-
Chương 466-470
Chương 466 Tám phương pháp nông nghiệp
Khu Võ Tây, phủ vương gia.
Võ Tây vương rất nhanh đã nhận được tin tức, hắn ta vừa giận vừa sợ: “Đám chuột nhắt coi trời bằng vung này lại dám vu hại bản vương như thế? Nói bản vương bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, còn nói bản vương vô sỉ… nào có lý này chứ!”
Nói thế nào thì hắn ta cũng là một vị vương gia, vậy mà lại bị người chỉ thẳng vào mũi chửi như vậy, hắn ta không cần mặt mũi nữa chắc?
Nói hắn ta bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, vô sỉ mặt dày… cứ cố tình còn chửi vô cùng có lý nữa chứ!
Bây giờ hắn ta có thể tưởng tượng ra được danh tiếng của mình tệ đến thế nào!
Hắn ta hận chết kẻ đứng sau vụ này!
“Vương gia, bây giờ không phải lúc để tức giận!”
Quân sư Phượng Sồ tiên sinh nói với vẻ khẩn trương và hoang mang: “Hịch văn này vừa xuất hiện, các đại hiệp vẫn chạy đến Võ Tây như cũ, chẳng qua không phải để đối phó với Tây phỉ mà là với quân Võ Tây ta! Vương gia, tình hình nguy cấp, phải làm thế nào mới được đây?
Võ Tây vương cũng hơi hoảng.
Hắn ta vẫn còn nhớ chuyện kho báu Tà Nguyệt nửa năm trước.
Lúc đầu, hắn ta bảo thủ, cho rằng dụa vào đại quân trăm vạn người là có thể ngăn cả được các anh hùng giang hồ.
Nhưng hiện thực đã vả vào mặt hắn ta một cái tát đau đớn, mấy chục vạn binh mã cứ như vậy mất tăm hơi, lợi ích gì đó cũng chẳng vớt được miếng nào.
Nếu tình hình này còn xảy ra thêm lần nữa, vậy hắn ta cũng không cần mưu phản nữa mà tự sát luôn cho rồi.
“Quân sư, bây giờ nên làm thế nào đây?” Võ Tây vương gấp gáp hỏi.
“Vương gia, hiện tại thuộc hạ cũng không biết nên làm thế nào!” Phượng Sồ tiên sinh cực kỳ khổ sở và sốt ruột.
“Bản vương mặc kệ! Ngươi nhất định phải nghĩ ra cách cho bản vương, không nghĩ ra được cũng phải nghĩ, bằng không bản vương giữ ngươi lại có ích gì?” Võ Tây vương nổi giận đùng đùng nói.
“Vương gia, thuộc hạ sẽ cố hết sức!”
Phượng Sồ tiên sinh gấp đến túa mồ hôi đầy đầu, cuối cùng, hắn ta thật sự cũng nghĩ ra cách rồi.
“Vương gia, chúng ta có thể rút bảng treo thưởng và bảng anh hùng về, cũng nói với Tây phỉ chuyện ở Võ Tây, Võ Tây sẽ giải quyết, giao cho người khác thì có bản lĩnh gì? Còn cứ tiếp tục như thế này, chẳng qua chỉ là tự chém giết lẫn nhau, hao tài tốn của, vô cùng không khôn ngoan!”
Võ Tây vương nổi giận: “Cách của ngươi là kêu bản vương nhận thua? Bản vương tuyệt đối không đồng ý!”
Phượng Sồ tiên sinh cười khổ: “Vương gia, bây giờ đã đến lúc bất đắc dĩ rồi! Nếu chúng ta tiếp tục ngoan cố chống lại, đôi bên đều sẽ tổn thất, nhưng tổn thất bên chúng ta sẽ lớn hơn! Một khi thực lực của chúng ta sụt giảm mạnh, các phiên vương khác sẽ không bỏ qua cho chúng ta, còn có triều đình càng không bỏ qua cho chúng ta hơn, chúng ta không thể mạo hiểm! Nhịn cơn giận nhất thời mới có thể gió êm biển lặng được!”
Cuối cùng Võ Tây vương cũng bình tĩnh lại, thở dài một hơi: “Được rồi, nghe theo ngươi đi!”
Vì thế, Võ Tây thu hồi bảng treo thưởng và bảng anh hùng, hơn nữa thông báo với thiên hạ chuyện ở Võ Tây, Võ Tây sẽ tự giải quyết, mượn tay kẻ khác thì có bản lĩnh gì?
Người sáng suốt nhìn thấy đều bật cười ha ha.
“Võ Tây vương nhận thua rồi sao?”
“Không nhận thua không được ấy chứ, các anh hùng đều đang lên đường, mài dao sẵn hướng về quân Võ Tây rồi! Thực lực của Võ Tây vương hùng hậu nhưng làm sao là đối thủ của người trong thiên hạ được? Hắn ta không gánh nổi tổn thất này đâu, ha ha!”
“Bây giờ phải xem nghĩa sĩ Võ Tây có đồng ý không đã!”
“Tốt nhất là đừng đồng ý, ta đang đợi phát tài đây!”
Hiển nhiên Tử Nguyệt công chúa cũng nhận được tin này.
Nàng nghĩ ngợi rồi xé bảng treo thưởng và bảng anh hùng xuống.
Sở dĩ nàng đối phó với Võ Tây vương cũng không phải vì có thù với hắn ta, mà chủ yếu là muốn bồi dưỡng binh lính của mình, để binh của mình rèn luyện từ trong máu và mồ hôi mới có cơ hồi khôi phục vương triều được.
Nếu mượn tay người khác để đối phó với Võ Tây vương sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội rèn luyện, cho nên nàng đồng ý với yêu cầu của Võ Tây vương, chuyện ở Võ Tây thì Võ Tây tự giải quyết, tuyệt đối không mượn tay người ngoài.
Đôi bên đều triển khai binh mã và lại đánh nhau tiếp.
Quân Tà Nguyệt và quân Võ Tây lại đánh nhau, nhưng kẻ đầu sỏ Lâm Bắc Phàm lại đang bận chuyện cày bừa vụ xuân.
Có câu nói thời gian quý báu nhất để đặt nền tảng cho một năm chính là mùa xuân, vậy nên chủ yếu phải xem vụ cày bừa mùa xuân này thế nào.
Lâm Bắc Phàm khá coi trọng nông nghiệp.
Để thúc đẩy nông nghiệp phát triển, gia tăng sản xuất và tăng thu nhập, ngoại trừ sử dụng xi măng để tu sửa và cải thiện công trình thủy lợi ra, hắn còn lấy kinh nghiệm ở kiếp trước tổng kết thành “Tám phương pháp trong nông nghiệp” rồi mở rộng ra ngoài.
Tám phương pháp trong nông nghiệp chính là: Đất, phân, nước, giống, dày, bảo, quản và công.
Đất: Phải thâm canh và cải thiện thổ nhưỡng, tiến hành kiểm tra thổ nhưỡng và quy hoạch đất đai.
Phân: Phải bón phân hợp lý.
Nước: Khởi công xây dựng công trình thủy lợi và sử dụng nước hợp lý.
Giống: Gây trồng và mở rộng giống tốt.
Dày: Trồng dày hợp lý.
Bảo: Bảo vệ thực vật, phòng nạn sâu bệnh.
Quản: Quản lý đồng ruộng.
Công: Cải thiện công cụ.
Mỗi một phương pháp đều sẽ giải thích chi tiết để toàn bộ nông dân đều biết trồng trọt hợp khoa học, gia tăng sản xuất và thu nhập.
Trong đó, ngoại trừ phương diện công trình thủy lợi ra, điều mà Lâm Bắc Phàm quan tâm nhất chính là phân bón.
Chương 467 Đạo soái
Có câu: Một cây hoa màu đều phụ thuộc vào phân bón!
Sử dụng phân bón có tốt hay không sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sản lượng cây lương thực.
Trên đời này chưa từng thiếu người thông minh, để gia tăng sản lượng lương thực, thế giới này đã sớm hiểu phải sử dụng phân bón, ví dụ như phân của ngựa, trâu, cừu, heo, phân xám và phân rơm ủ mục, có từ ba mươi đến bốn mươi loại, trên cơ bản đều là phân hữu cơ.
Chủng loại phân bón càng nhiều càng phong phú, càng có thể thúc đẩy sản lượng lương thực.
Vì thế, Lâm Bắc Phàm lại tăng thêm mấy chục loại phân và phương pháp sản xuất phân bón để mở rộng loại hình phân bón, giúp mọi người dễ thu được phân bón hơn, thúc đẩy gia tăng sản xuất và thu nhập.
Đồng thời, hắn còn sáng tạo thêm một số loại phân bón vô cơ, vôi, thạch cao, lưu huỳnh, nước muối…
Mấy loại phân bón vô cơ này có thể thu được sau khi trải qua quá trình gia công nhất định.
Mấy viên quan phụ trách nông nghiệp nhìn thấy phân bón vô cơ mà Lâm Bắc Phàm đưa ra đều vô cùng nghi ngờ: “Phủ doãn đại nhân, mấy thứ này có thể gia tăng sản lượng lương thực sao?”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Đương nhiên có thể rồi, mấy thứ này cung cấp nguyên tố sinh trưởng cần thiết cho lương thực, đối với chúng ta mà nói cũng khá dễ thu được nữa! Ngươi cứ làm theo cách mà ta nói đi, ta còn có thể lấy chức vụ của mình ra để nói đùa được chắc?”
“Được, hạ quan sẽ đi làm ngay!” Đối phương hớt hải chạy đi.
Ngoài chuyện này ra, Lâm Bắc Phàm còn tăng thêm mấy loại phân xanh nữa.
Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, hắn mới được an nhàn, cười bảo: “Năm nay chắc hẳn sẽ có một vụ bội thu đây!”
Cái khác không dám nói nhưng tăng sản lượng lên bốn, năm phần thì vẫn có thể làm được.
Tuy rằng khoảng thời gian này có hơi vất vả nhưng trách nhiệm của người làm quan là phải tạo phúc một phương, như vậy mới có thể không thẹn với lương tâm được!
Sau này khi chạy trốn mới không để lại bất cứ tiếc nuối gì!
Nhàn rỗi nên cả người cũng nhẹ nhàng, Lâm Bắc Phàm dẫn hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái ra ngoài dạo phố.
So với trước tết ta thì kinh thành trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Ngựa xe như nước áo quần như nêm, tiếng rao hàng vang lên nối tiếp nhau, việc kinh doanh càng thêm phát triển.
Những việc này đều không thể tách khỏi một loạt các hoạt động từ khi nhậm chức cho tới nay của Lâm Bắc Phàm.
Chỉnh đốn tác phong của quan viên Đức Thiên Phủ, cải thiện việc quản lý quan lại, thanh lọc môi trường xã hội để mọi người đều dám ngẩng đầu ưỡn ngực làm người.
Mở rộng kinh tế vỉa hè để nhiều người kiếm được tiền hơn, thúc đẩy thị trường ven đường.
Điều mấu chốt nhất vẫn là đưa ra thần khí xây nhà xi măng này, dùng sản nghiệp xi măng này để thúc đẩy thương nghiệp phát triển, giải quyết vấn đề nghề nghiệp cho rất nhiều người, để mọi người đều có tiền.
Hơn nữa, nhân khẩu kinh thành tăng thêm một trăm vạn, thị trường mở rộng, khả năng chi tiêu cũng tăng mạnh lên rất nhiều.
Cứ như vậy, kinh thành có thể không tốt lên hay sao?
Chính vì như thế, tuy Lâm Bắc Phàm vẫn đeo cái danh tham quan như cũ, nhưng tương lai vẫn không ngừng mở rộng như xưa.
Hắn đi trên đường thường xuyên gặp được người dân chào hỏi.
“Chào phủ doãn đại nhân!”
“Phủ doãn đại nhân đã ăn chưa?”
...
Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu đáp lại.
Bất tri bất giác đi tới một trà lâu nên định chọn một ấm trà và nghe tiểu khúc, dừng chân nghỉ một lát.
Tửu quán trà lâu xưa nay đều là những chỗ thông tin linh hoạt nhất.
Lâm Bắc Phàm vừa uống trà vừa nghe người ở bàn bên cạnh nhỏ giọng bàn luận.
“Ngươi nghe gì chưa, đạo soái Dạ Lai Hương đã tới Đại Võ chúng ta rồi đó!”
“Thật sao, ngươi nghe được tin này ở đâu thế?”
“Còn cần nghe nói à, chính hắn ta nói chứ ai, sắp tới Đại Võ thử tay nghề đấy mà! Tin tức sẽ truyền đi nhanh thôi!”
“Hay thật! Không biết hắn ta lại nhìn trúng kẻ nào rồi!”
“Lo gì chứ, người ta toàn ra tay với kẻ có quyền có thế thôi, không liên quan gì đến dân nghèo chúng ta đâu!”
“Nói cũng đúng, chúng ta cứ xem náo nhiệt là được!”
…
Đối với người tên Dạ Lai Hương này, Lâm Bắc Phàm cũng biết.
Đối phương là một tên trộm khét tiếng, chuyên trộm châu báu của kẻ có quyền có thế, đã ra tay mười bảy lần ở Đại Hạ hoàng triều, tất cả đều là thế lực lớn có quyền có thế, một trong số đó còn là triều đình Đại Hạ, chưa từng một lần thất bại!
Chính vì như thế nên danh tiếng mới lan xa, truyền khắp thiên hạ, thực lực cụ thể thì không biết nhưng tay nghề ăn trộm và khinh công thì tuyệt vời quên số nhà đi.
Nghe nói một lần hắn ăn trộm ở triều đình Đại Hạ đó, triều đình đã phái hai vị Tông Sư canh chừng châu báu kia cả ngày lẫn đêm nhưng cuối cùng vẫn bị hắn ta trộm thành công.
Trước mỗi lần ra tay, hắn ta đều sẽ gửi thư cảnh báo cho đối phương để thể hiện sự tao nhã và lễ phép.
Hơn nữa mỗi lần xuất hiện đều mặc đồ trắng trông phong độ nhẹ nhàng, cho nên được người khác đặt cho cái danh đạo soái, hoặc là đạo giới công tử.
Chương 468 Tặng cho ngươi đấy
Chà, không tồi, thiết lập nhân vật có hơi giống hương soái đấy.
Có điều không biết đối phương có sức hút được như hương soái hay không.
Vậy mà Lâm Bắc Phàm lại có hơi mong đợi.
“Đạo soái tới rồi, công tử sẽ gặp nguy hiểm đấy!” Mạc Như Sương cười bảo.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp: “Sao lại khẳng định như vậy?”
“Nghe đồn đạo soái Dạ Lai Hương chuyên môn ra tay với người có quyền có thế, quan to quý nhân! Công tử, ngươi thân là phủ doãn kinh thành, lại được nữ đế ân sủng, trong phủ có nhiều kỳ trân dị bảo như vậy, đối phương chỉ có khả năng ra tay với ngươi thôi!” Mạc Như Sương đáp.
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Ngươi nói rất có lý!”
Nhưng trong lòng hắn lại không cho là đúng.
Tới thì tới thôi, nếu ngươi có thể trộm được đồ trong phủ ta thì coi như ngươi lợi hại.
Đúng lúc này, một binh lính chạy tới, vội vàng nói: “Phủ doãn đại nhân, bệ hạ truyền gọi!”
“Được, đi trước dẫn đường đi!”
Chưa đến thời gian nửa nén hương, Lâm Bắc Phàm đã đi vào trong hoàng cung, phát hiện có rất nhiều quan viên đã tới đây.
Điều khiến hắn khá ngạc nhiên là mấy quan viên thuộc cơ cấu bạo lực như tổng đầu mục của Lục Phiến Môn, chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ, hai vị xưởng công của Đông Xưởng và Tây Xưởng, tổng thống lĩnh Cấm Quân đều có mặt hết.
Lại nhìn thấy nữ đế ngồi trước triều đường, phát hiện ra vẻ mặt của nàng nặng nề, thoáng hiện vẻ giận dữ.
Tình hình này có hơi không đúng.
Vì thế, Lâm Bắc Phàm đứng sau lưng tổng đầu mục Lục Phiến Môn, nhỏ giọng hỏi: “Quách đại nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Quách đầu mục nhỏ giọng đáp: “Cụ thể thì không rõ, nhưng có liên quan tới đạo soái Dạ Lai Hương!”
Đạo soái Dạ Lai Hương à?
Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm hơi kỳ lạ, vừa nghe được tin tức về hắn ta mà đã truyền vào trong cung rồi.
Đối phương sẽ không nhắm vào châu báu trong hoàng cung đấy chứ?
Lại đợi một lúc, tất cả quan viên đều đã tới đủ.
“Các vị ái khanh, tình hình cụ thể, sau khi các ngươi đọc xong lá thư này đều sẽ rõ!”
Phong thư mang theo mùi thơm của Dạ Lai Hương được truyền xuống dưới.
Đến lượt Lâm Bắc Phàm, hắn mở ra đọc.
Nghe nói trong Đại Võ hoàng triều có viên minh châu bảy màu tỏa sáng trong đêm, rực rỡ như cầu vồng, trong lòng vô cùng khao khát!
Đêm mùng bảy, đạp trăng tới lấy!
Nhất Dạ Lai Hương!
Trong lòng Lâm Bắc Phàm thầm nghĩ: Quả nhiên là nhìn trúng hoàng cung mà.
Sau khi tất cả mọi người đọc xong, một vị thái giám già ở bên cạnh giải thích: “Đây là lá thư lão thần phát hiện được ở cửa Kim Loan Điện vào buổi trưa, bị một cành hoa ghim vào cắm trên trụ lớn ở trước điện!”
Các quan đều ồ lên!
Một lá thư này lại được người khác gửi đến cổng Kim Loan Điện, tình huống này nghiêm trọng rồi đây!
“Chúng thần tắc trách, mong bệ hạ trách tội!” Tổng thống lĩnh Cấm Vệ Quân, Đông Xưởng và Tây Xưởng lập tức thỉnh tội.
Nữ đế vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: “Đây là lời khiêu khích tới triều đình ta! Chuyện này có liên quan đến mặt mũi của triều ta. Các vị ái khanh có kế sách gì hay phòng ngừa minh châu bảy màu bị trộm đồng thời bắt Dạ Lai Hương về quy án không?”
“Bê hạ, nên phái cao thủ canh giữ minh châu bảy màu cả ngày lẫn đêm đi ạ!” Một lão thần lập tức nói.
“Nhưng đối phương từng trộm mười bảy lần ở Đại Hạ hoàng triều mà chưa từng thất bại một lần nào! Ngay cả châu báu trong hoàng cung Đại Hạ mà cũng không thoát khỏi móng vuốt của hắn ta! Khi ấy, hoàng đế Đại Hạ đã phái hai vị cung phụng, ba mươi Tiên Thiên, còn có hơn hai mươi vạn binh mã nhưng vẫn thất thủ như cũ! Triều đình chúng ta có xá là gì?”
“Vương đại nhân, sao ngươi lại nâng chí ý của người khác lên mà diệt uy phong của mình thế? Vậy ngươi nói cho bản quan biết ngươi có cách gì đi?”
Mọi người cãi nhau ồn ào.
“Yên lặng!” Nữ đế vỗ bàn, các quan lập tức im lặng.
Ánh mắt của nữ đế liếc qua các quan, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Bắc Phàm, mang theo vài phần mong đợi: “Lâm ái khanh, ngươi có kế hay gì không? Mau nói cho trẫm biết!”
“Thần có một kế có thể khiến Dạ Lai Hương tay không trở về, giữ thể diện cho triều đình ta!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp.
Đôi mắt của nữ đế sáng ngời: “Mau nói đi!”
Lâm Bắc Phàm cười khà khà: “Nếu đối phương đã tới trộm minh châu bảy màu của chúng ta vậy chúng ta cứ dứt khoát ra tay trước chiếm lợi thế, đập vỡ minh châu bảy màu này đi, như vậy hắn ta không thể trộm được nữa!”
Mọi người lập tức cạn lời, cái kế thối tha gì thế này!
Nữ đế rất đau đầu: “Ái khanh, đừng nói đùa nữa!”
Ngay đúng lúc này, hai thái giám cẩn thận bưng một cái hộp tinh xảo lên.
Hộp vừa mở ra, bên trong có một viên trân châu to cỡ nắm tay, vậy mà lại lóe lên ánh sáng bảy màu, đẹp không sao tả xiết.
Nữ đế nói: “Đây chính là minh châu bảy màu, vật mà Dạ Lai Hương muốn trộm, hình thành tự nhiên, có một không hai trong thiên hạ, giá trị liên thành! Là một trong những bảo bối quý giá nhất ở hoàng triều ta!”
Các quan nhìn viên minh châu này với vẻ say mê.
“Đây chính là minh châu bảy màu à, quá đẹp!”
“Minh châu này chí ít cũng đáng trăm vạn lượng bạc ấy chứ!”
“Ngươi nói ít quá! Lúc trước khi Tà nguyệt vương triều còn tồn tại đã cho rằng đây là minh châu trên trời, muốn dùng hai tòa thành để trao đổi nhưng Võ hoàng không đồng ý!”
“Đúng là vô giá!”
Nữ đế vô cùng hài lòng về phản ứng của mọi người.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, cười bảo: “Lâm ái khanh, viên minh châu này có đẹp không?”
Lâm Bắc Phàm lập tức gật đầu: “Đẹp! Đẹp hết chỗ nói!”
Nữ đế lại cười hỏi: “Có thích viên minh châu này không?”
Lâm Bắc Phàm lại lập tức gật đầu: “Thích! Vô cùng thích!”
“Nếu ái khanh đã thích vậy trẫm tặng ngươi đó!” Nữ đế hào phóng nói.
Lâm Bắc Phàm: “Đậu má!”
Các quan: “Trời đ-!”
Chương 469 Rất khả nghi
Lâm Bắc Phàm rất khiếp sợ!
Bản thân chỉ khách sáo một chút thôi mà nữ đế đã tặng viên minh châu bảy màu vô giá này cho hắn rồi sao?
Quá hào phóng, quá tùy hứng rồi đấy?
Các quan cũng vô cùng kinh sợ!
Đây chính là báu vật quốc gia, bình thường còn không tùy tiện cho người nhìn thấy, cho dù lúc trước Tà Nguyệt vương triều muốn dùng hai tòa thành để đổi mà Võ hoàng cũng không đồng ý, vậy mà ngươi lại tặng cho Lâm Bắc Phàm một cách dễ dàng như vậy sao?
Biết ngươi sủng ái hắn rồi, nhưng cũng không cần chiều như vậy chứ?
Các quan đều ghen tị đến đỏ cả mắt!
Nữ đế đóng cái hộp lại, đẩy đến trước mặt Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm lại hơi hoảng hốt: “Bệ hạ, thần thấy không cần thiết đâu ạ. Đây là báu vật quốc gia, làm sao có thể tùy tiện đem tặng người được, thần không dám nhận!”
Nữ đế mỉm cười, nói: “Ái khanh, so với viên minh châu bảy màu thì ngươi mới là báu vật quốc gia đối với trẫm! Có câu bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân! Cho nên tặng cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi, giữa ta với ngươi không cần khách sáo như vậy đâu!”
Quả thật không cần khách sáo như thế, nhưng ngươi cũng quá không khách sáo rồi!
Thứ quý giá như thế nói tặng là tặng luôn!
Một lão thần mở miệng: “Bệ hạ, hình như thế này không được phù hợp cho lắm…”
“Đây là đồ của trẫm, trẫm có quyền quyết định, các ngươi không có tư cách phản đối!” Nữ đế quở trách.
Các quan tủi thân ngậm miệng lại, chỉ có thể nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ ghen tỵ.
“Được rồi, Lâm ái khanh, mau nhận đi, không nhận chính là kháng chỉ bất tuân!”
Lâm Bắc Phàm rất hoang mang, ngay cả kháng chỉ bất tuân cũng thốt ra luôn rồi!
Xem ra ta không nhận cũng không được!
Hắn thở ra một hơi dài thườn thượt trong ánh mắt xanh lè của các quan lại, giống như đang nói: Không phải ta muốn mà là nữ đế cứ đòi tặng, các ngươi đừng trách ta!
“Tạ bệ hạ ban ân!” Lâm Bắc Phàm nhận viên minh châu bảy màu.
“Thế mới đúng chứ!”
Nữ đế cười bảo: “Có điều, chuyện Dạ Lai Hương sắp tới trộm báu vật sẽ do ngươi đối phó với hắn! Nhất định phải bảo vệ viên minh châu bảy màu và giữ vững uy nghiêm của triều đình ta! Nếu có thể bắt được hắn ta thì coi như công lao của ngươi!”
Tâm trạng của Lâm Bắc Phàm lập tức nhạt thếch như nước ốc, hóa ra lợi ích cũng không phải lấy được miễn phí đâu.
Nhận viên minh châu bảy màu rồi thì phải đối phó với đạo soái Dạ Lai Hương!
“Bệ hạ, thần có khả năng không làm được đâu ạ!”
Nữ đế thản nhiên lắc đầu, cười đáp: “Người khác có thể không làm được nhưng trẫm tin tưởng ngươi nhất định có thể làm được! Hơn một năm nay, ngươi đã dùng chiến công của mình để chứng minh năng lực của bản thân! Trẫm cho các cao thủ ở Lục Phiến Môn, Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng và Tây Xưởng giúp ngươi, nhất định có thể bắt được Dạ Lai Hương về quy án!”
“Rõ, thưa bệ hạ!” Mọi người đồng thanh đáp.
Vì thế, Lâm Bắc Phàm ôm minh châu bảy màu về nhà.
Lúc này đã là đêm khuya, hắn mở nắp hộp ra bên trong đình nghỉ mát.
Ánh sáng từ viên minh châu bảy màu lóe lên, bảy loại ánh sáng đỏ vàng cam lục lam chàm tím đan xen rực rỡ, lấp lánh vô cùng, đẹp không sao tả xiết.
Không có một nữ nhân nào không bị mê hoặc và khao khát trong lòng.
“Đây chính là viên minh châu bảy màu, báu vật của quốc gia, thoạt nhìn thật sự rất đẹp, rất tinh tế!” Lý Sư Sư nói với vẻ say mê.
“Đúng vậy! Giống sao trên trời nhưng lại rực rỡ hơn cả sao! Giống trăng trên trời nhưng lại chói mắt hơn cả trăng! Thật sự không biết nên hình dung viên minh châu này thế nào nữa! Nói là báu vật quốc gia thật sự vô cùng chuẩn xác!” Ánh mắt của Mạc Như Sương cũng mê ly.
“Quả thật rất đẹp, mỗi một lần nhìn thấy đều khiến lòng người chấn động! Trước đây ta từng xin nữ đế tỷ tỷ nhưng nữ đế tỷ tỷ không cho, thậm chí còn không cho nhìn lấy một lần, giờ lại trực tiếp tặng cho ngươi luôn, đồ thiên vị!” Tiểu quận chúa bĩu môi, nói.
Lâm Bắc Phàm thở dài: “Tuy minh châu đẹp nhưng lại có độc! Bệ hạ giao viên minh châu này cho ta chính là để ta đi đối phó với Dạ Lai Hương! Nếu không thể bảo vệ được viên minh châu bảy màu thì cả ta và triều đình đều sẽ mất mặt! Ôi, phiền phức lớn rồi!”
“Quả thật rất khó xử!”
Tiểu quận chúa vung nắm tay nhỏ, nói với vẻ hả lòng hả dạ: “Nhưng ta tin tưởng với sự hợp sức của tất cả chúng ta nhất định có thể thành công! Lâm Bắc Phàm, ta tin ngươi chắc chắn làm được! Cố lên, cố lên!”
“Đợi đã!” Lâm Bắc Phàm đóng hộp lại, nhìn chằm chằm vào tiểu quận chúa với vẻ thận trọng.
Tiểu quận chúa luyến tiếc: “Ngươi làm gì thế?”
Lâm Bắc Phàm chỉ vào tiểu quận chúa và nói: “Ta nghi ngờ ngươi chính là Dạ Lai Hương!”
Lời này vừa nói ra, tất cả đều hết hồn!
“Tiểu quận chúa là Dạ Lai Hương á, không thể nào?”
“Sao tiểu quận chúa có thể là Dạ Lai Hương được?”
“Không nhầm đấy chứ?”
…
“Ta nghe nói đạo soái Dạ Lai Hương không chỉ có khinh công tuyệt vời, kỹ thuật trộm cắp kinh người mà còn vô cùng am hiểu thuật dịch dung ngụy trang, đã đạt đến mức độ sống mái khó phân biệt được! Đối phương cực có khả năng đã lẻn đến bên cạnh ta!”
Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm nhìn chằm chằm vào tiểu quận chúa: “Từ nãy đến giờ ta phát hiện ra ánh mắt của tiểu quận chúa chưa từng rời khỏi viên minh châu bảy màu này, thái độ vô cùng khả nghi!”
Chương 470 Không cần chuẩn bị
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái lập tức rút kiếm, thận trọng chỉ mũi kiếm về phía tiểu quận chúa.
Đám người Lý Sư Sư và Tiểu Thúy đều lùi đến bên cạnh Lâm Bắc Phàm.
Tiểu quận chúa có hơi hoảng hốt: “Các ngươi hiểu lầm rồi, sao ta có thể là Dạ Lai Hương được chứ?”
“Ta cũng chưa chắc ngươi có phải hay không, nhưng thận trọng vẫn hơn, ta hỏi ngươi vài câu trước, ngươi nhất định phải trả lời!”
Lâm Bắc Phàm mang vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu không trả lời được hoặc trả lời sai vậy chứng minh ngươi chính là hàng giả!”
Tiểu quận chúa vội vàng gật đầu: “Được, ngươi hỏi ta đáp, ta nhất định sẽ trả lời thành thật!”
Lâm Bắc Phàm mở miệng hỏi: “Tiểu quận chúa, ta hỏi ngươi, ngươi đã ăn thịt gì?”
Tiểu quận chúa chảy nước miếng: “Thịt kho Đông Pha, bánh bà xã, phổi vợ chồng…”
Lâm Bắc Phàm hỏi: “Nếu ven biển có một con rùa biển không thể lật người được, ngươi định làm thế nào?”
Tiểu quận chúa lớn tiếng đáp: “Xách về nấu canh!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Xin hỏi, câu sau của ‘Ngỗng ngỗng ngỗng, dùng dao để chặt là gì?”
Tiểu quận chúa cười khà khà: “Nhổ lông thêm gáo nước, châm lửa bắc nồi lên!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Ta là ngày tháng tư của nhân gian!”
Tiểu quận chúa giơ tay: “Thích ăn Địa Tam Tiên của Đông Bắc!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi tiếp: “Ngươi thích màu gì nhất?”
Hai mắt của tiểu quận chúa tỏa sáng: “Bún ốc!”
…
Cứ như vậy, một người hỏi một đáp, vô cùng trôi chảy!
Mạc Như Sương nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy tiểu quận chúa trả lời không sai!”
Lý Sư Sư cũng nhỏ giọng bảo: “Đúng là không sai, câu nào cũng không tách khỏi đồ ăn, là thánh phàm ăn không nghi ngờ gì nữa!”
Quách Thiếu Soái cũng nhỏ giọng nói: “Phàm ăn như thế, trong thiên hạ không tìm ra được người thứ hai đâu!”
Cuối cùng, tiểu quận chúa có hơi mất kiên nhẫn: “Được rồi, bây giờ có thể chứng minh sự trong sạch của ta được chưa?”
“Vẫn chưa được, ta nghi ngờ ngươi dán mặt nạ da người!”
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ nghiêm túc: “Cho nên nhất định phải để ta kiểm tra gương mặt của ngươi, xem có phải thật không.”
“Xem thì xem đi!” Tiểu quận chúa ngẩng gương mặt nhỏ lên.
Hai tay Lâm Bắc Phàm nâng gương mặt nàng lên, kiểm tra rất nghiêm túc, thuận tay vỗ một cái.
Núng nính, thật thú vị!
Tiểu quận chúa sa sầm mặt mũi, nghiến răng: “Ngươi nhéo đủ chưa?”
Lâm Bắc Phàm buông tay với vẻ luyến tiếc, đáp: “Được rồi, bây giờ có thể chứng minh ngươi là quận chúa hàng thật giá thật!”
“Ta vốn đã là hàng thật rồi, hừ!” Tiểu quận chúa bĩu môi.
“Tiếp theo, để ăn trộm minh châu bảy màu, Dạ Lai Hương có thể ngụy trang thành một người trong số chúng ta, cho nên ta cảm thấy chúng ta phải đặt một ám hiệu, ám hiệu khớp mới có thể tin tưởng là người của mình!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Ám hiệu gì?” Mọi người hỏi.
Lâm Bắc Phàm nói: “Thiên vương cái địa hổ!”
Mọi người lập tức đáp: “Bảo tháp trấn hà yêu!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Sai! Là đề mạc nhất mễ ngũ!”
Mọi người: “Hả?”
Tiểu quận chúa nghiêng đầu: “Câu này nghĩa là gì?”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Chẳng có nghĩa gì cả, các ngươi chỉ cần nhớ ám hiệu này là được! Có điều để phòng ngừa vạn nhất, mấy ngày này các ngươi cố hết sức đừng ra khỏi cửa! Tịnh Đài, mấy ngày nay ngươi phải trông chừng cẩn thận, đừng để Dạ Lai Hương trà trộn vào Lâm phủ!”
“Rõ, sư phụ!” Lão hòa thượng chắp hai tay lại, đáp.
Lúc này, tin tức Dạ Lai Hương sắp tới trộm báu vật quốc gia là viên minh châu bảy màu nhanh chóng truyền khắp toàn thành.
“Đạo soái Dạ Lai Hương quả nhiên đã tới rồi!”
“Hay lắm! Vừa tới đã nhìn trúng báu vật minh châu bảy màu của triều ta, lá gan thật quá to!”
“Gan có thể không to được sao? Người ta thậm chí còn trộm cả trân bảo của Đại Hạ hoàng triều kia kìa! Khi ấy có hai vị Tông Sư canh chừng bảo vệ nhưng hắn ta vẫn trộm được đồ đi ngay dưới mí mắt của bọn họ, vô cùng khoa trương luôn nhé!”
“Nếu viên minh châu bảy màu của chúng ta bị trộm đi, mặt mũi của triều đình ta sẽ mất sạch mất!”
“Bệ hạ đã khẩn cấp triệu tập quần thần nghĩ cách rồi!”
“Nghe nói bệ hạ đã giao chuyện này cho phủ doãn đại nhân!”
…
Mọi người bàn luận sôi nổi, vô cùng quan tâm đến chuyện này.
Thế nhưng, Lâm Bắc Phàm thân là người trong cuộc lại tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh.
Không tăng thêm binh lực tuần tra lục soát, cũng không liên lạc với các cơ quan vũ lực khác, càng không sắp xếp gì cả, hắn trực tiếp mang viên minh châu bảy màu trên người, đi rêu rao khắp nơi.
Vì dựa theo suy nghĩ của hắn, nếu mình đã không bảo vệ được minh châu bảy màu vậy có bao nhiêu người tới cũng vô dụng cả thôi.
Nhưng một màn này lọt vào mắt người ta lại khác hẳn.
Quách đầu mục của Lục Phiến Môn vô cùng sốt ruột, hắn ta tìm tới cửa nói: “Lâm đại nhân, tối mai đạo soái Dạ Lai Hương sẽ tới, sao ngươi không chuẩn bị một chút nào vậy?”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Quách đại nhân không cần nôn nóng! Dạ Lai Hương đó có một quy tắc, hắn ta nói khi nào tới trộm thì khi đó mới tới trộm, chưa đến giờ thì sẽ không tới đâu, bây giờ rất an toàn mà!”
“Bản quan cũng biết, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng nên chuẩn bị chút gì đi chứ, phải điều binh khiển tướng mới có thể ung dung đối phó với Dạ Lai Hương được! Bằng không đợi khi hắn ta ra tay đã quá muộn rồi!” Quách đầu mục khuyên nhủ.
“Yên tâm, Quách đại nhân, trong lòng ta đã sớm có tính toán rồi.” Lâm Bắc Phàm đáp một cách tự tin.
“Nếu đã như thế, vậy bản quan không nhiều lời nữa, có chuyện gì cứ việc gọi, bản quan sẽ toàn lực phối hợp!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay đáp: “Cảm ơn Quách đại nhân!”
Khu Võ Tây, phủ vương gia.
Võ Tây vương rất nhanh đã nhận được tin tức, hắn ta vừa giận vừa sợ: “Đám chuột nhắt coi trời bằng vung này lại dám vu hại bản vương như thế? Nói bản vương bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, còn nói bản vương vô sỉ… nào có lý này chứ!”
Nói thế nào thì hắn ta cũng là một vị vương gia, vậy mà lại bị người chỉ thẳng vào mũi chửi như vậy, hắn ta không cần mặt mũi nữa chắc?
Nói hắn ta bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, vô sỉ mặt dày… cứ cố tình còn chửi vô cùng có lý nữa chứ!
Bây giờ hắn ta có thể tưởng tượng ra được danh tiếng của mình tệ đến thế nào!
Hắn ta hận chết kẻ đứng sau vụ này!
“Vương gia, bây giờ không phải lúc để tức giận!”
Quân sư Phượng Sồ tiên sinh nói với vẻ khẩn trương và hoang mang: “Hịch văn này vừa xuất hiện, các đại hiệp vẫn chạy đến Võ Tây như cũ, chẳng qua không phải để đối phó với Tây phỉ mà là với quân Võ Tây ta! Vương gia, tình hình nguy cấp, phải làm thế nào mới được đây?
Võ Tây vương cũng hơi hoảng.
Hắn ta vẫn còn nhớ chuyện kho báu Tà Nguyệt nửa năm trước.
Lúc đầu, hắn ta bảo thủ, cho rằng dụa vào đại quân trăm vạn người là có thể ngăn cả được các anh hùng giang hồ.
Nhưng hiện thực đã vả vào mặt hắn ta một cái tát đau đớn, mấy chục vạn binh mã cứ như vậy mất tăm hơi, lợi ích gì đó cũng chẳng vớt được miếng nào.
Nếu tình hình này còn xảy ra thêm lần nữa, vậy hắn ta cũng không cần mưu phản nữa mà tự sát luôn cho rồi.
“Quân sư, bây giờ nên làm thế nào đây?” Võ Tây vương gấp gáp hỏi.
“Vương gia, hiện tại thuộc hạ cũng không biết nên làm thế nào!” Phượng Sồ tiên sinh cực kỳ khổ sở và sốt ruột.
“Bản vương mặc kệ! Ngươi nhất định phải nghĩ ra cách cho bản vương, không nghĩ ra được cũng phải nghĩ, bằng không bản vương giữ ngươi lại có ích gì?” Võ Tây vương nổi giận đùng đùng nói.
“Vương gia, thuộc hạ sẽ cố hết sức!”
Phượng Sồ tiên sinh gấp đến túa mồ hôi đầy đầu, cuối cùng, hắn ta thật sự cũng nghĩ ra cách rồi.
“Vương gia, chúng ta có thể rút bảng treo thưởng và bảng anh hùng về, cũng nói với Tây phỉ chuyện ở Võ Tây, Võ Tây sẽ giải quyết, giao cho người khác thì có bản lĩnh gì? Còn cứ tiếp tục như thế này, chẳng qua chỉ là tự chém giết lẫn nhau, hao tài tốn của, vô cùng không khôn ngoan!”
Võ Tây vương nổi giận: “Cách của ngươi là kêu bản vương nhận thua? Bản vương tuyệt đối không đồng ý!”
Phượng Sồ tiên sinh cười khổ: “Vương gia, bây giờ đã đến lúc bất đắc dĩ rồi! Nếu chúng ta tiếp tục ngoan cố chống lại, đôi bên đều sẽ tổn thất, nhưng tổn thất bên chúng ta sẽ lớn hơn! Một khi thực lực của chúng ta sụt giảm mạnh, các phiên vương khác sẽ không bỏ qua cho chúng ta, còn có triều đình càng không bỏ qua cho chúng ta hơn, chúng ta không thể mạo hiểm! Nhịn cơn giận nhất thời mới có thể gió êm biển lặng được!”
Cuối cùng Võ Tây vương cũng bình tĩnh lại, thở dài một hơi: “Được rồi, nghe theo ngươi đi!”
Vì thế, Võ Tây thu hồi bảng treo thưởng và bảng anh hùng, hơn nữa thông báo với thiên hạ chuyện ở Võ Tây, Võ Tây sẽ tự giải quyết, mượn tay kẻ khác thì có bản lĩnh gì?
Người sáng suốt nhìn thấy đều bật cười ha ha.
“Võ Tây vương nhận thua rồi sao?”
“Không nhận thua không được ấy chứ, các anh hùng đều đang lên đường, mài dao sẵn hướng về quân Võ Tây rồi! Thực lực của Võ Tây vương hùng hậu nhưng làm sao là đối thủ của người trong thiên hạ được? Hắn ta không gánh nổi tổn thất này đâu, ha ha!”
“Bây giờ phải xem nghĩa sĩ Võ Tây có đồng ý không đã!”
“Tốt nhất là đừng đồng ý, ta đang đợi phát tài đây!”
Hiển nhiên Tử Nguyệt công chúa cũng nhận được tin này.
Nàng nghĩ ngợi rồi xé bảng treo thưởng và bảng anh hùng xuống.
Sở dĩ nàng đối phó với Võ Tây vương cũng không phải vì có thù với hắn ta, mà chủ yếu là muốn bồi dưỡng binh lính của mình, để binh của mình rèn luyện từ trong máu và mồ hôi mới có cơ hồi khôi phục vương triều được.
Nếu mượn tay người khác để đối phó với Võ Tây vương sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội rèn luyện, cho nên nàng đồng ý với yêu cầu của Võ Tây vương, chuyện ở Võ Tây thì Võ Tây tự giải quyết, tuyệt đối không mượn tay người ngoài.
Đôi bên đều triển khai binh mã và lại đánh nhau tiếp.
Quân Tà Nguyệt và quân Võ Tây lại đánh nhau, nhưng kẻ đầu sỏ Lâm Bắc Phàm lại đang bận chuyện cày bừa vụ xuân.
Có câu nói thời gian quý báu nhất để đặt nền tảng cho một năm chính là mùa xuân, vậy nên chủ yếu phải xem vụ cày bừa mùa xuân này thế nào.
Lâm Bắc Phàm khá coi trọng nông nghiệp.
Để thúc đẩy nông nghiệp phát triển, gia tăng sản xuất và tăng thu nhập, ngoại trừ sử dụng xi măng để tu sửa và cải thiện công trình thủy lợi ra, hắn còn lấy kinh nghiệm ở kiếp trước tổng kết thành “Tám phương pháp trong nông nghiệp” rồi mở rộng ra ngoài.
Tám phương pháp trong nông nghiệp chính là: Đất, phân, nước, giống, dày, bảo, quản và công.
Đất: Phải thâm canh và cải thiện thổ nhưỡng, tiến hành kiểm tra thổ nhưỡng và quy hoạch đất đai.
Phân: Phải bón phân hợp lý.
Nước: Khởi công xây dựng công trình thủy lợi và sử dụng nước hợp lý.
Giống: Gây trồng và mở rộng giống tốt.
Dày: Trồng dày hợp lý.
Bảo: Bảo vệ thực vật, phòng nạn sâu bệnh.
Quản: Quản lý đồng ruộng.
Công: Cải thiện công cụ.
Mỗi một phương pháp đều sẽ giải thích chi tiết để toàn bộ nông dân đều biết trồng trọt hợp khoa học, gia tăng sản xuất và thu nhập.
Trong đó, ngoại trừ phương diện công trình thủy lợi ra, điều mà Lâm Bắc Phàm quan tâm nhất chính là phân bón.
Chương 467 Đạo soái
Có câu: Một cây hoa màu đều phụ thuộc vào phân bón!
Sử dụng phân bón có tốt hay không sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sản lượng cây lương thực.
Trên đời này chưa từng thiếu người thông minh, để gia tăng sản lượng lương thực, thế giới này đã sớm hiểu phải sử dụng phân bón, ví dụ như phân của ngựa, trâu, cừu, heo, phân xám và phân rơm ủ mục, có từ ba mươi đến bốn mươi loại, trên cơ bản đều là phân hữu cơ.
Chủng loại phân bón càng nhiều càng phong phú, càng có thể thúc đẩy sản lượng lương thực.
Vì thế, Lâm Bắc Phàm lại tăng thêm mấy chục loại phân và phương pháp sản xuất phân bón để mở rộng loại hình phân bón, giúp mọi người dễ thu được phân bón hơn, thúc đẩy gia tăng sản xuất và thu nhập.
Đồng thời, hắn còn sáng tạo thêm một số loại phân bón vô cơ, vôi, thạch cao, lưu huỳnh, nước muối…
Mấy loại phân bón vô cơ này có thể thu được sau khi trải qua quá trình gia công nhất định.
Mấy viên quan phụ trách nông nghiệp nhìn thấy phân bón vô cơ mà Lâm Bắc Phàm đưa ra đều vô cùng nghi ngờ: “Phủ doãn đại nhân, mấy thứ này có thể gia tăng sản lượng lương thực sao?”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Đương nhiên có thể rồi, mấy thứ này cung cấp nguyên tố sinh trưởng cần thiết cho lương thực, đối với chúng ta mà nói cũng khá dễ thu được nữa! Ngươi cứ làm theo cách mà ta nói đi, ta còn có thể lấy chức vụ của mình ra để nói đùa được chắc?”
“Được, hạ quan sẽ đi làm ngay!” Đối phương hớt hải chạy đi.
Ngoài chuyện này ra, Lâm Bắc Phàm còn tăng thêm mấy loại phân xanh nữa.
Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, hắn mới được an nhàn, cười bảo: “Năm nay chắc hẳn sẽ có một vụ bội thu đây!”
Cái khác không dám nói nhưng tăng sản lượng lên bốn, năm phần thì vẫn có thể làm được.
Tuy rằng khoảng thời gian này có hơi vất vả nhưng trách nhiệm của người làm quan là phải tạo phúc một phương, như vậy mới có thể không thẹn với lương tâm được!
Sau này khi chạy trốn mới không để lại bất cứ tiếc nuối gì!
Nhàn rỗi nên cả người cũng nhẹ nhàng, Lâm Bắc Phàm dẫn hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái ra ngoài dạo phố.
So với trước tết ta thì kinh thành trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Ngựa xe như nước áo quần như nêm, tiếng rao hàng vang lên nối tiếp nhau, việc kinh doanh càng thêm phát triển.
Những việc này đều không thể tách khỏi một loạt các hoạt động từ khi nhậm chức cho tới nay của Lâm Bắc Phàm.
Chỉnh đốn tác phong của quan viên Đức Thiên Phủ, cải thiện việc quản lý quan lại, thanh lọc môi trường xã hội để mọi người đều dám ngẩng đầu ưỡn ngực làm người.
Mở rộng kinh tế vỉa hè để nhiều người kiếm được tiền hơn, thúc đẩy thị trường ven đường.
Điều mấu chốt nhất vẫn là đưa ra thần khí xây nhà xi măng này, dùng sản nghiệp xi măng này để thúc đẩy thương nghiệp phát triển, giải quyết vấn đề nghề nghiệp cho rất nhiều người, để mọi người đều có tiền.
Hơn nữa, nhân khẩu kinh thành tăng thêm một trăm vạn, thị trường mở rộng, khả năng chi tiêu cũng tăng mạnh lên rất nhiều.
Cứ như vậy, kinh thành có thể không tốt lên hay sao?
Chính vì như thế, tuy Lâm Bắc Phàm vẫn đeo cái danh tham quan như cũ, nhưng tương lai vẫn không ngừng mở rộng như xưa.
Hắn đi trên đường thường xuyên gặp được người dân chào hỏi.
“Chào phủ doãn đại nhân!”
“Phủ doãn đại nhân đã ăn chưa?”
...
Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu đáp lại.
Bất tri bất giác đi tới một trà lâu nên định chọn một ấm trà và nghe tiểu khúc, dừng chân nghỉ một lát.
Tửu quán trà lâu xưa nay đều là những chỗ thông tin linh hoạt nhất.
Lâm Bắc Phàm vừa uống trà vừa nghe người ở bàn bên cạnh nhỏ giọng bàn luận.
“Ngươi nghe gì chưa, đạo soái Dạ Lai Hương đã tới Đại Võ chúng ta rồi đó!”
“Thật sao, ngươi nghe được tin này ở đâu thế?”
“Còn cần nghe nói à, chính hắn ta nói chứ ai, sắp tới Đại Võ thử tay nghề đấy mà! Tin tức sẽ truyền đi nhanh thôi!”
“Hay thật! Không biết hắn ta lại nhìn trúng kẻ nào rồi!”
“Lo gì chứ, người ta toàn ra tay với kẻ có quyền có thế thôi, không liên quan gì đến dân nghèo chúng ta đâu!”
“Nói cũng đúng, chúng ta cứ xem náo nhiệt là được!”
…
Đối với người tên Dạ Lai Hương này, Lâm Bắc Phàm cũng biết.
Đối phương là một tên trộm khét tiếng, chuyên trộm châu báu của kẻ có quyền có thế, đã ra tay mười bảy lần ở Đại Hạ hoàng triều, tất cả đều là thế lực lớn có quyền có thế, một trong số đó còn là triều đình Đại Hạ, chưa từng một lần thất bại!
Chính vì như thế nên danh tiếng mới lan xa, truyền khắp thiên hạ, thực lực cụ thể thì không biết nhưng tay nghề ăn trộm và khinh công thì tuyệt vời quên số nhà đi.
Nghe nói một lần hắn ăn trộm ở triều đình Đại Hạ đó, triều đình đã phái hai vị Tông Sư canh chừng châu báu kia cả ngày lẫn đêm nhưng cuối cùng vẫn bị hắn ta trộm thành công.
Trước mỗi lần ra tay, hắn ta đều sẽ gửi thư cảnh báo cho đối phương để thể hiện sự tao nhã và lễ phép.
Hơn nữa mỗi lần xuất hiện đều mặc đồ trắng trông phong độ nhẹ nhàng, cho nên được người khác đặt cho cái danh đạo soái, hoặc là đạo giới công tử.
Chương 468 Tặng cho ngươi đấy
Chà, không tồi, thiết lập nhân vật có hơi giống hương soái đấy.
Có điều không biết đối phương có sức hút được như hương soái hay không.
Vậy mà Lâm Bắc Phàm lại có hơi mong đợi.
“Đạo soái tới rồi, công tử sẽ gặp nguy hiểm đấy!” Mạc Như Sương cười bảo.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp: “Sao lại khẳng định như vậy?”
“Nghe đồn đạo soái Dạ Lai Hương chuyên môn ra tay với người có quyền có thế, quan to quý nhân! Công tử, ngươi thân là phủ doãn kinh thành, lại được nữ đế ân sủng, trong phủ có nhiều kỳ trân dị bảo như vậy, đối phương chỉ có khả năng ra tay với ngươi thôi!” Mạc Như Sương đáp.
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Ngươi nói rất có lý!”
Nhưng trong lòng hắn lại không cho là đúng.
Tới thì tới thôi, nếu ngươi có thể trộm được đồ trong phủ ta thì coi như ngươi lợi hại.
Đúng lúc này, một binh lính chạy tới, vội vàng nói: “Phủ doãn đại nhân, bệ hạ truyền gọi!”
“Được, đi trước dẫn đường đi!”
Chưa đến thời gian nửa nén hương, Lâm Bắc Phàm đã đi vào trong hoàng cung, phát hiện có rất nhiều quan viên đã tới đây.
Điều khiến hắn khá ngạc nhiên là mấy quan viên thuộc cơ cấu bạo lực như tổng đầu mục của Lục Phiến Môn, chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ, hai vị xưởng công của Đông Xưởng và Tây Xưởng, tổng thống lĩnh Cấm Quân đều có mặt hết.
Lại nhìn thấy nữ đế ngồi trước triều đường, phát hiện ra vẻ mặt của nàng nặng nề, thoáng hiện vẻ giận dữ.
Tình hình này có hơi không đúng.
Vì thế, Lâm Bắc Phàm đứng sau lưng tổng đầu mục Lục Phiến Môn, nhỏ giọng hỏi: “Quách đại nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Quách đầu mục nhỏ giọng đáp: “Cụ thể thì không rõ, nhưng có liên quan tới đạo soái Dạ Lai Hương!”
Đạo soái Dạ Lai Hương à?
Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm hơi kỳ lạ, vừa nghe được tin tức về hắn ta mà đã truyền vào trong cung rồi.
Đối phương sẽ không nhắm vào châu báu trong hoàng cung đấy chứ?
Lại đợi một lúc, tất cả quan viên đều đã tới đủ.
“Các vị ái khanh, tình hình cụ thể, sau khi các ngươi đọc xong lá thư này đều sẽ rõ!”
Phong thư mang theo mùi thơm của Dạ Lai Hương được truyền xuống dưới.
Đến lượt Lâm Bắc Phàm, hắn mở ra đọc.
Nghe nói trong Đại Võ hoàng triều có viên minh châu bảy màu tỏa sáng trong đêm, rực rỡ như cầu vồng, trong lòng vô cùng khao khát!
Đêm mùng bảy, đạp trăng tới lấy!
Nhất Dạ Lai Hương!
Trong lòng Lâm Bắc Phàm thầm nghĩ: Quả nhiên là nhìn trúng hoàng cung mà.
Sau khi tất cả mọi người đọc xong, một vị thái giám già ở bên cạnh giải thích: “Đây là lá thư lão thần phát hiện được ở cửa Kim Loan Điện vào buổi trưa, bị một cành hoa ghim vào cắm trên trụ lớn ở trước điện!”
Các quan đều ồ lên!
Một lá thư này lại được người khác gửi đến cổng Kim Loan Điện, tình huống này nghiêm trọng rồi đây!
“Chúng thần tắc trách, mong bệ hạ trách tội!” Tổng thống lĩnh Cấm Vệ Quân, Đông Xưởng và Tây Xưởng lập tức thỉnh tội.
Nữ đế vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: “Đây là lời khiêu khích tới triều đình ta! Chuyện này có liên quan đến mặt mũi của triều ta. Các vị ái khanh có kế sách gì hay phòng ngừa minh châu bảy màu bị trộm đồng thời bắt Dạ Lai Hương về quy án không?”
“Bê hạ, nên phái cao thủ canh giữ minh châu bảy màu cả ngày lẫn đêm đi ạ!” Một lão thần lập tức nói.
“Nhưng đối phương từng trộm mười bảy lần ở Đại Hạ hoàng triều mà chưa từng thất bại một lần nào! Ngay cả châu báu trong hoàng cung Đại Hạ mà cũng không thoát khỏi móng vuốt của hắn ta! Khi ấy, hoàng đế Đại Hạ đã phái hai vị cung phụng, ba mươi Tiên Thiên, còn có hơn hai mươi vạn binh mã nhưng vẫn thất thủ như cũ! Triều đình chúng ta có xá là gì?”
“Vương đại nhân, sao ngươi lại nâng chí ý của người khác lên mà diệt uy phong của mình thế? Vậy ngươi nói cho bản quan biết ngươi có cách gì đi?”
Mọi người cãi nhau ồn ào.
“Yên lặng!” Nữ đế vỗ bàn, các quan lập tức im lặng.
Ánh mắt của nữ đế liếc qua các quan, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Bắc Phàm, mang theo vài phần mong đợi: “Lâm ái khanh, ngươi có kế hay gì không? Mau nói cho trẫm biết!”
“Thần có một kế có thể khiến Dạ Lai Hương tay không trở về, giữ thể diện cho triều đình ta!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp.
Đôi mắt của nữ đế sáng ngời: “Mau nói đi!”
Lâm Bắc Phàm cười khà khà: “Nếu đối phương đã tới trộm minh châu bảy màu của chúng ta vậy chúng ta cứ dứt khoát ra tay trước chiếm lợi thế, đập vỡ minh châu bảy màu này đi, như vậy hắn ta không thể trộm được nữa!”
Mọi người lập tức cạn lời, cái kế thối tha gì thế này!
Nữ đế rất đau đầu: “Ái khanh, đừng nói đùa nữa!”
Ngay đúng lúc này, hai thái giám cẩn thận bưng một cái hộp tinh xảo lên.
Hộp vừa mở ra, bên trong có một viên trân châu to cỡ nắm tay, vậy mà lại lóe lên ánh sáng bảy màu, đẹp không sao tả xiết.
Nữ đế nói: “Đây chính là minh châu bảy màu, vật mà Dạ Lai Hương muốn trộm, hình thành tự nhiên, có một không hai trong thiên hạ, giá trị liên thành! Là một trong những bảo bối quý giá nhất ở hoàng triều ta!”
Các quan nhìn viên minh châu này với vẻ say mê.
“Đây chính là minh châu bảy màu à, quá đẹp!”
“Minh châu này chí ít cũng đáng trăm vạn lượng bạc ấy chứ!”
“Ngươi nói ít quá! Lúc trước khi Tà nguyệt vương triều còn tồn tại đã cho rằng đây là minh châu trên trời, muốn dùng hai tòa thành để trao đổi nhưng Võ hoàng không đồng ý!”
“Đúng là vô giá!”
Nữ đế vô cùng hài lòng về phản ứng của mọi người.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, cười bảo: “Lâm ái khanh, viên minh châu này có đẹp không?”
Lâm Bắc Phàm lập tức gật đầu: “Đẹp! Đẹp hết chỗ nói!”
Nữ đế lại cười hỏi: “Có thích viên minh châu này không?”
Lâm Bắc Phàm lại lập tức gật đầu: “Thích! Vô cùng thích!”
“Nếu ái khanh đã thích vậy trẫm tặng ngươi đó!” Nữ đế hào phóng nói.
Lâm Bắc Phàm: “Đậu má!”
Các quan: “Trời đ-!”
Chương 469 Rất khả nghi
Lâm Bắc Phàm rất khiếp sợ!
Bản thân chỉ khách sáo một chút thôi mà nữ đế đã tặng viên minh châu bảy màu vô giá này cho hắn rồi sao?
Quá hào phóng, quá tùy hứng rồi đấy?
Các quan cũng vô cùng kinh sợ!
Đây chính là báu vật quốc gia, bình thường còn không tùy tiện cho người nhìn thấy, cho dù lúc trước Tà Nguyệt vương triều muốn dùng hai tòa thành để đổi mà Võ hoàng cũng không đồng ý, vậy mà ngươi lại tặng cho Lâm Bắc Phàm một cách dễ dàng như vậy sao?
Biết ngươi sủng ái hắn rồi, nhưng cũng không cần chiều như vậy chứ?
Các quan đều ghen tị đến đỏ cả mắt!
Nữ đế đóng cái hộp lại, đẩy đến trước mặt Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm lại hơi hoảng hốt: “Bệ hạ, thần thấy không cần thiết đâu ạ. Đây là báu vật quốc gia, làm sao có thể tùy tiện đem tặng người được, thần không dám nhận!”
Nữ đế mỉm cười, nói: “Ái khanh, so với viên minh châu bảy màu thì ngươi mới là báu vật quốc gia đối với trẫm! Có câu bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân! Cho nên tặng cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi, giữa ta với ngươi không cần khách sáo như vậy đâu!”
Quả thật không cần khách sáo như thế, nhưng ngươi cũng quá không khách sáo rồi!
Thứ quý giá như thế nói tặng là tặng luôn!
Một lão thần mở miệng: “Bệ hạ, hình như thế này không được phù hợp cho lắm…”
“Đây là đồ của trẫm, trẫm có quyền quyết định, các ngươi không có tư cách phản đối!” Nữ đế quở trách.
Các quan tủi thân ngậm miệng lại, chỉ có thể nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ ghen tỵ.
“Được rồi, Lâm ái khanh, mau nhận đi, không nhận chính là kháng chỉ bất tuân!”
Lâm Bắc Phàm rất hoang mang, ngay cả kháng chỉ bất tuân cũng thốt ra luôn rồi!
Xem ra ta không nhận cũng không được!
Hắn thở ra một hơi dài thườn thượt trong ánh mắt xanh lè của các quan lại, giống như đang nói: Không phải ta muốn mà là nữ đế cứ đòi tặng, các ngươi đừng trách ta!
“Tạ bệ hạ ban ân!” Lâm Bắc Phàm nhận viên minh châu bảy màu.
“Thế mới đúng chứ!”
Nữ đế cười bảo: “Có điều, chuyện Dạ Lai Hương sắp tới trộm báu vật sẽ do ngươi đối phó với hắn! Nhất định phải bảo vệ viên minh châu bảy màu và giữ vững uy nghiêm của triều đình ta! Nếu có thể bắt được hắn ta thì coi như công lao của ngươi!”
Tâm trạng của Lâm Bắc Phàm lập tức nhạt thếch như nước ốc, hóa ra lợi ích cũng không phải lấy được miễn phí đâu.
Nhận viên minh châu bảy màu rồi thì phải đối phó với đạo soái Dạ Lai Hương!
“Bệ hạ, thần có khả năng không làm được đâu ạ!”
Nữ đế thản nhiên lắc đầu, cười đáp: “Người khác có thể không làm được nhưng trẫm tin tưởng ngươi nhất định có thể làm được! Hơn một năm nay, ngươi đã dùng chiến công của mình để chứng minh năng lực của bản thân! Trẫm cho các cao thủ ở Lục Phiến Môn, Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng và Tây Xưởng giúp ngươi, nhất định có thể bắt được Dạ Lai Hương về quy án!”
“Rõ, thưa bệ hạ!” Mọi người đồng thanh đáp.
Vì thế, Lâm Bắc Phàm ôm minh châu bảy màu về nhà.
Lúc này đã là đêm khuya, hắn mở nắp hộp ra bên trong đình nghỉ mát.
Ánh sáng từ viên minh châu bảy màu lóe lên, bảy loại ánh sáng đỏ vàng cam lục lam chàm tím đan xen rực rỡ, lấp lánh vô cùng, đẹp không sao tả xiết.
Không có một nữ nhân nào không bị mê hoặc và khao khát trong lòng.
“Đây chính là viên minh châu bảy màu, báu vật của quốc gia, thoạt nhìn thật sự rất đẹp, rất tinh tế!” Lý Sư Sư nói với vẻ say mê.
“Đúng vậy! Giống sao trên trời nhưng lại rực rỡ hơn cả sao! Giống trăng trên trời nhưng lại chói mắt hơn cả trăng! Thật sự không biết nên hình dung viên minh châu này thế nào nữa! Nói là báu vật quốc gia thật sự vô cùng chuẩn xác!” Ánh mắt của Mạc Như Sương cũng mê ly.
“Quả thật rất đẹp, mỗi một lần nhìn thấy đều khiến lòng người chấn động! Trước đây ta từng xin nữ đế tỷ tỷ nhưng nữ đế tỷ tỷ không cho, thậm chí còn không cho nhìn lấy một lần, giờ lại trực tiếp tặng cho ngươi luôn, đồ thiên vị!” Tiểu quận chúa bĩu môi, nói.
Lâm Bắc Phàm thở dài: “Tuy minh châu đẹp nhưng lại có độc! Bệ hạ giao viên minh châu này cho ta chính là để ta đi đối phó với Dạ Lai Hương! Nếu không thể bảo vệ được viên minh châu bảy màu thì cả ta và triều đình đều sẽ mất mặt! Ôi, phiền phức lớn rồi!”
“Quả thật rất khó xử!”
Tiểu quận chúa vung nắm tay nhỏ, nói với vẻ hả lòng hả dạ: “Nhưng ta tin tưởng với sự hợp sức của tất cả chúng ta nhất định có thể thành công! Lâm Bắc Phàm, ta tin ngươi chắc chắn làm được! Cố lên, cố lên!”
“Đợi đã!” Lâm Bắc Phàm đóng hộp lại, nhìn chằm chằm vào tiểu quận chúa với vẻ thận trọng.
Tiểu quận chúa luyến tiếc: “Ngươi làm gì thế?”
Lâm Bắc Phàm chỉ vào tiểu quận chúa và nói: “Ta nghi ngờ ngươi chính là Dạ Lai Hương!”
Lời này vừa nói ra, tất cả đều hết hồn!
“Tiểu quận chúa là Dạ Lai Hương á, không thể nào?”
“Sao tiểu quận chúa có thể là Dạ Lai Hương được?”
“Không nhầm đấy chứ?”
…
“Ta nghe nói đạo soái Dạ Lai Hương không chỉ có khinh công tuyệt vời, kỹ thuật trộm cắp kinh người mà còn vô cùng am hiểu thuật dịch dung ngụy trang, đã đạt đến mức độ sống mái khó phân biệt được! Đối phương cực có khả năng đã lẻn đến bên cạnh ta!”
Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm nhìn chằm chằm vào tiểu quận chúa: “Từ nãy đến giờ ta phát hiện ra ánh mắt của tiểu quận chúa chưa từng rời khỏi viên minh châu bảy màu này, thái độ vô cùng khả nghi!”
Chương 470 Không cần chuẩn bị
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái lập tức rút kiếm, thận trọng chỉ mũi kiếm về phía tiểu quận chúa.
Đám người Lý Sư Sư và Tiểu Thúy đều lùi đến bên cạnh Lâm Bắc Phàm.
Tiểu quận chúa có hơi hoảng hốt: “Các ngươi hiểu lầm rồi, sao ta có thể là Dạ Lai Hương được chứ?”
“Ta cũng chưa chắc ngươi có phải hay không, nhưng thận trọng vẫn hơn, ta hỏi ngươi vài câu trước, ngươi nhất định phải trả lời!”
Lâm Bắc Phàm mang vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu không trả lời được hoặc trả lời sai vậy chứng minh ngươi chính là hàng giả!”
Tiểu quận chúa vội vàng gật đầu: “Được, ngươi hỏi ta đáp, ta nhất định sẽ trả lời thành thật!”
Lâm Bắc Phàm mở miệng hỏi: “Tiểu quận chúa, ta hỏi ngươi, ngươi đã ăn thịt gì?”
Tiểu quận chúa chảy nước miếng: “Thịt kho Đông Pha, bánh bà xã, phổi vợ chồng…”
Lâm Bắc Phàm hỏi: “Nếu ven biển có một con rùa biển không thể lật người được, ngươi định làm thế nào?”
Tiểu quận chúa lớn tiếng đáp: “Xách về nấu canh!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Xin hỏi, câu sau của ‘Ngỗng ngỗng ngỗng, dùng dao để chặt là gì?”
Tiểu quận chúa cười khà khà: “Nhổ lông thêm gáo nước, châm lửa bắc nồi lên!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Ta là ngày tháng tư của nhân gian!”
Tiểu quận chúa giơ tay: “Thích ăn Địa Tam Tiên của Đông Bắc!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi tiếp: “Ngươi thích màu gì nhất?”
Hai mắt của tiểu quận chúa tỏa sáng: “Bún ốc!”
…
Cứ như vậy, một người hỏi một đáp, vô cùng trôi chảy!
Mạc Như Sương nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy tiểu quận chúa trả lời không sai!”
Lý Sư Sư cũng nhỏ giọng bảo: “Đúng là không sai, câu nào cũng không tách khỏi đồ ăn, là thánh phàm ăn không nghi ngờ gì nữa!”
Quách Thiếu Soái cũng nhỏ giọng nói: “Phàm ăn như thế, trong thiên hạ không tìm ra được người thứ hai đâu!”
Cuối cùng, tiểu quận chúa có hơi mất kiên nhẫn: “Được rồi, bây giờ có thể chứng minh sự trong sạch của ta được chưa?”
“Vẫn chưa được, ta nghi ngờ ngươi dán mặt nạ da người!”
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ nghiêm túc: “Cho nên nhất định phải để ta kiểm tra gương mặt của ngươi, xem có phải thật không.”
“Xem thì xem đi!” Tiểu quận chúa ngẩng gương mặt nhỏ lên.
Hai tay Lâm Bắc Phàm nâng gương mặt nàng lên, kiểm tra rất nghiêm túc, thuận tay vỗ một cái.
Núng nính, thật thú vị!
Tiểu quận chúa sa sầm mặt mũi, nghiến răng: “Ngươi nhéo đủ chưa?”
Lâm Bắc Phàm buông tay với vẻ luyến tiếc, đáp: “Được rồi, bây giờ có thể chứng minh ngươi là quận chúa hàng thật giá thật!”
“Ta vốn đã là hàng thật rồi, hừ!” Tiểu quận chúa bĩu môi.
“Tiếp theo, để ăn trộm minh châu bảy màu, Dạ Lai Hương có thể ngụy trang thành một người trong số chúng ta, cho nên ta cảm thấy chúng ta phải đặt một ám hiệu, ám hiệu khớp mới có thể tin tưởng là người của mình!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Ám hiệu gì?” Mọi người hỏi.
Lâm Bắc Phàm nói: “Thiên vương cái địa hổ!”
Mọi người lập tức đáp: “Bảo tháp trấn hà yêu!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Sai! Là đề mạc nhất mễ ngũ!”
Mọi người: “Hả?”
Tiểu quận chúa nghiêng đầu: “Câu này nghĩa là gì?”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Chẳng có nghĩa gì cả, các ngươi chỉ cần nhớ ám hiệu này là được! Có điều để phòng ngừa vạn nhất, mấy ngày này các ngươi cố hết sức đừng ra khỏi cửa! Tịnh Đài, mấy ngày nay ngươi phải trông chừng cẩn thận, đừng để Dạ Lai Hương trà trộn vào Lâm phủ!”
“Rõ, sư phụ!” Lão hòa thượng chắp hai tay lại, đáp.
Lúc này, tin tức Dạ Lai Hương sắp tới trộm báu vật quốc gia là viên minh châu bảy màu nhanh chóng truyền khắp toàn thành.
“Đạo soái Dạ Lai Hương quả nhiên đã tới rồi!”
“Hay lắm! Vừa tới đã nhìn trúng báu vật minh châu bảy màu của triều ta, lá gan thật quá to!”
“Gan có thể không to được sao? Người ta thậm chí còn trộm cả trân bảo của Đại Hạ hoàng triều kia kìa! Khi ấy có hai vị Tông Sư canh chừng bảo vệ nhưng hắn ta vẫn trộm được đồ đi ngay dưới mí mắt của bọn họ, vô cùng khoa trương luôn nhé!”
“Nếu viên minh châu bảy màu của chúng ta bị trộm đi, mặt mũi của triều đình ta sẽ mất sạch mất!”
“Bệ hạ đã khẩn cấp triệu tập quần thần nghĩ cách rồi!”
“Nghe nói bệ hạ đã giao chuyện này cho phủ doãn đại nhân!”
…
Mọi người bàn luận sôi nổi, vô cùng quan tâm đến chuyện này.
Thế nhưng, Lâm Bắc Phàm thân là người trong cuộc lại tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh.
Không tăng thêm binh lực tuần tra lục soát, cũng không liên lạc với các cơ quan vũ lực khác, càng không sắp xếp gì cả, hắn trực tiếp mang viên minh châu bảy màu trên người, đi rêu rao khắp nơi.
Vì dựa theo suy nghĩ của hắn, nếu mình đã không bảo vệ được minh châu bảy màu vậy có bao nhiêu người tới cũng vô dụng cả thôi.
Nhưng một màn này lọt vào mắt người ta lại khác hẳn.
Quách đầu mục của Lục Phiến Môn vô cùng sốt ruột, hắn ta tìm tới cửa nói: “Lâm đại nhân, tối mai đạo soái Dạ Lai Hương sẽ tới, sao ngươi không chuẩn bị một chút nào vậy?”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Quách đại nhân không cần nôn nóng! Dạ Lai Hương đó có một quy tắc, hắn ta nói khi nào tới trộm thì khi đó mới tới trộm, chưa đến giờ thì sẽ không tới đâu, bây giờ rất an toàn mà!”
“Bản quan cũng biết, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng nên chuẩn bị chút gì đi chứ, phải điều binh khiển tướng mới có thể ung dung đối phó với Dạ Lai Hương được! Bằng không đợi khi hắn ta ra tay đã quá muộn rồi!” Quách đầu mục khuyên nhủ.
“Yên tâm, Quách đại nhân, trong lòng ta đã sớm có tính toán rồi.” Lâm Bắc Phàm đáp một cách tự tin.
“Nếu đã như thế, vậy bản quan không nhiều lời nữa, có chuyện gì cứ việc gọi, bản quan sẽ toàn lực phối hợp!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay đáp: “Cảm ơn Quách đại nhân!”
Bình luận facebook