-
Chương 1-5
Chương 1: Tai ương ngục tù (1)
Nhà lao, Phủ Kinh Triệu, Đại Phụng.
Hứa Thất An tỉnh lại một cách yếu ớt, ngửi thấy mùi tanh tưởi trong không khí ẩm ướt, cái mùi làm cho người ta hơi khó chịu, dịch dạ dày trào ngược.
Mùi hôi đập vào mặt này là từ đâu ra? Con Ngáo trong nhà lại ị bậy lên giường à? Dựa vào mức độ của mùi hôi này... Chắc không phải là ở trên đầu mình đấy chứ?
Trong nhà Hứa Thất An có nuôi một con chó, giống Husky, tên thường gọi là Đại Ngáo.
10 năm phiêu bạt phương Bắc, cô đơn lạnh lẽo. Con người mà, cô quạnh lâu ngày, khó tránh khỏi muốn nuôi một con chó để an ủi và chơi đùa… Ặc, không phải là “trò chơi xác thịt” nha.
Hứa Thất An mở mắt ra, thấy tình huống xung quanh thì hơi bối rối.
Bức tường được xây bằng đá. Ba cái cửa sổ hình vuông to bằng miệng chén. Hắn nằm trên cái chiếu rách rưới lạnh cóng. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên ngực hắn, những hạt bụi li ti bay lả tả trong tia nắng.
Mình đang ở đâu?
Hứa Thất An lặng im suy nghĩ một lát trong mơ màng, như đang nghi ngờ cuộc sống. Sau đó, hắn nghi ngờ cuộc sống thật luôn.
Mình xuyên qua rồi…
Ký ức ập đến cuồn cuộn như sóng trào, hoàn toàn không cho hắn cơ hội để phản ứng, mạnh mẽ tiến vào đại não, nhanh chóng kết hợp lại.
Hứa Thất An, tự Ninh Yến, là một gã bộ khoái của nha môn huyện Trường Nhạc, dưới sự quản lý của Phủ Kinh Triệu, vương triều Đại Phụng. Lương tháng hai lượng bạc, một thạch gạo(1).
Phụ thân là tên lính quèn, đã hy sinh trong “Chiến dịch Sơn Hải” 19 năm trước. Sau đó, mẫu thân cũng qua đời vì bệnh tật… Đến đoạn này, Hứa Thất An thấy hơi vui mừng nhẹ nhõm.
Ai ai cũng biết, người mà mất hết phụ mẫu đều không đơn giản.
“Không thể tin là sống lại rồi, mà vẫn trốn không thoát số mệnh làm cảnh sát ư?” Hứa Thất An hơi nhức đầu.
Kiếp trước hắn tốt nghiệp trường cảnh sát, thành công tiến vào thể chế, có được công việc lý tưởng.
Thế nhưng, mặc dù Hứa Thất An đi con đường do cha mẹ hắn chọn thay, nhưng lòng hắn lại không ở trên cái nghề đầy tớ của nhân dân này.
Hắn thích không bị trói buộc, thích tự do, thích xa hoa trụy lạc, thích một câu trong nhật ký của Quý Tiễn Lâm: "Thế là ngang nhiên từ chức, ra biển kinh doanh."
“Nhưng tại sao mình lại ở trong tù?”
Hắn cố gắng tiêu hóa ký ức, rất nhanh đã hiểu được tình hình hiện tại của bản thân.
Hứa Thất An được nhị thúc nuôi nấng từ nhỏ. Bởi vì hắn luyện võ quanh năm tốn kém chi phí ăn uống hàng trăm lượng bạc nên bị thẩm thẩm ghét bỏ.
Sau khi tu luyện đến Luyện Tinh đỉnh phong vào năm 18 tuổi thì dậm chân tại chỗ. Không chịu nổi áp lực từ thẩm thẩm, hắn dời khỏi Hứa trạch, sinh sống một mình.
Thông qua quan hệ của thúc thúc, kiếm được cái chức bộ khoái nhàn nhã ở nha môn. Vốn là cuộc sống trôi qua cũng không tệ, nào ngờ…
Ba ngày trước, vị nhị thúc có chức quan nhỏ thất phẩm lục bào trong Ngự Đao Vệ hộ tống một nhóm thuế ngân đến hộ bộ, trên đường bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Toàn bộ 15 vạn lượng bạc trắng biến mất.
Chuyện này làm rúng động triều dã(2). Thánh Thượng giận tím mặt, đích thân hạ lệnh chém đầu Hứa Bình Chí vào năm ngày sau. Tam tộc thân quyến bị tội liên đới, nam đinh bị đày đi biên cương, nữ quyến thì đưa vào Giáo Phường Ty.
Là cháu ruột của Hứa Bình Chí, hắn bị giải trừ chức bộ khoái, đưa vào đại lao Phủ Kinh Triệu.
Hai ngày!
Hai ngày sau hắn sẽ bị lưu đày đến vùng đất biên cương hoang vu đau khổ, trải qua nửa đời còn lại trong lao lực.
“Khởi đầu thôi mà đã là chế độ địa ngục(3) rồi nha…” Hứa Thất An cảm thấy lạnh sống lưng, lòng cũng theo đó mà nguội lạnh đi một nửa.
Thế giới này bị thống trị bởi triều đình phong kiến, chẳng có nhân quyền đâu, biên cương là nơi nào?
Hoang vắng, khí hậu khắc nghiệt. Phần lớn phạm nhân bị đày tới biên cương đều không sống quá 10 năm. Và càng có nhiều người, còn chưa tới được biên cương đã vì một số chuyện ngoài ý muốn như bệnh tật, mà chết ở trên đường.
Nghĩ tới đây, Hứa Thất An lại thấy hơi lạnh đã xộc lên tới đầu.
“Hệ thống?”
Sau một lúc im lặng, giọng nói thăm dò của Hứa Thất An vang lên trong không gian yên ắng trong nhà lao.
Hệ thống không để ý đến hắn.
“Hệ thống… Hệ thống ba ba, ngài xuất hiện đi mà.” Giọng nói Hứa Thất An trở nên khẩn thiết.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Không có hệ thống, vậy mà không có hệ thống!
Điều này có nghĩa là hắn gần như không còn cách nào để thay đổi hiện trạng. Hai ngày sau, hắn sẽ phải đeo xiềng xích và gông cùm lên, rồi bị đưa đến biên cương. Với thể chất của hắn có lẽ sẽ không chết ở trên đường.
Nhưng đó cũng không phải là chuyện tốt đâu, bị vắt kiệt sức lao động trong kiếp sống làm việc như một công cụ hình người, cuối cùng chết đi...
Thật đáng sợ, thật là đáng sợ quá mà!
Giấc mơ đẹp đẽ của Hứa Thất An về thế giới cổ đại vừa xuyên qua này, tựa như bong bóng xà phòng, ban đầu thì lung linh, sặc sỡ, nhưng rồi tan tành trong không khí, chỉ còn lại lo âu và sợ hãi.
“Mình phải nghĩ ra biện pháp để tự cứu lấy chính mình, không thể cứ như vậy mà ‘go die(4)’.”
Hứa Thất An đi tới đi lui trong không gian chật hẹp của nhà lao, giống như là kiến bò trên chảo nóng, như thú hoang rơi vào bẫy, vắt óc suy nghĩ đối sách.
Mình là Luyện Tinh đỉnh phong, thể chất mạnh đến đáng sợ… Nhưng ở cái thế giới này thì chỉ thuộc trình độ bạc rách(5), vượt ngục là chuyện bất khả thi…
Nhờ vả tông tộc và bằng hữu thì sao?
Hứa gia đâu phải là đại tộc, tộc nhân phân tán khắp nơi. Hơn nữa, số thuế ngân bị cướp lên đến 15 vạn lượng bạc, ai dám đứng ra cầu xin trong lúc nhạy cảm như thế này?
Căn cứ luật pháp Đại Phụng, lấy công chuộc tội sẽ được miễn cho tội chết!
Trừ khi nào tìm lại được bạc…
Ánh mắt của Hứa Thất An sáng rực lên, giống như người sắp chết đuối lại vớ được cọng cỏ cứu mạng.
Hắn đường đường chính chính tốt nghiệp trường cảnh sát, kiến thức lý luận phong phú, suy luận logic rành mạch, năng lực trinh thám cực cao, lại đọc qua vô số những vụ án kinh điển.
Có lẽ nên thử bắt đầu từ phương diện phá án này, tìm lại bạc, lập công chuộc tội.
Nhưng sau đó, ánh sáng trong mắt hắn tắt dần.
Nếu muốn phá án, trước tiên phải xem hồ sơ, hiểu rõ cặn kẽ quá trình xảy ra vụ án. Rồi sau đó mới tính đến chuyện điều tra, phá án.
Giờ này hắn đang ở trong đại lao, nơi mà kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay. Hai ngày nữa là bị giải đến biên cương mất rồi!
Hết cách!
Hứa Thất An ngồi phệt xuống đất, đôi mắt vô hồn.
Hôm qua hắn uống đến say mèm ở quầy Bar, tỉnh lại thì đã ở trong tù. Có lẽ là chết vì trúng độc cồn rồi mới xuyên qua ha.
Ông trời ban cho cơ hội xuyên qua, không phải là để hắn sống lại lần nữa, mà chắc là cảm thấy hắn chết quá dễ dàng rồi phải không?
Ở cổ đại, lưu đày là hình phạt nặng chỉ sau tử hình.
Tuy là ở kiếp trước bị xã hội vùi dập, nhưng hay dở gì cũng là thời đại hòa bình. Nghĩ coi được trọng sinh sẽ tốt hơn biết mấy, không cần nhiều lời, trộm tiền tiết kiệm của cha mẹ đi mua căn nhà. Sau đó phối hợp với mẹ, phá hỏng sở thích đầu tư cổ phiếu của cha, tránh cho ông ấy bị người ta lừa gạt.
Lúc này, cuối hành lang âm u truyền đến tiếng xiềng xích chạm nhau, chắc là cửa được mở ra rồi.
Sau đó có tiếng bước chân vang lên.
Một tên cai ngục dẫn theo một vị thư sinh tuấn tú sắc mặt tiều tụy, dừng lại trước cửa phòng giam của Hứa Thất An.
Chương 2: Tai ương ngục tù (2)
Tên cai ngục liếc nhìn thư sinh: “Nửa nén nhang.”
Thư sinh chắp tay thi lễ với tên cai ngục. Sau khi dõi mắt nhìn theo bóng dáng khuất dần của gã, y quay người lại, đối diện với Hứa Thất An.
Thư sinh mặc chiếc áo dài màu xanh nhạt, tóc dài đen nhánh búi lên gọn gàng, trên tóc cài một chiếc trâm ngọc, diện mạo tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng.
Trong đầu Hứa Thất An hiện lên ký ức liên quan đến người này.
Hứa Nhị Lang, Hứa Tân Niên.
Con trai ruột của nhị thúc, đường đệ của Hứa Thất An, trúng cử kỳ thi Hương năm nay.
Hứa Tân Niên nhìn thẳng vào hắn một cách bình tĩnh: “Binh sĩ áp giải huynh đến biên cương đã nhận của đệ ba trăm lượng, đây là số bạc còn sót lại trong nhà chúng ta, huynh cứ an tâm lên đường, sẽ không có gì bất trắc xảy ra đâu.”
“Vậy còn đệ thì sao?” Hứa Thất An bị ma xui quỷ khiến nên mới nói ra những lời này. Hắn còn nhớ, mối quan hệ giữa chủ cũ thân thể này và vị đường đệ trước mặt đâu có “thắm thiết” đến vậy.
Vì chuyện hắn bị thẩm thẩm ghét bỏ, mà ngoại trừ nhị thúc ra, trong cả Hứa gia chẳng có ai chào đón Hứa Thất An cả. Ít nhất thì các đường đệ, đường muội sẽ không biểu hiện quá mức thân thiết với hắn.
Trừ những thứ đó ra, trong ký ức của chủ cũ, vị đường đệ này còn có biệt hiệu là “Chúa mạnh miệng(6)”, miệng thối không ngửi nổi.
Hứa Tân Niên không kìm được nói: “Đệ đã bị tước bỏ công danh, nhưng có sư trưởng trong thư viện che chở, nên không cần đi đày. Huynh tự lo cho bản thân mình là được rồi. Đến biên cương, huynh nên thu lại tính khí nóng nảy, có thể sống thêm được ngày nào hay ngày ấy.
Hứa Tân Niên đang học tại Thư Viện Bạch Lộc tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành. Y khá được coi trọng, lại vừa đậu cử nhân. Do đó, sau khi nhị thúc gặp chuyện không may, y không bị bỏ tù, nhưng không được phép rời khỏi kinh thành, những ngày qua vẫn luôn chạy đôn chạy đáo khắp nơi.
