• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Xuyên Thành Trợ Lý Nhỏ Của Ảnh Đế Cố Chấp (5 Viewers)

  • Chương 11-12

Chương 11: Hiểu lầm lớn


Đinh Hội bị cô ta chọc trúng chỗ đau, tâm trạng dần trở nên khó chịu hơn: “Cô không cần quản chuyện này, nhanh nói đi, cô có giúp tôi hay không?”


Hai người họ vừa là bạn học vừa làm cùng một ngành. Trước đây, Đinh Hội cũng thường tạo nhiều cơ hội tốt cho Quý Thiến trong công việc. Bây giờ cô ta gặp khó khăn, tất nhiên Quý Thiến cũng muốn giúp cô ta vực dậy: “Tiểu Hội, cô gặp chuyện gì khó khăn phải không? Hay để tôi xin Ôn Trác Tu hủy bỏ lệnh phong sát cô? Dù sao vẫn còn khán giả ở đó, cô hoàn toàn có thể nổi tiếng trở lại. Bây giờ cô đang phải sống nhờ vào số tiền tiết kiệm, đừng dại mà tiêu pha lung tung, hoang phí.”


“Cô quá ngây thơ rồi. Anh ta là ai, anh ta sẽ nghe lời cầu xin của cô sao?”


Cứ như nghe câu chuyện hài, Đinh Hội lắc đầu chế giễu: “Thậm chí anh ta còn chèn ép nghệ sĩ của tôi nữa kìa!”


“Không thể nào? Trông anh ta không giống loại người thích dồn người khác vào ngõ cụt như thế. Cô đừng vội kết luận, từ từ kể tôi nghe, cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra?”


“Vai diễn của Đường Lỵ Lỵ bị cướp mất rồi. Khi tôi hỏi đoàn phim thì họ nói do bên Giải trí Tu Danh có ý muốn thay người đảm nhận vai diễn kia.” Đinh Hội nghiến răng, cô ta hối hận vì đã chọc tức tên điên đó nhưng anh cũng đừng đắc ý quá sớm.


Ban đầu, khi Đường Lỵ Lỵ vượt qua buổi thử vai, cô ta còn tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc. Ai biết được, hóa ra đó chỉ là thủ đoạn của Ôn Trác Tu mà thôi.


“Cũng không chắc chắn là do Ôn Trác Tu mà, sao cô không hỏi bên đó xem tại sao muốn thay người?”


“Còn cần phải hỏi sao? Không phải anh ta là người quản lý Giải trí Tu Danh à?”


“Được rồi, cô cứ trở về và chờ tin của tôi đi.” Quý Thiến sợ nếu không đồng ý giúp thì không biết cô nàng này còn có thể làm ra chuyện ngu ngốc gì nữa. Vì thế, cô ta chỉ có thể trấn an Đinh Hội trước.


Ôn Trác Tu hoàn toàn không biết mình vừa bị đổ tội oan, anh ăn xong đùi dê nướng, thỏa mãn đi dạo dưới ánh đèn với Cao Ninh. Anh tưởng tượng cảnh bản thân vừa đi dạo vừa nói chuyện yêu đương với cô, thế nên tâm trạng cũng trở nên vui vẻ. Khóe môi anh vô thức cong lên, toát ra cảm giác vô cùng dễ gần.


Ban đêm, cái nóng oi bức của mùa hè đã dịu đi không ít. Một làn gió mát rượi thổi qua, ven đường không trồng cây nhưng đối diện có khu Ngự Danh Hào Đình cao cấp với cây cối xanh tốt. Vậy nên khi đi ngang qua, hai người đều có thể ngửi thấy mùi hương hoa vô cùng dễ chịu.


Nơi này cũng gần Tinh Loan nên nhiều công ty giải trí sắp xếp nghệ sĩ của họ sống ở đây, cũng có rất nhiều ngôi sao nhỏ sống xung quanh.


Hơn nữa, giao thông của khu vực này vô cùng thuận tiện. Cao Ninh đã ở đây gần một năm, đã bắt đầu quen với nhịp sống nơi này nên giờ phải chuyển đi thì thực sự khá bất tiện. Nơi ở mới cũng chưa chắc có được điều kiện tốt như chốn này.


Trong lòng đang suy nghĩ miên man nên cô không để ý lời người bên cạnh.


“Tiểu Ninh, em đang suy nghĩ gì vậy?” Ảnh đế tỏ ý không hài lòng, cất tiếng hỏi.


Cao Ninh vội vàng lắc đầu: “Cũng khá muộn rồi nên tôi hơi buồn ngủ, rất xin lỗi. Anh Ôn, chúng ta mau về đi.”


“Được.” Tuy Ôn Trác Tu đang rất vui vẻ nhưng thấy vẻ mặt đầy mệt mỏi của cô, anh lại không nỡ ép cô đi tản bộ cùng mình.


Vừa rồi họ đi đường vòng, không phải đường cũ nên hơi xa. Cao Ninh nhìn đồng hồ, bây giờ cũng đã mười hai giờ rồi. Cô cảm thấy rất buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhìn con đường phía trước.


Hai người sải bước nhanh trong màn đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân vừa trầm ổn vừa thanh thoát, nhẹ nhàng.


Bọn họ đều có vóc dáng cao, chân dài nên rất nhanh đã về đến nơi.


“Ngủ ngon, Tiểu Ninh.”


“Ngủ ngon.”


Cao Ninh vừa mở cửa, Ôn Trác Tu đã đứng phía đối diện, nhìn cô cười: “Ngày mai, em chờ chú Triệu lái xe tới rồi cùng đến bệnh viện được không? Đúng lúc tôi cũng có việc cần đến đó.”


“Anh Ôn khó chịu ở đâu sao?” Cao Ninh thật sự rất lo lắng, lỡ như bệnh tình lần trước vốn vì cô mà ra đó lại tái phát, vậy có lẽ tội của cô càng nặng hơn rồi.


“Không, tôi muốn đến thăm mẹ Tôn, muốn cảm ơn bà đã nuôi nấng em.”


“Không cần đâu.” Cao Ninh bối rối, nói cảm ơn công nuôi nấng gì đó cứ như anh đang tự nhận mình là bạn trai cô vậy, cô còn chưa đồng ý mà.


Thấy cô từ chối, đầu óc Ôn Trác Tu nhanh chóng xoay chuyển. Có lẽ cô sợ anh gặp được bạn trai mình nên cô mới ra sức ngăn cản như vậy.


Ôn Trác Tu bỗng cảm thấy vô cùng chua xót, trong lòng buồn bực khó hiểu. Anh xoay người bước vào phòng, không nói một lời nào.


Cao Ninh bị tiếng đóng cửa làm giật mình, anh lại sao vậy. Tâm trạng thất thường và quá dễ xúc động.


Cô lắc đầu, đi về phòng, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.


Sáng hôm sau khi ra ngoài, cô liếc mắt nhìn phòng đối diện. Đoán người bên trong chắc còn đang ngủ nên cô vào thang máy đi xuống.


Bước ra khỏi thang máy, cô gặp một vài cô gái ở tầng một. Họ đang thảo luận sôi nổi, Cao Ninh mơ hồ nghe thấy tên Ôn Trác Tu.


“A, a, a, chữ ký của ảnh đế, tiếc là tớ lại không mang theo vở.”


“Không phải cậu đã được ký lên trên áo phông rồi sao?”


“Anh Tu của tớ thật tốt bụng. Các cậu không được đăng chuyện anh ấy sống gần đây lên mạng đâu nhé. Ai đăng thì người ấy sẽ trở thành chó con.”


“Chắc chắn là không rồi, nếu có quá nhiều người biết chuyện rồi gây phiền phức khiến anh ấy phải chuyển nhà thì làm sao bây giờ?”


“Anh Tu nói rằng việc anh ấy sống ở đây là một bí mật. A, a, a thật dễ thương quá đi!”


“…”


Cao Ninh vừa quay đầu đã nhìn thấy một bên áo phông của nữ sinh kia có hàng chữ ký rồng bay phượng múa, đúng là của Ôn Trác Tu.


Trong lòng cô có chút cảm khái, không phải mới sáng sớm mà tên đó đã ra ngoài tìm cảm giác tồn tại rồi đó chứ?


Ra khỏi cửa, cô bắt gặp ngay một bóng người đứng bên đèn đường với bộ quần áo giản dị, đeo kính râm cùng khẩu trang đen.


Quả nhiên là vậy.


“Tiểu Ninh, mau đến bên này, chú Triệu đến rồi.” Ôn Trác Tu vừa nhìn thấy đã ra hiệu cô lại gần. Đêm qua anh băn khoăn suy nghĩ cả đêm, nửa đêm còn gọi điện thoại cho tài xế, yêu cầu mai ông ấy phải lái xe đến từ rạng sáng.


“Lên xe đi.” Thấy cô đi tới, Ôn Trác Tu bước nhanh hai bước, nắm tay cô kéo lên xe.


Cao Ninh không từ chối được, cũng không thể rút tay khỏi tay anh. Vậy nên đành để mặc anh đưa đi nhưng tâm trạng buồn bực, không thèm bắt chuyện.


Tài xế Triệu đang đỗ xe ở chỗ Tùng Lai Cư. Từ xa, ông ấy đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy đại thiếu gia nhà mình ăn mặc kỳ lạ, lại lôi kéo một cô gái chạy đến, đúng là khiến ông ấy mở rộng tầm mắt.


Đây là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy đại thiếu gia thân thiết với người khác giới như vậy.


Từ trước đến giờ, đại thiếu gia luôn nổi tiếng không gần phụ nữ.


Lâu lắm rồi ông ấy mới được thiếu gia gọi đến, có vẻ thiếu gia đã gặp được cô gái mình thích rồi.


“Chú Triệu đi thôi, đến bệnh viện Nhân Tâm.”


“Vâng, cậu chủ.”


Tài xế Triệu lặng lẽ liếc nhìn Cao Ninh, không dám đặt câu hỏi mà khởi động xe rời đi.


Bầu không khí trong xe suốt chặng đường đi rất kỳ lạ, Ôn Trác Tu dựa người trên ghế nhẹ nhàng ngâm nga, còn Cao Ninh thì nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.


Tài xế Triệu vừa lái xe vừa cẩn thận quan sát phía sau từ gương chiếu hậu, nhưng tiếc là từ đầu cho đến lúc đến bệnh viện cũng không một ai lên tiếng.


Ông ấy mở cửa cho họ xuống bệnh viện rồi lái xe vào bãi đỗ, sau đó chờ gần đó để có thể kịp thời có mặt bất cứ khi nào đại thiếu gia nhà ông ấy gọi tới.


“Tiểu Ninh, đi thôi.” Nhìn thấy người bên cạnh đang ngó lơ mình, Ôn Trác Tu đành mở miệng phá vỡ sự im lặng. Trên tay anh mang theo hai hộp quà, rất giống bộ dạng một người đi thăm bệnh nhưng Cao Ninh thì ngược lại, chỉ có hai bàn tay không.


Vốn dĩ Cao Ninh định khi nào gần tới bệnh viện rồi mới mua vì cô sợ chen chúc trên xe buýt và tàu điện ngầm sẽ làm hỏng đồ.


“Anh Ôn, chờ tôi một chút, tôi muốn mua vài thứ bên kia đường.”


Nói xong cô lên cầu vượt đi sang đường đối diện, Ôn Trác Tu đành phải đứng nơi này chờ. Anh thấy cô thật sự chỉ đi mua đồ chứ không phải lén lút bỏ đi, trong lòng vô cùng vui vẻ.


Một lúc sau cô trở lại, còn mang theo rất nhiều sữa và hoa quả.


“Đứa nhỏ này, đến gặp mẹ mà mang theo nhiều đồ thế này, còn mình lại gầy đi, có phải con không chịu ăn cơm đầy đủ hay không?”


Mẹ Tôn nhìn thấy túi lớn túi nhỏ trên tay Cao Ninh, trên mặt nở nụ cười tươi. Sau đó bà ngẩng đầu lên nhìn Ôn Trác Tu, hài lòng gật đầu.


Thiếu niên có bề ngoài ưa nhìn lại lịch sự, có thể thấy anh thật sự thích Tiểu Ninh nhà bà.


“Mẹ, đương nhiên con vẫn ăn cơm đầy đủ. Gần đây con còn tăng cân mà mẹ lại nói con gầy.” Trước mặt mẹ Tôn, Cao Ninh lại nũng nịu y như một đứa trẻ.


“Xin chào, dì Tôn.” Ôn Trác Tu nhân cơ hội giới thiệu bản thân: “Con là Ôn Trác Tu, hôm nay con cùng Tiểu Ninh đến thăm dì.”


“Được, được, được, Tiểu Tu, ngồi đi, đừng khách sáo như vậy.”


Mẹ Tôn đã ngoài 70, không hay xem TV nên tất nhiên không nhận ra Ôn Trác Tu.


Ôn Trác Tu đã cởi bỏ khẩu trang. Y tá mang cho bọn họ hai cái ghế dựa, anh thuận tay đặt quà ở trên bàn phía đầu giường, sau đó ngồi ở bên giường nói chuyện với mẹ Tôn.


“Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào rồi?” Cao Ninh thấy bà chỉ lo nói chuyện với Ôn Trác Tu, nào là hỏi trong nhà có mấy người, làm nghề gì thì cô lập tức ngắt lời, muốn đổi chủ đề.


Mẹ Tôn không để ý đến chủ đích của cô, trả lời: “Không sao, mấy ngày trước Tiểu Dĩnh đã săn sóc cho mẹ rất chu đáo để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật sắp tới. Hôm nay con bé lại chạy đi đâu rồi không biết, chắc lâu lắm rồi hai đứa chưa gặp lại nhau nhỉ?”


“Hôm trước con vừa gọi điện cho cậu ấy rồi mà.”


Ôn Trác Tu lắng tai nghe, trong lòng hiểu rõ, quả nhiên là cô có bạn thanh mai trúc mã.


Anh lập tức nghe ngóng: “Dì Tôn, Tiểu Dĩnh mà dì nhắc đến cũng ở Yến Kinh ạ?”


“Ừ, con bé và Tiểu Ninh cùng nhau lớn lên, quan hệ hai đứa rất tốt!”


“Hôm nay không phải cuối tuần mà, sao anh không đi làm?”


“Chẳng lẽ hai con xin nghỉ để đến thăm mẹ? Aida, cứ đi làm đi, mẹ không sao đâu mà.”


Mẹ Tôn nắm tay Cao Ninh: “Đứa nhỏ này, Tiểu Dĩnh nói với mẹ là con đang đi công tác ở Tân Thành. Con đột ngột trở về như vậy, chắc chắn lãnh đạo công ty không hài lòng đâu.”


Cao Ninh liếc nhìn lãnh đạo công ty ngồi bên cạnh, gật đầu đồng ý với bà, quả thật không hài lòng.


“Dì Tôn, không sao, tính tình lãnh đạo của Tiểu Ninh rất tốt. Tiểu Ninh lo lắng dì phải nằm viện nên mới bất đắc dĩ chạy về thôi.”


Ôn Trác Tu tự khoe khoang bản thân, chỉ thiếu điều nói thẳng với bà rằng mình chính là ông chủ tốt đó.


Cao Ninh lườm anh một cái, sau đó quay đầu nhìn mẹ Tôn: “Không sao đâu ạ, hôm nay là ngày nghỉ. Không phải lúc trước con rất bận rộn sao? Bây giờ có thời gian rảnh rỗi nên con mới đến thăm mẹ một chút thôi mà.”


“Lãnh đạo thoải mái như vậy, sau này con phải cố gắng chăm chỉ làm việc để không phụ lòng mong đợi của người ta. Tiểu Dĩnh nói với mẹ con đã vay tiền của công ty. Aida, mẹ già rồi, lại còn một thân bệnh tật, cũng chẳng sống thêm được mấy năm nữa. Hiện tại mẹ chỉ lo lắng cho hai đứa còn chưa kết hôn mà đã phải tốn nhiều tiền như vậy để chữa bệnh cho mẹ.”


Mẹ Tôn càm ràm mãi, một mực muốn Cao Ninh làm việc cho tốt.


Ôn Trác Tu không ngờ vay tiền còn có thể có hiệu quả này, quả thật có chút may mắn. Nếu tình hình mẹ Tôn tốt lên thì có lẽ Tiểu Ninh cũng sẽ thay đổi suy nghĩ về anh. Tình huống hiện tại đang rất tốt, chỉ cần chú ý đến người tên Tiểu Dĩnh kia, mẹ của Tiểu Ninh lại hy vọng bọn họ kết hôn.


Chuyện này không thể được, cần can thiệp ngay. Trừ anh ra, không ai có thể lấy cô nữa.


Cao Ninh không biết anh đang suy nghĩ gì, chỉ thoáng nhận thấy nét mặt mang ý cười của anh. Ánh mắt còn lóe lên sự tính toán, chắc anh lại đang suy nghĩ chuyện gì đó kỳ lạ.


Kỹ năng diễn xuất của ảnh đế thực sự quá hoàn hảo. Anh vừa đóng vai một ông chủ tốt lại vừa ra sức lừa dối mẹ Tôn.


Chương 12: Có phải em vì tôi nên mới học nấu ăn không?


Mẹ Tôn và Ôn Trác Tu rất hợp nhau. Khi hai người nói chuyện sẽ tự động bỏ qua Cao Ninh, điều này khiến cô vô cùng bất lực.


Cô bị gạt sang một bên, không có việc gì làm nên đi ra ngoài hành lang nói chuyện phiếm với y tá: “Dì Lý, cảm ơn dì đã chăm sóc tốt cho mẹ của cháu mấy hôm nay.”


“Nói gì vậy chứ, dì chỉ giúp đỡ bà Tôn một chút thôi. Trước đây, bà ấy đã giúp dì rất nhiều, bây giờ dì chăm sóc bà ấy trong lúc ốm đau này cũng là điều đương nhiên. Nhưng Tiểu Ninh, không phải dì nhiều chuyện, mẹ cháu luôn lo lắng cho những đứa bé bị bỏ rơi ở viện kia. Bà ấy thường xuyên vì chuyện này mà mất ngủ.”


Cô nhi viện Ngõ Tiểu Điền rất nhỏ, là do bố Tôn bỏ tiền ra để xây dựng từ rất lâu trước đây rồi. Các con đường xung quanh cũng đều được đặt tên riêng, nguồn kinh phí chủ yếu là từ sự đóng góp của xã hội. Bên trong cô nhi viện, có bé mồ côi bố mẹ, cũng có bé bị người thân bỏ rơi, cũng có bé phải đi lang thang đầu đường xó chợ.


Cao Ninh có ký ức của nguyên chủ, thân thế của nguyên chủ có chút đặc biệt. Cô ấy may mắn được cứu về khi bố Tôn đi ra ngoài. Khi đó tuổi của cô ấy còn nhỏ, chưa được ba tuổi, có thể là bị dọa sợ nên cô ấy cứ im lặng không nói một lời nào. Bố Tôn mang cô ấy đến sở cảnh sát báo án, sau đó dẫn về Ngõ Tiểu Điền.


Chỉ là sau nhiều năm như vậy, người xử lý vụ án cũng được thay đổi mấy lần, không thể tìm được người thân của Cao Ninh nữa rồi.


Khi ấy, cô cũng không biết mình là ai, đúng lúc đó có một nhà hảo tâm họ Cao làm từ thiện, quyên góp tiền cho mọi cô nhi viện trong thành phố. Bởi vậy những đứa trẻ được nhận trong một năm đó ở cô nhi viện đều được bố Tôn đặt cho họ Cao.


Được vài năm thì bố Tôn qua đời vì bệnh tật, gánh nặng đổ lên vai mẹ Tôn. Hiện tại, bên trong viện còn hơn hai mươi đứa trẻ, các bé đều đang đi học, cũng có bé đã lớn nên có thể giúp đỡ mẹ Tôn một tay. Còn có nhiều nhà hảo tâm tốt bụng giúp đỡ vài phần cho cô nhi viện.


“Cháu biết rồi ạ. Dì Lý, dì khuyên mẹ giúp cháu. Mấy đứa bé ở cô nhi viện đã có cháu, cứ để mẹ cháu an tâm mà dưỡng bệnh, đừng quá lo lắng.”


“Ừ, dì cũng định làm như vậy. Nhưng bà Tôn cũng lớn tuổi rồi, chỉ sợ không thấy được bọn trẻ lớn lên.”


Dì Lý lau nước mắt, cười nói: “Hy vọng cuộc phẫu thuật sắp tới thành công.”


“Nhất định sẽ thành công.” Cao Ninh an ủi bà ấy, cũng như an ủi chính mình.


Đột nhiên, trong phòng phát ra tiếng cười của mẹ Tôn. Đã rất lâu rồi, mẹ Tôn mới có thể cười vui vẻ đến vậy. Cao Ninh và dì Lý vô cùng ngạc nhiên nhìn nhau rồi bước vào trong phòng.


“Tiểu Ninh, đến đây. Tiểu Tu nói tài nấu nướng của con rất tốt, con học nấu ăn từ khi nào vậy?”


Mẹ Tôn vẫy tay với cô, còn cố ý lườm cô một cái: “Trước kia con toàn nhờ Tiểu Dĩnh làm hộ.”


Ôn Trác Tu cũng đang nhìn cô. Nốt ruồi đỏ trên lông mày của anh đều thấm đượm ý cười, hình như anh đã phát hiện ra điều gì đó cực kì vui vẻ.


“Nào có ạ, đó là do Tiểu Dĩnh chăm chỉ, cậu ấy toàn cướp việc của con mà.” Cao Ninh ngồi ở bên giường bệnh, nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà, làm nũng.


Mẹ Tôn lập tức cười: “Tiểu Dĩnh là một đứa trẻ ngoan, các con cũng là những đứa trẻ ngoan. Không biết ai sẽ chăm sóc mấy đứa bé khi mẹ không có ở trong viện nữa?”


Cô quay đầu nhìn về phía dì Lý, cười nói: “Bây giờ đang trong thời gian nghỉ hè, có tình nguyện viên và mấy đứa trẻ được mẹ nuôi khôn lớn trở về giúp đỡ mà. Lần trước, họ đều đã tới thăm mẹ đấy, mẹ quên rồi ạ?”


“Xem trí nhớ của mẹ kìa, đúng là có người từng trở về.”


Sau khi nói chuyện được một chút, đã đến thời gian mẹ Tôn kiểm tra hằng ngày, dì Lý đỡ bà lên xe lăn rồi đẩy ra khỏi phòng bệnh.


“Mẹ, khi nào có thời gian thì con lại đến thăm mẹ.”


Ôn Trác Tu cũng bắt tay bà, cười tạm biệt mẹ Tôn: “Lần sau con sẽ đi cùng Tiểu Ninh tới thăm dì.”


“Đứa trẻ ngoan, con thật là có tâm. Tiểu Ninh nhận được sự giúp đỡ của con trong công việc, dì cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Con bé vừa tốt nghiệp nên làm việc hơi hấp tấp. Mong con thông cảm cho nó, dì đây xin cảm ơn con trước.”


Không biết anh đã nói với mẹ Tôn như thế nào mà bây giờ bà lại nghĩ Ôn Trác Tu là đồng nghiệp của Cao Ninh, hoặc là tiền bối có ấn tượng tốt với Cao Ninh.


“Dì Tôn quá khách sáo rồi, đây là chuyện con nên làm thôi.”


Cao Ninh ở một bên sững sờ trước sự thân thiết của hai người, quả nhiên tên này ngoài đời cũng như trong phim, chính là ảnh đế xuất sắc nhất.


Trên hành lang bệnh viện tấp nập người đến người đi. Cao Ninh đợi đến khi không nhìn thấy bóng lưng của mẹ Tôn nữa, cô mới quay người hướng về phía Ôn Trác Tu: “Cám ơn anh, lâu lắm rồi mẹ Tôn mới có một hôm vui vẻ như vậy.”


“Cám ơn cái gì, bà ấy nhìn thấy em nên mới vui vẻ như vậy, tôi và mẹ em đều nói về mấy chuyện khi còn bé của em đấy.”


Anh cười, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Có phải em vì tôi nên mới học nấu ăn không?”


Khoảng cách giữa hai người rất gần, Cao Ninh có thể thấy rõ ý cười dưới đáy mắt của anh, một đôi mắt đen thuần khiết chỉ phản chiếu hình bóng của một mình cô.


Lỗ tai cô nóng lên, cô lập tức lùi xuống một bước tránh xa anh rồi nhẹ giọng nói: “Đây là yêu cầu công việc thôi, anh đừng nghĩ nhiều.”


Ôn Trác Tu cười ha ha, giơ tay ấn đầu cô, đầu ngón tay mềm mại của anh đem lại cho cô một cảm giác vô cùng dễ chịu: “Tôi sẽ không nghĩ nhiều, tuyệt đối không nghĩ nhiều, chỉ cần em đưa tôi đi xem cô nhi viện Ngõ Tiểu Điền. Tiểu Ninh, tôi nghĩ có lẽ mình có thể giúp đỡ gì đó để mẹ Tôn không cần phải quá lo lắng nữa, an tâm chuẩn bị phẫu thuật.”


Anh muốn tài trợ cho hoạt động của cô nhi viện, muốn giúp đỡ Cao Ninh.


“Đi thôi.”


Cao Ninh không từ chối. Chuyện này liên quan đến việc mẹ Tôn phẫu thuật nên đương nhiên cô hy vọng có thể giúp đỡ được nhiều hơn. Nhân tiện cô cũng muốn trở về thăm mấy đứa bé trong cô nhi viện nữa.


Ngõ Tiểu Điền cách bệnh viện không xa, đến nơi cũng chỉ mất hơn mười phút.


Đây là một ngõ nhỏ tương đối cũ kỹ, cây cối bên đường cao lớn cùng với tiếng ve sầu kêu râm ran. Ven đường còn có một đứa trẻ đang chơi trên sân bóng rổ đã bị bỏ hoang dưới cái nắng như thiêu như đốt.


Họ đi dưới bóng cây nên cũng không cảm thấy quá nóng. Khi đi ngang qua một trường tiểu học, Ôn Trác Tu hơi nhướng mày: “Đây là trường học cũ của em sao?”


“Ừ, lúc nhỏ tôi đi học ở đây, bây giờ mấy đứa bé trong viện cũng đi học ở đây. Trường cấp hai cách đây xa lắm, muốn đi thì phải đi xe buýt của trường.”


Ôn Trác Tu gật đầu, nhìn xung quanh: “Tôi không biết nơi này. Có vẻ nơi này cách nhà tôi khá xa nên tôi cũng chưa từng tới đây bao giờ. Nếu không thì tôi đã gặp được em sớm hơn rồi.”


Cao Ninh cười cười, nếu sớm hơn thì người anh gặp cũng không phải là cô nữa rồi.


Khi đi ngang qua cửa hàng, cô ghé vào mua rất nhiều hoa quả.


“Chị Tiểu Ninh.”


Vừa đi chưa được bao lâu, ở bên ngoài cô nhi viện, một cô bé năm sáu tuổi đang nấp sau gốc cây thò đầu ra nhìn cô.


“Bối Bối, sao em lại phơi nắng ở bên ngoài thế, các anh chị đâu hết rồi?”


Khuôn mặt và cánh tay của Bối Bối có chút đỏ lên, đầu đầy mồ hôi. Cô bé sợ sệt ngẩng đầu nhìn Ôn Trác Tu, nhìn chằm chằm anh: “Chị Tiểu Ninh, anh ấy là ai?”


“Anh ấy là Ôn tổng.”


“Gọi anh là anh Ôn.” Ôn Trác Tu cúi xuống nhìn cô bé khẽ gọi mình, đưa tay xoa xoa đầu bé rồi bước đi.


Cô nhi viện là một bệnh viện nhỏ, không quá lớn. Khi bước vào cửa sẽ thấy một nửa sân bóng rổ, đối diện là một tòa nhà ba tầng, bên cạnh có một dãy nhà gỗ. Một vài đứa bé đang tấp nập ra vào nhà gỗ.


Cao Ninh đem trái cây vào nhà gỗ, bọn trẻ vừa nhìn thấy đã reo hò vui mừng.


Căn nhà gỗ nhỏ là nhà ăn, bên trong đó có mấy dãy bàn. Trước mỗi dãy bàn đều có một quả dưa hấu to, hai cô gái trong trang phục tình nguyện màu đỏ đang cắt dưa hấu.


Toàn bộ nhà ăn nhỏ đều tràn ngập hương vị dưa hấu thanh ngọt.


Hai người cho bọn trẻ ăn dưa hấu, rồi bước đến chào bọn họ.


Cao Ninh không biết họ nên mọi người chào hỏi làm quen một chút. Có lẽ hai người họ đều là fan của Ôn Trác Tu nên chỉ thoáng nhìn một chút, họ đã nhận ra là ảnh đế.


“Thật sự là anh Tu, em hạnh phúc quá đi, đúng là làm việc thiện sẽ gặp nhiều may mắn.”


“Anh Tu, bọn em chụp cùng anh một bức ảnh được không?”


Ôn Trác Tu không đeo khẩu trang. Tuy rằng anh chỉ mặc quần áo bình thường nhưng đỉnh lưu thì luôn phát sáng, anh bị nhận ra cũng rất bình thường.


Cao Ninh giúp bọn họ dùng điện thoại di động chụp vài bức ảnh rồi trả lại.


“Chị là trợ lý Cao phải không ạ?” Một cô gái nhận lại máy di động, hình như nghĩ đến điều gì đó, hưng phấn nói: “Em hâm mộ chị thật, có thể ở bên cạnh anh Tu. Hơn nữa chị cũng rất xinh đẹp, trông giống một ngôi sao lớn vậy.”


“Cảm ơn.”


Cao Ninh hào phóng cảm ơn cô ấy. Cô có thể nhìn thấy mắt cô ấy tràn đầy ao ước. Cô ấy còn khá trẻ, có lẽ đang trong thời gian theo đuổi idol của mình nên cũng tò mò muốn biết những người xung quanh thần tượng của mình đây mà.


Cô gái kia thì trầm ổn hơn, quay đầu nhìn mấy bức ảnh trên tường, phát hiện có hình cô ở trong đó: “Có phải trợ lý Cao lớn lên ở đây không ạ?”


“Các em đừng nói ra chuyện nhìn thấy tôi ở đây, nếu có người biết tôi đến nơi này thì sẽ rất phiền phức đấy.”


Ôn Trác Tu ký tên trên sách cho bọn họ, âm thầm ngăn cản hai người này nhiều chuyện, ký xong rồi đưa cho bọn họ.


Gần đây, anh thường xuyên phải đối mặt với fan, kỹ năng ứng phó cũng dần thành thạo hơn, ký tên rồi giả bộ dễ thương rất thuần thục khiến hình ảnh nam thần lạnh lùng trên màn ảnh trở nên gần gũi hơn nhiều.


“Không nói, bọn em nhất định sẽ không nói.” Hai cô gái cười.


Sau đó, hai người vui vẻ dẫn mấy đứa trẻ đi chơi trò chơi.


Cao Ninh dẫn Ôn Trác Tu đi loanh quanh trong viện, thậm chí còn ra sân sau. Nơi này có một cây đa lớn với tán lá tỏa rộng che khuất mặt trời. Dưới bóng cây rất mát, ở đó còn có rất nhiều võng và xích đu bên cạnh.


Ngồi một lúc, hai người họ đi lên tòa nhà nhỏ, trên hành lang có rất nhiều bức ảnh cùng vô số giấy khen.


Ôn Trác Tu dừng lại trước một tấm ảnh, ngắm nhìn rất cẩn thận. Anh nheo mắt lại ít nhất một phút đồng hồ.


“Cô gái nhỏ trong bức ảnh này có phải là em không? Hình như tôi đã nhìn thấy em lúc nhỏ ở đâu đó rồi.”


Anh cau mày suy nghĩ, dù sao đã gần hai mươi năm rồi, anh cũng không nhớ nổi nữa.


“Đây đúng là tôi, bức này chụp lúc bố Tôn đưa tôi về không bao lâu.”


Cao Ninh lúc nhỏ trông rất dễ thương, cực kỳ đáng yêu, không giống với dáng vẻ hiện tại cho lắm, đã thay đổi rất nhiều.


Ôn Trác Tu gật đầu, hỏi: “Tôi có thể chụp lại được không, biết đâu tôi quen biết bố mẹ của em.”


“Được, nhưng qua nhiều năm như vậy, có lẽ họ đã có những đứa con khác rồi.” Cao Ninh không quan tâm lắm đến việc tìm kiếm bố mẹ ruột. Cô đã mất đi một phần ký ức thời thơ ấu của mình, cô cũng không nhớ cha mẹ mình trông như thế nào hay tại sao mình lại chạy lung tung một mình trên đường phố.


Khi đó trên đầu cô còn có vết thương, mỗi lần cố gắng nhớ lại thì sẽ cảm thấy đau đầu ngay tức khắc. Mẹ Tôn lúc ấy cực kỳ lo lắng cho cô, thường xuyên thức trắng đêm để chăm sóc cô.


“Có lẽ là người mà anh biết, ít nhất anh đã từng nhìn thấy bộ váy trên người em, mặc dù chỉ là ảnh đen trắng.” Ôn Trác Tu chỉ vào vai cô gái nhỏ trong ảnh: “Chỗ này có một bông hồng xanh nhạt. Trước đây, em họ của tôi cũng có một chiếc. Khi còn nhỏ, tôi đã từng làm bẩn bộ váy này của con bé. Đến bây giờ nó vẫn lấy việc này để trách tôi, bởi vì tôi đã làm hỏng phiên bản giới hạn của con bé.”


Ôn Trác Tu cười cười, lúc đó để an ủi em họ, anh đã phải mua không ít phiên bản giới hạn.


“Thật sao?” Lần đầu tiên Cao Ninh nghe thấy anh nhắc tới gia đình. Bởi vì anh đóng phim mà gia đình anh lại không đồng ý, nên anh đã trở mặt với người nhà mình từ lâu rồi.


Vốn dĩ tính cách của anh cực kỳ cố chấp, người khác càng phản đối thì anh càng muốn làm, còn làm rất tốt. Hiện nay Giải trí Tu Danh của anh là một trong những doanh nghiệp hàng đầu, là công ty đứng số một trong ngành giải trí.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom