Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1: Lần đầu gặp mặt
“An Hảo! Con đã đỡ hơn chưa? Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường đó, nhanh chân xuống ăn sáng nào.” An Hảo nghe thấy tiếng gọi của mẹ, trong lòng khẽ mỉm cười, kể từ lúc ba qua đời, ngôi nhà trở nên vô cùng hiu quạnh, người thân và bạn bè luôn lẩn trốn, mẹ rất hiếm khi nói to như vậy, trong nhà lúc nào cũng tẻ nhạt, có lẽ chỉ là quá khứ nhưng dường như vẫn chưa vượt qua được, nhưng cô hiểu được tất cả mọi chuyện.
“Con đến đây ạ.” An Hảo đi xuống lầu, thấy mẹ cô đang ngồi trước bàn ăn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: “Mẹ, mẹ ăn cơm trước đi ạ.” Lâm Uyển mỉm cười: “Hôm nay không phải con sẽ báo danh sao? Mẹ chỉ là có chút phấn khích, cho nên đã làm một bữa sáng vô cùng thịnh soạn, con mau đến nếm thử đi.”
An Hảo cảm thấy thật buồn cười, mẹ cô Lâm Uyển năm nay rõ ràng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng sao cô thấy mẹ trông giống như một đứa trẻ, luôn được cha cô lúc còn sống hết lòng cưng chiều. Nghĩ đến đây, đôi mắt của An Hảo hơi tối lại.
“Mẹ, con đi một mình là được rồi ạ, mẹ đừng quá lo lắng, con cũng đã lớn rồi mà.” Lâm Uyển có chút không hài lòng nói: “Con càng lớn bao nhiêu, mẹ càng lo thêm nhiều chuyện bấy nhiêu mà thôi?”
“ Vâng vâng vâng ạ, con biết rồi con biết rồi, con đi nha mẹ.”
Cuối cùng An Hảo cũng đã đến trường, liếc nhìn một vòng xung quanh trường học, cô khẽ hít một hơi thật sâu, đã đến lúc bắt đầu một cuộc sống mới rồi, cô nhất định sẽ trở thành một đứa trẻ thật ngoan, lặng lẽ vứt bỏ những hoài niệm, bắt đầu bước vào ngôi trường mới thôi.
“Ây ây ây, vào lúc mười giờ, có một bạn học nữ vô cùng xinh đẹp đó.” Nữ sinh bên cạnh nghe thấy cũng háo hức nói theo, “Wow, thật sự là xinh đẹp quá, hình như trường chúng ta chưa bao giờ có một bạn nữ nào xinh đẹp đến như vậy.”
Từ lúc cấp hai, An Hảo đã phát triển sớm hơn những cô gái bình thường, cô cao 1m68, vóc dáng rất đẹp, đôi chân thon dài, làn da trắng mịn, mái tóc dài đen mượt như thác nước, mặc dù mới chỉ là học sinh lớp 10, nhưng lại có khuôn mặt trưởng thành mà ở cái tuổi này không thể nào có được, một nét đẹp vô cùng duyên dáng, đặc biệt là đôi mắt của cô, vô cùng hấp dẫn người đối diện, nhưng lại ẩn chứa điều bí ẩn nào đó, đó là một điểm thu hút chết người đối với các chàng trai cô gái ở độ tuổi này.
An Hảo cảm thấy có chút ồn ào, liếc mắt nhìn xung quanh, quả nhiên hơi chói mắt, nên cô liền nhấc chân đi về phía tòa nhà giảng đường. Khi bước vào lớp học, An Hảo tùy ý tìm một vị trí để ngồi xuống.
“Wow, lớp chúng ta cũng có khoa khôi này.” Các bạn nữ trong lớp bắt đầu xôn xao bàn luận, ánh mắt các bạn nam không chút che giấu quan sát nhìn về phía An Hảo. Cảm thấy có chút hơi khó chịu, cô bèn nằm lên mặt bàn.
Một lúc sau, bên cạnh vang lên một giọng nói ngọt ngào hoạt bát: “Bạn học, mình có thể ngồi cạnh bạn không?”
An Hảo nhìn lên, đập vào tầm mắt là một khuôn mặt ngọt ngào, mang theo nét đáng yêu của trái lê nhỏ.
An Hảo khẽ gật đầu ngầm bày tỏ sự đồng ý, bạn nữ liền ngồi xuống và mỉm cười: “Xin chào, tớ là Mạc Lê, cậu có thể gọi tớ là tiểu Lê, từ giờ chúng ta sẽ là bạn cùng bàn.”
“Ừm, tớ tên là An Hảo.” An Hảo trả lời.
“An hảo, An Hảo ~ Wow không ngờ cậu lại xinh đẹp như vậy đó, đến tên cậu cũng thật dễ nghe, cậu có biết là trên đường mình đến lớp, nghe nhiều người nói rằng có một bạn nữ rất xinh đẹp, không nghĩ đến lại là một bạn học trong lớp mình hơn nữa lại còn là bạn cùng bàn với mình nữa.” An Hảo cảm thấy không được thoải mái, cũng không trả lời lại.
Mạc Lê nói với cô về những lời đồn đại trong ngôi trường này, cô ấy đã tìm hiểu rất kỹ trước khi đến đây, cứ vậy líu ríu nói không ngừng, lúc đó An Hảo chỉ biết gật đầu phụ họa theo, nhìn thấy Mạc Lê nói chuyện vô cùng sinh động, cô đột nhiên cảm thấy cô ấy có chút thật đáng yêu.
Cùng lúc đó phía bên ngoài có chút ồn ào, các bạn nữ đang hét lên về thứ gì đó, Mạc Lê cảm thấy tò mò, vì vậy cô đã đi ra ngoài xem xét tình hình, nhìn thấy rất nhiều người ồn ào hướng mắt nhìn về phía cầu thang, “Ah, Tống Từ Nhất, là Tống Từ Nhất, mình ở cấp hai trung học cơ sở đã nghe nói về Tống Từ Nhất cấp ba rồi, thật là đẹp trai quá mà.”
“Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ anh ấy đang học lớp 11, thành tích học tập rất tốt, chơi thể thao cũng vô cùng tuyệt vời, mình nghe nói gia đình anh ấy cũng rất giàu có, sao lại có một người hoàn hảo như vậy chứ.”
Mạc Lê nhìn vào nhân vật huyền thoại trong miệng mọi người, Tống Từ Nhất dựa vào tường một cách uể oải, anh cao trên 1m85 với mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng, hợp với tổng thể ngũ quan, thân thể cường tráng mang theo chút gì đó kiêu ngạo, đôi môi mỏng, đôi mắt lạnh lùng với sự bất cần, có chút thiếu kiên nhẫn, hai tay anh đút túi quần, thờ ơ kiêu ngạo, nhìn vào khó có thể tiếp cận được.
Có một nữ sinh bước tới khuôn mặt đỏ ửng thẹn thùng muốn hỏi thông tin liên lạc của anh, Tống Từ Nhất không thèm liếc mắt nhìn một cái hững hờ nói, “Tránh xa tôi ra.”
Bạn học nữ ngây người sững sờ, mặt càng đỏ lúng túng không thể chịu nổi bỏ chạy với bạn mình bên cạnh. Xì, Mạc lê nghĩ trong lòng, con người anh giống như ngoại hình anh vậy, lạnh lùng vô tình, hừ hừ hừ.
Mạc Lê vừa quay lại đã léo nhéo bên tai An Hảo về những gì cô ấy vừa thấy: “Tống Từ Nhất rất đẹp trai, nhưng anh ấy trông có vẻ rất khó gần, vô cùng lạnh lùng.” An Hảo im lặng lắng nghe.
Sau giờ học, các bạn học từng cặp đi bộ đến nhà ăn, Mạc Lê cũng lôi kéo An Hảo đến nhà ăn, tìm một chỗ ngồi xuống ăn cơm, câu được câu chăng trò chuyện với nhau. Sau khi ăn xong, An Hảo nói với Mạc Lê: “Tớ có chút việc, cậu cứ quay lại lớp học trước đi.”
Mạc Lê mỉm cười nói: “Được rồi, cậu nhớ đừng đến muộn đó.”
An Hảo đi về phía sau tòa nhà phòng thí nghiệm của trường, nơi này hầu như không có ai đến đây cả, cô đi đến một bóng cây gần đó rồi lấy điện thoại di động ra gọi điện: “Mẹ ơi, mẹ đã ăn cơm chưa, mẹ đừng làm việc vất vả quá nhé, nhớ ăn cơm đấy, con ăn cơm rồi, con ăn với bạn học cùng lớp rồi ạ, con biết rồi ạ, con biết rồi, vâng ạ, vậy con tắt máy nha.”
An Hảo cúp điện thoại, nghe thấy tiếng ai đó bên cạnh cười lớn: “Trong miệng mọi người đều nói người đẹp vô tình, hóa ra lại là một bà mẹ sao.” An Hảo nghe thấy âm thanh nhìn rồi hỏi: “Ai?”
“Đừng, người đẹp, tôi không có ác ý gì đâu, tôi chỉ cảm thấy có chút tương phản mà thôi.” Âm thanh vọng ra từ phía sau cái cây, “Xin chào người đẹp, tôi là Sở Hiên, cậu ấy là Tống Từ Nhất, chúng tôi là học sinh khối 11, còn em thì sao?” An Hảo nhìn về phía Sở Hiên, cà lơ phất phơ đứng đó, với bóng mặt trời dài, nhìn có vẻ giống như một kẻ ăn chơi bỡn cợt đời. An Hảo nhìn về phía sau anh ta, đôi mắt đó vô cùng sắc lạnh, không có một chút nhiệt độ nào tỏa ra cả, ha, thực sự giống như lời Mạc Lê đã nói, nhưng khuôn mặt ấy thực sự rất đẹp trai.
An Hảo cũng chả thèm nhìn nhiều nữa cô quay người trực tiếp rời đi. “Chết tiệt! Cậu Nhất, mình đã bị phớt lờ sao???” Ánh mắt Sở Hiên kinh ngạc nhìn về phía Tống Từ Nhất, Tống Từ Nhất đang nhìn về hướng An Hảo rời đi, nhớ lại dáng vẻ lúc nãy cô gọi điện thoại, lại nhớ lại bộ dạng lạnh lùng lúc nãy của cô, nở một nụ cười giễu cợt.
Sở Hiên nhìn thấy: “Ôi ôi ôi ôi, cậu Nhất, không phải cậu nhìn trúng rồi đó chứ, cậu thích loại như vậy sao?” Tống Từ Nhất phớt lờ cậu ta sải bước chân đi, “Ây ây ây, cậu Nhất đợi mình với.”
Tan học, mọi người đều lần lượt rời khỏi trường học. Mạc Lê đợi An Hảo thu dọn xong sách vở: “An Hảo, An Hảo, hôm nay không có bài tập về nhà, chúng mình ra ngoài ăn cái gì đó rồi hẵng về nhà đi ~ được không vậy~”
An Hảo bất lực khi thấy Mạc Lê làm nũng như một đứa trẻ, cô cảm thấy thật tuyệt khi có một người bạn như vậy ở trường trung học.
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi nhấc máy gọi điện cho Lâm Uyển, nói rằng cô sẽ ăn tối với bạn cùng lớp, Lâm Uyển cũng không nói gì, chỉ bảo cô hãy vui vẻ, hòa đồng với các bạn cùng lớp mới.
An Hảo và Mạc Lê tìm thấy một nhà hàng mì gần trường, khi bọn họ vừa mới ngồi xuống, thì nghe thấy tiếng Tống Từ Nhất đang thảo luận bên cạnh họ, Mạc Lê mỉm cười nói: “Không nghĩ là ở đây lại có thể nghe thấy giọng của Tống Từ Nhất nha.” An Hảo cũng cười theo.
Sau khi ăn xong, bọn họ đi dạo trên đường phố ở đây. Mạc Lê nghe thấy: “An Hảo, cậu có nghe thấy âm thanh nào không?” An Hảo liền dừng lại, hướng mắt về phía một góc của con hẻm trước mặt có chút ồn ào và có cả tiếng khóc nữa.
An Hảo và Mạc Lê bước tới, nhìn thấy một nhóm nam nữ lưu manh đứng đó, tóc bọn họ nhuộm nhiều màu, không khí rất ngột ngạt, có một bạn nữ ngồi dưới mặt đất, quần áo của cô có chút loạn xạ bẩn thỉu, trước mặt bạn nữ đó là một bạn nữ bộ dạng nghênh ngang kiêu ngạo, chửi rủa dụ dỗ, nói những lời vô cùng tục tĩu.
An Hảo cau mày, Mạc Lê bên cạnh khẽ kéo cô, thấp giọng nói, “Làm sao bây giờ, An Hảo, chúng mình có nên gọi cảnh sát không? Có vẻ hai chúng mình không thể làm được gì đâu.”
An Hảo không trả lời, giơ chân bước về phía trước, Mạc Lê không kịp giữ cô lại, nhanh chóng chạy theo sau An Hảo. Trong lòng Mạc Lê vô cùng lo lắng không yên, cuối cùng cô ấy cũng gọi cảnh sát.
Sau khi theo kịp An Hảo, cô ấy liền nhìn thấy, đám người du côn bất lương đó đang nhìn An Hảo bằng ánh mắt tham lam, có cả tiếng huýt sáo, Mạc Lê cảm thấy hơi hoảng loạn, vội vã kéo chặt lấy tay cô. Nữ sinh kiêu ngạo kia nhìn về phía An Hảo, ánh mắt quét từ dưới lên trên, trong lòng có chút đố kỵ, cất giọng hỏi có vẻ không vui vẻ thoải mái lắm: “Làm sao, mày muốn làm gì chứ?” An Hảo nhìn bạn nữ đang ngồi dưới đất, đầu tóc rối loạn, mặt cô đỏ ửng vì bị mấy cái bạt tai, nước mắt lưng tròng, đôi môi run rẩy.
An Hảo cau mày nói, “Nhiều người như vậy lại bắt nạt một người? Có phải có chút quá đáng không?”
“Mày bận tâm làm gì? Mày là cái thá gì chứ, ở đâu xuất hiện vậy, muốn ra tay làm việc trượng nghĩa à? Tao khuyên mày bớt lo chuyện bao đồng đi. ”
An Hao cong khóe miệng: “Tình cờ, tôi thực sự thích làm việc trượng nghĩa ấy.”
“Mày!!! Mày đang cố tình kiếm chuyện hay sao? Ban đầu chúng tao chỉ là muốn giải quyết chuyện ân oán cá nhân mà thôi, mày đừng trách tao xử lý cả mày nữa đấy! Các người nhìn gì chứ, nhanh dạy cho nó một bài học, dám lên mặt với tao sao! ”
“Chị Nhu, bỏ đi hay là.” Một tên du côn nhìn An Hảo với ánh mắt vô cùng tục tĩu. Chị Phương kia nói, “Bỏ đi sao? Sao chứ? Mày không phải bị ngu rồi ấy chứ?”
An Hảo cảm thấy hơi buồn cười, vẫn còn chưa có phản ứng gì, An Hảo đã một chân đá mạnh vào đầu gối chị Phương kia, chị Phương kia đau đớn hét lên một tiếng liền quỳ xuống đất, An Hảo túm lấy tóc cô ta, giẫm lên bắp chân cô ta và mỉm cười nói: “Cô muốn dạy dỗ ai chứ? ”
Đám du côn đứng bên cạnh sững sờ chết lặng, trong nhất thời quên mất phản ứng lại, chị Phương nhếch mép cười đau đớn: “Chúng mày mù hết rồi sao? Đứng ngây người ra đó nhìn tao bị bắt nạt à? Hả?!”
An Hảo khẽ hất quai hàm nhìn về phía Mạc Lê nói: “Cậu đỡ cô ấy dậy trước.” Mạc Lê vẫn đang còn ngạc nhiên, nghe thấy âm thanh của An Hảo, lập tức gật đầu đáp lại kéo cô gái ngồi xuống đất đứng dậy.
Ở phía bên kia, Sở Hiên nói, “Wow, tớ không ngờ người đẹp An lại có một bộ dạng hào hiệp đến vậy, hay là chúng mình qua đó giúp bọn họ đi Nhất thiếu?”
Hai người họ ra ngoài đi ăn tối, đang nghĩ chút nữa đi tới quán Internet nào đó, nhưng không ngờ đến ra ngoài lại được xem một vở kịch thú vị đến vậy.
Khi Tống Từ Nhất nhìn thấy cô nhanh nhẹn dứt khoát ra tay tóm người một cách gọn gàng, trên gương mặt thiếu nữ nở một nụ cười hoang dã vô cùng mê hoặc người khác.
Tống Từ Nhất lại có cảm giác thú vị, đôi mắt anh tối lại, nhấc chân bước về hướng đó, Sở Hiên cũng lập tức theo sau.
“Ahm, các vị, bắt nạt phụ nữ là không tốt nha~” Sở Hiên mang bộ dạng cà lơ phất phơ vừa đi vừa nói, Tống Từ Nhất bên cạnh cậu ta nhìn không ra bất kỳ biểu hiện nào cả.
An Hảo nghe thấy, quay đầu nhìn lại: “Tại sao các anh lại ở đây?” Sở Hiên mỉm cười nói, “Chỉ là tình cờ bắt gặp thôi, không ngờ nữ sinh xinh đẹp An Hảo của chúng ta lại còn có vẻ đẹp bá đạo như vậy đâu? Hahahaha.”
An Hảo: “…”
An Hảo thả chị Nhu ra, phủi nhẹ lớp bụi mờ bám trên người cô ta.
Chị Nhu bộ dạng nhếch nhác đứng dậy, ánh mắt uất hận nhìn chằm chằm An Hảo. Đám côn đồ xung quanh chú ý đến: “Này, đó dường như là Tống Từ Nhất của trường cấp ba đúng không.”
“Sao lại giống như vậy chứ, rõ ràng là cậu ta rồi!” Nét mặt của đám người du côn bỗng trở nên khó nhìn.
Một tay côn đồ nói: “Cậu, cậu Nhất sao anh lại ở đây chứ? Chúng tôi đều chỉ là vui đùa chút thôi, không biết rằng người đẹp này lại là bạn của anh, chúng tôi không có làm gì cả, chúng tôi không có làm gì hết đó.”
Tống Từ Nhất vẫn giữ nguyên bộ mặt vô cảm, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: ” Cút.” Âm thanh vô cùng sắc lạnh.
Một vài người sợ đến mức không ngừng cúi đầu vâng dạ, hoảng loạn bỏ chạy. Mặc dù chị Nhu không can tâm, nhưng tiếng tăm của Tống Từ Nhất cũng không phải trước đây chưa từng nghe qua, chỉ có thể uất hận rời đi, trước khi đi không khỏi nhìn về phía An Hảo bằng ánh mắt đầy căm hận.
Lúc này bạn nữ bị bắt nạt bước đến trước mặt An Hảo, cúi thấp đầu giọng khẽ run rẫy nói, “Cảm ơn cậu.” Cúi chào rồi quay mình bỏ chạy mất.
Tống Từ Nhất đi đến bên cạnh An Hảo, cậu khẽ thì thầm: “Hành động trượng nghĩa sao.” Giọng nói từ tính pha chút cười đùa. An Hảo sững người lại.
Quay người lại thì Tống Từ Nhất đã rời đi rồi, Sở Hiên nói với bọn họ rằng ngày mai sẽ gặp lại Tống Từ Nhất ở trường học. Khi Mạc Lê thấy hai người họ đi rồi, lập tức kéo người An Hảo hỏi, ” Cậu sao lại quen hai người bọn họ chứ, Tống Từ Nhất đó!” An Hảo: “Tớ không có quen, hôm nay có chút việc nên đã gặp bọn họ một lần thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, mình cũng về trước nhé, hẹn gặp lại vào ngày mai nha. ”
An Hảo về đến nhà, cùng mẹ Lâm Uyển nói về vài câu chuyện ở trường ngày hôm nay, sau đó đi lên lầu. Cô quăng mình xuống giường, từ từ nhắm mắt lại và nghĩ về ngày hôm nay, thật sự là mệt mỏi.
Đột nhiên nhớ lại câu nói bên tai mình ” Hành động vì chính nghĩa sao”, đáy mắt cô chợt lóe lên, hừ, thực là ngu ngốc mà.
“Con đến đây ạ.” An Hảo đi xuống lầu, thấy mẹ cô đang ngồi trước bàn ăn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: “Mẹ, mẹ ăn cơm trước đi ạ.” Lâm Uyển mỉm cười: “Hôm nay không phải con sẽ báo danh sao? Mẹ chỉ là có chút phấn khích, cho nên đã làm một bữa sáng vô cùng thịnh soạn, con mau đến nếm thử đi.”
An Hảo cảm thấy thật buồn cười, mẹ cô Lâm Uyển năm nay rõ ràng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, nhưng sao cô thấy mẹ trông giống như một đứa trẻ, luôn được cha cô lúc còn sống hết lòng cưng chiều. Nghĩ đến đây, đôi mắt của An Hảo hơi tối lại.
“Mẹ, con đi một mình là được rồi ạ, mẹ đừng quá lo lắng, con cũng đã lớn rồi mà.” Lâm Uyển có chút không hài lòng nói: “Con càng lớn bao nhiêu, mẹ càng lo thêm nhiều chuyện bấy nhiêu mà thôi?”
“ Vâng vâng vâng ạ, con biết rồi con biết rồi, con đi nha mẹ.”
Cuối cùng An Hảo cũng đã đến trường, liếc nhìn một vòng xung quanh trường học, cô khẽ hít một hơi thật sâu, đã đến lúc bắt đầu một cuộc sống mới rồi, cô nhất định sẽ trở thành một đứa trẻ thật ngoan, lặng lẽ vứt bỏ những hoài niệm, bắt đầu bước vào ngôi trường mới thôi.
“Ây ây ây, vào lúc mười giờ, có một bạn học nữ vô cùng xinh đẹp đó.” Nữ sinh bên cạnh nghe thấy cũng háo hức nói theo, “Wow, thật sự là xinh đẹp quá, hình như trường chúng ta chưa bao giờ có một bạn nữ nào xinh đẹp đến như vậy.”
Từ lúc cấp hai, An Hảo đã phát triển sớm hơn những cô gái bình thường, cô cao 1m68, vóc dáng rất đẹp, đôi chân thon dài, làn da trắng mịn, mái tóc dài đen mượt như thác nước, mặc dù mới chỉ là học sinh lớp 10, nhưng lại có khuôn mặt trưởng thành mà ở cái tuổi này không thể nào có được, một nét đẹp vô cùng duyên dáng, đặc biệt là đôi mắt của cô, vô cùng hấp dẫn người đối diện, nhưng lại ẩn chứa điều bí ẩn nào đó, đó là một điểm thu hút chết người đối với các chàng trai cô gái ở độ tuổi này.
An Hảo cảm thấy có chút ồn ào, liếc mắt nhìn xung quanh, quả nhiên hơi chói mắt, nên cô liền nhấc chân đi về phía tòa nhà giảng đường. Khi bước vào lớp học, An Hảo tùy ý tìm một vị trí để ngồi xuống.
“Wow, lớp chúng ta cũng có khoa khôi này.” Các bạn nữ trong lớp bắt đầu xôn xao bàn luận, ánh mắt các bạn nam không chút che giấu quan sát nhìn về phía An Hảo. Cảm thấy có chút hơi khó chịu, cô bèn nằm lên mặt bàn.
Một lúc sau, bên cạnh vang lên một giọng nói ngọt ngào hoạt bát: “Bạn học, mình có thể ngồi cạnh bạn không?”
An Hảo nhìn lên, đập vào tầm mắt là một khuôn mặt ngọt ngào, mang theo nét đáng yêu của trái lê nhỏ.
An Hảo khẽ gật đầu ngầm bày tỏ sự đồng ý, bạn nữ liền ngồi xuống và mỉm cười: “Xin chào, tớ là Mạc Lê, cậu có thể gọi tớ là tiểu Lê, từ giờ chúng ta sẽ là bạn cùng bàn.”
“Ừm, tớ tên là An Hảo.” An Hảo trả lời.
“An hảo, An Hảo ~ Wow không ngờ cậu lại xinh đẹp như vậy đó, đến tên cậu cũng thật dễ nghe, cậu có biết là trên đường mình đến lớp, nghe nhiều người nói rằng có một bạn nữ rất xinh đẹp, không nghĩ đến lại là một bạn học trong lớp mình hơn nữa lại còn là bạn cùng bàn với mình nữa.” An Hảo cảm thấy không được thoải mái, cũng không trả lời lại.
Mạc Lê nói với cô về những lời đồn đại trong ngôi trường này, cô ấy đã tìm hiểu rất kỹ trước khi đến đây, cứ vậy líu ríu nói không ngừng, lúc đó An Hảo chỉ biết gật đầu phụ họa theo, nhìn thấy Mạc Lê nói chuyện vô cùng sinh động, cô đột nhiên cảm thấy cô ấy có chút thật đáng yêu.
Cùng lúc đó phía bên ngoài có chút ồn ào, các bạn nữ đang hét lên về thứ gì đó, Mạc Lê cảm thấy tò mò, vì vậy cô đã đi ra ngoài xem xét tình hình, nhìn thấy rất nhiều người ồn ào hướng mắt nhìn về phía cầu thang, “Ah, Tống Từ Nhất, là Tống Từ Nhất, mình ở cấp hai trung học cơ sở đã nghe nói về Tống Từ Nhất cấp ba rồi, thật là đẹp trai quá mà.”
“Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ anh ấy đang học lớp 11, thành tích học tập rất tốt, chơi thể thao cũng vô cùng tuyệt vời, mình nghe nói gia đình anh ấy cũng rất giàu có, sao lại có một người hoàn hảo như vậy chứ.”
Mạc Lê nhìn vào nhân vật huyền thoại trong miệng mọi người, Tống Từ Nhất dựa vào tường một cách uể oải, anh cao trên 1m85 với mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng, hợp với tổng thể ngũ quan, thân thể cường tráng mang theo chút gì đó kiêu ngạo, đôi môi mỏng, đôi mắt lạnh lùng với sự bất cần, có chút thiếu kiên nhẫn, hai tay anh đút túi quần, thờ ơ kiêu ngạo, nhìn vào khó có thể tiếp cận được.
Có một nữ sinh bước tới khuôn mặt đỏ ửng thẹn thùng muốn hỏi thông tin liên lạc của anh, Tống Từ Nhất không thèm liếc mắt nhìn một cái hững hờ nói, “Tránh xa tôi ra.”
Bạn học nữ ngây người sững sờ, mặt càng đỏ lúng túng không thể chịu nổi bỏ chạy với bạn mình bên cạnh. Xì, Mạc lê nghĩ trong lòng, con người anh giống như ngoại hình anh vậy, lạnh lùng vô tình, hừ hừ hừ.
Mạc Lê vừa quay lại đã léo nhéo bên tai An Hảo về những gì cô ấy vừa thấy: “Tống Từ Nhất rất đẹp trai, nhưng anh ấy trông có vẻ rất khó gần, vô cùng lạnh lùng.” An Hảo im lặng lắng nghe.
Sau giờ học, các bạn học từng cặp đi bộ đến nhà ăn, Mạc Lê cũng lôi kéo An Hảo đến nhà ăn, tìm một chỗ ngồi xuống ăn cơm, câu được câu chăng trò chuyện với nhau. Sau khi ăn xong, An Hảo nói với Mạc Lê: “Tớ có chút việc, cậu cứ quay lại lớp học trước đi.”
Mạc Lê mỉm cười nói: “Được rồi, cậu nhớ đừng đến muộn đó.”
An Hảo đi về phía sau tòa nhà phòng thí nghiệm của trường, nơi này hầu như không có ai đến đây cả, cô đi đến một bóng cây gần đó rồi lấy điện thoại di động ra gọi điện: “Mẹ ơi, mẹ đã ăn cơm chưa, mẹ đừng làm việc vất vả quá nhé, nhớ ăn cơm đấy, con ăn cơm rồi, con ăn với bạn học cùng lớp rồi ạ, con biết rồi ạ, con biết rồi, vâng ạ, vậy con tắt máy nha.”
An Hảo cúp điện thoại, nghe thấy tiếng ai đó bên cạnh cười lớn: “Trong miệng mọi người đều nói người đẹp vô tình, hóa ra lại là một bà mẹ sao.” An Hảo nghe thấy âm thanh nhìn rồi hỏi: “Ai?”
“Đừng, người đẹp, tôi không có ác ý gì đâu, tôi chỉ cảm thấy có chút tương phản mà thôi.” Âm thanh vọng ra từ phía sau cái cây, “Xin chào người đẹp, tôi là Sở Hiên, cậu ấy là Tống Từ Nhất, chúng tôi là học sinh khối 11, còn em thì sao?” An Hảo nhìn về phía Sở Hiên, cà lơ phất phơ đứng đó, với bóng mặt trời dài, nhìn có vẻ giống như một kẻ ăn chơi bỡn cợt đời. An Hảo nhìn về phía sau anh ta, đôi mắt đó vô cùng sắc lạnh, không có một chút nhiệt độ nào tỏa ra cả, ha, thực sự giống như lời Mạc Lê đã nói, nhưng khuôn mặt ấy thực sự rất đẹp trai.
An Hảo cũng chả thèm nhìn nhiều nữa cô quay người trực tiếp rời đi. “Chết tiệt! Cậu Nhất, mình đã bị phớt lờ sao???” Ánh mắt Sở Hiên kinh ngạc nhìn về phía Tống Từ Nhất, Tống Từ Nhất đang nhìn về hướng An Hảo rời đi, nhớ lại dáng vẻ lúc nãy cô gọi điện thoại, lại nhớ lại bộ dạng lạnh lùng lúc nãy của cô, nở một nụ cười giễu cợt.
Sở Hiên nhìn thấy: “Ôi ôi ôi ôi, cậu Nhất, không phải cậu nhìn trúng rồi đó chứ, cậu thích loại như vậy sao?” Tống Từ Nhất phớt lờ cậu ta sải bước chân đi, “Ây ây ây, cậu Nhất đợi mình với.”
Tan học, mọi người đều lần lượt rời khỏi trường học. Mạc Lê đợi An Hảo thu dọn xong sách vở: “An Hảo, An Hảo, hôm nay không có bài tập về nhà, chúng mình ra ngoài ăn cái gì đó rồi hẵng về nhà đi ~ được không vậy~”
An Hảo bất lực khi thấy Mạc Lê làm nũng như một đứa trẻ, cô cảm thấy thật tuyệt khi có một người bạn như vậy ở trường trung học.
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi nhấc máy gọi điện cho Lâm Uyển, nói rằng cô sẽ ăn tối với bạn cùng lớp, Lâm Uyển cũng không nói gì, chỉ bảo cô hãy vui vẻ, hòa đồng với các bạn cùng lớp mới.
An Hảo và Mạc Lê tìm thấy một nhà hàng mì gần trường, khi bọn họ vừa mới ngồi xuống, thì nghe thấy tiếng Tống Từ Nhất đang thảo luận bên cạnh họ, Mạc Lê mỉm cười nói: “Không nghĩ là ở đây lại có thể nghe thấy giọng của Tống Từ Nhất nha.” An Hảo cũng cười theo.
Sau khi ăn xong, bọn họ đi dạo trên đường phố ở đây. Mạc Lê nghe thấy: “An Hảo, cậu có nghe thấy âm thanh nào không?” An Hảo liền dừng lại, hướng mắt về phía một góc của con hẻm trước mặt có chút ồn ào và có cả tiếng khóc nữa.
An Hảo và Mạc Lê bước tới, nhìn thấy một nhóm nam nữ lưu manh đứng đó, tóc bọn họ nhuộm nhiều màu, không khí rất ngột ngạt, có một bạn nữ ngồi dưới mặt đất, quần áo của cô có chút loạn xạ bẩn thỉu, trước mặt bạn nữ đó là một bạn nữ bộ dạng nghênh ngang kiêu ngạo, chửi rủa dụ dỗ, nói những lời vô cùng tục tĩu.
An Hảo cau mày, Mạc Lê bên cạnh khẽ kéo cô, thấp giọng nói, “Làm sao bây giờ, An Hảo, chúng mình có nên gọi cảnh sát không? Có vẻ hai chúng mình không thể làm được gì đâu.”
An Hảo không trả lời, giơ chân bước về phía trước, Mạc Lê không kịp giữ cô lại, nhanh chóng chạy theo sau An Hảo. Trong lòng Mạc Lê vô cùng lo lắng không yên, cuối cùng cô ấy cũng gọi cảnh sát.
Sau khi theo kịp An Hảo, cô ấy liền nhìn thấy, đám người du côn bất lương đó đang nhìn An Hảo bằng ánh mắt tham lam, có cả tiếng huýt sáo, Mạc Lê cảm thấy hơi hoảng loạn, vội vã kéo chặt lấy tay cô. Nữ sinh kiêu ngạo kia nhìn về phía An Hảo, ánh mắt quét từ dưới lên trên, trong lòng có chút đố kỵ, cất giọng hỏi có vẻ không vui vẻ thoải mái lắm: “Làm sao, mày muốn làm gì chứ?” An Hảo nhìn bạn nữ đang ngồi dưới đất, đầu tóc rối loạn, mặt cô đỏ ửng vì bị mấy cái bạt tai, nước mắt lưng tròng, đôi môi run rẩy.
An Hảo cau mày nói, “Nhiều người như vậy lại bắt nạt một người? Có phải có chút quá đáng không?”
“Mày bận tâm làm gì? Mày là cái thá gì chứ, ở đâu xuất hiện vậy, muốn ra tay làm việc trượng nghĩa à? Tao khuyên mày bớt lo chuyện bao đồng đi. ”
An Hao cong khóe miệng: “Tình cờ, tôi thực sự thích làm việc trượng nghĩa ấy.”
“Mày!!! Mày đang cố tình kiếm chuyện hay sao? Ban đầu chúng tao chỉ là muốn giải quyết chuyện ân oán cá nhân mà thôi, mày đừng trách tao xử lý cả mày nữa đấy! Các người nhìn gì chứ, nhanh dạy cho nó một bài học, dám lên mặt với tao sao! ”
“Chị Nhu, bỏ đi hay là.” Một tên du côn nhìn An Hảo với ánh mắt vô cùng tục tĩu. Chị Phương kia nói, “Bỏ đi sao? Sao chứ? Mày không phải bị ngu rồi ấy chứ?”
An Hảo cảm thấy hơi buồn cười, vẫn còn chưa có phản ứng gì, An Hảo đã một chân đá mạnh vào đầu gối chị Phương kia, chị Phương kia đau đớn hét lên một tiếng liền quỳ xuống đất, An Hảo túm lấy tóc cô ta, giẫm lên bắp chân cô ta và mỉm cười nói: “Cô muốn dạy dỗ ai chứ? ”
Đám du côn đứng bên cạnh sững sờ chết lặng, trong nhất thời quên mất phản ứng lại, chị Phương nhếch mép cười đau đớn: “Chúng mày mù hết rồi sao? Đứng ngây người ra đó nhìn tao bị bắt nạt à? Hả?!”
An Hảo khẽ hất quai hàm nhìn về phía Mạc Lê nói: “Cậu đỡ cô ấy dậy trước.” Mạc Lê vẫn đang còn ngạc nhiên, nghe thấy âm thanh của An Hảo, lập tức gật đầu đáp lại kéo cô gái ngồi xuống đất đứng dậy.
Ở phía bên kia, Sở Hiên nói, “Wow, tớ không ngờ người đẹp An lại có một bộ dạng hào hiệp đến vậy, hay là chúng mình qua đó giúp bọn họ đi Nhất thiếu?”
Hai người họ ra ngoài đi ăn tối, đang nghĩ chút nữa đi tới quán Internet nào đó, nhưng không ngờ đến ra ngoài lại được xem một vở kịch thú vị đến vậy.
Khi Tống Từ Nhất nhìn thấy cô nhanh nhẹn dứt khoát ra tay tóm người một cách gọn gàng, trên gương mặt thiếu nữ nở một nụ cười hoang dã vô cùng mê hoặc người khác.
Tống Từ Nhất lại có cảm giác thú vị, đôi mắt anh tối lại, nhấc chân bước về hướng đó, Sở Hiên cũng lập tức theo sau.
“Ahm, các vị, bắt nạt phụ nữ là không tốt nha~” Sở Hiên mang bộ dạng cà lơ phất phơ vừa đi vừa nói, Tống Từ Nhất bên cạnh cậu ta nhìn không ra bất kỳ biểu hiện nào cả.
An Hảo nghe thấy, quay đầu nhìn lại: “Tại sao các anh lại ở đây?” Sở Hiên mỉm cười nói, “Chỉ là tình cờ bắt gặp thôi, không ngờ nữ sinh xinh đẹp An Hảo của chúng ta lại còn có vẻ đẹp bá đạo như vậy đâu? Hahahaha.”
An Hảo: “…”
An Hảo thả chị Nhu ra, phủi nhẹ lớp bụi mờ bám trên người cô ta.
Chị Nhu bộ dạng nhếch nhác đứng dậy, ánh mắt uất hận nhìn chằm chằm An Hảo. Đám côn đồ xung quanh chú ý đến: “Này, đó dường như là Tống Từ Nhất của trường cấp ba đúng không.”
“Sao lại giống như vậy chứ, rõ ràng là cậu ta rồi!” Nét mặt của đám người du côn bỗng trở nên khó nhìn.
Một tay côn đồ nói: “Cậu, cậu Nhất sao anh lại ở đây chứ? Chúng tôi đều chỉ là vui đùa chút thôi, không biết rằng người đẹp này lại là bạn của anh, chúng tôi không có làm gì cả, chúng tôi không có làm gì hết đó.”
Tống Từ Nhất vẫn giữ nguyên bộ mặt vô cảm, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: ” Cút.” Âm thanh vô cùng sắc lạnh.
Một vài người sợ đến mức không ngừng cúi đầu vâng dạ, hoảng loạn bỏ chạy. Mặc dù chị Nhu không can tâm, nhưng tiếng tăm của Tống Từ Nhất cũng không phải trước đây chưa từng nghe qua, chỉ có thể uất hận rời đi, trước khi đi không khỏi nhìn về phía An Hảo bằng ánh mắt đầy căm hận.
Lúc này bạn nữ bị bắt nạt bước đến trước mặt An Hảo, cúi thấp đầu giọng khẽ run rẫy nói, “Cảm ơn cậu.” Cúi chào rồi quay mình bỏ chạy mất.
Tống Từ Nhất đi đến bên cạnh An Hảo, cậu khẽ thì thầm: “Hành động trượng nghĩa sao.” Giọng nói từ tính pha chút cười đùa. An Hảo sững người lại.
Quay người lại thì Tống Từ Nhất đã rời đi rồi, Sở Hiên nói với bọn họ rằng ngày mai sẽ gặp lại Tống Từ Nhất ở trường học. Khi Mạc Lê thấy hai người họ đi rồi, lập tức kéo người An Hảo hỏi, ” Cậu sao lại quen hai người bọn họ chứ, Tống Từ Nhất đó!” An Hảo: “Tớ không có quen, hôm nay có chút việc nên đã gặp bọn họ một lần thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, mình cũng về trước nhé, hẹn gặp lại vào ngày mai nha. ”
An Hảo về đến nhà, cùng mẹ Lâm Uyển nói về vài câu chuyện ở trường ngày hôm nay, sau đó đi lên lầu. Cô quăng mình xuống giường, từ từ nhắm mắt lại và nghĩ về ngày hôm nay, thật sự là mệt mỏi.
Đột nhiên nhớ lại câu nói bên tai mình ” Hành động vì chính nghĩa sao”, đáy mắt cô chợt lóe lên, hừ, thực là ngu ngốc mà.
Bình luận facebook