Hứa Thất An trầm tư, hắn không hề cảm thấy tình huống của Hứa Tân Niên tốt hơn mình là bao. E rằng không chỉ là tước bỏ công danh, mà còn phải nhập vào tiện tịch, đời đời con cháu không được tham gia khoa cử, không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.
Vả lại, sau hai ngày nữa, nữ quyến của Hứa gia sẽ bị đưa vào Giáo Phường Ty, để cho người khác làm nhục.
Hứa Tân Niên là người đọc sách, y sao còn mặt mũi mà tiếp tục sinh sống ở kinh thành chứ? Có lẽ, bị đày đến biên cương mới là lựa chọn tốt hơn dành cho y.
Hứa Thất An giật thót người, vội nhào tới, chụp lấy song sắt: “Đệ muốn tự sát ư?”
Trong lòng hắn dâng lên nỗi bi thương không thể kìm chế được… Rõ là mình không hề biết y mà.
Vẻ mặt Hứa Tân Niên không chút thay đổi, phất tay áo nói: “Có dính dáng gì đến mày đâu.”
Y hơi khựng lại, ánh mắt khẽ dời đi một chút, tránh ánh nhìn từ đường ca của mình, gương mặt cũng ôn hòa hơn: “Ráng sống sót.”
Dứt lời, y cất bước rời đi một cách kiên quyết!
“Chờ chút!” Hứa Thất An vươn tay ra ngoài song sắt, túm lấy ống tay áo của y.
Hứa Tân Niên dừng bước, lặng thinh nhìn hắn.
“Đệ có thể lấy được hồ sơ không? Hồ sơ của vụ án thuế ngân bị mất ấy.”
Hứa Tân Niên nhíu nhíu mày: “Huynh cần cái này làm gì.”
Ta muốn phá án... Hứa Thất An trầm giọng nói: “Ta muốn biết tình huống vụ án xảy ra, chết cũng chết rõ ràng. Bằng không ta không cam lòng.”
Nói thẳng phá án, Hứa Tân Niên đại khái sẽ cảm thấy đầu hắn chập dây rồi, cho nên Hứa Thất An đổi cái cách nói.
Dù sao Hứa Thất An ban đầu chính là tính cách vừa bướng bỉnh vừa quật cường.
Hứa Tân Niên trầm ngâm một phen, nói: “Đệ từng xem hồ sơ, có thể nói cho huynh nghe...”
Mấy ngày nay bôn ba vì Hứa gia, án quá lớn, không ai dám ra tay giúp, hết cửa chạy chọt rơi vào đường cùng, Hứa Tân Niên đổi cách nghĩ, ý đồ từ tìm về bạc thuế phương diện này phá vỡ cục diện.
Dựa vào nhân mạch ban đầu của Hứa gia cùng quan hệ của thư viện, cùng với bạc lo lót, Hứa Tân Niên mua chuộc được nhân viên phủ Kinh Triệu, chép hồ sơ cho hắn.
Nhưng hắn không chút kinh nghiệm phán đoán, điều tra vụ án các thứ, bất đắc dĩ bỏ cuộc.
Hứa Thất An nâng tay cắt ngang, “Đệ đi viết ra, nói mồm không có ý nghĩa.”
Toàn bộ chi tiết vụ án đều ở trong văn tự, nếu cần châm chước, nhấm nuốt, chia ra một bộ phận tinh lực đi nghe, đại não liền không thể bình tĩnh tự hỏi cùng phân tích.
Năng lực trinh thám logic của Hứa Thất An, ở kiếp trước vẫn luôn một mình một ngựa, là nhân tài kiệt xuất trong bạn cùng khóa học.
Đổi là trước kia, Hứa Tân Niên là sẽ không quan tâm hắn, niệm hai huynh đệ lần này từ biệt, có lẽ chính là vĩnh biệt.
Hắn đáp ứng thỉnh cầu cuối cùng của huynh trưởng, thấp giọng nói: “Chờ một lát.”
Bước nhanh rời khỏi.
Tiếng bước chân biến mất ở hành lang, Hứa Thất An dựa lưng vào hàng rào ngồi xuống, trong lòng thấp thỏm phức tạp.
Hắn cũng không có nắm chắc lật kèo, muốn phá án là nhu cầu, không cam lòng cũng là thật.
Phương pháp tự cứu có thể nghĩ đến chỉ có một cái này, dù sao cũng phải thử một lần, giãy chết một phen.
Trong thủ đoạn trinh sát phá án hiện đại, điều tra hiện trường phạm tội, camera giám sát, kiểm tra thi thể là ba bộ phận tạo thành lớn ắt không thể thiếu.
Vụ án mất bạc thuế không ai chết, cổ đại cũng không có camera, mà hắn hãm sâu lao ngục, ba yếu tố kể trên đều chưa có điều kiện đi tiếp xúc.
Cũng may hồ sơ ở trên trình độ nhất định có thể phục hồi hiện trường phạm tội.
Vừa tiêu hóa ký ức chủ nhân ban đầu thân thể, vừa bắt buộc mình bài trừ toàn bộ cảm xúc tiêu cực, chỉ có bộ não bình tĩnh, mới có thể có được suy nghĩ rõ ràng, hoàn thành trinh thám nghiêm túc cẩn thận.
“Sống hay chết, phải xem kế tiếp...” Hắn lẩm bẩm.
Một nén nhang thời gian dần dần trôi qua, Hứa Tân Niên vội vàng quay về, mang mấy tờ giấy Tuyên Thành nét mực chưa khô giao cho hắn.
“Đã đến giờ, đệ phải đi rồi.” Hứa Tân Niên do dự một phen, nói: “Bản thân huynh bảo trọng.”
Hứa Thất An không đáp lời, ánh mắt đã bị chữ viết trên giấy Tuyên Thành hấp dẫn.
Thời gian gấp gáp, chữ trên giấy là lối viết thảo, nếu không phải Hứa Thất An từng học tư thục vài năm, con mẹ nó căn bản không nhận ra được chỗ chữ như gà bới này.
“Đọc sách vẫn là hữu dụng, chủ nhân ban đầu thân thể này nếu là tên mù chữ... Kết thúc tung hoa.” Hứa Thất An tự giễu.
Tình huống vụ án mất bạc thuế là như vậy:
【giờ Mão hai khắc ba ngày trước (sáu rưỡi sáng sớm), Hứa Bình Chí vận tải một lô bạc thuế vào kinh, giờ Thìn một khắc, đi tới phố Quảng Nam, vừa qua cầu, bỗng nhiên nổi lên một trận gió quái dị, ngựa kinh hãi, nhảy vào dòng sông bên đường.
Bất chợt, tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến, nước sông nổ tung dâng cao sáu trượng, sóng đục ngập trời.
Binh lính phụ trách vận chuyển bạc thuế nhảy vào sông tìm kiếm bạc trắng, chỉ tìm về một ngàn hai trăm mười lăm lượng bạc, chỗ bạc trắng còn lại không cánh mà bay... 】
Trừ tình huống xảy ra vụ án, còn có phủ Kinh Triệu vơ vét lời khai người qua đường, lời khai sĩ tốt tham dự vận chuyển.
Ở trong một chuỗi lời khai, Hứa Thất An chú ý tới, một câu dùng bút chu sa màu đỏ vòng vào nói: Yêu vật quấy phá!
“Yêu vật quấy phá? !” Con ngươi Hứa Thất An co rụt lại, trái tim chìm vào đáy vực.
… …
(1)Một thạch gạo = 59.2kg gạo
(2)Triều dã: triều đình và dân gian
(3)Chế độ địa ngục: độ khó cao nhất trong các trò chơi phổ biến.
(4)Cẩu đái: xích chó. Đồng âm với go die, nghĩa là đi chết.
(5)Bất khuất bạch ngân: là tên gọi xếp hạng bậc bạc trong LMHT bên Trung Quốc. Cụ thể: anh dũng hoàng đồng, bất khuất bạch ngân, vinh diệu hoàng kim, hoa quý bạch kim, thôi xán toản thạch, siêu phàm đại sư, tối cường vương giả. Ở đây mình dịch là “bạc rách” cho nó gần gũi với LMHT Việt Nam.
(6)Chủy cường vương giả: top bậc Thách Đấu thì gọi là ‘tối cường vương giả’. Còn ‘chủy cường vương giả’ chỉ những người chơi chỉ được cái miệng nhưng kỹ năng thì kém. Theo mình hiểu nhân vật này hay mắng người.
Chương 3: Yêu vật quấy phá
Phủ Kinh Triệu, sảnh sau.
Sau khi trải qua liên tục ba ngày bôn ba bận rộn, ba người phụ trách chủ yếu vụ án mất bạc thuế tập trung một chỗ.
Phủ doãn phủ Kinh Triệu Trần Hán Quang, trong tay đang cầm chén trà sứ trắng Thanh Hoa, nắp chén trà nhẹ nhàng gạt trà vụn, sắc mặt ngưng trọng.
Vị quan viên chính tứ phẩm này mặc áo bào đỏ tươi, thêu Vân Nhạn, khẽ thở dài: “Còn có hai ngày, Thánh Thượng lệnh chúng ta ở trước khi chém đầu Hứa Bình Chí tìm về bạc thuế, hai vị đại nhân, phải nắm chặt thời gian.”
Hai vị trong miệng Trần phủ doãn, phân biệt là nam nhân trung niên mặc đồng phục màu đen, áo choàng màu đỏ tươi, mũi cao thẳng, hốc mắt hơi hõm, con ngươi là nâu nhạt.
Có một nửa huyết thống Nam Man.
Một vị thiếu nữ khác mặt trứng ngỗng mặc váy vàng, mặt mày như vẽ, làn da nõn nà, tỏa sáng.
Cô cầm trong tay một que kẹo đường mía, bên hông treo túi nhỏ da hươu cùng với một cái la bàn phong thuỷ bát quái, dưới làn váy là một đôi giày tinh xảo thêu hoa văn đám mây, đung đưa qua lại.
Hai vị này, là người phụ trợ phá án, nam nhân trung niên tên Lý Ngọc Xuân, xuất thân tổ chức bị quan viên Đại Phụng kiêng kị vạn phần: Đả Canh Nhân (người gõ mõ).
‘Đả Canh Nhân’ tổ chức này, làm trinh sát, bắt, thẩm vấn… các loại hoạt động. Cũng có tham dự thu thập tình báo quân sự, xúi giục tướng địch các loại công việc.
Nó không thuộc về sáu bộ, cũng không thuộc hệ thống quân sự.
Là tổ chức tình báo của hoàng thất, cũng là trát đao (đao chém đầu) treo ở đỉnh đầu trăm quan.
Toàn bộ quan viên Đại Phụng đều từng nghe một câu: ban ngày không làm việc đuối lý, buổi tối không sợ Đả Canh Nhân.
Mà thiếu nữ váy vàng kia là người của Ti Thiên Giám, thân phận không thấp, đệ tử của giám chính Ti Thiên Giám.
Người trung niên ngực thêu chiêng bạc, liếc vụn kẹo đường mía thiếu nữ váy vàng phun phủ kín bên chân, nhíu nhíu mày, bàn tay xoay tròn, không khí lăn lộn, mang những vụn kẹo đó tụ lại một chỗ.
Người trung niên khẽ gật đầu, lộ ra sự sung sướng chợt lóe rồi biến mất.
Lúc này mới sắc mặt trầm trọng trả lời Trần phủ doãn: “Vụ án này mây mù che phủ, rất cổ quái, có lẽ phương hướng của chúng ta là sai.”
“Lý đại nhân lời ấy nói từ đâu.” Trần phủ doãn nhíu nhíu mày, vụ án phân tích đến bây giờ, cơ bản tập trung là yêu vật quấy phá, cướp đi bạc thuế.
“Thời gian của chúng ta không nhiều nữa, mà nay phải làm là mau chóng tróc nã yêu vật làm loạn, đừng đi nghĩ những thứ linh tinh này nữa.” Trần phủ doãn nói.
Những năm gần đây, quốc khố trống trơn, các nơi thường xuyên có thiên tai, mười lăm vạn lượng bạc thuế tương đương với một năm thu nhập từ thuế của một huyện bình thường.
Bệ hạ phẫn nộ cũng có thể hiểu được.
Lão tử con mẹ nó vốn đã không có tiền, ngươi còn làm hỏng việc của ta, tức chết rồi.
Trần phủ doãn cẩn trọng tiếp nhận vụ án này, trọng trách trên vai đè hắn gần đây ăn không ngon ngủ không yên.
Nam nhân trung niên lắc lắc đầu, chưa tranh cãi, quay sang nói: “Hứa Bình Chí nơi đó có thu hoạch gì mới?”
Trần phủ doãn lắc đầu: “Một tên vũ phu, chỉ biết liên tiếp lải nhải oan uổng, hắn ngay cả bạc thuế là mất như thế nào cũng không biết.”
Thiếu nữ váy vàng thản nhiên nói: “Ta từng xem ‘khí’ của hắn, không nói láo.”
Lý Ngọc Xuân và Trần phủ doãn gật gật đầu, không tiếp tục bàn luận người này.
Thân là nghi phạm, Hứa Bình Chí đứng mũi chịu sào tiếp nhận điều tra, tra hỏi, kết giao người với người cùng tình trạng tài chính các thứ, đều bị sờ hết một lần, lại phối hợp thuật vọng khí (thuật quan sát khí) của Ti Thiên Giám, trước mắt đã bài trừ hiềm nghi.
Đương nhiên, bạc thuế mất đi, Hứa Bình Chí không làm tròn trách nhiệm, tội chết khó thoát khỏi.
Nam nhân trung niên và Trần phủ doãn sắc mặt nghiêm túc, tâm tình nặng nề.
Chỉ có thiếu nữ váy vàng áp lực nhẹ nhất, không tim không phổi mút kẹo.
Lúc này, tiếng bước chân truyền đến, một vị nha dịch vội vàng tiến vào, tay phải cầm một cây ống trúc tinh xảo, tay trái mang theo một cái túi giấy dầu, bên trong là bánh bao thịt heo nóng hôi hổi.
Nha dịch mang ống trúc đưa qua trước.
Thiếu nữ váy vàng chưa tiếp nhận, đôi mắt sáng như chứa các ngôi sao, liếc bánh bao thịt heo.
Nha dịch biết điều thay đổi trình tự, thiếu nữ váy vàng vui rạo rực bắt đầu ăn bánh bao thịt heo, lúc này mới tiếp nhận ống trúc, rút ra một tờ giấy, mở ra đọc:
“Người của ta nói, hai mươi dặm ven đường, chưa ở trong sông quan sát kiểm tra được yêu khí, bên bờ cũng không có dấu vết.”
“Bốp!”
Không khí áp lực rốt cuộc sôi trào, Trần phủ doãn giận dữ đập bàn, tức giận sắc mặt xanh mét: “Mười lăm vạn lượng bạc, có thể mang đi đâu? Nó dù sao cũng phải lên bờ, dù sao cũng phải lên bờ. Giờ cũng ba ngày rồi, ngay cả tung tích của đối phương cũng không tìm được.”
“Đáng giận, yêu vật phương nào dám trộm bạc thuế Đại Phụng ta, bản quan nhất định khiến nó hình thần câu diệt (linh hồn thể xác đều hủy diệt)!”
Bạc thuế không tìm về được, hắn gánh tiếng xấu, Hoàng Thượng cũng sẽ không quản hắn ủy khuất hay không, mông ngồi vị trí này, thì phải gánh tiếng xấu.
Quan trường chính là như thế, vất vả trèo lên, ngã xuống lại rất dễ dàng.
Người trung niên Lý Ngọc Xuân phun ra một hơi, một lần nữa tiếp tục đề tài vừa rồi: “Có thể hay không là phương hướng chúng ta điều tra sai rồi, có thể không phải yêu vật gây ra.”
Trần phủ doãn nhìn về phía hắn, hít sâu một hơi, áp chế cơn giận trong lòng: “Không phải yêu vật, vậy yêu phong từ đâu đến? Bạc xuống sông, sao lại bỗng dưng biến mất, sao có thể nổ tung ra sóng nước cao mấy trượng, mang hai bờ sông đánh rách tả tơi.”
Vấn đề này, không ai có thể trả lời.
Lý Ngọc Xuân nói: “Nguyên nhân yêu vật cướp đi bạc thuế là cái gì?”
Trần phủ doãn hơi trầm ngâm: “Loài yêu quái làm việc cũng không hỏi tâm, muốn làm gì thì làm, truy cứu nguyên nhân, chẳng qua là tự tìm phiền não.”
Thiếu nữ váy vàng lại có ý kiến khác: “Thịt người không phải ngon hơn... Ô, các ngươi chờ, ta ăn xong bánh bao trước.”
Cô ‘Hự hự’ mang hai cái bánh bao thịt heo ăn hết, mặt mình cũng biến thành cái bánh bao nhỏ, cố gắng nuốt xuống, uống một ngụm trà, lúc này mới tiếp tục đề tài vừa rồi, có thể nói thoải mái chuyện thịt người:
“Loài yêu quái làm việc không cố kỵ gì, bạc ở trong mắt chúng nó chưa chắc mê người bằng người sống. Cho dù muốn bạc, ăn cắp hoặc cướp bóc cũng ổn thỏa hơn so với trực tiếp cướp đi bạc thuế.”
Ở kinh đô Đại Phụng, bên đường cướp đi bạc thuế, phiêu lưu quá lớn.
Trần phủ doãn gật đầu: “Nói có lý, không bài trừ là bị người ta sai khiến.”
Lý Ngọc Xuân nheo mắt: “Như vậy ai sẽ sai khiến yêu quái đánh cắp bạc thuế? Lý do là cái gì? Vì sao thế nào cũng phải là một lô bạc thuế này, thế nào cũng phải là mười lăm vạn lượng.”
“Chúng ta có thể nghĩ như vậy, kẻ làm chủ phía sau màn cần một khoản khổng lồ, nhưng lại không thể gây ra động tĩnh quá lớn... Nói chuẩn xác, không thể không kiêng nể gì vơ vét của cải.” Trần phủ doãn hơi động tâm.
Chương 4: Thế giới tiên hiệp vẫn có thể trinh thám
“Vì thế liền nhằm vào bạc thuế?” Thiếu nữ váy vàng mím bờ môi tươi đẹp.
“Con đường vận chuyển bạc thuế là ngẫu nhiên, do Ngự Đao vệ bách hộ Hứa Bình Chí lâm thời quyết định, mà yêu vật lại có thể sớm mai phục dưới sông... Trong đội ngũ vận chuyển, vô cùng có khả năng có nội ứng.” Lý Ngọc Xuân nói xong, nhìn Trần phủ doãn:
“Đi thư viện Vân Lộc, tìm cao nhân nho gia tới hỏi tâm?”
Thiếu nữ váy vàng liếc xéo hắn một cái: “Ngươi là khinh thường Vọng Khí Thuật của Ti Thiên Giám chúng ta sao, ta cũng nói rồi, binh lính vận chuyển bạc thuế ở đây, đều là không biết tình hình chút nào.”
Lối suy nghĩ lại kẹt, ba người trầm mặc một phen.
Không khí lập tức an tĩnh như chết.
Lý Ngọc Xuân cúi đầu nhìn kỹ hồ sơ, Trần phủ doãn thở vắn than dài. Thiếu nữ váy vàng đùa nghịch la bàn phong thuỷ bên hông, nghĩ trước khi mặt trời lặn rời khỏi phủ Kinh Triệu, vào cung tìm trưởng công chúa ăn ké bữa cơm.
Tay nghề đầu bếp hoàng cung, hàng ngũ số một đương thời!
So sánh với bọn họ, thiếu nữ váy vàng tên là Thải Vi càng nhiều là đảm đương thân phận khách khanh, phụ trợ phá án.
Cô không quan không chức, tuy là một trong những người phụ trách vụ án, lại không cần gánh trách nhiệm quá lớn.
Ánh mắt Trần phủ doãn khẽ động, thử nói: “Trước mắt vụ án tiến triển chậm chạp, mà thời gian cấp bách, thật là làm người ta lòng nóng như lửa đốt. Lý đại nhân, không bằng, đi thỉnh giáo Ngụy Công?”
Nam nhân trung niên liếc xéo hắn một cái, hừ lạnh: “Quan văn các ngươi có kinh sát (khảo sát quan lại kinh thành triều đình từ sau triều Minh, lại gọi là nội kế, khác với khảo sát quan bên ngoài là ngoại sát, lại gọi là ngoại kế hoặc nội kế), Đả Canh Nhân chúng ta cũng có. Nói thật đi, đây là kiểm tra Ngụy Công cho ta.”
Trần phủ doãn cười khổ nói: “Án này không phá được, vị trí dưới mông ta chỉ sợ cũng không giữ được. Trên dưới triều dã đều đang nhìn chúng ta.”
Hai người đối diện trong lặng lẽ, không khí ngưng trọng.
...
“Nếu là yêu vật quấy phá, vậy ta liền không có cách nào nữa!” Hứa Thất An sắc mặt trắng bệch, cảm nhận được ác ý thật sâu của ông trời.
Thế giới này là có yêu quái, Yêu tộc từ xưa tồn tại, cùng nhân loại săn bắn lẫn nhau, cắn nuốt lẫn nhau.
Nam Cương, trong Thập Vạn Đại Sơn, có một Vạn Yêu quốc, là nơi tụ cư lớn nhất của Yêu tộc.
Năm trăm năm trước, các nước phương tây ở dưới Phật môn dẫn dắt, hướng Vạn Yêu quốc nam cương tuyên chiến, trước sau đánh chiến tranh sáu mươi năm, cuối cùng dẹp yên yêu quốc.
Trên sách sử mang trận chiến dịch này đặt tên là ‘Giáp Tử Đãng Yêu’.
Từ đó về sau, khí vận Yêu tộc bị hao tổn, dần dần suy thoái. Mà Phật môn từ đó về sau một bước lên trời, phật đạo hưng thịnh.
Dùng tri thức đời sau của Hứa Thất An để lý giải, ở trong trận tranh đoạt chiến chuỗi thức ăn này nhân loại đạt được thắng lợi.
Nếu bạc thuế là yêu vật làm, như vậy, hắn chỉ có tìm bạc về mới có thể bảo vệ bản thân, bảo toàn Hứa gia.
Làm một gã rank bạc ghẻ Luyện Tinh đỉnh phong, Hứa Thất An cảm thấy mình không có cách nào lật kèo.
Vào mùa thu, thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo, Hứa Thất An toát mồ hôi lạnh khắp người.
Hắn sợ rồi!
Dung hợp ký ức chủ nhân ban đầu của thân thể, biết mình căn bản không có khả năng vượt ngục, càng biết xã hội hoàng quyền cao cao tại thượng này, nhân quyền quá mỏng yếu.
Nằm quyền sanh sát trong tay, tất cả ở trong một ý niệm của người khác.
Trước kia cũng từng ảo tưởng xuyên về cổ đại làm thơ làm màu, cảm thấy rất sướng, hiện thực đã hung hăng tát hắn một cái.
Xuyên việt còn phải chịu xã hội vùi dập.
“Không, đây chỉ là đoán, đây chỉ là nha môn phủ Kinh Triệu đoán, ta không thể bị suy đoán của bọn họ ảnh hưởng, ta tự làm, tự đi phân tích... Còn có thể cứu giúp, còn có thể cứu giúp...”
Dụ.c vọng cầu sinh mãnh liệt khiến hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, logic một lần nữa trở nên nghiêm cẩn, rõ ràng.
“Yêu vật vì sao phải đánh cắp bạc thuế, thịt người không thơm sao... Cho dù thiếu bạc cũng không cần thiết nhằm vào bạc thuế... Nghe trên sách nói yêu nữ Yêu tộc ai cũng quyến rũ, dáng người hấp dẫn... Không biết có Miêu nương Cẩu nương hay không...”
“Bốp!” Hứa Thất An cho bản thân một cái tát, “Một lần nữa suy luận!”
Suy luận quan trọng nhất là làm phép trừ, mang manh mối bày ra từng cái một, tiến hành lọc.
Nếu không sẽ là búi sợi, chỉ có thể càng nghĩ càng loạn.
Hai manh mối rõ ràng nhất của vụ án bạc thuế:
Một: cơn gió kỳ quái!
Hai: Vụ nổ sau khi bạc thuế rơi xuống sông!
Trừ người luyện võ, các hệ thống tu luyện lớn đều có được năng lực tạo ra cơn gió khác lạ, bởi vậy, ‘manh mối một’ chỉ có thể làm bằng chứng có ‘người tu hành’ tham dự, không thể đưa ra mục tiêu chi tiết hơn nữa.
Nhị thúc xuất thân người luyện võ hiềm nghi liền giảm bớt, tuy nói không bài trừ hắn hợp mưu với người ta.
Vụ nổ của manh mối hai là một điểm đáng ngờ không hợp lý, người tu hành đẳng cấp cao chiến đấu, dẫn tới vụ nổ rất bình thường. Nhưng trong vụ án bạc thuế mất tích này, không tồn tại vũ lực đánh nhau chết sống, bởi vậy, vụ nổ xuất hiện không hợp lý.
“Trừ phi là không thể không nổ!” Hứa Thất An lẩm bẩm.
“Trong các hệ thống tu luyện lớn, có nghề nào là cần dựa vào vụ nổ để đạt thành mục đích?”
Hứa Thất An suy nghĩ một lát, chưa ra được đầu mối, sau đó kinh ngạc phát hiện mình cùng phủ Kinh Triệu phạm vào sai lầm giống nhau.
Lối suy nghĩ của phủ Kinh Triệu ngay từ đầu đã xảy ra vấn đề, căn cứ manh mối rõ ràng nhất trong vụ án, phán đoán hung thủ là yêu vật, sau đó liền ở trên con đường này chạy như điên, một đi không trở lại.
Cái này không sai, vấn đề xảy ra ở, phán đoán này quá mức qua loa.
Hứa Thất An tuy đã dung hợp ký ức, nhưng vẫn đang lấy tư duy người hiện đại làm chủ đạo, lấy kinh nghiệm kiếp trước làm chủ, hắn càng thích ở trên hồ sơ kéo tơ lột kén, đi nhấm nuốt các chi tiết không dễ phát hiện đó, sau đó lại kết luận.
“Con đường này ta tạm thời không nghĩ ra, vậy đổi lối suy nghĩ, từ nơi khác đột phá. Ta trước bài trừ là yêu vật làm loạn, giả thiết đây là một sự kiện tỉ mỉ mưu tính, con người làm ra.”
“Như vậy, hắn tất nhiên sẽ ở để lại sơ hở trong vụ án.”
“Nguyên tắc trao đổi vật chất Locard (Trong khoa học pháp y, nguyên tắc của Locard cho rằng thủ phạm của một tội phạm sẽ mang lại một cái gì đó vào hiện trường vụ án và để lại một cái gì đó với từ nó, và cả hai có thể được sử dụng như bằng chứng pháp y) nói cho chúng ta biết, phàm là thực thi phạm tội, thì nhất định sẽ ở hiện trường lưu lại dấu vết trực tiếp hoặc gián tiếp...
Dấu vết muôn hình muôn vẻ có thể chia làm hai loại lớn, cụ thể nhớ không quá rõ, hẳn là dấu tay dấu chân, vân tay, dấu vết xe ngựa, dấu vết công cụ khí giới vân vân.”
“Sơ hở không ở trong hai manh mối bắt mắt nhất này, mà ở trên các dấu vết muôn hình muôn vẻ này...”
Chương 5: Tới lúc biểu diễn kỹ thuật đích thực rồi (1)
Căn cứ hồ sơ miêu tả, Hứa Thất An ở trong đầu lập lại quá trình Nhị thúc vận chuyển bạc thuế.
Adrenalin điên cuồng tiết ra, tế bào não sinh động cao độ. Nếu pheromone có thể màu sắc tự vệ, chúng nó tựa như cá chép trong ao, điên cuồng tranh ăn, mặt nước sôi trào.
Dựng lại từng lần một, cân nhắc từng lần một, các loại tin tức cùng manh mối trên hồ sơ hội tụ, đại não hắn tựa như CPU vận hành tốc độ cao.
Theo các loại tin tức ghép lại, vụ án càng ngày càng rõ ràng.
Không biết từ khi nào, Hứa Thất An cảm giác mình tiến vào trạng thái nào đó, linh hồn hắn nhẹ nhàng bay lên, đột phá thân xác người phàm, đột phá nhà cửa, tới trên không kinh đô.
Thời gian như trôi ngược lại, phía đông tờ mờ sáng, mặt trời sắp mọc lên, Hứa Bình Chí dẫn một đám giáp sĩ mặc áo giáp, cầm binh khí, hộ tống bạc thuế tới bộ Hộ.
Lúc này, là giờ Mão hai khắc... Đi tới phố Quảng Nam, bỗng nhiên một trận gió quái lạ nổi lên, ngựa kinh hãi, lao xuống sông.
Ầm!
Mặt sông nổ tung, sóng đục ngầu bay tứ tung.
Một tiếng nổ này, giống như cũng vang ở trong lòng Hứa Thất An, hắn như phản xạ có điều kiện đạp chân, tỉnh táo lại.
Trong ánh mắt lộ ra mỏi mệt, mặt lại đầy sự phấn chấn cùng mừng rỡ như điên.
“Ta biết rồi, ta biết rồi, ha ha ha, ta giải được câu đố rồi!!”
Hứa Thất An cười điên cuồng, dùng sức đập vào hàng rào: “Người đâu người đâu, người đâu mau tới.”
Ngục tốt phụ trách canh gác bị kinh động, mang theo một cái gậy, quát: “Ồn ào, ngại sống lâu phải không.”
Dùng sức gõ hàng rào hù dọa Hứa Thất An.
Hứa Thất An lui một bước, buông ra cái tay cầm hàng rào, miễn cho bị đập gãy đầu ngón tay, hắn trầm giọng nói: “Ta muốn gặp phủ doãn.”
“Một tên tù nhân, gặp phủ doãn... Cũng không đái một bãi soi lại mình đi.” Ngục tốt tức quá mà cười, mang gậy thò vào hàng rào, đi chọc Hứa Thất An.
Hứa Thất An lại lui tiếp né tránh.
“Ngươi còn dám tránh?” Ngục tốt sờ chìa khóa trên lưng, cười dữ tợn nói: “Lão tử hôm nay đánh gãy chân của ngươi.”
“Ta có manh mối quan trọng vụ án bạc thuế bị cướp, ta muốn gặp phủ doãn, chậm trễ vụ án, ngươi chịu trách nhiệm.” Hứa Thất An nhìn chằm chằm vào hắn.
Sắc mặt ngục tốt cứng đờ.
...
Sảnh trong, thiếu nữ ăn xong bánh bao tiếp tục gặm kẹo, khi thì từ trong cái túi nhỏ da hươu lấy ra mấy viên mứt hoa quả, ăn kèm.
Một bên tình cảnh bi thảm, một bên không tim không phổi.
“Bệ hạ giao trách nhiệm chúng ta phá án trong năm ngày, đây là vì thời gian kéo dài quá lâu, bạc thuế rất có thể không tìm về được nữa.” Trần phủ doãn ở trong sảnh đi qua đi lại, hắn ngồi không yên được nữa:
“Nhưng thời gian gấp gáp như thế, chúng ta bó tay chẳng có cách nào.” Phá án là cần thời gian.
Phủ doãn đại nhân vỗ tay ‘Bốp’, trầm giọng nói: “Ta tự mình đi cầu Ngụy Công, mang hồ sơ cho ta.”
Lý Ngọc Xuân do dự một phen: “Ta đi cùng với ngươi.”
Thiếu nữ váy vàng liếc hắn, thản nhiên nói: “Vậy còn được, có vị đại quốc thủ này của Đại Phụng chúng ta ra trận, hai ngươi liền không cần bị bệ hạ hỏi trách.”
“Nhưng, mất điểm ở trong lòng Ngụy Công, so với bị bệ hạ trách mắng nghiêm trọng hơn nhiều.” Nàng cười lên, lộ ra hai cái răng khểnh trắng lấp lánh.
Nam nhân trung niên sa sầm mặt.
Một nha sai mặc áo của nha môn cúi đầu, bước nhanh tiến vào, khom người nói: “Phủ doãn đại nhân, ngục tốt bẩm báo, Hứa Thất An cháu Hứa Bình Chí, vừa mới nói có manh mối quan trọng liên quan vụ án bạc thuế bị cướp, muốn gặp mặt đại nhân.”
Ánh mắt ba người đồng thời ngưng trọng.
Hứa Thất An... Nếu nhớ không lầm, đây chỉ là nhân vật ngoài rìa không quan hệ với vụ án, sau khi trải qua lúc ban đầu thẩm vấn, tra tấn, liền bị nhận định là hạng người không liên quan gì tới vụ án.
Trần phủ doãn trầm ngâm một phen, nói: “Đưa người đến đây.”
Chỉ một lát, Hứa Thất An mặc quần áo tù, trên người có từng vết máu khô bị nha dịch dẫn tới, trong lúc bước đi, còng tay xiềng chân vang lên leng keng.
Vừa bước vào sảnh trong, liền cảm giác ba ánh mắt sắc bén ném về phía mình.
Mặc áo bào đỏ tươi hẳn là phủ doãn, thêu mây và chim nhạn, ừm, là quan to tứ phẩm... Ông chú ở ngực thêu chiêng bạc, á, tổ chức Đả Canh Nhân... Móa, cô nương này giá trị nhan sắc rất tốt, quá xinh đẹp rồi nhỉ... Lấy chồng chưa?
Lại liếc qua bộ ng.ực, Hứa Thất An bình tĩnh lại rất nhiều.
Nhanh chóng cúi đầu, biểu hiện ra tư thái rất khiêm tốn.
Trần phủ doãn ngồi trên ghế to, mặt không có biểu cảm gì, giọng thẩm vấn phạm nhân rất uy nghiêm:
“Hứa Thất An, ba ngày trước lúc vào tù, ngươi cũng chưa nói mình có manh mối quan trọng. Ngươi có biết hậu quả giấu diếm không báo hay không.”
Lão bánh quẩy quan trường, cho dù trong lòng sốt ruột muốn chết, mở miệng tuyệt không hỏi manh mối, mà là tạo áp lực tâm lý.
Có thể đến nơi đây, nói rõ kế hoạch đã thành công một nửa, Hứa Thất An coi như bình tĩnh: “Đại nhân, ngay tại vừa rồi, Nhị lang Hứa gia tới tìm ta, ta hỏi hắn lấy hồ sơ.”
Đầu tiên phải thành thực.
Ba người ở đây đều biết Hứa Tân Niên, cũng không phải hắn nổi tiếng bao nhiêu, mà thân là trưởng tử của Hứa Bình Chí, ba vị chủ sự tự nhiên sẽ có điều tra.
“Cái đó và manh mối ngươi nói, có liên hệ gì?” Trần phủ doãn hỏi.
“Thảo dân bắt đầu từ trong hồ sơ suy luận ra chân tướng vụ án...”
“Đợi một chút, “ Trần phủ doãn ngắt lời hắn, thân thể hơi nghiêng về phía trước: “Từ trong hồ sơ?”
Điều này khác với hắn nghĩ.
“Ta đã phá án.” Hứa Thất An gật gật đầu, tỏ vẻ chính là như thế.
Trần phủ doãn áp chế suy nghĩ gọi người mang tiểu tử này đuổi về đại lao, sắc mặt nghiêm túc: “Ngươi nói xem, nhưng bản quan nhắc nhở ngươi, nếu ăn nói bừa bãi, hai trăm roi có thể đánh ngươi xương thịt chia lìa.”
“Vụ án bạc thuế bị cướp, thật ra không phải yêu vật gây ra, mà là con người làm.”
Một câu, chấn động cả ba người.
Trần phủ doãn vỗ mạnh bàn, phẫn nộ quát: “Nói hươu nói vượn, người đâu, kéo xuống, phạt hai trăm trượng.”
Yêu vật cướp đi bạc thuế, hầu như là chuyện đã đóng đinh định luận, là nhận thức chung của ba vị chủ sự.
Nếu lúc trước chờ mong Hứa Thất An có thể cho ra manh mối có giá trị, bây giờ là hoàn toàn thất vọng.
Đơn giản là mao đầu tiểu tử chó cùng rứt giậu ăn nói ngông cuồng.
Mắt nam nhân trung niên hơi sáng lên, vẫy lui nha dịch xông vào, “Trần đại nhân an tâm một chút chớ nóng.”
Ánh mắt hắn xoay đi, nhìn chằm chằm Hứa Thất An, sáng quắc, mang theo đánh giá cùng chờ mong: “Ngươi nói xem.”
Vị Trần phủ doãn này tính tình có chút nóng nảy... Hứa Thất An biết tới lúc mình biểu hiện rồi, “Căn cứ khẩu cung thủ vệ cửa thành, Nhị thúc ta là ở giờ Mão hai khắc vào thành, giờ Thìn một khắc, đội ngũ vận chuyển bạc thuế đến phố Quảng Nam, lúc này, cơn gió quái lạ chợt nổi lên, ngựa kinh hãi lao xuống sông.”
Hắn cố gắng để giọng điệu không kiêu không nịnh, thể hiện mình trấn định hơn, do đó tăng thêm sức thuyết phục.
Nhà lao, Phủ Kinh Triệu, Đại Phụng.
Hứa Thất An tỉnh lại một cách yếu ớt, ngửi thấy mùi tanh tưởi trong không khí ẩm ướt, cái mùi làm cho người ta hơi khó chịu, dịch dạ dày trào ngược.
Mùi hôi đập vào mặt này là từ đâu ra? Con Ngáo trong nhà lại ị bậy lên giường à? Dựa vào mức độ của mùi hôi này... Chắc không phải là ở trên đầu mình đấy chứ?
Trong nhà Hứa Thất An có nuôi một con chó, giống Husky, tên thường gọi là Đại Ngáo.
10 năm phiêu bạt phương Bắc, cô đơn lạnh lẽo. Con người mà, cô quạnh lâu ngày, khó tránh khỏi muốn nuôi một con chó để an ủi và chơi đùa… Ặc, không phải là “trò chơi xác thịt” nha.
Hứa Thất An mở mắt ra, thấy tình huống xung quanh thì hơi bối rối.
Bức tường được xây bằng đá. Ba cái cửa sổ hình vuông to bằng miệng chén. Hắn nằm trên cái chiếu rách rưới lạnh cóng. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên ngực hắn, những hạt bụi li ti bay lả tả trong tia nắng.
Mình đang ở đâu?
Hứa Thất An lặng im suy nghĩ một lát trong mơ màng, như đang nghi ngờ cuộc sống. Sau đó, hắn nghi ngờ cuộc sống thật luôn.
Mình xuyên qua rồi…
Ký ức ập đến cuồn cuộn như sóng trào, hoàn toàn không cho hắn cơ hội để phản ứng, mạnh mẽ tiến vào đại não, nhanh chóng kết hợp lại.
Hứa Thất An, tự Ninh Yến, là một gã bộ khoái của nha môn huyện Trường Nhạc, dưới sự quản lý của Phủ Kinh Triệu, vương triều Đại Phụng. Lương tháng hai lượng bạc, một thạch gạo(1).
Phụ thân là tên lính quèn, đã hy sinh trong “Chiến dịch Sơn Hải” 19 năm trước. Sau đó, mẫu thân cũng qua đời vì bệnh tật… Đến đoạn này, Hứa Thất An thấy hơi vui mừng nhẹ nhõm.
Ai ai cũng biết, người mà mất hết phụ mẫu đều không đơn giản.
“Không thể tin là sống lại rồi, mà vẫn trốn không thoát số mệnh làm cảnh sát ư?” Hứa Thất An hơi nhức đầu.
Kiếp trước hắn tốt nghiệp trường cảnh sát, thành công tiến vào thể chế, có được công việc lý tưởng.
Thế nhưng, mặc dù Hứa Thất An đi con đường do cha mẹ hắn chọn thay, nhưng lòng hắn lại không ở trên cái nghề đầy tớ của nhân dân này.
Hắn thích không bị trói buộc, thích tự do, thích xa hoa trụy lạc, thích một câu trong nhật ký của Quý Tiễn Lâm: "Thế là ngang nhiên từ chức, ra biển kinh doanh."
“Nhưng tại sao mình lại ở trong tù?”
Hắn cố gắng tiêu hóa ký ức, rất nhanh đã hiểu được tình hình hiện tại của bản thân.
Hứa Thất An được nhị thúc nuôi nấng từ nhỏ. Bởi vì hắn luyện võ quanh năm tốn kém chi phí ăn uống hàng trăm lượng bạc nên bị thẩm thẩm ghét bỏ.
Sau khi tu luyện đến Luyện Tinh đỉnh phong vào năm 18 tuổi thì dậm chân tại chỗ. Không chịu nổi áp lực từ thẩm thẩm, hắn dời khỏi Hứa trạch, sinh sống một mình.
Thông qua quan hệ của thúc thúc, kiếm được cái chức bộ khoái nhàn nhã ở nha môn. Vốn là cuộc sống trôi qua cũng không tệ, nào ngờ…
Ba ngày trước, vị nhị thúc có chức quan nhỏ thất phẩm lục bào trong Ngự Đao Vệ hộ tống một nhóm thuế ngân đến hộ bộ, trên đường bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Toàn bộ 15 vạn lượng bạc trắng biến mất.
Chuyện này làm rúng động triều dã(2). Thánh Thượng giận tím mặt, đích thân hạ lệnh chém đầu Hứa Bình Chí vào năm ngày sau. Tam tộc thân quyến bị tội liên đới, nam đinh bị đày đi biên cương, nữ quyến thì đưa vào Giáo Phường Ty.
Là cháu ruột của Hứa Bình Chí, hắn bị giải trừ chức bộ khoái, đưa vào đại lao Phủ Kinh Triệu.
Hai ngày!
Hai ngày sau hắn sẽ bị lưu đày đến vùng đất biên cương hoang vu đau khổ, trải qua nửa đời còn lại trong lao lực.
“Khởi đầu thôi mà đã là chế độ địa ngục(3) rồi nha…” Hứa Thất An cảm thấy lạnh sống lưng, lòng cũng theo đó mà nguội lạnh đi một nửa.
Thế giới này bị thống trị bởi triều đình phong kiến, chẳng có nhân quyền đâu, biên cương là nơi nào?
Hoang vắng, khí hậu khắc nghiệt. Phần lớn phạm nhân bị đày tới biên cương đều không sống quá 10 năm. Và càng có nhiều người, còn chưa tới được biên cương đã vì một số chuyện ngoài ý muốn như bệnh tật, mà chết ở trên đường.
Nghĩ tới đây, Hứa Thất An lại thấy hơi lạnh đã xộc lên tới đầu.
“Hệ thống?”
Sau một lúc im lặng, giọng nói thăm dò của Hứa Thất An vang lên trong không gian yên ắng trong nhà lao.
Hệ thống không để ý đến hắn.
“Hệ thống… Hệ thống ba ba, ngài xuất hiện đi mà.” Giọng nói Hứa Thất An trở nên khẩn thiết.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Không có hệ thống, vậy mà không có hệ thống!
Điều này có nghĩa là hắn gần như không còn cách nào để thay đổi hiện trạng. Hai ngày sau, hắn sẽ phải đeo xiềng xích và gông cùm lên, rồi bị đưa đến biên cương. Với thể chất của hắn có lẽ sẽ không chết ở trên đường.
Nhưng đó cũng không phải là chuyện tốt đâu, bị vắt kiệt sức lao động trong kiếp sống làm việc như một công cụ hình người, cuối cùng chết đi...
Thật đáng sợ, thật là đáng sợ quá mà!
Giấc mơ đẹp đẽ của Hứa Thất An về thế giới cổ đại vừa xuyên qua này, tựa như bong bóng xà phòng, ban đầu thì lung linh, sặc sỡ, nhưng rồi tan tành trong không khí, chỉ còn lại lo âu và sợ hãi.
“Mình phải nghĩ ra biện pháp để tự cứu lấy chính mình, không thể cứ như vậy mà ‘go die(4)’.”
Hứa Thất An đi tới đi lui trong không gian chật hẹp của nhà lao, giống như là kiến bò trên chảo nóng, như thú hoang rơi vào bẫy, vắt óc suy nghĩ đối sách.
Mình là Luyện Tinh đỉnh phong, thể chất mạnh đến đáng sợ… Nhưng ở cái thế giới này thì chỉ thuộc trình độ bạc rách(5), vượt ngục là chuyện bất khả thi…
Nhờ vả tông tộc và bằng hữu thì sao?
Hứa gia đâu phải là đại tộc, tộc nhân phân tán khắp nơi. Hơn nữa, số thuế ngân bị cướp lên đến 15 vạn lượng bạc, ai dám đứng ra cầu xin trong lúc nhạy cảm như thế này?
Căn cứ luật pháp Đại Phụng, lấy công chuộc tội sẽ được miễn cho tội chết!
Trừ khi nào tìm lại được bạc…
Ánh mắt của Hứa Thất An sáng rực lên, giống như người sắp chết đuối lại vớ được cọng cỏ cứu mạng.
Hắn đường đường chính chính tốt nghiệp trường cảnh sát, kiến thức lý luận phong phú, suy luận logic rành mạch, năng lực trinh thám cực cao, lại đọc qua vô số những vụ án kinh điển.
Có lẽ nên thử bắt đầu từ phương diện phá án này, tìm lại bạc, lập công chuộc tội.
Nhưng sau đó, ánh sáng trong mắt hắn tắt dần.
Nếu muốn phá án, trước tiên phải xem hồ sơ, hiểu rõ cặn kẽ quá trình xảy ra vụ án. Rồi sau đó mới tính đến chuyện điều tra, phá án.
Giờ này hắn đang ở trong đại lao, nơi mà kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay. Hai ngày nữa là bị giải đến biên cương mất rồi!
Hết cách!
Hứa Thất An ngồi phệt xuống đất, đôi mắt vô hồn.
Hôm qua hắn uống đến say mèm ở quầy Bar, tỉnh lại thì đã ở trong tù. Có lẽ là chết vì trúng độc cồn rồi mới xuyên qua ha.
Ông trời ban cho cơ hội xuyên qua, không phải là để hắn sống lại lần nữa, mà chắc là cảm thấy hắn chết quá dễ dàng rồi phải không?
Ở cổ đại, lưu đày là hình phạt nặng chỉ sau tử hình.
Tuy là ở kiếp trước bị xã hội vùi dập, nhưng hay dở gì cũng là thời đại hòa bình. Nghĩ coi được trọng sinh sẽ tốt hơn biết mấy, không cần nhiều lời, trộm tiền tiết kiệm của cha mẹ đi mua căn nhà. Sau đó phối hợp với mẹ, phá hỏng sở thích đầu tư cổ phiếu của cha, tránh cho ông ấy bị người ta lừa gạt.
Lúc này, cuối hành lang âm u truyền đến tiếng xiềng xích chạm nhau, chắc là cửa được mở ra rồi.
Sau đó có tiếng bước chân vang lên.
Một tên cai ngục dẫn theo một vị thư sinh tuấn tú sắc mặt tiều tụy, dừng lại trước cửa phòng giam của Hứa Thất An.
Chương 2: Tai ương ngục tù (2)
Tên cai ngục liếc nhìn thư sinh: “Nửa nén nhang.”
Thư sinh chắp tay thi lễ với tên cai ngục. Sau khi dõi mắt nhìn theo bóng dáng khuất dần của gã, y quay người lại, đối diện với Hứa Thất An.
Thư sinh mặc chiếc áo dài màu xanh nhạt, tóc dài đen nhánh búi lên gọn gàng, trên tóc cài một chiếc trâm ngọc, diện mạo tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng.
Trong đầu Hứa Thất An hiện lên ký ức liên quan đến người này.
Hứa Nhị Lang, Hứa Tân Niên.
Con trai ruột của nhị thúc, đường đệ của Hứa Thất An, trúng cử kỳ thi Hương năm nay.
Hứa Tân Niên nhìn thẳng vào hắn một cách bình tĩnh: “Binh sĩ áp giải huynh đến biên cương đã nhận của đệ ba trăm lượng, đây là số bạc còn sót lại trong nhà chúng ta, huynh cứ an tâm lên đường, sẽ không có gì bất trắc xảy ra đâu.”
“Vậy còn đệ thì sao?” Hứa Thất An bị ma xui quỷ khiến nên mới nói ra những lời này. Hắn còn nhớ, mối quan hệ giữa chủ cũ thân thể này và vị đường đệ trước mặt đâu có “thắm thiết” đến vậy.
Vì chuyện hắn bị thẩm thẩm ghét bỏ, mà ngoại trừ nhị thúc ra, trong cả Hứa gia chẳng có ai chào đón Hứa Thất An cả. Ít nhất thì các đường đệ, đường muội sẽ không biểu hiện quá mức thân thiết với hắn.
Trừ những thứ đó ra, trong ký ức của chủ cũ, vị đường đệ này còn có biệt hiệu là “Chúa mạnh miệng(6)”, miệng thối không ngửi nổi.
Hứa Tân Niên không kìm được nói: “Đệ đã bị tước bỏ công danh, nhưng có sư trưởng trong thư viện che chở, nên không cần đi đày. Huynh tự lo cho bản thân mình là được rồi. Đến biên cương, huynh nên thu lại tính khí nóng nảy, có thể sống thêm được ngày nào hay ngày ấy.
Hứa Tân Niên đang học tại Thư Viện Bạch Lộc tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành. Y khá được coi trọng, lại vừa đậu cử nhân. Do đó, sau khi nhị thúc gặp chuyện không may, y không bị bỏ tù, nhưng không được phép rời khỏi kinh thành, những ngày qua vẫn luôn chạy đôn chạy đáo khắp nơi.
Hứa Thất An trầm tư, hắn không hề cảm thấy tình huống của Hứa Tân Niên tốt hơn mình là bao. E rằng không chỉ là tước bỏ công danh, mà còn phải nhập vào tiện tịch, đời đời con cháu không được tham gia khoa cử, không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.
Vả lại, sau hai ngày nữa, nữ quyến của Hứa gia sẽ bị đưa vào Giáo Phường Ty, để cho người khác làm nhục.
Hứa Tân Niên là người đọc sách, y sao còn mặt mũi mà tiếp tục sinh sống ở kinh thành chứ? Có lẽ, bị đày đến biên cương mới là lựa chọn tốt hơn dành cho y.
Hứa Thất An giật thót người, vội nhào tới, chụp lấy song sắt: “Đệ muốn tự sát ư?”
Trong lòng hắn dâng lên nỗi bi thương không thể kìm chế được… Rõ là mình không hề biết y mà.
Vẻ mặt Hứa Tân Niên không chút thay đổi, phất tay áo nói: “Có dính dáng gì đến mày đâu.”
Y hơi khựng lại, ánh mắt khẽ dời đi một chút, tránh ánh nhìn từ đường ca của mình, gương mặt cũng ôn hòa hơn: “Ráng sống sót.”
Dứt lời, y cất bước rời đi một cách kiên quyết!
“Chờ chút!” Hứa Thất An vươn tay ra ngoài song sắt, túm lấy ống tay áo của y.
Hứa Tân Niên dừng bước, lặng thinh nhìn hắn.
“Đệ có thể lấy được hồ sơ không? Hồ sơ của vụ án thuế ngân bị mất ấy.”
Hứa Tân Niên nhíu nhíu mày: “Huynh cần cái này làm gì.”
Ta muốn phá án... Hứa Thất An trầm giọng nói: “Ta muốn biết tình huống vụ án xảy ra, chết cũng chết rõ ràng. Bằng không ta không cam lòng.”
Nói thẳng phá án, Hứa Tân Niên đại khái sẽ cảm thấy đầu hắn chập dây rồi, cho nên Hứa Thất An đổi cái cách nói.
Dù sao Hứa Thất An ban đầu chính là tính cách vừa bướng bỉnh vừa quật cường.
Hứa Tân Niên trầm ngâm một phen, nói: “Đệ từng xem hồ sơ, có thể nói cho huynh nghe...”
Mấy ngày nay bôn ba vì Hứa gia, án quá lớn, không ai dám ra tay giúp, hết cửa chạy chọt rơi vào đường cùng, Hứa Tân Niên đổi cách nghĩ, ý đồ từ tìm về bạc thuế phương diện này phá vỡ cục diện.
Dựa vào nhân mạch ban đầu của Hứa gia cùng quan hệ của thư viện, cùng với bạc lo lót, Hứa Tân Niên mua chuộc được nhân viên phủ Kinh Triệu, chép hồ sơ cho hắn.
Nhưng hắn không chút kinh nghiệm phán đoán, điều tra vụ án các thứ, bất đắc dĩ bỏ cuộc.
Hứa Thất An nâng tay cắt ngang, “Đệ đi viết ra, nói mồm không có ý nghĩa.”
Toàn bộ chi tiết vụ án đều ở trong văn tự, nếu cần châm chước, nhấm nuốt, chia ra một bộ phận tinh lực đi nghe, đại não liền không thể bình tĩnh tự hỏi cùng phân tích.
Năng lực trinh thám logic của Hứa Thất An, ở kiếp trước vẫn luôn một mình một ngựa, là nhân tài kiệt xuất trong bạn cùng khóa học.
Đổi là trước kia, Hứa Tân Niên là sẽ không quan tâm hắn, niệm hai huynh đệ lần này từ biệt, có lẽ chính là vĩnh biệt.
Hắn đáp ứng thỉnh cầu cuối cùng của huynh trưởng, thấp giọng nói: “Chờ một lát.”
Bước nhanh rời khỏi.
Tiếng bước chân biến mất ở hành lang, Hứa Thất An dựa lưng vào hàng rào ngồi xuống, trong lòng thấp thỏm phức tạp.
Hắn cũng không có nắm chắc lật kèo, muốn phá án là nhu cầu, không cam lòng cũng là thật.
Phương pháp tự cứu có thể nghĩ đến chỉ có một cái này, dù sao cũng phải thử một lần, giãy chết một phen.
Trong thủ đoạn trinh sát phá án hiện đại, điều tra hiện trường phạm tội, camera giám sát, kiểm tra thi thể là ba bộ phận tạo thành lớn ắt không thể thiếu.
Vụ án mất bạc thuế không ai chết, cổ đại cũng không có camera, mà hắn hãm sâu lao ngục, ba yếu tố kể trên đều chưa có điều kiện đi tiếp xúc.
Cũng may hồ sơ ở trên trình độ nhất định có thể phục hồi hiện trường phạm tội.
Vừa tiêu hóa ký ức chủ nhân ban đầu thân thể, vừa bắt buộc mình bài trừ toàn bộ cảm xúc tiêu cực, chỉ có bộ não bình tĩnh, mới có thể có được suy nghĩ rõ ràng, hoàn thành trinh thám nghiêm túc cẩn thận.
“Sống hay chết, phải xem kế tiếp...” Hắn lẩm bẩm.
Một nén nhang thời gian dần dần trôi qua, Hứa Tân Niên vội vàng quay về, mang mấy tờ giấy Tuyên Thành nét mực chưa khô giao cho hắn.
“Đã đến giờ, đệ phải đi rồi.” Hứa Tân Niên do dự một phen, nói: “Bản thân huynh bảo trọng.”
Hứa Thất An không đáp lời, ánh mắt đã bị chữ viết trên giấy Tuyên Thành hấp dẫn.
Thời gian gấp gáp, chữ trên giấy là lối viết thảo, nếu không phải Hứa Thất An từng học tư thục vài năm, con mẹ nó căn bản không nhận ra được chỗ chữ như gà bới này.
“Đọc sách vẫn là hữu dụng, chủ nhân ban đầu thân thể này nếu là tên mù chữ... Kết thúc tung hoa.” Hứa Thất An tự giễu.
Tình huống vụ án mất bạc thuế là như vậy:
【giờ Mão hai khắc ba ngày trước (sáu rưỡi sáng sớm), Hứa Bình Chí vận tải một lô bạc thuế vào kinh, giờ Thìn một khắc, đi tới phố Quảng Nam, vừa qua cầu, bỗng nhiên nổi lên một trận gió quái dị, ngựa kinh hãi, nhảy vào dòng sông bên đường.
Bất chợt, tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến, nước sông nổ tung dâng cao sáu trượng, sóng đục ngập trời.
Binh lính phụ trách vận chuyển bạc thuế nhảy vào sông tìm kiếm bạc trắng, chỉ tìm về một ngàn hai trăm mười lăm lượng bạc, chỗ bạc trắng còn lại không cánh mà bay... 】
Trừ tình huống xảy ra vụ án, còn có phủ Kinh Triệu vơ vét lời khai người qua đường, lời khai sĩ tốt tham dự vận chuyển.
Ở trong một chuỗi lời khai, Hứa Thất An chú ý tới, một câu dùng bút chu sa màu đỏ vòng vào nói: Yêu vật quấy phá!
“Yêu vật quấy phá? !” Con ngươi Hứa Thất An co rụt lại, trái tim chìm vào đáy vực.
… …
(1)Một thạch gạo = 59.2kg gạo
(2)Triều dã: triều đình và dân gian
(3)Chế độ địa ngục: độ khó cao nhất trong các trò chơi phổ biến.
(4)Cẩu đái: xích chó. Đồng âm với go die, nghĩa là đi chết.
(5)Bất khuất bạch ngân: là tên gọi xếp hạng bậc bạc trong LMHT bên Trung Quốc. Cụ thể: anh dũng hoàng đồng, bất khuất bạch ngân, vinh diệu hoàng kim, hoa quý bạch kim, thôi xán toản thạch, siêu phàm đại sư, tối cường vương giả. Ở đây mình dịch là “bạc rách” cho nó gần gũi với LMHT Việt Nam.
(6)Chủy cường vương giả: top bậc Thách Đấu thì gọi là ‘tối cường vương giả’. Còn ‘chủy cường vương giả’ chỉ những người chơi chỉ được cái miệng nhưng kỹ năng thì kém. Theo mình hiểu nhân vật này hay mắng người.
Chương 3: Yêu vật quấy phá
Phủ Kinh Triệu, sảnh sau.
Sau khi trải qua liên tục ba ngày bôn ba bận rộn, ba người phụ trách chủ yếu vụ án mất bạc thuế tập trung một chỗ.
Phủ doãn phủ Kinh Triệu Trần Hán Quang, trong tay đang cầm chén trà sứ trắng Thanh Hoa, nắp chén trà nhẹ nhàng gạt trà vụn, sắc mặt ngưng trọng.
Vị quan viên chính tứ phẩm này mặc áo bào đỏ tươi, thêu Vân Nhạn, khẽ thở dài: “Còn có hai ngày, Thánh Thượng lệnh chúng ta ở trước khi chém đầu Hứa Bình Chí tìm về bạc thuế, hai vị đại nhân, phải nắm chặt thời gian.”
Hai vị trong miệng Trần phủ doãn, phân biệt là nam nhân trung niên mặc đồng phục màu đen, áo choàng màu đỏ tươi, mũi cao thẳng, hốc mắt hơi hõm, con ngươi là nâu nhạt.
Có một nửa huyết thống Nam Man.
Một vị thiếu nữ khác mặt trứng ngỗng mặc váy vàng, mặt mày như vẽ, làn da nõn nà, tỏa sáng.
Cô cầm trong tay một que kẹo đường mía, bên hông treo túi nhỏ da hươu cùng với một cái la bàn phong thuỷ bát quái, dưới làn váy là một đôi giày tinh xảo thêu hoa văn đám mây, đung đưa qua lại.
Hai vị này, là người phụ trợ phá án, nam nhân trung niên tên Lý Ngọc Xuân, xuất thân tổ chức bị quan viên Đại Phụng kiêng kị vạn phần: Đả Canh Nhân (người gõ mõ).
‘Đả Canh Nhân’ tổ chức này, làm trinh sát, bắt, thẩm vấn… các loại hoạt động. Cũng có tham dự thu thập tình báo quân sự, xúi giục tướng địch các loại công việc.
Nó không thuộc về sáu bộ, cũng không thuộc hệ thống quân sự.
Là tổ chức tình báo của hoàng thất, cũng là trát đao (đao chém đầu) treo ở đỉnh đầu trăm quan.
Toàn bộ quan viên Đại Phụng đều từng nghe một câu: ban ngày không làm việc đuối lý, buổi tối không sợ Đả Canh Nhân.
Mà thiếu nữ váy vàng kia là người của Ti Thiên Giám, thân phận không thấp, đệ tử của giám chính Ti Thiên Giám.
Người trung niên ngực thêu chiêng bạc, liếc vụn kẹo đường mía thiếu nữ váy vàng phun phủ kín bên chân, nhíu nhíu mày, bàn tay xoay tròn, không khí lăn lộn, mang những vụn kẹo đó tụ lại một chỗ.
Người trung niên khẽ gật đầu, lộ ra sự sung sướng chợt lóe rồi biến mất.
Lúc này mới sắc mặt trầm trọng trả lời Trần phủ doãn: “Vụ án này mây mù che phủ, rất cổ quái, có lẽ phương hướng của chúng ta là sai.”
“Lý đại nhân lời ấy nói từ đâu.” Trần phủ doãn nhíu nhíu mày, vụ án phân tích đến bây giờ, cơ bản tập trung là yêu vật quấy phá, cướp đi bạc thuế.
“Thời gian của chúng ta không nhiều nữa, mà nay phải làm là mau chóng tróc nã yêu vật làm loạn, đừng đi nghĩ những thứ linh tinh này nữa.” Trần phủ doãn nói.
Những năm gần đây, quốc khố trống trơn, các nơi thường xuyên có thiên tai, mười lăm vạn lượng bạc thuế tương đương với một năm thu nhập từ thuế của một huyện bình thường.
Bệ hạ phẫn nộ cũng có thể hiểu được.
Lão tử con mẹ nó vốn đã không có tiền, ngươi còn làm hỏng việc của ta, tức chết rồi.
Trần phủ doãn cẩn trọng tiếp nhận vụ án này, trọng trách trên vai đè hắn gần đây ăn không ngon ngủ không yên.
Nam nhân trung niên lắc lắc đầu, chưa tranh cãi, quay sang nói: “Hứa Bình Chí nơi đó có thu hoạch gì mới?”
Trần phủ doãn lắc đầu: “Một tên vũ phu, chỉ biết liên tiếp lải nhải oan uổng, hắn ngay cả bạc thuế là mất như thế nào cũng không biết.”
Thiếu nữ váy vàng thản nhiên nói: “Ta từng xem ‘khí’ của hắn, không nói láo.”
Lý Ngọc Xuân và Trần phủ doãn gật gật đầu, không tiếp tục bàn luận người này.
Thân là nghi phạm, Hứa Bình Chí đứng mũi chịu sào tiếp nhận điều tra, tra hỏi, kết giao người với người cùng tình trạng tài chính các thứ, đều bị sờ hết một lần, lại phối hợp thuật vọng khí (thuật quan sát khí) của Ti Thiên Giám, trước mắt đã bài trừ hiềm nghi.
Đương nhiên, bạc thuế mất đi, Hứa Bình Chí không làm tròn trách nhiệm, tội chết khó thoát khỏi.
Nam nhân trung niên và Trần phủ doãn sắc mặt nghiêm túc, tâm tình nặng nề.
Chỉ có thiếu nữ váy vàng áp lực nhẹ nhất, không tim không phổi mút kẹo.
Lúc này, tiếng bước chân truyền đến, một vị nha dịch vội vàng tiến vào, tay phải cầm một cây ống trúc tinh xảo, tay trái mang theo một cái túi giấy dầu, bên trong là bánh bao thịt heo nóng hôi hổi.
Nha dịch mang ống trúc đưa qua trước.
Thiếu nữ váy vàng chưa tiếp nhận, đôi mắt sáng như chứa các ngôi sao, liếc bánh bao thịt heo.
Nha dịch biết điều thay đổi trình tự, thiếu nữ váy vàng vui rạo rực bắt đầu ăn bánh bao thịt heo, lúc này mới tiếp nhận ống trúc, rút ra một tờ giấy, mở ra đọc:
“Người của ta nói, hai mươi dặm ven đường, chưa ở trong sông quan sát kiểm tra được yêu khí, bên bờ cũng không có dấu vết.”
“Bốp!”
Không khí áp lực rốt cuộc sôi trào, Trần phủ doãn giận dữ đập bàn, tức giận sắc mặt xanh mét: “Mười lăm vạn lượng bạc, có thể mang đi đâu? Nó dù sao cũng phải lên bờ, dù sao cũng phải lên bờ. Giờ cũng ba ngày rồi, ngay cả tung tích của đối phương cũng không tìm được.”
“Đáng giận, yêu vật phương nào dám trộm bạc thuế Đại Phụng ta, bản quan nhất định khiến nó hình thần câu diệt (linh hồn thể xác đều hủy diệt)!”
Bạc thuế không tìm về được, hắn gánh tiếng xấu, Hoàng Thượng cũng sẽ không quản hắn ủy khuất hay không, mông ngồi vị trí này, thì phải gánh tiếng xấu.
Quan trường chính là như thế, vất vả trèo lên, ngã xuống lại rất dễ dàng.
Người trung niên Lý Ngọc Xuân phun ra một hơi, một lần nữa tiếp tục đề tài vừa rồi: “Có thể hay không là phương hướng chúng ta điều tra sai rồi, có thể không phải yêu vật gây ra.”
Trần phủ doãn nhìn về phía hắn, hít sâu một hơi, áp chế cơn giận trong lòng: “Không phải yêu vật, vậy yêu phong từ đâu đến? Bạc xuống sông, sao lại bỗng dưng biến mất, sao có thể nổ tung ra sóng nước cao mấy trượng, mang hai bờ sông đánh rách tả tơi.”
Vấn đề này, không ai có thể trả lời.
Lý Ngọc Xuân nói: “Nguyên nhân yêu vật cướp đi bạc thuế là cái gì?”
Trần phủ doãn hơi trầm ngâm: “Loài yêu quái làm việc cũng không hỏi tâm, muốn làm gì thì làm, truy cứu nguyên nhân, chẳng qua là tự tìm phiền não.”
Thiếu nữ váy vàng lại có ý kiến khác: “Thịt người không phải ngon hơn... Ô, các ngươi chờ, ta ăn xong bánh bao trước.”
Cô ‘Hự hự’ mang hai cái bánh bao thịt heo ăn hết, mặt mình cũng biến thành cái bánh bao nhỏ, cố gắng nuốt xuống, uống một ngụm trà, lúc này mới tiếp tục đề tài vừa rồi, có thể nói thoải mái chuyện thịt người:
“Loài yêu quái làm việc không cố kỵ gì, bạc ở trong mắt chúng nó chưa chắc mê người bằng người sống. Cho dù muốn bạc, ăn cắp hoặc cướp bóc cũng ổn thỏa hơn so với trực tiếp cướp đi bạc thuế.”
Ở kinh đô Đại Phụng, bên đường cướp đi bạc thuế, phiêu lưu quá lớn.
Trần phủ doãn gật đầu: “Nói có lý, không bài trừ là bị người ta sai khiến.”
Lý Ngọc Xuân nheo mắt: “Như vậy ai sẽ sai khiến yêu quái đánh cắp bạc thuế? Lý do là cái gì? Vì sao thế nào cũng phải là một lô bạc thuế này, thế nào cũng phải là mười lăm vạn lượng.”
“Chúng ta có thể nghĩ như vậy, kẻ làm chủ phía sau màn cần một khoản khổng lồ, nhưng lại không thể gây ra động tĩnh quá lớn... Nói chuẩn xác, không thể không kiêng nể gì vơ vét của cải.” Trần phủ doãn hơi động tâm.
Chương 4: Thế giới tiên hiệp vẫn có thể trinh thám
“Vì thế liền nhằm vào bạc thuế?” Thiếu nữ váy vàng mím bờ môi tươi đẹp.
“Con đường vận chuyển bạc thuế là ngẫu nhiên, do Ngự Đao vệ bách hộ Hứa Bình Chí lâm thời quyết định, mà yêu vật lại có thể sớm mai phục dưới sông... Trong đội ngũ vận chuyển, vô cùng có khả năng có nội ứng.” Lý Ngọc Xuân nói xong, nhìn Trần phủ doãn:
“Đi thư viện Vân Lộc, tìm cao nhân nho gia tới hỏi tâm?”
Thiếu nữ váy vàng liếc xéo hắn một cái: “Ngươi là khinh thường Vọng Khí Thuật của Ti Thiên Giám chúng ta sao, ta cũng nói rồi, binh lính vận chuyển bạc thuế ở đây, đều là không biết tình hình chút nào.”
Lối suy nghĩ lại kẹt, ba người trầm mặc một phen.
Không khí lập tức an tĩnh như chết.
Lý Ngọc Xuân cúi đầu nhìn kỹ hồ sơ, Trần phủ doãn thở vắn than dài. Thiếu nữ váy vàng đùa nghịch la bàn phong thuỷ bên hông, nghĩ trước khi mặt trời lặn rời khỏi phủ Kinh Triệu, vào cung tìm trưởng công chúa ăn ké bữa cơm.
Tay nghề đầu bếp hoàng cung, hàng ngũ số một đương thời!
So sánh với bọn họ, thiếu nữ váy vàng tên là Thải Vi càng nhiều là đảm đương thân phận khách khanh, phụ trợ phá án.
Cô không quan không chức, tuy là một trong những người phụ trách vụ án, lại không cần gánh trách nhiệm quá lớn.
Ánh mắt Trần phủ doãn khẽ động, thử nói: “Trước mắt vụ án tiến triển chậm chạp, mà thời gian cấp bách, thật là làm người ta lòng nóng như lửa đốt. Lý đại nhân, không bằng, đi thỉnh giáo Ngụy Công?”
Nam nhân trung niên liếc xéo hắn một cái, hừ lạnh: “Quan văn các ngươi có kinh sát (khảo sát quan lại kinh thành triều đình từ sau triều Minh, lại gọi là nội kế, khác với khảo sát quan bên ngoài là ngoại sát, lại gọi là ngoại kế hoặc nội kế), Đả Canh Nhân chúng ta cũng có. Nói thật đi, đây là kiểm tra Ngụy Công cho ta.”
Trần phủ doãn cười khổ nói: “Án này không phá được, vị trí dưới mông ta chỉ sợ cũng không giữ được. Trên dưới triều dã đều đang nhìn chúng ta.”
Hai người đối diện trong lặng lẽ, không khí ngưng trọng.
...
“Nếu là yêu vật quấy phá, vậy ta liền không có cách nào nữa!” Hứa Thất An sắc mặt trắng bệch, cảm nhận được ác ý thật sâu của ông trời.
Thế giới này là có yêu quái, Yêu tộc từ xưa tồn tại, cùng nhân loại săn bắn lẫn nhau, cắn nuốt lẫn nhau.
Nam Cương, trong Thập Vạn Đại Sơn, có một Vạn Yêu quốc, là nơi tụ cư lớn nhất của Yêu tộc.
Năm trăm năm trước, các nước phương tây ở dưới Phật môn dẫn dắt, hướng Vạn Yêu quốc nam cương tuyên chiến, trước sau đánh chiến tranh sáu mươi năm, cuối cùng dẹp yên yêu quốc.
Trên sách sử mang trận chiến dịch này đặt tên là ‘Giáp Tử Đãng Yêu’.
Từ đó về sau, khí vận Yêu tộc bị hao tổn, dần dần suy thoái. Mà Phật môn từ đó về sau một bước lên trời, phật đạo hưng thịnh.
Dùng tri thức đời sau của Hứa Thất An để lý giải, ở trong trận tranh đoạt chiến chuỗi thức ăn này nhân loại đạt được thắng lợi.
Nếu bạc thuế là yêu vật làm, như vậy, hắn chỉ có tìm bạc về mới có thể bảo vệ bản thân, bảo toàn Hứa gia.
Làm một gã rank bạc ghẻ Luyện Tinh đỉnh phong, Hứa Thất An cảm thấy mình không có cách nào lật kèo.
Vào mùa thu, thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo, Hứa Thất An toát mồ hôi lạnh khắp người.
Hắn sợ rồi!
Dung hợp ký ức chủ nhân ban đầu của thân thể, biết mình căn bản không có khả năng vượt ngục, càng biết xã hội hoàng quyền cao cao tại thượng này, nhân quyền quá mỏng yếu.
Nằm quyền sanh sát trong tay, tất cả ở trong một ý niệm của người khác.
Trước kia cũng từng ảo tưởng xuyên về cổ đại làm thơ làm màu, cảm thấy rất sướng, hiện thực đã hung hăng tát hắn một cái.
Xuyên việt còn phải chịu xã hội vùi dập.
“Không, đây chỉ là đoán, đây chỉ là nha môn phủ Kinh Triệu đoán, ta không thể bị suy đoán của bọn họ ảnh hưởng, ta tự làm, tự đi phân tích... Còn có thể cứu giúp, còn có thể cứu giúp...”
Dụ.c vọng cầu sinh mãnh liệt khiến hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, logic một lần nữa trở nên nghiêm cẩn, rõ ràng.
“Yêu vật vì sao phải đánh cắp bạc thuế, thịt người không thơm sao... Cho dù thiếu bạc cũng không cần thiết nhằm vào bạc thuế... Nghe trên sách nói yêu nữ Yêu tộc ai cũng quyến rũ, dáng người hấp dẫn... Không biết có Miêu nương Cẩu nương hay không...”
“Bốp!” Hứa Thất An cho bản thân một cái tát, “Một lần nữa suy luận!”
Suy luận quan trọng nhất là làm phép trừ, mang manh mối bày ra từng cái một, tiến hành lọc.
Nếu không sẽ là búi sợi, chỉ có thể càng nghĩ càng loạn.
Hai manh mối rõ ràng nhất của vụ án bạc thuế:
Một: cơn gió kỳ quái!
Hai: Vụ nổ sau khi bạc thuế rơi xuống sông!
Trừ người luyện võ, các hệ thống tu luyện lớn đều có được năng lực tạo ra cơn gió khác lạ, bởi vậy, ‘manh mối một’ chỉ có thể làm bằng chứng có ‘người tu hành’ tham dự, không thể đưa ra mục tiêu chi tiết hơn nữa.
Nhị thúc xuất thân người luyện võ hiềm nghi liền giảm bớt, tuy nói không bài trừ hắn hợp mưu với người ta.
Vụ nổ của manh mối hai là một điểm đáng ngờ không hợp lý, người tu hành đẳng cấp cao chiến đấu, dẫn tới vụ nổ rất bình thường. Nhưng trong vụ án bạc thuế mất tích này, không tồn tại vũ lực đánh nhau chết sống, bởi vậy, vụ nổ xuất hiện không hợp lý.
“Trừ phi là không thể không nổ!” Hứa Thất An lẩm bẩm.
“Trong các hệ thống tu luyện lớn, có nghề nào là cần dựa vào vụ nổ để đạt thành mục đích?”
Hứa Thất An suy nghĩ một lát, chưa ra được đầu mối, sau đó kinh ngạc phát hiện mình cùng phủ Kinh Triệu phạm vào sai lầm giống nhau.
Lối suy nghĩ của phủ Kinh Triệu ngay từ đầu đã xảy ra vấn đề, căn cứ manh mối rõ ràng nhất trong vụ án, phán đoán hung thủ là yêu vật, sau đó liền ở trên con đường này chạy như điên, một đi không trở lại.
Cái này không sai, vấn đề xảy ra ở, phán đoán này quá mức qua loa.
Hứa Thất An tuy đã dung hợp ký ức, nhưng vẫn đang lấy tư duy người hiện đại làm chủ đạo, lấy kinh nghiệm kiếp trước làm chủ, hắn càng thích ở trên hồ sơ kéo tơ lột kén, đi nhấm nuốt các chi tiết không dễ phát hiện đó, sau đó lại kết luận.
“Con đường này ta tạm thời không nghĩ ra, vậy đổi lối suy nghĩ, từ nơi khác đột phá. Ta trước bài trừ là yêu vật làm loạn, giả thiết đây là một sự kiện tỉ mỉ mưu tính, con người làm ra.”
“Như vậy, hắn tất nhiên sẽ ở để lại sơ hở trong vụ án.”
“Nguyên tắc trao đổi vật chất Locard (Trong khoa học pháp y, nguyên tắc của Locard cho rằng thủ phạm của một tội phạm sẽ mang lại một cái gì đó vào hiện trường vụ án và để lại một cái gì đó với từ nó, và cả hai có thể được sử dụng như bằng chứng pháp y) nói cho chúng ta biết, phàm là thực thi phạm tội, thì nhất định sẽ ở hiện trường lưu lại dấu vết trực tiếp hoặc gián tiếp...
Dấu vết muôn hình muôn vẻ có thể chia làm hai loại lớn, cụ thể nhớ không quá rõ, hẳn là dấu tay dấu chân, vân tay, dấu vết xe ngựa, dấu vết công cụ khí giới vân vân.”
“Sơ hở không ở trong hai manh mối bắt mắt nhất này, mà ở trên các dấu vết muôn hình muôn vẻ này...”
Chương 5: Tới lúc biểu diễn kỹ thuật đích thực rồi (1)
Căn cứ hồ sơ miêu tả, Hứa Thất An ở trong đầu lập lại quá trình Nhị thúc vận chuyển bạc thuế.
Adrenalin điên cuồng tiết ra, tế bào não sinh động cao độ. Nếu pheromone có thể màu sắc tự vệ, chúng nó tựa như cá chép trong ao, điên cuồng tranh ăn, mặt nước sôi trào.
Dựng lại từng lần một, cân nhắc từng lần một, các loại tin tức cùng manh mối trên hồ sơ hội tụ, đại não hắn tựa như CPU vận hành tốc độ cao.
Theo các loại tin tức ghép lại, vụ án càng ngày càng rõ ràng.
Không biết từ khi nào, Hứa Thất An cảm giác mình tiến vào trạng thái nào đó, linh hồn hắn nhẹ nhàng bay lên, đột phá thân xác người phàm, đột phá nhà cửa, tới trên không kinh đô.
Thời gian như trôi ngược lại, phía đông tờ mờ sáng, mặt trời sắp mọc lên, Hứa Bình Chí dẫn một đám giáp sĩ mặc áo giáp, cầm binh khí, hộ tống bạc thuế tới bộ Hộ.
Lúc này, là giờ Mão hai khắc... Đi tới phố Quảng Nam, bỗng nhiên một trận gió quái lạ nổi lên, ngựa kinh hãi, lao xuống sông.
Ầm!
Mặt sông nổ tung, sóng đục ngầu bay tứ tung.
Một tiếng nổ này, giống như cũng vang ở trong lòng Hứa Thất An, hắn như phản xạ có điều kiện đạp chân, tỉnh táo lại.
Trong ánh mắt lộ ra mỏi mệt, mặt lại đầy sự phấn chấn cùng mừng rỡ như điên.
“Ta biết rồi, ta biết rồi, ha ha ha, ta giải được câu đố rồi!!”
Hứa Thất An cười điên cuồng, dùng sức đập vào hàng rào: “Người đâu người đâu, người đâu mau tới.”
Ngục tốt phụ trách canh gác bị kinh động, mang theo một cái gậy, quát: “Ồn ào, ngại sống lâu phải không.”
Dùng sức gõ hàng rào hù dọa Hứa Thất An.
Hứa Thất An lui một bước, buông ra cái tay cầm hàng rào, miễn cho bị đập gãy đầu ngón tay, hắn trầm giọng nói: “Ta muốn gặp phủ doãn.”
“Một tên tù nhân, gặp phủ doãn... Cũng không đái một bãi soi lại mình đi.” Ngục tốt tức quá mà cười, mang gậy thò vào hàng rào, đi chọc Hứa Thất An.
Hứa Thất An lại lui tiếp né tránh.
“Ngươi còn dám tránh?” Ngục tốt sờ chìa khóa trên lưng, cười dữ tợn nói: “Lão tử hôm nay đánh gãy chân của ngươi.”
“Ta có manh mối quan trọng vụ án bạc thuế bị cướp, ta muốn gặp phủ doãn, chậm trễ vụ án, ngươi chịu trách nhiệm.” Hứa Thất An nhìn chằm chằm vào hắn.
Sắc mặt ngục tốt cứng đờ.
...
Sảnh trong, thiếu nữ ăn xong bánh bao tiếp tục gặm kẹo, khi thì từ trong cái túi nhỏ da hươu lấy ra mấy viên mứt hoa quả, ăn kèm.
Một bên tình cảnh bi thảm, một bên không tim không phổi.
“Bệ hạ giao trách nhiệm chúng ta phá án trong năm ngày, đây là vì thời gian kéo dài quá lâu, bạc thuế rất có thể không tìm về được nữa.” Trần phủ doãn ở trong sảnh đi qua đi lại, hắn ngồi không yên được nữa:
“Nhưng thời gian gấp gáp như thế, chúng ta bó tay chẳng có cách nào.” Phá án là cần thời gian.
Phủ doãn đại nhân vỗ tay ‘Bốp’, trầm giọng nói: “Ta tự mình đi cầu Ngụy Công, mang hồ sơ cho ta.”
Lý Ngọc Xuân do dự một phen: “Ta đi cùng với ngươi.”
Thiếu nữ váy vàng liếc hắn, thản nhiên nói: “Vậy còn được, có vị đại quốc thủ này của Đại Phụng chúng ta ra trận, hai ngươi liền không cần bị bệ hạ hỏi trách.”
“Nhưng, mất điểm ở trong lòng Ngụy Công, so với bị bệ hạ trách mắng nghiêm trọng hơn nhiều.” Nàng cười lên, lộ ra hai cái răng khểnh trắng lấp lánh.
Nam nhân trung niên sa sầm mặt.
Một nha sai mặc áo của nha môn cúi đầu, bước nhanh tiến vào, khom người nói: “Phủ doãn đại nhân, ngục tốt bẩm báo, Hứa Thất An cháu Hứa Bình Chí, vừa mới nói có manh mối quan trọng liên quan vụ án bạc thuế bị cướp, muốn gặp mặt đại nhân.”
Ánh mắt ba người đồng thời ngưng trọng.
Hứa Thất An... Nếu nhớ không lầm, đây chỉ là nhân vật ngoài rìa không quan hệ với vụ án, sau khi trải qua lúc ban đầu thẩm vấn, tra tấn, liền bị nhận định là hạng người không liên quan gì tới vụ án.
Trần phủ doãn trầm ngâm một phen, nói: “Đưa người đến đây.”
Chỉ một lát, Hứa Thất An mặc quần áo tù, trên người có từng vết máu khô bị nha dịch dẫn tới, trong lúc bước đi, còng tay xiềng chân vang lên leng keng.
Vừa bước vào sảnh trong, liền cảm giác ba ánh mắt sắc bén ném về phía mình.
Mặc áo bào đỏ tươi hẳn là phủ doãn, thêu mây và chim nhạn, ừm, là quan to tứ phẩm... Ông chú ở ngực thêu chiêng bạc, á, tổ chức Đả Canh Nhân... Móa, cô nương này giá trị nhan sắc rất tốt, quá xinh đẹp rồi nhỉ... Lấy chồng chưa?
Lại liếc qua bộ ng.ực, Hứa Thất An bình tĩnh lại rất nhiều.
Nhanh chóng cúi đầu, biểu hiện ra tư thái rất khiêm tốn.
Trần phủ doãn ngồi trên ghế to, mặt không có biểu cảm gì, giọng thẩm vấn phạm nhân rất uy nghiêm:
“Hứa Thất An, ba ngày trước lúc vào tù, ngươi cũng chưa nói mình có manh mối quan trọng. Ngươi có biết hậu quả giấu diếm không báo hay không.”
Lão bánh quẩy quan trường, cho dù trong lòng sốt ruột muốn chết, mở miệng tuyệt không hỏi manh mối, mà là tạo áp lực tâm lý.
Có thể đến nơi đây, nói rõ kế hoạch đã thành công một nửa, Hứa Thất An coi như bình tĩnh: “Đại nhân, ngay tại vừa rồi, Nhị lang Hứa gia tới tìm ta, ta hỏi hắn lấy hồ sơ.”
Đầu tiên phải thành thực.
Ba người ở đây đều biết Hứa Tân Niên, cũng không phải hắn nổi tiếng bao nhiêu, mà thân là trưởng tử của Hứa Bình Chí, ba vị chủ sự tự nhiên sẽ có điều tra.
“Cái đó và manh mối ngươi nói, có liên hệ gì?” Trần phủ doãn hỏi.
“Thảo dân bắt đầu từ trong hồ sơ suy luận ra chân tướng vụ án...”
“Đợi một chút, “ Trần phủ doãn ngắt lời hắn, thân thể hơi nghiêng về phía trước: “Từ trong hồ sơ?”
Điều này khác với hắn nghĩ.
“Ta đã phá án.” Hứa Thất An gật gật đầu, tỏ vẻ chính là như thế.
Trần phủ doãn áp chế suy nghĩ gọi người mang tiểu tử này đuổi về đại lao, sắc mặt nghiêm túc: “Ngươi nói xem, nhưng bản quan nhắc nhở ngươi, nếu ăn nói bừa bãi, hai trăm roi có thể đánh ngươi xương thịt chia lìa.”
“Vụ án bạc thuế bị cướp, thật ra không phải yêu vật gây ra, mà là con người làm.”
Một câu, chấn động cả ba người.
Trần phủ doãn vỗ mạnh bàn, phẫn nộ quát: “Nói hươu nói vượn, người đâu, kéo xuống, phạt hai trăm trượng.”
Yêu vật cướp đi bạc thuế, hầu như là chuyện đã đóng đinh định luận, là nhận thức chung của ba vị chủ sự.
Nếu lúc trước chờ mong Hứa Thất An có thể cho ra manh mối có giá trị, bây giờ là hoàn toàn thất vọng.
Đơn giản là mao đầu tiểu tử chó cùng rứt giậu ăn nói ngông cuồng.
Mắt nam nhân trung niên hơi sáng lên, vẫy lui nha dịch xông vào, “Trần đại nhân an tâm một chút chớ nóng.”
Ánh mắt hắn xoay đi, nhìn chằm chằm Hứa Thất An, sáng quắc, mang theo đánh giá cùng chờ mong: “Ngươi nói xem.”
Vị Trần phủ doãn này tính tình có chút nóng nảy... Hứa Thất An biết tới lúc mình biểu hiện rồi, “Căn cứ khẩu cung thủ vệ cửa thành, Nhị thúc ta là ở giờ Mão hai khắc vào thành, giờ Thìn một khắc, đội ngũ vận chuyển bạc thuế đến phố Quảng Nam, lúc này, cơn gió quái lạ chợt nổi lên, ngựa kinh hãi lao xuống sông.”
Hắn cố gắng để giọng điệu không kiêu không nịnh, thể hiện mình trấn định hơn, do đó tăng thêm sức thuyết phục.