, chứ đừng nói chi là nam nhân, nhưng nàng không biết cảm giác này là thế nào, nàng chỉ là cảm giác không dễ chịu, nhưng không có bất kỳ sự chán ghét nào.
"A." Bị đánh, không giận vẫn nở nụ cười, nhưng mà vì nụ cười này, khiến hoa lê ở trong rừng đều ảm đạm phai mờ đi, loại xinh đẹp này, đã không có cách nào có thể để biểu đạt được.
Hồng y nam tử cười nhẹ một tiếng, chậm rãi để tay xuống, chỉ là cặp mắt kia, chưa từng rời đi khuôn mặt thanh thủy xinh đẹp của Tô Tiểu Vũ. Đến quý phủ Bạch Thuật uống rượu hắn vốn là không muốn, nhưng không ngăn nổi sự cầu xin của Bạch Thuật, đến đây, song chỉ có điều hắn hiện tại không hối hận khi đã đến.
Lần đầu khi gặp gỡ, hắn ở sau núi giả nhìn thấy nàng bị mấy người nữ tử khác làm nhục. Bộ dáng yếu đuối kia càng làm cho hắn bật cười, trong tiềm thức, cảm thấy đó là con vật nhỏ đang ngụy trang, mà tất cả chuyện tiếp theo,vừa vặn xác nhận hắn thật tinh tường.
Chỉ một cước liền cho tảng đá hóa thành bột phấn, còn không cho bột phấn kia bay ra. Công lực cỡ này, đúng là kỳ tài, cũng ít có ai ở tuổi này mà đạt được tu vi cao như thế.
Nữ nhân tranh đấu đã thấy nhiều, nhưng khi nhìn thấy ba nữ nhân kia rơi xuống nước, lại muốn cười.
Sau đó, hắn đi theo nàng tới bên trong rừng hoa lê, nhìn nàng tháo bỏ ngụy trang, lộ ra khuôn mặt khuynh thế động lòng người, còn có nụ cười lười biếng kia, tâm tư xưa nay không hề lay động đột nhiên chuyển biến, loại cảm giác này, có phải hay không gọi rung động?.
Sau đó, nam tử Ngân Diện kia cùng nàng trò chuyện đều lọt vào tai hắn, trong lòng đối với vật nhỏ này, lại càng hài lòng. Đối đãi thuộc hạ vô cùng tốt, lời nói của nàng như bao che khuyết điểm, thật đúng là hợp tâm ý hắn...
Vốn định lại ẩn giấu để tiếp tục nhìn, nhưng nhìn thấy nước mắt nàng rơi xuống, tâm tính thiện lương như bị chà đạp nắm chặt, sinh ra đau lòng, không tự chủ được đi ra, lau khô nước mắt cho nàng, không quan tâm liệu rằng mình có bị xem là kẻ xấu hay không?
Cả đời này hắn biết, sợ là lần đầu tiên, làm hành động như kẻ xấu vậy.
Hai người đối diện một lúc lâu, Tô Tiểu Vũ chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn càng ngày càng nhu hòa. Nàng rất kiên cường, nàng rất bình tĩnh, nhưng khó tránh khỏi bị hắn nhìn đến trong lòng thêm một ít cảm xúc. Đang muốn mở miệng, thì một câu nói của hắn chính xác làm cho nàng nhận lấy... Kinh hách...
" Vật nhỏ, làm nữ nhân của ta đi."