Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xuyên Không Về Làm Tam Vương Phi - Chương 1: Xuyên không rồi?
...Chương 1...
......( Xuyên không rồi?)......
' Tiểu thư.... hức.... hức.... tiểu thư.... người.... người đừng bỏ em lại một mình.... hức.... '
Tuyết Thanh Linh bị đánh thức bởi tiếng nức nở bên cạnh, nhấc đôi mắt nặng trĩu nhìn xung quanh:
' Chuyện gì đang xảy ra vậy? '
Cô bé bên cạnh nghe thấy có tiếng nói liền ngẩng đầu lên vui mừng
' Hức.... tiểu thư, người tỉnh rồi sao, người.... người có làm sao không. '
Thấy người con gái bên cạnh rất lạ mặt, hình như là chưa gặp bao giờ nên cô cất tiếng hỏi:
' Em là ai vậy? '
Không khí im lặng đột nhiên bao trùm lên cả hai người. được một lúc sau thì:
' Oa oa, tiểu thư sao lại quên em rồi, người là bị té xuống hồ chứ có phải bị đập đầu vào đá đâu. '
Phải nói là cô bé này có tiếng khóc thật là nội lực làm cho cô đang lơ mơ cũng phải tỉnh dậy ngay lập tức.
Mà giờ cô mới thấy có gì đó không đúng. Cái gì mà tiểu thư rồi lại còn bộ trang phục cùng cái khung cảnh chẳng khác gì thời cổ đại này. Cô nhớ nghề nghiệp của mình là giám đốc chứ đâu phải diễn viên đâu nhỉ.
Rõ ràng là hôm qua cô bị tai nạn giao thông rồi bất tỉnh cơ mà. Đáng lẽ bây giờ có lên được bệnh viện chứ đâu phải là cái nơi.... kỳ lạ như thế này.
Khoan đã, chẳng lẽ đây lại giống trong mấy bộ phim cô hay xem. Tuyết Thanh Linh cô xuyên không rồi?
Mà chắc không phải đâu. Làm gì có chuyện hoang đường được như vậy được.
...................
Mà nhỡ cô xuyên không thật rồi thì sao, nãy giờ cô cũng có thấy cái máy quay nào đâu thì lấy đâu ra cái việc quay phim.
' A '
Đột nhiên đầu cô choáng váng làm cô kêu lên một tiếng.
' Tiê tiểu thư người làm sao vậy, người.... người đừng có dọa em. '
Cô bé kia thấy cô như vậy thì liền lo lắng hỏi.
' Đây rốt cuộc là những kí ức gì vậy. Chẳng nhẽ mình xuyên không thật rồi ư? '
Một đoạn kí ức vừa xuất hiện trong đầu cô vô cùng chân thực khiến cô tự đặt câu hỏi. Thật sự là cô không thể tin được mà.
' Tiểu Nguyệt, em đi lấy cho ta mượn cái gương được không. '
Theo như đoạn kí ức cô vừa nhìn thấy thì đây chắc hẳn là Tiểu Nguyệt - nha hoàn theo hầu cô từ bé.
' Vâng tiểu thư em đi lấy ngay đây, người tuyệt đối đừng đi đâu đấy. '
Cô gật nhẹ một cái coi như đồng ý.
Tiểu Nguyệt vừa đi khỏi cô liền ngồi nhớ lại những đoạn kí ức mình vừa thấy được.
Nếu những gì cô vừa nhìn thấy là đúng thì cô vốn là
' kim chi ngọc diệp ' của phủ thừa tướng được cưng chiều hết mực. Nhưng hai năm trước được hoàng thượng ban hôn với Tam Vương Gia nên giờ đây cô là Tam Vương Phi của vương phủ. Nhưng ai biết được vị Tam Vương Gia nổi tiếng tàn bạo, độc đoán này ngay trong đêm tân hôn còn không thèm đến nhìn mặt cô. Thậm chí ngay ngày hôm sau liền chuyển cô đến lãnh cung khiến cô không thể liên lạc với người thân.
' Tiểu thư, gương của người này. '
Cô đang suy nghĩ thì bị giọng nói của Tiểu Nguyệt lôi về hiện thực.
' À, em đưa đây cho ta. '
Cô đưa tay nhận lấy gương từ Tiểu Nguyệt. Sở dĩ cô bảo Tiểu Nguyệt đi lấy gương là tại vì khi nãy cô thấy gương mặt này khá giống với mình như một xác nhận lại một chút.
Cầm gương lên soi cô khẳng định gương mặt này với mình có đến 9 phần giống nhau, điểm khác nhau duy nhất chắc có lẽ là khí chất đi. Mà để nói về gương mặt này thì chắc chỉ có thể dùng bốn từ 'kinh tài tuyệt diễm' để diễn tả.
' Tiểu thư người không sao chứ? '
Tiểu Nguyệt thấy cô cứ nhìn vào gương như vậy thì liền lo lắng hỏi.
' À ta không sao đâu, em đừng lo. '
' Vương phi tỷ tỷ tỉnh rồi sao. '
Điệp mĩ nhân bước vào cắt ngang cuộc trò chuyện của cô với Tiểu Nguyệt với cái giọng nói giễu cợt thật sự là khiến cô buồn nôn. Cả cuộc đời cô còn chưa có ai dám nói chuyện với cô bằng cái thái độ này đâu.
' Ta nghe nói tỷ tỷ bị ngã xuống hồ nên đến đây thăm tỷ. Không biết là có làm phiền tỷ không. '
' Thật sự rất phiền. '
Tuyết Thanh Linh thản nhiên nói một câu làm cho Điệp mĩ nhân kia cứng họng. Lại còn nói cái gì mà đến thăm, việc cô bị ngã xuống hồ còn không phải do cô ta ném đá giấu tay sao.
' Này ta có lòng tốt đến thăm cô mà cô lại như vậy là sao. '
Cô ta giây trước còn mềm mỏng, hiền dịu giây sau liền trở nên đanh đá như thế này thật khiến cô cảm phục mà. Cái khả năng này mà không đi làm diễn viên thì thật sự hơi tiếc đấy.
' Thăm xong rồi thì có thể về chưa. Ngươi cứ đứng ở đó như vậy thật sự khiến ta cảm thấy trong căn phòng có một sinh vật rất bốc mùi đó. '
Cô vừa nói vừa nhìn cô ta một cái khinh bỉ.
' Cô...... cô đợi đó cho ta. '
Cô ta bị cô làm cho tức đến nỗi không nói được gì, chỉ có thể nặn ra mấy chữ rồi bỏ đi mất. Cô thật sự cảm thấy đáng sợ quá mà.
' *kim chi ngọc diệp ': lá ngọc cành vàng, chỉ con nhà quyền quý.
' kinh tài tuyệt diễm ': đẹp khiến người khác phải kinh sợ*.
......( Xuyên không rồi?)......
' Tiểu thư.... hức.... hức.... tiểu thư.... người.... người đừng bỏ em lại một mình.... hức.... '
Tuyết Thanh Linh bị đánh thức bởi tiếng nức nở bên cạnh, nhấc đôi mắt nặng trĩu nhìn xung quanh:
' Chuyện gì đang xảy ra vậy? '
Cô bé bên cạnh nghe thấy có tiếng nói liền ngẩng đầu lên vui mừng
' Hức.... tiểu thư, người tỉnh rồi sao, người.... người có làm sao không. '
Thấy người con gái bên cạnh rất lạ mặt, hình như là chưa gặp bao giờ nên cô cất tiếng hỏi:
' Em là ai vậy? '
Không khí im lặng đột nhiên bao trùm lên cả hai người. được một lúc sau thì:
' Oa oa, tiểu thư sao lại quên em rồi, người là bị té xuống hồ chứ có phải bị đập đầu vào đá đâu. '
Phải nói là cô bé này có tiếng khóc thật là nội lực làm cho cô đang lơ mơ cũng phải tỉnh dậy ngay lập tức.
Mà giờ cô mới thấy có gì đó không đúng. Cái gì mà tiểu thư rồi lại còn bộ trang phục cùng cái khung cảnh chẳng khác gì thời cổ đại này. Cô nhớ nghề nghiệp của mình là giám đốc chứ đâu phải diễn viên đâu nhỉ.
Rõ ràng là hôm qua cô bị tai nạn giao thông rồi bất tỉnh cơ mà. Đáng lẽ bây giờ có lên được bệnh viện chứ đâu phải là cái nơi.... kỳ lạ như thế này.
Khoan đã, chẳng lẽ đây lại giống trong mấy bộ phim cô hay xem. Tuyết Thanh Linh cô xuyên không rồi?
Mà chắc không phải đâu. Làm gì có chuyện hoang đường được như vậy được.
...................
Mà nhỡ cô xuyên không thật rồi thì sao, nãy giờ cô cũng có thấy cái máy quay nào đâu thì lấy đâu ra cái việc quay phim.
' A '
Đột nhiên đầu cô choáng váng làm cô kêu lên một tiếng.
' Tiê tiểu thư người làm sao vậy, người.... người đừng có dọa em. '
Cô bé kia thấy cô như vậy thì liền lo lắng hỏi.
' Đây rốt cuộc là những kí ức gì vậy. Chẳng nhẽ mình xuyên không thật rồi ư? '
Một đoạn kí ức vừa xuất hiện trong đầu cô vô cùng chân thực khiến cô tự đặt câu hỏi. Thật sự là cô không thể tin được mà.
' Tiểu Nguyệt, em đi lấy cho ta mượn cái gương được không. '
Theo như đoạn kí ức cô vừa nhìn thấy thì đây chắc hẳn là Tiểu Nguyệt - nha hoàn theo hầu cô từ bé.
' Vâng tiểu thư em đi lấy ngay đây, người tuyệt đối đừng đi đâu đấy. '
Cô gật nhẹ một cái coi như đồng ý.
Tiểu Nguyệt vừa đi khỏi cô liền ngồi nhớ lại những đoạn kí ức mình vừa thấy được.
Nếu những gì cô vừa nhìn thấy là đúng thì cô vốn là
' kim chi ngọc diệp ' của phủ thừa tướng được cưng chiều hết mực. Nhưng hai năm trước được hoàng thượng ban hôn với Tam Vương Gia nên giờ đây cô là Tam Vương Phi của vương phủ. Nhưng ai biết được vị Tam Vương Gia nổi tiếng tàn bạo, độc đoán này ngay trong đêm tân hôn còn không thèm đến nhìn mặt cô. Thậm chí ngay ngày hôm sau liền chuyển cô đến lãnh cung khiến cô không thể liên lạc với người thân.
' Tiểu thư, gương của người này. '
Cô đang suy nghĩ thì bị giọng nói của Tiểu Nguyệt lôi về hiện thực.
' À, em đưa đây cho ta. '
Cô đưa tay nhận lấy gương từ Tiểu Nguyệt. Sở dĩ cô bảo Tiểu Nguyệt đi lấy gương là tại vì khi nãy cô thấy gương mặt này khá giống với mình như một xác nhận lại một chút.
Cầm gương lên soi cô khẳng định gương mặt này với mình có đến 9 phần giống nhau, điểm khác nhau duy nhất chắc có lẽ là khí chất đi. Mà để nói về gương mặt này thì chắc chỉ có thể dùng bốn từ 'kinh tài tuyệt diễm' để diễn tả.
' Tiểu thư người không sao chứ? '
Tiểu Nguyệt thấy cô cứ nhìn vào gương như vậy thì liền lo lắng hỏi.
' À ta không sao đâu, em đừng lo. '
' Vương phi tỷ tỷ tỉnh rồi sao. '
Điệp mĩ nhân bước vào cắt ngang cuộc trò chuyện của cô với Tiểu Nguyệt với cái giọng nói giễu cợt thật sự là khiến cô buồn nôn. Cả cuộc đời cô còn chưa có ai dám nói chuyện với cô bằng cái thái độ này đâu.
' Ta nghe nói tỷ tỷ bị ngã xuống hồ nên đến đây thăm tỷ. Không biết là có làm phiền tỷ không. '
' Thật sự rất phiền. '
Tuyết Thanh Linh thản nhiên nói một câu làm cho Điệp mĩ nhân kia cứng họng. Lại còn nói cái gì mà đến thăm, việc cô bị ngã xuống hồ còn không phải do cô ta ném đá giấu tay sao.
' Này ta có lòng tốt đến thăm cô mà cô lại như vậy là sao. '
Cô ta giây trước còn mềm mỏng, hiền dịu giây sau liền trở nên đanh đá như thế này thật khiến cô cảm phục mà. Cái khả năng này mà không đi làm diễn viên thì thật sự hơi tiếc đấy.
' Thăm xong rồi thì có thể về chưa. Ngươi cứ đứng ở đó như vậy thật sự khiến ta cảm thấy trong căn phòng có một sinh vật rất bốc mùi đó. '
Cô vừa nói vừa nhìn cô ta một cái khinh bỉ.
' Cô...... cô đợi đó cho ta. '
Cô ta bị cô làm cho tức đến nỗi không nói được gì, chỉ có thể nặn ra mấy chữ rồi bỏ đi mất. Cô thật sự cảm thấy đáng sợ quá mà.
' *kim chi ngọc diệp ': lá ngọc cành vàng, chỉ con nhà quyền quý.
' kinh tài tuyệt diễm ': đẹp khiến người khác phải kinh sợ*.
Bình luận facebook