• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên không về thế giới tiên hiệp (1 Viewer)

  • Chương 46-50

Chương 46: Thư phòng bàn công việc

“Chúng ta chẳng những làm hỏng việc tốt của hắn, còn đả thương con trai trưởng của hắn, món nợ này, chỉ cần là người có khói lửa, thì tuyệt đối không có đạo lý nào nhẫn nhịn. Huống hồ, Hứa phủ ở trong mắt Chu thị lang, so với con kiến có gì khác nhau đâu? Hắn càng không có đạo lý buông tha chúng ta.”

Hứa Bình Chí không phục: “Không ổn, chúng ta đấu không lại Chu thị lang. Ninh Yến cháu kết bạn áo trắng của Ti Thiên Giám, Tân Niên là đệ tử thư viện Vân Lộc, dựa vào hai tầng quan hệ này, chỉ cần chúng ta an phận thủ thường, thì không ai dám trêu chọc.”

Thật là như vậy sao?

Hứa Thất An nhắc nhở: “Nhị thúc có thể không biết, áo trắng của Ti Thiên Giám không nhúng tay chính sự triều đình.”

Hứa Từ Cựu tiếp theo nói: “Lúc vụ án bạc thuế, con lúc đó chẳng phải đệ tử thư viện Vân Lộc? Hôm nay đại ca có thể trở về, là vì Chu Lập không chiếm lý, thủ đoạn quá cấp thấp, nhưng nếu là Chu thị lang ra tay, lại đến một lần vụ án bạc thuế, hợp lý hợp pháp để Hứa gia bị soát nhà chém đầu, Ti Thiên Giám cùng thư viện Vân Lộc không lẽ còn có thể cướp ngục vì chúng ta? Đối kháng luật pháp Đại Phụng vì chúng ta?”

Cảm giác uy nghiêm người đứng đầu gia đình bị công kích, Hứa Bình Chí chau mày, “Nhưng, chúng ta phải làm như thế nào, đối phó Hộ bộ thị lang, đường đường chính tứ phẩm...”

Ta cũng không biết, ta chỉ là kẻ xuyên việt thuần phác... Hứa Thất An mang ánh mắt ném về phía tiểu lão đệ tuấn mỹ:

“Nhị lang cảm thấy thế nào?”

Hứa Tân Niên im lặng, qua thật lâu, khi Hứa Bình Chí cũng sắp không kiên nhẫn, hắn mới chậm rãi nói: “Đệ vừa rồi vẫn luôn đang nghĩ một sự kiện.”

“Bạc thuế bị cướp, hoàng thượng nổi trận lôi đình, hiển nhiên là rất coi trọng đối với bạc. Theo lý sẽ nghiêm trị phạm nhân.”

“Hai thằng nhãi kia không phải sợ tội tự sát rồi sao.” Hứa Bình Chí nói.

Nhìn lão cha, Hứa Tân Niên không quan tâm, tiếp tục nói: “Đệ có thể nghĩ đến là hai loại khả năng, một: sau lưng Hộ bộ thị lang còn có chỗ dựa. Hai: hoàng thượng có điều băn khoăn, ví dụ như cần duy trì sự cân bằng vi diệu nào đó.”

“Đại ca từng nói, Hộ bộ Cấp Sự Trung buộc tội Chu thị lang tham ô lương thực tiền bạc quốc khố. Hắn vì sao chưa buộc tội một vị thị lang khác, chưa buộc tội Hộ bộ thượng thư?”

Hứa Thất An giật mình: “Đối thủ của Chu thị lang đang đối phó hắn?”

Hứa Tân Niên gật đầu: “Lão sư từng nói, từ cổ đến nay, trung tâm của thuật đế vương vĩnh viễn là cân bằng. Hoàng thượng chưa động vào Chu thị lang, nói lên việc này rất có khả năng đề cập đến tranh đấu bè phái.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Hứa Nhị thúc theo bản năng hỏi.

Hứa Thất An gật đầu, suy nghĩ rồi nói: “Đế vương tâm thuật đặt ở bình thường có lẽ hữu dụng, nhưng trước mắt kinh sát sắp tới, chỉ cần có thể bắt thóp Chu thị lang, liền có khả năng thật lớn xử lý hắn. Kinh sát là chế độ tổ tiên lập ra, cho dù là hoàng thượng cũng không thể khư khư cố chấp. Đồ Long thuật của Nho gia, trung tâm chính là hai chữ “lễ chế”. Cho nên đối thủ của Chu thị lang sẽ không dừng lại ở đây.”

Hứa Tân Niên cả kinh, không ngờ trong miệng đường ca thô lỗ thế mà sẽ bật ra ba chữ “Đồ Long thuật”, đây còn là đường ca khoái thủ kia?

... Ta chỉ là xem nhiều phim cổ trang! Hứa Thất An thầm nhủ.

Đương nhiên, cũng có bộ phận nguyên nhân là học lịch sử tương đối nhiều.

Sách sử là tinh túy văn hóa của nhân loại, nghiên cứu lịch sử, ngươi sẽ từ trong đó học tập được rất nhiều thứ.

Sách sử cũng là vô dụng nhất, bởi vì giáo huấn duy nhất nhân loại từ trong lịch sử nhận được, chính là nhân loại không thể từ trong lịch sử đạt được bất cứ sự giáo huấn nào.

Hứa Thất An thích đọc sử vốn cười khẩy đối với câu này, về sau phát hiện có đạo lý nhất định.

Nguyên nhân là, lúc hắn đọc sách, cha mẹ giáo viên luôn tận tình khuyên bảo: Các con phải cố gắng đọc sách, liều mạng đọc sách, bằng không tương lai các con sẽ hối hận.

Không có ai để trong lòng.

Thẳng đến lúc trải qua suy sụp, bị xã hội vùi dập, mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Em họ Hứa Thất An là người không thích đọc sách, xuống biển kinh thương thất bại, hắn có lần thốt ra: Em phải cố gắng đọc sách, bằng không tương lai sẽ hối hận.

Nói xong hắn bỗng nhiên ngây người.

Hứa Tân Niên nâng cằm lên, dùng giọng kiểm tra: “Vậy đại ca cảm thấy nên làm như thế nào.”

Ngươi thật đúng là không biết chịu thua... Nếu làm nữ chính, tính cách kiêu ngạo đỏng đảnh này sẽ không được lòng đâu... Ta càng thích những bà chị tính kiểm soát ngực 36D làm nũng hơn... Trong lòng Hứa Thất An phỉ nhổ một câu, vẻ mặt tự nhiên nói:

“Chu thị lang vì sao phải chế tạo vụ án bạc thuế? Khẳng định không phải tham ô, bởi vì tham ô lúc nào cũng được, cần gì nhằm vào kinh sát nơi đầu sóng ngọn gió?”

“Trừ phi hắn cần gấp một số bạc, cần số tiền này để bổ khuyết lỗ thủng, mà nguyên nhân bổ khuyết lỗ thủng, chính là vì ứng phó kinh sát.” Hứa Thất An phát huy đầy đủ năng lực suy luận logic của hắn.

“Cho nên?” Khóe miệng Hứa Tân Niên cong lên.

Cho nên chúng ta phải tìm ra nguyên nhân thật sự Chu thị lang tham ô bạc thuế, chúng ta cần phá án, phải khiến Chu thị lang không thể che giấu, nhận tội đền tội... Hứa Thất An đang muốn nói như vậy, đột nhiên thấy ánh mắt tựa cười mà không cười của Hứa Nhị lang, liền cũng chưa nói ra miệng.

“Ta hiểu rồi!” Hứa Nhị thúc vỗ đùi, hưng phấn nước miếng bay tứ tung: “Cho nên chúng ta cần vạch trần chuyện này, để cho họ Chu không thể che giấu.”

Hắn hưng phấn hỏng mất, cảm thấy sọ não mình rốt cuộc có một lần tỏa sáng.

Ta cũng không ngốc... Hứa Nhị thúc đắc ý nghĩ.

Hứa Tân Niên “A” một tiếng: “Phụ thân là cảm thấy, lấy thân phận Ngự Đao vệ bách hộ của ngài, có thể công khai điều tra Hộ bộ thị lang, có thể tiếp xúc hồ sơ Hộ bộ?”

Sắc mặt Hứa Bình Chí lập tức cứng ngắc.

Hứa đại lang “A” một tiếng: “Đương nhiên không có khả năng.”

Đa tạ Nhị thúc đóng góp.

Chưa thể ở trên trí lực áp chế đường ca Hứa Tân Niên có chút bất mãn, truy hỏi: “Vậy đại ca cảm thấy nên làm thế nào?”

Đầu ngón tay Hứa Thất An khẽ gõ mặt bàn, “Xua hổ nuốt sói, chủ lực đối phó Chu thị lang không phải chúng ta, chúng ta nên là một cọng cỏ cuối cùng đè chết lạc đà.”

Về phần làm như thế nào, hắn còn chưa nghĩ ra.

Coi như không tệ... Hứa Tân Niên tán dương gật đầu, tiếp lời: “Lui một bước nữa, chúng ta không cần đi đối phó Chu thị lang, đường đường tứ phẩm quan to, tâm cơ thủ đoạn đều có, không phải chúng ta bây giờ có thể đối phó, nhưng là người thì có điểm yếu.”

Mắt Hứa Thất An sáng lên, hưng phấn vỗ tay: “Chu Lập!”

“Đúng, so sánh với Chu thị lang, Chu Lập tên ăn chơi kia càng dễ đối phó, tội danh tố cáo không đủ, vậy chúng ta liền chế tạo tội danh. Đưa đao cho đối thủ của Chu Hiển Bình, để bọn họ giúp chúng ta chém giết Chu Hiển Bình.” Trong đôi mắt sáng như sao của Hứa Tân Niên hiện lên nét âm hiểm:

“Kinh sát sắp tới, nếu công tử của Chu thị lang làm ra chuyện gì người người oán trách, làm cha, Chu Hiển Bình khó thoát trách nhiệm. Hoàng đế nguyện ý bảo vệ một lần, chưa chắc nguyện ý bảo vệ lần thứ hai.”
Chương 47: Quỷ gây sự (1)

Nói tới đây, Hứa Tân Niên nhíu mày nói: “Điểm cắt vào này tuy không tệ, chỉ là người ta cũng không phải kẻ ngốc, thủ đoạn vu oan giá họa chưa chắc hữu dụng.”

Hứa Nhị thúc nghe con trai cùng cháu, ngươi một lời ta một câu, bỗng nhiên phát hiện bản thân hắn người đứng đầu một nhà đã bị chèn ép đến ngoài rìa buổi nói chuyện bí mật này, hoàn toàn không xen mồm vào được.

Nhưng theo con trai phân tích từng tầng, suy nghĩ của Hứa Nhị thúc càng lúc càng rõ, càng nghĩ càng cảm thấy có thể, nhịn không được hưng phấn đập bàn:

“Con ta Từ Cựu có phong thái thủ phụ.”

Chẳng lẽ cháu của thúc thì không có phong thái thủ phụ? Hứa Thất An liếc xéo Nhị thúc, nhân cơ hội diss Hứa Nhị lang:

“Nhị lang à, cho nên nói thư sinh nói suông hỏng việc nước, đệ cũng khó thoát khỏi đường lối cũ.”

Khóe miệng Hứa Nhị lang giật giật, phản phúng: “Xin đại ca chỉ giáo.”

Hứa Thất An không hoảng hốt chút nào, “Ta không thể đưa ra biện pháp thành công luôn, nhưng ta có thể cung cấp một lối suy nghĩ.”

Hứa Nhị thúc cuống lên nói: “Nói mau.”

“Biết lưu trình phá án là cái gì không?” Hứa Thất An từ đề tài sở trường của mình nhập môn:

“Quan sát hiện trường, thu thập manh mối, sau đó lớn mật giả thiết, cẩn thận chứng thực. Từng chút một giải câu đố, thu hoạch chân tướng vụ án.”

Ánh nến lay động chiếu sang khuôn mặt ngây dại của Hứa Nhị thúc.

Hứa Nhị lang nhíu mày trầm ngâm.

Hứa Thất An chậm rãi nói: “Chúng ta cần tự hỏi không phải tính kế Chu Lập như thế nào, mà là đi quan sát Chu Lập, thu thập tin tức, sau đó tập hợp lại, lớn mật chế định kế hoạch, lại thật cẩn thận cân nhắc quá trình, để phán đoán tính khả thi của kế hoạch.”

Một phen nói chuyện trật tự rõ ràng, suy nghĩ nghiêm cẩn, khiến Hứa Nhị lang không còn lời nào để chống đỡ, cũng ở trong lòng tán đồng cách nghĩ của đại ca là chính xác.

Thì ra Ninh Yến cũng là đứa nhỏ túc trí đa mưu làm việc đáng tin... Hứa Bình Chí rất vui vẻ, hắn trước kia còn lo lắng tính cách cháu quá bướng, chỉ biết lý lẽ, tương lai sẽ chịu thiệt.

Thấy hai người đều chưa phản bác, Hứa Thất An tiếp tục nói: “Từ Cựu, đệ có công danh cử nhân, có thể tiếp xúc đến học sinh sĩ lâm, tìm hiểu một ít tin tức quan trường. Đệ đi sưu tập tình báo Chu Lập, toàn diện mọi mặt, đừng bỏ sót.”

“Nhị thúc, Chu phủ ở nội thành, Ngự Đao vệ ngày thường phụ trách tuần đêm trong ngoài thành, thúc phụ trách giám thị động tĩnh Chu phủ, không cần bản thân thúc đến làm, tìm tâm phúc đáng giá tín nhiệm đi theo dõi.”

“Chu Lập trong một ngày đi nơi nào, làm chuyện gì, tiếp xúc người nào, ta đều phải biết.”

Hai cha con gật gật đầu, bỗng nghĩ tới cái gì, nhìn chằm chằm Hứa Thất An: “Vậy còn cháu (huynh)?”

Hứa Thất An cười thần bí: “Ta phải mưu một cái đường lui cho Hứa phủ. Từ Cựu, tối nay chúng ta lại thương lượng chi tiết, thuận tiện muốn hỏi thăm đệ một việc. Đêm nay, ta ngủ lại trong phòng đệ.”

...

Tí tách, tí tách...

Tiếng nước rò vang ở trong phòng yên tĩnh.

“Đại ca, ngủ chưa?”

“Chưa.”

“Ồ.”

...

“Đại ca, đã ngủ chưa.”

“Chưa.”

“Ồ.”

...

“Đại ca, tì vào đệ rồi...”

Hứa Thất An cả kinh, lại nghe Hứa Tân Niên nói: “Thu lại giò của huynh.”

“Ồ ồ...”

Lại là một lúc im lặng, nghe tiếng hít thở của nhau, Hứa Thất An hỏi: “Đệ có phải ngủ không được hay không.”

Hứa Tân Niên “Ừm” một tiếng: “Không quá thích ứng.”

Ta cũng vậy... Hứa Thất An cảm khái nói: “Chúng ta bao lâu chưa ngủ cùng giường rồi.”

Hứa Tân Niên nghĩ nghĩ, trả lời: “Sau mười tuổi, từ sau khi huynh hàng năm tập võ tiêu phí một trăm lượng, quan hệ kém đi với mẹ đệ, chúng ta cũng theo đó xa cách.”

Ta còn tưởng ngươi sẽ kiêu ngạo làm một câu: chúng ta chưa bao giờ ngủ cùng giường... Bây giờ chúng ta còn có thể ngủ cùng nhau, Linh Nguyệt muội tử thì vĩnh viễn không thể nữa... Trong đầu hiện lên ký ức khi còn bé chủ nhân ban đầu thân thể, Hứa Thất An cảm thán nói:

“Thật ra không trách thẩm thẩm, công việc Ngự Đao vệ không kiếm được nước béo gì, Nhị thúc hao hết tâm lực cộng thêm bổng lộc, một năm cũng mới hơn hai trăm lượng bạc. Một nửa đều đút cho ta. Một nửa khác mới là mọi người chi tiêu, trong lòng thẩm thẩm có oán khí là khó tránh khỏi.”

Hứa Tân Niên chuyển hướng đề tài: “Nguy cơ lần này nếu không vượt qua được, Hứa gia có thể thật sự xong rồi.”

Chu thị lang nếu không ngã, kinh sát qua đi, chính là lúc tai nạn giáng xuống Hứa phủ.

“Ta sẽ an bài tốt đường lui, cùng lắm thì sau kinh sát, cả nhà chúng ta rời khỏi kinh thành, ta cùng Nhị thúc thân thủ tốt, đến chỗ nào cũng không lo không có đường sống.” Hứa Thất An tiếc hận nói:

“Chỉ là Nhị lang đệ vất vả học hành mười năm, mới thi đỗ cử nhân.”

Hứa Tân Niên “a” một tiếng, “Công danh lợi lộc nhất thời, đệ là người đọc sách, đọc là sách thánh hiền, tu là đạo thánh hiền. Nào sẽ để ý công danh nho nhỏ.”

Hứa Thất An bày tỏ cực kỳ đồng ý nói: “Trời không sinh Hứa Tân Niên ta, Đại Phụng vạn cổ như đêm dài.”

Thuyền nhỏ hữu nghị bị lật rồi, Hứa Tân Niên hít thở dồn dập một chút, bỗng nhiên cuộn người, cuốn đi đệm chăn, không nói một tiếng giả bộ ngủ.

“Này, Từ Cựu, mang chăn chia ta một ít, mùa đông khắc nghiệt, cho dù đại ca là Luyện Tinh cảnh, cũng rất khó chịu.”

Hứa Từ Cựu cuộn người, quấn chặt đệm chăn, không quan tâm hắn.

...

Khuê phòng Hứa Linh Nguyệt, than lửa đêm qua hừng hực đã tắt, trong phòng tràn ngập CO2 khiến không khí tỏ ra ngột ngạt.

Cửa sổ mở ra một khe hở, vận chuyển không khí tươi mát cho khuê phòng.

Trên khuôn mặt tuyệt đẹp như sứ trắng của Hứa Linh Nguyệt, lông mi như bàn chải nho nhỏ run rẩy, mở mắt tỉnh lại, nhìn màn đầu giường ngây người một lát, vài giây sau, đôi mắt mờ mịt khôi phục thần thái, chống đỡ thân thể ngồi dậy.

Nàng duỗi cái lưng mỏi, chăn bông thật dày trượt xuống, áo trong mỏng màu trắng bao lấy thân thể mềm mại của thiếu nữ, bộ ngnực căng lên.

Cái cổ trắng nõn có đường cong duyên dáng, mái tóc xoã tung phụ trợ dung nhan tinh xảo xinh đẹp.

Bàn tay búp măng của Hứa Linh Nguyệt che lại cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, ngáp một cái.

Nha hoàn ngủ ở trên giường nhỏ đối diện giật mình tỉnh lại, không chút hoang mang mặc quần áo rời giường.

“Trong phòng ngột ngạt, mở cửa sổ ra.” Cô gái day day mi tâm, dặn dò.

Nha hoàn lập tức chạy đi mở cửa sổ.

Hứa Linh Nguyệt xốc lên chăn bông xuống giường, đi đến bên cửa sổ, hít thở không khí lạnh trong sân thổi tới.

Đại tiểu thư xuất thân võ tướng không yếu ớt như vậy, Hứa Bình Chí năm đó lúc dạy Hứa Thất An rèn luyện thân thể, thích kéo Hứa Nhị lang cùng Hứa Linh Nguyệt đi cùng.

Hai huynh muội lúc ấy liền đã đóng xuống trụ cột kiên cố, tố chất thân thể rất tốt.

Chỉ là hơi lớn lên chút, thẩm thẩm liền không cho hai đứa con theo đứa cháu xui xẻo luyện võ. Dù sao lúc ấy Hứa Bình Chí đứng đầu một nhà đã quyết định, cháu đi tập võ, con đi đọc sách.

Người đọc sách tập võ, không làm việc đàng hoàng.

Con gái càng không thể luyện võ, luyện ra một thân cơ bắp khó coi, tương lai lập gia đình như thế nào.
Chương 48: Quỷ gây sự (2)

Hứa Linh Nguyệt đang hưởng thụ không khí tươi mới, bỗng nhiên thấy một bóng người đi ngang qua bên cửa sổ, mặc quần áo bộ khoái nền màu đen, cổ tay áo cùng cổ áo có đường viền màu đỏ.

Hai huynh muội cách cửa sổ yên lặng đối diện mấy giây.

Hứa Thất An cúi đầu liếc bộ n.gực phát triển khả quan của muội muội.

Hứa Linh Nguyệt hét lên một tiếng, rầm... Đóng lại cửa sổ.

“Muội muội trưởng thành rồi!” Hứa Thất An vui mừng nghĩ.

Tuy không phải ta một tay nuôi lớn, nhưng tốt xấu là nhìn lớn lên.

Trong khuê phòng, Hứa Linh Nguyệt ngồi ở trên đất, mặt đỏ tai hồng ôm ngực.

Nha hoàn lải nhải: “Tiểu thư, thói quen này của ngài nên sửa lại, rửa mặt chải đầu chỉnh tề lại mở cửa sổ. Xem, bị đại lang thấy rồi chứ, may mắn là huynh đệ nhà mình, nếu để người ngoài nhìn, ngài sống như thế nào.”

“Ngươi còn nói!” Hứa Linh Nguyệt xấu hổ và giận dữ nói.

Ngày xưa, Hứa Tân Niên không đi bên này, nhà chính cha mẹ cũng không ở bên này, cho nên, sáng sớm rời giường chuyện đầu tiên, mở ra cửa sổ, rất an toàn.

Đại ca sao sẽ ở nội viện... Ngồi ở trước gương trang điểm Hứa Linh Nguyệt cả đầu óc hoang mang.

Nha hoàn đứng ở phía sau nàng, trang điểm cho nàng, cuối cùng, ở trong hộp trang sức khều khều, oán giận nói: “Tiểu thư, người cũng không có thoa cùng trâm cài tóc nào đẹp cả.”

Hứa Linh Nguyệt chưa trả lời, thở dài, trong nhà nhiều lần gặp đại nạn, tích tụ bị vét sạch, người một nhà ăn mặc chi phí, bao gồm hạ nhân ở trong, mười bảy mười tám cái mồm, chi tiêu rất lớn.

Lấy đâu ra bạc đặt mua trang sức.

“Trâm cài tóc của Bảo Khí hiên rất đẹp, ta ngày hôm qua đi vào nhìn, cũng không nỡ đi ra. Nếu cắm ở giữa tóc của tiểu thư, nhất định, nhất định... Giao giao huy ứng.”

“Là giao tương huy ánh (làm nền cho nhau).” Trong mắt Hứa Linh Nguyệt hiện lên khát vọng, nhưng nhanh chóng đè ép xuống.

Nha hoàn chỉ biết việc của mình, nói: “Chỉ là quá đắt, mười lượng bạc một cái. Trừ phi có thể giải được đố chữ trong cửa hàng, chủ cửa hàng mới có thể giảm giá chút.”

Hứa Linh Nguyệt không tập trung nghe, đột nhiên hỏi: “Lan Nhi, ngươi cảm thấy đại ca gần đây có phải đã thay đổi rất nhiều hay không.”

Nha hoàn tên Lan Nhi ngẩn người, trên mặt nhất thời nở rộ nụ cười:

“Đại lang so với trước kia ôn hòa hơn, thú vị hơn, cũng có bản lãnh hơn rồi. Trước kia hắn luôn cau mày, đối với tiểu thư, Nhị lang đều không tốt gì cả, cũng chỉ có khi nói chuyện với lão gia, mới có thể lộ ra nụ cười.”

Hứa Linh Nguyệt tựa như rất hài lòng nha hoàn trả lời, khuôn mặt xinh đẹp nở rộ nụ cười, “Đó cũng không phải lỗi của hắn, là mẹ luôn không vừa mắt hắn.”

Hứa Linh Nguyệt rất thích loại cảm giác cảm tình huynh muội tăng nhiệt độ này, làm người ta như tắm gió xuân, tâm tình sung sướng.

Trước kia đại ca không để ý tới ai cả, cũng không thú vị, hắn bây giờ rất thú vị, nói chuyện lại dễ nghe.

...

Hứa Thất An tới cửa phòng Hứa Linh m, nó còn chưa tới tuổi phải phòng bị nam nữ, cho nên không cần gõ cửa, trực tiếp đẩy đi vào, thấy Hứa Linh m ngồi ở trên đất, móng vuốt nhỏ nắm bàn chải lông mao lợn đánh răng, cau mày, rất nghiêm túc đánh răng cho mình.

Giống như đây là một công trình lớn.

Nha hoàn trong phòng đang sửa sang lại đệm chăn.

“Ào ại a...” Nó ngẩng đầu, ngậm bọt, mơ hồ không rõ nói một câu.

“Sao tự mình đắt?” Hứa Thất An hỏi, ánh mắt nhìn về phía nha hoàn.

“Phụ thân nói nam nhi nên tự cường, mới có thể luyện võ.”

“Muội... Có biết mình là nữ hài tử hay không?” Hứa Thất An châm chước nói.

“Biết nha.” Tiểu Đậu Đinh nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ vô cùng.

Không, muội không biết... Hứa Thất An nói: “Vậy muội có biết con trai cùng con gái khác nhau không.”

“Đại ca, muội không biết.” Tiểu Đậu Đinh rất thật thà, hỏi tiếp: “Cái gì khác nhau nha.”

Cái này đề cập đến lớp sinh lý, thao thao bất tuyệt nói không dứt, Linh m cũng chưa chắc nghe hiểu... Hứa Thất An bằng vào nội tình thâm hậu chín năm giáo dục bắt buộc, cùng hàm dưỡng ưu tú của mình kiếp trước, tổng kết ra phổ cập khoa học già trẻ đều thích hợp, thông tục dễ hiểu:

“Đơn giản mà nói, ừm... Con trai trưởng thành hài hước, con gái trưởng thành gây sự.”

Hứa Linh m bừng tỉnh đại ngộ, vui vẻ nói: “Khó trách mẹ luôn nói muội là quỷ gây sự.”

Nó chạy ở trong phòng từng vòng một, cao hứng ồn ào: “Ta là quỷ gây sự, ta là quỷ gây sự...”

Hứa Thất An yên lặng khép lại cửa phòng, bữa sáng hôm nay không tính ăn ở nhà nữa.

Kinh thành phồn hoa như gấm, trên đường quán ăn sáng nơi nào cũng có. Hứa Thất An giải quyết ấm no tại sạp bữa sáng cách huyện nha hai con phố.

Chủ quán là người trung niên nhỏ gầy làn da ngăm đen, quấn tạp dề đen sì, gặp ai cũng cười khiêm tốn.

Tay nghề cũng không tệ, Hứa Thất An ăn rất hài lòng, khuyết điểm duy nhất chính là dân chúng kinh thành Đại Phụng thích ăn đồ ngọt, sữa đậu nành thì thôi, tào phớ cũng bỏ đường.

Hứa Thất An không tính tạm nhân nhượng ở trong thành thị dị đoan khắp nơi này, dặn dò chủ quán đừng bỏ đường, bỏ thêm tương dầu, mỡ heo, hành thái, tỏi băm.

Ngoài ra, còn có bốn cái bánh quẩy, sáu cái bánh bao thịt, hai cái bánh bao chay, một bát cháo, ba đĩa rau.

Ăn xong, Hứa Thất An chuẩn bị thanh toán.

“Sai gia, ngài đây là khách khí rồi, ngài có thể đến chỗ ta dùng bữa sáng, là phúc khí của ta.” Chủ quán nhìn quần áo công sai của Hứa Thất An, chết sống không chịu nhận tiền.

Ánh mắt hắn đảo qua đĩa trống Hứa Thất An lưu lại, trong mắt lóe lên sự đau lòng.

“Thực không cần?”

Quán chủ nuốt nuốt nước bọt. Hứa Thất An bữa sáng này, ăn bằng bốn năm người. Vốn chỉ là làm ăn nhỏ lăn lộn kiếm miếng cơm ăn, đi sớm về tối, miễn cưỡng sống tạm.

Nhưng vẫn không dám nhận... Thật sự không dám nhận.

“Không cần không cần, sao có thể thu tiền của ngài.” Chủ quán nhìn qua là biết từng nhận xã hội vùi dậy.

“Ừm, ta ngồi tiêu cơm một lát, ngươi tránh ra, đừng quấy nhiễu ta.” Hứa Thất An phất tay đuổi chủ sạp đi.

Chủ sạp khúm núm rời khỏi.

“Chế độ vương triều Đại Phụng tệ nạn kéo dài lâu ngày, tiểu lại một ngày không sửa trị, cuộc sống dân chúng không tốt lên được.” Hứa Thất An nhìn bóng người bận rộn của chủ sạp, nhớ tới vừa rồi ánh mắt hắn đã đau thịt lại không dám đòi tiền, đáng thương tựa như ăn mày.

“Từ cổ đến nay, gây hại sâu nhất đối với dân chúng, vĩnh viễn là ruồi bọ các nhân vật lớn không nhìn thấy.”

Hắn từ trong túi lấy ra mười đồng tiền, xếp ở trên bàn, lặng lẽ rời khỏi.

“Rốt cuộc đi rồi...” Chủ sạp nhẹ nhàng thở ra, ủ rũ đi qua thu thập bát đũa.

Thật xui xẻo! Trong lòng hắn ảo não nghĩ.

Tới bên cạnh bàn, chủ sạp ngây người, trên mặt bàn xếp một xấp tiền đồng, vị bộ khoái kia chẳng những đã trả tiền, còn trả thừa.

Chủ sạp vội vã chạy đi vài bước, chỉ nhìn thấy quần áo công sai như ẩn như hiện kia trong đám người, đã đi rất xa.

Hắn há miệng, yết hầu như là bị cái gì làm nghẹn.

Nhiều năm như vậy, hắn lần đầu tiên gặp tiểu lại ăn cơm trả tiền.
Chương 49: Khuyên học

Sau khi Hứa Thất An điểm danh kết thúc, đến hậu đường hướng Chu huyện lệnh xin nghỉ, lão Chu rất sảng khoái đáp ứg.

Vội vàg quay về Hứa phủ, mở cửa phòng Nhị lang, hai huynh đệ hiểu trog lòng không nói ra gật gật đầu. Hứa Nhị lang bưng ra một bộ nho sam màu trắng đã sớm chuẩn bị sẵn, che kín hoa văn đám mây màu xám nhạt.

Hứa Thất An nhìn bộ áo bào màu thiên thanh hoa văn đám mây chìm kia trên người tiểu lão đệ, đề nghị: “Bộ này trên người Nhị lang đẹp, chúng ta đổi chút.”

Hứa Tân Niên cười lạnh một tiếng, vẻ mặt đó giống như lại nói: ngươi ăn cứt đi.

Đối với một vị võ phu Luyện Tinh cảnh mà nói, nho sam thư sinh thật sự không vừa người, cơ bắp no đủ, dáng người ngang tàng, sẽ mang nho sam rộng thùng thình đắp căng lên.

Mà thẩm mỹ của người đọc sách là: hai tay áo bay bay, vạt áo tung bay.

Hai huynh đệ rời khỏi Hứa phủ, bỏ ba lượng bạc thuê hai con ngựa lông vàng đốm trắng, nhanh như điện chớp rời khỏi kinh thành.

Mục đích chuyến này của bọn họ là Thanh Vân sơn ngoại ô kinh đô sáu mươi dặm, trog núi có thư viện, thư viện Vân Lộc nổi tiếng thiên hạ!

Thanh Vân sơn ban đầu không tên là Thanh Vân sơn, tên cụ thể đã quên, từ khi thư viện Vân Lộc đặt ở đây, tiếng đọc sách văng vẳng không dứt, thanh khí ngút trời lượn lờ.

Liền đổi tên thành “Thanh Vân sơn”.

Hai người chạy song song ở trên đườg cái, một canh giờ sau, Hứa Thất An dõi mắt trông về phía xa, mơ hồ thấy đường nét Thanh Vân sơn, cùng với quần thể kiến trúc thư viện nhỏ bé như hạt đậu.

“Từ Cựu, ca ca vẫn luôn rất tò mò.”

Hứa Thất An chậm lại tốc độ ngựa, chờ sau khi đường đệ cũng ghìm cương ngựa theo, hai con ngựa từ phi nhanh sửa thành chạy chậm.

“Đệ nói thánh nhân là nhất phẩm sao?”

Hắn vô cùng tò mò đối với các hệ thống lớn của thế giới này, đáng tiếc thiếu con đường tìm hiểu.

Hứa Tân Niên cao ngạo nâng cằm lên: “Huynh cảm thấy ta sẽ biết?”

Ngươi không biết thì không biết, vẻ mặt kiêu ngạo như vậy làm gì... Hứa Thất An trợn mắt, tiếp tục nói:

“Vậy thánh nhân sống bao lâu, đệ biết không?”

Hứa Tân Niên gật gật đầu: “Hưởng thọ 82 tuổi.”

Đường đường thánh nhân, người khai sáng Nho đạo, cho dù không có nhất phẩm cũng sẽ không kém, chỉ sống 82 tuổi?

Được rồi, đối với người thường thời đại này mà nói xem như thọ, nhưng thế giới này giá trị vũ lực bất thường nha.

Ngay cả thánh nhân cũng không thể kéo dài tuổi thọ?

Ừm, không thể vội vàng kết luận, dù sao tin tức ta hiểu biết quá ít...

“Thư viện Vân Lộc không thu lưu người ngoài, đây là quy củ, cho dù là đệ cũng không cách nào khiến lão sư đồng ý.” Hứa Tân Niên nói:

“Đại ca thực có nắm chắc?”

Hứa Thất An lắc đầu: “Việc do con người.”

Bọn họ quyết định ở trước khi triển khai hành động, mang nữ quyến trong nhà đưa đến thư viện Vân Lộc, như vậy cho dù thực bị Hộ bộ thị lang trả thù, thư viện Vân Lộc cũng có thể che chở nữ quyến Hứa phủ.

Vụ án bạc thuế thiếu chút nữa khiến ta vào hòm, chuyện vớ vẩn này không thể bỏ qua được... Ài, xử lý không tốt, lại là một lần nguy cơ diệt môn... Hứa Thất An kẹp bụng ngựa, mang Hứa Tân Niên bỏ lại phía sau, đạp bụi mà đi.

Hứa Tân Niên không phục, vung roi ngựa, triển khai đua với anh họ.

...

Thanh Vân sơn đã không hùng khởi cũng không tú lệ, nếu không có thanh khí ngút trời, cũng không khác gì với núi hoang dã bình thường.

Trong núi có viện, có lầu các, có quảng trường, có thác nước... Đường nhỏ trải phiến đá tựa như mạng nhện, mang những nơi này xâu chuỗi cùng một chỗ.

Trong một tòa lầu các bên vách đá, nhã gian lầu hai, một bên dựa vào vách đá không có tường, đứng ở bên hành lang, có thể nhìn ra xa đồng bằng mênh mông, cùng với đường nét núi xa.

Đại danh thủ quốc gia Lý Mộ Bạch thề không bao giờ chơi cờ nữa, tay cầm quyển sách, đứng ở bên hành lang, nghe hai vị bạn tốt phía sau kịch liệt tranh luận:

“Một bước này ta đi nhầm, ta muốn đánh lại, ta mặc kệ.”

“Cờ đánh rồi không hối hận, đây là quy củ.”

“Thánh nhân viết: biết sai liền sửa, thiện lớn cỡ nào.”

“Thánh nhân là ý tứ này sao?”

“Chẳng lẽ không đúng?”

“Lão tặc, ngươi muốn luận đạo với ta? Vậy được, chúng ta hôm nay chỉ có một người có thể sống rời khỏi.”

“Lão phu cũng không phải ăn chay lớn lên.”

Lý Mộ Bạch lắc lắc đầu, “Hai tên đánh cờ dở.”

Hai vị phía sau, một vị trong đó là đại gia binh pháp Trương Thận, một vị khác lão giả mặc áo bào đen, râu dài để đến ngực.

Trần Thái, tự Ấu Bình, một trong bốn đại nho của thư viện Vân Lộc.

Bốn vị đại nho đều có đặc sắc, Lý Mộ Bạch là cờ, Trương Thận tinh thông binh pháp, Tử Dương cư sĩ Dương Cung đảm nhiệm Thanh Châu Bố Chính Sứ, am hiểu nghiên cứu học vấn.

Mà vị Trần Ấu Bình này, có tài trị quốc,《 trị quốc kinh lược 》 rất được theo đuổi ở quan trường Đại Phụng.

Lý Mộ Bạch xoay người rời khỏi hành lang, quay về nhã thất, ngắt lời hai người khắc khẩu:

“Viện trưởng đâu?”

“Trưởng công chúa đến rồi, viện trưởng đang tiếp.” Trương Thận ánh mắt nhìn chằm chằm bàn cờ, thuận miệng trả lời một câu.

Lý Mộ Bạch “Ồ” một tiếng, gật gật đầu.

Trần Thái thở dài nói: “Qua ba tháng nữa là kỳ thi mùa xuân, các học sinh của học viện hứng thú đọc sách cũng không cao, đêm qua ta đi ký túc xá dạo qua một vòng, người đốt đèn đọc sách ít ỏi không có mấy.”

“Chỉ có mấy ngọn đèn, chiếu cũng là bàn cờ...” Nói xong, đưa tay ở trên bàn cờ phủi một cái, gạt hết quân cờ, vô cùng đau đớn: “Mê muội mất cả ý chí.”

“Lão tặc vô sỉ!” Trương Thận giận dữ, thua chính là mê muội mất cả ý chí, thắng thì diễu võ dương oai, “Ngươi cùng Lý Mộ Bạch giống nhau, khoomg dám chơi.”

“Có quan hệ gì với ta đâu!” Lý Mộ Bạch tức giận.

Nói đến đề tài này, ba vị đại nho chìm vào im lặng.

Học sinh Vân Lộc thư viện, con đường làm quan gian nan, cho dù thi đỗ cử nhân, tiến sĩ, cũng rất khó ở quan trường một bước lên mây, thường thường là bị phái đến thâm sơn cùng cốc làm quan, hoặc ném đến trong góc nào đó mốc meo.

Cái này đả kích thật lớn sự nhiệt tình khoa cử của các học sinh học viện.

Nhã thất lặng lẽ một lát, Trương Thận trầm giọng nói: “Tình trạng này không thể kéo dài, phải mang nhiệt tình khoa cử của các học sinh nâng lên.”

Sắc mặt Trần Thái nghiêm túc gật đầu: “Cho dù đau khổ chống đỡ, cũng phải chống đỡ tiếp, thư viện Vân Lộc không thể đứt con đường quan trường này.”

Lý Mộ Bạch trầm ngâm nói: “Mở lớp khuyến học đi, để viện trưởng ra mặt.”

Trương Thận cầm một quân cờ: “Viện trưởng quanh năm khuyến học, tiếng trống đầu hăng hái trống thứ hai là suy, không có hiệu quả quá lớn.”

Trần Thái vuốt râu nhíu mày, “Phải đổi phương thức mới mẻ độc đáo để học sinh tự phát chăm chỉ học tập, coi trọng kỳ thi mùa xuân.”

“Viết văn Chương như thế nào?” Hắn đề nghị.

“Tốn sức chẳng được lòng.” Lý Mộ Bạch lắc đầu.

“Vậy cũng chỉ có thơ từ.” Trương Thận uống ngụm trà, nói: “Từ xưa thơ từ động lòng người, làm một bài thơ từ rung chuyển, so với mở lớp khuyến học hiệu quả tốt hơn nhiều.”

Nói xong, ba vị đại nho liếc nhau, cùng lắc đầu.

Đại Phụng nho lâm, thơ từ suy yếu đã lâu.
Chương 50: Thi thành

“Dương Tử Khiêm nếu là không đi nhậm chức Thanh Châu, việc này thật ra có thể đẩy hắn.” Trương Thận nói:

“Trong mấy người chúng ta, hắn am hiểu đạo này nhất.”

Gió núi ùa vào, thổi bộ râu dài của Trần Thái bay bay, cười nói: “Cẩn Ngôn huynh so với ta càng thêm thích hợp làm quan tại triều.”

“Lão thất phu, ngươi đang trào phúng ta thích đá quả bóng trách nhiệm?” Trương Thận cũng không tức giận, tư thái lưu manh: “Ngươi được thì ngươi làm, lão phu rửa tai lắng nghe.”

Mắt thấy lại sắp bắt đầu tranh cãi, thư đồng của Trương Thận cúi đầu bước nhanh vào, khom người nói: “Tiên sinh, đệ tử ngài Hứa Từ Cựu đến đây.”

Hứa Từ Cựu? Hắn đến làm chi, chép xong trích lời thánh nhân ba trăm lần rồi? Trương Thận gật gật đầu: “Mời hắn vào.”

Đợi thư đồng rời khỏi, Trương Thận nhìn Trần Thái đối diện bàn cờ, cười ha ha nói: “Nói tới, lão phu gần đây mới thu một đệ tử, là đường huynh của Hứa Từ Cựu này, tài thơ kinh thế hãi tục.”

Lý Mộ Bạch lập tức bổ sung: “Đó cũng là đệ tử của ta.”

Trần Thái nhìn họ Trương, lại liếc họ Lý, giật mình: “Thi nhân làm bài “Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân” kia?”

Lý Mộ Bạch cùng Trương Thận đắc ý cười.

“Ha ha ha...” Trần Thái cười to thành tiếng, đầu ngón tay chỉ hai vị bạn tốt.

“Ngươi cười cái gì?”

“Ta cười các ngươi bị danh lợi che mắt, ồ, còn có ghen tị.” Trần Thái dừng cười, nửa nói cho biết nửa trào phúng:

“Tên của Dương Tử Khiêm, nhất định bởi vì bài thơ này truyền lưu đời sau, quả thật làm người ta cực kỳ hâm mộ. Nhưng hai người các ngươi không nghĩ xem, bài hay khó được, bao nhiêu người đọc sách cả đời cũng chỉ ít ỏi mấy bài thơ hay, có thể ghi vào sử sách, càng không có.”

“Ra một câu “Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân” đã là bút tích của thần, nghe mà vui vẻ, còn trông cậy vào một bài nữa, không, hai bài, để hai người các ngươi cùng nhau lưu danh thiên cổ?”

“Quá mức để ý danh lợi, lâu ngày, Hạo Nhiên Chính Khí trong bụng các ngươi sao giữ được?”

Chế nhạo một trận, Lý Mộ Bạch cùng Trương Thận có chút xấu hổ.

Đáy lòng biết được Trần Thái nói có lý, tác phẩm tốt truyền lưu thiên cổ, không phải tùy tùy tiện tiện có thể làm ra, huống hồ đối phương cũng không phải người đọc sách, ngẫu nhiên làm được một bài, đó là duyên phận to lớn.

Trông cậy vào một tiểu lại liên tục ra được thơ hay, khiến bọn họ lưu danh sử sách, quả thật có chút quá mức vọng tưởng.

“Ấu Bình nói rất đúng.” Hai người chắp tay, trầm giọng nói: “Người đọc sách ba điều bất hủ*, cho dù muốn lưu danh sử xanh, cũng nên đường đường chính chính đi đại đạo, mà không phải đường tắt, là hai ta trật rồi.”

(*: đạo đức, công lao, ngôn từ)

“Biết sai liền sửa, là đại thiện.” Trần Thái khẽ gật đầu.

Một lát sau, thư đồng dẫn Hứa Thất An và Hứa Tân Niên tiến vào nhã thất.

Hai người đồng thời chắp tay: “Đệ tử ra mắt lão sư.”

Lý Mộ Bạch cùng Trương Thận liếc nhau, đối với Hứa Thất An đến đã bất ngờ lại vui sướng.

“Ngồi đi!” Trương Thận nói.

“Ninh Yến, ngươi tới học viện, là vì có tác phẩm tốt muốn cho vi sư giám thưởng?” Lý Mộ Bạch thử nói.

Hứa Thất An lắc lắc đầu, nói: “Đệ tử tới đây, là có một chuyện muốn nhờ.”

“Cứ nói đừng ngại.”

Hứa Thất An mang ý đồ đến của mình nói cho hai vị lão sư, che giấu ý tưởng muốn trả thù Hộ bộ thị lang của mình, chỉ nói kẻ làm chủ phía sau màn vụ án bạc thuế vô cùng có khả năng là Chu thị lang, mà đối phương nếu chịu đựng qua kinh sát, nhất định trả thù Hứa phủ.

“Cái này...” Lý Mộ Bạch nhìn Trương Thận cũng mặt lộ vẻ khó xử, bất đắc dĩ nói: “Thư viện cấm người ngoài ngủ lại, đây là quy củ.”

Người đọc sách giảng quy củ nhất.

Hứa Thất An vừa muốn cầu, liền nghe Hứa Tân Niên nói: “Trưởng công chúa không phải lúc nào cũng ở thư viện.”

Trương Thận lắc đầu: “Trưởng công chúa thân phận cỡ nào.”

Hứa Tân Niên gật gật đầu: “Thư viện cấm người ngoài ngủ lại, trừ phi hoàng thân quốc thích.”

Hắc! Tên non nớt này vẫn không biết nói chuyện trước sau như một.

Ba vị đại nho ở đây tức quá mà cười.

Hứa Thất An thiếu chút nữa cười ra tiếng, miệng lưỡi cay độc của Nhị lang vẫn sắc bén như vậy.

Lý Mộ Bạch lắc lắc đầu, “Cẩn Ngôn huynh, đệ tử này của ngươi, ta trái lại có chút chờ mong hắn tương lai bước vào Lập Mệnh cảnh.”

Vậy quá khủng bố... Khóe miệng Trương Thận giật giật.

Chỉ có Trần Thái cười tủm tỉm đánh giá Hứa Thất An, lúc này xen vào nói: “Ngươi là Hứa Ninh Yến?”

“Chính là học sinh.” Hứa Thất An mặc nho sam làm bộ mình thật là người đọc sách chắp tay.

“Nghe nói rất có tài làm thơ, không bằng như vậy, nếu ngươi có thể hiện trường làm ra một bài thơ khiến ba người chúng ta đều hài lòng, lão phu liền làm chủ, để nữ quyến Hứa phủ ở tạm thư viện, cũng bảo đảm các nàng chu toàn.”

Cho phép nữ quyến Hứa gia ở lại học viện không phải trọng điểm, trọng điểm là một câu cuối cùng của hắn, bảo vệ các nàng chu toàn.

Đây mới là mục đích hai huynh đệ Hứa Thất An tới đây.

Sắc mặt Hứa Tân Niên hơi vui, quay đầu nhìn về phía đường huynh: “Đại ca...”

Hắn đã vui sướng lại thấp thỏm, làm thơ không khó, mỗi người đọc sách đều có thể làm ra thơ từ hẳn hoi, khó là khiến ba vị đại nho hài lòng.

Cái này rất khó sao?

Cái này quá khó rồi.

Viết thơ? Các ngươi đây là ép ta chơi các ngươi miễn phí? Hứa Thất An chưa lập tức đáp ứng, mà là châm chước nói:

“Tùy hứng làm thơ, hay là cố định đề tài.”

Ba vị đại nho trao đổi ánh mắt với nhau, Trương Thận nói: “Khuyến học!”

Quả nhiên không có khả năng tùy hứng làm thơ, nếu không, ta trong nháy mắt lại ra một bài thiên cổ có một không hai... Trong lòng Hứa Thất An thở dài một tiếng.

Đồng thời nhẹ nhàng thở ra, bởi vì đề này chưa vượt tài liệu, chút nội tình văn học này hắn còn có thể ứng phó.

Hai chữ khuyến học, trước hết khiến Hứa Thất An nghĩ đến là cấp ba học 《 khuyến học 》, nhưng đã là thơ, vậy bài văn cổ này liền không thích hợp.

Trong sách đều có nhà hoàng kim, trong sách đều có Nhan Như Ngọc!

Trong đầu Hứa Thất An, ngay sau đó hiện lên câu thơ khuyên bảo truyền lưu sâu xa này.

Ở trong lĩnh vực liên quan khuyến học, luận độ nổi tiếng, có thể đánh đồng với nó không nhiều.

Hắn vừa định quyết định dùng bài thơ này chơi miễn phí ba vị đại nho, bỗng nhiên nghĩ tới tình cảnh hai trăm năm qua của thư viện Vân Lộc.

“Bài thơ này nếu nhớ không lầm hình như là hoàng đế triều Tống viết? Bên trong xen lẫn hương vị công danh lợi dụ, mà học sinh tốt nghiệp thư viện Vân Lộc xưa nay con đường làm quan gian nan.”

“Từ Cựu lúc thi đỗ cử nhân đã từng cảm khái, không biết tương lai sẽ bị điều đi nơi thâm sơn cùng cốc nào...”

“Ta đạo bài thơ này, không phải chọc vào vết đau của thư viện Vân Lộc sao, hiệu quả ngược lại...”

Thấy hắn im lặng thật lâu, Hứa Tân Niên càng thêm nhíu chặt lông mày, trong ba vị đại nho, Trương Thận cùng Lý Mộ Bạch luôn chờ mong, Trần Thái thì cười tủm tỉm uống trà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom