• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Yêu Em Đến Tận Xương Tủy (4 Viewers)

  • Chương 41-45

CHƯƠNG 41: GIỮ KHÔNG NỔI ANH

Tống Từ Nhất và Sở Hiên theo cảnh sát đi đến địa điểm, cảnh sát bắt đầu công cuộc tìm kiếm, Tống Từ Nhất nhìn bãi đậu xe bị bỏ hoang này, hai tay nắm chặt lại, Sở Hiên bước tới nói: “Chúng ta cũng nhanh đi tìm thôi, anh Nhất.”

Tống Từ Nhất không nói câu gì, bước vào bãi đậu xe với vẻ mặt cau có. Sở Hiên suy nghĩ rồi quyết định chia nhau đi tìm.

Hai người tách ra rồi bắt đầu tìm kiếm, cảnh sát cũng đã tìm kiếm trong một thời gian dài, thậm chí bọn họ còn tìm kiếm xung quanh bãi đậu xe, nhưng cũng không ai thấy.

Sở Hiên nhìn xung quanh, cảnh sát cũng đã nói rằng căn bản không có ai ở đây cả. Sở Hiên thầm nguyền rủa, Tống Từ Nhất vẫn đang tìm kiếm cô, nếu không tìm thấy người anh chắc chắn sẽ không quay lại.

Sở Hiên nói: “Chúng ta tiếp tục rà soát lại một lần nữa, chắc chắn đã bỏ sót nơi nào đó.” Cảnh sát lập tức giải tán cũng tiếp tục tìm kiếm. Sở Hiên theo sau quyết định tìm Tống Từ Nhất trước đã.

Tống Từ Nhất càng tìm càng trở nên hoảng loạn, phải làm gì đây, nơi này căn bản không có ai ở cả. Đã qua một thời gian dài như vậy, cô có xảy ra chuyện gì hay không, anh cũng không biết được gì cả, anh nên làm gì đây.

Các khớp trên tay của Tống Từ Nhất trắng bệch, không được anh phải nhanh chóng tìm được cô. Khi Tống Từ Nhất quay người lại chuẩn bị đi ra phía trước, anh đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Tống Từ Nhất quay đầu lại đi đến bức tường bên cạnh. Anh bỗng có một ý tưởng táo bạo trong tâm trí, nếu, nếu nó thực sự tồn tại. Tống Từ Nhất hít một hơi thật sâu rồi dùng lực đẩy mạnh vào bức tường trước mặt anh.

Thật bất ngờ, vậy mà nó lại khẽ chuyển động, Tống Tử Nhất trong lòng ngạc nhiên nghỉ ngờ dùng chút lực mạnh hơn trước mới mở được ra. Bức tường bỗng chốc bị lật ngược lại, khép lại không có dầu vết nào trong khoảng trồng.

Tống Từ Nhất trong lúc thẫn thờ nghĩ tới An Hảo, đột nhiên chú ý đến, bức tường này có một phần màu sắc rất khác biệt, không rõ ràng chút nào, hơn nữa vào đêm khuya, thật khó để nhận ra. Tống Từ Nhất cũng phải quan sát để ý một hồi lâu mới phát hiện ra.

Khi Tống Từ Nhất đẩy nó ra thì nhìn thấy một chiếc cầu thang, không chần cừ suy nghĩ, anh bật điện thoại để chiếu sáng rồi đi xuống cầu thang, trong lòng lẫm bẩm hết lần này đến lần khác: An Hảo, anh cầu mong em chưa xảy ra chuyện gì.

An Hảo nhìn Dương Xuyên rồi nói: “Anh muốn làm gì?”

Dương Xuyên nói với một nụ cười nham hiểm: “Tôi tất nhiên là muốn yêu em thật tốt rồi.” An Hảo có gắng chống lại nỗi sợ hãi trong lòng, rồi nói: “Ngay cả khi anh ép buộc tôi, thì tôi vẫn không yêu anh, anh không hiểu sao?”

Biểu cảm của Dương Xuyên thay đổi, anh ta khẽ nói, “Không sao đâu, chúng ta có thời gian mà.”

An Hảo cảm thấy, tâm lý của Dương Xuyên là bất thường, anh ta hoàn toàn không phải là một người bình thường, không thể so sánh với những người bình thường khác được, cũng không thể dùng đến cách giao tiếp này, căn bản là anh ta không hiểu.

An Hảo chậm rãi nói, “Dương Xuyên?”

Đôi mắt của Dương Xuyên sáng lên, anh ta nhếch môi lên nói, “Có chuyện gì vậy em yêu, tôi ở đây, em gọi tôi đúng không?”

An Hảo ngay lập tức nỗi hết da gà, cố nhịn cơn buồn nôn rồi nói, “Nếu tôi muốn sống với anh, anh không thể cứ trói tôi như vậy, phải không?”

Dương Xuyên mỉm cười nói: “Tất nhiên, nếu em ngoan ngoãn, làm sao tôi có thể nỡ lòng trói em chứ.”

An Hảo tiếp tục nói: “Nơi này là ở đâu vậy?”

Dương Xuyên chậm rãi nói, “Đây là dưới lòng đất.”

An Hảo lo lắng, dưới lòng đất sao? Vậy bọn họ làm sao có thể tìm được cô cơ chứ? Trước khi bọn họ tìm thấy cô, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.

An Hao nghĩ vậy, khóe miệng nhéch lên, nhìn Dương Xuyên rồi nói, “Dương Xuyên, anh sẽ cởi trói cho tôi chứ? Chúng ta có thể đến thành phố lớn sống một cuộc sống tốt hơn. Tại sao phải làm điều này chứ?”

Khi Dương Xuyên nghe thấy nó, anh ta mỉm cười nói: “Đúng vậy, em nói rất đúng, nhưng khi tôi nhìn thấy ánh mắt của người khác đặt trên người em, tôi muốn giết chết bọn họ. Tôi muốn nhốt em ở đây để chỉ tôi mới có thể chiêm ngưỡng em, vẻ đẹp của em, tất cả thứ gì thuộc về em, tất cả chỉ mình tôi mới được khám phá mà thôi.” Sau khi nói xong, khuôn mặt của Dương Xuyên lập tức thay đổi, khuôn mặt ảm đạm lạnh lùng nói:” Nhưng, nếu em không cần thận có mưu đồ muốn chơi tôi thì tôi khuyên em sớm hãy từ bỏ nó đi.”

An Hảo nghe đến đó gương mặt cô cứng đò, tim cô không ngừng đập. Xong rồi, anh ta nhìn ra rồi sao, vậy thì sao có thể dùng kế sách này nữa đây?

Dương Xuyên từ từ đến gần An Hảo, ngồi xuống rồi ôm đến bên cạnh giường, An Hảo không ngừng vùng vẫy, nhưng tay chân cô đều bị trói, cho nên căn bản không có ích gì cả.

Dương Xuyên đặt An Hảo xuống, một bên cởi áo khoác ra một bên vừa nói, “Em có biết không? Em mặc màu đỏ có biết bao nhiêu là quyến rũ?”

Trong tận đáy tim cô dần dần trở nên bất lực, nhìn Dương Xuyên cởi áo khoác bước tới, An Hảo nằm trên giường cố gắng vùng dậy. Anh ta giữ chặt An Hảo, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Lúc em tỉnh dậy em vẫn là đẹp hơn, đôi mắt em thực sự làm dục vọng của tôi không chế ngự được.”

Nói xong, Dương Xuyên cúi xuống hôn lên môi An Hảo, cô vùng vẫy tuyệt vọng lắc đầu chống cự, anh ta không kiên nhẫn bóp chặt khuôn mặt An Hảo, An Hảo nhìn thấy cơ hội, cô cắn mạnh vào ngón tay anh ta.

