-
Chương 90: Vậy nàng phải làm một hậu phương vững chắc!
Cảnh chim muông thú rừng gào rống lên một loạt có thể nói là hiếm thấy.
Khu rừng rậm rạp giữa núi vốn cao chọc trời không ai có thể xê dịch, giờ phút này trên trời cao lại có thể nghe thấy vô số tiếng xào xạc tập hợp lại mà vang vọng. Nhìn từ trên cao có thể thấy cây cối đang đong đưa giống như bãi cỏ bị gió thổi qua, vừa ngã xuống lại thẳng lên.
Tạ Vi Ninh ngồi trên một yêu thú có cánh trong số đó, chợt vút lên từ mặt đất, vừa đến giữa không trung, không có tụ lại với Phong Thầm mà đưa tay vẫy và nói: “Đừng lo, ta có thể đuổi theo! Chàng mau đi ngăn cản bọn họ!”
Phong Thầm thấy nàng có yêu thú của địa giới hoang vu giúp đỡ, không đối mặt với đám yêu tu còn lại và tộc yêu thú một mình. Hắn gật đầu, thân hình giống như một tia chớp.
Người ngoài chỉ thấy được tàn ảnh màu đen, chỉ trong chớp mắt đã vọt tới trung tâm từ nơi xa, bị yêu thú đông đảo chặn lại, yêu tu tập kích. Chỉ nhìn thấy bóng người tựa làn khói đen, “roẹt” một cái chém đứt đôi cả tá yêu thú, lại “rầm” một tiếng chọi với mấy yêu tu.
Yêu tu bị rạch tay đau đớn, trong lòng sợ hãi xen lẫn một tia kiêng dè, nghĩ đến mệnh lệnh của Yêu giới, bèn mang trong mình tâm tình coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, dù chết cũng phải ngăn Ma chủ để kéo dài thời gian.
Cứ như thế, chúng ra tay vừa hung ác vừa liều mạng, thật sự hơi khó giải quyết.
Phong Thầm nhíu chặt mày, ma khí mãnh liệt giữa trời giống như giông tố bão bùng lại sâu tựa nước biển, khiến mọi thứ quanh hắn không thể cử động, khó mà hô hấp.
Các yêu tu cảm thấy thân thể bị ma khí xâm nhập sắp nổ tung, tức giận nói: “Quả là ma tu, trên thế gian này cũng chỉ có ma khí của các ngươi mới hủy hoại con người đến thế! Yêu khí của bọn ta còn không cuồng bạo được như ngươi. Chẳng trách người giới nào cũng sợ mình sẽ đọa ma, đây không phải là thứ hại người nhất trên đời sao! Ngay cả phụ mẫu cũng không cần ngươi!”
Dù miệng hắn lảm nhảm không ngừng, sự công kích cũng không hề trượt, chuyên chọn những lời cứa vào tim: “Nếu người tứ giới đều biết trong cơ thể ngươi có một ma hạch, cho dù ngươi lập khế ước với Đế Nữ, Tiên giới cũng không cứu được ngươi! Đến lúc đó, sẽ không ai công nhận tình cảm của ngươi và Đế Nữ, ai ai cũng sẽ ghét bỏ khinh thường! Ma hạch, à, ngươi có ma hạch thì trừ phi ngươi chết đi, nếu không ma hạch ở mãi trong cơ thể, ngươi sẽ trở thành con quỷ giết người! Trên đời này, có ma khí nào ăn thịt người như ngươi chứ!”
Phong Thầm hờ hững nói: “Chọc gậy bánh xe.”
Các yêu tu hoảng loạn né tránh, nhìn hắn không nói nhiều mà chỉ đánh về phía Thái Tử Yêu tộc, lại lập tức nghênh đón, lấy thân chặn lại, mặt mày đầy châm chọc: “Một ngày làm ma, cả đời làm ma. Ma chính là ma, ngươi cần gì phải vờ làm người lương thiện, còn mưu toan hợp tác với Tiên giới, nực cười!”
Phong Thầm nhìn bọn họ với ánh mắt thâm trầm, khóe miệng cong lên, cười khẩy: “Mấy lời mà ngươi nói sớm đã vô dụng.”
Dứt lời, huyết kiếm dường như hóa thành rắn độc hung ác, nháy mắt đã lao vào giữa đám yêu tu, bắt đầu siết cổ tàn bạo.
Yêu tu cách đó không xa quay đầu nhìn lại, thấy cả đám chả có mấy tác dụng, bèn hóa thành bản thể cùng các yêu tu còn lại, nhe răng nanh và phun yêu độc hướng tới Phong Thầm.
Ma khí ngợp trời, lẩn quẩn trong không trung, có lẽ ngoại trừ ma tu thì không có ai cảm thấy thoải mái.
Tạ Vi Ninh ở đằng sau chú ý bên phía Phong Thầm, nàng nhờ yêu thú địa giới hoang vu đến hỗ trợ thì nghe thấy giọng ồm ồm và trầm dày của thú chim: “Ngươi là Tiên giới Đế Nữ ư? Sao lại ở bên ma tu?”
Trong giọng nói dường như tràn ngập thắc mắc và không tán đồng.
Tạ Vi Ninh phát hiện đám yêu thú này vừa tiến vào nơi có ma khí, mặt đứa nào đứa nấy nhăn dúm dó, vài đứa còn ngừng một chút, thích ứng một lát mới vọt vào, trông có vẻ như không thích ma khí.
Nàng sợ đám yêu thú này không vui sẽ không hỗ trợ nữa, vội nói: “Nay đã khác xưa, huống hồ chẳng phải trận chiến lúc trước của Thần tộc là vì muốn tứ giới thái bình, Ma giới cũng bị kìm hãm không được lạm sát sao? Bây giờ Ma giới đã thay đổi, còn làm bạn với Tiên giới!”
“Ồ.” Lúc này Dực thú* mới nhớ lại mục đích của trận chiến ấy từ trong ký ức xa xăm, sau đó đính chính lại, “Là ngũ giới. Ngũ giới thái bình.”
