• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (29 Viewers)

  • Chương 661-665

Vào lúc xế chiều, Lương Ninh Như đã đi đến phòng tập thể dục, cô ở đó đến tận chạng vạng tối, sau đó liền muốn đi siêu thị một chuyến.

Cách phòng tập thể dục không xa cũng tình cờ có một siêu thị, sau khi ra về thì cô lập tức đi đến đó.

Vào thời gian này, bên trong siêu thị quả thật là có rất nhiều người.

Lương Ninh Như đẩy xe đi qua khu đồ tươi sống.

Cô căn bản cũng không có để ý người xung quanh, chỉ chú ý chọn những thứ mà mình cần.

Đẩy xe được một vòng, từ khu đồ tươi sống đến khu đồ dùng hằng ngày, thì bên cạnh đột nhiên có một người đẩy xe tới, trực tiếp cản đường Lương Ninh Như.

Cô sửng sốt một chút, rồi ngẩng đầu nhìn người kia.

Trước mặt cô là Từ Giai Ninh.

Từ Giai Ninh dùng tay đẩy xe chắn đường cô, còn ánh mắt thì đang nhìn chằm chằm Lương Ninh Như.

Thật ra cũng rất dễ thấy, sắc mặt của cô ta không quá thân thiện.

Lương Ninh Như suy nghĩ một chút, cảm thấy trước tiên vẫn là nên chào hỏi, “Cô Từ.”

Từ Giai Ninh nhấp miệng, “Cô có tiện trò chuyện một chút không?”

Lương Ninh Như cau chân mày một chút, “Vậy cô đợi tôi mua đồ xong đi.”

Sắc mặt của Lương Ninh Như cũng không phải là quá tốt, nói thẳng ra thì cô và Từ Giai Ninh ngay cả bạn bè cũng không phải.

Bây giờ cô ta tìm tới đây, rõ ràng là có ý muốn tính sổ, tất nhiên là Lương Ninh Như không thể vui vẻ chào đón được.

Hơn nữa giữa cô và Chương Tự Chi cũng không xảy ra chuyện mờ ám gì.

Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng muốn cậy góc tường của ai.

Từ Giai Ninh đứng đối diện Lương Ninh Như, lúc đầu lửa giận bừng bừng, nhưng khi thấy sắc mặt lạnh lùng của Lương Ninh Như thì khí thế cô ta liền yếu đi.

Vì vậy cô ta gật đầu một cái, “Được, vậy tôi đợi cô trước cửa siêu thị.”

Nói xong, cô ta xoay người rời đi.

Lương Ninh Như không nhanh không chậm mà đi chọn thêm một ít đồ dùng hằng ngày, sau đó còn mua ít quà vặt.

Đi một vòng quả thực là tốn không ít thời gian.

Nhưng mà Từ Giai Ninh rất có kiên nhẫn, vẫn luôn chờ trước cửa siêu thị.

Lương Ninh Như xách túi đồ ra khỏi siêu thị, khi Từ Giai Ninh thấy cô thì liền đi qua.

Cô đặt túi đồ xuống đất rồi nói, “Cô có gì muốn nói thì nói bây giờ đi.”

Từ Giai Ninh nhìn cô, trực tiếp hỏi, “Cô và Chương Tự Chi đang ở cùng một chỗ sao?”

Cô cau mày suy nghĩ một chút, “Bây giờ thì chưa.”

Lời cô nói coi như là cũng giữ lại một cái đường lui cho mình.

Từ Giai Ninh cũng nghe được hàm ý trong câu nói của Lương Ninh Như, cô ta nói, “Cô cũng thích anh ấy đúng không? Trước khi cùng anh ấy mập mờ không chính đáng, chẳng lẽ là cô không biết anh ấy đã có bạn gái sao?”

Lương Ninh Như liền cười, “Tôi với anh ấy sao lại là không chính đáng chứ? Nói đi, cô nói một chút xem, để tôi nghe thử.”

Từ Giai Ninh hé miệng một cái, lập tức liền có chút không biết nói gì.

Chẳng qua là do cô ta có một cảm giác, trước kia Chương Tự Chi chắc chắn là đã có tâm tư khác với Lương Ninh Như.

Nhưng khi hai người sống chung, cô ta quả thật đã nhìn ra được sự chán ghét của Lương Ninh Như với Chương Tự Chi.

Cô ta mím môi, chỉ dùng ánh mắt không quá thân thiện nhìn Lương Ninh Như.

Suýt chút nữa thì Lương Ninh Như đã bật cười.

Ở trước mặt cô, Từ Giai Ninh vẫn còn rất non nớt.

Khi cô vừa định nói nếu không có chuyện gì thì đi trước, bỗng điện thoại trong túi lại vang lên.

Lương Ninh Như lấy ra nhìn một chút, phát hiện đó là Chương Tự Chi.

Cô suy nghĩ một chút, khóe mắt khẽ liếc qua Từ Giai Ninh, cuối cùng cũng không có tránh né, trực tiếp nghe điện thoại, “Làm sao?”

Chương Tự Chi mở miệng hỏi cô đang ở đâu, nói buổi tối muốn mời cô đi ăn cơm.

Lương Ninh Như nhíu mày một cái, “Không cần, tôi tự mua thức ăn về nhà nấu.”

Chương Tự Chi ở đầu dây bên kia cười hì hì, “Tôi toàn đi qua ăn chực ở nhà em, thế nên bây giờ cũng phải có qua có lại, có như vậy thì lần sau tôi mới không xấu hổ mà đến chứ.”

Lương Ninh Như hừ cười một chút, “Tôi đúng là không muốn anh đến.”

Từ Giai Ninh ở bên cạnh, vừa nghe giọng điệu nói chuyện phiếm như vậy thì liền biết đầu dây bên kia là ai.

Cô ta thấp giọng cười một tiếng, hết sức không biết làm thế nào.

Cô ta vốn là có rất nhiều lời muốn nói với Lương Ninh Như.

Dù cho là Lương Ninh Như không cố ý, nhưng việc mình và Chương Tự Chi ngày càng xa cách thì quả thật cũng bởi vì cô.

Coi như là cô không thể cho mình một câu trả lời hoàn chỉnh, nhưng Từ Giai Ninh cũng muốn để cho cô biết là, sự tồn tại của cô đã phá hủy mối quan hệ tình cảm của người khác.

Chẳng qua là trước kia có xuất hiện những ý nghĩ này, bây giờ lại cảm thấy cũng không cần thiết.

Cuộc điện thoại kia của Chương Tự Chi, khiến cho cô ta cảm thấy bản thân là một trò cười vậy.

Từ Giai Ninh nhân lúc Lương Ninh Như vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong, thì liền xách đồ xoay người rời đi.

Lương Ninh Như tất nhiên cũng để ý tới việc cô ta rời đi.

Cô đợi đến khi cô ta rời đi, rồi mới nói vị trí của mình cho Chương Tự Chi.

Anh ta cười hì hì, nói cô chờ một chút mình lập tức tới liền.

Lương Ninh Như cúp điện thoại rồi đút hai tay vào túi đứng chờ một hồi ở chỗ này, sau đó Chương Tự Chi cũng liền lái xe đến.

Cửa kính xe hạ xuống, phía xa xa liền nhận ra anh.

Cô cũng không biết trong lòng mình là cảm giác gì, mặc dù cảm thấy có chút không đúng lắm, nhưng khi vừa nãy đối mặt với Từ Giai Ninh, cô quả thật là có một chút đắc ý nho nhỏ.

Thậm chí, lúc nãy còn xuất hiện một ít tâm tư xấu, muốn kêu Chương Tự Chi đến trước mặt Từ Giai Ninh.

Chương Tự Chi ngừng xe ở bên kia, rồi chạy chậm tới, nhìn thấy Lương Ninh như mua nhiều đồ như thế liền cười, “Em định dự trữ đồ qua mùa đông này sao?”

Lương Ninh Như khom người muốn cầm đồ lên, nhưng Chương Tự Chi đã nhanh tay cầm lên trước một bước, “Đưa cho tôi, em không cần tôi giúp sao?”

Lương Ninh Như suy nghĩ một chút liền không muốn tranh giành với anh ta.

Hai người đi đến xe của Chương Tự Chi, sau đó anh ta liền nói ra ý đồ của mình.

Anh ta nói hôm nay muốn mời Lương Ninh Như đến nhà ăn cơm.

Lương Ninh Như giật mình, suýt nữa nhảy lên, “Đến nhà anh ăn cơm sao?”

Cô vẫn nhớ lần trước ra mắt chị Ba của Chương Tự Chi.

Chị ấy đối xử với cô thì vô cùng nhiệt tình, khiến cho cô có chút bị dọa sợ.

Thế nên cô thật sự không dám nghĩ, người nhà Chương Tự Chi sẽ là cái dạng gì.

Chương Tự Chi đặt đồ vào trong xe, rồi cười nói, “Không sao đâu, nhà tôi cũng không ăn hiếp em được.”

Anh ta thấy Lương Ninh Như không di chuyển thì liền đi qua đẩy vai cô vào xe, “Tôi cứ đến nhà em ăn cơm chùa, nên cũng muốn trả lễ một chút, mời em đến nhà tôi nhìn một chút.”

Lương Ninh Như cũng không quá muốn đi, cô quay đầu nhìn Chương Tự Chi, “Tôi không muốn đi, tôi muốn về nhà.”

Chương Tự Chi đi vòng qua rồi lên xe, khóa cửa xe lại, sau đó cài dây an toàn, khởi động xe, “Không đi không được, tôi cũng nói với bọn họ rồi, hôm nay sẽ mang em về nhà.”

Lương Ninh Như mím môi, thật ra thì cô cũng có một chút ý muốn giả bộ từ chối.

Nếu như thật sự không muốn đi, thì ngay từ đầu cô cũng sẽ không lên chiếc xe này.

Dọc theo con đường này, trong lòng cô vừa xoắn xuýt vừa khinh bỉ chính mình.

Thật ra thì cũng phát giác ra được tâm tư của chính mình.

Cô chưa bao giờ là người trốn tránh vấn đề, nhưng khi đối mặt với Chương Tự Chi thì vẫn luôn né tránh.

Cô thật không muốn thừa nhận, khi đối diện với tên vô lại này thì đã động tâm

Tại sao lại động tâm?

Trên người anh ta rốt cuộc là có điểm nào khiến cô động tâm chứ?

Đây là chuyện đến bây giờ mà Lương Ninh Như vẫn chưa có cân nhắc rõ ràng.

Vì vậy càng thêm bối rối.
Chương Tự Chi đưa Lương Ninh Như trở về nhà họ Chương.

Ngược lại Chương Tự Chi cũng suy nghĩ rất chu đáo, anh ta đã mua quà ra mắt lần đầu tiên thay cô.

Điều này làm cho Lương Ninh Như có chút không được tự nhiên.

Nhìn thế nào cũng không giống bạn bình thường tới nhà làm khách.

Chị Ba nhà họ Chương đã ra cửa chào đón.

Nhìn thấy cô tới thì hết sức nhiệt tình, so với lần trước chỉ có hơn chứ không kém.

Lương Ninh Như thấy cô ấy như vậy liền có hơi sợ.

Thật ra cô đã biết cô Ba nhà họ Chương từ trước rồi.

Trước kia Chương Tự Chi bị bọn họ điều tra, mỗi lần đều là cô Ba nhà họ Chương ra mặt.

Nhưng mà cô ấy cũng không nhớ cô.

Lương Ninh Như mỉm cười có hơi miễn cưỡng, đi qua chào hỏi với cô ấy, “Chị khỏe ạ.”

Chị Ba nhà họ Chương lập tức liền bắt lấy tay của cô, “Chao ôi, cuối cùng em cũng đến, cả nhà chúng ta đều đang chờ em đấy.”

Thời điểm đi vào liền thấy bốn chị em nhà họ Chương đều đang ở đây, ông cụ Chương mặc Đường trang đỏ ngồi trên ghế thái sư trong phòng khách, vừa trang trọng vừa nghiêm túc.

Không biết sao Lương Ninh Như lại nhớ tới tình huống Chương Tự Chi đến nhà mình.

Cha cô ở trên bàn cơm gào to, kêu Chương Tự Chi mau đến uống rượu.

Quả thật là không cùng một cấp bậc với nhà họ Chương.

Trước kia phá án thì Lương Ninh Như cũng không phải là chưa bao giờ đến nhà người có tiền, nhưng bây giờ đứng ở trong phòng khách nhà họ Chương, cô vô tình cảm thấy có hơi lo lắng.

Cô Ba nhà họ Chương kéo cô đến ngồi trên ghế sô pha, cô ấy nói còn nhiều hơn so với Chương Tự Chi, rồi giới thiệu cô với cha và ba chị em của mình.

Ông Chương nhìn Lương Ninh Như hết sức hài lòng.

Chỉ cần con trai ông về cùng với một người phụ nữ, dù cho đối phương có thế nào thì ông cũng rất hài lòng.

Ba chị em nhà họ Chương cũng không dám như ong vỡ tổ mà hỏi lung tung này nọ.

Thật vất vả mới lừa gạt được một người đến đây, các cô sợ người kia bị dọa sợ mà chạy mất.

Mọi người ngồi ở đây, hỏi một chút xem bây giờ công việc của Lương Ninh Như có vấn đề gì hay không, hay là lúc bình thường Chương Tự Chi có chọc giận cô hay không.

Nếu như có chỗ nào không hài lòng thì cứ nới ra, mấy chị sẽ giúp cô giải quyết.

Chương Tự Chi bước tới đây, rồi ngồi bên cạnh Lương Ninh Như.

Anh ta cười có chút vui vẻ, “Mấy chị đừng xem thường cô ấy, em làm sao dám chọc cô ấy tức giận được, nếu không nhất định cô ấy sẽ động thủ với em, bất cứ chỗ nào hay lúc nào thì cô ấy cũng có thể đánh em không ngừng.”

