-
Chương 436-440
Chương 436 Không ma nào tới
Nữ đế cười to, cười như nắc nẻ, vỗ tay nói: “Ái khanh, ngươi nói thật sự quá hay, vốn dĩ trẫm còn hơi lo lắng nhưng bây giờ nghe ngươi nói xong, lại phát hiện ra hoàn toàn không cần lo nữa!”
Những quan viên khác nhìn vẻ mặt vô cùng đắc ý và tự cao của Lâm Bắc Phàm, thầm nói một tiếng “đồ vô sỉ.”
Lúc này, ở Ký Bắc.
Ký Bắc vương vẫn ôm giấc mộng xuân thu phát tài tươi đẹp của mình.
Gần như ngày nào hắn ta cũng gọi quân sư tới hỏi chuyện.
“Quân sư, bây giờ tình hình kêu gọi thương nhân thế nào rồi, có bao nhiêu người tới báo danh?” Ký Bắc vương hỏi với vẻ nôn nóng.
Quân sư Gia Cát tiên sinh chắp tay lại một cách vô cùng bình tĩnh: “Khởi bẩm vương gia, chuyện kêu gọi đầu tư vừa mới được thông báo cho thiên hạ, công tác chỉ vừa mới bắt đầu thôi, cho nên trước mắt vẫn chưa có phú thương nào tới đây báo danh, nhưng thuộc hạ tin qua vài ngày nữa chắc chắn người tới sẽ nhiều như mây!”
Ký Bắc vương vỗ lên vai quân sư với vẻ khen ngợi: “Quân sư nói đúng lắm, là bản vương quá gấp rồi.”
Lại qua một ngày nữa, Ký Bắc vương lại gọi quân sư tới.
“Quân sư, tình hình hôm nay thế nào rồi?”
Gia Cát tiên sinh vẫn bình tĩnh như cũ: “Khởi bẩm vương gia, trước mắt vẫn chưa có người nào tới báo danh, thuộc hạ nghi ngờ hôm qua bọn họ vừa mới nhận được tin tức, hôm nay mới khởi hành tới Ký Bắc chúng ta, cho nên hai ngày nữa hẳn sẽ có tin tốt thôi ạ!”
Ký Bắc vương mỉm cười: “Quân sư nói chí phải, hai ngày nữa chắc hẳn sẽ có tin tốt truyền tới.”
Ngày thứ ba, Ký Bắc vương vẫn không nhịn được lại gọi quân sư tới.
“Quân sư, tình hình hôm nay thế nào, có phú thương tới không?”
Gia Cát tiên sinh vẫn bình tĩnh như thường: “Vương gia, hôm nay vẫn không có người tới, có khả năng là đi đường xá xa xôi khá mệt, cần phải nghỉ ngơi một ngày, sau khi chuẩn bị đầy đủ rồi ngày mai sẽ qua đây thôi! Dù sao mấy thương nhân này cũng vô cùng chú trọng lễ tiết, lễ nghi đầy đủ thì người mới không trách được, vương gia, ngươi đợi tin tốt của ta nhé!”
“Quân sư, bản vương tin ngươi!”
Ngày thứ tư, ngày thứ năm...
Mỗi ngày, Ký Bắc vương đều gọi quân sư tới hỏi chuyện nhưng tin tức có được toàn là không có ai, sự việc gần như chẳng có chút tiến triển nào cả.
Dần dần, Gia Cát tiên sinh cũng trở nên mất bình tĩnh.
Đã năm ngày rồi, sao vẫn không thấy một bóng người nào vậy?
Phía bên Lâm Bắc Phàm đến ngày thứ hai thông báo đã lập tức có một đám phú thương kết đội kết nhóm từ kinh thành tới.
Ngày thứ ba phú thương ở các thành xung quanh đều tới.
Ngày thứ tư, các danh môn vọng tộc và các phú thương giàu có ở xa hơn một chút cũng chạy tới đây.
Mỗi một ngày sau đó có thể dùng người tới nhiều như mây và đông như trẩy hội để hình dung.
Tại sao đến chỗ hắn tình hình lại hoàn toàn trái ngược vậy?
Trong năm ngày chẳng thấy một bóng ma nào cả, cửa nhà vắng tanh như chua bà Đanh, lạnh lẽo hiu quạnh!
Mấy phú thương này rốt cuộc đã chạy đi đâu hết rồi?
Sẽ không phải chạy tới chỗ những phiên vương khác đấy chứ?
Dần dà, Ký Bắc vương cũng đã bắt đầu hơi mất kiên nhẫn: “Quân sư, đã sắp một tuần rồi, tại sao vẫn chẳng thấy một ai hết trơn vậy? Cho dù là người ở Võ Tây thì cũng có thể chạy tới nơi rồi chứ, ngươi có thể giải thích hộ bản vương được không?”
Gia Cát tiên sinh túa mồ hôi đầy đầu: “Vương gia, thuộc hạ nghi ngờ có khả năng trong chuyện này đã xảy ra chút vấn đề gì đó!”
“Rốt cuộc là vấn đề gì?” Ký Bắc vương truy hỏi.
“Cái này.... cái này...”
Trên mặt Gia Cát tiên sinh nhễ nhại mồ hôi hơn, vắt hết óc bịa ra cái cớ.
Nhưng tình hình này đã bị Ký Bắc vương nhìn ra cả rồi, vẻ mặt của hắn ta không vui, hừ một tiếng, chắp tay rời đi: “Quân sư, nếu ngày mai vẫn chưa có tin tốt thì ngươi tự liệu lấy đi!”
“Vương gia, vương gia, ngươi nghe thuộc hạ nói đã...”
Gia Cát tiên sinh vội vàng đuổi theo, nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp bước chân của vương gia.
Trong lòng hắn ta tràn ngập sự chua xót, vì hắn ta biết vương gia thật sự tức giận rồi, vương gia vừa tức giận sẽ rất đáng sợ!
“Xem ra chỉ có thể tạm thời làm như vậy thôi!” Gia Cát tiên sinh cắn răng.
Đến tối, hắn ta mời các phú thương trong thành tới, kết quả chỉ nhìn thấy hai, ba con mèo nhỏ, quy mô kinh doanh mới hơn hai, ba vạn lượng bạc, rất nhiều người đều không gọi được ra tên, hắn ta lập tức nhíu mày: “Sao chỉ có mấy người các ngươi, những người khác đâu cả rồi?”
Các thương nhân có mặt ở đó đưa mắt nhìn nhau, một thương nhân khá có danh vọng trong số đó chắp tay, cười khổ đáp: “Gia Cát tiên sinh, những người khác đã sớm rời khỏi Ký Bắc, ra ngoài làm ăn rồi.”
Gia Cát tiên sinh lại nhíu chặt mày: “Đi ra ngoài làm ăn? Ký Bắc không tốt sao?”
“Chuyện này...”
Đám thương nhân đưa măt nhìn nhau, im lặng không đáp lời.
Lúc này, Gia Cát tiên sinh mới ý thức được sự ảnh hưởng từ toán cướp cưỡi ngựa trước đó quá lớn, còn lớn hơn tưởng tượng của hắn ta!
Chương 437 Trò cười cho thiên hạ
“Bỏ đi, hôm nay không nói đến bọn họ!”
Gia Cát tiên sinh chuyển đề tài, lộ ra nụ cười mỉm tự cho là thân thiết: “Hôm nay lão phu gọi các ngươi tới đây là có một tạo hóa giao cho các ngươi, chỉ cần các ngươi nắm thật chặt, chắc chắn có thể tiền vào như nước, ngày kiếm được đấu vàng!”
“Gia Cát tiên sinh, là tạo hóa gì vậy?” Có người hỏi.
“Thần khí xây nhà xi măng, đã nghe nói tới chưa?”
Gia Cát tiên sinh nói vơi giọng điệu dụ dỗ: “Vương phủ chúng ta cũng có thể sản xuất ra xi măng cho nên cơ hội phát tài của các ngươi sẽ tới thôi!”
Sau khi dặn dò chuyện này xong, Gia Cát tiên sinh rời đi với vẻ hài lòng thỏa mãn.
Hắn ta tin rằng sau khi mấy thương nhân này biết mình có cơ hội nhận được độc quyền bán xi măng nhất định sẽ mừng rỡ như điên, cảm kích vô cùng.
Như vậy hắn ta cũng tiện ăn nói với vương gia.
Thế nhưng sau khi hắn ta rời đi, các thương nhân có mặt ở đó đều mang vẻ mặt khổ sở.
“Sớm biết thế này chúng ta cũng chạy luôn cho rồi!”
“Còn nói cho chúng ta độc quyền tiêu thụ xi măng nữa chứ? Hừ, rõ ràng là muốn moi tiền từ trên người chúng ta thì có!”
“Đúng đó, muốn nhận được độc quyền bán xi măng nhất định phải trả bằng rất nhiều vật tư trước, nhưng trải qua nạn toán cướp cưỡi ngựa đó, chúng ta nào còn tiền của gì nữa đâu?”
“Cho dù nhận được độc quyền bán xi măng nhưng đến đâu cũng toàn người nghèo, chúng ta có thể bán được ở đâu đây?”
“Vương gia, là ngươi muốn qua cầu rút ván, ép chúng ta chết đấy nhé!”
“Chỉ sợ phát tài rồi lại có một toán cướp nữa mất! Ôi, ngày tháng này thật sự không có cách nào sống mà!”
...
Lúc này, một thương nhân lớn tuổi cắn răng nói: “Cac vị đồng liêu, bây giờ chạy vẫn còn kịp, còn không chạy nữa chúng ta thật sự không còn đường sống đâu!”
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi cùng gật mạnh đầu.
Ngày hôm sau, trong vương phủ.
Ký Bắc vương lại gọi Gia Cát tiên sinh tới.
“Quân sư, bây giờ tình hình thế nào rồi? Bản vương muốn nghe lời thật, đừng hòng lừa ta!”
Lần này, Gia Cát tiên sinh tràn đầy tự tin, vỗ ngực nói: “Vương gia, ngươi yên tâm, thật ra tối qua đã có vài thương gia liên lạc với ta, nói rất có hứng thú với xi măng, qua thời gian một nén nhang nữa là bọn họ sẽ dắt tay nhau tới đây ngay!”
“Thật sao? Bản vương vừa vặn có thời gian đợi cùng ngươi!” Ký Bắc vương tươi cười hớn hở.
Kết quả, thời gian một nén nhang trôi qua mà vẫn không thấy một bóng ma nào như cũ.
Lại qua thêm một nén nhang nữa, vẫn không thấy một ai cả.
Sắc mặt của Ký Bắc vương dần u ám hẳn đi, ánh mắt nhìn Gia Cát tiên sinh tràn đầy sự giận dữ...
Gia Cát tiên sinh hoang mang nói: “Vương gia, có khả năng bọn họ có chuyện nên tới trễ, thuộc hạ sẽ cho người đi giục bọn họ nhay!”
Kết quả người đi gọi rất nhanh đã chạy về: “Gia Cát tiên sinh, không hay rồi, thuộc hạ tới nhà bọn họ và cả cửa hàng lại phát hiện ra vườn không nhà trống, bọn họ đều... chạy hết cả rồi!”
“Cái gì? Chạy rồi?” Gia Cát tiên sinh ngã quỵ.
Các phiên vương khác cũng không có kết cục tốt đẹp gì cho cam.
Vùng Giang Nam là nơi thương nhân tập trung, theo lý mà nói chắc hẳn có thể tìm được người bán xi măng.
Nhưng Giang Nam vương lại mang vẻ mặt nhăn nhó như khổ qua.
Mới đầu hắn ta gửi lời mời bán xi măng tới các phú thương lớn cũng nhận được sự hưởng ứng khá tích cực.
Nhưng vừa nghe nói chỉ có thể dùng lương thực để trao đổi sắc mặt lập tức thay đổi ngay, tất cả đều từ chối hết, vì vừa qua nạn lũ lụt lại trải qua một trận hỏa hoạn ngút trời đó nên lương thực ở Giang Nam có thể nói là vật phẩm khan hiếm, giá cả thậm chí đắt gấp ba, bốn lần giá bình thường, có giá mà không có thị trường khiến rất nhiều người đều không ăn được lương thực.
Ngay cả các phú thương cũng không có nhiều lương thực trong tay, chỉ có thể cung ứng cho người của mình, mà lúc này, Giang Nam vương lại muốn dùng xi măng để đổi lấy lương thực, đây không phải là kiếm chuyện hay sao?
Người có thể không ở nhà nhưng không thể không ăn cơm!
Vì thế hai bên làm ầm lên tách ra, xi măng bán ra cũng tan tành.
Lúc này, Vương Phú Quý đi vào với vẻ sầu khổ.
Giang Nam Vương mang theo hy vọng hỏi: “Thế nào rồi, bọn họ có đồng ý không? Bản vương đã giảm giá bán xi măng rồi đó!”
Vương Phú Quý nhún vai, vẻ mặt chua chát: “Vương gia, bọn họ vẫn không chịu đổi, nếu dùng tiền ngược lại còn được!”
Giang Nam vương tức muốn xỉu ngang: “Bản vương thiếu tiền sao? Bản vương thiếu là lương thực kia kìa! Ngươi về nói với bọn họ bản vương chỉ cần lương thực! Chỉ cần lương thực! Chỉ cần lương thực!”
Lúc này, một tướng quân chạy vào: “Vương gia, lương thực đã không đủ nữa, còn không ăn cơm nữa thì binh lính bên dưới sẽ gây chuyện mất, phải làm thế nào mới được đây ạ?”
Trong mắt Giang Nam vương bốc hỏa: “Nếu bọn chúng đã không chịu phối hợp vậy bản vương chỉ có thể cướp!”
Cuối cùng, vụ kinh doanh xi măng vẫn không thành công, nhưng Giang Nam vương lại cướp sạch lương thực của các thương nhân, dẫn đến việc các thương nhân dám giận mà không dám nói, biến thành trò cười.
Vùng Võ Tây.
Dưới sự ủng hộ mạnh mẽ của Võ Tây vương, Phượng Sồ tiên sinh đã tổ chức đại hội chiêu mộ thương nhân vô cùng hoành tráng.
Kết quả hôm đại hội ấy chẳng có một ma nào tới, trở nên vô cùng quạnh quẽ.
Chương 438 Làm kinh tế
Những phiên vương nhỏ khác cũng như vậy! Tất cả đều trở thành trò cười cho người trong thiên hạ.
“Kí Bắc vương nực cười quá đi mất, muốn mua xi măng để kiếm tiền mà lại dọa các thương nhân còn lại chạy mất!”
“Giang Nam vương cũng thế, lại còn muốn đổi xi măng lấy lương thực! Người ta cơm còn chẳng ăn đủ no chứ làm gì nghĩ đến việc xây nhà? Kết quả ý kiến bất đồng bèn đi cướp, ép thương nhân tại Giang Nam đến phát điên!”
“Kẻ nực cười nhất chính là Võ Tây vương! Bản thân hắn ta là người như thế nào hắn ta còn không rõ sao? Ai dám làm ăn buôn bán với hắn ta?”
“Những phiên vương khác cũng không được, không cầm cự được thị trường xi măng đâu!”
…
Mà lúc bấy giờ, các thương nhân đã đến bước đường cùng, tất cả đều tới kinh thành.
“Cha ơi, sao lại phải tới kinh thành?”
“Ở lại cũng chẳng còn đường sống nữa rồi, chỉ đành tới kinh thành tìm kế sinh nhai thôi!”
“Nhưng chẳng phải cha vẫn luôn bảo kinh thành toàn lũ tham quan, quyền quý hoành hành, ở nơi đó đâu có làm ăn được gì?”
“Đó là trước kia, hiện giờ thì ngược lại rồi! Khắp Đại Võ chỗ nào cũng loạn lạc, chỉ có kinh thành là tương đối an toàn thôi! Nếu chúng ta ở lại đây thì đến mạng cũng chẳng còn! Nhưng nếu tới kinh thành, chúng ta có thể làm dân gặp nạn, cố kiếm miếng cơm ăn!”
“Nghe đâu người ta đang xây dựng thành mới ở kinh thành đấy, có cả trăm vạn nhân công, còn có rất nhiều thương nhân. Chính sách dành cho thương nhân cũng khá tốt, đối với chúng ta mà nói thì đây có lẽ chính là một con đường sống!”
“Cha nói phải, chúng ta tới kinh thành!”
…
Trừ các thương nhân ra còn có rất nhiều dân thường nghèo đói nghe nói trăm vạn dân gặp nạn ở kinh thành có công việc có cơm ăn, cuối cùng còn có nhà để ở nên cũng kéo nhau tới kinh thành.
Dường như đang có một cỗ thế lực lớn chầm chậm đổ dồn về kinh thành!
Kẻ được lợi nhất chính là Lâm Bắc Phàm và triều đình phía sau hắn. Hôm ấy, Lâm Bắc Phàm đang kiểm tra tình hình xây dựng, một binh lính chạy tới bẩm báo với hắn.
“Phủ thừa đại nhân, có vài thương nhân tới từ Kí Bắc quyên góp rất nhiều đồ như lương thực, củi dầu, bông vải, tổng cộng hai mươi xe, hi vọng có thể gặp đại nhân!”
“Gặp ta ư? Thú vị thật đấy!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Đúng lúc bản quan đang rảnh, đi gặp bọn họ vậy!”
Lâm Bắc Phàm ra bên ngoài thành thì thấy vài thương nhân như lời binh sĩ kia nói, hắn bảo: “Chế độ quyên tặng của chúng ta đã kết thúc! Các ngươi có quyên góp những thứ này thì cũng không có hồi báo gì đâu!”
“Thảo dân biết, nhưng pháp luật cũng không nằm ngoài vòng tình cảm con người! Chúng thảo thân quyên tặng đồ vật nhưng không cầu nhiều, chỉ hi vọng đại nhân châm chước cho!”
Trông mấy thương nhân kia rất thành khẩn.
“Các ngươi muốn gì, nói ra ta xem nào?”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười
“Khởi bẩm phủ thừa đại nhân, chúng thảo dân đều chạy nạn từ Kí Bắc đến nên muốn xin một chốn nương thân cho mình và gia đình! Nhà ở không cần quá lớn, nhà xi măng thôi là được rồi, mong đại nhân thành toàn!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Yêu cầu của các ngươi rất đơn giản, có thể đáp ứng được!”
Mấy thương nhân từ Kí Bắc hớn hở: “Đa tạ đại nhân!”
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại gặp thêm rất nhiều những thương nhân khác.
Về cơ bản thì bọn họ đều là người từ nơi khác đến, quyên góp tiền và đồ vật với mong muốn được có một ngôi nhà ở nơi đây để sống.
Không thể không nói, đám thương nhân này quá nhanh trí.
Nhà ở tại kinh thành rất đắt, bọn họ không mua nổi nên chạy tới chỗ hắn để ở.
Nhà xi măng của hắn muốn có bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, một ngày có thể xây được cả trăm, cả nghìn ngôi, mà giá tiền là không quá đắt.
Lâm Bắc Phàm cũng vui vẻ thu nhận bọn họ, việc xây dựng thành thị không chỉ cần nhân công mà còn cần những nhân tài khác nữa.
Lâm Bắc Phàm nhận hết, chỉ cần có cống hiến là hắn sẽ không từ chối. Số lượng thương nhân trở nên nhiều hơn, việc kinh doanh buôn bán cũng bắt đầu xuất hiện.
Song tiếc rằng phần lớn những người ở đây đều là dân gặp nạn, trong người chẳng có tiền nên không thể mua hàng.
“Có thể phát chút tiền lương để kích thích kinh tế tại thành mới!”
Lâm Bắc Phàm tự nhủ, một thành phố muốn phát triển thì không thể không có kinh tế, mà muốn có kinh tế thì phải có tiền.
Có tiền thì mới mua hàng được, như vậy mới có được kinh tế.
Nếu kinh tế phát triển thì mọi người mới có một cuộc sống tốt.
Hiện giờ các điều kiện đã dần chín muồi nên hắn cần có yếu tố con người can thiệp vào để kích thích kinh tế thị trường, để cả thành phố được vận hành một cách có hiệu quả, đem lại lợi ích cho mọi người.
Lúc này, có tiếng nói vang vọng từ phía xa truyền tới.
“Bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hóa ra là nữ đế tới!
Từ lúc thành mới bắt đầu thi công xây dựng, cứ hai ba ngày là nữ đế lại tới kiểm tra.
Nhìn mọi người bừng bừng sức sống, có cơm ăn có áo mặc, nhìn những tòa nhà mới mọc lên, trong lòng nữ đế thỏa mãn vô cùng.
“Tham kiến bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Ái khanh, không cần đa lễ!”
Nữ đế vừa nhìn vừa tặc lưỡi: “Ái khanh à, chỗ này của ngươi mỗi ngày lại xây thêm được một dãy nhà hả! Trẫm nhớ hai hôm trước lúc tới, nơi đây hãy còn là một mảnh đất trống! Ấy mà giờ đã là từng dãy nhà ở, nhìn chẳng thấy điểm kết thúc!”
Chương 439 Bận một chút tương lai càng rộng mở
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu: “Đúng là một ngày xây được một dãy nhà ạ!”
“Ái khanh, giờ tổng cộng đã có bao nhiêu ngôi nhà rồi?”
“Bệ hạ, hiện giờ tổng cộng có hai vạn ngôi nhà, đã giải quyết được vấn đề nhà ở cho khoảng sáu vạn người!”
“Ừm, rất tốt!”
Nữ đế hài lòng vô cùng.
“Sản lượng xi măng vẫn đủ chứ?”
Nữ đế lại hỏi.
“Tình hình vẫn khá là căng ạ! Nếu không phải sản lượng xi măng có vấn đề thì hiện giờ vi thần đã có thể xây được năm vạn ngôi nhà rồi!”
“Thế thì tiếp tục khai thác, cần gì thì cứ nói với trẫm!”
“Đa tạ bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay cười.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nữ đế nhắc đến chuyện các phiên vương kinh doanh xi măng bèn không nhịn được mà cười.
“Ái khanh, ngươi nói đúng thật đấy!”
“Các thúc thúc của trẫm dù có xi măng trong tay nhưng cũng chẳng làm nên chuyện gì!”
“Một người thì dọa cho chỗ thương nhân ít ỏi còn lại chạy mất! Một người thì muốn đổi xi măng lấy lương thực, cuối cùng sự việc không thành bèn đi cướp! Còn một người thì mở chiêu thương đại hội, nhưng chẳng ai thèm tới!”
“Ha ha! Đúng là quá buồn cười, những chuyện mà bọn họ làm đủ để trẫm cười mất mấy ngày!”
“Đúng là buồn cười thật ạ!”
Lâm Bắc Phàm cũng thấy chuyện các phiên vương làm chẳng khác gì một trò hề. Bọn họ tưởng có được xi măng là có thể thỏa thích theo ý mình hả? Bọn họ cũng chẳng nhìn xem bản thân mình ra sao!
Địa bàn của mình thì bị chính mình làm loạn, nhân phẩm cũng không được, ai dám làm ăn với bọn họ?
Các thương nhân đều là những người thông minh, bọn họ biết tận dụng cái lợi và tránh đi cái hại, tình huống có điểm bất thường là lập tức chạy! Như ở chỗ hắn đã tiếp nhận rất nhiều thương nhân chạy nạn.
Tới buổi trưa, mọi người đều nghỉ tay ăn cơm.
Nhìn mọi người ăn cơm một cách ngon lành, nữ đế thở dài một hơi: “Suy cho cùng thì vấn đề ở nước ta vẫn là lương thực, là miếng cơm ăn! Chỉ cần bách tính có cơm ăn, được ăn no thì nước ta sẽ vững như núi Thái Sơn!”
“Trước kia do có bọn mã tặc nên người dân Kí Bắc không có cơm mà ăn, dẫn đến trở thành dân lưu lạc phải tới những nơi khác. Ruộng điền của Kí Bắc phần lớn đều bị bỏ hoang, kinh tế đi xuống!”
“Còn ở Giang Nam do có lũ lụt nên bách tính không có lương thực, mà Giang Nam vương lại không chịu nhả lương thực nên mới xuất hiện tình trạng dân gặp nạn! Tới nay, Giang Nam không chỉ thiếu thốn lương thực mà còn không có dân canh tác ruộng đồng, kinh tế cũng đi xuống!”
“Ở Võ Tây cũng vậy! Nếu không phải Võ Tây vương sở hữu đại quân lên đến trăm vạn người, trấn áp tất cả thì Tây Võ đã loạn từ lâu rồi!”
“Còn triều đình chúng ta có lương thực nên năm nay vẫn phát triển đều.”
“Bệ hạ nói chí phải!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu.
…
“Lương thực là thứ vô cùng quan trọng! À đúng rồi, ái khanh…”
Nữ đế quay đầu, hỏi đầy quan tâm: “Hiện giờ tình hình nghiên cứu lúa nước của ngươi thế nào rồi? Có tiến triển gì không?”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm trở nên nặng nề: “Bệ hạ, hiện giờ đang nghiên cứu đến bước quan trọng, thiếu mất một thứ vô cùng then chốt! Nếu như không giải quyết vấn đề này thì không thể vượt qua bước nghiên cứu này!”
“Thiếu thứ gì?”
Nữ đế lại càng quan tâm hơn.
“Thiếu tiền!”
Nữ đế: “…”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lại càng nặng nề hơn: “Nghiên cứu lúa nước là một công trình nghiên cứu to lớn liên quan đến cả nghìn vạn dân, cần rất nhiều ngân lượng! Tiền không đủ thì khó nghiên cứu tiếp lắm ạ!”
Khóe miệng nữ đế giật giật: “Thiếu bao nhiêu?”
Hai mắt Lâm Bắc Phàm như lóe sáng: “Bệ hạ, chỉ cần có một nghìn vạn lượng kinh phí nghiên cứu thì vi thần tin chắc sang năm là có thể nghiên cứu ra sản lượng lúa nước đáng kinh ngạc đấy ạ!”
Khóe miệng nữ đế lại càng giật mạnh hơn, cái tên khốn khiếp này lại nhân cơ hội để tham tiền nữa rồi!
Ngươi đã tham nhiều tiền thế rồi mà vẫn chưa đủ hay sao?
Có điều lần này nữ đế không từ chối trực tiếp, nàng suy nghĩ hồi lâu. Bởi lẽ gần một năm nay Lâm Bắc Phàm đã cố gắng rất nhiều để chứng minh năng lực của bản thân.
Thần khí phi thiên khinh khí cầu, thuyền đệm hơi, rồi chuyện xây nhà bằng xi măng, tất cả đều nhờ hắn, hơn nữa những chuyện này đều có hiệu quả kinh người!
Lúa nước mà hắn nói không phải là không có cách để thực hiện!
Nếu như nghiên cứu được thì sản lượng lương thực của Đại Võ có thể tăng thêm năm mươi phần trăm!
Có thể giải quyết được vấn đề cơm ăn cho bao nhiêu người dân mới là thần khí trấn quốc chân chính!
“Được rồi, một nghìn vạn thì một nghìn vạn! Năm sau lúc dự tính quốc khố, trẫm có cố cũng phải góp đủ cho ngươi, được chưa?”
Nữ đế nói, nghe giọng điệu của nàng không được tốt cho lắm.
“Đa tạ bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm cười híp cả mắt.
Đi kiểm tra xong, nữ đế lại trở lại hoàng cung xử lí chính vụ. Cứ thế mấy ngày trôi qua, Quách đầu mục của Lục Phiến Môn lại tới tìm Lâm Bắc Phàm uống rượu.
Lâm Bắc Phàm về trễ: “Quách đại nhân, thật ngại quá, dạo này bận bịu, mong ngươi lượng thứ cho!”
“Lâm đại nhân không cần xin lỗi, bản quan hiểu mà! Hiện giờ ngươi đang lo chuyện thành mới, bao nhiêu việc đổ lên đầu nên không có thời gian ấy mà! Ha ha!”
Quách đầu mục nói.
“Ha ha, đa tạ Quách đại nhân đã thấu hiểu!”
Lâm Bắc Phàm cười lớn.
“Thật ra đôi khi bận chút cũng tốt! Làm quan càng bận thì tương lai càng rộng mở!”
Quách đầu mục nói, trong giọng nói tràn ngập vẻ ngưỡng mộ.
Chương 440 Tịch tà kiếm phổ xuất hiện trên giang hồ
Hiện giờ ai chẳng biết Lâm Bắc Phàm đang bận chuyện xây dựng thành mới.
Bằng việc này, Lâm Bắc Phàm đã thể hiện năng lực phi phàm của mình khiến mọi người phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
Năng lực có đủ, công lao cũng nhiều, tiếng tăm cũng vì thế mà đến!
Chỉ cần đợi đến này thành mới được hoàn thành là Lâm Bắc Phàm có thể lên chức phủ doãn kinh thành!
Nếu như đổi lại là Quách đầu mục thì chắc chắn hắn ta không thể làm được một chuyện kinh thiên động địa đến thế!
Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt và chuyện trong giang hồ.
Khi thời cơ chín muồi, Lâm Bắc Phàm hỏi: “À đúng rồi Quách đại nhân, lần này ngươi tới là có chuyện gì thế?”
Sắc mặt Quách đầu mục trở nên nghiêm túc: “Tịch Tà Kiếm Phổ xuất hiện lại trong giang hồ rồi!”
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ không hề nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hồi đầu khi hắn tiết lộ Tịch Tà Kiếm Phổ đã biết sẽ có ngày hôm nay. Không một ai có thể cưỡng lại được việc tốc độ thực lực tăng nhanh như vậy.
Thế nên khi ấy các môn phái mới bắt tay nhau cùng kêu gọi các cường giả trong khắp võ lâm đi tiêu diệt Thiên Môn đang dần lớn mạnh, đồng thời chiếm cứ Tịch Tà Kiếm Phổ.
Tính toán thời gian, hiện giờ cũng đã đến lúc!
“Người tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ có nhiều không?”
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa hỏi.
“Nhiều lắm! Cực kì nhiều luôn! Những người tu luyện đến từ các thế lực khác nhau! Những người đang ẩn trong bóng tối có lẽ còn nhiều hơn! Một khi có chút thực lực là bọn họ sẽ không nhịn được mà khoe khoang nên mới bị lộ ra ngoài! Bọn họ hoàn toàn không biết mình đang tìm đường chết!”
Quách đầu mục cười: “Tịch Tà Kiếm Phổ là một môn tà công, càng luyện nhanh thì càng chết nhanh! Hơn nữa, triều đình chúng ta còn có cách phá giải Tịch Tà Kiếm Phổ, ở trước mặt triều đình chúng ta thì bọn họ chẳng uy hiếp được gì đâu!”
“Quách đại nhân, Lục Phiến Môn định xử lí như thế nào?”
Lâm Bắc Phàm hỏi.
Quách đầu mục đáp: “Bản quan định làm thế này, chỉ cần bọn họ không làm hại đến dân thường, không uy hiếp triều đình ta thì chúng ta sẽ bỏ qua cho bọn họ! Cứ thế, thực lực những người tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ chắc chắn sẽ mạnh hơn những người không có Tịch Tà Kiếm Phổ, mà thực lực của họ cũng sẽ tăng nhanh hơn!”
“Những người không tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ bị người khác bắt nạt, chắc chắn sẽ không cam lòng nên sẽ đi tu luyện theo! Cuối cùng người khắp giang hồ đều tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ, tự chém giết lẫn nhau, làm yếu đi sức mạnh của đối phương, đồng thời cũng làm yếu đi thực lực của giang hồ! Chuyện này gọi là gì nhỉ?”
“Mâu thuẫn nội bộ!”
Lâm Bắc Phàm nói.
Quách đầu mục vỗ đùi, kịch động đáp: “Không sai! Chính là mâu thuẫn nội bộ! Cứ để bọn họ mâu thuẫn đi, ha ha!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Chúc mừng Quách đại nhân, lại chuẩn bị lập công rồi đây!”
“Cùng vui cùng vui!”
Quách đầu mục lập tức đáp lễ: “Nếu như không nhờ Tịch Tà Kiếm Phổ và cách phá giải của Lâm đại nhân thì bản quan nào có cơ hội lập được công lớn đến thế! Công lao này cũng có phần của ngươi!”
“Ha ha!”
Hai người bật cười thành tiếng.
“Điều duy nhất mà ta lo lắng là môn chủ Thiên Môn đã chạy thoát kia giờ đang ở chỗ nào!”
Quách đầu mục chau mày: “Thực lực của hắn ta cao thâm khó lường, hiện giờ lại đang ẩn trong bóng tối, trong tay hắn ta còn có Tịch Tà Kiếm Phổ, nhỡ đâu hắn ta bồi dưỡng được một lượng cao thủ lớn thì chắc chắn sẽ gây ra một trận sóng gió!”
“Người này vô cùng có dã tâm, thực lực lại mạnh, đúng là không thể không đề phòng! Có điều hiện giờ chúng ta cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ đành đợi hắn ta xuất đầu lộ diện rồi hẵng bàn vậy!”
“Đúng vậy, làm người ta đau đầu thật đấy!”
Sau khi uống rượu với Lâm Bắc Phàm xong, Quách đầu mục lập tức cho người giám sát giang hồ chặt chẽ, để ý tới những người và môn phái tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ.
Để “thêm dầu vào lửa” khiến mọi người đánh đấm nhau, bản thân hắn ta còn để lộ thêm vài phần của Tịch Tà Kiếm Phổ.
Không thể không nói từ khi hợp tác với Lâm Bắc Phàm, hắn ta cũng bắt đầu trở nên âm hiểm!
Lúc bấy giờ, tại giang hồ, do có Tịch Tà Kiếm Phổ xuất hiện mà những việc như thù hận, giết chóc cũng gia tăng.
Khắp nơi đều là thi thể, máu chảy thành sông.
Một thanh niên tầm mười bảy, mười tám tuổi nằm trên mặt đất, khắp người là vết thương. Có vẻ hắn ta chính là kẻ thù đến từ Kim Đao môn, trông lạ mà cũng quen: “Chỉ trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, sao ngươi lại trở nên mạnh như vậy?”
Bình Uy Tiêu Cục của bọn họ luôn đối kháng với Kim Đao môn, hai bên tranh đấu đã mấy chục năm nay mà vẫn chưa phân thắng bại.
Tới đời bọn họ vẫn vậy.
Ai ngờ hai tháng không gặp mà thực lực của Kim Đao môn đã tăng nhanh chóng.
Đối phương chỉ cử một người trẻ tuổi, một kẻ ngang tuổi với hắn ta mà đã có thể tiêu diệt cả Tiêu Cục.
Dưới câu hỏi của người thanh niên, đối phương dụi tắt Lan Hoa Chỉ, đắc ý nói: “Ngươi đoán xem?”
“Trông dáng vẻ của ngươi thì chắc chắn là tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ rồi! Chỉ có tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ thì mới thành nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ như vậy thôi!”
Người thanh niên kia cười một cách bi phẫn: “Dù ngươi có mạnh hơn nữa thì có làm sao? Hiện giờ ngươi đã chẳng còn là nam nhân rồi! Ngươi là một tên thái giám, một tên thái giám nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ, ha ha!”
Nữ đế cười to, cười như nắc nẻ, vỗ tay nói: “Ái khanh, ngươi nói thật sự quá hay, vốn dĩ trẫm còn hơi lo lắng nhưng bây giờ nghe ngươi nói xong, lại phát hiện ra hoàn toàn không cần lo nữa!”
Những quan viên khác nhìn vẻ mặt vô cùng đắc ý và tự cao của Lâm Bắc Phàm, thầm nói một tiếng “đồ vô sỉ.”
Lúc này, ở Ký Bắc.
Ký Bắc vương vẫn ôm giấc mộng xuân thu phát tài tươi đẹp của mình.
Gần như ngày nào hắn ta cũng gọi quân sư tới hỏi chuyện.
“Quân sư, bây giờ tình hình kêu gọi thương nhân thế nào rồi, có bao nhiêu người tới báo danh?” Ký Bắc vương hỏi với vẻ nôn nóng.
Quân sư Gia Cát tiên sinh chắp tay lại một cách vô cùng bình tĩnh: “Khởi bẩm vương gia, chuyện kêu gọi đầu tư vừa mới được thông báo cho thiên hạ, công tác chỉ vừa mới bắt đầu thôi, cho nên trước mắt vẫn chưa có phú thương nào tới đây báo danh, nhưng thuộc hạ tin qua vài ngày nữa chắc chắn người tới sẽ nhiều như mây!”
Ký Bắc vương vỗ lên vai quân sư với vẻ khen ngợi: “Quân sư nói đúng lắm, là bản vương quá gấp rồi.”
Lại qua một ngày nữa, Ký Bắc vương lại gọi quân sư tới.
“Quân sư, tình hình hôm nay thế nào rồi?”
Gia Cát tiên sinh vẫn bình tĩnh như cũ: “Khởi bẩm vương gia, trước mắt vẫn chưa có người nào tới báo danh, thuộc hạ nghi ngờ hôm qua bọn họ vừa mới nhận được tin tức, hôm nay mới khởi hành tới Ký Bắc chúng ta, cho nên hai ngày nữa hẳn sẽ có tin tốt thôi ạ!”
Ký Bắc vương mỉm cười: “Quân sư nói chí phải, hai ngày nữa chắc hẳn sẽ có tin tốt truyền tới.”
Ngày thứ ba, Ký Bắc vương vẫn không nhịn được lại gọi quân sư tới.
“Quân sư, tình hình hôm nay thế nào, có phú thương tới không?”
Gia Cát tiên sinh vẫn bình tĩnh như thường: “Vương gia, hôm nay vẫn không có người tới, có khả năng là đi đường xá xa xôi khá mệt, cần phải nghỉ ngơi một ngày, sau khi chuẩn bị đầy đủ rồi ngày mai sẽ qua đây thôi! Dù sao mấy thương nhân này cũng vô cùng chú trọng lễ tiết, lễ nghi đầy đủ thì người mới không trách được, vương gia, ngươi đợi tin tốt của ta nhé!”
“Quân sư, bản vương tin ngươi!”
Ngày thứ tư, ngày thứ năm...
Mỗi ngày, Ký Bắc vương đều gọi quân sư tới hỏi chuyện nhưng tin tức có được toàn là không có ai, sự việc gần như chẳng có chút tiến triển nào cả.
Dần dần, Gia Cát tiên sinh cũng trở nên mất bình tĩnh.
Đã năm ngày rồi, sao vẫn không thấy một bóng người nào vậy?
Phía bên Lâm Bắc Phàm đến ngày thứ hai thông báo đã lập tức có một đám phú thương kết đội kết nhóm từ kinh thành tới.
Ngày thứ ba phú thương ở các thành xung quanh đều tới.
Ngày thứ tư, các danh môn vọng tộc và các phú thương giàu có ở xa hơn một chút cũng chạy tới đây.
Mỗi một ngày sau đó có thể dùng người tới nhiều như mây và đông như trẩy hội để hình dung.
Tại sao đến chỗ hắn tình hình lại hoàn toàn trái ngược vậy?
Trong năm ngày chẳng thấy một bóng ma nào cả, cửa nhà vắng tanh như chua bà Đanh, lạnh lẽo hiu quạnh!
Mấy phú thương này rốt cuộc đã chạy đi đâu hết rồi?
Sẽ không phải chạy tới chỗ những phiên vương khác đấy chứ?
Dần dà, Ký Bắc vương cũng đã bắt đầu hơi mất kiên nhẫn: “Quân sư, đã sắp một tuần rồi, tại sao vẫn chẳng thấy một ai hết trơn vậy? Cho dù là người ở Võ Tây thì cũng có thể chạy tới nơi rồi chứ, ngươi có thể giải thích hộ bản vương được không?”
Gia Cát tiên sinh túa mồ hôi đầy đầu: “Vương gia, thuộc hạ nghi ngờ có khả năng trong chuyện này đã xảy ra chút vấn đề gì đó!”
“Rốt cuộc là vấn đề gì?” Ký Bắc vương truy hỏi.
“Cái này.... cái này...”
Trên mặt Gia Cát tiên sinh nhễ nhại mồ hôi hơn, vắt hết óc bịa ra cái cớ.
Nhưng tình hình này đã bị Ký Bắc vương nhìn ra cả rồi, vẻ mặt của hắn ta không vui, hừ một tiếng, chắp tay rời đi: “Quân sư, nếu ngày mai vẫn chưa có tin tốt thì ngươi tự liệu lấy đi!”
“Vương gia, vương gia, ngươi nghe thuộc hạ nói đã...”
Gia Cát tiên sinh vội vàng đuổi theo, nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp bước chân của vương gia.
Trong lòng hắn ta tràn ngập sự chua xót, vì hắn ta biết vương gia thật sự tức giận rồi, vương gia vừa tức giận sẽ rất đáng sợ!
“Xem ra chỉ có thể tạm thời làm như vậy thôi!” Gia Cát tiên sinh cắn răng.
Đến tối, hắn ta mời các phú thương trong thành tới, kết quả chỉ nhìn thấy hai, ba con mèo nhỏ, quy mô kinh doanh mới hơn hai, ba vạn lượng bạc, rất nhiều người đều không gọi được ra tên, hắn ta lập tức nhíu mày: “Sao chỉ có mấy người các ngươi, những người khác đâu cả rồi?”
Các thương nhân có mặt ở đó đưa mắt nhìn nhau, một thương nhân khá có danh vọng trong số đó chắp tay, cười khổ đáp: “Gia Cát tiên sinh, những người khác đã sớm rời khỏi Ký Bắc, ra ngoài làm ăn rồi.”
Gia Cát tiên sinh lại nhíu chặt mày: “Đi ra ngoài làm ăn? Ký Bắc không tốt sao?”
“Chuyện này...”
Đám thương nhân đưa măt nhìn nhau, im lặng không đáp lời.
Lúc này, Gia Cát tiên sinh mới ý thức được sự ảnh hưởng từ toán cướp cưỡi ngựa trước đó quá lớn, còn lớn hơn tưởng tượng của hắn ta!
Chương 437 Trò cười cho thiên hạ
“Bỏ đi, hôm nay không nói đến bọn họ!”
Gia Cát tiên sinh chuyển đề tài, lộ ra nụ cười mỉm tự cho là thân thiết: “Hôm nay lão phu gọi các ngươi tới đây là có một tạo hóa giao cho các ngươi, chỉ cần các ngươi nắm thật chặt, chắc chắn có thể tiền vào như nước, ngày kiếm được đấu vàng!”
“Gia Cát tiên sinh, là tạo hóa gì vậy?” Có người hỏi.
“Thần khí xây nhà xi măng, đã nghe nói tới chưa?”
Gia Cát tiên sinh nói vơi giọng điệu dụ dỗ: “Vương phủ chúng ta cũng có thể sản xuất ra xi măng cho nên cơ hội phát tài của các ngươi sẽ tới thôi!”
Sau khi dặn dò chuyện này xong, Gia Cát tiên sinh rời đi với vẻ hài lòng thỏa mãn.
Hắn ta tin rằng sau khi mấy thương nhân này biết mình có cơ hội nhận được độc quyền bán xi măng nhất định sẽ mừng rỡ như điên, cảm kích vô cùng.
Như vậy hắn ta cũng tiện ăn nói với vương gia.
Thế nhưng sau khi hắn ta rời đi, các thương nhân có mặt ở đó đều mang vẻ mặt khổ sở.
“Sớm biết thế này chúng ta cũng chạy luôn cho rồi!”
“Còn nói cho chúng ta độc quyền tiêu thụ xi măng nữa chứ? Hừ, rõ ràng là muốn moi tiền từ trên người chúng ta thì có!”
“Đúng đó, muốn nhận được độc quyền bán xi măng nhất định phải trả bằng rất nhiều vật tư trước, nhưng trải qua nạn toán cướp cưỡi ngựa đó, chúng ta nào còn tiền của gì nữa đâu?”
“Cho dù nhận được độc quyền bán xi măng nhưng đến đâu cũng toàn người nghèo, chúng ta có thể bán được ở đâu đây?”
“Vương gia, là ngươi muốn qua cầu rút ván, ép chúng ta chết đấy nhé!”
“Chỉ sợ phát tài rồi lại có một toán cướp nữa mất! Ôi, ngày tháng này thật sự không có cách nào sống mà!”
...
Lúc này, một thương nhân lớn tuổi cắn răng nói: “Cac vị đồng liêu, bây giờ chạy vẫn còn kịp, còn không chạy nữa chúng ta thật sự không còn đường sống đâu!”
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi cùng gật mạnh đầu.
Ngày hôm sau, trong vương phủ.
Ký Bắc vương lại gọi Gia Cát tiên sinh tới.
“Quân sư, bây giờ tình hình thế nào rồi? Bản vương muốn nghe lời thật, đừng hòng lừa ta!”
Lần này, Gia Cát tiên sinh tràn đầy tự tin, vỗ ngực nói: “Vương gia, ngươi yên tâm, thật ra tối qua đã có vài thương gia liên lạc với ta, nói rất có hứng thú với xi măng, qua thời gian một nén nhang nữa là bọn họ sẽ dắt tay nhau tới đây ngay!”
“Thật sao? Bản vương vừa vặn có thời gian đợi cùng ngươi!” Ký Bắc vương tươi cười hớn hở.
Kết quả, thời gian một nén nhang trôi qua mà vẫn không thấy một bóng ma nào như cũ.
Lại qua thêm một nén nhang nữa, vẫn không thấy một ai cả.
Sắc mặt của Ký Bắc vương dần u ám hẳn đi, ánh mắt nhìn Gia Cát tiên sinh tràn đầy sự giận dữ...
Gia Cát tiên sinh hoang mang nói: “Vương gia, có khả năng bọn họ có chuyện nên tới trễ, thuộc hạ sẽ cho người đi giục bọn họ nhay!”
Kết quả người đi gọi rất nhanh đã chạy về: “Gia Cát tiên sinh, không hay rồi, thuộc hạ tới nhà bọn họ và cả cửa hàng lại phát hiện ra vườn không nhà trống, bọn họ đều... chạy hết cả rồi!”
“Cái gì? Chạy rồi?” Gia Cát tiên sinh ngã quỵ.
Các phiên vương khác cũng không có kết cục tốt đẹp gì cho cam.
Vùng Giang Nam là nơi thương nhân tập trung, theo lý mà nói chắc hẳn có thể tìm được người bán xi măng.
Nhưng Giang Nam vương lại mang vẻ mặt nhăn nhó như khổ qua.
Mới đầu hắn ta gửi lời mời bán xi măng tới các phú thương lớn cũng nhận được sự hưởng ứng khá tích cực.
Nhưng vừa nghe nói chỉ có thể dùng lương thực để trao đổi sắc mặt lập tức thay đổi ngay, tất cả đều từ chối hết, vì vừa qua nạn lũ lụt lại trải qua một trận hỏa hoạn ngút trời đó nên lương thực ở Giang Nam có thể nói là vật phẩm khan hiếm, giá cả thậm chí đắt gấp ba, bốn lần giá bình thường, có giá mà không có thị trường khiến rất nhiều người đều không ăn được lương thực.
Ngay cả các phú thương cũng không có nhiều lương thực trong tay, chỉ có thể cung ứng cho người của mình, mà lúc này, Giang Nam vương lại muốn dùng xi măng để đổi lấy lương thực, đây không phải là kiếm chuyện hay sao?
Người có thể không ở nhà nhưng không thể không ăn cơm!
Vì thế hai bên làm ầm lên tách ra, xi măng bán ra cũng tan tành.
Lúc này, Vương Phú Quý đi vào với vẻ sầu khổ.
Giang Nam Vương mang theo hy vọng hỏi: “Thế nào rồi, bọn họ có đồng ý không? Bản vương đã giảm giá bán xi măng rồi đó!”
Vương Phú Quý nhún vai, vẻ mặt chua chát: “Vương gia, bọn họ vẫn không chịu đổi, nếu dùng tiền ngược lại còn được!”
Giang Nam vương tức muốn xỉu ngang: “Bản vương thiếu tiền sao? Bản vương thiếu là lương thực kia kìa! Ngươi về nói với bọn họ bản vương chỉ cần lương thực! Chỉ cần lương thực! Chỉ cần lương thực!”
Lúc này, một tướng quân chạy vào: “Vương gia, lương thực đã không đủ nữa, còn không ăn cơm nữa thì binh lính bên dưới sẽ gây chuyện mất, phải làm thế nào mới được đây ạ?”
Trong mắt Giang Nam vương bốc hỏa: “Nếu bọn chúng đã không chịu phối hợp vậy bản vương chỉ có thể cướp!”
Cuối cùng, vụ kinh doanh xi măng vẫn không thành công, nhưng Giang Nam vương lại cướp sạch lương thực của các thương nhân, dẫn đến việc các thương nhân dám giận mà không dám nói, biến thành trò cười.
Vùng Võ Tây.
Dưới sự ủng hộ mạnh mẽ của Võ Tây vương, Phượng Sồ tiên sinh đã tổ chức đại hội chiêu mộ thương nhân vô cùng hoành tráng.
Kết quả hôm đại hội ấy chẳng có một ma nào tới, trở nên vô cùng quạnh quẽ.
Chương 438 Làm kinh tế
Những phiên vương nhỏ khác cũng như vậy! Tất cả đều trở thành trò cười cho người trong thiên hạ.
“Kí Bắc vương nực cười quá đi mất, muốn mua xi măng để kiếm tiền mà lại dọa các thương nhân còn lại chạy mất!”
“Giang Nam vương cũng thế, lại còn muốn đổi xi măng lấy lương thực! Người ta cơm còn chẳng ăn đủ no chứ làm gì nghĩ đến việc xây nhà? Kết quả ý kiến bất đồng bèn đi cướp, ép thương nhân tại Giang Nam đến phát điên!”
“Kẻ nực cười nhất chính là Võ Tây vương! Bản thân hắn ta là người như thế nào hắn ta còn không rõ sao? Ai dám làm ăn buôn bán với hắn ta?”
“Những phiên vương khác cũng không được, không cầm cự được thị trường xi măng đâu!”
…
Mà lúc bấy giờ, các thương nhân đã đến bước đường cùng, tất cả đều tới kinh thành.
“Cha ơi, sao lại phải tới kinh thành?”
“Ở lại cũng chẳng còn đường sống nữa rồi, chỉ đành tới kinh thành tìm kế sinh nhai thôi!”
“Nhưng chẳng phải cha vẫn luôn bảo kinh thành toàn lũ tham quan, quyền quý hoành hành, ở nơi đó đâu có làm ăn được gì?”
“Đó là trước kia, hiện giờ thì ngược lại rồi! Khắp Đại Võ chỗ nào cũng loạn lạc, chỉ có kinh thành là tương đối an toàn thôi! Nếu chúng ta ở lại đây thì đến mạng cũng chẳng còn! Nhưng nếu tới kinh thành, chúng ta có thể làm dân gặp nạn, cố kiếm miếng cơm ăn!”
“Nghe đâu người ta đang xây dựng thành mới ở kinh thành đấy, có cả trăm vạn nhân công, còn có rất nhiều thương nhân. Chính sách dành cho thương nhân cũng khá tốt, đối với chúng ta mà nói thì đây có lẽ chính là một con đường sống!”
“Cha nói phải, chúng ta tới kinh thành!”
…
Trừ các thương nhân ra còn có rất nhiều dân thường nghèo đói nghe nói trăm vạn dân gặp nạn ở kinh thành có công việc có cơm ăn, cuối cùng còn có nhà để ở nên cũng kéo nhau tới kinh thành.
Dường như đang có một cỗ thế lực lớn chầm chậm đổ dồn về kinh thành!
Kẻ được lợi nhất chính là Lâm Bắc Phàm và triều đình phía sau hắn. Hôm ấy, Lâm Bắc Phàm đang kiểm tra tình hình xây dựng, một binh lính chạy tới bẩm báo với hắn.
“Phủ thừa đại nhân, có vài thương nhân tới từ Kí Bắc quyên góp rất nhiều đồ như lương thực, củi dầu, bông vải, tổng cộng hai mươi xe, hi vọng có thể gặp đại nhân!”
“Gặp ta ư? Thú vị thật đấy!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Đúng lúc bản quan đang rảnh, đi gặp bọn họ vậy!”
Lâm Bắc Phàm ra bên ngoài thành thì thấy vài thương nhân như lời binh sĩ kia nói, hắn bảo: “Chế độ quyên tặng của chúng ta đã kết thúc! Các ngươi có quyên góp những thứ này thì cũng không có hồi báo gì đâu!”
“Thảo dân biết, nhưng pháp luật cũng không nằm ngoài vòng tình cảm con người! Chúng thảo thân quyên tặng đồ vật nhưng không cầu nhiều, chỉ hi vọng đại nhân châm chước cho!”
Trông mấy thương nhân kia rất thành khẩn.
“Các ngươi muốn gì, nói ra ta xem nào?”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười
“Khởi bẩm phủ thừa đại nhân, chúng thảo dân đều chạy nạn từ Kí Bắc đến nên muốn xin một chốn nương thân cho mình và gia đình! Nhà ở không cần quá lớn, nhà xi măng thôi là được rồi, mong đại nhân thành toàn!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Yêu cầu của các ngươi rất đơn giản, có thể đáp ứng được!”
Mấy thương nhân từ Kí Bắc hớn hở: “Đa tạ đại nhân!”
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại gặp thêm rất nhiều những thương nhân khác.
Về cơ bản thì bọn họ đều là người từ nơi khác đến, quyên góp tiền và đồ vật với mong muốn được có một ngôi nhà ở nơi đây để sống.
Không thể không nói, đám thương nhân này quá nhanh trí.
Nhà ở tại kinh thành rất đắt, bọn họ không mua nổi nên chạy tới chỗ hắn để ở.
Nhà xi măng của hắn muốn có bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, một ngày có thể xây được cả trăm, cả nghìn ngôi, mà giá tiền là không quá đắt.
Lâm Bắc Phàm cũng vui vẻ thu nhận bọn họ, việc xây dựng thành thị không chỉ cần nhân công mà còn cần những nhân tài khác nữa.
Lâm Bắc Phàm nhận hết, chỉ cần có cống hiến là hắn sẽ không từ chối. Số lượng thương nhân trở nên nhiều hơn, việc kinh doanh buôn bán cũng bắt đầu xuất hiện.
Song tiếc rằng phần lớn những người ở đây đều là dân gặp nạn, trong người chẳng có tiền nên không thể mua hàng.
“Có thể phát chút tiền lương để kích thích kinh tế tại thành mới!”
Lâm Bắc Phàm tự nhủ, một thành phố muốn phát triển thì không thể không có kinh tế, mà muốn có kinh tế thì phải có tiền.
Có tiền thì mới mua hàng được, như vậy mới có được kinh tế.
Nếu kinh tế phát triển thì mọi người mới có một cuộc sống tốt.
Hiện giờ các điều kiện đã dần chín muồi nên hắn cần có yếu tố con người can thiệp vào để kích thích kinh tế thị trường, để cả thành phố được vận hành một cách có hiệu quả, đem lại lợi ích cho mọi người.
Lúc này, có tiếng nói vang vọng từ phía xa truyền tới.
“Bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hóa ra là nữ đế tới!
Từ lúc thành mới bắt đầu thi công xây dựng, cứ hai ba ngày là nữ đế lại tới kiểm tra.
Nhìn mọi người bừng bừng sức sống, có cơm ăn có áo mặc, nhìn những tòa nhà mới mọc lên, trong lòng nữ đế thỏa mãn vô cùng.
“Tham kiến bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Ái khanh, không cần đa lễ!”
Nữ đế vừa nhìn vừa tặc lưỡi: “Ái khanh à, chỗ này của ngươi mỗi ngày lại xây thêm được một dãy nhà hả! Trẫm nhớ hai hôm trước lúc tới, nơi đây hãy còn là một mảnh đất trống! Ấy mà giờ đã là từng dãy nhà ở, nhìn chẳng thấy điểm kết thúc!”
Chương 439 Bận một chút tương lai càng rộng mở
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu: “Đúng là một ngày xây được một dãy nhà ạ!”
“Ái khanh, giờ tổng cộng đã có bao nhiêu ngôi nhà rồi?”
“Bệ hạ, hiện giờ tổng cộng có hai vạn ngôi nhà, đã giải quyết được vấn đề nhà ở cho khoảng sáu vạn người!”
“Ừm, rất tốt!”
Nữ đế hài lòng vô cùng.
“Sản lượng xi măng vẫn đủ chứ?”
Nữ đế lại hỏi.
“Tình hình vẫn khá là căng ạ! Nếu không phải sản lượng xi măng có vấn đề thì hiện giờ vi thần đã có thể xây được năm vạn ngôi nhà rồi!”
“Thế thì tiếp tục khai thác, cần gì thì cứ nói với trẫm!”
“Đa tạ bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay cười.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nữ đế nhắc đến chuyện các phiên vương kinh doanh xi măng bèn không nhịn được mà cười.
“Ái khanh, ngươi nói đúng thật đấy!”
“Các thúc thúc của trẫm dù có xi măng trong tay nhưng cũng chẳng làm nên chuyện gì!”
“Một người thì dọa cho chỗ thương nhân ít ỏi còn lại chạy mất! Một người thì muốn đổi xi măng lấy lương thực, cuối cùng sự việc không thành bèn đi cướp! Còn một người thì mở chiêu thương đại hội, nhưng chẳng ai thèm tới!”
“Ha ha! Đúng là quá buồn cười, những chuyện mà bọn họ làm đủ để trẫm cười mất mấy ngày!”
“Đúng là buồn cười thật ạ!”
Lâm Bắc Phàm cũng thấy chuyện các phiên vương làm chẳng khác gì một trò hề. Bọn họ tưởng có được xi măng là có thể thỏa thích theo ý mình hả? Bọn họ cũng chẳng nhìn xem bản thân mình ra sao!
Địa bàn của mình thì bị chính mình làm loạn, nhân phẩm cũng không được, ai dám làm ăn với bọn họ?
Các thương nhân đều là những người thông minh, bọn họ biết tận dụng cái lợi và tránh đi cái hại, tình huống có điểm bất thường là lập tức chạy! Như ở chỗ hắn đã tiếp nhận rất nhiều thương nhân chạy nạn.
Tới buổi trưa, mọi người đều nghỉ tay ăn cơm.
Nhìn mọi người ăn cơm một cách ngon lành, nữ đế thở dài một hơi: “Suy cho cùng thì vấn đề ở nước ta vẫn là lương thực, là miếng cơm ăn! Chỉ cần bách tính có cơm ăn, được ăn no thì nước ta sẽ vững như núi Thái Sơn!”
“Trước kia do có bọn mã tặc nên người dân Kí Bắc không có cơm mà ăn, dẫn đến trở thành dân lưu lạc phải tới những nơi khác. Ruộng điền của Kí Bắc phần lớn đều bị bỏ hoang, kinh tế đi xuống!”
“Còn ở Giang Nam do có lũ lụt nên bách tính không có lương thực, mà Giang Nam vương lại không chịu nhả lương thực nên mới xuất hiện tình trạng dân gặp nạn! Tới nay, Giang Nam không chỉ thiếu thốn lương thực mà còn không có dân canh tác ruộng đồng, kinh tế cũng đi xuống!”
“Ở Võ Tây cũng vậy! Nếu không phải Võ Tây vương sở hữu đại quân lên đến trăm vạn người, trấn áp tất cả thì Tây Võ đã loạn từ lâu rồi!”
“Còn triều đình chúng ta có lương thực nên năm nay vẫn phát triển đều.”
“Bệ hạ nói chí phải!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu.
…
“Lương thực là thứ vô cùng quan trọng! À đúng rồi, ái khanh…”
Nữ đế quay đầu, hỏi đầy quan tâm: “Hiện giờ tình hình nghiên cứu lúa nước của ngươi thế nào rồi? Có tiến triển gì không?”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm trở nên nặng nề: “Bệ hạ, hiện giờ đang nghiên cứu đến bước quan trọng, thiếu mất một thứ vô cùng then chốt! Nếu như không giải quyết vấn đề này thì không thể vượt qua bước nghiên cứu này!”
“Thiếu thứ gì?”
Nữ đế lại càng quan tâm hơn.
“Thiếu tiền!”
Nữ đế: “…”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lại càng nặng nề hơn: “Nghiên cứu lúa nước là một công trình nghiên cứu to lớn liên quan đến cả nghìn vạn dân, cần rất nhiều ngân lượng! Tiền không đủ thì khó nghiên cứu tiếp lắm ạ!”
Khóe miệng nữ đế giật giật: “Thiếu bao nhiêu?”
Hai mắt Lâm Bắc Phàm như lóe sáng: “Bệ hạ, chỉ cần có một nghìn vạn lượng kinh phí nghiên cứu thì vi thần tin chắc sang năm là có thể nghiên cứu ra sản lượng lúa nước đáng kinh ngạc đấy ạ!”
Khóe miệng nữ đế lại càng giật mạnh hơn, cái tên khốn khiếp này lại nhân cơ hội để tham tiền nữa rồi!
Ngươi đã tham nhiều tiền thế rồi mà vẫn chưa đủ hay sao?
Có điều lần này nữ đế không từ chối trực tiếp, nàng suy nghĩ hồi lâu. Bởi lẽ gần một năm nay Lâm Bắc Phàm đã cố gắng rất nhiều để chứng minh năng lực của bản thân.
Thần khí phi thiên khinh khí cầu, thuyền đệm hơi, rồi chuyện xây nhà bằng xi măng, tất cả đều nhờ hắn, hơn nữa những chuyện này đều có hiệu quả kinh người!
Lúa nước mà hắn nói không phải là không có cách để thực hiện!
Nếu như nghiên cứu được thì sản lượng lương thực của Đại Võ có thể tăng thêm năm mươi phần trăm!
Có thể giải quyết được vấn đề cơm ăn cho bao nhiêu người dân mới là thần khí trấn quốc chân chính!
“Được rồi, một nghìn vạn thì một nghìn vạn! Năm sau lúc dự tính quốc khố, trẫm có cố cũng phải góp đủ cho ngươi, được chưa?”
Nữ đế nói, nghe giọng điệu của nàng không được tốt cho lắm.
“Đa tạ bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm cười híp cả mắt.
Đi kiểm tra xong, nữ đế lại trở lại hoàng cung xử lí chính vụ. Cứ thế mấy ngày trôi qua, Quách đầu mục của Lục Phiến Môn lại tới tìm Lâm Bắc Phàm uống rượu.
Lâm Bắc Phàm về trễ: “Quách đại nhân, thật ngại quá, dạo này bận bịu, mong ngươi lượng thứ cho!”
“Lâm đại nhân không cần xin lỗi, bản quan hiểu mà! Hiện giờ ngươi đang lo chuyện thành mới, bao nhiêu việc đổ lên đầu nên không có thời gian ấy mà! Ha ha!”
Quách đầu mục nói.
“Ha ha, đa tạ Quách đại nhân đã thấu hiểu!”
Lâm Bắc Phàm cười lớn.
“Thật ra đôi khi bận chút cũng tốt! Làm quan càng bận thì tương lai càng rộng mở!”
Quách đầu mục nói, trong giọng nói tràn ngập vẻ ngưỡng mộ.
Chương 440 Tịch tà kiếm phổ xuất hiện trên giang hồ
Hiện giờ ai chẳng biết Lâm Bắc Phàm đang bận chuyện xây dựng thành mới.
Bằng việc này, Lâm Bắc Phàm đã thể hiện năng lực phi phàm của mình khiến mọi người phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
Năng lực có đủ, công lao cũng nhiều, tiếng tăm cũng vì thế mà đến!
Chỉ cần đợi đến này thành mới được hoàn thành là Lâm Bắc Phàm có thể lên chức phủ doãn kinh thành!
Nếu như đổi lại là Quách đầu mục thì chắc chắn hắn ta không thể làm được một chuyện kinh thiên động địa đến thế!
Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt và chuyện trong giang hồ.
Khi thời cơ chín muồi, Lâm Bắc Phàm hỏi: “À đúng rồi Quách đại nhân, lần này ngươi tới là có chuyện gì thế?”
Sắc mặt Quách đầu mục trở nên nghiêm túc: “Tịch Tà Kiếm Phổ xuất hiện lại trong giang hồ rồi!”
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ không hề nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hồi đầu khi hắn tiết lộ Tịch Tà Kiếm Phổ đã biết sẽ có ngày hôm nay. Không một ai có thể cưỡng lại được việc tốc độ thực lực tăng nhanh như vậy.
Thế nên khi ấy các môn phái mới bắt tay nhau cùng kêu gọi các cường giả trong khắp võ lâm đi tiêu diệt Thiên Môn đang dần lớn mạnh, đồng thời chiếm cứ Tịch Tà Kiếm Phổ.
Tính toán thời gian, hiện giờ cũng đã đến lúc!
“Người tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ có nhiều không?”
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa hỏi.
“Nhiều lắm! Cực kì nhiều luôn! Những người tu luyện đến từ các thế lực khác nhau! Những người đang ẩn trong bóng tối có lẽ còn nhiều hơn! Một khi có chút thực lực là bọn họ sẽ không nhịn được mà khoe khoang nên mới bị lộ ra ngoài! Bọn họ hoàn toàn không biết mình đang tìm đường chết!”
Quách đầu mục cười: “Tịch Tà Kiếm Phổ là một môn tà công, càng luyện nhanh thì càng chết nhanh! Hơn nữa, triều đình chúng ta còn có cách phá giải Tịch Tà Kiếm Phổ, ở trước mặt triều đình chúng ta thì bọn họ chẳng uy hiếp được gì đâu!”
“Quách đại nhân, Lục Phiến Môn định xử lí như thế nào?”
Lâm Bắc Phàm hỏi.
Quách đầu mục đáp: “Bản quan định làm thế này, chỉ cần bọn họ không làm hại đến dân thường, không uy hiếp triều đình ta thì chúng ta sẽ bỏ qua cho bọn họ! Cứ thế, thực lực những người tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ chắc chắn sẽ mạnh hơn những người không có Tịch Tà Kiếm Phổ, mà thực lực của họ cũng sẽ tăng nhanh hơn!”
“Những người không tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ bị người khác bắt nạt, chắc chắn sẽ không cam lòng nên sẽ đi tu luyện theo! Cuối cùng người khắp giang hồ đều tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ, tự chém giết lẫn nhau, làm yếu đi sức mạnh của đối phương, đồng thời cũng làm yếu đi thực lực của giang hồ! Chuyện này gọi là gì nhỉ?”
“Mâu thuẫn nội bộ!”
Lâm Bắc Phàm nói.
Quách đầu mục vỗ đùi, kịch động đáp: “Không sai! Chính là mâu thuẫn nội bộ! Cứ để bọn họ mâu thuẫn đi, ha ha!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Chúc mừng Quách đại nhân, lại chuẩn bị lập công rồi đây!”
“Cùng vui cùng vui!”
Quách đầu mục lập tức đáp lễ: “Nếu như không nhờ Tịch Tà Kiếm Phổ và cách phá giải của Lâm đại nhân thì bản quan nào có cơ hội lập được công lớn đến thế! Công lao này cũng có phần của ngươi!”
“Ha ha!”
Hai người bật cười thành tiếng.
“Điều duy nhất mà ta lo lắng là môn chủ Thiên Môn đã chạy thoát kia giờ đang ở chỗ nào!”
Quách đầu mục chau mày: “Thực lực của hắn ta cao thâm khó lường, hiện giờ lại đang ẩn trong bóng tối, trong tay hắn ta còn có Tịch Tà Kiếm Phổ, nhỡ đâu hắn ta bồi dưỡng được một lượng cao thủ lớn thì chắc chắn sẽ gây ra một trận sóng gió!”
“Người này vô cùng có dã tâm, thực lực lại mạnh, đúng là không thể không đề phòng! Có điều hiện giờ chúng ta cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ đành đợi hắn ta xuất đầu lộ diện rồi hẵng bàn vậy!”
“Đúng vậy, làm người ta đau đầu thật đấy!”
Sau khi uống rượu với Lâm Bắc Phàm xong, Quách đầu mục lập tức cho người giám sát giang hồ chặt chẽ, để ý tới những người và môn phái tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ.
Để “thêm dầu vào lửa” khiến mọi người đánh đấm nhau, bản thân hắn ta còn để lộ thêm vài phần của Tịch Tà Kiếm Phổ.
Không thể không nói từ khi hợp tác với Lâm Bắc Phàm, hắn ta cũng bắt đầu trở nên âm hiểm!
Lúc bấy giờ, tại giang hồ, do có Tịch Tà Kiếm Phổ xuất hiện mà những việc như thù hận, giết chóc cũng gia tăng.
Khắp nơi đều là thi thể, máu chảy thành sông.
Một thanh niên tầm mười bảy, mười tám tuổi nằm trên mặt đất, khắp người là vết thương. Có vẻ hắn ta chính là kẻ thù đến từ Kim Đao môn, trông lạ mà cũng quen: “Chỉ trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, sao ngươi lại trở nên mạnh như vậy?”
Bình Uy Tiêu Cục của bọn họ luôn đối kháng với Kim Đao môn, hai bên tranh đấu đã mấy chục năm nay mà vẫn chưa phân thắng bại.
Tới đời bọn họ vẫn vậy.
Ai ngờ hai tháng không gặp mà thực lực của Kim Đao môn đã tăng nhanh chóng.
Đối phương chỉ cử một người trẻ tuổi, một kẻ ngang tuổi với hắn ta mà đã có thể tiêu diệt cả Tiêu Cục.
Dưới câu hỏi của người thanh niên, đối phương dụi tắt Lan Hoa Chỉ, đắc ý nói: “Ngươi đoán xem?”
“Trông dáng vẻ của ngươi thì chắc chắn là tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ rồi! Chỉ có tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ thì mới thành nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ như vậy thôi!”
Người thanh niên kia cười một cách bi phẫn: “Dù ngươi có mạnh hơn nữa thì có làm sao? Hiện giờ ngươi đã chẳng còn là nam nhân rồi! Ngươi là một tên thái giám, một tên thái giám nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ, ha ha!”