(Ji: 翼兽 – loài thú có cánh)
Tạ Vi Ninh sửng sốt, vội vàng bổ sung: “Đúng vậy, phàm giới là giới thứ năm càng phải được thượng giới chúng ta bảo vệ. Phân tranh thượng giới không được cuốn phàm giới vào, nên ta mới quên nói.”
Dực thú chở nàng đột nhiên tránh một chiêu đánh tới, không nhanh không chậm mà nói: “Đặc biệt là Tiên giới các ngươi, sau khi Thần tộc suy vong, nếu các ngươi đã là tiên nhân, còn đứng đầu tứ giới, gánh vác trách nhiệm nặng nề, càng nên bảo vệ người trong thiên hạ hơn cả.”
Nó nói xong, dường như lại nhớ ra điều gì đó: “Trong cơ thể ma tu kia thế mà lại có ma hạch? Xem ra trước kia sau khi Thần tộc mang thi thể đọa ma kia về, vẫn xảy ra tai họa.”
Tạ Vi Ninh nghe dực thú này nói chuyện giống như một ông già hơn bảy mươi tuổi, trong thời khắc khẩn cấp còn chậm rì rì, khiến nàng cảm thấy hình ảnh sau lưng hoàn toàn khác biệt với các nơi xung quanh. Nàng nghe mà sốt ruột ngứa ngáy: “Ngươi biết chuyện về thi thể đọa ma kia à? Cách đây không lâu bọn ta mới tìm ra Thần tộc đọa ma kia ở Ma giới, lúc ấy lão còn lại một sợi thần hồn, ma hạch cũng bị nữ tử chủ mưu gieo vào cơ thể người khác!”
Dực thú bừng tỉnh: “Năm đó lão đọa ma kia vẫn chưa bị phát hiện nhập ma, từng có chút qua lại với nữ tử kia.”
Nó nhớ lại: “Nữ tử kia, dáng vẻ dường như có ý với lão, thường cười đùa trêu lão. Sau đó có một lần đọa ma đưa nàng ta về Thần tộc, ngay sau khi nàng ta bị đuổi ra không lâu, đọa ma liền thành đọa ma, ra ngoài thống lĩnh Ma giới đối đầu với bọn họ.”
Tạ Vi Ninh chấn động: “Tình yêu của nàng ta và Thần tộc bị cấm cản mới dẫn đến đọa ma sao?”
“Không phải.”
Khi nói chuyện, yêu tu gần đó chú ý tới Tạ Vi Ninh, rồi nhìn Phong Thầm tới bao nhiêu giết bấy nhiêu ở phía xa. Nó nghĩ thầm người bên họ cứ nghênh đón từng đám một, trông như đang giằng co, trên thực tế bọn họ đã tiêu hao gần hết lực lượng. Tiếp tục như vậy cũng không phải cách, chúng ra hiệu với nhau bằng mắt, tấn công về phía Tạ Vi Ninh, định dùng điều này áp chế Phong Thầm.
Tạ Vi Ninh còn chưa kịp hỏi lại thì thấy mấy yêu tu kia vọt tới với sát ý tràn ngập. Khi nàng chuẩn bị ra tay, đột nhiên cảm thấy cơ thể lao xuống, sau đó ngả nghiêng cả người như sắp rơi. Nàng kinh ngạc ngừng thở, lập tức nắm chặt lông dực thú bên dưới.
“Ui da.” Lão gia gia Dực thú tựa hồ kêu lên một tiếng, nhưng mang theo nàng nên không có cơ hội phản lại công kích, thế là tránh đi yêu tu để cho yêu thú khác đối phó.
Còn bọn họ tiếp tục bay về phía trước, trên trời cao trông rất giống người chơi cờ trấn giữ chỉ huy đằng sau.
Rảnh rỗi rồi, lúc này nó mới nói tiếp: “Người trẻ tuổi đừng cứ mãi nói đến yêu đương. Thần tộc đọa ma không phải một sớm một chiều mà thành, bên trong là thần tính sa đọa, nảy sinh d*c vọng từng chút một, cuối cùng ma tính áp chế thần tính, thần tính biến mất, mới thành đọa ma.”
“Thần tộc đọa ma kia từ đã lâu đã chướng mắt Thần tộc, chuyện về nữ tử kia cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi.”
Dực thú nói: “Bọn ta không thể bước ra địa giới hoang vu, đằng sau xảy ra chuyện gì cũng không rõ lắm. Chỉ nhớ về sau, có mấy Thần tộc đưa bộ xương của đọa ma kia về, nữ tử đó cũng có mặt.”
“Mấy Thần tộc đó hẳn là người thân của đọa ma, cãi nhau suốt chặng đường vào địa giới hoang vu. Có lẽ bởi vì đọa ma chỉ còn bộ xương, mà Thần tộc cũng gần như suy vong, cho nên cãi nhau muốn xin tộc giữ lại bộ xương này. Xem ra chính bởi vì điều này mới xuất hiện biến cố hiện tại.”
Tạ Vi Ninh sửng sốt nói: “Hóa ra là thế, khó trách đến bây giờ bộ xương đọa ma kia vẫn còn được giữ lại.”
Ngẫm lại chắc đã có người nhảy ra chống đối quy củ của Thần tộc trước đây, càng về sau, một phần Thần tộc dần dần cũng có lòng riêng. Đọa ma kia có huyết thống với vài người trong số họ, không đành lòng cũng là chuyện thường tình.
Dực thú nghe nàng nói xong, thuận miệng nói tiếp: “Nếu các ngươi tìm được xương cốt Thần tộc, nhất định phải dùng chú thanh hồn, hòa tan với đất trời. Nếu không, sức mạnh Thần tộc còn sót lại có thể sẽ bị kẻ khác rắp tâm dùng bậy.”
Tạ Vi Ninh được nhắc nhở, lúc này mới chợt nhớ tới chuyện quan trọng về nơi Thần tộc, vội vàng nói: “Vậy ngài biết chú thanh hồn là gì không?”
“Sao ta biết được.” Dực thú không biết mà nói, “Trước giờ bọn ta chỉ vào nơi Thần tộc hai lần, một lần là bắt đầu, một lần là trước khi bọn họ biến mất muốn gặp bọn ta lần cuối.”
Tạ Vi Ninh thất vọng.
“Có điều, các ngươi tìm thử một nơi trống trải dựng một tấm bia đá cao lớn, có lẽ sẽ tìm được dấu vết của chú Thanh Hồn, tấm bia đá đó là nơi mà Thần tộc chuyên dùng để người trong tộc thi triển chú thanh hồn.”
Tạ Vi Ninh đáp ngay: “Cảm ơn! Nhưng mẫu hậu ta còn đang cứu nơi Thần tộc, mong các ngươi có thể phái người vào trong giúp đỡ! Bà ấy là Tiên Hậu, có lẽ năm đó các ngươi cũng từng gặp!”
“Không được Thần tộc cho phép, bọn ta không thể vào.”
Dực thú chợt tăng tốc: “Nhưng mà Tiên Hậu… Nếu nơi Thần tộc sụp đổ, bà ấy chạy tới lối vào, có lẽ bọn ta có thể dùng hết toàn lực để cứu.”
Tạ Vi Ninh cảm tạ lần nữa, nhưng âm thanh lại bị gió lớn nuốt chửng.
Ít nhất có thêm một tầng bảo đảm, nàng cũng yên tâm phần nào.
Dực thú chợt bay nhanh hơn, lao về phía Phong Thầm: “Các ngươi quá ít người, e là không ổn.”
Tạ Vi Ninh: “Chàng ấy rất lợi hại!”
Dực thú lại nói: “Dù có lợi hại hơn, có thể lấy một địch mười vạn mấy chục vạn sao? Sức mạnh sẽ bị tiêu hao.”
Tạ Vi Ninh: “… Ý của ngài là?” Nàng tức khắc nhìn quanh một vòng bốn phương tám hướng.
“Năm đó đọa ma còn phải điều động toàn bộ Ma giới, huống hồ là các ngươi.” Dực thú nói với giọng như một người từng trải, “Yêu tộc dễ sinh sản hơn con người rất nhiều, lợi thế của bọn chúng là số lượng. Ngươi xem, cho dù bọn ta ra tay giúp đỡ Ma tu kia, tiêu diệt từng đợt lại thêm một đợt, vậy yêu tu có giảm bớt không? Lần này chúng tới chắc đã có chuẩn bị, mấy yêu tu tới đây cũng không phải tiểu yêu.”
Cho nên ngay từ đầu, nó không hề ra tay mà cứ giữ sức, bởi vì như thế sẽ không phân định được thắng thua.
“… Cực kỳ bất lợi.” Tạ Vi Ninh giận đến mức ngứa răng, “Một đám dai như đỉa!”
“Nếu như giết chóc cũng chẳng ích gì, sao chúng ta không mở đường cho người xông lên?” Tạ Vi Ninh nghiến răng nói, “Mong các ngươi tiếp tục hỗ trợ! Sau khi xong việc, Tiên giới chắc chắn sẽ hậu tạ!”
Nàng nói rồi lấy chân giẫm lên mượn lực bay lên trời, hướng về phía Phong Thầm, Lưu Huỳnh Tinh Tượng Lăng giống như một con sông dài, lập tức một tuyến phòng thủ được dựng lên ở một bên Phong Thầm.
Nàng là Thượng tiên, một mình chống đỡ nhiều yêu tu một bên rất bất lợi. Dực thú nghe nàng nói vậy, cũng hiểu nàng muốn làm gì. Nó ngửa đầu gầm lên một tiếng, gọi một số yêu thú bảo vệ phía bên Lưu Huỳnh Tinh Tượng Lăng của nàng. Số còn lại đứng phía bên kia, mở một con đường ngắn cho Phong Thầm.
“Phong Thầm!” Tạ Vi Ninh hô một tiếng, vừa định nói bắt giặc phải bắt vua trước, thì thấy Phong Thầm nhẹ gật đầu với nàng, một mình bay đến chỗ Đằng Ấp và Phó Liên Dao.
Được.
Vậy nàng phải làm một hậu phương vững chắc!
Tạ Vi Ninh mỉm cười, ra sức tấn công bọn yêu tu, gồng mình chống đỡ. Khi nàng tổn hao đến mức gương mặt không còn chút máu, vầng trán đẫm mồ hôi, vẫn không nhịn được mà hừ một tiếng: “Ăn ý quá nhỉ.”
Nàng liếc nhìn phía trước một cái, đột nhiên phát hiện yêu thú xông tới hỗ trợ ban nãy cũng lao lên cùng với Phong Thầm, nhưng khi sắp đến nơi thì dừng lại. Chúng chỉ đành cắn chặt hoặc nuốt chửng yêu tu, không đuổi theo mấy yêu tu may mắn chạy thoát.
Tạ Vi Ninh sực nhớ ra, dực thú từng nói rằng bọn họ không thể ra khỏi địa giới hoang vu.
… Chẳng trách Yêu giới chuẩn bị nhiều yêu tu đến vậy, có lẽ đã dự tính điều này từ lâu rồi. Họ muốn dựa vào nhân số để cầm chân, để bọn họ chạy ra khỏi nơi này.
Nghĩ lại, nếu Yêu giới sớm đã chuẩn bị, liệu bọn họ có làm gì đó bên ngoài địa giới hoang vu hay không?
Trong nháy mắt, Tạ Vi Ninh bắt đầu lo lắng.
Mà phía bên kia, đám người Đằng Ấp bỗng phát hiện sự bất thường trong không khí, hắn nghiêng sang một bên, tránh được huyết kiếm bất ngờ lao tới trong gang tấc.
Sắc mặt hắn căng thẳng, nhưng cũng không quá nhiều, ánh mắt còn tỉnh táo, bật cười thích thú: “Hai người này, quả thật không thể coi thường.”
Phó Liên Dao đang ngồi trên thú bay, vận công tự cầm máu, giọng nói đầy lạnh lẽo: “Thế nào, chẳng lẽ ta không ra tay thì các ngươi bó tay rồi à?”
Đằng Ấp nhìn ả, biết trên người ả ta có sức mạnh Thần tộc mới dám nói như vậy. Hắn e ngại ả ta cùng thế hệ và có hợp tác với Yêu Chủ, bèn xòe quạt ra rồi cười nói: “Đâu đến mức đó.”
Hắn nói rồi vung tay lên, cây quạt chớp mắt phóng to lên mấy lần, chào đón trực diện huyết kiếm đang xoay nhanh tới.
Ngón tay Đằng Ấp run lên khó mà nhận thấy, lúc này trong mắt mới thêm phần nghiêm túc.
Hắn tức thì hóa thành yêu thú cực giống giao long, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Phong Thầm.
Một người một rắn đâm vào nhau thật mạnh.
Ánh mắt Phong Thầm tối đi, ma khí trong tay bỗng dưng chặt đứt chiếc sừng trên đầu hắn ta!
“… Phong Thầm!” Giọng điệu này nghe có chút tức giận.
Lúc nãy Đằng Ấp cho rằng chỉ có một mình hắn, tu vi bọn họ hơn kém nhau không nhiều, chỉ có một cảnh giới, có gì mà lo chứ? Cho đến lúc này, hắn ta mới lờ mờ hiểu ra vì sao người khác lại sợ hãi một người như thế.
Miệng hắn ta lúc hóa hình phun trào pháp thuật xanh lam, yêu khí và ma khí đấu với nhau trên không, có cảm giác như yêu khí sắp bị thôn tính.
Phong Thầm xông lên lấn át, ma khí đã trói bảy tấc thân rắn của Đằng Ấp. Chỉ trong một hơi thở, bóng rắn đã biến mất, chớp mắt lại thấy đối phương trở về trên thân thú bay.
Phong Thầm nhíu mày.
Các kỹ năng truyền thừa của Yêu tộc thực sự đáng ghét.
Lúc này thú bay đã chở Đằng Ấp bay ra khỏi địa giới hoang vu.
Còn quạt xếp trên không cũng bị hắn ta thu hồi.
Đằng Ấp vừa xòe quạt ra vẫy, chợt thấy lỗ hổng trên mặt quạt rách tả tơi, sắc mặt hắn ta tức khắc trở nên cực kỳ khó coi.
Hắn nhẫn nhịn, giọng hắn vang cùng pháp thuật: “Phong Thầm, cho dù ngươi ngăn được bọn ta cũng không ăn thua. Khoảng thời gian ban nãy, người của bọn ta đã ra tay từ lâu.”
“Nơi Thần tộc, bọn ta chỉ đi ngang qua mà thôi.”
Huyết kiếm “ong” lên một tiếng, xuất hiện giữa trời và rơi xuống đầu Đằng Ấp.
Đằng Ấp biến sắc, giơ quạt xếp chống đỡ. Hắn xoay quạt xếp trong tay mấy vòng, pháp thuật ngưng tụ yêu khí đột ngột bộc phát sức mạnh, nhưng lại bị huyết kiếm chặt thành từng khúc.
Đằng Ấp biến hóa thân hình, chớp mắt lại xuất hiện ở một nơi khác.
Huyết kiếm vẫn đuổi theo, thân hình Phong Thầm cũng liên tục biến hóa.
Đằng Ấp trợn to mắt, thấy đối phương đã kéo gần khoảng cách, hắn hóa thành bản thể không chút do dự rồi bay lên. Hắn gào thét một tiếng thật dài, bay ngang qua Phó Liên Dao và chở ả ta rẽ sang hướng khác, các yêu tu cũng biến hóa theo.
Hướng đó…
Hình như là hướng tới chân núi Yêu Sơn.
Tạ Vi Ninh ra khỏi địa giới hoang vu liền tự đuổi theo. Lúc nàng chạy về phía Phong Thầm thì nghe thấy tiếng động phía dưới càng lúc càng lớn, sau đó là tiếng khóc, tiếng kêu thảm thiết, còn có tiếng công trình sụp đổ ầm ầm.
Trái tim nàng hẫng một nhịp, không lâu sau thì thấy Phong Thầm đột ngột dừng lại.
“Sao chàng không đuổi theo nữa?”
“Hai người kia sớm muộn cũng sẽ bị bắt.” Phong Thầm rũ mắt nhìn lướt qua, trầm mặt nói, “Bọn họ phái yêu thú phá hủy thành trấn, cố ý kéo dài thời gian.”
Hai người nhìn lại, các thành trấn dưới chân núi Yêu Sơn đều không may mắn thoát khỏi, khói tỏa mù mịt khắp nơi. Không biết thành trấn xa hơn, các khu vực cách xa địa giới hoang vu có an toàn hay không.
Phần lớn người nơi đây đều có tu vi, sống dựa vào núi, cũng có bản năng sinh tồn. Nhưng đột nhiên bị yêu thú xâm nhập, bầy yêu thú này lại cố tình kêu gào khiêu khích, kích động yêu thú trên núi bay xuống.
Cứ như vậy, người trong thành trấn khó mà ngăn chặn, sao bọn họ có thể thờ ơ đứng nhìn chứ.
“… Đám người này, quá ghê tởm.” Tạ Vi Ninh hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay nói, “Cứu người trước đã!”
Nàng chợt nhớ ra: “Nơi đây thuộc Tiên giới, ta xuống dưới tìm Chúng Tiên Quán để liên lạc người Tiên Cung đến đây!”
Nàng không biết nơi hẻo lánh thế này, Chúng Tiên Quán sẽ có bao nhiêu người có thể giúp đỡ đây.
Phong Thầm xoay người giơ tay chém hết cả đám yêu tu còn rơi rớt lại.
Vào lúc này, sắc mặt hai người đều chất chứa sự tức giận.
Khu rừng rậm rạp giữa núi vốn cao chọc trời không ai có thể xê dịch, giờ phút này trên trời cao lại có thể nghe thấy vô số tiếng xào xạc tập hợp lại mà vang vọng. Nhìn từ trên cao có thể thấy cây cối đang đong đưa giống như bãi cỏ bị gió thổi qua, vừa ngã xuống lại thẳng lên.
Tạ Vi Ninh ngồi trên một yêu thú có cánh trong số đó, chợt vút lên từ mặt đất, vừa đến giữa không trung, không có tụ lại với Phong Thầm mà đưa tay vẫy và nói: “Đừng lo, ta có thể đuổi theo! Chàng mau đi ngăn cản bọn họ!”
Phong Thầm thấy nàng có yêu thú của địa giới hoang vu giúp đỡ, không đối mặt với đám yêu tu còn lại và tộc yêu thú một mình. Hắn gật đầu, thân hình giống như một tia chớp.
Người ngoài chỉ thấy được tàn ảnh màu đen, chỉ trong chớp mắt đã vọt tới trung tâm từ nơi xa, bị yêu thú đông đảo chặn lại, yêu tu tập kích. Chỉ nhìn thấy bóng người tựa làn khói đen, “roẹt” một cái chém đứt đôi cả tá yêu thú, lại “rầm” một tiếng chọi với mấy yêu tu.
Yêu tu bị rạch tay đau đớn, trong lòng sợ hãi xen lẫn một tia kiêng dè, nghĩ đến mệnh lệnh của Yêu giới, bèn mang trong mình tâm tình coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, dù chết cũng phải ngăn Ma chủ để kéo dài thời gian.
Cứ như thế, chúng ra tay vừa hung ác vừa liều mạng, thật sự hơi khó giải quyết.
Phong Thầm nhíu chặt mày, ma khí mãnh liệt giữa trời giống như giông tố bão bùng lại sâu tựa nước biển, khiến mọi thứ quanh hắn không thể cử động, khó mà hô hấp.
Các yêu tu cảm thấy thân thể bị ma khí xâm nhập sắp nổ tung, tức giận nói: “Quả là ma tu, trên thế gian này cũng chỉ có ma khí của các ngươi mới hủy hoại con người đến thế! Yêu khí của bọn ta còn không cuồng bạo được như ngươi. Chẳng trách người giới nào cũng sợ mình sẽ đọa ma, đây không phải là thứ hại người nhất trên đời sao! Ngay cả phụ mẫu cũng không cần ngươi!”
Dù miệng hắn lảm nhảm không ngừng, sự công kích cũng không hề trượt, chuyên chọn những lời cứa vào tim: “Nếu người tứ giới đều biết trong cơ thể ngươi có một ma hạch, cho dù ngươi lập khế ước với Đế Nữ, Tiên giới cũng không cứu được ngươi! Đến lúc đó, sẽ không ai công nhận tình cảm của ngươi và Đế Nữ, ai ai cũng sẽ ghét bỏ khinh thường! Ma hạch, à, ngươi có ma hạch thì trừ phi ngươi chết đi, nếu không ma hạch ở mãi trong cơ thể, ngươi sẽ trở thành con quỷ giết người! Trên đời này, có ma khí nào ăn thịt người như ngươi chứ!”
Phong Thầm hờ hững nói: “Chọc gậy bánh xe.”
Các yêu tu hoảng loạn né tránh, nhìn hắn không nói nhiều mà chỉ đánh về phía Thái Tử Yêu tộc, lại lập tức nghênh đón, lấy thân chặn lại, mặt mày đầy châm chọc: “Một ngày làm ma, cả đời làm ma. Ma chính là ma, ngươi cần gì phải vờ làm người lương thiện, còn mưu toan hợp tác với Tiên giới, nực cười!”
Phong Thầm nhìn bọn họ với ánh mắt thâm trầm, khóe miệng cong lên, cười khẩy: “Mấy lời mà ngươi nói sớm đã vô dụng.”
Dứt lời, huyết kiếm dường như hóa thành rắn độc hung ác, nháy mắt đã lao vào giữa đám yêu tu, bắt đầu siết cổ tàn bạo.
Yêu tu cách đó không xa quay đầu nhìn lại, thấy cả đám chả có mấy tác dụng, bèn hóa thành bản thể cùng các yêu tu còn lại, nhe răng nanh và phun yêu độc hướng tới Phong Thầm.
Ma khí ngợp trời, lẩn quẩn trong không trung, có lẽ ngoại trừ ma tu thì không có ai cảm thấy thoải mái.
Tạ Vi Ninh ở đằng sau chú ý bên phía Phong Thầm, nàng nhờ yêu thú địa giới hoang vu đến hỗ trợ thì nghe thấy giọng ồm ồm và trầm dày của thú chim: “Ngươi là Tiên giới Đế Nữ ư? Sao lại ở bên ma tu?”
Trong giọng nói dường như tràn ngập thắc mắc và không tán đồng.
Tạ Vi Ninh phát hiện đám yêu thú này vừa tiến vào nơi có ma khí, mặt đứa nào đứa nấy nhăn dúm dó, vài đứa còn ngừng một chút, thích ứng một lát mới vọt vào, trông có vẻ như không thích ma khí.
Nàng sợ đám yêu thú này không vui sẽ không hỗ trợ nữa, vội nói: “Nay đã khác xưa, huống hồ chẳng phải trận chiến lúc trước của Thần tộc là vì muốn tứ giới thái bình, Ma giới cũng bị kìm hãm không được lạm sát sao? Bây giờ Ma giới đã thay đổi, còn làm bạn với Tiên giới!”
“Ồ.” Lúc này Dực thú* mới nhớ lại mục đích của trận chiến ấy từ trong ký ức xa xăm, sau đó đính chính lại, “Là ngũ giới. Ngũ giới thái bình.”
(Ji: 翼兽 – loài thú có cánh)
Tạ Vi Ninh sửng sốt, vội vàng bổ sung: “Đúng vậy, phàm giới là giới thứ năm càng phải được thượng giới chúng ta bảo vệ. Phân tranh thượng giới không được cuốn phàm giới vào, nên ta mới quên nói.”
Dực thú chở nàng đột nhiên tránh một chiêu đánh tới, không nhanh không chậm mà nói: “Đặc biệt là Tiên giới các ngươi, sau khi Thần tộc suy vong, nếu các ngươi đã là tiên nhân, còn đứng đầu tứ giới, gánh vác trách nhiệm nặng nề, càng nên bảo vệ người trong thiên hạ hơn cả.”
Nó nói xong, dường như lại nhớ ra điều gì đó: “Trong cơ thể ma tu kia thế mà lại có ma hạch? Xem ra trước kia sau khi Thần tộc mang thi thể đọa ma kia về, vẫn xảy ra tai họa.”
Tạ Vi Ninh nghe dực thú này nói chuyện giống như một ông già hơn bảy mươi tuổi, trong thời khắc khẩn cấp còn chậm rì rì, khiến nàng cảm thấy hình ảnh sau lưng hoàn toàn khác biệt với các nơi xung quanh. Nàng nghe mà sốt ruột ngứa ngáy: “Ngươi biết chuyện về thi thể đọa ma kia à? Cách đây không lâu bọn ta mới tìm ra Thần tộc đọa ma kia ở Ma giới, lúc ấy lão còn lại một sợi thần hồn, ma hạch cũng bị nữ tử chủ mưu gieo vào cơ thể người khác!”
Dực thú bừng tỉnh: “Năm đó lão đọa ma kia vẫn chưa bị phát hiện nhập ma, từng có chút qua lại với nữ tử kia.”
Nó nhớ lại: “Nữ tử kia, dáng vẻ dường như có ý với lão, thường cười đùa trêu lão. Sau đó có một lần đọa ma đưa nàng ta về Thần tộc, ngay sau khi nàng ta bị đuổi ra không lâu, đọa ma liền thành đọa ma, ra ngoài thống lĩnh Ma giới đối đầu với bọn họ.”
Tạ Vi Ninh chấn động: “Tình yêu của nàng ta và Thần tộc bị cấm cản mới dẫn đến đọa ma sao?”
“Không phải.”
Khi nói chuyện, yêu tu gần đó chú ý tới Tạ Vi Ninh, rồi nhìn Phong Thầm tới bao nhiêu giết bấy nhiêu ở phía xa. Nó nghĩ thầm người bên họ cứ nghênh đón từng đám một, trông như đang giằng co, trên thực tế bọn họ đã tiêu hao gần hết lực lượng. Tiếp tục như vậy cũng không phải cách, chúng ra hiệu với nhau bằng mắt, tấn công về phía Tạ Vi Ninh, định dùng điều này áp chế Phong Thầm.
Tạ Vi Ninh còn chưa kịp hỏi lại thì thấy mấy yêu tu kia vọt tới với sát ý tràn ngập. Khi nàng chuẩn bị ra tay, đột nhiên cảm thấy cơ thể lao xuống, sau đó ngả nghiêng cả người như sắp rơi. Nàng kinh ngạc ngừng thở, lập tức nắm chặt lông dực thú bên dưới.
“Ui da.” Lão gia gia Dực thú tựa hồ kêu lên một tiếng, nhưng mang theo nàng nên không có cơ hội phản lại công kích, thế là tránh đi yêu tu để cho yêu thú khác đối phó.
Còn bọn họ tiếp tục bay về phía trước, trên trời cao trông rất giống người chơi cờ trấn giữ chỉ huy đằng sau.
Rảnh rỗi rồi, lúc này nó mới nói tiếp: “Người trẻ tuổi đừng cứ mãi nói đến yêu đương. Thần tộc đọa ma không phải một sớm một chiều mà thành, bên trong là thần tính sa đọa, nảy sinh d*c vọng từng chút một, cuối cùng ma tính áp chế thần tính, thần tính biến mất, mới thành đọa ma.”
“Thần tộc đọa ma kia từ đã lâu đã chướng mắt Thần tộc, chuyện về nữ tử kia cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi.”
Dực thú nói: “Bọn ta không thể bước ra địa giới hoang vu, đằng sau xảy ra chuyện gì cũng không rõ lắm. Chỉ nhớ về sau, có mấy Thần tộc đưa bộ xương của đọa ma kia về, nữ tử đó cũng có mặt.”
“Mấy Thần tộc đó hẳn là người thân của đọa ma, cãi nhau suốt chặng đường vào địa giới hoang vu. Có lẽ bởi vì đọa ma chỉ còn bộ xương, mà Thần tộc cũng gần như suy vong, cho nên cãi nhau muốn xin tộc giữ lại bộ xương này. Xem ra chính bởi vì điều này mới xuất hiện biến cố hiện tại.”
Tạ Vi Ninh sửng sốt nói: “Hóa ra là thế, khó trách đến bây giờ bộ xương đọa ma kia vẫn còn được giữ lại.”
Ngẫm lại chắc đã có người nhảy ra chống đối quy củ của Thần tộc trước đây, càng về sau, một phần Thần tộc dần dần cũng có lòng riêng. Đọa ma kia có huyết thống với vài người trong số họ, không đành lòng cũng là chuyện thường tình.
Dực thú nghe nàng nói xong, thuận miệng nói tiếp: “Nếu các ngươi tìm được xương cốt Thần tộc, nhất định phải dùng chú thanh hồn, hòa tan với đất trời. Nếu không, sức mạnh Thần tộc còn sót lại có thể sẽ bị kẻ khác rắp tâm dùng bậy.”
Tạ Vi Ninh được nhắc nhở, lúc này mới chợt nhớ tới chuyện quan trọng về nơi Thần tộc, vội vàng nói: “Vậy ngài biết chú thanh hồn là gì không?”
“Sao ta biết được.” Dực thú không biết mà nói, “Trước giờ bọn ta chỉ vào nơi Thần tộc hai lần, một lần là bắt đầu, một lần là trước khi bọn họ biến mất muốn gặp bọn ta lần cuối.”
Tạ Vi Ninh thất vọng.
“Có điều, các ngươi tìm thử một nơi trống trải dựng một tấm bia đá cao lớn, có lẽ sẽ tìm được dấu vết của chú Thanh Hồn, tấm bia đá đó là nơi mà Thần tộc chuyên dùng để người trong tộc thi triển chú thanh hồn.”
Tạ Vi Ninh đáp ngay: “Cảm ơn! Nhưng mẫu hậu ta còn đang cứu nơi Thần tộc, mong các ngươi có thể phái người vào trong giúp đỡ! Bà ấy là Tiên Hậu, có lẽ năm đó các ngươi cũng từng gặp!”
“Không được Thần tộc cho phép, bọn ta không thể vào.”
Dực thú chợt tăng tốc: “Nhưng mà Tiên Hậu… Nếu nơi Thần tộc sụp đổ, bà ấy chạy tới lối vào, có lẽ bọn ta có thể dùng hết toàn lực để cứu.”
Tạ Vi Ninh cảm tạ lần nữa, nhưng âm thanh lại bị gió lớn nuốt chửng.
Ít nhất có thêm một tầng bảo đảm, nàng cũng yên tâm phần nào.
Dực thú chợt bay nhanh hơn, lao về phía Phong Thầm: “Các ngươi quá ít người, e là không ổn.”
Tạ Vi Ninh: “Chàng ấy rất lợi hại!”
Dực thú lại nói: “Dù có lợi hại hơn, có thể lấy một địch mười vạn mấy chục vạn sao? Sức mạnh sẽ bị tiêu hao.”
Tạ Vi Ninh: “… Ý của ngài là?” Nàng tức khắc nhìn quanh một vòng bốn phương tám hướng.
“Năm đó đọa ma còn phải điều động toàn bộ Ma giới, huống hồ là các ngươi.” Dực thú nói với giọng như một người từng trải, “Yêu tộc dễ sinh sản hơn con người rất nhiều, lợi thế của bọn chúng là số lượng. Ngươi xem, cho dù bọn ta ra tay giúp đỡ Ma tu kia, tiêu diệt từng đợt lại thêm một đợt, vậy yêu tu có giảm bớt không? Lần này chúng tới chắc đã có chuẩn bị, mấy yêu tu tới đây cũng không phải tiểu yêu.”
Cho nên ngay từ đầu, nó không hề ra tay mà cứ giữ sức, bởi vì như thế sẽ không phân định được thắng thua.
“… Cực kỳ bất lợi.” Tạ Vi Ninh giận đến mức ngứa răng, “Một đám dai như đỉa!”
“Nếu như giết chóc cũng chẳng ích gì, sao chúng ta không mở đường cho người xông lên?” Tạ Vi Ninh nghiến răng nói, “Mong các ngươi tiếp tục hỗ trợ! Sau khi xong việc, Tiên giới chắc chắn sẽ hậu tạ!”
Nàng nói rồi lấy chân giẫm lên mượn lực bay lên trời, hướng về phía Phong Thầm, Lưu Huỳnh Tinh Tượng Lăng giống như một con sông dài, lập tức một tuyến phòng thủ được dựng lên ở một bên Phong Thầm.
Nàng là Thượng tiên, một mình chống đỡ nhiều yêu tu một bên rất bất lợi. Dực thú nghe nàng nói vậy, cũng hiểu nàng muốn làm gì. Nó ngửa đầu gầm lên một tiếng, gọi một số yêu thú bảo vệ phía bên Lưu Huỳnh Tinh Tượng Lăng của nàng. Số còn lại đứng phía bên kia, mở một con đường ngắn cho Phong Thầm.
“Phong Thầm!” Tạ Vi Ninh hô một tiếng, vừa định nói bắt giặc phải bắt vua trước, thì thấy Phong Thầm nhẹ gật đầu với nàng, một mình bay đến chỗ Đằng Ấp và Phó Liên Dao.
Được.
Vậy nàng phải làm một hậu phương vững chắc!
Tạ Vi Ninh mỉm cười, ra sức tấn công bọn yêu tu, gồng mình chống đỡ. Khi nàng tổn hao đến mức gương mặt không còn chút máu, vầng trán đẫm mồ hôi, vẫn không nhịn được mà hừ một tiếng: “Ăn ý quá nhỉ.”
Nàng liếc nhìn phía trước một cái, đột nhiên phát hiện yêu thú xông tới hỗ trợ ban nãy cũng lao lên cùng với Phong Thầm, nhưng khi sắp đến nơi thì dừng lại. Chúng chỉ đành cắn chặt hoặc nuốt chửng yêu tu, không đuổi theo mấy yêu tu may mắn chạy thoát.
Tạ Vi Ninh sực nhớ ra, dực thú từng nói rằng bọn họ không thể ra khỏi địa giới hoang vu.
… Chẳng trách Yêu giới chuẩn bị nhiều yêu tu đến vậy, có lẽ đã dự tính điều này từ lâu rồi. Họ muốn dựa vào nhân số để cầm chân, để bọn họ chạy ra khỏi nơi này.
Nghĩ lại, nếu Yêu giới sớm đã chuẩn bị, liệu bọn họ có làm gì đó bên ngoài địa giới hoang vu hay không?
Trong nháy mắt, Tạ Vi Ninh bắt đầu lo lắng.
Mà phía bên kia, đám người Đằng Ấp bỗng phát hiện sự bất thường trong không khí, hắn nghiêng sang một bên, tránh được huyết kiếm bất ngờ lao tới trong gang tấc.
Sắc mặt hắn căng thẳng, nhưng cũng không quá nhiều, ánh mắt còn tỉnh táo, bật cười thích thú: “Hai người này, quả thật không thể coi thường.”
Phó Liên Dao đang ngồi trên thú bay, vận công tự cầm máu, giọng nói đầy lạnh lẽo: “Thế nào, chẳng lẽ ta không ra tay thì các ngươi bó tay rồi à?”
Đằng Ấp nhìn ả, biết trên người ả ta có sức mạnh Thần tộc mới dám nói như vậy. Hắn e ngại ả ta cùng thế hệ và có hợp tác với Yêu Chủ, bèn xòe quạt ra rồi cười nói: “Đâu đến mức đó.”
Hắn nói rồi vung tay lên, cây quạt chớp mắt phóng to lên mấy lần, chào đón trực diện huyết kiếm đang xoay nhanh tới.
Ngón tay Đằng Ấp run lên khó mà nhận thấy, lúc này trong mắt mới thêm phần nghiêm túc.
Hắn tức thì hóa thành yêu thú cực giống giao long, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Phong Thầm.
Một người một rắn đâm vào nhau thật mạnh.
Ánh mắt Phong Thầm tối đi, ma khí trong tay bỗng dưng chặt đứt chiếc sừng trên đầu hắn ta!
“… Phong Thầm!” Giọng điệu này nghe có chút tức giận.
Lúc nãy Đằng Ấp cho rằng chỉ có một mình hắn, tu vi bọn họ hơn kém nhau không nhiều, chỉ có một cảnh giới, có gì mà lo chứ? Cho đến lúc này, hắn ta mới lờ mờ hiểu ra vì sao người khác lại sợ hãi một người như thế.
Miệng hắn ta lúc hóa hình phun trào pháp thuật xanh lam, yêu khí và ma khí đấu với nhau trên không, có cảm giác như yêu khí sắp bị thôn tính.
Phong Thầm xông lên lấn át, ma khí đã trói bảy tấc thân rắn của Đằng Ấp. Chỉ trong một hơi thở, bóng rắn đã biến mất, chớp mắt lại thấy đối phương trở về trên thân thú bay.
Phong Thầm nhíu mày.
Các kỹ năng truyền thừa của Yêu tộc thực sự đáng ghét.
Lúc này thú bay đã chở Đằng Ấp bay ra khỏi địa giới hoang vu.
Còn quạt xếp trên không cũng bị hắn ta thu hồi.
Đằng Ấp vừa xòe quạt ra vẫy, chợt thấy lỗ hổng trên mặt quạt rách tả tơi, sắc mặt hắn ta tức khắc trở nên cực kỳ khó coi.
Hắn nhẫn nhịn, giọng hắn vang cùng pháp thuật: “Phong Thầm, cho dù ngươi ngăn được bọn ta cũng không ăn thua. Khoảng thời gian ban nãy, người của bọn ta đã ra tay từ lâu.”
“Nơi Thần tộc, bọn ta chỉ đi ngang qua mà thôi.”
Huyết kiếm “ong” lên một tiếng, xuất hiện giữa trời và rơi xuống đầu Đằng Ấp.
Đằng Ấp biến sắc, giơ quạt xếp chống đỡ. Hắn xoay quạt xếp trong tay mấy vòng, pháp thuật ngưng tụ yêu khí đột ngột bộc phát sức mạnh, nhưng lại bị huyết kiếm chặt thành từng khúc.
Đằng Ấp biến hóa thân hình, chớp mắt lại xuất hiện ở một nơi khác.
Huyết kiếm vẫn đuổi theo, thân hình Phong Thầm cũng liên tục biến hóa.
Đằng Ấp trợn to mắt, thấy đối phương đã kéo gần khoảng cách, hắn hóa thành bản thể không chút do dự rồi bay lên. Hắn gào thét một tiếng thật dài, bay ngang qua Phó Liên Dao và chở ả ta rẽ sang hướng khác, các yêu tu cũng biến hóa theo.
Hướng đó…
Hình như là hướng tới chân núi Yêu Sơn.
Tạ Vi Ninh ra khỏi địa giới hoang vu liền tự đuổi theo. Lúc nàng chạy về phía Phong Thầm thì nghe thấy tiếng động phía dưới càng lúc càng lớn, sau đó là tiếng khóc, tiếng kêu thảm thiết, còn có tiếng công trình sụp đổ ầm ầm.
Trái tim nàng hẫng một nhịp, không lâu sau thì thấy Phong Thầm đột ngột dừng lại.
“Sao chàng không đuổi theo nữa?”
“Hai người kia sớm muộn cũng sẽ bị bắt.” Phong Thầm rũ mắt nhìn lướt qua, trầm mặt nói, “Bọn họ phái yêu thú phá hủy thành trấn, cố ý kéo dài thời gian.”
Hai người nhìn lại, các thành trấn dưới chân núi Yêu Sơn đều không may mắn thoát khỏi, khói tỏa mù mịt khắp nơi. Không biết thành trấn xa hơn, các khu vực cách xa địa giới hoang vu có an toàn hay không.
Phần lớn người nơi đây đều có tu vi, sống dựa vào núi, cũng có bản năng sinh tồn. Nhưng đột nhiên bị yêu thú xâm nhập, bầy yêu thú này lại cố tình kêu gào khiêu khích, kích động yêu thú trên núi bay xuống.
Cứ như vậy, người trong thành trấn khó mà ngăn chặn, sao bọn họ có thể thờ ơ đứng nhìn chứ.
“… Đám người này, quá ghê tởm.” Tạ Vi Ninh hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay nói, “Cứu người trước đã!”
Nàng chợt nhớ ra: “Nơi đây thuộc Tiên giới, ta xuống dưới tìm Chúng Tiên Quán để liên lạc người Tiên Cung đến đây!”
Nàng không biết nơi hẻo lánh thế này, Chúng Tiên Quán sẽ có bao nhiêu người có thể giúp đỡ đây.
Phong Thầm xoay người giơ tay chém hết cả đám yêu tu còn rơi rớt lại.
Vào lúc này, sắc mặt hai người đều chất chứa sự tức giận.
Bình luận facebook