“Vậy là tốt rồi.” Ông Chương ở bên cạnh mở miệng.

Ông giơ ngón tay chỉ Chương Tự Chi, rồi nói với Lương Ninh Như, “Thằng nhóc thối này, bác vốn là có thể sống hơn hai trăm tuổi, nhưng bị nó làm cho tức giận, khiến bác cảm thấy sống một trăm tuổi cũng quá tốn sức, bây giờ đã có người có thể trị nó, cháu giúp bác chỉnh đốn lại nó một chút.”

Ông Chương mở miệng nói đùa như vậy, khiến cho Lương Ninh Như từ từ thả lỏng.

Cô Cả nhà họ Chương tuổi cũng không còn nhỏ, nhìn Lương Ninh Như, “Em trai chị là bị chiều hư nhiều năm, bọn chị bây giờ cũng đều rất bận rộn, không có nhiều thời gian để chỉnh đốn nó, sau này em cứ thoải mái sửa chữa, không cần nuông chiều nó, cũng không cần cảm thấy không xuống tay được, bọn chị đều ủng hộ em.”

Chương Tự Chi quay đầu nhìn Lương Ninh Như, “Xem đi, tôi vẫn luôn cảm thấy tôi không phải là con ruột, hoặc là được sinh ra để bốn chị gái chơi đùa.”

Lương Ninh Như kéo kéo khóe miệng, cảm thấy nhà họ Chương và những người có tiền trước kia mình gặp, hơi có chút không giống nhau.

Ít nhất bộ dạng của bọn họ rất chân thành, không hề có ý xem thường cô.

Mấy người ngồi trò chuyện một hồi, thì người giúp việc từ phòng bếp đã đi ra, nói là có thể dọn cơm lên rồi.

Cô Ba nhà họ Chương kéo Lương Ninh Như đi đến phòng ăn ở bên kia, “Chị cũng không biết em thích ăn cái gì, thế nên em mau đi qua xem thử, lần sau đến bọn chị sẽ làm món em thích ăn.”

Lương Ninh Như vội vàng cười nói, “Em không kén ăn, ăn cái gì cũng được.”

Chương Tự Chi đến gần, “Sau này em nói với tôi em thích ăn cái gì đi, để tôi dặn phòng bếp làm món em thích.”

Lương Ninh Như liếc nhìn anh ta một cái, không lên tiếng.

Mọi người đi đến phòng ăn rồi ngồi xuống, Lương Ninh Như ngồi bên cạnh Chương Tự Chi.

Khi ông Chương ngồi xuống nói đã có thể ăn cơm, thì mọi người mới bắt đầu động đũa.

Đã rất lâu rồi nhà họ Chương mới nháo nhiệt như vậy.

Tâm tình hôm nay của ông Chương rất tốt, luôn không nhịn được mà để lộ một nụ cười trên mặt, liếc mắt cũng có thể nhìn ra.

Cô Ba nhà họ Chương ngước mắt nhìn Chương Tự Chi, “Lần sau em gọi Cố Tư và Trì Uyên đến đi, cùng nhau náo nhiệt một chút.”

Anh ta ừ một tiếng, “Chờ chuyện này qua thì em sẽ gọi bọn họ tới, vui vẻ một chút.”

Nhắc tới Trì Uyên và Cố Tư, cô Ba nhà họ Chương liền vội vàng hỏi xem tình trạng của bọn họ bây giờ thế nào.

Anh ta cười ha ha một tiếng, “A Uyên bây giờ có nhiều chuyện vui, tinh thần sảng khoái, tình cảm nồng nàn với vợ con, người ta ngày ngày ôm vợ rồi sờ đứa trẻ trong bụng, cuộc sống vô cùng thoải mái.”

Cô Ba nhà họ Chương gật đầu một cái, “Hai người bọn họ vòng vo một vòng lớn, nhưng cuối cùng có thể ở chung một chỗ lần nữa, quả thật là không dễ dàng.”

Cô Ba nhà họ Chương cũng biết một số chuyện của nhà họ Tùy.

Cô ấy còn nói, “Tùy Mị kia khi thấy hy vọng sắp tới lại tan biến, nói thật cũng có hơi đáng thương.”

Chương Tự Chi không muốn nhắc tới Tùy Mị, đến bây giờ anh ta vẫn như cũ không thích cô ta.

Anh ta nói, “Cô ta bị A Uyên hủy hôn, lúc đó em còn cảm thấy cô ta không dễ dàng gì, nhưng sau đó cô ta lại làm ra một số hành động, khiến cho em rất không thích cô ta.”

Lương Ninh Như không biết những chuyện này, chỉ cúi đầu ăn cơm, yên lặng lắng nghe.

Chương Tự Chi nói xong còn bổ sung thêm một câu, “Nếu như không phải do cô ta ở giữa làm trò, thì A Uyên và Cố Tư cũng không phải quanh co lâu như vậy.”

Ít nhất là lúc đầu chuyện ly dị sẽ không bị tuồn ra ngoài.

Như vậy hai người có thể lặng lẽ che đậy, rồi kết hôn một lần nữa.

Sau khi sự việc nổ ra thì Cố Tư mới quyết định cắt đứt quan hệ với Trì Uyên.

Cho nên rốt cuộc cũng là do Tùy Mị gây ra.

Chương Tự Chi đối với chuyện của Cố Tư vẫn luôn tức giận, Lương Ninh Như liền đảo mắt nhìn anh ta một chút.

Cô nhớ tới lần ăn cơm trước, thái độ của Chương Tự Chi với Cố Tư đúng là có chút khác biệt.

Đề tài về Cố Tư nói một hồi thì ông Chương mới dẫn dắt tới vấn đề chung thân đại sự của Chương Tự Chi.

Anh ta có chút không biết làm thế nào, “Ba nghỉ ngơi một lát đi, cũng không thể để con hôm nay đưa bạn gái tới, ngày mai sẽ sinh con được.”

Ông Chương trừng hai mắt, sau đó đặt tầm mắt lên người Lương Ninh Như, “Cháu nhìn đi, bình thường nó đều chọc giận bác như vậy.”

Lương Ninh Như có hơi không nhịn được, liền bật cười.

Bầu không khí trên bàn ăn không tệ, chờ bọn họ ăn cơm xong thì người giúp việc lại rửa trái cây, mọi người đều ngồi ở phòng khách, trò chuyện liên tục.

Lương Ninh Như có thể cảm nhận được, những người trong nhà họ Chương rất tò mò về cô.

Chẳng qua đây mới là lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ rất xấu hổ vì đã quá tò mò.

Lương Ninh Như lại nghĩ tới tình huống nhà mình, so với Chương Tự Chi thì kém quá xa.

Mặc dù cô không quan tâm chuyện môn đăng hộ đối, nhưng cũng không thể hoàn toàn loại bỏ được điều này.

Nhất là những gia đình quyền quý, bọn họ càng coi trọng cái gọi là có xứng đôi hay không.
Lương Ninh Như cũng không có ở nhà họ Chương đến quá muộn, khi trời bên ngoài đã tối, thì cô cũng đứng dậy xin phép ra về.

Cô Ba nhà họ Chương đứng lên đi theo, “Ừ, thời gian cũng không còn sớm, mau về sớm rồi nghỉ ngơi một chút, lần sau tới sớm hơn nhé, như vậy có thể trò chuyện nhiều hơn.”

Lương Ninh Như kéo kéo khóe miệng nhưng cũng không lên tiếng.

Chương Tự Chi cũng tự nhiên đứng lên đi theo cô, muốn đưa cô về nhà.

Ở trong phòng khách nói lời chào tạm biệt xong, thì Lương Ninh Như đi theo Chương Tự Chi ra cửa, sau khi ra ngoài cô liền thở phào nhẹ nhõm một cái.

Chương Tự Chi quay đầu nhìn cô rồi cười lên, “Không cần căng thẳng như vậy, thật ra thì bọn họ cũng rất tốt.”

Lương Ninh Như cũng nhìn ra bọn họ rất dễ làm quen.

Nhưng mà trong lòng cô vẫn có chút khó chịu.

Hai người đi đến rồi ngồi lên xe, mới vừa ngồi ngồi xuống thì điện thoại Chương Tự Chi bỗng vang lên.

Là Cố Tư gọi tới, hỏi anh ta đang làm gì, cô nói lễ phục cho tiệc sinh nhật Ông Hai nhà họ Tùy đã được đem đến nhà, muốn Lương Ninh Như qua thử một chút.

Dẫu sao nếu như lúc đó Lương Ninh Như muốn giả trang thành cô thì hình tượng bên ngoài cũng nên thống nhất với nhau.

Chương Tự Chi quay đầu nhìn Lương Ninh Như rồi hỏi, “Ngày mai em có rảnh không? Nếu không thì mai chúng ta qua đó?”

Cố Tư ở đầu dây bên kia lập tức nghe được điều không đúng, “Lão Chương, bây giờ hai người đang ở chung một chỗ sao?”

Anh ta ừ một chút, “Đúng vậy, chúng tôi mới ăn cơm ở nhà xong.”

Anh ta nghe thấy Cố Tư bên kia hít hơi một chút, sau đó đè giọng nói, “Hai người các cậu, chắc chắn có quan hệ sao?”

Chương Tự Chi cười lên, anh ta không có rõ ràng chối chuyện này, “Như vậy đó, cô cũng nên biết.”

Lương Ninh Như cũng đã theo anh ta về nhà, anh ta cảm thấy hai người bây giờ chỉ còn kém một bước nữa thôi.

Lương Ninh Như ngồi bên cạnh cũng nghe được lời nói của Chương Tự Chi, khóe mắt cô liếc anh ta một chút, nhưng cuối cùng vẫn không nói cái gì.

Cố Tư bên kia cười ha ha đứng lên, lần nữa đè giọng rồi nói, “Hai người nếu như ở cùng một chỗ thì phải mau mời cơm nha, tôi vẫn luôn rất coi trọng các cậu đấy.”

Chương Tự Chi vỗ ngực đảm bảo, “Yên tâm đi, không còn xa đâu.”

Sau đó nói một số chuyện liền cúp điện thoại.

Chương Tự Chi lái xe đưa Lương Ninh Như trở về, mà Cố Tư sau khi cúp điện thoại thì vẫn cười hai tiếng.

Trì Uyên vừa vặn đi ra từ phòng tắm, nhìn thấy dáng vẻ như kẻ trộm của Cố Tư thì liền cảm thấy hứng thú.

Anh ôm lấy cô từ phía sau, sau đó hôn lên mặt cô hai cái, “Thế nào? Có chuyện gì mà khiến em cười vui vẻ như vậy?”

Cố Tư quay đầu nhìn Trì Uyên, “Là lão Chương, hôm nay anh ta đã dẫn cô Lương về nhà ăn cơm rồi, anh nói thử xem, hai người bọn họ đã đi tới bước này, có phải là sắp tu thành chính quả rồi không?”

Trì Uyên đưa tay đặt trên bụng cô rồi sờ một cái, “Tự Chi quấy rối như vậy, chưa bao giờ là không đạt được mục đích, từ ban đầu anh đã biết là cô Lương chạy không thoát được rồi.”

Cố Tư gật đầu, rồi đột nhiên nói, “Thật ra thì anh cũng khá càn quấy đấy.”

Trì Uyên cười lên, rồi cà lên mặt cô một cái, “Phải không? Anh cảm thấy trước kia mình vẫn còn rất thân sĩ, thế nên mới để cho em có nhiều đường lui như vậy.”

Anh nói xong thì tay lại không đứng đắn, từ bụng dời đến chỗ khác.

Cố Tư vươn tay, rồi không nặng không nhẹ vỗ tay anh một cái, “Đừng có dạy hư con nít.”

Trì Uyên dùng tay nắm lấy cằm của cô, đem mặt cô xoay qua một bên, sau đó nặng nề hôn môi cô một cái, “Đứa bé vẫn đang ngủ mà.”

Nói xong anh cầm lấy vai của cô, rồi xoay lại.

Cố Tư thuận thế liền ôm lấy eo của Trì Uyên, cô ngẩng đầu, ánh mắt cong cong, “Anh Trì, xin anh chú ý bụng của tôi một chút, con trai anh vẫn còn đang ở bên trong đấy.”

Trì Uyên cũng không quan tâm đến chuyện này, liền khom người bế Cố Tư đi đến trên giường, “Bây giờ thính lực của đứa nhỏ cũng chưa phát triển hoàn toàn, lát nữa chúng ta nhỏ giọng một chút, thế là không sao rồi.”

Đây thực là lời mà một người nên nói sao?

Cố Tư nện lên ngực anh một cái, lực đạo cũng không nặng không nhẹ, nhìn qua liền biết là cô cũng không phải thực sự muốn từ chối anh.

Trì Uyên cố gắng hết sức để không đụng đến bụng của cô, thời điểm hai người khó có thể tách ra thì Cố Tư đột nhiên hỏi, “Gần đây Tùy Mị có gọi điện cho anh không?”

Chân mày Trì Uyên lập tức liền cau lại, nắm lấy mặt của cô, “Nhắc tới cô ta làm gì? Lúc này nói đến cô ta, anh thấy rất mất hứng đấy.”

Cố Tư cũng không nhịn được mà cười ra tiếng, “Lời nói này của anh nếu như bị Tùy Mị nghe được, thì không biết cô ta sẽ buồn cỡ nào đâu?”

Anh cũng không để ý cô ta có đau buồn hay không.

Anh chỉ biết là, nếu như lúc này không làm tiếp tục, thì bản thân sẽ rất buồn rầu.

Hai người ở trên giường giằng co một lúc lâu, cuối cùng Trì Uyên vẫn buông tha cho Cố Tư.

Anh ngửa mặt nằm lên giường, giọng nói có chút bực bội, “Em mau sinh đi, cuộc sống khổ cực này của anh khi nào mới kết thúc được đây.”

Vốn là Cố Tư nhắm mắt có hơi muốn ngủ, nhưng nghe thấy lời nói của anh đột nhiên lại như tiếp thêm được sức mạnh.

Cô xoay mình, nhìn Trì Uyên, “Trước đây anh tự giải quyết như thế nào vậy? Sau khi chúng ta ly dị ấy?”

Anh quay đầu nhìn cô, rồi giơ tay lên giúp cô sửa lại tóc một chút, “Lúc đó em không ở bên cạnh anh thì tất nhiên anh sẽ không nghĩ đến loại chuyện này, bây giờ em lắc lư trước mặt anh thì sao anh nhịn được chứ?”

Nói giống như là nó quả thật là như vậy.

Cố Tư hừ một chút, nhưng vân giơ tay lên ôm lấy anh, rồi chui vào trong ngực anh, “Anh đã nghĩ được tên của con trai chưa?”

Trì Uyên sờ tóc Cố Tư một chút, “Không vội, cứ từ từ.”

Nghe vậy liền biết là chưa nghĩ ra, cũng không biết là anh muốn lấy một cái tên ý nghĩa thế nào nữa.

Cố Tư khịt mũi hai cái, cuối cùng cũng quá mệt mỏi mà trực tiếp ngủ quên mất.

Trì Uyên chợp mắt một hồi, sau đó thức dậy đi lấy nước giúp Cố Tư lau người.

Lúc lau đến bụng, động tác của anh đặc biệt nhẹ nhàng.

Trong này chính là con của anh, vừa rồi còn đạp còn đá, giống như là sợ người ta bỏ quên sự tồn tại của mình vậy.

Loại cảm giác này quả thật rất kỳ diệu.

Đến bây giờ Trì Uyên vẫn còn nhớ được cảm giác có một vật nhỏ đá vào bàn tay mình khi đặt trên bụng của Cố Tư.

Lau người cho cô xong thì anh liền trở lại giường.

Anh theo thói quen mà đặt tay trên bụng cô, kết quả là lúc nãy bọn họ chơi đùa hơi quá, khiến cho đứa bé bên trong bị đánh thức, bây giờ đang đạp một chút vào bụng của Cố Tư.

Trì Uyên thuận thế sờ một cái, “Được rồi, đừng quậy nữa, ngoan ngoãn ngủ đi, mẹ con đã bị ba chơi đùa đến mệt lả rồi.”

May mắn là đến bây giờ anh vẫn biết điều đó.

Đừa bé đạp hai cái thì cũng liền yên tĩnh lại.

Trì Uyên ôm cô, có chút không nhịn được mà hôn lên trán cô một cái.

Mọi người đều nói, thời gian hôn nhân kéo dài càng lâu thì tình càm sẽ càng phai nhạt, dần dần biến thành tình thân.

Nhưng Trì Uyên lại không cảm thấy như vậy.

Anh cảm thấy tình yêu của mình càng ngày càng sâu.

Càng ngày càng yêu Cố Tư hơn.

Thậm chí có thời điểm đang đi làm ở công ty, chỉ cần nghĩ đến gương mặt của cô thôi thì anh cũng đã không nhịn được bật cười.

Đây là điều mà trước đây chưa từng đạt được.
Chương Tự Chi một lần nữa đưa Lương Ninh Như đến nhà tổ nhà họ Trì, nhưng mục đích lần đến thăm này của hai người khác xa những lần trước.

Lần trước, Cố Tư và Trì Uyên có thể thấy rõ ràng rằng hai người họ như nước với lửa, không ai chịu thua ai.

Vậy mà lần đến thăm này họ đã thấy giữa Chương Tự Chi và Lương Ninh Như bắt đầu xuất hiện những tín hiệu thân thiết nho nhỏ.

Ban đầu, bốn người ngồi dưới lầu nói chuyện phiếm một lúc, sau đó Cố Tư đưa Lương Ninh Như lên lầu.

Cô lấy ra chiếc váy mà cô dự định sẽ mặc trong bữa tiệc sinh nhật chú Hai nhà họ Tùy.

Cố Tư thậm chí còn mua một chiếc bụng giả của một phụ nữ mang thai trên Internet, nó tình cờ rất phù hợp với chiếc váy mà Lương Ninh Như dự định sẽ mặc.

Trước tiên, Cố Tư mặc váy xuống cho hai người ở tầng dưới xem, sau đó lên lầu thay cho Lương Ninh Như.

Lương Ninh Như hầu như chẳng bao giờ quan tâm đến mấy thứ quần áo váy vóc hoa lệ, cuộc sống hàng ngày của cô gắn liền với quần jean, áo thun. Hôm nay, phải mặc chiếc váy dạ hội lòa xòa này, cô có chút không thích ứng kịp.

Chiếc váy cũng không quá hở hang, mà ngược lại trông có vẻ kín đáo đến hơi bảo thủ, mềm mại rủ xuống.

Và chiếc bụng giả Cố Tư chuẩn bị kia thì giống y như thật .

Lương Ninh Như sờ lên bụng của mình, mỉm cười: “Nó khiến tôi thực sự cảm thấy giống như chính mình mang thai thật vậy.”

Cố Tư cũng cười: “Đúng vậy, trông cô bây giờ thực sự không khác tôi là mấy nha. Lúc chưa thấy cái này, tôi luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy chiếc bụng giả này, tôi đã biết cô cần gì để cải trang hoàn hảo nhất.”

Lương Ninh Như nhìn vào trong gương, cô cảm thấy chỉ cần thay đổi kiểu tóc của mình nữa thôi, cô sẽ giống với Cố Tư như đúc.

Cố Tư nắm tay cô, bảo cô xuống nhà để cho Trì Uyên và Chương Tự Chi nhìn qua một chút xem ổn chưa.

Lương Ninh Như rất xấu hổ: “Bỏ đi, nếu như cô nhìn thấy ổn rồi, hẳn là không sao đâu.”

Cố Tư nhoẻn miệng cười, vẫn nắm tay cô: “Đi thôi, tôi nghĩ khác với những người khác, để bọn họ xem có khác biệt gì quá lớn không, để chúng ta kịp thời sửa chữa.”

Lương Ninh Như không biết tại sao mình lại ngại ngùng như thế, cuối cùng vẫn đồng ý đi theo Cố Tư xuống lầu.

Chương Tự Chi và Trì Uyên dựa vào ghế sofa và đang thảo luận về quy mô và những vị khách mời sẽ tham gia trong bữa tiệc sinh nhật của ông Tùy.

Vị con trai thứ hai này của nhà họ Tùy từ trước đến nay chưa từng được đối xử như vậy, cũng chưa từng tổ chức tiệc sinh nhật quy mô rộng lớn như thế này bao giờ.

Lần này, ông già nhà họ Tùy rõ ràng có mục đích khác, mới sẵn sàng tổ chức tiệc sinh nhật cho đứa con thứ rình rang như vậy.

Hai người họ trộm nghĩ không biết người con trai thứ kia khi phát hiện ra âm mưu của cha mình, trong lòng sẽ có tư vị như thế nào.

Nói như vậy, đủ để cho mọi người hiểu ông cụ Tùy đối xử với hai đứa con trai của mình bằng hai thái độ trái ngược hẳn nhau.

Ông cụ thực sự đặt đứa con cả trong lòng bàn tay, nâng như nâng trứng, không những thế mọi thứ tốt đẹp nhất đều dành mọi điều tốt đẹp cho vị con trưởng kia.

Người con thứ hai này cùng với người vợ kế đều không được ông cụ Tùy coi trọng.

Trong khi hai người đàn ông đang thảo luận sôi nổi về chuyện bữa tiệc, Cố Tư đưa Lương Ninh Như đi xuống.

Trì Uyên quay đầu nhìn sang, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì đặc biệt.

Bây giờ trong mắt anh, ngoài Cố Tư của anh ra, những người còn lại không được gọi là phụ nữ, họ chỉ là giống cái.

Ngược lại, biểu cảm của Chương Tự Chi bỗng sững lại, như không tin vào mắt mình.

Có lẽ anh chưa bao giờ thấy Lương Ninh Như ăn mặc như thế này.

Sau khi khoác lên mình chiếc váy diễm lệ, những nhiệt huyết, mạnh mẽ trong khí chất của Ninh Như như được rũ xuống, giờ đây cô ta có một loại duyên dáng và thẹn thùng của một cô thiếu nữ thời xa xưa.

Chương Tự Chi có chút không tự chủ được mà đứng lên.

Ánh mắt của anh rơi vào bụng của Lương Ninh Như. Biết rằng chỗ đó là gắn bụng giả nhưng nhìn thật quá.

Trong vô thức, anh đã tưởng tượng ra Lương Ninh Như trong một hoàn cảnh nào đó.

Không biết có phải não của anh bị điện giật rồi hay không mà anh dường như thật sự nhìn thấy Lương Ninh Như tương lai mang thai.

Cố Tư nhìn thấy phản ứng của Chương Tự Chi bên kia, nhất thời bật cười: “Này Tự Chi à, anh có thấy Ninh Như của chúng ta thật xinh đẹp không? Một người xinh đẹp như tôi khi đứng bên canh cô ấy cũng tự thấy mình thật mờ nhạt đó nha.”

Chương Tự Chi cũng biết rằng anh ta có một chút hớ hênh.

Anh nhanh chóng ho khan hai tiếng: “Cả hai người đều rất xinh đẹp.” Lương Ninh Như đưa tay vuốt vuốt mái tóc của mình, cũng không thoải mái.

Cô đương nhiên nhìn thấy phản ứng vừa rồi của Chương Tự chi.

Người đàn ông giả dối này, biểu cảm như vậy là có ý gì, là giả hay thật, có gì mà đáng kinh ngạc như thế cơ chứ.

Biểu cảm đáng ghét đó khiến cô cảm thấy xấu hổ biết bao nhiêu.

Lương Ninh Như đứng trong phòng khách, xoay tròn một vòng cho bọn họ xem: “Có gì cần thay đổi không? Tôi nghĩ cô Cố và tôi cũng đã có vóc dáng và vài nét khá giống nhau rồi, lại đeo thêm cái bụng giả này nữa trông càng giống hơn, đúng không?”

Trì Uyên gật đầu: “Tiếp theo là bắt chước dáng đi, điệu bộ. Đến hôm buổi tiệc bắt đầu, chúng ta sẽ thay đổi kiểu tóc giống nữa. Vấn đề đã được giải quyết, chắn chắn sẽ không ai nhận ra!”

Chương Tự Chi ngồi bên cạnh anh đã hoàn toàn thả hồn mình bay đến chân trời nào đó thật xa, anh ta chẳng còn tâm trí mà đưa ra bất cứ gợi ý nào có ý nghĩa.

Cố Tư không khỏi mỉm cười, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm khác lạ như vậy của Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi trong lòng đã sớm rối loạn thành bong bóng, tư vị tạp trần đều trải qua trong vài phút giây, anh chợt cảm thấy như mình đã qua mấy kiếp người.

Cố Tư tin rằng anh ấy hẳn đã từng nhìn thấy vô số cô gái xinh đẹp trước đây.

Nhưng anh vẫn sửng sốt nhìn Lương Ninh như vậy, điều này cho thấy trong lòng người đàn ông này đơn giản đến nhường nào.

Bao nhiêu cô gái xinh đẹp như vậy cũng không hề khiến tâm tư Tự Chi rối bời như hôm nay.

Không nhìn Chương Tự Chi, Lương Ninh Như bàn bạc một chút với Trì Uyên, sau đó vội vàng lên lầu thay y phục.

Mặt cô nóng bừng khi nhớ đến biểu cảm của Chương Tự Chi lúc cô mặc chiếc váy này bước xuống.

Người đàn ông đó thực sự là một kẻ cường điệu.

Lương Ninh Như khó có thể tin rằng anh ta lại há hốc miệng kinh ngạc chỉ vì nhìn thấy cô mặc chiếc váy như này.

Khi tiếp tục, Chương Tự Chi đã trở lại bình thường.

Cố Tư và Trì Uyên ngồi cạnh nhau nhưng không nói thêm về bữa tiệc sinh nhật của ông Tùy lần này nữa, mà hỏi về những gì Chương Tự Chi và Lương Ninh Như đã làm vào ngày hôm trước.

Cố Tư cảm thấy giữa hai người chắc chắn xảy ra chuyện gì đó có thể trở thành bước ngoặt, nếu không quan hệ giữa hai người sẽ không trở nên mập mờ nhanh chóng như vậy.

Bị chạm đúng chỗ ngứa, Chương Tự Chi mới bắt đầu kể đầu đuôi sự việc, kể lể mãi chuyện bỗng vòng đến bạn trai xem mắt của Lương Ninh Như.

Đương nhiên, Lâm Sinh bị anh ta chê bai, bỡn cợt.

Cố Tư nghe xong cũng sửng sốt: “Sao lại có người đàn ông như vậy trên đời cơ chứ? Anh ta hành xử như vậy mà vẫn cảm thấy lỗi không phải của mình sao?”

Thực ra, cả hai đã chia tay sau khi bạn gái cũ của Lâm Sinh dính bầu và phá thai.

Cố Tư không quan tâm lắm.

Trong xã hội ngày nay, tình yêu đã trở thành đồ ăn nhanh, không có cách nào hoàn toàn tránh khỏi loại chuyện này, nhưng cuối cùng bởi vì giá cô dâu sụp đổ, Lâm Sinh cũng không cảm thấy sau đó mình đã làm quá nhiều chuyện khiến Cố Tư hơi mệt một chút.

Một cô gái đã phó thác ba năm thanh xuân của mình cho anh. Cuối cùng, thứ người con gái ấy nhận được lại là thái độ lạnh lùng đến mất nhân tính của anh ta.

Sau đó Cố Tư lại nghĩ đến Trì Uyên.

Cô nhìn Trì Uyên: “Trông anh thật là cặn bã, không kém tên đàn ông kia là bao.”

Trì Uyên cười: “Chẳng phải đã nói sẽ không nhắc đến chuyện cũ của anh sao? Em à, nghĩ đến những ngày tháng khốn nạn đó, anh thật sự muốn quay về tát cho mình hai bạt tai.” Khi Trì Uyên nói lời này, Chương Tự Chi ở bên cạnh gật đầu, “Có lúc nghĩ đến mình trước đây là ai, đã làm những gì, thực sự muốn đi lên tát chính mình hai lần.”

Lương Ninh Như nhướng mày nhìn anh: “Chẳng hạn, như lúc nào, anh nghĩ anh nên tát bản thân mình giai đoạn nào?”

Chương Tự Chi thực sự nghiêm túc trả lời lời của Lương Ninh Như, “Tôi cảm thấy trước đây tôi hơi vô dụng trước mặt em, tôi nên cố gắng chống lại ngay từ lần đầu lúc em đè tôi trên bàn. Để em có thể biết sự lợi hại của tôi, không đến nổi như bây giờ em toàn chửi mắng tôi, coi tôi không ra cái gì.”

Cố Tư ở bên cạnh cau mày, chuyện này sao có thể nói ra như vậy, sao lại thay đổi?
Chương Tự Chi và Lương Ninh Như tự nhiên dùng bữa trong nhà tổ của gia đình họ Trì.

Lần này bà nội của Trì Uyên đã đi tham gia tiệc tối nên không có nhà, bữa tối đã được chuẩn bị xong xuôi bày biện gọn gàng trên bàn ăn, tất nhiên bữa tối hôm nay chỉ có bốn người họ.

Không có bà cụ Trì, Lương Ninh Như cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Họ nói về một số điều nhỏ nhặt trong cuộc sống trong bữa ăn, bầu không khí trong suốt thời gian ăn tối lúc nào cũng vui vẻ.

Sau bữa ăn, Chương Tự Chi không thể ở lại quá lâu với Lương Ninh Như, thấy thời gian cũng đã suýt soát, anh ấy đứng dậy chào tạm biệt và ra về.

Cố Tư và Trì Uyên hộ tống họ đến bãi đậu xe và nhìn chiếc xe của họ rời đi.

Sau đó hai người nắm tay nhau đi về phía tòa nhà chính.

Chỉ là, hai người họ vừa đi được một đoạn đã nhìn thấy bà hai từ phía vườn hoa bên kia đi tới.

Cố Tư vẫn không nói năng gì, mối quan hệ giữa cô ấy và bà hai có chút không thể giống với trước đây được nữa.

Không ai có thể nhìn đối phương một cách thuận mắt nữa.

Nhưng Trì Uyênvẫn lên tiếng chào: “Thím hai!” Bà hai nhìn thấy hai người họ, vẻ mặt có chút ngưng trọng, nhưng cũng gật đầu: “Các ngươi vừa ăn xong đấy hả?”

Trì Uyên nói: “Muộn như vậy, thím còn muốn đi đâu vậy? Thím chuẩn bị ra ngoài sao? ”

Bà hai tỏ vẻ hơi khó chịu nhưng vẫn trả lời Trì Uyên: “ Hôm nay Trì Cảnh tăng ca, tôi sẽ mang cho nó chút đồ ăn gì đó để lót dạ.” Trì Uyên hiểu ngay, không nói thêm gì nữa, cùng Cố Tư trở về tòa nhà chính.

Anh hiểu rằng, thật ra, Trì Cảnh hôm nay không hề phải làm thêm giờ, chỉ là nó không muốn về nhà mà thôi.

Khi còn ở công ty, Trì Uyên đã gặp phải Trì Cảnh, Trì Cảnh dở khóc dở cười.

Trước đây, Trì Cảnh là một người sống rất nghiêm túc, cuộc sống của nó lúc nào cũng tuân theo quy tắc.

Nhưng cuộc sống của nó bây giơ đã không còn như trước nữa, tính cách cũng đã trầm lặng hơn xưa.

Trì Uyên không có cách nào để khuyên bảo Trì Cảnh cả, bởi vì Cố Tư của anh ít nhiều cũng có liên quan đến chuyện này.

Khi cả hai quay trở lại tòa nhà chính, Cố Tư lên lầu và quay trở lại phòng ngủ.

Trì Uyên trở về phòng làm việc xử lí công chuyện, công ty có chuyện cần giải quyết.

Gần đây, anh ấy đã cố gắng hết sức để giao mọi công việc trong tay lại cho cấp dưới, bụng của Cố Tư ngày càng lớn, anh ấy muốn ở bên cạnh hai mẹ con cô ấy nhiều hơn bây giờ.

Bên kia, Cố Tư trở về phòng, lấy điện thoại di động kiểm tra kết quả chương trình của Ninh Tôn hiện tại.

Hôm trước cô ấy đã xem qua, và có vẻ như hôm nay sẽ có kết quả chương trình mà Ninh Tôn tham dự.

Cố Tư ngồi trên giường, tìm một vị trí thoải mái để xem điện thoại di động của mình, sau khi cô vừa ổn định chỗ ngồi và xem chương trình được một chút, anh chàng nhỏ trong bụng cô lại bắt đầu đá.

Anh bạn nhỏ này mỗi buổi tối thường vào đúng giờ này sẽ bắt đầu quậy phá như muốn mở cả một cuộc thi nhảy trong bụng cô.

Cố Tư ấn tay lên bụng mình, cảm nhận được điều đó rồi cười nói: “Ngoan nào, ra ngoài rồi mẹ cho con đá thoải mái nhé.”

Anh bạn nhỏ nhảy một hồi thì nó hoàn toàn dừng lại.

Cố Tư sờ bụng rồi lại nhìn xuống điện thoại, muốn xem Ninh Tôn đoạt chức vô địch trong buổi truyền hình trực tiếp.

Kết quả là cô ấy đã ngủ quên mất khi ngồi xem chương trình.

Gần đây cô ấy ngủ rất ngon, thỉnh thoảng trò chuyện với Trì Uyên, cô ấy có thể ngủ gật trong lúc trò chuyện.

Trì Uyên cũng không giải quyết công việc quá lâu, chỉ ít phút sau, anh đã quay lại mở cửa nói với Cố Tư: “Hai ngày nay anh đang bàn giao công việc lại cho cấp dưới rồi, sau đó anh sẽ tập trung ở nhà với em.”

Trì Uyên hơi ngạc nhiên vì không nghe thấy câu trả lời, rõ ràng tiếng điện thoại vẫn đang phát cơ mà nhỉ, anh nhìn lên và thấy Cố Tư đã ngủ gục trên đầu giường.

Trì Uyên mỉm cười, nhẹ nhàng nhón gót bước tới, cất điện thoại đi trước, sau đó điều chỉnh tư thế nằm của Cố Tư cho thoải mái nhất có thể.

Cố Tư trở mình và trong miệng vẫn lầm bầm cổ vũ cho Ninh Tôn, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Trì Uyên đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của cô, ánh mắt đầy dịu dàng.

Anh lấy đồ ngủ đi tắm gội, sau khi tắm xong, suy nghĩ một chút lại đi lấy nước lau tay và mặt cho Cố Tư.

Khi anh đang lau tay, Cố Tư mơ màng tỉnh dậy, nhưng cô ấy không thể nào thoát khỏi cơn buồn ngủ của chính mình, không biết nhớ đến chuyện gì lại thốt ra một câu: “Giá như lúc trước anh cũng đối xử với em như bây giờ thì tốt biết bao…”

Trì Uyên nói: “Anh cũng rất hối hận! ”

Anh cũng hối hận vì sao trước đây mình không đối xử tốt với cô gái trước mặt.

Vì cái gì mà anh có thể không trân quý một bảo bối như vậy?

Tại sao khi đó lại bỏ rơi cô ấy một mình?

Tại sao lại làm cô ấy tổn thương chỉ vì cái suy nghĩ đạo đức giả ngu ngốc của anh?

Sau khi lau người cho Cố Tư, anh lại giúp cô thay đồ ngủ, sau đó Trì Uyên mới tắt đèn và nằm xuống.

Cố Tư trở mình và ôm anh thật chặt.

Trì Uyên nhắm mắt nhưng không ngủ được.

Anh nhớ tới hôm nay đã gặp bà hai, vì vậy từ lúc đi trên đường trở lại nhà chính đến bây giờ trong đầu anh luôn miên man nghĩ về Trì Cảnh.

Trì Cảnh gặp anh ở công ty vài ngày trước và đã hỏi anh một câu.

Đó không phải là bất kỳ câu hỏi nhắm vào mục đích nhất định, cậu ta chỉ hỏi xem bây giờ anh có thực sự cảm thấy hạnh phúc hay không?

Loại câu hỏi này Trì Uyên rất khó trả lời.

Cuộc sống hiện tại của anh không thể gói gọn trong hai từ: hạnh phúc.

Những ngày tháng này, mỗi ngày, anh đều rất muốn đi làm và mong chờ tan sở, anh sống có mục tiêu, cuộc sống của anh nhiều màu sắc hơn trước, hạnh phúc ở đây, hai từ đơn giản này có thể diễn đạt một cách toàn diện.

Sau đó Trì Cảnh lại nói: “Nếu anh cảm thấy hạnh phúc, vậy thì em thực sự phải cảm ơn anh.”

Trì Uyên không phản bác lại câu nói này của Trì Cảnh.

Nếu suy nghĩ này khiến cậu ấy cảm thấy tốt hơn, thì anh cũng sẽ nghĩ như vậy.

Nhưng Trì Uyên cảm thấy cái gọi là hạnh phúc của mình là do chính mình giành được.

Trước đây, Cố Tư cũng đã từng từ bỏ anh ta, nhưng anh mới là người mặt dày mày dạn bám theo cô không buông khiến cô cười tươi rạng rỡ quay về bên anh.

Đó là do anh cố gắng, không hề nhờ bất cứ sự thành toàn, nhượng bộ của ai cả.

Khi hai người ôm nhau ngủ đến nửa đêm, Cố Tư đột nhiên rên rỉ.

Trì Uyên giật mình tỉnh dậy.

Anh nhanh chóng ngồi dậy, hỏi Cố Tư: “Sao vậy?”

Cố Tư không buồn mở mắt : “Em lại bị chuột rút ở chân.”

Trì Uyên nhanh chóng ngồi dậy: “Em đau ở chân nào, bó lại đây, anh sẽ xoa cho em!”

Cố Tư hơi bối rối, nhưng cô vẫn đưa cái chân bị chuột rút của mình về phía Trì Uyên.

Trì Uyên ngồi trên giường xoa xoa chân cho cô.

Có lẽ vì quá thoải mái, một lúc sau Cố Tư lại chìm vào giấc ngủ.

Thấy cô lại an giấc, Trì Uyên chưa dừng lại ngay mà tiếp tục ngồi xoa xoa một hồi.

Cuối cùng, khi thấy Cố Tư không còn vì khó chịu mà trằn trọc nữa, anh mới đi tới đắp chăn cho cô.

Cố Tư vươn tay ôm lấy cổ Trì Uyên, nhướn người về phía cổ anh, rồi thiếp đi.

Trì Uyên không kìm được, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi Cố Tư.

Cô ấy luôn có thể chạm vào phần mềm mại nhất trong trái tim của anh.

Nửa đêm về sáng, Trì Uyên không ngủ nhiều, luôn sợ Cố Tư đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Cố Tư vẫn luôn ngủ mê mệt ngon lành cho đến khi cô tỉnh dậy vào buổi sáng.

Cố Tư co người lại, chiếc chăn bông to bự che đi nửa đầu, không thể nhìn rõ đường nét của chiếc bụng đã nhô cao của cô ấy, nhìn ở hoàn canh như vậy, chẳng ai có thể tin rằng cô gái đang vùi mình trong chăn kia đang chuẩn bị lên chức mẹ.

Bộ dạng khi ngủ cô không hề có chút nào phòng bị, thật khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Nó khiến Trì Uyên nhớ lại cảnh nhìn thấy Cố Tư vào sáng hôm sau sau đám cưới.

Đêm hôm trước, cô gái nhỏ có thể vì chưa thích nghi được nên rất mệt mỏi sau khi vừa trải qua một ngày tổ chức hôn lễ cực kỳ mệt mỏi, cho nên mãi đến nửa đêm cô mới chìm vào giấc ngủ.

Vì vậy, Cố Tư cũng có bộ dạng trông y hệt như thế này vào sáng hôm sau, người cô thu nhỏ trong chiếc chăn bông to sụ, thân người cong lên.

Trì Uyên đột nhiên dừng lại khi anh đang chuẩn bị muốn đi vào phòng tắm.

Anh đứng lại bên giường, nhìn xuống cô gái nhỏ bé ngủ không biết trời đâu đất đâu của mình.

Nếu cô sinh ra một em bé gái giống y hệt như thế này thì không biết hạnh phúc sẽ như thế nào.

Lúc Cố Tư tỉnh dậy đã là gần trưa.

Hiện tại cô vẫn cảm thấy cơ chân của cô hơi nhức, cõ lẽ là di chứng của lần bị chuột rút hôm qua.

Cô đưa tay lên đập nhẹ vào chân, sau đó quay đầu lại nhìn thấy một tờ giấy nhắn trên bàn cạnh giường.

Trì Uyên đã đi làm.

Tuổi nào rồi vẫn viết ghi chú cơ chứ .

Cố Tư cười phá lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom