-
Chương 51-52
Chương 51: Hứa Bình Chí kia không dám nhận (1)
Hứa Thất An thu hồi suy nghĩ, chắp tay nói: “Đệ tử bêu xấu, Từ Cựu, thay ta mài mực.”
Hứa Tân Niên tìm được giấy và bút mực, bày ở trên bàn, tự tay mài mực cho đường ca, một tay cầm bút, một tay xắn tay áo, ngòi bút chấm chấm ở trong mực nước, quay đầu ra hiệu đường ca tiếp bút.
Thư pháp nát bươm kia của ta mất mặt lắm... Không, ta căn bản không biết thư pháp... Trong lòng Hứa Thất An phỉ nhổ, mặt ngoài bày ra tư thái người đọc sách chỉ điểm giang sơn trào dâng văn tự, nói:
“Từ Cựu viết thay cho ta.”
Hứa Tân Niên gật gật đầu, ngồi nghiêm chỉnh ở trước bàn.
“Tam canh đăng hỏa ngũ canh kê.”
“Chính thị nam nhi độc thư thì.”
“Hắc phát bất tri cần học tảo.”
“Bạch thủ phương hối độc thư trì!”
Hứa Tân Niên viết xong, buông bút, chăm chú nhìn thất ngôn chữ viết thanh tú trên giấy Tuyên Thành, hai mắt lấp lánh tỏa sáng, sắc mặt tỏ ra hơi kích động.
Trong phòng tạm thời yên tĩnh, Hứa Tân Niên thể hội dư vị bài thơ này, ba vị đại nho bước nhanh đến bên bờ, lặng lẽ nhìn chằm chằm giấy Tuyên Thành.
Im im nhìn chằm chằm.
“Thơ hay, Ninh Yến quả nhiên có tài thơ tuyệt thế.” Lý Mộ Bạch “bốp” một tiếng, dùng sức vỗ tay hoan nghênh.
Vẻ mặt hắn dị thường hưng phấn, đã có ngạc nhiên lẫn vui mừng khi người đọc sách nhìn thấy một bài thơ hay, lại có chờ mong học sinh học viện sau khi thấy bài thơ này sẽ phản ứng thế nào.
Trương Thận chưa đánh giá, ánh mắt nhìn Hứa Thất An càng thêm thưởng thức cùng tự đắc, như đối phương thật là đệ tử hắn một tay dẫn dắt ra.
“Văn tự mộc mạc, lại ý vị sâu xa. Canh ba đèn đuốc canh năm gà, chính là lúc nam nhi đọc sách... Cẩn Ngôn huynh, còn nhớ ngày tháng chúng ta trẻ tuổi theo học ở học viện không?”
Trần Thái thưởng thức bài thơ khuyến học này, chỉ cảm thấy lập luận sắc sảo, dư vị ngân nga.
Trương Thận ngẩn người, nhớ lại cảnh tượng nửa trước cuộc đời theo học, buồn bã nói:
“Nói không phải là chúng ta khi đó sao, ta lúc còn trẻ nhà nghèo, mỗi ngày chỉ có thể ăn hai cái bánh bao chay. Thường xuyên nửa đêm bụng đói sôi ùng ục, cố gắng chống đỡ khêu đèn chăm chỉ học tập.”
Lý Mộ Bạch buồn bã nói: “Đây là lý do ngươi ba ngày thì hai bữa trộm trứng gà của ta?”
Trương Thận không vui nói: “Chuyện người đọc sách, sao có thể gọi là trộm. Đó là mượn, ta về sau không phải trả ngươi rồi sao.”
Lý Mộ Bạch dựng râu trợn mắt: “Một quả trứng gà lúc nghèo khổ, tương đương ngàn vạn lượng vàng hôm nay.”
Trần Thái “ho khan” một tiếng, chen ngang hai vị bạn tốt khắc khẩu, nhìn về phía Hứa Tân Niên: “Từ Cựu, sau kỳ thi mùa xuân, mặc kệ thứ hạng thế nào, ngươi đều có tư cách làm quan, có từng cân nhắc tương lai không?”
Bỗng nhiên cắt vào đề tài chính, khiến mọi người có chút không khoẻ, Trương Thận cùng Lý Mộ Bạch đều câm miệng, theo bản năng mưu tính cho Hứa Từ Cựu.
Trần Thái nhìn hai đại nho muốn nói lại thôi, không cho bọn họ cơ hội nói chuyện: “Bình thường mà nói, trước giữ lại kinh đô sau đưa ra ngoài, là con đường chính thức quan trường lên chức. Ta tuy không làm quan, nhưng ở quan trường Đại Phụng có vài phần mặt mũi, thật ra có thể mưu tính cho ngươi ở lại kinh đô.”
Thân là lão sư Trương Thận lập tức mặt mày hớn hở: “Như thế rất tốt, Từ Cựu, còn không mau cảm tạ Trần huynh.”
“Không cần không cần, nếu thật muốn báo đáp, lão phu quả thật có cái ý tưởng...” Trần Thái cười nói.
Nghe lời của bạn già, Trương Thận cùng Lý Mộ Bạch cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Chưa có ai nói muốn báo đáp ngươi.
Chỉ nghe Trần Thái cười tủm tỉm nói: “Ninh Yến à, ngươi là khối ngọc thô, muốn thành tài, còn cần tạo hình. Hai lão thất phu này thô lắm, ngươi đổi sang vào môn hạ lão phu đi.”
“Cút, lão tặc vô sỉ.” Lý Mộ Bạch và Trương Thận giận tím mặt.
Hứa Thất An bắt lấy cơ hội, lập tức nói: “Hai vị tiên sinh, Ninh Yến quả thật có vấn đề thỉnh giáo.”
Hôm nay đến thư viện Vân Lộc, chính là đến chơi miễn phí.
“Vãn bối kẹt ở Luyện Tinh cảnh một đoạn thời gian rất dài, bởi vì không có công huân, nhà nghèo khổ, mãi không có tài nguyên cùng cơ hội bước vào Luyện Khí cảnh.” Hứa Thất An gập người chín mươi độ chắp tay:
“Xin tiên sinh giúp ta mở thiên môn.”
Đây là mục đích thứ hai hắn thư đến viện, tuy có thể bán pháp khí Tống Khanh tặng, đổi lấy bạc mở thiên môn.
Nhưng như vậy không vui vẻ chút nào cả, Hứa Thất An là người theo đuổi vui vẻ thoải mái.
Trương Thận lắc đầu bật cười: “Ngươi đây là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, chúng ta tu là Nho đạo, làm sao giúp ngươi mở thiên môn? Võ phu khí cơ tuần hoàn trong cơ thể như thế nào, đi kinh mạch nào, đây là chuyện võ phu các ngươi mới biết được.”
Khác biệt giữa hệ thống so với ta tưởng tượng còn lớn hơn... Hứa Thất An có chút thất vọng, không cam lòng hỏi: “Vãn bối không biết, mở thiên môn đã cần cao thủ Luyện Thần cảnh trở lên hỗ trợ, vậy người ban đầu là mở thiên môn như thế nào?”
“Ngươi cảm thấy con đường võ đạo, là người nào đó khai sáng? Là một lần là xong?” Lý Mộ Bạch bưng chén trà, trước khi uống hỏi lại hắn một câu.
Hứa Thất An lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết.
“Là một thế hệ lại một thế hệ người ta mở ra.” Lý Mộ Bạch từ từ nói: “Có lẽ ban đầu, Luyện Tinh cảnh đã là đỉnh phong, có người dưới cơ duyên xảo hợp, mở thiên môn, vì thế Luyện Khí cảnh liền thành đỉnh phong của võ đạo. Năm này tháng nọ, mới hình thành hệ thống võ đạo hoàn thiện.”
“Cơ duyên xảo hợp?” Hứa Thất An bắt giữ được từ mấu chốt.
“Cao thủ Luyện Thần cảnh hỗ trợ mở thiên môn là phương pháp an toàn nhất nhanh tiện nhất, nhưng cái này không phải duy nhất.” Lúc này là Trần Thái tiếp nhận đề tài, mỉm cười nói:
“Trẻ con lúc sinh ra, chứa một luồng tiên thiên chân khí, theo tuổi tác tăng lên, thiên môn khép kín, tiên thiên chân khí nấp trong cơ thể, nếu muốn một lần nữa nắm giữ luồng khí cơ này, phải mang thiên môn khép kín mở ra lần nữa.”
Hứa Thất An gật gật đầu. Con người ăn ngũ cốc hoa màu, sinh ra tạp chất, bế tắc thiên môn, cũng bế tắc khí cơ vận hành.
Những tri thức lý luận này Nhị thúc trước kia từng dạy hắn.
“Phương pháp có rất nhiều loại, trừ mở thiên môn nghe nhiều nên thuộc, còn có hai loại phương pháp: Một, phép thổ nạp.”
“Phép thổ nạp cần tu tập từ nhỏ, ngày ngày tắm thuốc, tẩy rửa kinh mạch, quán thông thiên môn, qua mười mấy năm, hao phí tiền tài vô số. Biện pháp này đã bị đào thải.”
“Loại phương pháp thứ hai, là mượn ngoại lực mở ra thiên môn, cũng là biện pháp ngốc lúc ban đầu các tiền bối chọn dùng. Ví dụ như nuốt yêu đan.
“Yêu đan là ngưng tụ đạo hạnh tinh hoa Yêu tộc, bên trong chứa năng lượng mênh mông, nuốt yêu đan, lực lượng mênh mông sẽ cưỡng ép đả thông kỳ kinh bát mạch, nhưng bởi vì không thể khống chế, cho nên là biện pháp cửu tử nhất sinh.”
Thì ra là thế... Tuy không miễn phí tới tay, nhưng cũng tính là sờ một phát miễn phí, không thiệt thòi nữa... Hứa Thất An cảm kích nói: “Cảm ơn các tiên sinh giảng dạy.”
Nhìn một cái, vừa khiêm tốn vừa lễ phép, nói chuyện lại dễ nghe. Ba vị đại nho cười vuốt râu, cực kỳ hài lòng với Hứa Thất An.
Chương 52: Hứa Bình Chí kia không dám nhận (2)
Ở trung ương thư viện là thánh nhân học cung, lại gọi là thánh nhân miếu, bên trong cung phụng là vị thiên cổ đệ nhất nhân khai sáng Nho đạo kia.
Ngoài thánh nhân học cung, bình đài lớn trải đá phiến, đủ để cất chứa toàn bộ đệ tử của thư viện Vân Lộc.
Viện trưởng thư viện hàng năm kỳ thi mùa xuân thi Hương, sẽ ở đây triệu tập học sinh, dõng dạc động viên học sinh cố gắng đọc sách, thi lấy công danh, vì xã tắc cúc cung tận tụy đến chết mới thôi.
Trên bình đài lớn có một đoạn tường thấp sơn đỏ loang lổ, mặt tường dính một tầng giấy không bóc đi được.
Bức tường này là nơi thông báo của thư viện Vân Lộc, dùng để dán văn Chương , thơ từ, tranh chữ của các tiên sinh thư viện, cùng với tác phẩm ưu tú ngẫu nhiên xuất hiện trong học sinh.
Tiếp đó là một ít thông báo của thư viện.
Hai thư đồng tới trước thông báo, một người tay nâng quyển giấy, một người ở trên tường thông báo bôi hồ, sau đó hợp sức trải ra một trang giấy cao bằng người, dán ở trên tường thông báo.
Hành động như vậy lập tức đưa tới học sinh xung quanh chú ý, nhất là trang giấy khổng lồ cao bằng cả người đó quá mức bắt mắt.
“Cái gì dán ra vậy? Đi, qua xem.”
“Ồ, không phải văn Chương , hình như là thơ... Vậy có cái gì đẹp.”
“Sau khi Tử Dương cư sĩ rời khỏi học viện, các tiên sinh cùng đại nho trong học viện chúng ta, viết thơ xem cùng không xem cũng chẳng khác nhau.”
Vừa nói, các học sinh vừa tốp năm tốp ba tụ tập dưới bức tường thấp, nhìn chăm chú vào trang giấy khổng lồ mới dán.
Chữ viết trên trang giấy rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp, chuyển bút cùng móc phẩy lộ ra một sự sắc bén.
“Đây là chữ của Trương tiên sinh.” Có học sinh nhận ra.
Càng nhiều học sinh thì tập trung đọc thơ trên giấy.
“Tam canh đăng hỏa ngũ canh kê, chính thị nam nhi độc thư thì... Hổ thẹn, hổ thẹn. Sau khi thi hương, ta liền không còn khêu đèn học đêm nữa.”
“Bài thơ này nhìn qua mộc mạc bình thường, lại công bố đạo lý khắc sâu, khiến người ta tỉnh ngộ.”
“Nơi nào mộc mạc bình thường, hắc phát bất tri cần học tảo, bạch thủ phương hối độc thư trì (Tóc đen không biết sớm chăm học; Bạc đầu mới hối đọc sách muộn)! Đại đạo đơn giản nhất, lời lẽ chí lý ở hết trong đó.”
“Bạch thủ phương hối độc thư trì... Ta trước kia lơi lỏng quá nhiều, trầm mê đánh cờ, du sơn, tinh lực đặt ở trên đọc sách càng ngày càng ít, đọc được bài thơ này, ta mới ý thức được tương lai tuyệt đối sẽ hối hận.”
“Bài thơ này ra từ tay vị đại nho nào?”
Càng lúc càng nhiều người chen chúc ở dưới bức tường thấp, ngẩng đầu đọc thơ trên tường, sau khi cảm xúc đắm chìm trong đó, sinh ra cộng hưởng thật lớn đối với bài thơ khuyến học này.
Cảnh tượng liên thứ nhất miêu tả, khiến các học sinh xấu hổ. Tuy đọc sách cũng tận tâm hết sức, nhưng ai có thể làm được canh ba đèn đuốc canh năm dậy?
Nhưng đây không phải hư ngôn, bởi vì quả thật tồn tại ví dụ như vậy, các đại nho cùng tiên sinh học viện, thường xuyên lấy ví dụ bản thân nói cho học sinh.
Mà cá biệt phi thường khắc khổ trong học sinh, cũng là thức đêm học tập như vậy.
Thật sự khiến các học sinh trẻ tuổi tim đập nhanh là liên thứ hai: Hắc phát bất tri cần học tảo, bạch thủ phương hối độc thư trì.
Như là đang tuyên bố cảnh ngộ tương lai của bọn họ, một ít người trẻ tuổi gần đây lơ là việc học, sau khi để tay lên ngực tự hỏi, đều dâng lên cảm giác tim đập nhanh, sợ hãi tương lai sau khi bạc đầu, hối tiếc không kịp.
Ở đáy lòng dần sinh ra cảm xúc không phụ cảnh xuân, hăng hái học tập.
Cách đó không xa, vị trí mép bình đài lớn, ba vị đại nho nhìn một màn này, Trần Thái vuốt râu cười to: “Đều nói thơ từ vô dụng, nào biết, thơ từ động lòng người nhất. Hứa Ninh Yến, quả nhiên là tài thơ tuyệt thế.”
Thấy thơ khuyến học tích cực điều động lên cảm xúc của các học sinh, trên mặt Trương Thận cũng không khỏi khuếch tán nụ cười: “Lời này không giả, hắn chỉ dùng thời gian một chén trà nhỏ, tiêu chuẩn này, đừng nói hôm nay, dù là nhìn chung lịch sử, cũng có thể cầm cờ đi trước.”
Lý Mộ Bạch đột nhiên hỏi: “Hắn nói mình sớm hoang phế việc học, các ngươi tin sao?”
Hai vị đại nho đồng thời gật đầu, Lý Mộ Bạch nhịn không được cười một cái: “Do đâu nhìn ra?”
“Lúc làm thơ, hắn để Từ Cựu viết thay.” Trương Thận nói.
“Thân là người đọc sách, làm thơ sao có thể để người khác viết thay.” Trần Thái bổ sung nói: “Trừ phi hắn không giỏi thư pháp.”
Phàm là người đọc sách, mỗi người đều là tinh thông thư pháp, đây là công phu cơ bản.
Lý Mộ Bạch cảm khái: “Đáng tiếc, hắn đã tới tuổi đôi mươi, chuyển tu Nho đạo muộn rồi.”
Trần Thái vô cùng đau đớn: “Tài hoa như thế, thế mà học võ, quả thực là phí phạm của trời.”
Võ phu thô lỗ, không xứng với kinh tài tuyệt diễm của Hứa Ninh Yến.
Trương Thận tựa như nhớ tới cái gì, khó chịu nói: “Nghe Từ Cựu nói, lúc hai người nhỏ tuổi, cha hắn đã định ra, Từ Cựu đọc sách, Ninh Yến tập võ.”
“Hứa Bình Chí kia chẳng ra sao, lãng phí hoang phế một hạt giống đọc sách, thật sự đáng hận, đáng ghét.” Lý Mộ Bạch giọng căm hận nói.
Hai vị đại nho bày tỏ cực kỳ đồng ý.
Lý Mộ Bạch thấy bên tường thông báo, học sinh càng lúc tụ tập càng nhiều, thậm chí các tiên sinh của học viện cũng nghe tin mà đến, kích động vỗ đùi, khen ngợi thơ này đại xảo bất công, mộc mạc chí lý.
Lý đại nho động đậy vành tai, bắt giữ tiếng nói chuyện với nhau đứt quãng gió núi đưa tới:
“Trước có một bài Thiên hạ thùy nhân bất thức quân, hôm nay lại ra một bài thơ khuyến học, chẳng lẽ đạo thơ từ của nho lâm Đại Phụng ta sắp quật khởi lần nữa rồi sao?”
“Hai trăm năm qua, tác phẩm thơ từ xuất sắc ít ỏi không có mấy, hôm nay ra hai bài này, chúng ta người đọc sách mấy đời này, cuối cùng có thể diện với hậu nhân rồi.”
“So sánh với Thiên hạ thùy nhân bất thức quân, bài thơ khuyến học này nhất định truyền lưu càng rộng hơn, sẽ bị lúc nào cũng lấy ra răn dạy người đọc sách.”
“Sao không có kí tên, là vị đại nho nào làm?”
Không có kí tên... Thơ này nhất định truyền lưu rất rộng... Lý Mộ Bạch giật mình, liếc hai vị bạn tốt thấp giọng nói chuyện với nhau, hắn bất động thanh sắc lui về phía sau, rời khỏi.
Trương Thận bỗng nhiên phát hiện Lý Mộ Bạch không thấy nữa, “Thuần Tĩnh huynh đâu?”
“Vừa rồi còn ở chỗ này...” Trần Thái nhìn chung quanh, nâng ngón tay chỉ bức tường thấp: “Ở nơi đó.”
Trương Thận theo tiếng nhìn lại, thấy Lý Mộ Bạch dẹp lui đám học sinh, cầm bút ở trên trang giấy khổng lồ viết cái gì.
Trương Thận và Trần Thái ngưng thần tụ ý, con ngươi lập tức trở nên thâm thúy, ngoài trăm mét hiện ra hết.
Hai người thấy rõ, Lý Mộ Bạch ở bên cạnh ba chữ《 thơ khuyến học 》, viết xuống một hàng chữ nhỏ như vậy:
“Cuối Canh Tý đầu Tân Sửu, thầy ta Mộ Bạch khuyến học, có cảm khái, làm thơ này.”
Ý tứ là, cuối Canh Tý đầu Tân Sửu, lão sư Lý Mộ Bạch khuyên ta quyết chí tự cường, ta bày tỏ rất đồng ý, vì thế viết xuống bài thơ này.
Cái này cũng có thể la liếm? Hai vị đại nho nháy mắt tâm tính sôi trào.
“Lão tặc vô sỉ, mau buông bút!”
Hứa Thất An thu hồi suy nghĩ, chắp tay nói: “Đệ tử bêu xấu, Từ Cựu, thay ta mài mực.”
Hứa Tân Niên tìm được giấy và bút mực, bày ở trên bàn, tự tay mài mực cho đường ca, một tay cầm bút, một tay xắn tay áo, ngòi bút chấm chấm ở trong mực nước, quay đầu ra hiệu đường ca tiếp bút.
Thư pháp nát bươm kia của ta mất mặt lắm... Không, ta căn bản không biết thư pháp... Trong lòng Hứa Thất An phỉ nhổ, mặt ngoài bày ra tư thái người đọc sách chỉ điểm giang sơn trào dâng văn tự, nói:
“Từ Cựu viết thay cho ta.”
Hứa Tân Niên gật gật đầu, ngồi nghiêm chỉnh ở trước bàn.
“Tam canh đăng hỏa ngũ canh kê.”
“Chính thị nam nhi độc thư thì.”
“Hắc phát bất tri cần học tảo.”
“Bạch thủ phương hối độc thư trì!”
Hứa Tân Niên viết xong, buông bút, chăm chú nhìn thất ngôn chữ viết thanh tú trên giấy Tuyên Thành, hai mắt lấp lánh tỏa sáng, sắc mặt tỏ ra hơi kích động.
Trong phòng tạm thời yên tĩnh, Hứa Tân Niên thể hội dư vị bài thơ này, ba vị đại nho bước nhanh đến bên bờ, lặng lẽ nhìn chằm chằm giấy Tuyên Thành.
Im im nhìn chằm chằm.
“Thơ hay, Ninh Yến quả nhiên có tài thơ tuyệt thế.” Lý Mộ Bạch “bốp” một tiếng, dùng sức vỗ tay hoan nghênh.
Vẻ mặt hắn dị thường hưng phấn, đã có ngạc nhiên lẫn vui mừng khi người đọc sách nhìn thấy một bài thơ hay, lại có chờ mong học sinh học viện sau khi thấy bài thơ này sẽ phản ứng thế nào.
Trương Thận chưa đánh giá, ánh mắt nhìn Hứa Thất An càng thêm thưởng thức cùng tự đắc, như đối phương thật là đệ tử hắn một tay dẫn dắt ra.
“Văn tự mộc mạc, lại ý vị sâu xa. Canh ba đèn đuốc canh năm gà, chính là lúc nam nhi đọc sách... Cẩn Ngôn huynh, còn nhớ ngày tháng chúng ta trẻ tuổi theo học ở học viện không?”
Trần Thái thưởng thức bài thơ khuyến học này, chỉ cảm thấy lập luận sắc sảo, dư vị ngân nga.
Trương Thận ngẩn người, nhớ lại cảnh tượng nửa trước cuộc đời theo học, buồn bã nói:
“Nói không phải là chúng ta khi đó sao, ta lúc còn trẻ nhà nghèo, mỗi ngày chỉ có thể ăn hai cái bánh bao chay. Thường xuyên nửa đêm bụng đói sôi ùng ục, cố gắng chống đỡ khêu đèn chăm chỉ học tập.”
Lý Mộ Bạch buồn bã nói: “Đây là lý do ngươi ba ngày thì hai bữa trộm trứng gà của ta?”
Trương Thận không vui nói: “Chuyện người đọc sách, sao có thể gọi là trộm. Đó là mượn, ta về sau không phải trả ngươi rồi sao.”
Lý Mộ Bạch dựng râu trợn mắt: “Một quả trứng gà lúc nghèo khổ, tương đương ngàn vạn lượng vàng hôm nay.”
Trần Thái “ho khan” một tiếng, chen ngang hai vị bạn tốt khắc khẩu, nhìn về phía Hứa Tân Niên: “Từ Cựu, sau kỳ thi mùa xuân, mặc kệ thứ hạng thế nào, ngươi đều có tư cách làm quan, có từng cân nhắc tương lai không?”
Bỗng nhiên cắt vào đề tài chính, khiến mọi người có chút không khoẻ, Trương Thận cùng Lý Mộ Bạch đều câm miệng, theo bản năng mưu tính cho Hứa Từ Cựu.
Trần Thái nhìn hai đại nho muốn nói lại thôi, không cho bọn họ cơ hội nói chuyện: “Bình thường mà nói, trước giữ lại kinh đô sau đưa ra ngoài, là con đường chính thức quan trường lên chức. Ta tuy không làm quan, nhưng ở quan trường Đại Phụng có vài phần mặt mũi, thật ra có thể mưu tính cho ngươi ở lại kinh đô.”
Thân là lão sư Trương Thận lập tức mặt mày hớn hở: “Như thế rất tốt, Từ Cựu, còn không mau cảm tạ Trần huynh.”
“Không cần không cần, nếu thật muốn báo đáp, lão phu quả thật có cái ý tưởng...” Trần Thái cười nói.
Nghe lời của bạn già, Trương Thận cùng Lý Mộ Bạch cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Chưa có ai nói muốn báo đáp ngươi.
Chỉ nghe Trần Thái cười tủm tỉm nói: “Ninh Yến à, ngươi là khối ngọc thô, muốn thành tài, còn cần tạo hình. Hai lão thất phu này thô lắm, ngươi đổi sang vào môn hạ lão phu đi.”
“Cút, lão tặc vô sỉ.” Lý Mộ Bạch và Trương Thận giận tím mặt.
Hứa Thất An bắt lấy cơ hội, lập tức nói: “Hai vị tiên sinh, Ninh Yến quả thật có vấn đề thỉnh giáo.”
Hôm nay đến thư viện Vân Lộc, chính là đến chơi miễn phí.
“Vãn bối kẹt ở Luyện Tinh cảnh một đoạn thời gian rất dài, bởi vì không có công huân, nhà nghèo khổ, mãi không có tài nguyên cùng cơ hội bước vào Luyện Khí cảnh.” Hứa Thất An gập người chín mươi độ chắp tay:
“Xin tiên sinh giúp ta mở thiên môn.”
Đây là mục đích thứ hai hắn thư đến viện, tuy có thể bán pháp khí Tống Khanh tặng, đổi lấy bạc mở thiên môn.
Nhưng như vậy không vui vẻ chút nào cả, Hứa Thất An là người theo đuổi vui vẻ thoải mái.
Trương Thận lắc đầu bật cười: “Ngươi đây là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, chúng ta tu là Nho đạo, làm sao giúp ngươi mở thiên môn? Võ phu khí cơ tuần hoàn trong cơ thể như thế nào, đi kinh mạch nào, đây là chuyện võ phu các ngươi mới biết được.”
Khác biệt giữa hệ thống so với ta tưởng tượng còn lớn hơn... Hứa Thất An có chút thất vọng, không cam lòng hỏi: “Vãn bối không biết, mở thiên môn đã cần cao thủ Luyện Thần cảnh trở lên hỗ trợ, vậy người ban đầu là mở thiên môn như thế nào?”
“Ngươi cảm thấy con đường võ đạo, là người nào đó khai sáng? Là một lần là xong?” Lý Mộ Bạch bưng chén trà, trước khi uống hỏi lại hắn một câu.
Hứa Thất An lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết.
“Là một thế hệ lại một thế hệ người ta mở ra.” Lý Mộ Bạch từ từ nói: “Có lẽ ban đầu, Luyện Tinh cảnh đã là đỉnh phong, có người dưới cơ duyên xảo hợp, mở thiên môn, vì thế Luyện Khí cảnh liền thành đỉnh phong của võ đạo. Năm này tháng nọ, mới hình thành hệ thống võ đạo hoàn thiện.”
“Cơ duyên xảo hợp?” Hứa Thất An bắt giữ được từ mấu chốt.
“Cao thủ Luyện Thần cảnh hỗ trợ mở thiên môn là phương pháp an toàn nhất nhanh tiện nhất, nhưng cái này không phải duy nhất.” Lúc này là Trần Thái tiếp nhận đề tài, mỉm cười nói:
“Trẻ con lúc sinh ra, chứa một luồng tiên thiên chân khí, theo tuổi tác tăng lên, thiên môn khép kín, tiên thiên chân khí nấp trong cơ thể, nếu muốn một lần nữa nắm giữ luồng khí cơ này, phải mang thiên môn khép kín mở ra lần nữa.”
Hứa Thất An gật gật đầu. Con người ăn ngũ cốc hoa màu, sinh ra tạp chất, bế tắc thiên môn, cũng bế tắc khí cơ vận hành.
Những tri thức lý luận này Nhị thúc trước kia từng dạy hắn.
“Phương pháp có rất nhiều loại, trừ mở thiên môn nghe nhiều nên thuộc, còn có hai loại phương pháp: Một, phép thổ nạp.”
“Phép thổ nạp cần tu tập từ nhỏ, ngày ngày tắm thuốc, tẩy rửa kinh mạch, quán thông thiên môn, qua mười mấy năm, hao phí tiền tài vô số. Biện pháp này đã bị đào thải.”
“Loại phương pháp thứ hai, là mượn ngoại lực mở ra thiên môn, cũng là biện pháp ngốc lúc ban đầu các tiền bối chọn dùng. Ví dụ như nuốt yêu đan.
“Yêu đan là ngưng tụ đạo hạnh tinh hoa Yêu tộc, bên trong chứa năng lượng mênh mông, nuốt yêu đan, lực lượng mênh mông sẽ cưỡng ép đả thông kỳ kinh bát mạch, nhưng bởi vì không thể khống chế, cho nên là biện pháp cửu tử nhất sinh.”
Thì ra là thế... Tuy không miễn phí tới tay, nhưng cũng tính là sờ một phát miễn phí, không thiệt thòi nữa... Hứa Thất An cảm kích nói: “Cảm ơn các tiên sinh giảng dạy.”
Nhìn một cái, vừa khiêm tốn vừa lễ phép, nói chuyện lại dễ nghe. Ba vị đại nho cười vuốt râu, cực kỳ hài lòng với Hứa Thất An.
Chương 52: Hứa Bình Chí kia không dám nhận (2)
Ở trung ương thư viện là thánh nhân học cung, lại gọi là thánh nhân miếu, bên trong cung phụng là vị thiên cổ đệ nhất nhân khai sáng Nho đạo kia.
Ngoài thánh nhân học cung, bình đài lớn trải đá phiến, đủ để cất chứa toàn bộ đệ tử của thư viện Vân Lộc.
Viện trưởng thư viện hàng năm kỳ thi mùa xuân thi Hương, sẽ ở đây triệu tập học sinh, dõng dạc động viên học sinh cố gắng đọc sách, thi lấy công danh, vì xã tắc cúc cung tận tụy đến chết mới thôi.
Trên bình đài lớn có một đoạn tường thấp sơn đỏ loang lổ, mặt tường dính một tầng giấy không bóc đi được.
Bức tường này là nơi thông báo của thư viện Vân Lộc, dùng để dán văn Chương , thơ từ, tranh chữ của các tiên sinh thư viện, cùng với tác phẩm ưu tú ngẫu nhiên xuất hiện trong học sinh.
Tiếp đó là một ít thông báo của thư viện.
Hai thư đồng tới trước thông báo, một người tay nâng quyển giấy, một người ở trên tường thông báo bôi hồ, sau đó hợp sức trải ra một trang giấy cao bằng người, dán ở trên tường thông báo.
Hành động như vậy lập tức đưa tới học sinh xung quanh chú ý, nhất là trang giấy khổng lồ cao bằng cả người đó quá mức bắt mắt.
“Cái gì dán ra vậy? Đi, qua xem.”
“Ồ, không phải văn Chương , hình như là thơ... Vậy có cái gì đẹp.”
“Sau khi Tử Dương cư sĩ rời khỏi học viện, các tiên sinh cùng đại nho trong học viện chúng ta, viết thơ xem cùng không xem cũng chẳng khác nhau.”
Vừa nói, các học sinh vừa tốp năm tốp ba tụ tập dưới bức tường thấp, nhìn chăm chú vào trang giấy khổng lồ mới dán.
Chữ viết trên trang giấy rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp, chuyển bút cùng móc phẩy lộ ra một sự sắc bén.
“Đây là chữ của Trương tiên sinh.” Có học sinh nhận ra.
Càng nhiều học sinh thì tập trung đọc thơ trên giấy.
“Tam canh đăng hỏa ngũ canh kê, chính thị nam nhi độc thư thì... Hổ thẹn, hổ thẹn. Sau khi thi hương, ta liền không còn khêu đèn học đêm nữa.”
“Bài thơ này nhìn qua mộc mạc bình thường, lại công bố đạo lý khắc sâu, khiến người ta tỉnh ngộ.”
“Nơi nào mộc mạc bình thường, hắc phát bất tri cần học tảo, bạch thủ phương hối độc thư trì (Tóc đen không biết sớm chăm học; Bạc đầu mới hối đọc sách muộn)! Đại đạo đơn giản nhất, lời lẽ chí lý ở hết trong đó.”
“Bạch thủ phương hối độc thư trì... Ta trước kia lơi lỏng quá nhiều, trầm mê đánh cờ, du sơn, tinh lực đặt ở trên đọc sách càng ngày càng ít, đọc được bài thơ này, ta mới ý thức được tương lai tuyệt đối sẽ hối hận.”
“Bài thơ này ra từ tay vị đại nho nào?”
Càng lúc càng nhiều người chen chúc ở dưới bức tường thấp, ngẩng đầu đọc thơ trên tường, sau khi cảm xúc đắm chìm trong đó, sinh ra cộng hưởng thật lớn đối với bài thơ khuyến học này.
Cảnh tượng liên thứ nhất miêu tả, khiến các học sinh xấu hổ. Tuy đọc sách cũng tận tâm hết sức, nhưng ai có thể làm được canh ba đèn đuốc canh năm dậy?
Nhưng đây không phải hư ngôn, bởi vì quả thật tồn tại ví dụ như vậy, các đại nho cùng tiên sinh học viện, thường xuyên lấy ví dụ bản thân nói cho học sinh.
Mà cá biệt phi thường khắc khổ trong học sinh, cũng là thức đêm học tập như vậy.
Thật sự khiến các học sinh trẻ tuổi tim đập nhanh là liên thứ hai: Hắc phát bất tri cần học tảo, bạch thủ phương hối độc thư trì.
Như là đang tuyên bố cảnh ngộ tương lai của bọn họ, một ít người trẻ tuổi gần đây lơ là việc học, sau khi để tay lên ngực tự hỏi, đều dâng lên cảm giác tim đập nhanh, sợ hãi tương lai sau khi bạc đầu, hối tiếc không kịp.
Ở đáy lòng dần sinh ra cảm xúc không phụ cảnh xuân, hăng hái học tập.
Cách đó không xa, vị trí mép bình đài lớn, ba vị đại nho nhìn một màn này, Trần Thái vuốt râu cười to: “Đều nói thơ từ vô dụng, nào biết, thơ từ động lòng người nhất. Hứa Ninh Yến, quả nhiên là tài thơ tuyệt thế.”
Thấy thơ khuyến học tích cực điều động lên cảm xúc của các học sinh, trên mặt Trương Thận cũng không khỏi khuếch tán nụ cười: “Lời này không giả, hắn chỉ dùng thời gian một chén trà nhỏ, tiêu chuẩn này, đừng nói hôm nay, dù là nhìn chung lịch sử, cũng có thể cầm cờ đi trước.”
Lý Mộ Bạch đột nhiên hỏi: “Hắn nói mình sớm hoang phế việc học, các ngươi tin sao?”
Hai vị đại nho đồng thời gật đầu, Lý Mộ Bạch nhịn không được cười một cái: “Do đâu nhìn ra?”
“Lúc làm thơ, hắn để Từ Cựu viết thay.” Trương Thận nói.
“Thân là người đọc sách, làm thơ sao có thể để người khác viết thay.” Trần Thái bổ sung nói: “Trừ phi hắn không giỏi thư pháp.”
Phàm là người đọc sách, mỗi người đều là tinh thông thư pháp, đây là công phu cơ bản.
Lý Mộ Bạch cảm khái: “Đáng tiếc, hắn đã tới tuổi đôi mươi, chuyển tu Nho đạo muộn rồi.”
Trần Thái vô cùng đau đớn: “Tài hoa như thế, thế mà học võ, quả thực là phí phạm của trời.”
Võ phu thô lỗ, không xứng với kinh tài tuyệt diễm của Hứa Ninh Yến.
Trương Thận tựa như nhớ tới cái gì, khó chịu nói: “Nghe Từ Cựu nói, lúc hai người nhỏ tuổi, cha hắn đã định ra, Từ Cựu đọc sách, Ninh Yến tập võ.”
“Hứa Bình Chí kia chẳng ra sao, lãng phí hoang phế một hạt giống đọc sách, thật sự đáng hận, đáng ghét.” Lý Mộ Bạch giọng căm hận nói.
Hai vị đại nho bày tỏ cực kỳ đồng ý.
Lý Mộ Bạch thấy bên tường thông báo, học sinh càng lúc tụ tập càng nhiều, thậm chí các tiên sinh của học viện cũng nghe tin mà đến, kích động vỗ đùi, khen ngợi thơ này đại xảo bất công, mộc mạc chí lý.
Lý đại nho động đậy vành tai, bắt giữ tiếng nói chuyện với nhau đứt quãng gió núi đưa tới:
“Trước có một bài Thiên hạ thùy nhân bất thức quân, hôm nay lại ra một bài thơ khuyến học, chẳng lẽ đạo thơ từ của nho lâm Đại Phụng ta sắp quật khởi lần nữa rồi sao?”
“Hai trăm năm qua, tác phẩm thơ từ xuất sắc ít ỏi không có mấy, hôm nay ra hai bài này, chúng ta người đọc sách mấy đời này, cuối cùng có thể diện với hậu nhân rồi.”
“So sánh với Thiên hạ thùy nhân bất thức quân, bài thơ khuyến học này nhất định truyền lưu càng rộng hơn, sẽ bị lúc nào cũng lấy ra răn dạy người đọc sách.”
“Sao không có kí tên, là vị đại nho nào làm?”
Không có kí tên... Thơ này nhất định truyền lưu rất rộng... Lý Mộ Bạch giật mình, liếc hai vị bạn tốt thấp giọng nói chuyện với nhau, hắn bất động thanh sắc lui về phía sau, rời khỏi.
Trương Thận bỗng nhiên phát hiện Lý Mộ Bạch không thấy nữa, “Thuần Tĩnh huynh đâu?”
“Vừa rồi còn ở chỗ này...” Trần Thái nhìn chung quanh, nâng ngón tay chỉ bức tường thấp: “Ở nơi đó.”
Trương Thận theo tiếng nhìn lại, thấy Lý Mộ Bạch dẹp lui đám học sinh, cầm bút ở trên trang giấy khổng lồ viết cái gì.
Trương Thận và Trần Thái ngưng thần tụ ý, con ngươi lập tức trở nên thâm thúy, ngoài trăm mét hiện ra hết.
Hai người thấy rõ, Lý Mộ Bạch ở bên cạnh ba chữ《 thơ khuyến học 》, viết xuống một hàng chữ nhỏ như vậy:
“Cuối Canh Tý đầu Tân Sửu, thầy ta Mộ Bạch khuyến học, có cảm khái, làm thơ này.”
Ý tứ là, cuối Canh Tý đầu Tân Sửu, lão sư Lý Mộ Bạch khuyên ta quyết chí tự cường, ta bày tỏ rất đồng ý, vì thế viết xuống bài thơ này.
Cái này cũng có thể la liếm? Hai vị đại nho nháy mắt tâm tính sôi trào.
“Lão tặc vô sỉ, mau buông bút!”
Bình luận facebook