• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Xuyên Thành Trợ Lý Nhỏ Của Ảnh Đế Cố Chấp (2 Viewers)

  • Chương 39-40

Chương 39: Chúng ta đều là những người giống nhau


Tất cả khách đều đã rời đi, bố mẹ Ôn Trác Tu vốn muốn ngồi chung xe quay về cùng anh, nhưng nhìn hai người đang nói chuyện trên hành lang phía xa, nếu tiến lên quấy rầy không khéo sẽ khiến anh lại muốn chuyển ra ngoài nữa mất.


Đã mười một giờ rồi, gió thu thổi vào lá cây kêu xào xạc, ánh trăng ẩn nấp giữa những tầng mây thỉnh thoảng lộ ra chút ánh sáng.


“Tiểu Ninh, ngày mai anh không đi chơi với bọn họ nữa, cuối tuần chúng ta đi bảo tàng nghệ thuật nhé? Lúc trước em nói là muốn đi mà.”


Trong mắt Ôn Trác Tu tràn đầy mong đợi, tuy hôm nay đã trải qua thảm cảnh bị trừ điểm về không nhưng anh cũng không bị đả kích mấy, ngược lại tinh thần còn tăng lên.


“Cuối tuần chắc không được rồi, em phải đi cùng mẹ đến nhà bà ngoại.”


Ngọn gió lướt nhẹ qua mái tóc ngắn của Cao Ninh khiến những sợi tóc mai của cô hơi rối nhẹ, lộ ra vành tai trắng nõn mềm mại. Vì hôm nay có nhiều chuyện lại tốn quá nhiều sức lực nên cô hơi mệt.


“Vậy tuần sau chúng ta đi nhé.”


“Ừm.”


“Anh về đây, Tiểu Ninh, ngủ ngon.” Anh cũng thấy quả thật cô cần nghỉ ngơi nên lưu luyến nhìn cô vài cái rồi mới đi đến chiếc xe đang chờ ở một bên.


“Trác Tu, cảm ơn anh đã tìm bác sĩ để phẫu thuật cho mẹ Tôn.”


Cao Ninh đột nhiên gọi rồi tặng anh một nụ cười rạng rỡ.


“Chỉ cần là thứ em muốn, anh sẽ làm tất cả.” Ôn Trác Tu quay đầu nhìn cô, nghiêm túc nói.


Những câu này như một lời hứa khiến Cao Ninh chợt không biết nên nói gì. Hai người im lặng đứng nhìn nhau hồi lâu, sau đó Ôn Trác Tu mới xoay người rời đi.


Sau khi thấy anh lên xe, Cao Ninh xoay người đi dọc theo hành lang quay về lầu chính, đột nhiên Cao Manh nhảy từ sau cây cột ra: “Chị, chắc anh Tu thích chị lắm nhỉ.”


“Sao em lại nghĩ vậy?”


“Vì anh ấy rất nghe lời chị. Bố từng nói khi một người thích một người thì sẽ vô cùng nghe lời.”


Cao Manh như bà cụ non nhìn Cao Ninh: “Em thích chị nên cũng rất nghe lời chị đó.”


Bị logic của em gái chọc cười, Cao Ninh giơ tay xoa đầu cô bé: “Mấy giờ rồi còn chưa đi ngủ, mai vào lớp mà buồn ngủ bị gọi phụ huynh thì đừng kiếm chị đấy.”


Vì cô biết có người nhìn lén nên vừa rồi mới không làm gì, may là Ôn Trác Tu cũng không làm chuyện gì khác thường.


“Giờ em ngủ đây, em chỉ muốn xem thử anh Tu có tỏ tình với chị không thôi, trên hot search nói anh ấy giành chị suýt chút nữa là đánh nhau luôn ấy.”


Cả ngày nay nhiều việc nên Cao Ninh cũng chẳng có thời gian lướt Weibo, vì vậy cô không biết cảnh ở tòa cao ốc Bùi Thị vào buổi sáng đã lên hot search.


Cao Manh nhanh chóng đưa điện thoại qua: “Chị xem này, từ sáng đến giờ vẫn đứng nhất trên hot search đấy.”


Trên tiêu đề còn kèm theo một tấm ảnh, chụp được Cao Ninh ngồi trong xe còn Ôn Trác Tu thì đang bước lên.


Cô lướt xem bình luận có đủ mọi kiểu ý kiến, cũng không có gì mới mẻ. Đứng thứ hai hot search là Weibo của Ôn Trác Tu, chiều nay anh đã gửi đi, chỉ có duy nhất một câu.


Sinh nhật vui vẻ! @Cao Ninh


Tất cả mọi người đều đang đào bới xem Cao Ninh là ai, nhưng cứ như có người đang khống chế bình luận vậy. Tuy trong bình luận có rất nhiều thông tin của cô nhưng tất cả đều là giả, thông tin thật không hề bị lộ ra.


Khóe môi cô khẽ nhếch rồi cười nói với Cao Manh: “Bố nói đúng.”


Ôn Trác Tu về đến nhà vừa mở máy lên đã nhận được rất nhiều tin nhắn, thậm chí Văn Dương cũng lập tức gọi điện đến.


“Cuối cùng cũng bình an vượt qua rồi, cậu không biết lần này fan điên cuồng thế nào đâu, thông tin của Tiểu Ninh suýt bị người ta đào được mấy lần rồi đấy. Cậu muốn bộ phận quan hệ công chúng vốn đang chuẩn bị đi du lịch phải đâm hình nộm của cậu à.”


Giọng nói lải nhải của Văn Dương truyền đến, vì giải trí Tu Danh có nhiều ngôi sao đều là lưu lượng nên áp lực của bộ phận quan hệ công chúng vô cùng lớn. Vì vậy mọi người đã nghĩ ra cách đâm hình nộm để giải tỏa áp lực. Trong công ty có một phòng riêng dành để trút hết phiền muộn, bên trong có rất nhiều tượng sáp giống thật để bọn họ xả giận, bên trên đều cắm đầy đinh lớn.


Nhưng từ khi có căn phòng xả giận đó, trái lại hiệu suất công việc của Giải trí Tu Danh cũng cao hơn rất nhiều, hình tượng của nghệ sĩ bên dưới đều rất tốt.


“Bọn họ nghĩ đi chơi thì sẽ không cần ứng phó với các tình huống khẩn cấp chắc?”


Ôn Trác Tu lười biếng nằm trên chiếc xích đu gỗ bên cửa sổ, anh vừa nói chuyện vừa viết viết vẽ vẽ lên một cuốn sổ.


Trên cuốn sổ có dấu tích, dấu gạch chéo đỏ. Có vẻ là một cuốn sổ kế hoạch làm việc, nhưng khi nhìn kỹ mới phát hiện là những kế hoạch tiến công để theo đuổi Cao Ninh, còn nghiêm túc hơn cả vở ghi chép lúc đi học của anh ấy chứ.


Về việc bị trừ điểm về không, thậm chí anh còn đặc biệt dùng bút highlight tô lên, trông vô cùng bắt mắt. Tên của Bùi Minh Trạm còn bị khoanh tròn, thù mới hận cũ, Đầu tư Trác Vực lại có việc để làm rồi.


Cao Ninh hoàn toàn không biết mình sắp phải đối đầu với Ôn Trác Tu trên chiến trường đầu tư. Cô cẩn thận mang hộp gỗ vào phòng vẽ rồi mở ổ khóa cổ bằng đồng ra. Bên trong là chiếc giá vẽ tinh xảo khéo léo, được mài đến vô cùng bóng loáng, vân gỗ tuyệt đẹp. Hơn nữa gỗ cũng được xử lý rất tốt, không hề có chút mùi hương nào.


Cao Ninh nhanh chóng yêu thích chiếc giá vẽ này, sau khi lắp đặt xong, độ cao phù hợp, tháo lắp vô cùng tiện, mang ra ngoài vẽ thực vật cũng rất hợp.


Cô đặt giấy vẽ lên, linh cảm dâng trào nên vẽ liên tục mấy bức rồi mới về phòng ngủ.


Hay tặng tranh vào sinh nhật người nào đó vào tháng sau nhỉ.


Cô nghiêng người với tay lấy chuỗi chìa khóa trên bàn rồi búng nhẹ vào người gỗ trên móc khóa: “Đồ đầu gỗ ngốc.”


Vì ngủ quá muộn nên hôm sau cô không có tinh thần lắm, khi đi làm Cao Ninh cũng chỉ có thể để tài xế đưa đi.


Tài xế Lưu lái xe rất linh hoạt nên không bị kẹt xe. Vì đưa đại tiểu thư nhà mình đến công ty sớm nên Ôn Trác Tu chờ mãi vẫn chẳng thấy ai chạy ngang qua tòa cao ốc Danh Việt.


Lại đợi thêm nửa tiếng, trong lòng anh lo lắng nên đã gửi tin nhắn WeChat qua.


Ôn Trác Tu: [Tiểu Ninh, hôm nay em có đi làm không?]


Mỗi phút trôi qua thì nỗi lo lại càng tăng, hiệu suất công việc cũng tuột dốc không phanh. Cuối cùng anh dứt khoát bỏ việc trong tay ra khỏi văn phòng định đến tòa nhà bên cạnh xem người có đến không.


Lúc đang chờ thang máy thì điện thoại chợt rung lên, cuối cùng cũng có tin nhắn trả lời.


Cao Ninh: [Có, hôm nay em hơi bận chút.]


Gương mặt Ôn Trác Tu cứng đờ, dự cảm như mình đã làm gì sai. Anh vừa cho người phụ trách đầu tư trong nước của Đầu tư Trác Vực để ý đến Bùi Thị.


Nhưng hành động của bọn họ nhanh vậy sao?


Anh lập tức mở sàn đầu tư ra xem và kiểm tra tên tài khoản của công ty, quả nhiên đã bắt đầu hành động rồi.


Ôn Trác Tu: [Em cần giúp gì không?]


Cao Ninh: [Không cần đâu, đây là cuộc chiến đầu tiên của em từ khi vào công ty, em phải tự dựa vào bản thân chứ.]


Anh muốn dừng lại nhưng nghĩ đến gương mặt đầy ý chí chiến đấu lúc trước của Cao Ninh thì không nỡ làm cô thất vọng.


Sau khi về văn phòng, cả ngày anh đều chú ý ván cờ trên thị trường giữa cấp dưới của mình và Cao Ninh.


Ngay cả trợ lý mới mà trước khi lên máy bay Văn Dương đã đề cử đến phỏng vấn anh cũng chẳng thèm để ý.


Buổi chiều trước khi tan tầm, Cao Ninh đang thu dọn đồ đạc trên bàn thì Bùi Minh Trạm đứng bên ngoài gõ cửa rồi bước vào.


“Anh Bùi.”


“Còn bận à? Nghe nói hôm nay có những thiên tài đối đầu với người đầu tư trong nước của bọn em?”


“Ừm, vẫn đang điều tra, bọn họ rất gian xảo, cũng không hề để lại dấu vết nào.” Cao Ninh lắc đầu, cô nhận ra có người đang quấy rối nên lúc sau đã nhanh chóng cho nhân viên có liên quan đi thăm dò.


“Thủ đoạn này vừa nhìn đã biết là do Ôn Trác Tu trợ giúp rồi.”


Bùi Minh Trạm ngồi trên sô pha, anh ta không thèm để tâm lắm.


Qủa thật Cao Ninh đã làm việc với những người đó một năm nên ít nhiều cũng hiểu phong cách làm việc của bọn họ. Cô đã bị khơi dậy lòng hiếu thắng, vốn dĩ lĩnh vực đầu tư có thể kích thích khao khát chiến thắng của con người mà.


Khó trách sẽ luôn có người vì nó mà tán gia bại sản như vậy.


Liên tục mấy ngày, Cao Ninh đều đấu với bọn họ đến mức khó mà bỏ được. Chuyện thắng bại, Ôn Trác Tu đã nghĩ thông rồi nên anh cũng tham gia vào.


Anh là kiểu người rất có nguyên tắc với công việc. Trước giờ anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ nhường ai, dù hiện tại gặp được Cao Ninh nhưng anh vẫn không thay đổi dự tính ban đầu của mình.


Tuy ban ngày đối đầu nhau trong lĩnh vực đầu tư, nhưng tới tối anh lại hạ mình cúi đầu xin chú ý trên WeChat.


Cao Ninh đã phát hiện đối thủ của mình là Ôn Trác Tu từ lâu, nhưng cô không hề sợ mà ngược lại còn đăng lên vòng bạn bè.


Mỗi ngày đều tràn đầy tinh thần.jpg.


Sau đó, người đầu tiên bấm like là Ôn Trác Tu.


Cứ giằng co như vậy hơn nửa tháng, cuối cùng Cao Ninh thắng Ôn Trác Tu khiến anh tâm phục khẩu phục, vì tâm trạng rất tốt nên cô đã đồng ý lời mời đi du lịch đường ngắn của anh.


Xung quanh Yến Kinh có rất nhiều thị trấn mang phong cách cổ, bọn họ đã chọn nơi đến cuối tuần là Baili Landscape Painting Gallery.


Để không bị người khác làm phiền nên bọn họ sẽ không mang theo tài xế mà chỉ lái một chiếc xe việt dã bình thường để rời khỏi thành phố Yến Kinh.


Ôn Trác Tu đội chiếc mũ len dệt bằng kim thoải mái, đeo kính râm, quàng một chiếc khăn nhung có màu xám rồi cầm một hộp gỗ xuống xe, cứ như cậu học sinh bình thường của học viện mỹ thuật vậy.


Dù không hề lộ mặt nhưng tỷ lệ quay đầu lại vẫn siêu cao, ngay cả Cao Ninh phải rất cẩn thận để không bị người khác nhận ra.


Hai người cùng đi trên con đường yên tĩnh vắng người, mỗi khi đến nơi có góc nhìn tốt, phong cảnh đẹp thì Ôn Trác Tu sẽ dừng lại chọn nơi thích hợp rồi đặt giá vẽ.


“Tiểu Ninh, anh nhớ chuyên ngành lúc trước của em là máy tính đúng không?”


Ôn Trác Tu không chắc lắm, trên thực tế Cao Ninh luôn cho anh rất nhiều bất ngờ, cô giống như một người hoàn hảo cái gì cũng biết vậy. Anh đã xem tranh của cô rồi, những phân cảnh kịch bản mà cô vẽ ngay cả đạo diễn chuyên nghiệp như Vương Chức cũng phải khen không ngớt.


“Đúng vậy, anh nhớ đúng đó.” Tay Cao Ninh cầm bút bắt đầu kí họa trên giấy, thỉnh thoảng cô lại nhìn lên phong cảnh trước mặt.


“Tranh của em rất đẹp, chắc em vẽ từ rất lâu rồi nhỉ?” Ôn Trác Tu đứng phái sau nhìn cô vẽ, hình dạng dần dần xuất hiện dưới ngòi bút.


Anh nhớ khi còn nhỏ, hình như anh chưa từng thấy cô vẽ vời bao giờ.


“Từ nhỏ em đã thích rồi.”


Vừa dứt lời, trong lòng Cao Ninh đã lập tức hối hận, đây là điểm khác nhau giữa cô và nguyên chủ, thật ra nguyên chủ không biết vẽ. Lúc trước khi Cao Dĩnh thấy tranh của cô, cô ấy vẫn luôn gọi cô là thiên tài hội họa bị bỏ lỡ.


Nhưng với kỹ thuật vẽ tranh của cô, chỉ cần người có hiểu biết thì sẽ biết ngay cô đã vẽ nhiều năm rồi, thật sự không thể đạt tới trình độ này chỉ trong một sớm một chiều được. Do Cao Dĩnh không có nghiên cứu chuyên sâu nên cô chỉ nói mình đã học ở đại học thôi.


Nhưng Ôn Trác Tu vừa khéo lại là người trong ngành, lúc anh học điêu khắc tượng gỗ cũng đã từng học vẽ. Nếu anh nảy sinh nghi ngờ đi điều tra thì sẽ phát hiện ra điểm này mất.


Thế là cô giả vờ nghiêm túc vẽ tranh, nói ít sai ít.


Ôn Trác Tu cũng không nói nữa, anh lặng lẽ ở cùng cô.


Không khí nơi núi rừng vô cùng trong lành, thời tiết cũng tốt, bầu trời quang đãng không mây có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh xung quanh, không hề bỏ sót thứ gì.


Lá phong trên ngọn núi trước mặt đỏ như lửa và vàng rực, màu sắc thật rực rỡ, ánh mặt trời chiếu rọi tựa như chốn tiên cảnh.


Ngòi bút của Cao Ninh đã phản ánh một cách chân thật phong cảnh tuyệt đẹp này, Ôn Trác Tu nhìn thấy như được mở mang tầm mắt.


“Rất đẹp!” Lúc lâu sau anh mới khen ngợi: “Có hồn hơn ảnh chụp bằng điện thoại nhiều. Tiểu Ninh, nếu em tập trung cho nghiệp vẽ thì chắc chắn sẽ đạt được những thành tựu lớn hơn đấy.”


“Anh cũng đâu có tập trung vào điêu khắc tượng gỗ.”


Ôn Trác Tu nghe xong thì ngẩn ra rồi cười lớn: “Hóa ra chúng ta rất giống nhau.”


Chương 40: Anh bằng lòng để cho em quản


Tranh Sơn Thủy trưng bày ngoài hành lang rất đẹp, Cao Ninh đã vẽ rất nhiều, bức tranh nào của cô cũng khiến Ôn Trác Tu thích đến nỗi không thể buông tay.


“Tiểu Ninh, em có thể cho anh tất cả tranh ở đây không?”


Anh rất tham vọng, muốn có tất cả.


Cao Ninh xếp lại giá vẽ, mang theo nó rồi rời đi, mặc kệ anh.


“Được rồi, anh chỉ cần một bức thôi, có được không? “Anh không ngần ngại giả vờ đáng thương.


Ai ngờ lần này giả vờ đáng thương cũng vô dụng.


Anh bất đắc dĩ cười một tiếng, hết cách với cô rồi.


Trời đã khuya, họ đặt hai phòng trong khách sạn Cảnh Khu, trước khi về, họ còn mua đồ ăn vặt cho bữa tối ở khu chợ đêm gần đó.


Bởi vì dạ dày yếu nên Ôn Trác Tu chỉ có thể ăn chè tráng miệng, đồ ăn còn lại chủ yếu là do Cao Ninh ăn, anh chỉ có nhiệm vụ xách giá vẽ.


Mặc dù anh rất muốn ăn, âm thầm nuốt nước miếng vì thèm, nhưng sợ bị bệnh lại phải làm phiền Cao Ninh phải chăm sóc nên anh đành nhịn cơn thèm.


Trong trấn nhỏ có rất nhiều đồ ăn vặt ngon, Cao Ninh được ăn uống thỏa thuê, cuối cùng nói với anh: “Về khách sạn đi, em no rồi.”


“Ừ.” Ôn Trác Tu đã uống hết những món chè tráng miệng đó, cũng không thấy đói lắm, lúc trở về anh có thể bảo khách sạn chuẩn bị thêm cho mình chút đồ ăn thanh đạm.


Hai người yên lặng bước qua đám đông, bảng hiệu khách sạn thấp thoáng xa xa, đèn treo dưới mái hiên, trước cửa còn có một dòng suối nhỏ, rất nhiều du khách đang thả đèn hoa đăng.


Có một bé gái khoảng mười mấy tuổi đang cầm trong tay vài chiếc đèn hoa, nở nụ cười ngọt ngào chào hỏi Ôn Trác Tu: “Anh trai, anh mua cho chị gái một chiếc đèn hoa để ước nguyện đi, đèn hoa của em rất linh nghiệm.”


“Thật không?” Ôn Trác Tu quay đầu nhìn Cao Ninh: “Tiểu Ninh, chúng ta đi thả đèn hoa đi?”


“Ừ.” Cao Ninh nhìn hai má cô bé ửng đỏ vì gió, quần áo trên người vô cùng mỏng manh: “Tất cả chỗ này bao nhiêu tiền?”


Cô đưa cho cô bé một tờ tiền màu đỏ: “Em gái, về nhà đi, em mặc ít quần áo quá, sẽ bị cảm lạnh đấy.”


Cô gái nhỏ lắc đầu không nhận tiền, giọng nói trẻ con có chút bướng bỉnh: “Anh trai mua mới linh nghiệm, chị gái bảo anh trai mua đi.”


Còn có cách nói này à?


Ôn Trác Tu mở ví tiền, trong ví của anh không có nhiều tiền mặt, ngoại trừ thẻ thì chỉ tìm thấy một tờ tiền mệnh giá mười tệ trong góc mà thôi.


“Một chiếc đèn hoa đăng giá hai tệ.” Cô gái nhỏ giở ra tờ năm tờ tiền giấy và một đồng xu lẻ đặt vào lòng bàn tay của Ôn Trác Tu: “Cảm ơn anh trai, chị gái chọn đi ạ.”


Cô bé cười giòn tan, nói với Cao Ninh: “Một ngọn đèn là đủ rồi, mua nhiều sẽ không linh nghiệm nữa.”


Cao Ninh vốn không tin chuyện này, nhưng chính cô cũng không thể giải thích được sao mình lại đến nơi này nên lúc này cô mới tin tưởng cô gái nhỏ một chút.


Cẩn thận chọn một chiếc đèn hoa sen và một chiếc đèn con thỏ, Cao Ninh cảm ơn cô gái nhỏ vì đã thắp đèn cho mình, cô mỉm cười nhìn Ôn Trác Tu: “Anh muốn thả cái nào?”


“Hai chúng ta cùng nhau thả, cả hai cái đều thuộc về em.”


“Anh trai làm đúng rồi, làm như vậy sẽ linh nghiệm nhất.” Cô bé cười vui vẻ rồi chạy đi tìm cặp đôi tiếp theo.


Cao Ninh cảm thấy trẻ con bây giờ thật sự quá lợi hại, rất có đầu óc kinh doanh. Nhưng ngược lại Ôn Trác Tu lại có vẻ vô cùng hài lòng khi gặp được loại bán hàng lãng mạn hiếm gặp này, cực kì hứng thú mà đi đến bờ sông tìm vị trí tốt rồi vẫy tay gọi Cao Ninh đang đứng yên tại chỗ.


“Tiểu Ninh, em đã ước chưa?” Sau khi thả hai chiếc đèn, Ôn Trác Tu còn đang suy nghĩ về điều ước kia, vừa rồi anh lén lút ước với cả hai chiếc đèn hoa. Trước đây anh chưa từng tin điều này nhưng bây giờ anh lại thật sự hy vọng đèn hoa này linh nghiệm.


Cao Ninh lắc đầu, nguyện vọng của chính mình vẫn phải dựa vào nỗ lực của chính mình mới đạt được.


Cô lặng lẽ nhìn bóng dáng cao lớn phía trước, ưỡn ngực ngẩng đầu rồi bước nhanh lướt qua anh, đứng ở bậc thang đá của khách sạn: “Hay là em giúp anh thực hiện một nguyện vọng nhé.”


“Thật không?” Ôn Trác Tu ngẩng đầu nhìn cô, có hơi khó tin: “Em có thể cho anh đầy điểm không?”


“Cái này không được, đổi cái khác đi. Thời gian giới hạn chỉ có đêm nay thôi.”


“Anh muốn ăn cơm chiên trứng em làm.” Ôn Trác Tu lập tức đổi ý, đã lâu rồi anh không được ăn cơm cô nấu.


“Được, chỉ cần anh có thể tìm được nhà bếp.”


Ôn Trác Tu đưa cô trở lại phòng, cất giá vẽ gọn gàng: “Em nghỉ ngơi một chút đi, chờ anh đi tìm nhà bếp.”


Cao Ninh gật đầu, nhìn người đang vui vẻ bước ra khỏi phòng. Cô cuộn lại tất cả những bức tranh của ngày hôm nay cất vào vali, đợi không bao lâu thì đã nhận được điện thoại của anh.


Có một nhà bếp lớn ở tầng một của khách sạn, Ôn Trác Tu tìm giám đốc khách sạn rồi trực tiếp trả giá thuê phòng bếp một giờ bằng hẳn giá tiền của một phòng.


Sau khi nghe câu chuyện của anh, giám đốc khách sạn còn tặng kèm cả nguyên liệu nấu ăn cho anh.


Cao Ninh vừa bước vào phòng bếp đã nhìn thấy Ôn Trác Tu quấn tạp dề, kéo cao tay áo, đứng rửa cà chua ở bồn rửa tay, trứng gà cũng đã được đánh đều đặt ở trên bàn.


Kể từ lần trước làm bánh Trung thu, Ôn Trác Tu đã có thể làm việc nhà một cách tử tế.


“Tiểu Ninh, anh đã rửa sạch nồi cơm và gạo rồi nhưng không biết cho bao nhiêu nước vào thì mới đủ.”


Anh quay đầu lại nhìn người mới đi vào, khuôn mặt mang theo ý cười.


Cao Ninh đổ thêm nước vào nồi cơm, đưa cho anh xem: “Phải cho nhiều như vậy.”


Cả hai bận rộn trong phòng bếp, ngay khi Cao Ninh vừa đưa tay ra, Ôn Trác lập tức đưa trứng gà tới. Trong bếp tràn ngập mùi thơm của món cơm chiên trứng, những hạt cơm vàng, điểm thêm chút đỏ của cà chua, màu và hương vị đều đầy đủ.


“Xong rồi.” Cao Ninh tắt bếp, cẩn thận bưng cơm chiên ra bàn.


Ôn Trác Tu bưng ra một cái khay nhỏ, trên đó có hai cái bát sứ nhỏ màu trắng, chỉ đợi Cao Ninh bày cơm chiên lên khay là bọn họ có thể cùng nhau đi ra nhà ăn của khách sạn dùng bữa.


Lúc này đã qua giờ ăn tối rồi nên trong nhà ăn cũng chỉ còn ít người, hai người tìm một góc khuất để ngồi ăn.


“Thật là ngon! Vẫn là hương vị đó.” Ôn Trác Tu ăn một miếng, hai mắt anh híp lại, hồi tưởng lại hương vị giữa hai hàm răng, anh cảm thấy mình có mất mấy triệu cũng đáng.


“Mau ăn đi, lát nữa em còn phải xem Manh Manh làm bài tập.” Cao Ninh thúc giục, người này được voi đòi tiên, còn phải ăn cơm cùng anh mới được nữa chứ.


Chơi hai ngày, lúc trở về thành phố, Ôn Trác Tu vẫn còn chưa thỏa mãn, trong lòng nghĩ lần sau nhất định sẽ đến lần nữa.


Thời gian không nhanh không chậm mà lặng lẽ trôi qua, thấm thoát đã đến sinh nhật của Ôn Trác Tu, bây giờ điểm của anh đã là 45 rồi.


Bởi vì mẹ Tôn đã hoàn toàn bình phục và xuất viện nên Cao Ninh cảm thấy rất vui mừng, đột nhiên cho anh rất nhiều điểm, tuy nhiên điểm càng cao thì anh càng lo lắng sẽ bị trừ về 0 nên khoảng thời gian này anh luôn ở trong tâm trạng lo được lo mất.


Ôn Hân nhìn không nổi nữa, ngày nào cũng cười nhạo anh chuẩn bị trở thành người bị vợ quản nghiêm.


“Anh nguyện để cô ấy quản lý.” Ôn Trác Tu không quan tâm, hơn nữa hiện tại chính là anh muốn bị quản mà người đó còn không muốn quản, sinh nhật của anh ngày càng đến gần mà anh cứ bận bịu công việc mãi.


Từ sau khi Cao Ninh thắng Ôn Trác Tu trên thị trường đầu tư, lời nói của cô cũng dần được coi trọng. Vì sợ gây hiểu lầm cho đồng nghiệp cho nên mỗi khi có người có ý gây khó dễ cô, cô đều nghiên cứu kỹ dự án lại của bên kia, mất rất nhiều thời gian. Buổi tối cô còn phải kèm cho Cao Manh làm bài tập, thời gian dành cho Ôn Trác Tu rất ít, cho nên có người nào đó đã tự ý thức được mình không được quan tâm nhiều.


Fanclub của Ôn Trác Tu đã chuẩn bị rất nhiều quà cho anh, công ty giải trí Tu Danh cũng dự định sẽ tổ chức một buổi họp mặt cảm ơn người hâm mộ tại khách sạn nơi tổ chức tiệc đóng máy của “Đế Cung Khuyết”, thời gian được chọn là một ngày trước sinh nhật của anh.


“Không thể tan tiệc sớm chút sao?” Ôn Trác Tu ở trong phòng làm việc, cầm tờ lưu trình hỏi người đại diện của mình.


Văn Dương ngồi trên sô pha uống cà phê do trợ lý mới pha, nghe anh nói thì đặt cốc xuống: “Kết thúc lúc 9 giờ tối đã là sớm lắm rồi, buổi họp mặt cảm ơn fan của người khác phải đến mười giờ mới kết thúc. Cậu coi như là tăng ca đi, trong khoảng thời gian này không quay phim, cậu đã nghỉ ngơi đủ lâu rồi, còn có mấy bộ phim đang chờ cậu kìa.”


“Anh có thể từ chối mấy bộ phim phía sau được không? Tôi không muốn đóng phim nữa.”


“Cậu định rút lui à?” Văn Dương kinh ngạc đứng lên: “Bây giờ cậu đang ở đỉnh cao sự nghiệp, rút lui vào lúc này thì thật đáng tiếc”.


“Không có gì đáng tiếc cả. Tôi đã giành được tất cả các giải thưởng mà mình cần. Công ty hiện tại cũng đã bồi dưỡng được một vài đỉnh lưu rồi. Giờ tôi rút lui để làm chút việc quan trọng.”


“Chuyện quan trọng gì?” Văn Dương suýt nữa thì cười thành tiếng, việc quan trọng của ảnh đế không phải là đóng phim hay sao?


“Cưới vợ sinh con.” Ôn Trác Tu nói một cách đương nhiên: “Đóng phim quá tốn thời gian, còn có thể khiến tôi lên hot search, gây phiền phức cho Tiểu Ninh.”


“Được rồi. Để tôi xem có thể thay đổi hợp đồng được không.” Văn Dương cố gắng chấp nhận sự thật rằng anh không muốn đóng phim nữa.


Anh ấy biết rõ tính cách của Ôn Trác Tu, anh mà đã nói không muốn đóng thì thật sự sẽ không đóng phim nữa.


“Việc này tạm thời đừng nói với Tiểu Ninh.” Ôn Trác Tu nhắc nhở anh ấy không nói ra ngoài.


“Được rồi, lần này cậu ký tên cảm ơn các fan thì nhớ làm cho tốt. Tội nghiệp, bọn họ không biết rằng idol họ sau này có thể sẽ không tổ chức gặp mặt fan nữa.”


Vào ngày họp mặt cảm ơn, hàng dài người xếp hàng trước khách sạn, cách vài dãy phố cũng vẫn có thể nghe thấy những âm thanh thét chói tai vì phấn khích.


Sau khi ký tên một lúc lâu, Ôn Trác Tu mới có thời gian gọi điện thoại cho Cao Ninh, ám chỉ cho cô biết sinh nhật của anh vào ngày mai.


Cao Ninh đang thúc giục Cao Manh làm bài tập, cô nghĩ đêm nay sao anh lại dông dài đến vậy. Cô mặc kệ anh đang thao thao bất tuyệt, cúp điện thoại.


“Chị ơi, hôm nay anh Tu tổ chức buổi họp mặt cảm ơn vậy mà còn dành thời gian gọi điện cho chị. Chắc chắn anh ấy thích chị lắm đó.”


“Chú ý làm bài tập cho tốt đi!” Cao Ninh gõ nhẹ lên bàn, vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc.


Cao Manh làm mặt quỷ, sau đó mới mở sách bài tập bắt đầu viết bài.


Ngày hôm sau, Cao Ninh vẫn đi làm như bình thường, có điều mang theo hơi nhiều đồ.


Buổi trưa, Ôn Trác Tu hẹn cô cùng nhau ăn cơm trưa, hai người đi đến Tùng Lai Cư.


“Đây là một bức tranh?” Ôn Trác Tu nhìn chiếc hộp gỗ dài mà cô mang theo, hai mắt sáng lên.


“Ừ.” Cao Ninh gật đầu, đưa chiếc hộp gỗ thon dài cho anh: “Sinh nhật vui vẻ!”


“Cảm ơn.”


Ánh mắt của Ôn Trác Tu dừng mấy lần ở trên hộp gỗ, trong lòng anh không nhịn được muốn ngay lập tức mở ra xem có phải là bức tranh yêu thích của mình không.


Những món ăn anh gọi đều nhanh chóng được mang lên, đều là món mà Cao Ninh thích ăn.


Những năm trước Ôn Trác Tu đều không tổ chức tiệc mừng sinh nhật, anh cứ tưởng ăn cơm với Cao Ninh thì coi như ăn sinh nhật rồi. Không ngờ buổi tối trở về nhà, anh lại thấy gia đình mình đang ngồi quây quần bên nhau, ngay cả em trai của anh cũng có mặt.


“Lại đây ngồi.” Bà nội Ôn vẫy tay với anh: “Cháu ăn tối chưa?”


“Cháu ăn rồi ạ, nhân viên công ty cháu có mua bánh kem.”


Hôm nay các nhân viên của Giải trí Tu Danh đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho sếp của họ, anh cùng họ ăn bữa tối ở trong nhà ăn của công ty.


“Đứa nhỏ này, mọi người đã gọi điện thoại cho con để con về nhà sớm hơn rồi.”


Ôn Ngạn bất mãn nhìn con trai, vốn là muốn tạo bất ngờ cho anh.


“Được rồi, dọn cơm đi!” Ông nội Ôn chống quải trượng xuống đất, bọn họ còn đang đói đây này!


Người giúp việc hâm nóng lại đồ ăn, món ăn hôm nay rất phong phú, còn có bánh kem lớn. Ôn Hân phải dùng mọi cách mới có thể làm không khí trở nên sôi nổi hơn.


Ăn tối xong, Ôn Trác Tu mới có thời gian mở hộp gỗ.


Quả nhiên là bức tranh mà anh thích nhất!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom