• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (45 Viewers)

  • Chương 656-660

Một hồi lâu sau Lâm Sinh cũng chưa đáp lại.

Lương Ninh Như cuối cùng nhìn anh ta, “Tôi muốn biết đáp án. Phải nghe đáp án từ miệng người khác còn không bằng chính miệng anh nói cho tôi nghe thì tốt hơn đấy.”

Suy nghĩ một chút rồi Lương Ninh Như lại bổ sung thêm một câu, “Tôi tin tưởng với cách sống của anh thì anh sẽ không nói dối tôi đâu.”

Lâm Sinh chậm rãi thở ra một hơi, “Những chuyện em hỏi thăm ra đều là thật. Còn về lý do chia tay là bởi vì tiền. Nhà bọn họ yêu cầu lễ hỏi khá cao, nhà bọn anh không đủ sức.”

Lương Ninh Như gật đầu, “Vậy anh có thể thuận tiện nói cho tôi biết tiền lễ hỏi cao bao nhiêu không?”

Lâm Sinh lại không nói được lời nào nữa.

Nói thật ra thì bên nhà gái cũng chưa hét giá trên trời yêu cầu tiền lễ hỏi quá cao.

Là do những người trong gia đình anh ta không muốn đưa từng ấy tiền thôi.

Cô gái kia đã ở bên cạnh anh ta ba năm, lần đầu tiên của cô ta cũng là trao hết cho anh ta. Nhà anh ta cảm thấy người kia cũng đã theo anh ta suốt ba năm nên có lẽ cô ta cũng không thể chạy mất được, không cần phải tiêu nhiều tiền lễ hỏi đến thế.

Lâm Sinh không thể nói ra những lời này được.

Anh ta cũng chỉ có thể im lặng.

Lương Ninh Như bật cười, “Anh không nói, là bởi vì không nói ra được sao?”

Lâm Sinh nhìn chằm chằm vào Lương Ninh Như, môi anh ta di chuyển một hồi lâu nhưng cuối cùng anh ta cũng không nói lời nào.

Thật ra thái độ của Lương Ninh Như rất bình tĩnh, cô ta cũng không cảm thấy cái gọi là tức giận hay phẫn nộ gì cả.

Cô ta nói, “Khi tôi biết những chuyện này, thực ra tôi cũng đang nghĩ, có lẽ nếu gặp ba mẹ anh thì cuối cùng tôi cũng sẽ bị giống như bạn gái cũ của anh thôi. Tôi không biết tiêu chuẩn lấy vợ của nhà anh như thế nào nhưng tôi rất sợ. Tôi sợ đến cuối cùng nhà anh lại ra giá cho tôi rất thấp.”

Lâm Sinh vội vàng nói, “Sẽ không đâu. Ba mẹ anh nghe anh kể về em xong bọn họ đều rất thích.”

Lương Ninh Như cong khóe miệng, “Chắc là ba mẹ anh lúc đầu cũng rất thích bạn gái cũ của anh đúng không?”

Nếu bọn họ không thích thì làm sao có thể để hai người yêu nhau đến tận ba năm được cơ chứ?

Mà đến cuối cùng không phải là bọn họ cũng bởi vì không hài lòng với điều kiện hoặc là nói khả năng của nhà gái mà bắt Lâm Sinh chia tay với cô ta sao?

Lương Ninh Như sau đó lập tức lại hỏi tiếp, “Anh còn thích bạn gái cũ không? Tôi muốn nghe sự thật.”

Lâm Sinh thở dài một hơi, lần này thì anh ta chịu nói rồi, “Tình cảm ba năm, em nói anh nên nói như thế nào đây?”

Lương Ninh Như bật cười ra tiếng, “Ba năm tình cảm nhưng cuối cùng anh vẫn bỏ rơi cô ấy.”

Sắc mặt Lâm Sinh tái nhợt, “Anh…”

Lương Ninh Như giơ tay ra hiệu cho anh ta biết anh ta không cần phải nói gì cả. Cô ta thở dài một hơi, “Được rồi, tôi đã biết tất cả những gì tôi muốn biết, tôi nghĩ có lẽ anh cũng đã hiểu ý tôi rồi. Vậy tôi đi trước đây.”

Cô ta thực sự rất thẳng thắn. Sau khi nghe được những chuyện cô ta muốn biết, nói ra những chuyện cô ta muốn nói thì không dây dưa dây cà gì mà đi thẳng ra khỏi đó.

Lâm Sinh đứng ở cửa nhìn Lương Ninh Như rời đi, anh ta không nói được lời nào để giữ cô ta lại.

Lương Ninh Như đi đến bên cạnh xe của Chương Tự Chi rồi mở cửa xe.

Lâm Sinh đứng ở bên kia lập tức sửng sốt.

Anh ta nhận ra chiếc xe này của Chương Tự Chi, lúc trước anh ta đã thấy nó dưới lầu nhà Lương Ninh Như.

Vì vậy, anh ta chạy nhanh đến, “Em đến đây để nói với anh những chuyện đó là bởi vì người đàn ông này sao?”

Lương Ninh Như mới lên xe được nửa người, cô ta nghe được anh ta nói như vậy thì lại đứng lên.

Lương Ninh Như cau mày, “Anh có ý gì vậy?”

Lâm Sinh hơi cúi người nhìn qua cửa sổ xe đang mở, anh ta nhìn Chương Tự Chi đang ngồi trong xe rồi nói, “Anh thật sự đang ở đây.”

Chương Tự Chi mỉm cười lắc tay với Lâm Sinh, “Xin chào.”

Anh ta làm như vậy thực sự đã khiến cho Lâm Sinh tức giận đến phát điên.

Lâm Sinh lại nhìn Lương Ninh Như, “Cho nên bởi vì người đàn ông này mà em mới đến tìm anh đúng không?”

Vẻ mặt của Lương Ninh Như không hề thay đổi, “Vậy anh lại nói cho tôi biết những lời tôi hỏi anh lúc nãy đều là giả sao? Tất cả mọi chuyện đều là thật vậy thì tôi vì ai có còn quan trọng như vậy nữa không?”

Lâm Sinh bị cô ta hỏi lại đến nghẹn không nói ra lời.

Lương Ninh Như nhìn Lâm Sinh, giọng điệu trở nên có chút bất đắc dĩ, “Mỗi lần xảy ra chuyện gì anh đừng có đùn đẩy trách nhiệm cho người khác như vậy nữa, anh cũng phải nghĩ xem trong toàn bộ sự việc anh đã đóng vai trò gì mà lại dẫn đến kết quả như vậy. Lâm Sinh, chỉ cần xem ở chuyện anh vứt bỏ người bạn gái cũ phải phá thai vì anh thì anh đã không phải là người mà tôi muốn tìm rồi.”

Nói xong câu này Lương Ninh Như liền khom người vào trong xe.

Chương Tự Chi hoàn toàn làm lơ Lâm Sinh, anh ta khởi động xe và lái ra ngoài.

Trên đường về, cả hai người đều không nói tiếng nào mãi cho đến khi xe chạy vào cửa thôn.

Chương Tự Chi nhìn những người dân làng thỉnh thoảng đi qua đường sau đó nói, “Có phải là cảm thấy rất khó chịu không?”

Lương Ninh Như a một tiếng, lúc này cô ta mới giật mình lấy lại tinh thần, “Anh nói cái gì?”

Rõ ràng là cô ta hoàn toàn không nghe thấy lời của Chương Tự Chi nói vừa rồi.

Chương Tự Chi cười, “Tôi muốn hỏi em, em nói hết với anh ta rồi sao?”

Lương Ninh Như cau mày, “Xem như là vậy.”

Cô ta cảm thấy sau cuộc nói chuyện hôm nay, cô ta cũng đã nói cho người kia biết tất cả những suy nghĩ của mình rồi.

Lâm Sinh là một người hiểu chuyện cho nên chắc là anh ta sẽ biết sau đó anh ta phải làm như thế nào.

Xe chạy đến trước cửa nhà Lương Ninh Như thì dừng lại. Lúc này bọn họ mới phát hiện ra trong sân nhà Lương Ninh Như đã có hàng xóm qua tới.

Chương Tự Chi không biết tại sao những người này lại đến nhưng trong lòng Lương Ninh Như lại biết rất rõ ràng.

Chắc chắn là do hôm nay bọn họ nhìn thấy cô ta ngồi trong xe của Chương Tự Chi đi đi về về nên tò mò muốn qua hỏi xem một chút đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra.

Những người này cũng thật là, chuyện trong nhà còn lo không xong vậy mà mỗi ngày còn có thời gian đi hóng hớt chuyện của nhà người khác nữa.

Cũng không thấy bọn họ cảm thấy mệt mỏi nữa.

Những người đó vốn dĩ đang đứng trong sân nói chuyện với bà Lương nhưng khi nhìn thấy Chương Tự Chi và Lương Ninh Như trở lại, bọn họ đều nở nụ cười tủm tỉm bước tới cổng, “Ây dà, Tiểu Như, đây là ai vậy? Sao lại mang người ta về nhà vậy? Là bạn sao?”

“Đúng vậy đấy, thím thấy cậu ấy lái xe chở cháu ra ngoài dạo một vòng rồi về, xe của bạn cháu nhìn cũng xịn thật đấy.”

“Bạn gì vậy? Chàng trai trẻ nhìn qua cũng không tệ đâu.”

……….

Lương Ninh Như mím môi nhìn mẹ mình.

Bà Lương cũng tỏ vẻ bất lực.

Người dân và hàng xóm trong thôn đều như thế này cả.

Lương Ninh Như không thể nào lại nhăn mặt với những người lớn này được, cô ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười nói, “Thì cũng chỉ là bạn của cháu thôi ạ.”

Chương Tự Chi giỏi hơn cô ta trong việc xử lý các mối quan hệ cá nhân như thế này nhiều.

Rốt cuộc, anh ta đã nhìn thấy quá nhiều người thuộc đủ loại khác nhau.

Anh ta cũng đã từng gặp qua những người còn khó đối phó hơn cả những bà thím già này.

Những người này không phải là vấn đề gì cả.

Chương Tự Chi cười nồng nhiệt đi qua chào hỏi, “Ây dà, bác ạ, cháu và Tiểu Như là bạn của nhau, bạn rất thân đấy ạ. Hai người bọn cháu cũng quen biết nhiều năm rồi, cháu vẫn luôn muốn tới nhà cô ấy thăm một chút nhưng mãi tới tận bây giờ mới tìm được dịp ghé qua chơi đấy ạ.”

Ánh mắt Lương Ninh Như đảo qua, vẻ mặt cô ta nhìn Chương Tự Chi lại bắt đầu khó coi.

Chắc là cái tên khốn kiếp này lại bắt đầu muốn nói mấy câu làm cho người ta phải suy nghĩ lung tung rồi.

Lương Ninh Như vội vàng xen vào nói, “Mọi người đến lâu chưa ạ? Đã đến rồi sao lại không vào trong nhà ngồi mà đứng hết ngoài sân như thế này vậy ạ?”

Những người kia cười toe toét nói qua loa vài câu rồi từng người viện cớ đi về nhà. Sao bọn họ có thể thật sự vào trong nhà ngồi hóng chuyện tiếp được nữa chứ.

Lương Ninh Như đợi những người này đi hết mới thở phào nhẹ nhõm rồi quay người vào đi tìm ông Lương.

Cô ta cũng chủ yếu muốn nói chuyện với ông Lương về vấn đề giữa cô ta và Lâm Sinh thôi.

Ông Lương nghe xong thì cũng sững sờ ngơ ngác mất một lúc.

Người thôn quê suy nghĩ rất đơn giản. Ông ta cảm thấy làm cho con gái nhà người ta mang thai rồi cuối cùng lại vứt bỏ không phải là chuyện mà người thành thật có thể làm ra được.

Ông Lương chép miệng một cái, “Thì ra cậu ta là người như vậy.”

Lương Ninh Như gật đầu, “Cho nên con cảm thấy con và anh ta thật sự không thể tiếp tục nổi nữa.”

Ông Lương cũng không cảm thấy quyết định này của Lương Ninh Như là sai lầm, ông ta ừ một tiếng, “Như vậy cũng được. Người nhà như vậy thì cho dù con có gả qua đó người ta cũng chưa chắc đã đối xử tốt với con. Cũng may con biết được sớm vậy thì nhanh chóng kết thúc đi, chỗ người làm mai ba đi nói cho.”

Mặc dù ông Lương cả đời này chỉ là một người nông dân nhưng ông ta luôn biết đúng sai, biết phân thiện ác.
Ông Lương mời Chương Tự Chi ở lại ăn cơm tối, ông ta bảo vợ mình tối nay làm vài món ngon.

Lương Ninh Như cũng không định đuổi Chương Tự Chi đi, người ta đã đường xá xa xôi lái xe đưa cô ta về nhà một chuyến thì quả thực là nên mời anh ta ở lại ăn bữa cơm này.

Chỉ là vừa mới dọn ra bữa tối đặt ở trên bàn, bọn họ còn chưa kịp ngồi xuống mâm thì đã có người tới thăm.

Người tới lần này là người mai mối đã làm trung gian cho Lương Ninh Như và Lâm Sinh tìm hiểu nhau.

Người mai mối chắc là đã nghe Lâm Sinh kể qua chuyện Lương Ninh Như tìm anh ta nói chuyện. Có lẽ bọn họ cũng đoán ra ý định của Lương Ninh Như cho nên bà ta muốn tới đây lại khuyên thêm một chút.

Nhìn thấy người mai mối đã vào sân, bà Lương nhanh chóng chạy ra ngoài đón bà ta.

Hai người đứng trong sân nói vài câu, người mai mối kia lập tức bước vào gọi tên của Lương Ninh Như.

Lương Ninh Như không nhúc nhích chút nào, cô ta vẫn ngồi tại chỗ ở bên cạnh bàn.

Chương Tự Chi thì lại đứng lên đi qua đứng ở cửa phòng.

Người mai mối đang sải bước vào nhà thì đột nhiên nhìn thấy Chương Tự Chi đứng ở phía trước, bước chân của bà ta cũng ngay lập tức ngừng lại.

Ý cười trên mặt bà ta cũng biến mất một nửa, bà ta quay đầu nhìn bà Lương hỏi, “Người này là?”

Chương Tự Chi mở miệng nói trước bà Lương, “Tôi là bạn của Tiểu Như, tôi cũng quen Lâm Sinh.”

Bởi vì anh ta đã nói là anh ta cũng quen Lâm Sinh cho nên người mai mối lại không nghĩ đến chỗ khác mà chỉ à à hai tiếng rồi gật đầu.

Bà ta vừa đi vào trong nhà vừa nói với Lương Ninh Như, “Tiểu Như ơi, thím tới thăm cháu này.”

Lúc này Lương Ninh Như cuối cùng cũng phải đi ra.

Người mai mối đi qua ôm lấy cánh tay của Lương Ninh Như, “Đứa nhỏ này cũng thật là, sao lại suy nghĩ bốc đồng như vậy rồi? Có chuyện gì thì nói trước với thím một câu đã chứ.”

Lương Ninh Như không có biểu hiện gì đặc biệt, cô ta rút tay về, “Không có việc gì ạ.”

Người mai mối thở dài một hơi, bà ta bắt đầu nói chuyện giảng hòa.

Ý của bà ta nói là Lâm Sinh là một chàng trai tốt. Tình cảm lúc trước của anh ta cũng là do tuổi trẻ không biết gì mà gây nên lỗi lầm.

Trước khi đi xem mắt với Lương Ninh Như anh ta cũng đã xử lý sạch sẽ những chuyện kia của bản thân cả rồi.

Sau khi chia tay với bạn gái cũ, anh ta cũng không có bất kỳ liên lạc nào với người đó nữa.

Lúc trước khi chia tay cũng không phải cạn tình cạn nghĩa, anh ta vẫn có chi tiền ra bồi thường cho cô gái kia.

Người mai mối còn mô tả Lâm Sinh là một người có tình có nghĩa, biết nhớ tình cảm cũ.

Chương Tự Chi ở bên cạnh suýt thì văng tục bà ta.

Sao bà ta không biết ngượng mà nói ra những lời như vậy cơ chứ?

Nếu người bạn gái cũ kia là người thân của người mai mối này, bà ta còn có thể nói ra những lời này được sao?

Lương Ninh Như không nói gì cả, ông Lương đi từ trong nhà ra tới, ông ta xụ mặt nói, “Sao bà không nói cho chúng tôi biết cái cậu Lâm Sinh kia lúc trước có làm cho con gái nhà người khác mang thai hả? Cho dù như thế nào đi nữa thì bà cũng nên thông báo cho chúng tôi biết một tiếng về chuyện này mới đúng chứ? Chúng tôi cũng đều là nhà tử tế bình thường, muốn tìm con rể cũng là xem trọng nhân phẩm của người kia như thế nào. Bà giấu chuyện lớn như vậy không chịu nói là rốt cuộc đang ủ mưu gì vậy hả?”

Người mai mối ngay lập tức trở nên xấu hổ, bà ta vỗ đùi một cái, “Ôi trời ạ, ông anh nói lời này cũng thật là. Tôi có giấu diếm đâu chứ. Chuyện này cũng qua cả rồi, đâu cần phải cứ níu mãi không bỏ đúng không?”

Ông Lương lại không chịu bỏ qua cho bà ta chút nào, “Nếu con gái nhà bà đi lấy chồng mà gặp trúng nhà như vậy thì bà có gả không hả?”

Người mai mối bị lời này của ông ta nghẹn đến không biết nói gì cho phải.

Bà Lương không tiện nói mấy lời kia nhưng ông Lương lại không thấy ngượng nghịu chút nào.

Ông ta nói Lương Ninh Như là một cô gái biết giữ phép tắc, làm người sạch sẽ, đã chừng ấy tuổi đầu nhưng vẫn chưa có người bạn trai nào.

Đến việc vứt bỏ người bạn gái cũ đã mang thai cho anh ta Lâm Sinh còn làm được nữa là. Làm sao bọn họ có thể biết trước được anh ta sẽ đối xử với Lương Ninh Như như thế nào cơ chứ. Bà ta còn dám bảo anh ta nhớ tình cảm cũ, anh ta nhớ tình cảm cũ nào vậy?

Cô gái kia ở bên cạnh anh ta những ba năm nhưng anh ta đều có thể nhẹ nhàng vứt bỏ như vậy, rốt cuộc tình cảm cũ mà bà ta nói ở đâu chứ?

Còn nói cái gì mà anh ta dùng tiền bồi thường cô gái kia, anh ta cho được bao nhiêu nói ra một con số thử xem nào.

Sắc mặt người mai mối càng ngày càng xấu hổ.

Cuối cùng, ông Lương nhìn bà ta, “Tôi biết ý tưởng của bà là gì, có thể tác thành một đôi thành công bà có thể kiếm không ít tiền mai mối. Nhưng tôi nói cho bà biết, có tiền có thể kiếm được, có tiền bà không nên đụng vào, bà cũng không thể làm mấy việc trái với lương tâm được.”

Người mai mối lập tức không nhịn được nữa, bà ta xụ mặt, “Lời này của ông anh là có ý gì vậy chứ hả? Ý của ông là tôi đang lừa con gái nhà ông sao?”

Ông Lương xua tay, ông ta có chút không kiên nhẫn nói, “Có lừa hay không thì trong lòng bà tự khắc biết, đi đi, chuyện này không cần nói thêm nữa.”

Bà Lương đi tới kéo cánh tay ông Lương một chút, “Ba nó, có chuyện gì thì bình tĩnh nói cho tử tế, đừng nói như vậy.”

“Nói tử tế cái gì mà nói tử tế.” Ông Lương trừng mắt lên, “Bất kể tôi đi ra ngoài nói chuyện này với ai, bọn họ cũng không chiếm lý nổi.”

Sau đó ông ta nhìn người mai mối, “Bà có muốn chúng ta đi ra ngoài nói chuyện không, để cho bà con láng giềng qua nghe thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Ông ta nói như thế này làm cho người mai mối không nắm chắc nổi nữa.

Xung quanh đây toàn là hàng xóm láng giềng vùng này cả.

Những gì Lâm Sinh làm trước đây quả thực có chút không phải phép.

Dù cho bây giờ trai gái bên ngoài đều cởi mở, tự do mạnh dạn hơn trước kia rất nhiều .

Mấy người lớn bọn họ cũng hiểu chuyện như vậy nhưng nếu thật sự nói đến chuyện muốn tìm một người để thành gia lập nghiệp cưới vợ lấy chồng thì chưa chắc.

Bọn họ mà gặp phải tình huống như vậy thì vẫn sẽ tránh một chút.

Mà bà ta lại ở giữa giúp đỡ giấu diếm như mấy tên môi giới bất hợp pháp thì chắc chắn là không thể nào được rồi.

Nếu chuyện này bị công khai, việc làm ăn dắt mối của bà ta sau này chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Cho nên người mai mối vội vàng kêu lên vài tiếng rồi lại lẩm bà lẩm bẩm, “Nếu ông anh đã nói đến nước như vậy rồi thì chúng ta cũng không thể nói chuyện thêm được nữa. Được rồi, được rồi. Tôi có ý tốt mà mọi người không chịu nhận thì cũng đành thôi. Tôi đi qua nói với nhà họ Lâm nhà các ông không muốn tiếp tục nữa. Lần này không thể thành công kết thông gia có lẽ các ông cũng thành kết thù rồi.”

Ông Lương tức giận đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, “Tôi mà sợ bọn họ à. Có kết thù hay không ai thèm để ý bọn họ chứ.”

Chương Tự Chi ở bên cạnh cong khóe miệng suýt thì bật cười.

Ban đầu anh ta còn nghĩ anh ta cần phải tự mình ra tay giải quyết chuyện hôm nay mới được chứ, xem ra là anh ta suy nghĩ nhiều quá.

Chẳng qua ông Lương như thế này làm anh ta thật sự là càng nhìn càng hài lòng.

Tính tình ngay thẳng của Lương Ninh Như có lẽ là di truyền từ ba cô ta.

Ông ta nói đạo lý hay là tam quan của ông ta đều vô cùng thẳng thắn bộc trực.

Người mai mối cãi không lại chỉ có thể cằn nhằn càu nhàu rời đi.

Ông Lương tức quá phải đứng trong nhà mắng thêm mấy câu.

Lương Ninh Như đi qua kéo ông ta một chút, “Được rồi ba, đừng để bọn họ ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta, qua ăn thôi.”

Lúc này ông Lương mới bình tĩnh lại. Ông ta từ từ quay lại nhìn Chương Tự Chi, “Tiểu Chương à, làm cháu phải chê cười rồi. Nào, chúng ta đi ăn cơm trước.”

Chương Tự Chi cười nói, “Cháu lại cảm thấy bác làm như vậy là rất đúng, không thể để cho loại người này muốn làm gì thì làm được.”

Nếu là với tính tình trước kia của Chương Tự Chi, anh ta mà đụng phải loại người ăn nói lấy cớ lung tung như vậy thì anh ta đã sớm nhảy xổ vào đánh nhau luôn rồi.

Mấy người cùng nhau đi vào bàn ăn rồi ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

Lúc ăn cơm ông Lương lại nhịn không được nói một chút về Lâm Sinh.

Ông ta nói ông ta không thích cũng không ghét Lâm Sinh. Lúc trước chỉ là ông ta thấy anh ta rất trung thực, ông ta cảm thấy Lương Ninh Như kết hôn với anh ta thì sẽ không phải chịu khổ gì. Ai mà ngờ được bây giờ lại lòi ra vẻ trung thực này cũng chỉ là bề ngoài.

Chương Tự Chi mím môi mang theo ý cười, anh ta liếc Lương Ninh Như một cái, “Đúng vậy ạ, không thể chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá một người được. Người có bề ngoài là người tốt nhưng cũng chưa hẳn là thật sự tốt, người có bề ngoài là người xấu lại cũng chưa hẳn là hoàn toàn xấu.”

Lời này có ẩn ý, sao Lương Ninh có thể nghe không hiểu được cơ chứ.

Cô thừa lúc không ai để ý trừng Chương Tự Chi một chút.

Chương Tự Chi bật cười ra tiếng, anh ta khẽ lắc đầu.

Lúc ăn cơm tối Chương Tự Chi có uống với ông Lương hai ly rượu.

Lương Ninh Như ở bên cạnh kêu lên, “Lát nữa anh còn phải lái xe đấy.”

Chương Tự Chi còn chưa nói cái gì, ông Lương đã mở miệng trước, “Lái xe cái gì mà lái xe, đều muộn như vậy rồi lái về đến nhà thì mấy giờ rồi chứ? Về được đến nhà thì trời đã tối đen rồi đấy chứ. Tối nay cháu cứ ở lại đây, trong nhà vẫn còn phòng trống.”
Chương Tự Chi ngay lập tức liền nâng ly lên, “Bác Lương, nào, cháu kính bác một ly.”

Ông Lương bật cười ha ha, ông ta cũng nâng ly rượu lên cụng ly, “Tiểu Chương này ấy à, thật sự là càng nhìn càng hài lòng mà.”

Lương Ninh Như ở bên cạnh có chút bất đắc dĩ, cô ta dứt khoát không nói lời nào.

Trái lại bà Lương lại nhìn Chương Tự Chi một chút rồi lại nhìn Lương Ninh Như, bà ta thu liễm ánh mắt như suy nghĩ gì.

Không khí của bữa ăn này cũng khá tốt.

Đến lúc cuối bữa ăn, ông Lương cũng đã gần như quên mất mấy chuyện liên quan đến cái tên Lâm Sinh này.

Ông ta nhắc đến công việc trước đây của Lương Ninh Như. Ông ta nói có một lần cô ta chấp hành nhiệm vụ mà người bên kia có cầm vũ khí, lúc đó cô ta đã bị bắn một phát vào đùi.

Bác sĩ nói vết thương rất gần với động mạch chủ, tình hình lúc đó rất hung hiểm.

Lần đó ông ta cũng bị dọa sốc hông.

Ông ta cũng chỉ có một cô con gái duy nhất như vậy thôi, nếu mà cô ta bị hy sinh vì nhiệm vụ thì có lẽ ông ta sẽ không còn hy vọng gì vào cuộc sống này nữa.

Chương Tự Chi quay đầu nhìn Lương Ninh Như một chút. Lương Ninh Như đã ăn cơm xong, cô ta chỉ đang ngồi bên cạnh chờ mọi người ăn xong.

Anh ta mím môi, “Cháu cũng không biết trước đây cô ấy liều mạng như vậy.”

Lương Ninh Như giương mắt nhìn anh ta một chút như thể muốn nói anh biết cái quái gì đâu.

Sau đó ông Lương còn nói về chuyện lớn cả đời người của Lương Ninh Như.

Ông ta nói bởi vì công việc mà Lương Ninh Như kéo dài mãi cho đến hiện tại cũng chưa thể ổn định cuộc sống, thực ra cái tuổi này mà đi xem mắt thì cũng không kiếm được người nào cho tử tế nữa.

Trước kia không phải ông ta không nghĩ tới chuyện tìm bạn trai cho Lương Ninh Như.

Nhưng mấy người đó vừa mới nghe được cô ta làm nghề nguy hiểm như vậy thì bọn họ đều tỏ vẻ lo lắng không yên rồi từ chối hết.

Bây giờ rốt cuộc cô ta cũng chuyển nghề nhưng lại bởi vì tuổi hơi lớn mà cũng bị từ chối nhiều lần.

Ông Lương thở dài một hơi, “Đường tình duyên của con gái tôi đời này trắc trở quá.”

Chương Tự Chi dựa lưng vào ghế ngồi, anh ta quay đầu nhìn Lương Ninh Như. Có thể là do tác dụng của rượu, ánh mắt anh ta trông vô cùng dịu dàng lưu luyến, “Cũng không hẳn là vậy, có lẽ là duyên tới hơi chậm thôi ạ.”

Ông Lương không phát hiện được nhiều chuyện như vậy nhưng bà Lương đều nhìn thấu tất cả.

Mặt của Lương Ninh Như hơi đỏ, cô ta khẽ ho mấy tiếng, “Sao hai người lại ăn lâu như vậy chứ? Con buồn ngủ lắm rồi đây này. Hai người mà không ăn xong nữa là con đi ngủ luôn đấy.”

Ông Lương xua tay, “Đi đi, đi đi. Ba nói chuyện với Tiểu Chương thêm một lúc nữa đã.”

Lương Ninh Như thật sự đứng lên, cô ta xoay người đi ra ngoài trở về phòng.

Nhà ở nông thôn thường lớn hơn một chút, vừa lúc nhà cô ta còn một phòng trống.

Lương Ninh Như suy nghĩ một chút rồi lại xoay người đi đến phòng trống đó dọn giường cho Chương Tự Chi.

Cô ta vừa mới sửa sang xong quay đầu lại định đi ra ngoài thì lại phát hiện bà Lương đang đứng sừng sững ở cửa.

Lương Ninh Như chớp mắt rồi nói, “Mẹ, sao mẹ không làm ra tiếng gì cả vậy, mẹ làm con giật cả mình.”

Bà Lương đi qua hạ giọng thấp xuống “Con nói thật cho mẹ biết đi, con và Tiểu Chương kia rốt cuộc có quan hệ như thế nào, cậu ta thích con phải không?”

Lương Ninh Như vội vàng nắm tóc, cô ta cảm thấy vô cùng chột dạ, “Anh ta cũng chưa nói rõ nữa, chắc là không phải đâu. Mẹ cũng đừng đoán mò lung tung nữa, lỡ như không phải cái thì xấu hổ chết mất.”

Bà Lương thiếu điều muốn mở não cô ta ra xem trong đó có gì, bà ta trợn mắt, “Con nhìn lại con xem thử kìa, mẹ còn có thể nhìn ra nữa là, như vậy mà con cũng không nhận ra sao?”

Bà ta quay đầu nhìn về phía bàn ăn một chút, sau đó lại quay qua nói với cô ta, “Con quen biết cậu ta bao lâu rồi? Con có hiểu rõ nhân phẩm của cậu ta không hả? Đừng có mà lại gặp phải một tên như Lâm Sinh nữa đấy.”

Lương Ninh Như không biết nên nói như thế nào mới đúng. Cô ta quen biết Chương Tự Chi cũng lâu rồi, cũng xem như hiểu anh ta, trước đây anh ta cũng phải là người tốt lành gì.

Nếu phải so sánh anh ta với Lâm Sinh thì cô ta cảm thấy Chương Tự Chi có lẽ càng nguy hiểm hơn Lâm Sinh một chút.

Chương Tự Chi không phải là người hành động theo lẽ thường, hơn nữa trong nhà anh ta cũng có tiền có thế. Nếu anh ta muốn làm chuyện xấu thì cũng không cần biết kiêng kỵ cái gì, anh ta càng có khả năng cao làm chuyện gì đó không đàng hoàng hơn.

Nhưng Lương Ninh Như lại mở miệng ra nói, “Anh ta tốt hơn Lâm Sinh nhiều, lúc trước anh ta có bạn gái mà có lẽ còn chưa nắm tay con nhà người ta lần nào nữa là.”

Bà Lương chớp mắt, “Thật như vậy sao? Vậy kiểu đàn ông như vậy hiếm thấy thật đấy.”

Lương Ninh Như hơi không được tự nhiên, cô ta ừ một tiếng, “Đúng là hiếm thấy.”

Bà Lương chép miệng, “Vậy con tự xem đi, chúng ta sẽ không phản đối đâu.”

Bà ta nói như vậy thì cũng gần như đã bày tỏ thái độ của bọn họ về chuyện này rồi.

Mặt của Lương Ninh Như càng đỏ hơn.

Cô ta không nói gì mà xoay người quay trở lại phòng của mình sau đó đóng cửa lại.

Nhưng cô ta vẫn luôn nghe tiếng ồn ở bên ngoài.

Chương Tự Chi và ông Lương thực sự uống liên tiếp không ngừng.

Bản thân ông Lương đã là người nghiện rượu, có lẽ là gặp được người hợp phách vừa lòng cho nên ông ta cũng không muốn kết thúc bữa ăn này nhanh như vậy.

Lương Ninh Như chờ một lúc lâu sau lại đứng dậy đi rửa mặt. Lúc cô ta rửa mặt xong quay về phòng lại nhìn về phía bên kia một chút.

Có lẽ Chương Tự Chi không ăn nữa, anh ta đang dựa lưng vào ghế ngồi nghe ông Lương nói lải nhải.

Anh ta mang một nụ cười nhẹ, nhìn qua anh ta cũng không có vẻ gì là mất kiên nhẫn cả.

Chương Tự Chi như vậy lại trông khác với những gì Lương Ninh Như đã biết trước đây.

Lương Ninh Như cũng nói không rõ vì sao trong lòng cô ta lại cảm thấy xao động.

Nhưng nếu bắt cô ta thừa nhận là bởi vì cô ta rung động với Chương Tự Chi thì cô ta tuyệt đối không chịu thừa nhận chuyện này.

Chương Tự Chi của lúc trước thật sự là tập hợp tất cả những gì cô ta thấy ghét nhất.

Làm sao cô ta có thể thích một người như vậy được cơ chứ?

Lương Ninh Như cứ như vậy nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.

Chẳng qua có lẽ bởi vì Chương Tự Chi ở đây nên cô ta cũng không ngủ sâu được, cô ta luôn vô tình chú ý đến tiếng động ở bên ngoài.

Cho nên lúc cửa phòng bị đẩy khẽ một chút cô ta đã ngay lập tức tỉnh lại, “Ai?”

Chương Tự Chi cười nói, “Là tôi.”

Lương Ninh Như lập tức ngồi dậy khỏi giường. Cô ta suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn đi qua mở cửa ra ngăn người đứng ngoài cửa, “Phòng của anh ở bên kia, tôi đã dọn xong cho anh luôn rồi, anh chỉ cần đi qua là được.”

Chương Tự Chi dựa luôn vào vách tường cạnh cửa, “Tôi không ngủ được.”

Lương Ninh Như nhìn ngoài trời một chút, đều nửa đêm nửa hôm rồi mà anh ta còn không ngủ được sao?

Cô ta cau mày, “Vừa rồi anh uống rượu giờ không thấy mệt à?”

Chương Tự Chi quay đầu nhìn cô ta, không che nổi ý cười trong mắt mình, “Không buồn ngủ, tôi chỉ muốn nói chuyện với em.”

Lương Ninh Như bị anh ta nhìn như vậy thì mặt lại bắt đầu đỏ lên.

Cô quay đầu lại nhìn phòng của ba mẹ một chút rồi hỏi, “Bọn họ ngủ cả rồi sao?”

Chương Tự Chi gật đầu, “Ừ, bác Lương uống hơi nhiều, vừa rời bàn là ngủ luôn rồi.”

Lương Ninh Như ngẩng đầu trừng anh ta một cái, “Ai bảo anh nói nhiều lời với ba tôi như vậy làm gì, anh kiếm cớ không uống nữa thì ba tôi sao có thể uống say đến như vậy được.”

Chương Tự Chi cười trầm thấp, “Đó là ba em mà. Tôi không làm gì được em thì đương nhiên tôi cũng không có cách nào để từ chối ông ấy rồi.”

Bây giờ anh ta nói chuyện cứ toàn thích nói mấy câu lấp lửng, mập mờ không rõ ý như thế này

Lương Ninh Như nuốt một ngụm nước bọt, cô ta đi về phía bên ngoài, “Vậy chúng ta đi trong sân rồi nói.”

Chương Tự Chi đút hai tay vào túi và đi theo cô ta ra ngoài.

Buổi tối ở nông thôn tương đối yên tĩnh, nhà nào cũng ngủ khá sớm.

Và cũng không có nhiều đèn neon lấp lánh, xung quanh chỉ toàn là bóng tối.

Hai người bọn họ ngồi trên ghế đặt ngoài sân.

Chương Tự Chi ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Cũng lâu rồi tôi chưa thấy qua sao.”

Trong ấn tượng của anh ta, bầu trời đầy sao dường như là thứ chỉ tồn tại trong thời thơ ấu.

Lương Ninh Như cũng ngẩng đầu nhìn một chút, “Ở trong thành phố đúng thật là rất ít thấy.”

Một lúc sau, Chương Tự Chi quay đầu nhìn Lương Ninh Như, ánh mắt anh ta rất nghiêm túc, “Em nói cho tôi một lời chắc chắn đi. Em và Lâm Sinh thật sự cứ như vậy mà kết thúc rồi đúng không?”
Trong bóng đêm không ai nhìn thấy gương mặt phiếm hồng của Lương Ninh Như.

Cô ta hừ một tiếng, “Liên quan gì đến anh à? Sao anh lại hỏi nhiều như vậy làm cái gì?”

“Sao lại không liên quan gì đến tôi chứ? Nếu như em độc thân vậy thì tôi cũng không phải lo lắng cái gì nữa rồi, nếu em không độc thân vậy thì tôi phải nghĩ cách để em quay lại làm một người độc thân.”

Lương Ninh Như mím môi, cô ta không biết nên nói cái gì cho phải.

Nếu mà hai người bọn họ cứ tiếp tục nói về chủ đề này thì câu chuyện sẽ đi về một nơi mà cô ta không chịu nổi mất.

Chương Tự Chi vẫn luôn nhìn cô ta, anh ta vẫn chưa chịu thu hồi ánh mắt của mình.

Anh ta cứ nhìn như vậy khiến cho Lương Ninh Như hoàn toàn không dám cử động.

Một lát sau, Chương Tự Chi suy nghĩ một lát rồi dời ghế dựa về phía Lương Ninh Như, “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc em có thích cái tên Lâm Sinh kia không vậy?”

Lương Ninh Như ngừng một chút, cô ta có thích Lâm Sinh không à, cô ta cũng không nói rõ ngay ra được.

Thật ra cô ta cũng không hiểu nhiều lắm về mấy chuyện kiểu như thế này.

Chương Tự Chi nghiêng người về phía Lương Ninh Như, càng ngày càng sát lại gần, “Hả? Tôi đang hỏi em đấy, sao em lại không nói gì nữa rồi?”

Giọng nói của anh ta càng ngày càng thấp, người anh ta cũng càng ngày càng gần.

Từ trước đến nay Lương Ninh Như cũng không hề biết Chương Tự Chi biết chọc gái như vậy.

Cô ta cứ tưởng là Chương Tự Chi cũng không hiểu gì về mấy chuyện tình cảm chứ.

Lương Ninh Như đứng lên ngay lập tức, “Anh nói chuyện thì cứ nói đi, dựa gần như vậy làm cái gì hả?”

Chương Tự Chi bật cười, anh ta ngồi lại ngay ngắn, “Em căng thẳng như vậy làm cái gì chứ? Ngồi xuống đi, vừa nãy tôi hỏi em nhưng em vẫn chưa trả lời kìa.”

Lương Ninh Như sửa sang lại quần áo một chút, cô ta kéo ghế của bản thân cách hơi xa Chương Tự Chi một chút.

Sau đó cô ta mới nói, “Tôi cũng không thấy tiếc nuối khi chia tay với anh ta nên có lẽ là không thích.”

Chương Tự Chi gật đầu, đột nhiên anh ta lại nói đến chuyện của chính mình, “Em như thế này thì có chút giống với lúc tôi chia tay với Từ Giai Ninh.”

Lương Ninh Như nghe anh ta nhắc đến Từ Giai Ninh là hơi để ý.

Cô ta quay đầu nhìn Chương Tự Chi, “Hai lần tôi thấy Từ Giai Ninh thật ra tôi có thể nhìn ra được cô ấy thật sự rất thích anh. Anh cứ chia tay với cô ấy như vậy nhất định cô ấy rất đau lòng.”

Chương Tự Chi cảm thấy cô ta có đau lòng hay không thì cũng không phải chuyện mà anh ta cần suy nghĩ.

Chẳng lẽ bởi vì người kia không muốn chia tay thì anh ta vẫn luôn phải nhẫn nhịn duy trì mối quan hệ đó sao?

Mà kiểu đau lòng này thì chỉ cần qua một khoảng thời gian là có thể chữa lành, cái này cũng đâu phải là bệnh vô phương cứu chữa gì đâu.

Lương Ninh Như thấy anh ta chỉ cười chứ không nói lời nào thì lại hỏi, “Lúc anh nói lời chia tay với cô ấy thì cô ấy phản ứng như thế nào? Cô ấy có đánh anh mắng anh gì không?”

Chương Tự Chi nở nụ cười, “Em nghĩ cô ấy là em à? Cũng chỉ có em mới dám đánh tôi mà.”

Nói xong, anh ta chống hai tay lên đùi rồi thở dài một hơi, “Lúc chia tay cô ấy hỏi tôi, người tôi thích có phải là em hay không?”

Lương Ninh Như đứng hình một chút rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt qua nơi khác.

Ban đầu Chương Tự Chi vẫn đang chờ Lương Ninh Như hỏi tiếp theo như thế nào nhưng chờ mãi cũng không nghe thấy Lương Ninh Như hỏi câu gì.

Chịu thôi, từ trước đến giờ cô ta luôn rất giỏi né tránh vấn đề.

Cho nên Chương Tự Chi tự biết mà nói tiếp, “Tôi thừa nhận chính là bởi vì tôi thích em mà tôi và cô ấy mới không thể tiếp tục chuyện tình cảm này được nữa. Tôi vốn nghĩ cho rằng hai người ở bên nhau thoải mái thì đó chính là thích, nhưng sau đó tôi lại phát hiện ra như vậy là không đúng.”

Chương Tự Chi ngẩng đầu nhìn trời, “Nói thật, em là người đối xử với tôi tệ nhất trong tất cả những người xung quanh tôi. Cho nên đến bây giờ tôi vẫn chưa thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa.”

Tình cảm thật sự không phải là thứ có thể dự đoán trước được.

Rõ ràng mỗi lần anh ta ở với Lương Ninh Như đều kết thúc bằng việc anh ta bị cô ta làm tức phát điên nhưng anh ta lại cứ thích xuất hiện trước mặt cô ta.

Ngay cả khi bị đánh, anh ta vẫn cảm thấy trong lòng rất thoải mái khi nhìn cô ta.

Đến tận bây giờ Chương Tự Chi cũng không nghĩ ra đây rốt cuộc là loại tâm lý gì vậy.

Lương Ninh Như bị mấy lời giống như tỏ tình này của Chương Tự Chi làm cho không biết nên phản ứng như thế nào.

Cô ta làm sao có thể nghĩ tới hai người bọn họ chỉ là ngồi ở đây tán gẫu đôi câu mà anh ta lại nói ra những điều này cơ chứ.

Như thế này thì làm sao cô ta có thể nói chuyện tiếp được nữa đây?

Thật ra Chương Tự Chi cũng không hy vọng gì nhiều vào việc Lương Ninh Như trả lời anh ta.

Trước đây anh ta cũng đã không ít lần bày tỏ những suy nghĩ trong lòng ra như thế này.

Có lẽ Lương Ninh Như cũng biết đến nhưng cô ta vẫn luôn né tránh chuyện này.

Bây giờ Chương Tự Chi cũng đã thấy quen rồi.

Anh ta nói những lời này cũng chỉ là theo thói quen bày tỏ chút cảm xúc của mình vậy thôi.

Lương Ninh Như ở bên cạnh mím môi, mặt cô ta cực kỳ nóng.

Cô ta cũng không biết bản thân đang rụt rè cái quái gì.

Thật ra lúc cô ta và Lâm Sinh xác định quan hệ, Lâm Sinh cũng đã nói mấy lời giống như tỏ tình như vậy rồi.

Anh ta nói lần đầu tiên vừa mới gặp cô ta anh ta đã thấy rất thích kiểu người như cô ta.

Anh ta nói cô ta là kiểu người mà anh ta muốn chung sống với nhau đến đầu bạc răng long.

Anh ta còn nói sau này anh ta sẽ chăm sóc cho cô ta và bao dung cô ta thật tốt, thật nhiều.

Khi đó cô ta nghe mấy câu này thì hình như cũng không có cảm giác gì muốn cảm động hay gì đó tương tự, không hiểu sao cô ta còn cảm thấy có chút sến sẩm và dối trá.

Nó hoàn toàn khác với cảm giác trong lòng cô ta lúc này.

Lương Ninh Như không muốn thừa nhận đây là cảm giác rung động.

Cô ta chỉ nghĩ cô ta đang xấu hổ mà thôi.

Bất kỳ một cô gái nào hay xấu hổ mà bị một người đàn ông tỏ tình trước mặt mọi người thì đương nhiên nhất định sẽ cảm thấy ngại ngùng rồi.

Cho nên cô ta quyết định trốn tránh đến cùng, cô ta không chịu nói một câu nào cả.

Hai người bọn họ ngồi ở bên ngoài im lặng được một lúc.

Cuối cùng Chương Tự Chi đứng lên trước, “Được rồi, trời cũng khuya rồi, em đi nghỉ ngơi đi.”

Lương Ninh Như đứng lên với anh ta và đi về phía phòng của bản thân.

Đợi đến lúc cô ta đi đến cửa phòng mình, Chương Tự Chi đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ vào vai cô ta hai cái, “Ngủ ngon.”

Cả người Lương Ninh Như cứng đờ, sau đó cô ta mới nói, “Ngủ ngon.”

Sau khi trở về phòng, cô ta thực sự không ngủ được nữa.

Cô ta nằm trên giường trằn trọc trở mình mãi không ngủ được, rồi còn thỉnh thoảng lại nghe ngóng tiếng động ở bên ngoài nữa.

Chẳng qua bên ngoài rất yên tĩnh, có lẽ Chương Tự Chi đã ngủ từ lâu rồi.

Anh ta uống nhiều rượu với ông Lương như vậy thì có lẽ anh ta cũng rất buồn ngủ.

Lương Ninh Như thở ra một hơi thật dài, cô ta cố gắng để bản thân không lại suy nghĩ lung tung nữa, cô ta nhắm mắt lại và khó khăn chìm vào giấc ngủ.

Cô ta cũng không ngủ được lâu lắm, trời vừa sáng là cô ta đã tỉnh dậy rồi.

Bà Lương thức dậy sớm, bà ta đang ở bên ngoài bắt đầu chuẩn bị nấu bữa sáng.

Lương Ninh Như ngồi dậy thì cảm thấy hơi nhức đầu, có lẽ là do tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt.

Cô ta phải ngồi trên giường một lát rồi mới đứng dậy đi rửa mặt, ai ngờ vừa ra khỏi phòng cô ta đã thấy ngay Chương Tự Chi cũng ra tới.

Lương Ninh Như cảm thấy rất bất ngờ, “Anh có thể ngủ thêm một chút. Hôm qua anh uống như vậy chắc chắn rất buồn ngủ.”

Chương Tự Chi nở nụ cười, “Không có việc gì, lần đầu tiên tới nhà em mà ngủ dậy muộn quá thì cũng không tốt lắm.”

Anh ta vậy mà có thể suy nghĩ chu đáo như vậy.

Hai người bọn họ cùng nhau ra sân rửa mặt, bà Dương nhìn thoáng qua rồi cười không nói gì.

Hai người vừa rửa mặt xong thì lại có người đến thăm, lần này không phải người mai mối tới mà là Lâm Sinh.

Lâm Sinh nhân lúc buổi sáng còn chưa phải đi làm chạy qua nhìn một chút.

Ai ngờ anh ta mới vừa đứng ở cổng trước sân liếc mắt một cái lại thấy ngay Lương Ninh Như và Chương Tự Chi đang đứng trong sân.

Chương Tự Chi đã ở lại đây qua đêm sao?

Trong lòng Lâm Sinh cảm thấy rất không thoải mái.

Lâm Sinh suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn nhấc chân bước qua, anh ta gọi một tiếng Tiểu Như.

Lương Ninh Như vừa thấy anh ta là lại cau mày.

Chủ yếu là cô ta lại nhớ tới mấy lời của người mai mối nói ngày hôm qua.

Người mai mối cũng biết nói đỡ cho anh ta thật, cái gì mà có tình có nghĩa nhớ tình cảm cũ chứ?

Nếu như bà ta không nói đỡ hết nước hết cái cho Lâm Sinh như vậy thì có lẽ cô ta cũng không cảm thấy phản cảm anh ta như bậy giờ.

Nhưng anh ta sai rành rành ra đấy nhưng những người xung quanh vẫn tìm cách nói đỡ giúp anh ta.

Bây giờ cô ta vừa thấy Lâm Sinh là trong lòng lập tức cảm thấy không thoải mái liền.

Chương Tự Chi thấy Lâm Sinh thì vẻ mặt cũng không tốt. Anh ta đi ra trước rồi đứng trước mặt Lương Ninh Như chặn tầm nhìn của Lâm Sinh, “Sao anh tới đây làm gì?”
Lâm Sinh vừa thấy Chương Tự Chi là lại thấy tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Vẻ mặt anh ta trở nên lạnh lùng, “Đây là chuyện của tôi và Tiểu Như, anh là cái thá gì chứ?”

Nói xong, anh ta giơ chân muốn lướt qua người Chương Tự Chi đi vào trong sân.

Ai ngờ Chương Tự Chi lại đưa tay nắm vai anh ta.

Chương Tự Chi cao hơn Lâm Sinh hẳn một cái đầu, anh ta cũng cơ bắp hơn Lâm Sinh một chút.

Lâm Sinh nhìn qua thuộc dạng người làm bên văn phòng, gầy yếu, trắng nõn.

Vóc dáng của anh ta hoàn toàn không đáng kể so với Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi quay đầu nhìn Lâm Sinh, rốt cục anh ta cũng lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn.

Trên tay anh ta dùng sức, anh ta nói, “Anh hỏi tôi là cái thá gì à, hả?”

Lúc đầu Lâm Sinh còn muốn cứng đầu cứng cổ cãi lại Chương Tự Chi đôi câu vài lời.

Ai ngờ cảm giác đau đớn trên vai làm cho anh ta không thể nào mà xem nhẹ được.

Lâm Sinh cố gắng rụt vai của mình lại nhưng anh ta lại phát hiện tay của Chương Tự Chi cứ như là sắt thép, anh ta hoàn toàn thoát không ra.

Hai người cứ giằng co như vậy mấy giây thì vẻ mặt Lâm Sinh rốt cuộc cũng thay đổi.

Anh ta đưa một tay lên che bờ vai bị bóp chặt của mình, giọng nói anh ta có chút tức đến thở hổn hển. Anh ta vội vàng nói “Bỏ tay ra, bỏ tay ra.”

Chương Tự Chi nắm vai Lâm Sinh ném về phía cổng, “Cút ngay cho tôi.”

Thân hình nhỏ bé của Lâm Sinh làm sao có thể chống lại Chương Tự Chi nổi cơ chứ. Anh ta thuận theo sức lực của Chương Tự Chi thất tha thất thểu ngã về phía cổng.

Lương Ninh Như sửng sốt trước hành động của Chương Tự Chi.

Cô ta thở dài một tiếng rồi vội vàng đi tới đứng phía sau Chương Tự Chi, cô ta cố nén giọng nhỏ xuống chỉ đủ để cho hai người bọn họ có thể nghe thấy rồi nói, “Sao anh lại đánh người rồi vậy?”

Vẻ mặt Chương Tự Chi thì lại không vui, anh ta nhìn Lâm Sinh, “Mấy người như thế này thì không cần phải nương tay làm cái gì.”

Lâm Sinh bị ngã phải ngồi trên mặt đất.

Anh ta nhìn qua hơi chật vật vội vàng đứng lên. Anh ta nhìn chằm chằm vào Chương Tự Chi một chút rồi lại nhìn về phía Lương Ninh Như đang đứng sau Chương Tự Chi. Anh ta chậm rãi gật đầu, “Được lắm, tôi coi như hiểu rồi. Hôm qua cô đến gặp tôi chẳng qua chỉ là kiếm cớ mà thôi. Cô chỉ là vì muốn bên nhau với tên này nên với làm như vậy. Đã vậy thì cô cũng đâu cần phải lôi nhiều chuyện ra như vậy làm cái gì chứ hả? Tôi cũng không phải là kiểu người thích dây dưa dây cà, cô chỉ cần nói với tôi một tiếng là được mà. Chúng ta có gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, cần gì phải làm như cô đáng thương lắm ấy, cô làm cứ như kiểu tôi làm cái gì có lỗi với cô không bằng vậy.”

Lương Ninh Như cau mày lại, cô ta trực tiếp đưa tay đẩy Chương Tự Chi chắn trước người ra.

Cô ta đi về phía Lâm Sinh mấy bước sau đó nhìn chằm chằm vào anh ta, “Tôi không cảm thấy bản thân đáng thương hay gì cả, tôi cũng không cảm thấy anh làm gì có lỗi với tôi. Vốn dĩ hai chúng ta ở bên nhau là cũng đều có mục đích của riêng mình. Tôi không thích anh cho nên tôi không có những cảm giác này, mà tôi muốn chia tay anh cũng là bởi vì cách làm của anh lúc trước thật sự là điều tôi không thể chấp nhận nổi. Anh cũng không nên cảm thấy anh rất vô tội trong chuyện này. Lâm Sinh, anh nhớ lại cô gái đã bị anh vứt bỏ đi. Anh còn dám nói anh không sai chút nào sao? Anh dám nói anh hoàn toàn vô can trong chuyện đó chứ?”

Mấy người đứng ở sân cãi nhau lớn như vậy nên đương nhiên bà Lương cũng nghe thấy được, bà ta vội vàng chạy ra sân.

Bà Lương còn đang cầm xẻng xào, đi ra thấy không khí xung quanh bọn họ trông có vẻ hơi căng thẳng, bà ta nghĩ là Lâm Sinh qua đây kiếm chuyện.

Bà ta cầm xẻng xào muốn xông lên trước, “Cậu tới làm cái gì hả? Hôm qua đã nói rất rõ ràng với người mai mối rồi mà. Tôi nói cho cậu biết, Tiểu Như nhà chúng tôi sẽ không bao giờ gả cho cậu, loại người như cậu cũng chỉ biết làm khổ con gái nhà người ta mà thôi.”

Lâm Sinh che bả vai của bản thân vừa nãy bị Chương Tự Chi nắm, anh ta nhìn tư thế của ba người trước mặt này.

Anh ta có chút chột dạ, riêng Chương Tự Chi cũng đã đủ làm anh ta ăn không hết gói đem đi rồi.

Cho nên một lúc sau anh ta mới nói một câu, “Được thôi, chia tay thì chia tay. Lại không phải tôi tìm không ra bạn gái, còn có cả đống đứa con gái ngồi chờ tôi chọn đâu.”

Sau khi nói xong, anh ta ngay lập tức quay đầu đi ra khỏi nhà Lương Ninh Như rồi chọn một hướng rời đi.

Chương Tự Chi cau mày nói, “Anh ta là cái quỷ gì vậy?”

Bà Lương quay đầu nhìn Chương Tự Chi và Lương Ninh Như hỏi, “Hai đứa có sao không?”

Lương Ninh Như lắc đầu, “Không có việc gì, hai bọn con đương nhiên không có việc gì. Anh ta nhỏ con như vậy, cơ bản là đánh không lại Chương Tự Chi.”

Bà Lương nhìn chằm chằm vào Chương Tự Chi một chút rồi mới chậm rãi gật đầu, “Vậy là được rồi.”

Bà Lương rất hài lòng.

Người Chương Tự Chi rất cao, đứng thẳng, nhìn qua đúng là không dễ ăn thua thiệt.

Nếu sau này Lương Ninh Như thật sự cùng với anh ta ở bên nhau thì có lẽ cô ta cũng sẽ được anh ta bảo vệ thật tốt.

Nghĩ như vậy khiến ánh mắt bà Lương nhìn Chương Tự Chi lập tức mang theo một cảm giác từ ái như nhìn con nhà mình vậy.

Đêm qua ông Lương uống nhiều quá cho nên sáng nay ông ta cũng không dậy mà ngủ bù.

Bà Lương nấu xong cơm sáng, Lương Ninh Như và Chương Tự Chi ăn xong cũng định lái xe trở về.

Ông Lương vẫn chưa dậy được, bà Lương thở dài một hơi tiễn hai người bọn họ ra cổng.

Sau đó bà ta nhìn Chương Tự Chi, “Tiểu Chương à, sau này mà có thời gian thì cháu cứ tới chơi. Hai bác đều rất thích cháu, cháu cũng đừng khách sáo làm gì, cứ xem như đây là nhà của cháu là được.”

Chương Tự Chi nở nụ cười nói được ạ, “Có lời này của bác là được rồi, sau này cháu sẽ thường xuyên tới thăm ạ.”

Bà Lương gật đầu, bà ta nhìn hai người bọn họ lên xe sau đó lái xe rời đi.

Lương Ninh Như nhìn mẹ của mình vẫn đang đứng ở cổng nhìn qua bên này từ kính chiếu hậu.

Cô ta chép miệng, “Sao ba mẹ tôi lại thích anh như vậy nhỉ?”

Chương Tự Chi nở nụ cười, “Mắt nhìn người của ba mẹ thường sẽ không sai. Em có muốn thuận theo ý nghĩ của bọn họ rồi xem xét tôi một chút không?”

Lương Ninh Như hừ một tiếng, cô ta không nói chuyện nữa.

Chương Tự Chi cũng không dám ép cô ta quá.

Anh tha thích chậm rãi dùng nước ấm nấu ếch xanh hơn.

Hơn nữa tính tình này của Lương Ninh Như cũng không thể nào ép buộc cô ta được.

Anh ta lái xe thẳng về thành phố, anh ta đưa Lương Ninh Như về nhà trước sau đó mới về Club.

Sau khi xuống xe, Chương Tự Chi khẽ hát rồi đi vào sảnh chính của Club.

Anh ta mới vừa bước đến cửa Club đã thấy ngay cô ba Chương đang đi trên cầu thang từ lầu hai đi xuống.

Chương Tự Chi sững sờ, anh ta đi nhanh qua đó, “Chị ba, sao chị lại tới đây vậy?”

Cô ba Chương thấy Chương Tự Chi ở đây là ngay lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Cái thằng nhóc thối này em đi đâu vậy hả? Chị gọi cho em bao nhiêu cuộc em cũng không chịu nghe máy. Chị chạy qua đây bọn họ cũng nói là không biết em đang ở nơi nào. Chị đi lên nhìn một lượt thấy ổ chó này của em lộn xộn như cái gì ấy. Chị còn tưởng em xảy ra chuyện gì rồi, làm chị sợ muốn chết.”

Chương Tự Chi cười làm lành, “Điện thoại hết pin.”

Hôm qua anh ta lâm thời mới quyết định đi theo Lương Ninh Như về nhà nên không mang sạc điện thoại.

Cô ba Chương lườm anh ta một cái, “Em vui như vậy là có chuyện tốt gì à?”

Chương Tự Chi chép miệng, “Chuyện vui cái gì cơ chứ? Không có chuyện gì vui, cũng bình thường thôi mà.”

Cô ba Chương nhìn anh ta, “Chiều hôm qua ba xuất viện, cái thằng nhóc thối nhà em lủi chỗ nào vậy hả? Gọi điện thoại cho em bao nhiêu cuộc để gọi về nhà ăn bữa cơm. Em thì hay rồi, lúc đầu là không nghe máy, sau đó thì tắt máy luôn.”

Chương Tự Chi nắm tóc, anh ta thật sự không nghe thấy tiếng điện thoại. Hơn nữa, hôm qua anh ta hoàn toàn quên mất chuyện ông Chương xuất viện.

Anh ta nghĩ chút rồi nói, “Vậy hay là tối nay em về nhà ăn một bữa cơm được không? Hôm qua em có một chút việc cần đi giải quyết ngay, điện thoại lại hết pin, cái này em cũng không khống chế được mà. Hôm nay, hôm nay, em mang người về nhà ăn cơm, chị thấy như thế nào?”

Cô ba Chương nhíu mày, “Mang người về nhà ăn cơm? Bạn gái sao? Cô Lương kia à?”

Chương Tự Chi cười ha ha, anh ta không nói gì nhưng anh ta không nói lời nào cũng có nghĩa là anh ta thầm thừa nhận.

Cô ba Chương đi tới vỗ vai anh ta, “Được. Nếu hôm nay em có thể mang bạn gái về nhà thì chúng ta sẽ không so đo chuyện ngày hôm qua nữa. Nếu em không mang bạn gái về được vậy em cứ chờ xem thử tối nay chị có đánh chết em không.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom