-
Chương 88: Nơi Thần tộc
Tạ Vi Ninh đi theo tuyến đường trong lời Tiên Hậu, băng qua rừng rậm, ao hồ, đồng bằng, còn xuyên qua Núi Yêu không thể bay mà chỉ có thể đi bộ, cuối cùng đi tới địa giới hoang vu cuối phía bắc Tiên giới.
Vùng này yêu thú đa dạng, vô cùng hung dữ, bởi vậy rất hoang vu, ít dấu chân người, đa số là yêu thú khổng lồ chiếm núi làm vua.
Do nơi này được ghi chép là che giấu nhiều cơ duyên và pháp bảo, còn có di tích bí cảnh hiếm thấy, nhiều lúc người của các giới sẽ chọn một mục tiêu, chiêu mộ nhân lực, mấy chục người có cảnh giới cao cùng vào cùng ra mới nắm chắc được.
Bình thường nếu chỉ có mỗi Tiên quân cũng không dám đảm bảo bản thân có thể sống bước vào và còn sống mà ra. Cảnh giới Tiên Tôn mới có khả năng tự do ra vào ở địa giới hoang vu, nhưng phải cực kỳ cẩn thận, bằng không sơ ý sẽ bị yêu thú đã mở linh trí đánh lén.
Trên đường đi, Tạ Vi Ninh nghe không ít lời chỉ bảo và dặn dò từ Tiên Hậu, cùng với Phong Thầm thỉnh thoảng phụ họa. Chỉ cần nàng đi nhanh hoặc đi chậm hoặc trật nửa bước cũng bị Tiên Hậu quát mắng.
“Cẩn thận.”
Tạ Vi Ninh đang nghĩ, đột nhiên cổ tay bị nắm lấy, kéo sang bên trái một chút.
Nàng quay đầu lại, thấy mặt Phong Thầm tỏ vẻ không hài lòng, như thể nàng đã làm chuyện gì kinh thiên động địa.
“… Sao vậy?” Tạ Vi Ninh nhìn trái phải một vòng, khó hiểu nói, “Không có yêu thú, gió êm sóng lặng, ta cũng không đứng xa hai người, cách chưa đến một trượng mà.”
Phong Thầm nhíu mày nói: “Nàng sang phải một bước, đầu sẽ va vào núi đá.”
Tạ Vi Ninh ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy cột đá sắc nhọn chổng ngược cách đỉnh đầu mình ít nhất nửa cánh tay, dở khóc dở cười: “Cái này ta thấy, vẫn chưa lên dốc núi mà, ta sẽ tránh đi.”
Phong Thầm nhíu mày không nói, sắc mặt vẫn rất nghiêm túc.
Tạ Vi Ninh thấy thế đành nói: “Được rồi được rồi, ta biết rồi.”
Lúc này sắc mặt Phong Thầm mới dịu bớt.
Tiên Hậu ở phía trước hơi cử động vành tai, mặt không đổi sắc, như thể không nghe thấy gì cả.
Không lâu sau, lại đụng phải một đàn yêu thú chó điên, dưới sự dẫn dắt của Tiên Hậu, ba người ngừng giữa không trung ở một khu vực địa giới trống trải.
Một khắc trước yêu thú còn đang hoành hành, các yêu thú thấy bọn họ tựa như sói đói săn mồi hoặc khinh miệt và rượt theo như chơi đùa, đến khi bọn họ vào địa giới này, đám yêu thú lại giải tán.
Tạ Vi Ninh thầm nói: Chả trách nơi này trống rỗng.
“Thần tộc đa phần là thế hệ sau của Thần thú Thượng cổ, bọn họ thích đặt lối vào ở khu vực địa giới này.” Tiên Hậu nói, “Sở dĩ yêu thú vùng địa giới hoang vu này bạo lực và khó đối phó, là do Thần tộc đặc biệt nhờ chúng làm chướng ngại nơi đây để chặn người ngoài. Đổi lại, Thần tộc sẽ chúc phúc chúng, giúp chúng mở linh trí, tu luyện nhẹ nhàng hơn, nếu may mắn thì ngoài mở linh trí đồng thời còn được truyền thừa của tổ tiên mình.”
Bà nói xong, đôi tay tạo thành thế niết quyết*, ánh vàng tản ra từ lòng bàn tay bà, khiến toàn thân Tiên Hậu trở nên đoan trang thần thánh, miệng còn đang niệm thầm một vài câu chú thần bí.
(Ji: *Một thế tay tạo pháp thuật trong giới tu tiên, các bạn có thể tưởng tượng ra một thế nào đó do mình cũng không biết cụ thể như thế nào)
Phong Thầm nghe đến đây, đột nhiên nhíu mày, do dự khẽ hỏi: “Đây là bí chú mở ra nơi Thần tộc sao?”
Tạ Vi Ninh nghe thế bèn nâng đầu, tò mò hỏi: “Chàng hiểu à?”
Phong Thầm gật đầu, trầm giọng nói: “… Một chút.”
Tạ Vi Ninh: “Nội dung là gì thế?”
Phong Thầm nói: “Đại khái là kế thừa danh xưng trời đất, núi sông chứng giám, lấy bạn bè làm khế ước, khắc Thần tộc Thiên Khải.”
Hắn trầm mặc một lát rồi nói: “Còn lại thì ta không rõ lắm. Hẳn là Tiên Hậu từng được Thần tộc chúc phúc, mới niệm ra được nội dung bí chú.”
Tạ Vi Ninh “Ồ” một tiếng, hỏi: “Trước đây chàng cũng từng tới sao? Chàng biết bí chú này?”
“……”
Vẻ mặt Phong Thầm nghiêm túc, chậm rãi lắc đầu, suy tư một hồi rồi nói ra hoang mang trong lòng: “Trong ký ức thì chưa từng tới, nhưng tựa hồ lại có chút ấn tượng với bí chú này.”
Tạ Vi Ninh sửng sốt, nói đùa: “Lẽ nào chàng phong ấn cả ký ức tới nơi Thần tộc à? Tựa như phong ấn ký ức chúng ta gặp mặt khi còn nhỏ ấy?”
Phong Thầm: “……”
Giọng hắn hơi trầm xuống, hiếm khi có chút không xác định: “Không đâu.”
Tuy Tạ Vi Ninh nói như vậy, nhưng trong lòng nàng cũng cảm thấy không thể.
Ký ức lúc nhỏ kia có thể không quan trọng với Phong Thầm trước đó, hoặc do hắn bị phụ mẫu vứt bỏ đến Ma giới nên quyết tâm phong ấn cắt đứt quan hệ với bọn họ. Nhưng chuyện quan trọng như nơi Thần tộc, thuở thiếu thời dù cho tức giận thế nào cũng sẽ không ngu ngốc mà phong ấn đâu nhỉ?
Trong khoảnh khắc, đất rung núi chuyển, dường như núi đá xung quanh bắt đầu chấn động sụp đổ rạn nứt, có rất nhiều tiếng động tĩnh bay tới, tựa như yêu thú đang nháo nhào chạy tới đây.
Tạ Vi Ninh nghe tiếng vang, quay đầu lại, liền thấy vô số yêu thú sáng mắt lên, đứng yên bên ngoài khu vực địa giới nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Lần đầu tiên nàng vào nơi này, chưa từng thấy cảnh tượng như thế, kinh ngạc cảm thán, cũng có chút hồi hộp.
“Không sao.” Phong Thầm lặng lẽ đưa nàng tới trước người mình, trầm ổn nói, “Hẳn là chúng tới xem Tiên Hậu mở lối vào nơi Thần tộc.”
Lúc này, không trung truyền đến sự rung chuyển không nhỏ, giống như linh lực đẩy ra lan rộng từng tầng một, cuối cùng hình thành một lối vào hình tròn trên không.
“Xem ra chúng ta đã nghĩ đúng.” Tiên Hậu thu tay, ban nãy tập trung nên không nghe hai người phía sau khẽ nói chuyện gì, giờ phút này chỉ thầm nghĩ, “Quả nhiên Ma hạch trong cơ thể Thầm Nhi cũng được tính là vật Thần tộc, nếu không, phàm là trong chúng ta có một người không đạt điều kiện, lối vào sẽ không mở ra.”
Dứt lời, ba người nhấc chân định bước vào.
Tiên Hậu là người từng tới đây, còn là trưởng bối, nên bà bước vào đầu tiên, phòng ngừa qua thời gian dài nơi này sẽ có điều khác thường.
Sau khi bước vào một lát, bà vươn tay ra ngoài vẫy vẫy, cất giọng ra ngoài: “Mọi thứ bình thường, các con vào đi. Nhớ kỹ, sau khi đóng lối vào nơi Thần tộc sẽ bắt đầu lớp phòng ngự thứ hai, là âm công từng nhắc trước đó. Ninh Nhi chuẩn bị sẵn sàng, Thầm Nhi cũng cẩn thận một chút.”
“Vâng.” Tạ Vi Ninh lên tiếng, Phong Thầm đưa mắt ra hiệu, nàng là người thứ hai đi vào.
Sau khi bước vào, một cỗ dao động vô hình ập đến, Tạ Vi Ninh vô thức nhắm mắt nín thở, thân thể như chìm vào dòng nước, có chút lực cản và cảm giác không thật, bàn chân nhẹ bẫng. Sau khi đặt chân lên mặt đất, nàng mới mở to mắt, nhìn thấy Tiên Hậu đang chờ nàng.
“Lúc đi vào rất thoải mái.” Tiên Hậu trấn an, “Qua được lớp phòng ngự kia, về sau không cần phải chú ý nhiều nữa.”
Suy cho cùng nơi Thần tộc vẫn là khu vực Thần tộc muốn sinh sống, không phải nơi nơi đều khó hoạt động.
Tạ Vi Ninh gật đầu, xoay người sang nơi khác, vừa rồi ở bên ngoài lối vào không thấy rõ vật bên trong, lúc này lại có thể thấy rõ mọi cảnh tượng bên ngoài.
Phong Thầm đứng bên ngoài, nàng học theo Tiên Hậu, vươn tay ra ngoài vẫy hắn: “Mau vào đi.”
Phong Thầm hơi rũ mắt, bàn tay to rộng khẽ nắm lấy bàn tay đang múa may của nàng, như thể Tạ Vi Ninh chủ động kéo hắn, vẻ mặt hờ hững bước vào.
Đến khi hắn bước vào, đột nhiên xảy ra hiện tượng kỳ lạ.
Khu vực lối vào này dường như chấn động một cách vô cớ, Tiên Hậu lộ vẻ mặt kinh ngạc, còn chưa kịp nói gì, một cơn gió lốc quét qua.
“Tiên Hậu!” Tạ Vi Ninh trợn to mắt gọi, “Mẫu hậu!”
Âm thanh bị cuộc hỗn loạn nuốt chửng, Tạ Vi Ninh thậm chí không thể đứng vững. Phong Thầm biến sắc siết chặt tay, kịp thời kéo nàng vào ngực.
Lúc bóng tối lan tỏa, Tạ Vi Ninh chỉ nhớ Phong Thầm cúi xuống ôm đầu nàng, nàng bất giác cũng ôm chặt hắn.
Các yêu thú bên ngoài nhìn thấy lối vào nơi Thần tộc đột ngột xảy ra hiện tượng lạ, hoang mang nhìn nhau.
Hiện tượng đó không giống như đóng cửa, mà như đột nhiên đã xảy ra chuyện gì mà chúng không biết, chúng đợi một lát, rồi quyết định quay đầu rời đi.
Dù sao ba người kia cũng thuận lợi mở ra nơi Thần tộc, chúng cũng không cần canh chừng bọn họ ra ngoài để tấn công, còn việc sau khi vào trong xảy ra chuyện gì thì không phải việc của chúng.
Nhưng chúng rời đi không bao lâu lại cảm ứng có người đi vào, liền chạy tới.
Nhìn thấy lại là nữ nhân kia tiến vào, nghĩ đến mấy lần trước bà ta mở được lối vào, thậm chí mấy trăm năm trước lần đầu tiên tới đây còn do một nam tử Thần tộc đưa vào, sau này còn ôm bộ xương Thần tộc và các Thần tộc còn lại vào đây, bèn lười đuổi theo công kích bà ta.
.
“Tạ Vi Ninh, Tạ Vi Ninh…”
Từng tiếng gọi không ngừng vọng bên tai.
Mí mắt Tạ Vi Ninh giật giật, bị âm thanh đó đánh thức, sau khi tỉnh táo nhớ ra chuyện xảy ra trước lúc hôn mê, lập tức cố gắng mở mắt, ngồi bật dậy.
“Phong Thầm!” Nàng lập tức gọi to.
“Ta đây.”
Giọng nói trầm thấp khiến người ta bất giác an tâm truyền đến từ trên đầu nàng.
Tạ Vi Ninh chớp mắt, lúc này mới phát hiện hóa ra Phong Thầm đang ngồi bên cạnh nàng.
Nàng thầm nhẹ thở phào, vừa nhìn chung quanh, vừa đứng lên nói: “Chàng tỉnh trước rồi à? Chàng biết hiện tại chúng ta đang ở đâu không? Đã xảy ra chuyện gì? Có nhìn thấy Tiên Hậu không?”
“Mới tỉnh chưa lâu.” Phong Thầm dừng một chút rồi nói, “Không thấy Tiên Hậu.”
Hắn đứng dậy, sắc mặt trấn tĩnh: “Ta đã quan sát, nơi đây không có nguy hiểm. Nếu đã trải qua gió lốc, có lẽ Tiên Hậu cũng ở trong khu vực an toàn.”
“Thế à… Không nguy hiểm là tốt rồi.”
Tạ Vi Ninh nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, nhanh chóng xem xét nơi này có cần chú ý gì không, rồi tìm đường để tìm Tiên Hậu, nàng thắc mắc hỏi: “Âm công đâu? Đàn thú âm công đâu nhỉ? Không có à?”
“Không có.”
Phong Thầm nói: “Dường như chúng ta, đã vào… bên trong nơi Thần tộc rồi.”
Tạ Vi Ninh ngơ ngẩn, hồ nghi nói: “Sao chàng vừa vào thì nơi Thần tộc bắt đầu khác thường, còn trực tiếp vào nơi đây? Trơn tru không có trở ngại?”
Phong Thầm nhíu chặt mày: “Nàng nghi ngờ ta?”
Tạ Vi Ninh: “… Không phải nghi ngờ chàng! Chàng nói cứ như ta không tin chàng vậy!”
Nàng nói nhanh hơn: “Ý của ta là chàng ngẫm lại xem, chàng có thể nghe hiểu bí chú của Tiên Hậu, trùng hợp chàng vừa bước vào liền xuất hiện hiện tượng lạ. Chẳng lẽ không chứng tỏ dường như chàng và nơi Thần tộc có sự liên quan nào đó mà không ai biết sao?”
“……” Phong Thầm đánh giá nàng từ trên xuống, ánh mắt cổ quái, “Từ khi sinh ra tới nay, ta không hề liên quan gì đến Thần tộc.”
Hắn châm chọc: “Nếu không ta có thể trở thành Ma chủ được à?”
Tạ Vi Ninh: “Chậc, suy đoán thôi. Dựa trên kinh nghiệm đọc… thoại bản nhiều năm của ta.”
Phong Thầm ngơ ngẩn, cảm thấy hơi buồn cười, gương mặt lại rất đứng đắn mà nói: “Không thể cho thoại bản là thật.”
Tạ Vi Ninh đáp hai tiếng cho có lệ, thầm nhủ: “Ngoài miệng thì nói cùng thế hệ với ta, chỉ hơn ta mấy tuổi, nhưng tác phong hành vi cứ như ông già, khuyên tới khuyên lui.”
Phong Thầm tức khắc đen mặt, nghiến răng nói: “Tạ Vi Ninh, ta nghe thấy!”
Tạ Vi Ninh cong mắt cười một cái, không sợ hắn chút nào, vòng qua hắn cẩn thận quan sát, nhìn khung cảnh tựa như thần tích tiên cảnh, hồ nước không biết đã bao nhiêu năm mà vẫn trong vắt như mới đổ vào, vách đá bên hồ tựa hồ cũng khắc phù văn thần bí.
Nàng nhẹ nhàng chạm vào, phù văn hơi sáng lên, nàng chợt cảm thấy đau đớn, lập tức rút tay về, “Xít” một tiếng, vội vàng cúi đầu nhìn vết thương trên ngón tay.
Cùng lúc đó, trước mắt Tạ Vi Ninh chợt lóe lên mấy hình ảnh, nhanh đến mức nàng không nhớ được, lại có vẻ như chỉ là tưởng tượng của nàng.
Phong Thầm nghe thấy tiếng, bước tới lật tay nàng lại xem qua, sau đó đôi môi mím thành một đường thẳng tắp, vầng trán hơi có vẻ tức giận, như muốn nói gì đó nhưng lại nén xuống, chỉ nói: “Cảm thấy thế nào? Bị thương nặng không? Linh lực tổn thất bao nhiêu rồi?”
Hắn trầm mặt nói: “Trong Thần phủ của ta có một ít linh dược, nàng nói rõ triệu chứng để lấy thuốc, nếu không biết thì thử từng cái…”
“Ta không sao.” Tạ Vi Ninh vội nói, “Đừng căng thẳng, thật sự không sao, đây chỉ là một chút vết thương ngoài da.”
Phong Thầm lật tay lấy ra một bình thuốc, nhẹ nhàng bôi lên đầu ngón tay nàng.
Lúc này hắn mới cất giọng nặng nề: “Hai ta không biết nơi Thần tộc rốt cuộc có điều gì, phải nhớ không được lỗ m ãng như vậy nữa.”
Tạ Vi Ninh mau chóng đáp: “Ừm! Ta biết rồi, không có lần sau. Ban nãy ta cũng cảm thấy không có sức mạnh dao động phía trên mới cho rằng không sao.”
Phong Thầm cúi xuống nhìn mấy lần: “Phía trên hẳn là phong ấn. Phong ấn Thần tộc không phải tầm thường, không có dấu vết dao động còn sót lại, người ngoài khó mà phát hiện. Cũng may vừa rồi nàng không chạm vào quá nhiều, cũng không ý xấu, nên mới không có chuyện lớn xảy ra.”
“Thì ra là thế.” Tạ Vi Ninh nói, “Nhưng sao ta cảm thấy nơi này rất quen…”
Đột nhiên, hai người nghe thấy tiếng gọi phía xa.
Tạ Vi Ninh và Phong Thầm nhìn nhau, nàng mừng rỡ nói: “Là tiếng của Tiên Hậu! Nghe rất gần chúng ta!”
Bọn họ lập tức chạy về phía Tiên Hậu, ba người nhanh chóng gặp mặt, Tiên Hậu vừa thấy bọn họ liền nhào tới ôm lấy hai người: “Không sao cả chứ?”
Tạ Vi Ninh khẽ lắc đầu: “Không sao, bọn con đều ổn.”
Thân mình Phong Thầm hơi cứng đờ, có lẽ trước đây lúc làm Đế Nữ từng được Tiên Hậu ôm, lần này hắn đã quen hơn trước rất nhiều.
Tiên Hậu buông bọn họ, tiến tới nói về chuyện chính: “Lần này thật lạ, vào đây nhẹ nhàng đến vậy. Lúc nãy gió lốc đột kích, ta còn tưởng rằng chúng ta không cẩn thận chạm phải cơ quan nào đó, không ngờ chỉ ngủ một giấc đã đến nơi này.”
Bà tiến lên trước vài bước: “Còn có một chuyện, các con mau tới đây. Vừa rồi khi ta tìm các con ở bên này, đã phát hiện một nơi.”
Tạ Vi Ninh và Phong Thầm theo bà vào một căn phòng, lúc đi ngang qua gian ngoài, trên đài cao tựa hồ còn có một bộ xương, phía dưới cũng có vài khung xương rớt xuống, bước tiếp vào phòng, tiếp tới nhìn thấy một vật như núi băng.
Khiến người ta ngạc nhiên chính là, nơi này lại phong ấn một người?!
“Người này, các con quá nhỏ nên chưa từng gặp.” Giọng điệu Tiên Hậu phức tạp, “Người này là Thiên Thần tướng Phó Thừa Vệ đã chết, cũng là người bạn già của ta và Tiên Đế.”
Tạ Vi Ninh chấn kinh: “Vậy làm sao ông ấy… vẫn là một cơ thể hoàn chỉnh? Dáng vẻ cũng còn rất trẻ?!”
Tiên Hậu: “Không, huynh ấy chết rồi. Ta rất chắc chắn, lúc ấy bọn ta tận mắt nhìn thấy huynh ấy chết. Huống chi, dưới mặt băng, huynh ấy không hề có bất kỳ hơi thở của ‘sự sống’ nào.”
Giọng nói bà bỗng dưng dừng lại.
Tạ Vi Ninh và Phong Thầm cảm thấy phía sau có một tiếng động rất nhỏ, ba người đồng thời quay lại, nhất thời nhìn thấy một vạt áo vội vã lay động.
“Ai!”
Tiên Hậu gần như quát lên trong vô thức: “Phó Liên Dao?!”
Vùng này yêu thú đa dạng, vô cùng hung dữ, bởi vậy rất hoang vu, ít dấu chân người, đa số là yêu thú khổng lồ chiếm núi làm vua.
Do nơi này được ghi chép là che giấu nhiều cơ duyên và pháp bảo, còn có di tích bí cảnh hiếm thấy, nhiều lúc người của các giới sẽ chọn một mục tiêu, chiêu mộ nhân lực, mấy chục người có cảnh giới cao cùng vào cùng ra mới nắm chắc được.
Bình thường nếu chỉ có mỗi Tiên quân cũng không dám đảm bảo bản thân có thể sống bước vào và còn sống mà ra. Cảnh giới Tiên Tôn mới có khả năng tự do ra vào ở địa giới hoang vu, nhưng phải cực kỳ cẩn thận, bằng không sơ ý sẽ bị yêu thú đã mở linh trí đánh lén.
Trên đường đi, Tạ Vi Ninh nghe không ít lời chỉ bảo và dặn dò từ Tiên Hậu, cùng với Phong Thầm thỉnh thoảng phụ họa. Chỉ cần nàng đi nhanh hoặc đi chậm hoặc trật nửa bước cũng bị Tiên Hậu quát mắng.
“Cẩn thận.”
Tạ Vi Ninh đang nghĩ, đột nhiên cổ tay bị nắm lấy, kéo sang bên trái một chút.
Nàng quay đầu lại, thấy mặt Phong Thầm tỏ vẻ không hài lòng, như thể nàng đã làm chuyện gì kinh thiên động địa.
“… Sao vậy?” Tạ Vi Ninh nhìn trái phải một vòng, khó hiểu nói, “Không có yêu thú, gió êm sóng lặng, ta cũng không đứng xa hai người, cách chưa đến một trượng mà.”
Phong Thầm nhíu mày nói: “Nàng sang phải một bước, đầu sẽ va vào núi đá.”
Tạ Vi Ninh ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy cột đá sắc nhọn chổng ngược cách đỉnh đầu mình ít nhất nửa cánh tay, dở khóc dở cười: “Cái này ta thấy, vẫn chưa lên dốc núi mà, ta sẽ tránh đi.”
Phong Thầm nhíu mày không nói, sắc mặt vẫn rất nghiêm túc.
Tạ Vi Ninh thấy thế đành nói: “Được rồi được rồi, ta biết rồi.”
Lúc này sắc mặt Phong Thầm mới dịu bớt.
Tiên Hậu ở phía trước hơi cử động vành tai, mặt không đổi sắc, như thể không nghe thấy gì cả.
Không lâu sau, lại đụng phải một đàn yêu thú chó điên, dưới sự dẫn dắt của Tiên Hậu, ba người ngừng giữa không trung ở một khu vực địa giới trống trải.
Một khắc trước yêu thú còn đang hoành hành, các yêu thú thấy bọn họ tựa như sói đói săn mồi hoặc khinh miệt và rượt theo như chơi đùa, đến khi bọn họ vào địa giới này, đám yêu thú lại giải tán.
Tạ Vi Ninh thầm nói: Chả trách nơi này trống rỗng.
“Thần tộc đa phần là thế hệ sau của Thần thú Thượng cổ, bọn họ thích đặt lối vào ở khu vực địa giới này.” Tiên Hậu nói, “Sở dĩ yêu thú vùng địa giới hoang vu này bạo lực và khó đối phó, là do Thần tộc đặc biệt nhờ chúng làm chướng ngại nơi đây để chặn người ngoài. Đổi lại, Thần tộc sẽ chúc phúc chúng, giúp chúng mở linh trí, tu luyện nhẹ nhàng hơn, nếu may mắn thì ngoài mở linh trí đồng thời còn được truyền thừa của tổ tiên mình.”
Bà nói xong, đôi tay tạo thành thế niết quyết*, ánh vàng tản ra từ lòng bàn tay bà, khiến toàn thân Tiên Hậu trở nên đoan trang thần thánh, miệng còn đang niệm thầm một vài câu chú thần bí.
(Ji: *Một thế tay tạo pháp thuật trong giới tu tiên, các bạn có thể tưởng tượng ra một thế nào đó do mình cũng không biết cụ thể như thế nào)
Phong Thầm nghe đến đây, đột nhiên nhíu mày, do dự khẽ hỏi: “Đây là bí chú mở ra nơi Thần tộc sao?”
Tạ Vi Ninh nghe thế bèn nâng đầu, tò mò hỏi: “Chàng hiểu à?”
Phong Thầm gật đầu, trầm giọng nói: “… Một chút.”
Tạ Vi Ninh: “Nội dung là gì thế?”
Phong Thầm nói: “Đại khái là kế thừa danh xưng trời đất, núi sông chứng giám, lấy bạn bè làm khế ước, khắc Thần tộc Thiên Khải.”
Hắn trầm mặc một lát rồi nói: “Còn lại thì ta không rõ lắm. Hẳn là Tiên Hậu từng được Thần tộc chúc phúc, mới niệm ra được nội dung bí chú.”
Tạ Vi Ninh “Ồ” một tiếng, hỏi: “Trước đây chàng cũng từng tới sao? Chàng biết bí chú này?”
“……”
Vẻ mặt Phong Thầm nghiêm túc, chậm rãi lắc đầu, suy tư một hồi rồi nói ra hoang mang trong lòng: “Trong ký ức thì chưa từng tới, nhưng tựa hồ lại có chút ấn tượng với bí chú này.”
Tạ Vi Ninh sửng sốt, nói đùa: “Lẽ nào chàng phong ấn cả ký ức tới nơi Thần tộc à? Tựa như phong ấn ký ức chúng ta gặp mặt khi còn nhỏ ấy?”
Phong Thầm: “……”
Giọng hắn hơi trầm xuống, hiếm khi có chút không xác định: “Không đâu.”
Tuy Tạ Vi Ninh nói như vậy, nhưng trong lòng nàng cũng cảm thấy không thể.
Ký ức lúc nhỏ kia có thể không quan trọng với Phong Thầm trước đó, hoặc do hắn bị phụ mẫu vứt bỏ đến Ma giới nên quyết tâm phong ấn cắt đứt quan hệ với bọn họ. Nhưng chuyện quan trọng như nơi Thần tộc, thuở thiếu thời dù cho tức giận thế nào cũng sẽ không ngu ngốc mà phong ấn đâu nhỉ?
Trong khoảnh khắc, đất rung núi chuyển, dường như núi đá xung quanh bắt đầu chấn động sụp đổ rạn nứt, có rất nhiều tiếng động tĩnh bay tới, tựa như yêu thú đang nháo nhào chạy tới đây.
Tạ Vi Ninh nghe tiếng vang, quay đầu lại, liền thấy vô số yêu thú sáng mắt lên, đứng yên bên ngoài khu vực địa giới nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Lần đầu tiên nàng vào nơi này, chưa từng thấy cảnh tượng như thế, kinh ngạc cảm thán, cũng có chút hồi hộp.
“Không sao.” Phong Thầm lặng lẽ đưa nàng tới trước người mình, trầm ổn nói, “Hẳn là chúng tới xem Tiên Hậu mở lối vào nơi Thần tộc.”
Lúc này, không trung truyền đến sự rung chuyển không nhỏ, giống như linh lực đẩy ra lan rộng từng tầng một, cuối cùng hình thành một lối vào hình tròn trên không.
“Xem ra chúng ta đã nghĩ đúng.” Tiên Hậu thu tay, ban nãy tập trung nên không nghe hai người phía sau khẽ nói chuyện gì, giờ phút này chỉ thầm nghĩ, “Quả nhiên Ma hạch trong cơ thể Thầm Nhi cũng được tính là vật Thần tộc, nếu không, phàm là trong chúng ta có một người không đạt điều kiện, lối vào sẽ không mở ra.”
Dứt lời, ba người nhấc chân định bước vào.
Tiên Hậu là người từng tới đây, còn là trưởng bối, nên bà bước vào đầu tiên, phòng ngừa qua thời gian dài nơi này sẽ có điều khác thường.
Sau khi bước vào một lát, bà vươn tay ra ngoài vẫy vẫy, cất giọng ra ngoài: “Mọi thứ bình thường, các con vào đi. Nhớ kỹ, sau khi đóng lối vào nơi Thần tộc sẽ bắt đầu lớp phòng ngự thứ hai, là âm công từng nhắc trước đó. Ninh Nhi chuẩn bị sẵn sàng, Thầm Nhi cũng cẩn thận một chút.”
“Vâng.” Tạ Vi Ninh lên tiếng, Phong Thầm đưa mắt ra hiệu, nàng là người thứ hai đi vào.
Sau khi bước vào, một cỗ dao động vô hình ập đến, Tạ Vi Ninh vô thức nhắm mắt nín thở, thân thể như chìm vào dòng nước, có chút lực cản và cảm giác không thật, bàn chân nhẹ bẫng. Sau khi đặt chân lên mặt đất, nàng mới mở to mắt, nhìn thấy Tiên Hậu đang chờ nàng.
“Lúc đi vào rất thoải mái.” Tiên Hậu trấn an, “Qua được lớp phòng ngự kia, về sau không cần phải chú ý nhiều nữa.”
Suy cho cùng nơi Thần tộc vẫn là khu vực Thần tộc muốn sinh sống, không phải nơi nơi đều khó hoạt động.
Tạ Vi Ninh gật đầu, xoay người sang nơi khác, vừa rồi ở bên ngoài lối vào không thấy rõ vật bên trong, lúc này lại có thể thấy rõ mọi cảnh tượng bên ngoài.
Phong Thầm đứng bên ngoài, nàng học theo Tiên Hậu, vươn tay ra ngoài vẫy hắn: “Mau vào đi.”
Phong Thầm hơi rũ mắt, bàn tay to rộng khẽ nắm lấy bàn tay đang múa may của nàng, như thể Tạ Vi Ninh chủ động kéo hắn, vẻ mặt hờ hững bước vào.
Đến khi hắn bước vào, đột nhiên xảy ra hiện tượng kỳ lạ.
Khu vực lối vào này dường như chấn động một cách vô cớ, Tiên Hậu lộ vẻ mặt kinh ngạc, còn chưa kịp nói gì, một cơn gió lốc quét qua.
“Tiên Hậu!” Tạ Vi Ninh trợn to mắt gọi, “Mẫu hậu!”
Âm thanh bị cuộc hỗn loạn nuốt chửng, Tạ Vi Ninh thậm chí không thể đứng vững. Phong Thầm biến sắc siết chặt tay, kịp thời kéo nàng vào ngực.
Lúc bóng tối lan tỏa, Tạ Vi Ninh chỉ nhớ Phong Thầm cúi xuống ôm đầu nàng, nàng bất giác cũng ôm chặt hắn.
Các yêu thú bên ngoài nhìn thấy lối vào nơi Thần tộc đột ngột xảy ra hiện tượng lạ, hoang mang nhìn nhau.
Hiện tượng đó không giống như đóng cửa, mà như đột nhiên đã xảy ra chuyện gì mà chúng không biết, chúng đợi một lát, rồi quyết định quay đầu rời đi.
Dù sao ba người kia cũng thuận lợi mở ra nơi Thần tộc, chúng cũng không cần canh chừng bọn họ ra ngoài để tấn công, còn việc sau khi vào trong xảy ra chuyện gì thì không phải việc của chúng.
Nhưng chúng rời đi không bao lâu lại cảm ứng có người đi vào, liền chạy tới.
Nhìn thấy lại là nữ nhân kia tiến vào, nghĩ đến mấy lần trước bà ta mở được lối vào, thậm chí mấy trăm năm trước lần đầu tiên tới đây còn do một nam tử Thần tộc đưa vào, sau này còn ôm bộ xương Thần tộc và các Thần tộc còn lại vào đây, bèn lười đuổi theo công kích bà ta.
.
“Tạ Vi Ninh, Tạ Vi Ninh…”
Từng tiếng gọi không ngừng vọng bên tai.
Mí mắt Tạ Vi Ninh giật giật, bị âm thanh đó đánh thức, sau khi tỉnh táo nhớ ra chuyện xảy ra trước lúc hôn mê, lập tức cố gắng mở mắt, ngồi bật dậy.
“Phong Thầm!” Nàng lập tức gọi to.
“Ta đây.”
Giọng nói trầm thấp khiến người ta bất giác an tâm truyền đến từ trên đầu nàng.
Tạ Vi Ninh chớp mắt, lúc này mới phát hiện hóa ra Phong Thầm đang ngồi bên cạnh nàng.
Nàng thầm nhẹ thở phào, vừa nhìn chung quanh, vừa đứng lên nói: “Chàng tỉnh trước rồi à? Chàng biết hiện tại chúng ta đang ở đâu không? Đã xảy ra chuyện gì? Có nhìn thấy Tiên Hậu không?”
“Mới tỉnh chưa lâu.” Phong Thầm dừng một chút rồi nói, “Không thấy Tiên Hậu.”
Hắn đứng dậy, sắc mặt trấn tĩnh: “Ta đã quan sát, nơi đây không có nguy hiểm. Nếu đã trải qua gió lốc, có lẽ Tiên Hậu cũng ở trong khu vực an toàn.”
“Thế à… Không nguy hiểm là tốt rồi.”
Tạ Vi Ninh nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, nhanh chóng xem xét nơi này có cần chú ý gì không, rồi tìm đường để tìm Tiên Hậu, nàng thắc mắc hỏi: “Âm công đâu? Đàn thú âm công đâu nhỉ? Không có à?”
“Không có.”
Phong Thầm nói: “Dường như chúng ta, đã vào… bên trong nơi Thần tộc rồi.”
Tạ Vi Ninh ngơ ngẩn, hồ nghi nói: “Sao chàng vừa vào thì nơi Thần tộc bắt đầu khác thường, còn trực tiếp vào nơi đây? Trơn tru không có trở ngại?”
Phong Thầm nhíu chặt mày: “Nàng nghi ngờ ta?”
Tạ Vi Ninh: “… Không phải nghi ngờ chàng! Chàng nói cứ như ta không tin chàng vậy!”
Nàng nói nhanh hơn: “Ý của ta là chàng ngẫm lại xem, chàng có thể nghe hiểu bí chú của Tiên Hậu, trùng hợp chàng vừa bước vào liền xuất hiện hiện tượng lạ. Chẳng lẽ không chứng tỏ dường như chàng và nơi Thần tộc có sự liên quan nào đó mà không ai biết sao?”
“……” Phong Thầm đánh giá nàng từ trên xuống, ánh mắt cổ quái, “Từ khi sinh ra tới nay, ta không hề liên quan gì đến Thần tộc.”
Hắn châm chọc: “Nếu không ta có thể trở thành Ma chủ được à?”
Tạ Vi Ninh: “Chậc, suy đoán thôi. Dựa trên kinh nghiệm đọc… thoại bản nhiều năm của ta.”
Phong Thầm ngơ ngẩn, cảm thấy hơi buồn cười, gương mặt lại rất đứng đắn mà nói: “Không thể cho thoại bản là thật.”
Tạ Vi Ninh đáp hai tiếng cho có lệ, thầm nhủ: “Ngoài miệng thì nói cùng thế hệ với ta, chỉ hơn ta mấy tuổi, nhưng tác phong hành vi cứ như ông già, khuyên tới khuyên lui.”
Phong Thầm tức khắc đen mặt, nghiến răng nói: “Tạ Vi Ninh, ta nghe thấy!”
Tạ Vi Ninh cong mắt cười một cái, không sợ hắn chút nào, vòng qua hắn cẩn thận quan sát, nhìn khung cảnh tựa như thần tích tiên cảnh, hồ nước không biết đã bao nhiêu năm mà vẫn trong vắt như mới đổ vào, vách đá bên hồ tựa hồ cũng khắc phù văn thần bí.
Nàng nhẹ nhàng chạm vào, phù văn hơi sáng lên, nàng chợt cảm thấy đau đớn, lập tức rút tay về, “Xít” một tiếng, vội vàng cúi đầu nhìn vết thương trên ngón tay.
Cùng lúc đó, trước mắt Tạ Vi Ninh chợt lóe lên mấy hình ảnh, nhanh đến mức nàng không nhớ được, lại có vẻ như chỉ là tưởng tượng của nàng.
Phong Thầm nghe thấy tiếng, bước tới lật tay nàng lại xem qua, sau đó đôi môi mím thành một đường thẳng tắp, vầng trán hơi có vẻ tức giận, như muốn nói gì đó nhưng lại nén xuống, chỉ nói: “Cảm thấy thế nào? Bị thương nặng không? Linh lực tổn thất bao nhiêu rồi?”
Hắn trầm mặt nói: “Trong Thần phủ của ta có một ít linh dược, nàng nói rõ triệu chứng để lấy thuốc, nếu không biết thì thử từng cái…”
“Ta không sao.” Tạ Vi Ninh vội nói, “Đừng căng thẳng, thật sự không sao, đây chỉ là một chút vết thương ngoài da.”
Phong Thầm lật tay lấy ra một bình thuốc, nhẹ nhàng bôi lên đầu ngón tay nàng.
Lúc này hắn mới cất giọng nặng nề: “Hai ta không biết nơi Thần tộc rốt cuộc có điều gì, phải nhớ không được lỗ m ãng như vậy nữa.”
Tạ Vi Ninh mau chóng đáp: “Ừm! Ta biết rồi, không có lần sau. Ban nãy ta cũng cảm thấy không có sức mạnh dao động phía trên mới cho rằng không sao.”
Phong Thầm cúi xuống nhìn mấy lần: “Phía trên hẳn là phong ấn. Phong ấn Thần tộc không phải tầm thường, không có dấu vết dao động còn sót lại, người ngoài khó mà phát hiện. Cũng may vừa rồi nàng không chạm vào quá nhiều, cũng không ý xấu, nên mới không có chuyện lớn xảy ra.”
“Thì ra là thế.” Tạ Vi Ninh nói, “Nhưng sao ta cảm thấy nơi này rất quen…”
Đột nhiên, hai người nghe thấy tiếng gọi phía xa.
Tạ Vi Ninh và Phong Thầm nhìn nhau, nàng mừng rỡ nói: “Là tiếng của Tiên Hậu! Nghe rất gần chúng ta!”
Bọn họ lập tức chạy về phía Tiên Hậu, ba người nhanh chóng gặp mặt, Tiên Hậu vừa thấy bọn họ liền nhào tới ôm lấy hai người: “Không sao cả chứ?”
Tạ Vi Ninh khẽ lắc đầu: “Không sao, bọn con đều ổn.”
Thân mình Phong Thầm hơi cứng đờ, có lẽ trước đây lúc làm Đế Nữ từng được Tiên Hậu ôm, lần này hắn đã quen hơn trước rất nhiều.
Tiên Hậu buông bọn họ, tiến tới nói về chuyện chính: “Lần này thật lạ, vào đây nhẹ nhàng đến vậy. Lúc nãy gió lốc đột kích, ta còn tưởng rằng chúng ta không cẩn thận chạm phải cơ quan nào đó, không ngờ chỉ ngủ một giấc đã đến nơi này.”
Bà tiến lên trước vài bước: “Còn có một chuyện, các con mau tới đây. Vừa rồi khi ta tìm các con ở bên này, đã phát hiện một nơi.”
Tạ Vi Ninh và Phong Thầm theo bà vào một căn phòng, lúc đi ngang qua gian ngoài, trên đài cao tựa hồ còn có một bộ xương, phía dưới cũng có vài khung xương rớt xuống, bước tiếp vào phòng, tiếp tới nhìn thấy một vật như núi băng.
Khiến người ta ngạc nhiên chính là, nơi này lại phong ấn một người?!
“Người này, các con quá nhỏ nên chưa từng gặp.” Giọng điệu Tiên Hậu phức tạp, “Người này là Thiên Thần tướng Phó Thừa Vệ đã chết, cũng là người bạn già của ta và Tiên Đế.”
Tạ Vi Ninh chấn kinh: “Vậy làm sao ông ấy… vẫn là một cơ thể hoàn chỉnh? Dáng vẻ cũng còn rất trẻ?!”
Tiên Hậu: “Không, huynh ấy chết rồi. Ta rất chắc chắn, lúc ấy bọn ta tận mắt nhìn thấy huynh ấy chết. Huống chi, dưới mặt băng, huynh ấy không hề có bất kỳ hơi thở của ‘sự sống’ nào.”
Giọng nói bà bỗng dưng dừng lại.
Tạ Vi Ninh và Phong Thầm cảm thấy phía sau có một tiếng động rất nhỏ, ba người đồng thời quay lại, nhất thời nhìn thấy một vạt áo vội vã lay động.
“Ai!”
Tiên Hậu gần như quát lên trong vô thức: “Phó Liên Dao?!”
Bình luận facebook