Dương Xuyên hét lên đau đón, ngay lập tức buông An Hảo ra, anh ta nhìn thấy những ngón tay của mình bị cắn đến ửng đỏ, suýt chút nữa thì đứt lìa, Dương Xuyên nắm chặt tay lại, “Dám cắn tôi sao? Không sao, chút nữa sẽ trả lại em gấp bội.”

Nói xong, anh ta lại bước tới giữ chặt An Hảo. Cô vùng vẫy một cách tuyệt vọng, không ngừng nguyền rủa: “Anh buông tôi ra, cút đi!” An Hảo tiếp tục vùng vẫy, Dương Xuyên cáu kỉnh, vô tình chạm đến vết thương bị cắn khi nãy.

Dương Xuyên tức giận, giáng mạnh cho An Hảo một cái tát, An Hảo bị đánh đến nghiêng đầu sang một bên, tóc cô rối tung trên mặt. Cô chợt thấy hai bên tai ù đi, trước mặt trở nên quay cuồng, cả khuôn mặt đỏ rát đau đớn.

Dương Xuyên thở hỗn hễn nói, “Em sớm nghe lời hơn một chút có phải tốt không?”

An Hảo mở miệng, phát hiện miệng mình đang chảy máu. An Hảo mím chặt môi, quay đầu lại, nhìn chằm chằm Dương Xuyên, nhỗ máu lên người Dương Xuyên rồi lạnh lùng nói: “Ngay cả khi tôi có chết cũng sẽ không để anh làm được những gì mình muốn đâu.”

Dương Xuyên run rấy lên vì tức giận, nghiên răng, dơ tay ra đánh An Hảo, mỗi cú đánh đều vô cùng dùng lực. Dương Xuyên đỏ bừng mặt, một lúc lâu sau đó, An Hảo bị đánh không vùng vẫy nữa. Dương Xuyên dừng tay, đứng dậy nhìn An Hảo.

Thở hỗn hến, nhìn vào đôi bàn tay mình, run rẩy nói: “Tại sao chứ, em nên ngoan ngoãn một chút thì có phải sẽ tốt hơn không…”

An Hảo bị đánh đã không nói nên lời nữa, Dương Xuyên đến gần, cởi quần áo của An Hảo và lắm bẩm: “Không sao, miễn là anh có được em, miễn là em là của anh…”

Dương Xuyên đang cởi quần áo của An Hảo, An Hảo cảm nhận thấy, khẽ vặn mình tránh. An Hảo chỉ cảm thấy rằng các cơ quan nội tạng của cô dường như bị phá hủy, ý thức của cô hơi mắt dần vì cơn đau, đôi mắt của cô cũng bị sưng, vẫn có thể nhìn thấy Dương Xuyên đang chạm vào quần áo của cô.

An Hảo mở miệng, chỉ có thể khẽ phát ra tiếng: ô, ô … Nước mắt cô lăn trên má, cô thực sự chỉ có thể làm điều này sao? Tại sao cô không trực tiếp bị giết cho xong. Cô nhắm mắt bắt lực.

Một tiếng nỗ vang lên, cánh cửa được mở, Dương Xuyên dừng lại. Anh ta đột nhiên quay đầu lại thì thấy bóng dáng của Tống Từ Nhất.

Tống Từ Nhất từ từ tiến lại gần, anh nhìn thấy những cảnh mà anh có lẽ suốt cả cuộc đời này anh không thể nào quên được. Trên cơ thể cô nằm trên giường toàn là máu, hơi thở hấp hối, anh thậm chí không thể chắc chắn liệu cô còn sống hay không.

Trong nhất mắt anh như sụp đổ, đôi mắt anh đỏ sọng tối sầm lại. Anh lao về phía trước túm lấy Dương Xuyên, đẩy anh ta xuống đất rồi trực tiếp cho anh ta một cú đấm, Tống Từ Nhất gầm lên, liên tiếp giáng những cú đấm vào người Dương Xuyên, hận không thẻ giết chết anh ta ngay lúc này.

Cho đến khi Tống Từ Nhất nghe thấy giọng nói của An Hảo, anh mới thả Dương Xuyên ra, quay đầu lại nhìn An Hảo. Đôi mắt của Tống Từ Nhất đỏ ngầu, anh không dám nhìn nữa, không dám nghĩ đến cô đã phải chịu đựng những gì nữa.

Sau đó anh bước đến bên An Hảo, từ từ ngồi xuống, run rẩy che quần áo của cô và đờ đẫn: “An Hảo? An Hảo, tôi ở đây, tôi ở đây…”

Nước mắt của An Hảo chảy dài trên má, cô không nói nên lời. Lúc này, Tống Từ Nhất đột nhiên cứng người và quỳ xuống.

An Hảo thấy con dao trong tay Dương Xuyên đâm vào ngực Tống Từ Nhất từ phía sau, cùng lúc đó Sở Hiên và cảnh sát cũng đến kịp.

Cô không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào vào lúc này, máu, cô chỉ thấy máu chảy ở ngực Tống Từ Nhát. Sở Hiên hét lên: “Anh Nhất!” Rồi anh ta chạy tới giúp Tống Từ Nhát.

An Hảo chật vật ra khỏi giường, tuyệt vọng cố gắng đến chỗ Tống Từ Nhất, Sở Hiên ôm Tống Từ Nhất với đôi mắt đỏ ngầu và hét lên: “Nhanh lên, ai đó đến đây giúp đi!”

An Hảo bị nước mắt làm mờ, mở miệng nhìn Tống Từ Nhất, cô khàn giọng khóc: “Này, làm ơn, tỉnh lại đi…”
CHƯƠNG 42: XIN ANH, HÃY SỐNG TỐT

An Hảo nhìn Tống Từ Nhất được khiêng lên trên cáng, không thể cầm cự nỗi nữa, sợi dây trong đầu cô dường như bị căng đứt, cuối cùng hôn mê bắt tỉnh.

An Hảo mơ hồ bị đánh thức bởi tiếng khóc thấp thoáng bên tai, cô từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy mẹ Lâm Uyển khóc bên cạnh, Mạc Lê đang an ủi Lâm Uyển.

Mạc Lê phát hiện ra An Hảo tỉnh dậy, nhanh nói: “Dì ơi, An Hảo tỉnh rồi, An Hảo tỉnh rồi!”

Lâm Uyễn quay đầu lại và vội vã đi qua, với những giọt nước mắt trên khuôn mặt, bà lo lắng hỏi: “An Hảo, con thầy sao rồi?”

An Hảo nhìn Lâm Uyễn, nói, “Con ổn rồi, mẹ đừng khóc.”

Sau đó, cô khẽ cử động dậy, đau đớn cau mày, Mạc Lê vội vàng bước tới để đỡ cô rồi nói: “Cậu tỉnh rồi, cậu đã hôn mê cả ngày rồi đó.”

An Hảo chỉ cảm thấy toàn thân cô đau đớn, mặt trái vẫn còn hơi sưng, khóe miệng cô bị rách. Lâm Uyễn nhìn An Hảo, nắm lấy tay cô, khóc không ra nước mắt rồi nói: “Mẹ gần như nghĩ, gần như nghĩ rằng mẹ sẽ mắt con …”

Đôi mắt của An Hảo đỏ lên, cô khẽ kéo khóe miệng lẫm bẩm nói, “Con vẫn còn sống ạ.” Đúng vậy, cô cũng đã nghĩ rằng mình sẽ chết, nếu không …

Khi An nghĩ về điều đó, cô đột ngột ngồi dậy, gần như ngắt đi vì cơn đau ở chỗ xương sườn bị rách, Lâm Uyễn và Mạc Lê vội vã đến đỡ cô, Lâm Uyễn lo lắng nói: “Bây giờ con có rất nhiều vết thương trên cơ thể, bác sĩ nói rằng xương sườn của con đã bị gãy nhẹ, con không thể cử động mạnh như vậy được đâu.”

An Hảo đau đớn đến nỗi mồ hôi mỏng chảy ra từ trán cô, cô thầm nguyền rủa. Mạc Lê ngồi cạnh giường của An Hảo nói, “Cậu đang nghĩ tới Tống Từ Nhất à?” An Hảo nhanh chóng hỏi, “Anh ấy thế nào?”

Mạc Lê thở dài, lắc đầu nói: “Anh ấy bị chắn thương nghiêm trọng, bác sĩ nói con dao rất gần trái tim …”

An Hảo nghe thấy điều đó, đầu cô ù đi, mắt đau nhói, cố gắng đứng dậy chịu đựng nỗi đau trên cơ thể, cô nói: “Hãy nói cho mình biết anh ấy đang ở đâu đi.” Mạc Lê nhanh chóng đỡ An Hảo.

Lâm Uyễn chỉ trong phút chốc, đã thấy được tình cảm mà con gái bà dành cho Tống Từ Nhất. Nếu không phải là đứa trẻ tên Tống Từ Nhất đó, An Hảo cũng không biết như thế nào rồi nữa. Lâm Uyễn biết rằng con gái bà tính khí bướng bỉnh, vì vậy bà cũng không ngăn cô lại.

Mạc Lê giúp An Hảo ra bên ngoài phòng VIP, thấy Sở Hiên và Lục Minh Hạo đang ngồi trên hàng ghé ở cửa. Thấy Mạc Lê đỡ An Hảo đến, Sở Hiên đứng dậy hỏi: “Tại sao chị lại ở đây? Chị vẫn còn bị thương đó.”

Mắt An Hảo đỏ hoe, giọng cô run run nói: “Anh ấy thế nào rồi?” Sở Hiên thở dài, chắp tay nói: “Anh Nhất, vét thương rất nghiêm trọng, có lẽ nhất thời chưa thể tỉnh lại được…”

An Hảo nghe thấy, nước mắt của cô không kìm được nữa, An Hảo che miệng khóc nức nở. Sở Hiên nhìn mái tóc của An Hảo hơi lộn xộn, khuôn mặt cô bị đánh sưng lên, cũng đúng, anh Nhất sao có thể chịu đựng được khi thấy bộ dạng này của chị An Hảo chứ.

Sơ Hiên thở dài rồi nói: “Chị cứ về đi trước. Nếu anh Nhất có chuyện gì xảy ra em sẽ nói cho chị biết.” An Hảo nghe thấy, không hề cử động. Mạc Lê đỡ An Hảo rồi nói, “Đi thôi, chúng mình quay về trước, bộ dạng của cậu như vậy cũng không khiến Tống Từ Nhất tỉnh lại được đâu.”

An Hảo như thể không nghe thấy gì, Lục Minh Hạo cau mày lạnh lùng nói: “Cô nghe không hiểu sao? Cô bây giờ ở đây nhìn thì có tác dụng gì chứ, anh Nhất sẽ có thể tỉnh lại sao?”

Sở Hiên kéo Lục Minh Hạo, “Minh Hạo!”

An Hảo cảm thấy đau nhói trong lòng, đúng vậy, bộ dạng cô như vậy làm được gì chứ, cũng không thể trách Lục Minh Hạo nói điều này với cô, rốt cuộc, bọn họ cũng là anh em tốt của Tống Từ Nhất, Tống Từ Nhất nằm trong kia tất cả đều là vì cô.

An Hảo đứng trước cửa phòng bệnh, ánh mắt chăm chú nhìn vào Tống Từ Nhất, không nỡ lòng nhìn đi chỗ khác, sau đó cô nói với Sở Hiên, “Nếu anh ấy tỉnh dậy, thì nhất định nói cho tôi biết đó.”

Sở Hiên gật đầu nói, “Chị cứ quay về phòng bệnh đi, bằng không sẽ không trụ nỗi bây giờ.”

Mạc Lê đỡ An Hảo, An Hảo liếc nhìn cánh cửa một lần nữa trước khi từ từ quay người rời đi.

Chờ An Hảo đã đi xa, Sở Hiên nói với Lục Minh Hạo: “Cậu làm gì vậy?” Lục Minh Hạo cau mày không kiên nhẫn nói: “Mình nói sai à, anh Nhất nằm trong kia chính là thay cô ta đỡ một nhát dao đó?”

Sở Hiên nói, “Vậy cô ấy cũng không có muốn bị bắt cóc, cậu nói như vậy chẳng phải sai rồi sao.”

Lục Minh Hạo lại nói lại: “Vậy anh Nhất của chúng ta đã phải chịu bao nhiêu thương tổn từ lúc gặp cô ấy chứ, cậu đếm được hết không?”

Sở Hiên ngây người, nuốt những gì anh định nói xuống.

Đúng vậy, kể từ khi Tống Từ Nhất gặp An Hảo, mặc dù có thể nhìn ra những cảm xúc khác, nhưng Tống Từ Nhất luôn luôn bị đau đớn. Anh cũng không thẻ bác bỏ điều này.

An Hảo trở lại phòng bệnh, Lâm Uyễển đi tới đỡ cô nằm xuống. Thấy An Hảo không nói gì như người mắt hồn, Lâm Uyễn thở dài, quay đầu lại nói với Mạc Lê, “Mạc Lê, cũng muộn rồi, cháu cũng nên về nhà thôi, vất vả cho cháu rồi, thật không phải với cháu quá. “

Mạc Lê đáp lại, “Dì, dì đừng nói như vậy ạ. Đây là điều cháu nên làm, cháu cũng rất lo lắng cho An Hảo.”

Lâm Uyễn co giật khóe miệng, “Thật là một đứa bé tốt, nếu không có cháu giúp dì, dì cũng không biết phải làm thế nào nửa.

Mạc Lê không nói gì, cô tiến lên trước vỗ nhẹ vào vai Lâm Uyễn. Lâm Uyễn vuốt nhẹ bàn tay của Mạc Lê, sau đó quay đầu lại nói với An Hảo: “An Hảo, con hãy ngủ một lát đi, nghỉ ngơi một chút, mẹ sẽ về nhà nấu cháo cho con ăn.”

An Hảo không nói gì, cô chỉ gật đầu, từ từ nhắm mắt lại. Lâm Uyễn và Mạc Lê lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh. Lâm Uyễn nắm lấy tay Mạc Lê rồi hỏi: “Đứa trẻ tên Tống Từ Nhất kia thế nào rồi?”

Mạc Lê thở dài nói: “Anh ấy vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm ạ.” Lâm Uyễn run rẩy, cúi đầu không nói gì. Thấy Lâm Uyễn không trả lời, Mạc Lê nói tiếp: “Dì? Vậy cháu xin phép về trước ạ.

Lâm Uyễn trở lại bình thường rồi nói: “Được được được, vậy chấu đi đường cần thận nhá.”

Sau khi Mạc Lê rời đi, Lâm Uyễển về nhà nấu cháo súp xương cho An Hảo, sau đó mang đến đến bệnh viện. Khi đến phòng bệnh, bà thấy An Hảo đang ngồi một mình, nhìn chằm chằm vào cửa số.

Lâm Uyễn trong lòng khế thở dài, lấy cơm ra bàn và đặt nó Ấ À: £?> HH £ . ~ 4 ¬ £ xuống, rôi nói, “Mẹ nâu súp xương cho con, cũng nâu cả cháo nữa, con hãy ăn một chút đi.”

Sau khi An Hảo khẽ ừm một tiếng, Lâm Uyễển đưa cháo cho An Hảo, cô uống hai ngụm rồi đặt nó xuống bàn. Lâm Uyễn cau mày nói, “Tại sao con không ăn thêm chút nữa đi, ăn có được hai ngụm.”

An Hao nói nhẹ: “Con không có cảm giác thèm ăn.” Lâm Uyễn đứng dậy mang súp xương đến rồi nói, “Ăn một chút súp, được hằm trong một thời gian dài, nó sẽ tốt cho việc phục hồi cơ thể của con đó.”

An Hảo nhìn Lâm Uyễn bưng bát súp, mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Bà lấy bát súp, chỉ ăn có hai ngụm, rồi cũng không ăn nữa. Lâm Uyễn đau khổ nói: “Con ăn nhiều hơn một chút đi, không ăn chút gì sao được chứ”.

An Hảo lắc đầu, “Con thực sự không thể uống.” Nói xong, cô từ từ nằm xuống.

Lâm Uyễn cầm bát súp thở dài, bà không còn cách nào khác là thu dọn mọi thứ đi, sau đó nhìn An Hảo nằm xuống rồi rời khỏi giường bệnh.

Nằm xuống giường bệnh viện, An Hảo nhìn lên trần nhà.

Tống Từ Nhất không biết đã ra sao rồi, chắc là rất đau, đúng không? Nghĩ đến đó mắt An Hảo lại đỏ hoe, cô khẽ nhắm mắt lại, nước mắt lăn xuống trên má, An Hảo lẫm bẩm: “Xin anh, hãy sống tốt…”

CHƯƠNG 43: KHÔNG CÓ KẾT QUẢ
Lâm Uyễn hỏi Mạc Lê, sau đó bà đến rồi đứng ngoài phòng bệnh của Tống Từ Nhát. Sở Hiên nhìn thấy thì nhận ngay ra Lâm Uyễn, nhanh chóng đứng dậy, “Dì.”
Lâm Uyễn biết Sở Hiên, cùng là bạn của Tống Từ Nhất. Lâm Uyễn hỏi: “Đứa trẻ này thế nào rồi?”
Sở Hiên nói: “Vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy kịch ạ…”
Lâm Uyễn thở dài, bước tới nắm lấy tay của Sở Hiên, đặt một tắm thẻ vào tay Sở Hiên rồi nói: “Nhờ có cậu ấy mà An Hảo nhà tôi được cứu sống, xảy ra chuyện này, Dì cũng rất đau khổ, chỉ có tắm thẻ một trăm ngàn nhân dân tệ này. Dì chỉ có những thứ này mà thôi. “
Sở Hiên bị bất ngờ có chút sững sờ, ngay lập tức nói: “Dì ơi, dì đừng làm thế, anh Nhất cứu An Hảo là điều đương nhiên ạ, chúng ta đều không ngờ rằng chuyện này lại có thể xảy ra, tiền này chúng cháu sẽ không nhận ạ.”
Lâm Uyễn vẫn kiên quyết khăng khăng đưa tắm thẻ cho Sở Hiên, “Như vậy trong lòng gì mới tốt hơn một chút, cháu nhanh cầm lấy đi.” Bà nói rồi quay người rời đi.
Sở Hiên há miệng nhìn vào chiếc thẻ trên tay, haizz, vẫn là đợi anh Nhất tỉnh rồi đưa nó cho chị An Hảo đi.
Khi An Hảo tỉnh dậy một lần nữa, Lâm Uyễển vừa rót một cốc nước nóng, quay người lại đã thấy An Hảo đang ngồi dậy, bà nhanh chóng đặt cốc xuống, đi qua đỡ cô rồi nói, “Con cảm thấy thế nào rồi? Có đói không?”
An Hảo lắc đầu nói: “Con đã khỏe hơn nhiều rồi ạ, không có chuyện gì nữa đâu ạ.” Lâm Uyễn quay lại lấy hộp cơm trưa, mở nó ra rồi nói, “Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, con ăn một chút bánh bao đi.”
An Hảo nghe nói xong, cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, bên ngoài đã xuất hiện những bông tuyết trắng. Ngày đầu tiên của năm mới, Tống Từ Nhất vẫn chưa có tỉnh dậy…
An Hảo ăn vài miếng bánh bao rồi uống một ít nước. Mạc Lê vội vàng bước vào nói: “An Hảo, An Hảo, Tống Từ Nhất đã thoát khỏi cơn nguy kịch rồi!”
An Hảo cứng người nói, “Thật sao? Nhanh, mình muốn đi gặp anh ấy.” Mạc Lê bước tới để đỡ An Hảo, An Hảo kích động chạm đến vết thương, không khỏi cau mày vì đau đớn. Mạc Lê nói, “Cậu cần thận chút, không cần vội vàng đâu.”
An Hảo mím môi, làm sao mà không vội vàng được chứ.
Mạc Lê và An ra đứng bên ngoài phòng bệnh, ở ngoài chỉ có Lục Minh Hạo. Lục Minh Hạo thấy An Hảo đến hỏi: “Cô lại đến làm gì nữa?”
An Hảo nhìn vào trong phòng bệnh rồi nói: “Tôi nghe nói Tống Từ Nhất đã thoát khỏi cơn nguy kịch.”
Lục Minh Hạo nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, cô nên biết ơn vì anh Nhất của chúng tôi đã thoát khỏi cơn nguy hiểm.” Mạc Lê khế cau mày, “Tại sao anh lại nói như vậy chứ, anh cũng không thể đổ lỗi cho An Hảo?”
Lục Minh Hạo khịt mũi lạnh lùng, không trả lời rồi nói, “Các cô quay về đi, anh Nhất vừa thoát khỏi cơn nguy kịch, vì vậy không thể quá nhiều người đến thăm được.”
An Hảo nghe xong, trong lòng có chút thất vọng, cô cố ngẳng cổ nhìn người trong phòng bệnh, rồi nói: “Vậy tôi sẽ đợi anh ấy tỉnh lại rồi đến.” An Hảo liếc nhìn cậu thiếu niên nằm trên giường trong phòng bệnh, ôm lấy hai tay, rồi từ từ Từ từ quay người rời đi.
Quay trở lại phòng bệnh, Lâm Uyển nhìn thấy bóng dáng thất vọng của An Hảo, nhìn có vẻ vẫn chưa được gặp người Ắ: rÖi.
An Hảo ngồi xuống rồi hỏi: “Khi nào con có thể rời bệnh viện?” Lâm Uyễển nghe thấy nói, “Bác sĩ nói sẽ mất hai tuần, con nên chú ý đến sau khi xuất viện đó vì vết thương vẫn chưa hoàn toàn khỏi.”
An Hảo nghe xong, khẽ nhắm mắt lại. Cô phải làm gì bây giờ, cô thực sự muốn nhìn thấy Tống Từ Nhát …
An Hảo lại mơ màng chìm vào giấc ngủ, đó là buổi trưa ngày hôm sau sau khi thức dậy. An Hảo chỉ cảm thấy choáng váng, cô mơ thấy Tống Từ Nhất, nhưng trong mơ cô đã mơ gì thì một chút cô cũng không thể nhớ lại được, An Hảo khẽ xoa đầu, nhưng không thấy bóng dáng Lâm Uyễn đâu cả.
Lúc này, Mạc Lê đẩy cửa bước vào rồi nói: “Tống Từ Nhất tỉnh dậy rồi.” Ngay lập tức An Hảo nghe thấy tiếng tim mình đập, cô vội vàng đứng dậy. Mạc Lê nhanh chóng lấy một chiếc áo khoác ngoài, khoác lên người An Hảo rồi nói, “Cậu chậm lại một chút”.
An Hảo trên đường bước tới phòng bệnh, hai mắt cô đỏ ửng.
Thật tốt, thật tốt, cuối cùng anh ấy cũng tỉnh lại rồi. Khi cô đến bên ngoài phòng bệnh, cô bị Lục Minh Hạo chặn lại và nói: “Dường như cô đã biết rằng anh Nhất đã tỉnh lại rồi, tôi muốn nói chuyện với cô một chút.”
An Hảo siết chặt góc áo rồi nói: “Để tôi xem Tống Từ Nhất trước đã.”
Lục Minh Hạo nói: “Anh Nhất đã thức dậy, nhưng anh ấy lại ngủ rồi, cô có thể nói chuyện riêng với tôi trước.”
An Hảo nghe thấy, có chút thất vọng, cũng không nói gì thêm.
Lục Minh Hạo bước thẳng qua đó, Mạc Lê nhìn An Hảo với chút lo lắng. An Hảo xua tay rồi nói: “Cậu cứ quay lại trước đi.”
Nói xong cô quay người lại chậm rãi đi theo Lục Minh Hạo.
An Hảo đi theo Lục Minh Hạo, thấy Lục Minh Hạo đứng bên cửa sổ ở đầu cầu thang. An Hảo lặng lẽ bước qua không nói gì.
Một lúc sau Lục Minh Hạo nói: “Chắc cô cũng biết tôi sẽ nói gì rồi chứ.” An Hảo nghe thấy cúi đầu, cũng không trả lời.
Lục Minh Hạo thở dài rồi nói: “Thời gian lâu như vậy, Sở Hiên luôn tác thành cho cô và anh Nhất, tôi cũng có thể thấy những gì giữa anh Nhất và cô, vì vậy tôi cũng không ngăn cản được. Nhưng anh Nhất bên cô luôn phải hưng chịu những tổn thương, nói thẳng ra, cô chỉ làm tổn thương anh ấy mà thôi. Cô cũng nhìn thấy đó, lần này đến mạng của anh ấy cũng suýt chút nữa đã không giữ được rồi. Mặc dù tôi đã không biết Sở Hiên và anh Nhất thời gian qua nghĩ gì nữa, nhưng điểm này, Sở Hiên và tôi đều có cùng suy nghĩ.”
Sau khi nói, Lục Minh Hạo dừng lại rồi tiếp tục: “An Hảo, cô có thể rời anh Nhất được không, hai người cũng sẽ không bao giờ có kết quả đâu.”
Nghe điều này, bàn tay An Hảo đã đều nhọt nhạt trắng bệch.
An Hảo chậm rãi nói với giọng khàn khàn: “Tôi hiểu. Đợi đến lúc gặp anh ấy, tôi sẽ nói rõ ràng…”
Còn chưa kịp nói xong, Lục Minh Hạo đã nói, “Cô không cần phải nói bất cứ điều gì cả, cô cũng không thể nói được gì cả.”
Trái tim An Hảo chợt thắt lại, cô giữ im lặng. Lục Minh Hạo lại nói: “Hãy chăm sóc cơ thể của cô đi, tôi đi trước đây.” Sau đó, Lục Minh Hạo đi lên tầng.
Sau khi Lục Minh Hạo rời đi, An Hảo hoàn toàn mắt sức, cô loạng choạng đứng đỡ vào tường. An Hảo nhìn sương mù trên cửa số, đưa tay ra và lau nó, thấy tuyết rơi bên ngoài, nắm chặt tay lại rồi trở về phường.
Lúc này Lâm Uyễn đã ở trong phòng bệnh, thấy An Hảo quay lại bà liền nói, “Tại sao con lại quay lại? Mạc Lê vừa nói với mẹ, mẹ bảo cô ấy về trước. Sao rồi, con có gặp cậu ấy không?”
An Hảo không nói, cô lắc đầu. Lâm Uyễn khẽ thở dài, rồi không nói gì. An Hảo vào lúc này liền nói: “Mẹ ơi, con muốn về nhà.
Lâm Uyễn ngạc nhiên, vừa định nói. An Hảo đã tiếp tục: “Con đã không sao rồi. Con muốn được xuất viện. Con muốn về nhà.” Lâm Uyễn nghe xong, nuốt những gì bà muốn nói xuống, bất lực nói: “Mẹ sẽ đi hỏi bác sĩ, sau khi kiểm tra xong, nếu có thể thì sẽ cho con xuất viện về nhà.”
An Hào không nói gì, cô khẽ gật đầu, rồi nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền. Lâm Uyễn không nói gì, bà mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ đã dặn dò rất nhiều, An Hảo được xuất viện. Lâm Uyễn đỡ An Hảo ra khỏi bệnh viện. An Hảo nhìn lại bệnh viện một lúc lâu rồi chậm rãi nói: “Chúng ta về nhà thôi mẹ.” Nói xong, Lâm Uyễn bắt xe về.
Khi về đến nhà, tôi dọn dẹp lại một chút rồi nói, cô muốn trở về phòng trước. Lâm Uyễn nói: “Con ăn gì đó chút đi đã.” An Hảo xua tay rồi nói, “Con không muốn ăn ạ, con đi nghỉ trước đây ạ.”
Khi Lâm Uyễn muốn nói gì thêm gì đó, An Hảo đã trở về phòng và đóng của lại. Lâm Uyễn thở dài rồi đi vào bếp.
An Hảo trở lại phòng, đi đến trước bàn, bật đèn rồi ngồi xuống.
Cô lấy cuốn sách ra, mở tờ giấy kẹp trong đó ra và nhìn ba chữ Tống Từ Nhất, nước mắt không ngừng rơi trên tờ giấy rồi cô ngất đi.
Lục Minh Hạo đã nói đúng, cô và anh sẽ không bao giờ có kết quả cả…
CHƯƠNG 44: CẢM ƠN ANH

Sở Hiên nhìn Tống Từ Nhất đang ngủ say, khẽ thở dài. Anh Nhất vừa tỉnh lại đã gọi tên An Hảo, biết An Hảo vẫn ổn anh ấy mới tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Lục Minh Hạo mở cửa bước vào. Sở Hiên hỏi: “An Hảo không có đến hay sao? Mình đã nói với Mạc Lê anh Nhát tỉnh rồi mà.”

Lục Minh Hạo nói một cách bình tĩnh: “Đến rồi, mình đã nói rằng anh Nhất đang ngủ, bảo cô ấy quay về.” Sở Hiên nhìn thấy phản ứng của Lục Minh Hạo, liền nói, “Cậu cũng đừng làm khó dễ cô ấy quá, đây cũng không phải là lỗi của cô ấy.”

Lục Minh Hạo bước đến giường bệnh rồi ngồi xuống nói, “Sở Hiên, chúng ta đã ở cùng nhau nhiều năm như vậy rồi, cậu nhìn bộ dạng anh Nhất bây giờ xem, cậu thực sự một chút suy nghĩ nào cũng không có sao?”

Khuôn mặt của Tổng Từ Nhất nhợt nhạt trên giường bệnh viện, đôi mắt anh nhắm chặt, không có thở. Khi Sở Hiên nhìn thấy nó, anh nắm chặt tay lại và không nói gì.

Lục Minh Hạo tiếp tục nói: “Có lẽ đó là một sai lầm khi bọn họ gặp nhau…”

Sau khi An Hảo tỉnh dậy, cô ngồi thẫn thờ trên giường trong phòng. Lâm Uyễn nói cô cứng đầu không chịu đi ăn cơm.

Khi Lâm Uyễn đang ngồi trên ghế sofa lo lắng, An Hảo rời khỏi phòng. Lâm Uyên đứng dậy rồi hỏi: “Sao vậy, con muốn ăn gì sao?” An Hảo hỏi, “Con muốn làm bánh bao.”

Lâm Uyễn bối rối: “Con muốn ăn bánh bao? Vậy để bây giờ mẹ đi làm.” An Hảo dừng lại rồi nói: “Không ạ, con muốn tự làm một chút.” Lâm Uyễn đang muốn nói điều gì đó, nghĩ xong, bà thở dài rồi nói, “Vậy để mẹ giúp con làm nhân, con gói, như vậy có được không?”

An Hảo không nói gì chỉ khẽ gật đầu. Cô ngồi nghiêm túc làm bánh bao. Sau khi gói xong, cô đem đun nóng, đóng vào trong hộp ăn. Cô thay quần áo rồi nói với Lâm Uyễn : “Mẹ ơi, con sẽ đến bệnh viện một chuyền.”

Lâm Uyễển nhanh chóng bước về phía trước, quàng chiếc khăn vào cổ An Hảo rồi nói, “Chú ý an toàn một chút, con hãy bắt xe đi, rồi sớm quay về đó.” An Hảo mím môi, khẽ gật đầu.

An Hảo cầm một hộp cơm trưa đến bệnh viện, cô dừng lại bên ngoài phòng bệnh Tống Từ Nhất, sau đó nhìn Tống Từ Nhất ở trong phòng bệnh. Tống Từ Nhất đã tỉnh dậy rồi, anh đang nói chuyện với Sở Hiên và Lục Minh Hạo.

An Hảo ngập ngừng ngoài cửa một lúc lâu, cuối cùng cũng gõ cửa hai lần, rồi từ từ đây vào. Ngay lập tức không khí trong phòng bệnh trùng xuống, Lục Minh Hạo cau mày, không phải anh nói không cho cô đến rồi sao.

Sở Hiên phát hiện ra vẻ mặt của Lục Minh Hạo, kéo mạnh Lục Minh Hạo, nhẹ nhàng lắc đầu. Lục Minh Hạo chỉ có thể bỏ cuộc. Thấy Tống Từ Nhất và An Hảo nhìn nhau, Sở Hiên khế kéo Lục Minh Hạo ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi cánh cửa được đóng lại, An Hảo nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tống Từ Nhát, trái tim cô đau nhói, đôi mắt đỏ lên, cô chậm rãi nói, “Anh đỡ hơn chưa?”

Tống Từ Nhất nhéch khóe miệng rồi nói, “Không sao đâu.” An Hảo bước đến giường rồi ngồi xuống. Lúc này Tống Từ Nhất có thể nhìn rõ hơn, nhìn người con gái anh nhớ mong ngày đêm trước mặt, sao cô có thể xanh xao đến vậy chứ?

Tống Từ Nhát vuốt nhẹ má An Hảo, ngây người hỏi: “Sao lại gầy đến vậy?”

An Hảo nghe thấy xong, cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay anh, cô không kìm được nữa, nước mắt rơi xuống rồi nói, “Tôi không ăn được cơm.”

Những giọt nước mắt nóng hồi rơi trên tay Tống Từ Nhất, trong giây lát Tống Từ Nhất dường như hốt hoảng, “Tại sao lại khóc chứ?” Anh nói, nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt của An Hảo.

An Hao lắc đầu, “Không có gì, chỉ là cảm thấy vui thôi.” Khi Tống Từ Nhất nghe đến đó, đôi môi anh cong lên, chạm vào mặt An Hảo rồi nói, “Nhớ tôi đến vậy sao?”

An Hảo nhìn Tống Từ Nhất bằng ánh mắt dịu dàng, trái tim cô đột nhiên rối bời, đôi mắt cô lại mờ đi, chậm rãi nói: “Vâng.”

Đôi mắt của Tống Từ Nhất bỗng sáng rực lên, anh mỉm cười rồi nói, “Nhớ nhiều không?” An Hao cười khẩy, lau nước mắt, đứng dậy rồi nói, “Anh có muốn ăn chút cơm không.” Nói xong cô lấy hộp cơm trưa ra.

Sau đó cô mở nó ra rồi đưa nó cho Tống Từ Nhất: “Hãy để ăn một ít bánh bao, năm mới rồi nên ăn một chút bánh bao.”

Tống Từ Nhất nhìn vào hộp cơm trưa mà An Hảo đưa ra, bánh bao vẫn còn hơi ấm hấp bên trong, trong lòng anh dường như cảm thấy có gì đó mềm mại “Em làm chúng sao?”

An Hảo gật đầu, “Thử chút, xem chúng như thế nào?” Tống Từ Nhất lấy một ra một chiếc đũa, anh cắn một miếng “Rất ngon, đây là chiếc bánh bao ngon nhất mà tôi đã từng được x¡h an.

An Hảo khẽ cong khóe môi, Tống Từ Nhất lấy một cái rồi đưa nó lên miệng của An Hảo, anh nói, “Em cũng nên ăn thử chút đi, nó thực sự rất ngon.” An Hảo mở miệng rồi cắn một miếng.

Không tệ.

Tống Từ Nhất tự nhiên cắn nốt miếng còn lại ăn, lại đưa một miếng đến cạnh miệng cô. An Hảo không biết tại sao rõ ràng mình không có chút khẩu vị nào muốn ăn, nhưng cô lại ăn một chút bánh anh đưa cho.

Hai người đều im lặng, mỗi người một miếng chẳng mấy chốc hết ỗ bánh bao. Họ im lặng sau khi ăn xong. Một lúc lâu An Hảo mới mở miệng nói: “Anh nên giữu gìn sức khỏe, đối xử tốt với bản thân mình một chút, không em lại đau lòng”.

Khi Tống Từ Nhất nghe thấy, “Nó có thực sự đau không?” An Hảo gật đầu, tiếp tục: “Vì vậy, snh phải chăm sóc cơ thể thật tốt.” Tống Từ Nhất mỉm cười.

An Hảo dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói, “Tống Từ Nhát, cảm ơn anh.”

Tống Từ Nhất ngây người, vừa định nói gì đó, An Hảo lại nói: “Tất cả mọi việc, thực sự cảm ơn anh rất nhiều.”

Tống Từ Nhất luôn cảm thấy có gì đó không đúng với An Hảo ngày hôm nay, nhưng anh không thể nói ra đó là gì, như thể An Hảo đến đây để nói lời tạm biệt …

Tống Từ Nhất hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?” An Hảo ngắng đầu lên rồi nói: “Chuyện gì có thể xảy ra được nữa.”

Nói xong cô từ từ đứng dậy, đóng hộp cơm trưa lại rồi nói: “Anh hãy nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”

Tống Từ Nhất vội vàng dừng lại: “Ngày mai em có đến nữa không?” An Hảo không quay lại, cô nói, “Ừm, tôi đi trước đây.

Nói xong rồi rời đi.

Tống Từ Nhất nhìn An Hảo rời đi, anh cảm thấy thật khó chịu trong lòng, có phải đó là ảo giác của anh, anh luôn cảm thấy An Hảo sẽ rời đi mãi mãi.

Khi về đến nhà, cô nằm trên giường, suy nghĩ rất nhiều.

Bỗng chuông điện thoại reo lên, An Hảo liếc nhìn điện thoại rồi trả lời cuộc gọi.

“Alo? An Hảo, em có ở nhà không?” Giọng Hà Dịch Dương phát ra từ điện thoại phía bên kia. An Hảo nói, “Vâng, có chuyện gì vậy ạ?”

Hà Dịch Dương nghe giọng nói của An Hảo có chút yếu ót, rồi nói: “Ừm, anh đã mua rất nhiều thứ, vừa lúc đến gặp dì, nếu em có ở nhà, thì anh sẽ đến nhà em, đợi dưới nhà.”

An Hảo xoa xoa lông mày rồi nói: “Dạ anh lên đi ạ.” Sau khi cúp điện thoại, An Hảo bước ra khỏi phòng rồi nói với Lâm Uyễn, “Hà Dịch Dương sẽ đến nhà mình ạ.”

Lâm Uyển nhanh chóng đứng dậy, “Lâu rồi mẹ cũng đã không gặp cậu ấy, mẹ đi thay quần áo.” Sau đó, Lâm Uyễn trở về phòng và thay quần áo.

An Hảo mỉm cười bất lực, chuông cửa reo. An Hảo mở cửa, thấy trên đầu Hà Dịch Dương có rất nhiều bông tuyết, trong tay anh cầm rất nhiều đồ. An Hảo nói: “Anh nhanh vào đi.”

Từ khi mở cửa cho đến khi bước vào cửa, Hà Dịch Dương vẫn luôn dán mắt vào An Hảo. Anh cau mày rồi hỏi: “Tại sao em lại hốc hác như vậy? Hai ngày không gặp em đã gầy đi nhiều như vậy?”

Anh vừa nói xong, Lâm Uyễển bước ra rồi nói: “An Hảo cũng không có nói cho gì hôm nay cháu qua.” Hà Dịch Dương quay lại, vội vàng chào Lâm Uyễn: “Chào dì, chúc mừng năm mới dì ạ.

Lâm Uyễn mỉm cười nói: “Năm mới may mắn, năm mới may mắn.” Hà Dịch Dương đưa những túi đồ tặng cho Lâm Uyễn, Lâm Uyễn khẽ đánh Hà Dịch Dương rồi nói, “Tiểu Dương, sau này cháu không cần mang nhiều đồ đến vậy đâu.”

Hà Dịch Dương gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Không phải Tết Nguyên Đán sao dì.”

Nói đến ai đó đang ngồi trên ghế sofa, An Hảo nói: “Con đi pha trà.” Lâm Uyên nói nhanh: “Để mẹ đi cho.” An Hảo dừng lại rồi nói: “Chỉ là pha trà thôi mà, để con đi cho ạ.”

Hà Dịch Dương thấy An Hảo đi pha trà, Lâm Uyễn cũng lo lắng, anh hỏi: “Dì ơi, An Hảo xảy ra chuyện gì vậy ạ, có chuyện gì sao ạ?”

Lâm Uyễn khẽ thở dài khi nghe câu hỏi của Hà Dịch Dương, rồi nói với anh về khoảng thời gian này.

Đôi mắt của anh mở to, hai bàn tay nắm chặt lại, các khớp xương trắng bệch. Bắt cóc? Bị đánh trong bệnh viện? Chuyện lớn như vậy, tại sao anh lại không biết chứ, anh lại không ở bên cạnh An Hảo vào thời điểm nguy hiểm như vậy.

An Hảo đem trà qua, cô đã nghe thấy những gì họ nói. An Hảo rót một tách trà thơm rồi ngồi xuống, thấy Hà Dịch Dương nhìn chằm chằm vào cô, An Hảo nhấp một ngụm trà rồi nói: “Em không phải vẫn tốt sao?”

Ngực anh cảm thấy ngột ngạt khó chịu, Hà Dịch Dương nói, “Em không coi anh là bạn sao, việc lớn như vậy cũng không nói với anh một câu.”

Lâm Uyễn nói: “An Hảo cũng là sợ cháu lo lắng thôi.” Hà Dịch Dương nghe nói xong hồi phục lại tinh thần rồi nói: “Dì nói xem, cháu chỉ nghĩ là với mối quan hệ giữa cháu và An Hảo, nếu nói cho cháu sớm, biết đâu cháu có thể giúp được gì đó ạ.”

Nói xong anh lại hỏi: “Thế nào rồi? Không phải vết thương của em vẫn chưa lành sao?”

An Hảo xua tay, “Chỉ là hơi đau một chút, đã đỡ hơn rồi ạ.

Không cần quá lo lắng đâu ạ, anh với mẹ em như nhau vậy, cứ làm quá lên ấy.”

Lâm Uyễn nghe thấy liền nói: “Con đó, tiểu nha đầu, chẳng lẽ lo lắng cho còn là sai sao.”

Hà Dịch Dương lặp lại: “Đúng vậy, quan tâm đến em là sai sao?”

An Hảo nhìn Lâm Uyễn và Hà Dịch Dương, co giật khóe miệng, giơ tay ra hiệu, đầu hàng rồi nói, “Vâng, vâng, vâng, không sai ạ, là lỗi của con.”

Lâm Uyễn nhìn An Hảo như vậy, khẽ mỉm cười rồi nói với Hà Dịch Dương: “Đừng đi nhá, tối nay ở lại ăn cơm với dì và An Hảo.” Sau khi nói, bà liền nói với An Hảo: “Con gọi cả Mạc Lê nữa đến đây đi, cô ấy đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều trong hai ngày qua. “Rồi bà đứng dậy đi vào bếp.

Hà Dịch Dương nghe thấy, Mạc Lê? Mạc Lê cũng biết chuyện này sao, tại sao cô không nói với anh chứ? Nghĩ xong lại nhìn về phía An Hảo.Haizz, việc lớn như vậy mà anh lại không hề hay biết, Hà Dịch Dương cười cay đắng.

CHƯƠNG 45: KIÊNG ĂN
Khi Lâm Uyễn vào bếp nấu ăn, An Hảo gọi Mạc Lê đến nhà mình ăn tối. Hà Dịch Dương nhìn chằm chằm vào An Hảo, như thể có thể tìm thấy một cái lỗ trên người An Hảo.
An Hảo bắt lực hỏi: “Anh đang làm cái quái gì thế?” Hà Dịch Dương khịt mũi lạnh lùng, quay đầu lại rồi nói một cách hờn giận: “Còn nói là bạn, việc nguy hiểm như vậy anh cũng chả biết gì cả, căn bản là không giúp gì được cả.”
An Hảo khịt mũi rồi nói, “Cũng không có gì để anh giúp đỡ cả. Mấy ngày nay anh bận gì vậy?”
Anh thấy vậy thậm chí còn tội lỗi hơn nói: “Dạo gần đây anh bận học, chuẩn bị tiếp quản công ty của bố anh, anh không nghĩ trong thời gian này em lại xảy ra chuyện như vậy …”
An Hảo cười rồi nói: “Thật tốt rồi, vậy sau này em phải gọi anh hai tiếng giám đốc rồi.”
Hà Dịch Dương gượng cười, mở miệng nói, “Được rồi, tại sao giữa chúng ta lại khách sáo quan hệ tổng giám đốc gì chứ.”
Hà Dịch Dương dừng lại nói tiếp, “Nếu sau này có gì cần giúp đỡ, em nhất định phải nói đó, nêu em vẫn còn coi anh như một người bạn. “Hà Dịch Dương nói xong, nhìn An Hảo với khuôn mặt nghiêm túc.
An Hảo nhấp một ngụm trà, thở dài nói: “Em biết rồi, nhất định sẽ nói.”
Hà Dịch Dương nghe được câu trả lời, cũng không tiếp tục làm khó cô nữa. Anh đứng dậy, đi vào bếp rồi nói, “Dì, để cháu giúp dì một tay.” Hà Dịch Dương và Lâm Uyễn cười trong bếp.
An Hảo lắc đầu. Chuông cửa reo, An Hảo đứng dậy chạy ra mở cửa. Mạc Lê bước vào mang trái cây, mỉm cười rồi đưa nó cho An Hảo. An Hảo cầm lấy nó rồi nói: “Cậu mua gì vậy, nhanh chóng đi vào.”
Sau khi đi vào, Mạc Lê cởi áo khoác ra rồi nói: “Không phải cậu nói Hà Dịch Dương cũng ở đây sao?” An Hảo hát cằm, “Trong bếp.” Mạc Lê gật đầu mỉm cười.
Mạc Lê và An Hảo ngồi trên ghế sofa và xem TV. Mạc Lê thỉnh thoảng lại nhìn vào bếp. Lúc này cô vẫn cảm thấy còn chút tội lỗi. Rốt cuộc, mỗi ngày cô đều nói chuyện với Hà Dịch Dương, nhưng cô đã không nói với Hà Dịch Dương về sự việc của An Hảo. Nghĩ đến đây, Mạc Lê siết chặt tay cô.
Một lúc sau, Hà Dịch Dương mang rau ra, đặt chúng lên bàn rồi nói, “Rủa tay rồi ăn cơm nào.” Đặt rau xuống, anh thấy Mạc Lê, mắt anh tối sầm lại, khế kéo khóe miệng.
Mạc Lê bắt gặp ánh mắt của Hà Dịch Dương, trái tim cô run rẫy, cô nở một nụ cười rồi nói, “Đã lâu không gặp anh rồi.” Hà Dịch Dương khẽ kéo khóe miệng nhưng lại nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, một khoảng thời gian không gặp, cho nên việc gì anh cũng chả biết hết đó.”
Khi Mạc Lê nghe thấy điều này, nụ cười của cô tắt dần. Lâm Uyễển mang thức ăn ra rồi nói: “Này, Mạc Lê đến đây, nhanh lên, rửa tay rồi ăn cơm nào.” Mạc Lêi lấy lại tinh thần, khó xử nở nụ cười: “Được ạ, dì.”
Trong khi rửa tay, Mạc Lê nhìn mình trong gương, suy nghĩ về những gì Hà Dịch Dương vừa nói. Ý nghĩa của những từ rõ ràng là anh đã biết nó, quả thực là trách cứ cô không nói với anh.
Trong bữa ăn, Lâm Uyễn lấy ra một chai rượu vang đỏ, nói với Hà Dịch Dương: “Đây là một loại rượu vang đỏ rất quý, hôm nay cháu phải cùng với dì uống vài ly đó.” Hà Dịch Dương nheo mắt nở một nụ cười nói: “Vâng ạ.”
Sau khi Lâm Uyễn nói xong, bà lấy nước trái cây ra khỏi tủ lạnh rồi nói: “Hai đứa nhỏ các cháu hãy uống nước trái cây nhá.” An Hảo bĩu môi nói, “Haizz, ai chưa uống rượu đây.” Sau đó, cô cầm lấy nước trái cây, rót một cốc cho Mạc Lê. Sau đó, khi cô chuẩn bị rót cho mình, Hà Dịch Dương bỗng ngăn lại, đưa cốc nước ấm đã chuẩn bị sẵn cho An Hảo uống.
An Hảo cau mày, “Anh làm gì vậy?” Hà Dịch Dương đóng nút chai nước trái cây rồi nói, “Bây giờ em vẫn chưa được khỏe, không nên uống đồ lạnh, nên kiêng đi, kiêng miệng.”
Lâm Uyễn nhanh chóng nói: “Đúng vậy, đúng vậy! Nếu không phải Tiểu Dương nhắc nhở, ngay cả dì cũng sẽ quên, nha đầu này, con sau này phải chú ý kiêng ăn” Nói xong bà mỉm cười nhìn Hà Dịch Dương, trong lòng cảm thấy hài lòng với sự quan tâm cần thận tỷ mỉ của anh.
An Hảo bực bội, nhấp một ngụm nước ấm. Hà Dịch Dương mỉm cười hài lòng. Mạc Lê nhìn tất cả những điều này với một nụ cười trên khuôn mặt, tay cô cầm đũa chặt đến mức các đốt tay trắng bệch hết cả.
An Hảo thực sự mệt mỏi khi ăn bữa ăn này, có rất nhiều thứ mà cô không thể ăn. Hà Dịch Dương cái này cũng không cho cô ăn cái kia cũng vậy, tự mình ăn những đồ ăn nhẹ, một chút hương vị cũng chả có.
Bữa ăn của Mạc Lê thật khó nuốt, cô chỉ nhìn Hà Dịch Dương nhẹ nhàng nuông chiều An Hảo, nhắc nhở cô đừng ăn những gì, cô thực sự ghen tị đến phát điên lên. Ngay cả Lâm Uyễn ánh mắt nhìn Hà Dịch Dương cũng có chút gì đó khác lạ, cô chỉ có thể yên tĩnh quan sát.
Mọi người ngồi trên ghế sofa và trò chuyện cùng nhau sau khi ăn. Thấy khuôn mặt của Mạc Lê không tốt, Lâm Uyễn lo lắng hỏi: “Mạc Lê, cháu chỗ nào không được khỏe sao? Có phải dì nấu ăn không phù hợp với khẩu vị của cháu không?”
Mạc Lê bỗng tỉnh lại, nhanh chóng nói: “Không có, không có ạ, thức ăn dì nấu rất ngon, dì, cháu chỉ là có chút chuyện thôi ạ.” Lâm Uyễn cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy điều này, “Vậy tốt rồi.”
Sau khi trò chuyện một lúc, Mạc Lê nói: “Dì, tôi xin phép về trước. Mọi người cứ tiếp tục nói chuyện đi ạ.” An Hảo quay lại nhìn Mạc Lê, Lâm Uyễn nói, “Sao cháu không ở lại chơi chút nữa, thời gian vẫn còn sớm. “
Mạc Lê co giật khóe miệng rồi nói: “Hôm nay cháu có việc đi ra ngoài rồi ạ, cho nên chơi đến bây giờ có chút mệt rồi ạ, muốn về nhà nghỉ ngơi sớm chút ạ.” Lâm Uyễển nghe vậy thì đáng tiếc nói: “Không có cách nào rồi, vậy cháu về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”
Hà Dịch Dương đứng dậy nói: “Đi thôi, anh sẽ tiễn em, chúng ta đi cùng nhau.” Lâm Uyễển quay đầu lại rồi nói: “Cháu cũng phải rồi đi à?” Hà Dịch Dươngmỉm cười nói: “Cháu và Mạc Lê thuận đường ạ, để cháu đưa cô ấy về ạ, tiện thể cùng về ạ, hôm nay dì nấu cơm rất ngon ạ, cảm ơn dì ạ, lần sau cháu sẽ đến nói chuyện với dì tiếp ạ.”
Lâm Uyễn nói với một nụ cười: “Được được được, vậy đi, cũng may có cháu đưa Mạc Lê về, hai đứa đi đường cẩn thận nhá.
An Hảo vẫy tay rồi nói, “Chú ý an toàn.” Hà Dịch Dương gật đầu, rồi nhìn Mạc Lê rồi nói, “Đi thôi.” Mạc Lê nắm chặt tay, bất đắc dĩ kéo khóe miệng chào Lâm Uyễển và An Hảo, rồi quay lại đi theo Hà Dịch Dương.
Khi Mạc Lê và Hà Dịch Dương vừa rời đi, Lâm Uyễn hỏi An Hảo, “Không phải có chuyện gì với Mạc Lê và Tiểu Dương đó chứ?” An Hảo đi đến ghế sofa, ngồi thờ ơ xuống một, “Có thể có chuyện gì chứ mẹ?”
Khi Lâm Uyễn vừa mới nhớ ra, cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Anh chàng Dịch Dương này có cảm tình với con gái mình, Mạc Lê này, bọn họ dường như có chuyện gì đó …
Mạc Lê đi theo Hà Dịch Dương hai bàn tay xiết chặt vào với nhau rồi lên xe. Lúc này Hà Dịch Dương mới mở miệng: “Mạc Lê, sao An Hảo xảy ra chuyện em không có nói với anh chứ?”
Mạc Lê bỗng chột dạ, quả nhiên là anh hỏi đến việc này, Mạc Lê cười cay đẳng nói, “Không phải là lo lắng cho anh sao…”
Hà Dịch Dương cau mày rồi nói: “Là bạn như vậy xảy ra chuyện lớn vậy em không nói cho tôi biết sao, mỗi ngày em đều tìm đến nói chuyện với anh vậy mà anh lại không biết việc này.”
Mạc Lê nắm chặt lấy góc quần áo, cô thì thầm nói, “Em chỉ đơn thuần là sợ anh lo lắng mà thôi…”
Hà Dịch Dương nghe thấy vậy, phát giác ra giọng mình có chút hơi sai. Anh thở dài và chậm rãi nói: “Xin lỗi, anh không nên lên giọng như vậy. Anh chỉ muốn nói là, tất cả chúng ta đều là bạn tốt, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau néu có chuyện gì xảy ra, em nên nói với anh chuyện này.”
Mạc Lê không nói một lời, trong lòng cứ có vị chua chát. Có phải tất cả họ đều là bạn tốt sao? Cô có thực sự đơn thuần chỉ coi anh là bạn chưa? Mạc Lê nhìn khuôn mặt của Hà Dịch Dương hiện lên trong gương xe, trái tim cô không khỏi đau đón.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom