-
Chương 291-295
Chương 291 Xấu hổ muốn chết
Lâm Bắc Phàm hiểu ý của bọn họ.
Bọn họ muốn xuất bản sách y của mình, nhưng lại không có danh tiếng nên không ai nhận làm, người ta cũng cần kiếm tiền mà! Thế nên lúc này bọn họ chỉ còn cách là nhờ những đại nho có danh tiếng hoặc là kẻ đọc sách nào đó đánh giá cuốn sách này, như thế thì cuốn sách sẽ nổi hơn và sẽ được người ta nhận xuất bản.
Lâm Bắc Phàm chính là một kẻ đọc sách nổi danh! Hơn nữa hắn còn là tế tửu Quốc Tử Giám đức cao vọng trọng! Nếu như được hắn đánh giá thì việc xuất bản cuốn sách chẳng còn là vấn đề nữa, bảo đảm bán chạy!
“Sách y à?”
Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Ờm… đây!”
Lý Ngọc Lang lấy sách trong tay cha mình rồi trịnh trọng đưa cho Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm đọc mấy trang rồi nói: “Tế tửu đại nhân trăm công nghìn việc, không có thời gian gặp các ngươi! Ta sẽ đưa cuốn sách này cho ngài ấy xem, còn ngài ấy có đồng ý đánh giá hay không thì ta không chắc đâu!”
“Đương nhiên rồi đương nhiên rồi, làm phiền tiểu ca rồi!”
Bọn họ khách sáo nói.
“Chuyện nhỏ thôi mà!”
Lâm Bắc Phàm phất tay.
Hắn đang định đóng cửa thì Lý Ngọc Lang lại bảo: “Khoan đã, tiểu ca!”
Lý Ngọc Lang lôi hai thỏi bạc ra rồi dúi vào tay Lâm Bắc Phàm.
“Đây là chút tâm ý của chúng ta, mong ngươi nhận cho!”
Lâm Bắc Phàm khựng người, đây là lần đầu tiên hắn được đút lót chút tiền cỏn con như vậy, đúng là chẳng bõ nhét kẽ răng!
Lâm Bắc Phàm chơi đùa hai thỏi bạc trong tay, đoạn mỉm cười: “Được! Ba ngày sau các ngươi lại tới đây!”
“Đa tạ tiểu ca!”
Bọn họ khom người, đồng thanh nói, sau đó hãy còn khom mãi cho đến khi Lâm Bắc Phàm đóng cửa.
“Hi vọng lần này thuận lợi! Trong những người mà chúng ta gặp thì vị tiểu ca này dễ nói chuyện nhất, chắc sẽ không làm khó chúng ta đâu!”
Lý Ngọc Lang nói.
“Chúng ta về đi đã, ba hôm sau lại tới!”
Lào già bảo.
“Vâng, phụ thân (ông)”
Ba người chầm chậm rời đi.
Trước khi đi nữ tử kia còn ngoảnh đầu nhìn, nàng cứ cảm giác thiếu niên vừa rồi hơi kì lạ!
Vẻ đẹp của hắn và khí chất của hắn không phải là kiểu mà nàng thường hay thấy, nàng không khỏi ngắm thêm một chút!
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm đã cầm cuốn sách y trở lại.
“Ngươi cầm cái gì kia?”
Tiểu quận chúa tò mò hỏi.
“Sách y đấy!”
Lâm Bắc Phàm vừa giở sách vừa nói: “Mới nãy có người cho ta một lượng bạc, mong ta có thể đánh giá cuốn sách này để tiện bề xuất bản!”
Tiểu quận chúa kinh ngạc: “Một lượng bạc mà cũng dám đút lót hả, tên của ngươi rẻ mạt vậy sao?”
“Thì chả thế, lần đầu tiên ta nhận được một số tiền ít như vậy đó!”
Lâm Bắc Phàm ném thỏi bạc trong tay cho tiểu quận chúa: “Cho ngươi mua kẹo mà ăn!”
Tiểu quận chúa nhận lấy thỏi bạc, nhìn dáng vẻ đọc sách của Lâm Bắc Phàm, nàng lại hỏi: “Ngươi định đánh giá thật đấy à?”
“Để xem đã, dù sao ta cũng đang rảnh mà! Nếu như viết ổn thì ta cũng không ngại viết cho họ đâu!” Lâm Bắc Phàm cúi đầu, vừa đọc sách vừa nói.
Cứ thế, thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
Một nhà ba người kia lại tới tìm Lâm Bắc Phàm, họ gõ cửa.
Lần này người mở cửa là Đại Lực, trông thấy ba người lạ hoắc, hắn ta bèn hỏi: “Các ngươi là ai? Có chuyện gì?”
Lý Ngọc Lang bèn chắp tay cung kính nói: “Ba hôm trước chúng ta có chuyện muốn nhờ Lâm phủ, muốn gặp tế tửu đại nhân! Khi ấy tế tửu đại nhân không có nhà, có một vị tiểu ca đã ra gặp chúng ta và bảo chúng ta hôm nay tới! Không biết vị tiểu ca đó đâu rồi?”
“Tiểu ca?”
Đại Lực lẩm bẩm.
“Là một thiếu niên trông vô cùng tuấn tú, khoảng hai mươi tuổi.”
Lý Ngọc Lang vội nói.
Đại Lực chớp mắt, ngươi có thể coi là tuấn tú, ngoài thiếu gia nhà hắn thì chỉ còn Quách thiếu soái thôi, trông hắn ta cũng được!
Còn có một tiểu hòa thượng nữa, nom cũng trắng trẻo mà thôi!
Ba hôm trước bọn họ đều không có ở nhà, chắc là chỉ có thiếu gia ở nhà thôi!
“Các ngươi đợi một lát, để ta vào bẩm báo!”
“Vất vả rồi!”
Không đến ba phút sau, Đại Lực lại đi ra.
“Các ngươi theo ta vào đi!”
Ba người kia bèn đi theo sau Đại Lực vào Lâm phủ, bọn họ chẳng dám nhìn linh tinh, và cũng chẳng dám hỏi gì.
Cuối cùng, bọn họ tới một hoa viên và trông thấy vị tiểu ca hôm nọ gặp được.
“Lại gặp mặt rồi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Xin chào tiểu ca!”
Ba người lập tức chắp tay hành lễ.
“Gì mà tiểu ca? Các ngươi xưng hô nhầm hết rồi! Đây là Lâm Bắc Phàm, chủ nhân của Lâm phủ, các ngươi phải gọi là Lâm đại nhân hoặc tế tửu đại nhân!”
Tiểu Thúy bất mãn nói.
“Ngươi ngươi ngươi… ngươi chính là tế tửu đại nhân?”
Ba người kia há hốc miệng.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Ôi chao!”
Chân ba người kia đã mềm nhũn.
Chẳng ngờ vị tiểu ca mới gặp kia lại là tế tửu đại nhân mà bọn họ cực lực tìm kiếm!
Nếu biết trước thì bọn họ đã tỏ ra cung kính hơn rồi! Lại còn gọi người ta là “tiểu ca” nữa, đúng là bất lịch sự!
Nhất là Lý Ngọc Lang, hắn ta đã nhét bạc cho tế tửu đại nhân, đúng là một hành động bất kính!
Gương mặt hắn ta đầy vẻ xấu hổ, đến cả cái chết hắn ta cũng đã chuẩn bị xong!
Chương 292 Lật đổ định kiến sai lầm
Lâm Bắc Phàm vô tâm bật cười ha ha.
Mọi người đều trừng mắt nhìn hắn, chắc chắn là hắn lại giở trò chứ gì!
“Tế tửu đại nhân, trước kia là chúng ta thất lễ, mong đại nhân lượng thứ…”
Ba người vội vã chắp tay khom người, thành khẩn xin lỗi.
“Không sao, chuyện nhỏ thôi, chúng ta nói chuyện cuốn sách y đi!”
Lâm Bắc Phàm phất tay tỏ vẻ không để bụng.
“Tế tửu đại nhân, đại nhân thấy cuốn sách đó thế nào?”
Lão già kích động hỏi, hai người khác cũng mong chờ.
“Ta đã đọc cuốn sách đó rồi, rất chi tiết, gần như bao gồm tất cả những kiến thức ngành y, về mặt tổng thể thì khá được!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Ánh mắt ba người kia sáng lên.
“Thế nhưng vẫn có một vài vấn đề! Nếu như không giải quyết những vấn đề này thì ta sẽ không đánh giá cho các ngươi, bởi lẽ làm thế sẽ tổn hại đến thanh danh của ta!”
Lâm Bắc Phàm lại bảo.
Trong lòng ba người kia bỗng trở nên nặng nề…
Chẳng lẽ chuyến này lại trắng tay sao?
Lão già chắp đôi tay run rẩy lại rồi cung kính hỏi: “Tế tửu đại nhân, xin hỏi đó là vấn đề gì ạ?”
Lâm Bắc Phàm mở sách y ra, nói: “Ví dụ như chỗ trâm bạc thử độc này có vấn đề!”
“Đó là vấn đề gì?”
Mạc Như Sương ngồi bên cạnh lấy làm lạ hỏi: “Người trong giang hồ như chúng ta ra ngoài luôn đem theo một chiếc trâm bạc, lúc ăn đồ ăn bên ngoài thì lấy trâm bạc để thử độc, thử đâu trúng đấy!”
“Đúng vậy đó thưa đại nhân!”
Mấy người Lý Ngọc Lang gật đầu.
“Vấn đề này rất nghiêm trọng!”
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: “Thực chất nguyên lí của trâm thử độc chính là phản ứng hóa học giữa lưu huỳnh và bạc, do đó cây trâm mới biến thành màu đen!”
“Thế nhưng có rất nhiều thứ tuy không mang độc nhưng vẫn có thể khiến trâm biến thành màu đen! Ngoài ra còn có rất nhiều loại kịch độc không chứa lưu huỳnh nên không thể dùng trâm bạc để kiểm tra được!”
“Vậy nên công dụng của việc thử độc bằng trâm bạc là có hạn, không đủ để chứng minh!”
“Nếu các ngươi không tin thì chúng ta có thể thử!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Ai có trâm bạc?”
“Công tử, ta có!”
Mạc Như Sương tiện tay rút cây trâm bạc của nàng ra rồi đưa cho Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm lại gọi: “Đại Lực, đi lấy một quả trứng gà thối ra đây!”
“Vâng thưa thiếu gia!”
Sau đó Lâm Bắc Phàm cho trâm bạc vào lòng đỏ trứng. Chỉ một lát sau, trâm bạc dần dần biến thành màu đen, mọi người nhìn mà kinh ngạc vô cùng.
“Cây trâm đã biến thành màu đen rồi này?”
“Quả trứng gà này có độc hả?”
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa lắc đầu: “Quả trứng gà này là trứng là mà ngày thường chúng ta vẫn hay ăn, không hề có độc, nhưng vẫn có thể khiến trâm bạc biến thành màu đen! Ngươi còn dám nói trâm bạc có thể thử độc không?”
“Tế tửu đại nhân dạy phải!”
Lão già vội vàng chắp tay.
“Chỗ này cũng có vấn đề!”
Lâm Bắc Phàm lại chỉ vào một đoạn trong sách: “Hút nọc độc rắn bằng miệng, cách này vô cùng không an toàn, không nên sử dụng!”
“Tại sao hút nọc độc rắn bằng miệng lại có vấn đề? Trước kia khi bị rắn độc cắn ta cũng làm vậy! Sau khi hút nọc độc ra thì cơ thể đỡ hơn nhiều lắm!”
Quách thiếu soái lấy làm lạ hỏi.
“Đó là bởi ngươi là người luyện võ, sức sống của ngươi ngoan cường nên nọc độc rắn bình thường không thể làm gì ngươi! Nếu người bình thường mà lâm vào tình cảnh này thì toi đời! Vết thương do rắn cắn vô cùng nhỏ, để người bình thường hút hết chất độc ra thì khó lắm! Dù có hút được nhiều thì chỗ độc còn lại sẽ ở bên trong cơ thể, dẫn đến trúng độc!”
“Nếu người ứng cứu bị các vấn đề như loét miệng hay chảy máu chân răng thì trong quá trình cứu người, người ứng cứu cũng sẽ bị trúng độc!”
“Thế nên khi bị rắn độc cắn, cách xử lí tốt nhất là tìm một sợi dây rồi buộc chặt tại vị trí vết thương gần với tim để độc không phát tán! Sau đó lấy nước lạnh rửa đi rửa lại bề mặt vết thương, lấy dao rạch miệng vết thương và ấn cho máu độc chảy ra ngoài!”
“Đây mới là cách ứng cứu an toàn nhất!”
Mọi người nghe xong bèn trầm tư.
Với kinh nghiệm phong phú của mình, lão già là người hiểu vấn đề đầu tiên: “Tế tửu đại nhân nói chí phải, đúng thật cách hút nọc độc bằng miệng còn tồn tại nhiều thiếu sót vô cùng lớn, cách của đại nhân vẫn là an toàn nhất! Sau khi trở về lão phu sẽ chỉnh sửa nội dung này!”
“Còn có chỗ này nữa, kiểm tra thân thích bằng máu là giả!”
Lâm Bắc Phàm lại bảo.
“Tại sao lại là giả?”
Nữ tử xinh đẹp kia mở lời: “Đại nhân, ở quê của chúng ta có một người đã sinh một đứa con sau khi chồng mình rời đi nhiều tháng! Người ta nghi ngờ nàng vụng trộm nên nàng đã dùng cách này để rửa sạch hiềm nghi cho mình!”
“Đúng thế, đây là đạo lí ta biết từ hồi nhỏ cho đến bây giờ, sao có thể là giả được?”
“Máu của người thân thì có thể hòa tan với nhau mà!”
“Công tử đang đùa hay chăng?”
Mọi người thi nhau thắc mắc.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, ở đây mọi người lại cùng nhau tin tưởng cái cách nhận diện người thân không hề khoa học này.
Giống như thuyết địa tâm đã tồn tại cả ngàn năm, chẳng có chứng cứ chứng thực gì nhưng vẫn được mọi người tin tưởng.
Chương 293 Chỉ dạy
“Trăm nghe không bằng một thấy!”
Lâm Bắc Phàm kéo Đại Lực tới nhà bếp, một lát sau hắn bê một bát nước lã ra.
“Đây là máu của Đại Lực, các ngươi cử một người đến thử xem có đúng không?”
“Để ta!”
Quách thiếu soái rút đao đầy quyết đoán, hắn ta rạch một đường lên đầu ngón tay và nhỏ máu vào bát.
Sau đó, mọi người trông thấy hai giọt máu nhanh chóng hòa tan vào nhau.
Quách thiếu soái kinh ngạc vô cùng, hắn ta kích động nói: “Đại Lực ca, chẳng lẽ ngươi chính là ca ca đã thất lạc nhiều năm của ta ư?”
Đại Lực vội vã xua tay: “Ta không phải!”
“Sao có thể không phải? Ngươi xem, máu của chúng ta hòa tan vào nhau rồi này!”
Quách thiếu soái kích động nói.
Đại Lực lại xua tay: “Đừng hiểu lầm, ta thực sự không phải…”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Thực ra mới nãy ta lừa các ngươi đấy! Ta không dùng máu của Đại Lực mà dùng máu lợn! Nếu theo nguyên lí nhận diện người thân bằng máu thì chẳng phải Quách thiếu soái là họ hàng thân thích với lợn ư?”
Quách thiếu soái: “Hự!”
Họ hàng thân thích với lợn?
Nói vậy thì có khác gì chỉ thẳng vào mặt người ta mà mắng?
Quách thiếu soái cảm giác trái tim hắn ta như vừa bị đao xoẹt qua, hắn ta nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt ai oán.
Cái tên khốn khiếp này lại tính kế mình, đúng là vô cùng xấu xa!
Quách thiếu soái lập tức phủ nhận: “Sao ta có thể là họ hàng của lợn cho được? Ngươi đừng có đùa cợt!”
Mọi người bật cười ha ha.
Lâm Bắc Phàm chỉ vào bát nước chứa máu, nói: “Nếu mọi người không tin thì có thể thử xem có hiệu nghiệm không?”
Lại có thểm hai người nữa đứng ra thử, bọn họ phát hiện cách này không hề hiệu nghiệm.
“Thế nên cách này là giả, không đủ để chứng thực!”
Lâm Bắc Phàm tổng kết.
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại chỉ ra một vài sai sót khác trong cuốn sách.
Hắn phân tích, giải thích về những sai sót đó, ngoài ra còn chứng minh cho mọi người bằng kinh nghiệm của mình.
“Thảo dân đã hiểu, đa tạ đại nhân đã chỉ bảo! Nếu không có đại nhân thì thảo dân hãy còn hồ đồ lắm! Một khi xuất bản sách thì sẽ gây hại đến mọi người, thảo dân có tội và thấy áy náy vô cùng!”
Lão già kia vội vã chắp tay và nói một cách đầy biết ơn.
“Đa tạ tế tửu đại nhân đã chỉ bảo!”
Lý Ngọc Lang cũng khom người, chắp tay nói.
Lý Ngọc Tâm đứng ở cuối nhất, ánh mắt nhìn Lâm Bắc Phàm của nàng thoáng vẻ ngưỡng mộ, nàng không khỏi lên tiếng hỏi: “Tế tửu đại nhân, lẽ nào đại nhân chính là một đại phu?”
“Ngọc Tâm, không được vô lễ với tế tửu đại nhân, mau xin lỗi đi!”
Cha nàng nói.
“Tế tửu đại nhân, vừa rồi dân nữ đã thất lễ, xin lỗi đại nhân!”
Lý Ngọc Tâm khẽ hành lễ rồi nói.
“Chuyện nhỏ mà thôi, bổn quan không bận tâm đâu! Về y thuật thì bổn quan cũng chỉ hiểu sơ sơ mà thôi!”
Lâm Bắc Phàm khiêm tốn nói.
Mọi người nghe vậy bèn trợn tròn mắt, hiểu sơ sơ ư?
Hiểu sơ sơ mà mới xem một lần đã chỉ ra một đống sai sót trong cuốn sách mà người ta viết trong mười mấy năm?
Ngươi nghĩ bọn ta bị ngốc hả?
Lúc này, Đại Lực không nhịn được bèn lên tiếng: “Thực ra y thuật của thiếu gia vô cùng lợi hại! Trước kia ta mắc chứng thoái hóa điểm vàng, cứ đến tối là chẳng nhìn rõ thứ gì, khó khăn lắm! Thiếu gia biết được chuyện này xong thì bảo ta ăn nhiều gan động vật, ăn cả rau củ nữa! Chưa đến hai tháng là ta đã khỏi rồi!”
Mọi người kinh ngạc: “Có chuyện này cơ á?”
Phải biết là ở thời đại này, chứng thoái hóa điểm vàng là một bệnh hay gặp! Càng nghèo thì tỉ lệ mắc bệnh này càng cao!
Hơn nữa bệnh này lại không thể trị dứt điểm được, nó chẳng khác gì một căn bệnh nan y!
“Tế tửu đại nhân, sao đại nhân có thể chữa khỏi được chứng bệnh này vậy? Đại nhân có thể chia sẻ cho thảo dân không?”
Ba người nhà lão già cực kì kích động.
Đối với một gia đình có truyền thống làm nghề y như bọn họ thì việc có được cách chữa khỏi chứng bệnh này chẳng khác gì việc người trong võ lâm tìm được bí kíp vậy.
“Đương nhiên là được, thực ra cách này vô cùng đơn giản!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Sở dĩ con người ta mắc chứng thoái hóa điểm vàng, không nhìn rõ thứ gì khi trời tối là bởi cơ thể thiếu một loại chất trong thời gian dài! Thế nên chỉ cần bổ sung chất này là bệnh tự khắc sẽ khỏi mà không cần uống thuốc!”
“Chất này tồn tại trong tim gan động vật, lòng đỏ trứng gà hoặc là dầu cá! Nếu không ăn được thịt thì có thể ăn củ cải, bí và rau xanh, những thứ này đều có thể bổ sung loại chất kia!”
“Thời gian dài là bệnh này sẽ khỏi!”
“Đạ tạ tế tửu đại nhân đã chỉ bảo!”
Ba người kia khom người hành lễ.
“Tế tửu đại nhân, thảo dân có thể ghi lại cách này vào trong sách rồi truyền cho thiên hạ được biết hay không?”
Lão già dè dặt hỏi.
“Đương nhiên là được rồi, có gì to tát đâu.” Lâm Bắc Phàm mỉm cười. Ba người nhà lão già lại càng phải nhìn Lâm Bắc Phàm bằng con mắt khác!
Bình thường những đại phu khác sẽ giấu bí kíp chữa bệnh của riêng mình lại, bởi lẽ đó là cách kiếm tiền của người ta mà!
Phải biết rằng số lượng người mắc chứng thoái hóa điểm vàng là vô cùng lớn, chỉ cần dựa vào cách chữa trị đó thôi là có thể trở thành phú ông giàu có ngay!
Ấy vậy mà Lâm Bắc Phàm lại không hề giấu giếm mà chia sẻ cho người khác!
“A di đà phật! Sư phụ quả đúng là phật sống tại thế mà!”
Lão hòa thượng chắp tay.
“Đa tạ tế tửu đại nhân đã thành toàn!”
Ba người nhà lão già chắp tay hành lễ.
Chương 294 Lão tiên sinh dụng tâm rồi
Tiếp đó, mọi người lại tiếp tục bàn chuyện sách y.
Thực chất chủ yếu là ba người nhà lão già hỏi, còn Lâm Bắc Phàm chỉ đáp, một canh giờ cứ thế trôi qua.
Lâm Bắc Phàm nói đến mức khô cả miệng, còn mọi người ai cũng nghe một cách hăng say.
Điều đáng ngạc nhiên là những kiến thức y học khô khan khó hiểu lại trở nên thú vị và rõ ràng hơn rất nhiều qua lời kể của Lâm Bắc Phàm, nhờ hắn mà mọi người học được thêm rất nhiều điều.
Nhất là ba người làm đại phu kia, bọn họ là những người được lợi nhất, cảm giác như thể bức mây mù đã được vén ra và bọn họ lại trông thấy bầu trời.
Nhìn gương mặt trẻ trung trước mắt kia mà cứ như trông thấy thần y!
“Về tổng thể mà nói thì cuốn sách y này rất được, viết rất rõ ràng và tỉ mỉ, có thể xem là bách khoa toàn thư về y học, lão tiên sinh dụng tâm rồi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Đa tạ đa tạ…”
Lão tiên sinh cúi đầu, hắn ta thực sự rất biết ơn.
Hắn ta đã bỏ ra hơn sáu mươi năm, cả ba thế hệ trong nhà cùng nhau cố gắng mới viết được một cuốn sách y học, hắn ta còn lấy làm tự hào về cuốn sách đó!
Chẳng ngờ hắn ta cũng chỉ múa rìu qua mắt thợ khi đứng trước chàng thiếu niên này!
Hắn không chỉ nêu ra những sai sót trong cuốn sách mà còn chia sẻ phương pháp cứu chữa người bệnh, để bọn họ được hưởng lợi.
Hắn ta cảm giác khi đứng trước mặt chàng thiếu niên này, hắn ta chẳng khác gì một đứa trẻ mới tập đi.
Hai người còn lại cũng lắc đầu liên tục, trên mặt đầy nét xấu hổ!
“Đây là một cuốn sách y hay, quả thực nên được in ấn phát hành! Các ngươi chỉnh sửa sách xong thì lại tới gặp ta, ta sẽ đánh giá cho!”
Lâm Bắc Phàm nói.
Ba người nhà lão già mừng rỡ nói: “Đa tạ tế tửu đại nhân đã thành toàn!”
Lúc này, lão già lại cắn răng bảo: “Tế tửu đại nhân, thảo dân vẫn còn một chuyện nữa!”
“Nói!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Thảo dân muốn mời tế tửu đại nhân cùng viết cuốn sách này!”
“Sao cơ?”
Lâm Bắc Phàm kinh ngạc.
Mọi người kinh ngạc không thôi, không hiểu tại sao lão già kia lại đưa ra yêu cầu như vậy.
“Tại sao ngươi lại nói vậy?”
Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Bởi vì tế tửu đại nhân không chỉ chỉ ra những sai sót trong sách giúp thảo dân mà còn chia sẻ cách chữa trị, cho phép thảo dân ghi vào trong sách! Những cách chữa trị này đều vô cùng quý giá, có ích cho biết bao người, thế nên công lao của đại nhân là vô cùng lớn!”
Giọng nói của lão già đầy vẻ kính phục và biết ơn: “Lão phu nhờ ơn đại nhân, không biết đến bao giờ mới có thể báo đáp! Thế nên cũng chỉ còn cách thêm tên đại nhân vào sách và lưu truyền mãi mãi, để mọi người đều nhớ tới ân tình này của đại nhân!”
“Mong đại nhân thành toàn!”
Hai người còn lại đồng thanh nói.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu cười: “Không cần phải vậy đâu, ta cũng chỉ đóng góp vài cách chữa trị mà thôi, không tính là công lao to tát gì cả! Phần lớn cuốn sách này đều do các ngươi viết, theo lí mà nói thì nên đề tên các ngươi, còn ta thì thôi! Bằng không truyền ra ngoài người ta lại bảo ta mua danh trục lợi!”
“Tế tửu đại nhân, đại nhân khiêm tốn quá rồi!”
Lão già nói: “Lão phu cũng chỉ tổng kết lại kinh nghiệm của những người đi trước mà thôi! Tổng kết kinh nghiệm thì đại phu nào mà chẳng làm được! Thế nhưng đại nhân là người khai sáng những kiến thức y học mới, mở ra một hướng đi mới cho những người hành nghề y, chỉ có người phi phàm mới làm được điều đó! Thế nên cống hiến của tế tửu đại nhân là vô cùng to lớn, lớn hơn lão phu rất nhiều!”
“Đúng vậy, lời phụ thân đại nhân nói chí phải, mong đại nhân đừng từ chối!”
“Tế tửu đại nhân…”
Lâm Bắc Phàm lại từ chối, thực sự thì hắn không hề cho rằng những kiến thức y học bình thường mà hắn chia sẻ lại quý báu và đáng được người khác tôn sùng như vậy.
Trên thực tế thì hắn đã đánh giá thấp cống hiến của mình.
Phải biết rằng ở thời xưa, y học không phát triển, bệnh nhỏ nhặt thôi cũng có thể lấy mạng con người.
Ví dụ như sinh con là một chuyện có nguy cơ tử vong vô cùng lớn!
Thế nhưng nếu ở thời hiện đại, chỉ số an toàn khi sinh con không một trăm phần trăm thì cũng phải lên đến chín mươi tám phần trăm!
Đây chính là khác biệt vô cùng lớn!
Còn những cách chữa trị mà Lâm Bắc Phàm chia sẻ tuy chỉ dùng để chữa những bệnh vặt, song đối với người ở thời đại này mà nói thì chẳng khác gì cách để chữa một căn bệnh nguy nan, hơn nữa còn là những bệnh vô cùng phổ biến, chỉ cần không chú ý cái thôi là có thể xuống gặp Diêm Vương để đầu thai ngay rồi!
Thế nên mấy người hành nghề y như bọn họ mới sùng bái Lâm Bắc Phàm như vậy!
Lúc bấy giờ, Lý Sư Sư che miệng cười, nói: “Phu quân, ngươi cứ nhận tâm ý của bọn họ đi!”
Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm chỉ đành thở dài: “Được, cứ làm như lời các ngươi đi! Cơ mà phải để tên của bổn quan ở phía sau tên các ngươi, không thì bổn quan không đồng ý đâu!”
Ba người nhà lão già mừng rỡ: “Đa tạ tế tửu đại nhân đã thành toàn!”
Mãi đến lúc ra khỏi cổng rồi mà bọn họ vẫn cứ ngỡ như đang trong giấc mộng. Chuyến đi này thực sự thuận lợi hơn cả những gì bọn họ mong đợi! Ngày đầu tiên tới mà bọn họ đã gặp được tế tửu!
Ban đầu bọn họ tưởng tế tửu sẽ gây khó dễ cho bọn họ, kết quả người ta không những không gây khó dễ mà còn dễ nói chuyện vô cùng!
Bọn họ chẳng bỏ ra gì mà vẫn được tế tửu đánh giá sách cho!
Hơn nữa người ta còn chỉ ra những sai sót trong sách, chia sẻ thêm nhiều kiến thức y học hữu dụng, khai sáng nhận thức cho bọn họ, khiến những kiến thức y học từ lâu của bọn họ tiến bộ vô cùng lớn!
Lão già kích động nói: “Khi trở về thảo dân nhất định sẽ chỉnh sửa nghiêm túc, cố gắng mang cuốn sách tới cho đại nhân xem và đánh giá trong thời gian sớm nhất!”
“Đúng vậy đó cha!”
Lý Ngọc Lang cũng rất kích động.
Đây là tâm huyết cả đời này của cha hắn ta, và cũng là tâm huyết nửa cuộc đời của hắn ta! Tới nay cuốn sách đã có cơ hội được xuất bản, hắn ta sao có thể không kích động chứ?
Chương 295 Lý Thị Y Phương
Lúc bấy giờ, Lý Ngọc Tâm lại lấy làm lạ hỏi: “Ông nội, cha, sao ta cứ cảm giác tế tửu đại nhân rất khác so với với những lời đồn nhỉ? Bên ngoài người ta hay bảo đại nhân là một tham quan, tham đến mức không chối từ mọi thứ, ai gặp cũng ghét!”
“Ấy thế mà hôm nay gặp được ta lại thấy đại nhân rất dịu dàng, nho nhã, lịch thiệp và vô cùng uyên bác, hoàn toàn không giống tham quan một chút nào!”
“Bởi vì tính cách con người lúc nào cũng phức tạp hết!”
Ánh mắt của lão già đầy ắp ánh sáng của tri thức: “Ông nội đã bươn trải trời nam đất bắc biết bao năm, trong quãng đường hành nghề y đã cứu được biết bao người, gặp được rất nhiều người, phát hiện ai cũng sẽ có hai mặt!”
“Có người bên ngoài trông rất hung dữ, như quỷ giết người vậy nhưng thực chất lại vô cùng hiếu thuận với cha mẹ!”
“Có người trông rất tự do tiêu sái, ngày nào cũng qua lại chốn thanh lâu, song thực chất lại là một người chân tình, trong lòng chỉ ấp ủ một người duy nhất, nhưng tiếc rằng người đó đã không còn trên đời này nữa!”
“Có người trông rất đàng hoàng, áo quần là lượt nhưng thực chất lại là một tên súc sinh!”
“Thế nên con người ai cũng có hai mặt, nhìn người không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài, càng không nên nhìn nhận một cách phiến diện mà phải nhìn tận mắt, tự mình đánh giá bằng trái tim mình!”
Lý Ngọc Tâm gật đầu, trông nàng có vẻ trầm tư.
Nàng lại bảo: “Đúng vậy, giống như những đại nho trước kia chúng ta tới hỏi thăm vậy! Tuy rằng chúng ta đã tốn rất nhiều ngân lượng nhưng vẫn không có cơ hội được gặp người thật! Dù có gặp được nhưng nếu không có đủ tiền thì vẫn không thể lay động trái tim người ta, để người ta đánh giá sách cho mình!”
“Nếu để mà so sánh thì tế tửu đại nhân cao thượng và thiện lương hơn nhiều! Đây là lần đầu tiên lão phu thấy đại quan tự đi mở cửa luôn đấy, đã thế còn chỉ lấy hai lượng bạc, mà hai lượng bạc đó là lão phu ép đại nhân nhận nữa chứ!”
“Cảnh tượng đó ấn tượng vô cùng, đến ngờ lão phu hãy còn nhớ như in, ha ha.” Ba người nhớ lại lần đầu tiên gặp Lâm Bắc Phàm bèn không khỏi bật cười.
Lý Ngọc Tâm vữa đỡ lão già vừa đi về phía trước, nàng không nhịn được mà ngoảnh đầu nhìn Lâm phủ, trong lòng xuất hiện bóng dáng thiếu niên xán lạn ấy: “Tế tửu đại nhân rốt cuộc là một người như thế nào nhỉ?”
Đây là lần đầu tiên nàng thấy tò mò về một nam nhân như vậy!
Sau khi trở về, bọn họ lập tức tranh thủ thời gian chỉnh sửa cuốn sách.
Chỉ ba ngày là cuốn sách đã được chỉnh sửa xong và đưa tới chỗ Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm xem xong thì hài lòng vô cùng: “Được rồi, sửa cũng hòm rồi đó! Đây là lời đánh giá bổn quan đã viết, các ngươi cầm về đi!”
“Đa tạ tế tửu đại nhân!”
Lão già nhận lấy lời đánh giá, phát hiện bên trên đó chỉ có hơn vài trăm chữ, song văn phong bay bổng, chữ viết tròn trịa, lão già nhìn mà phải vỗ tay khen hay!
Nhất là câu “trái tim người hành nghề y như cha như mẹ, tình cảm sâu đậm”, câu nói này chẳng khác gì tiếng nói tự đáy lòng hắn ta!
Thậm chí hắn ta còn có dự cảm rằng lời đánh giá này sẽ nổi tiếng!
“Tế tửu đại nhân, đại nhân viết lời đánh giá này hay quá! Có nó thì cuốn sách của lão phu chắc chắn sẽ được xuất bản thành công! Đa tạ tế tửu đại nhân đã thành toàn!”
Ba người nhà lão già kích động vô cùng.
“Thích là tốt rồi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Cuối cùng, bọn họ đã trở về và tìm một nhà in ấn để xuất bản.
Lần này mọi chuyện đều thuận lợi, bên in sách trông thấy lời đánh giá của Lâm Bắc Phàm, hơn nữa hắn còn tham gia chỉnh sửa cuốn sách nên đã đồng ý ngay tắp lự và bảo muốn in cả vạn cuốn!
Cứ thế chưa đến nửa tháng, cuốn “Nghề y nhà họ Lý” ( Lý Thị Y Phương) đã được ra lò, hơn nữa còn bán được nhờ danh tiếng của Lâm Bắc Phàm.
Mọi người ai cũng vô cùng bất ngờ.
“Tế tửu đại nhân còn đánh giá sách y học á? Ai mà có mặt mũi thế”
“Nghe đâu tế tửu đại nhân không những đánh giá mà còn tham gia chỉnh sửa, còn chia sẻ thêm mấy cách chữa trị nữa!”
“Đậu má! Thật hay giả vậy, tế tửu đại nhân còn hiểu y thuật nữa á?”
“Đến thần khí phi thiên khinh khí cầu người ta còn chế tạo ra được, cả thuyền đệm hơi nữa… ngươi nói coi có gì mà đại nhân không hiểu?”
“Nói cũng phải! Cái tên này lúc nào cũng khiến người ta bất ngờ không thôi!”
“Để xem xem cuốn sách y mà tế tửu đại nhân chỉnh sửa đánh giá như thế nào!”
Thế là nhờ danh khí của Lâm Bắc Phàm, cuốn sách đã nổi tiếng hơn cả trong dự liệu.
Có rất nhiều đại phu sau khi nghe được chuyện này cũng muốn mua một cuốn xem liệu có giúp ích được gì cho mình hay không.
Dẫu có là người không học y nhưng vẫn muốn mua một cuốn. Kết quả xem xong ai cũng cực kì ngạc nhiên.
Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn là cuốn sách đã chỉ ra rất nhiều kiến thức y học ngày thường là sai, ví dụ như cách dùng trâm bạc thử độc không đáng tin, hút nọc độc máu bằng miệng không an toàn, xác nhận người thân bằng máu là giả…
Mọi người muốn phản bác nhưng trong sách đã liệt kê ra cách kiểm tra, mọi người làm theo và phát hiện… những gì trong sách đều đúng!
Những kiến thức và niềm tin mà bọn họ vẫn luôn kiên trì theo đều sai hết!
Điều này là một cú đánh rất lớn vào tâm lí của bọn họ! Thế nên cuốn sách này lại càng nổi tiếng hơn nữa!
Đã thế mọi người còn kinh ngạc hơn nữa khi trong sách còn có mấy cách chữa trị người bệnh nữa.
Chứng bệnh thoái hóa điểm vàng rất phổ biến mà chỉ cần ăn tim gan động vật, chút rau quả là có thể chữa khỏi.
Còn bệnh thối chân cũng có thể khỏi khi ăn nhiều gạo hoặc lạc.
Bệnh bướu cổ cũng có thể chữa trị dần dần thông qua việc ăn rong biển, rau màu tím…
Đúng là một chuyện thần kì.
Các đại phu nhìn thấy những cách chữa trị này thì vô cùng kích động.
Lâm Bắc Phàm hiểu ý của bọn họ.
Bọn họ muốn xuất bản sách y của mình, nhưng lại không có danh tiếng nên không ai nhận làm, người ta cũng cần kiếm tiền mà! Thế nên lúc này bọn họ chỉ còn cách là nhờ những đại nho có danh tiếng hoặc là kẻ đọc sách nào đó đánh giá cuốn sách này, như thế thì cuốn sách sẽ nổi hơn và sẽ được người ta nhận xuất bản.
Lâm Bắc Phàm chính là một kẻ đọc sách nổi danh! Hơn nữa hắn còn là tế tửu Quốc Tử Giám đức cao vọng trọng! Nếu như được hắn đánh giá thì việc xuất bản cuốn sách chẳng còn là vấn đề nữa, bảo đảm bán chạy!
“Sách y à?”
Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Ờm… đây!”
Lý Ngọc Lang lấy sách trong tay cha mình rồi trịnh trọng đưa cho Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm đọc mấy trang rồi nói: “Tế tửu đại nhân trăm công nghìn việc, không có thời gian gặp các ngươi! Ta sẽ đưa cuốn sách này cho ngài ấy xem, còn ngài ấy có đồng ý đánh giá hay không thì ta không chắc đâu!”
“Đương nhiên rồi đương nhiên rồi, làm phiền tiểu ca rồi!”
Bọn họ khách sáo nói.
“Chuyện nhỏ thôi mà!”
Lâm Bắc Phàm phất tay.
Hắn đang định đóng cửa thì Lý Ngọc Lang lại bảo: “Khoan đã, tiểu ca!”
Lý Ngọc Lang lôi hai thỏi bạc ra rồi dúi vào tay Lâm Bắc Phàm.
“Đây là chút tâm ý của chúng ta, mong ngươi nhận cho!”
Lâm Bắc Phàm khựng người, đây là lần đầu tiên hắn được đút lót chút tiền cỏn con như vậy, đúng là chẳng bõ nhét kẽ răng!
Lâm Bắc Phàm chơi đùa hai thỏi bạc trong tay, đoạn mỉm cười: “Được! Ba ngày sau các ngươi lại tới đây!”
“Đa tạ tiểu ca!”
Bọn họ khom người, đồng thanh nói, sau đó hãy còn khom mãi cho đến khi Lâm Bắc Phàm đóng cửa.
“Hi vọng lần này thuận lợi! Trong những người mà chúng ta gặp thì vị tiểu ca này dễ nói chuyện nhất, chắc sẽ không làm khó chúng ta đâu!”
Lý Ngọc Lang nói.
“Chúng ta về đi đã, ba hôm sau lại tới!”
Lào già bảo.
“Vâng, phụ thân (ông)”
Ba người chầm chậm rời đi.
Trước khi đi nữ tử kia còn ngoảnh đầu nhìn, nàng cứ cảm giác thiếu niên vừa rồi hơi kì lạ!
Vẻ đẹp của hắn và khí chất của hắn không phải là kiểu mà nàng thường hay thấy, nàng không khỏi ngắm thêm một chút!
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm đã cầm cuốn sách y trở lại.
“Ngươi cầm cái gì kia?”
Tiểu quận chúa tò mò hỏi.
“Sách y đấy!”
Lâm Bắc Phàm vừa giở sách vừa nói: “Mới nãy có người cho ta một lượng bạc, mong ta có thể đánh giá cuốn sách này để tiện bề xuất bản!”
Tiểu quận chúa kinh ngạc: “Một lượng bạc mà cũng dám đút lót hả, tên của ngươi rẻ mạt vậy sao?”
“Thì chả thế, lần đầu tiên ta nhận được một số tiền ít như vậy đó!”
Lâm Bắc Phàm ném thỏi bạc trong tay cho tiểu quận chúa: “Cho ngươi mua kẹo mà ăn!”
Tiểu quận chúa nhận lấy thỏi bạc, nhìn dáng vẻ đọc sách của Lâm Bắc Phàm, nàng lại hỏi: “Ngươi định đánh giá thật đấy à?”
“Để xem đã, dù sao ta cũng đang rảnh mà! Nếu như viết ổn thì ta cũng không ngại viết cho họ đâu!” Lâm Bắc Phàm cúi đầu, vừa đọc sách vừa nói.
Cứ thế, thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
Một nhà ba người kia lại tới tìm Lâm Bắc Phàm, họ gõ cửa.
Lần này người mở cửa là Đại Lực, trông thấy ba người lạ hoắc, hắn ta bèn hỏi: “Các ngươi là ai? Có chuyện gì?”
Lý Ngọc Lang bèn chắp tay cung kính nói: “Ba hôm trước chúng ta có chuyện muốn nhờ Lâm phủ, muốn gặp tế tửu đại nhân! Khi ấy tế tửu đại nhân không có nhà, có một vị tiểu ca đã ra gặp chúng ta và bảo chúng ta hôm nay tới! Không biết vị tiểu ca đó đâu rồi?”
“Tiểu ca?”
Đại Lực lẩm bẩm.
“Là một thiếu niên trông vô cùng tuấn tú, khoảng hai mươi tuổi.”
Lý Ngọc Lang vội nói.
Đại Lực chớp mắt, ngươi có thể coi là tuấn tú, ngoài thiếu gia nhà hắn thì chỉ còn Quách thiếu soái thôi, trông hắn ta cũng được!
Còn có một tiểu hòa thượng nữa, nom cũng trắng trẻo mà thôi!
Ba hôm trước bọn họ đều không có ở nhà, chắc là chỉ có thiếu gia ở nhà thôi!
“Các ngươi đợi một lát, để ta vào bẩm báo!”
“Vất vả rồi!”
Không đến ba phút sau, Đại Lực lại đi ra.
“Các ngươi theo ta vào đi!”
Ba người kia bèn đi theo sau Đại Lực vào Lâm phủ, bọn họ chẳng dám nhìn linh tinh, và cũng chẳng dám hỏi gì.
Cuối cùng, bọn họ tới một hoa viên và trông thấy vị tiểu ca hôm nọ gặp được.
“Lại gặp mặt rồi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Xin chào tiểu ca!”
Ba người lập tức chắp tay hành lễ.
“Gì mà tiểu ca? Các ngươi xưng hô nhầm hết rồi! Đây là Lâm Bắc Phàm, chủ nhân của Lâm phủ, các ngươi phải gọi là Lâm đại nhân hoặc tế tửu đại nhân!”
Tiểu Thúy bất mãn nói.
“Ngươi ngươi ngươi… ngươi chính là tế tửu đại nhân?”
Ba người kia há hốc miệng.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Ôi chao!”
Chân ba người kia đã mềm nhũn.
Chẳng ngờ vị tiểu ca mới gặp kia lại là tế tửu đại nhân mà bọn họ cực lực tìm kiếm!
Nếu biết trước thì bọn họ đã tỏ ra cung kính hơn rồi! Lại còn gọi người ta là “tiểu ca” nữa, đúng là bất lịch sự!
Nhất là Lý Ngọc Lang, hắn ta đã nhét bạc cho tế tửu đại nhân, đúng là một hành động bất kính!
Gương mặt hắn ta đầy vẻ xấu hổ, đến cả cái chết hắn ta cũng đã chuẩn bị xong!
Chương 292 Lật đổ định kiến sai lầm
Lâm Bắc Phàm vô tâm bật cười ha ha.
Mọi người đều trừng mắt nhìn hắn, chắc chắn là hắn lại giở trò chứ gì!
“Tế tửu đại nhân, trước kia là chúng ta thất lễ, mong đại nhân lượng thứ…”
Ba người vội vã chắp tay khom người, thành khẩn xin lỗi.
“Không sao, chuyện nhỏ thôi, chúng ta nói chuyện cuốn sách y đi!”
Lâm Bắc Phàm phất tay tỏ vẻ không để bụng.
“Tế tửu đại nhân, đại nhân thấy cuốn sách đó thế nào?”
Lão già kích động hỏi, hai người khác cũng mong chờ.
“Ta đã đọc cuốn sách đó rồi, rất chi tiết, gần như bao gồm tất cả những kiến thức ngành y, về mặt tổng thể thì khá được!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Ánh mắt ba người kia sáng lên.
“Thế nhưng vẫn có một vài vấn đề! Nếu như không giải quyết những vấn đề này thì ta sẽ không đánh giá cho các ngươi, bởi lẽ làm thế sẽ tổn hại đến thanh danh của ta!”
Lâm Bắc Phàm lại bảo.
Trong lòng ba người kia bỗng trở nên nặng nề…
Chẳng lẽ chuyến này lại trắng tay sao?
Lão già chắp đôi tay run rẩy lại rồi cung kính hỏi: “Tế tửu đại nhân, xin hỏi đó là vấn đề gì ạ?”
Lâm Bắc Phàm mở sách y ra, nói: “Ví dụ như chỗ trâm bạc thử độc này có vấn đề!”
“Đó là vấn đề gì?”
Mạc Như Sương ngồi bên cạnh lấy làm lạ hỏi: “Người trong giang hồ như chúng ta ra ngoài luôn đem theo một chiếc trâm bạc, lúc ăn đồ ăn bên ngoài thì lấy trâm bạc để thử độc, thử đâu trúng đấy!”
“Đúng vậy đó thưa đại nhân!”
Mấy người Lý Ngọc Lang gật đầu.
“Vấn đề này rất nghiêm trọng!”
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: “Thực chất nguyên lí của trâm thử độc chính là phản ứng hóa học giữa lưu huỳnh và bạc, do đó cây trâm mới biến thành màu đen!”
“Thế nhưng có rất nhiều thứ tuy không mang độc nhưng vẫn có thể khiến trâm biến thành màu đen! Ngoài ra còn có rất nhiều loại kịch độc không chứa lưu huỳnh nên không thể dùng trâm bạc để kiểm tra được!”
“Vậy nên công dụng của việc thử độc bằng trâm bạc là có hạn, không đủ để chứng minh!”
“Nếu các ngươi không tin thì chúng ta có thể thử!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Ai có trâm bạc?”
“Công tử, ta có!”
Mạc Như Sương tiện tay rút cây trâm bạc của nàng ra rồi đưa cho Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm lại gọi: “Đại Lực, đi lấy một quả trứng gà thối ra đây!”
“Vâng thưa thiếu gia!”
Sau đó Lâm Bắc Phàm cho trâm bạc vào lòng đỏ trứng. Chỉ một lát sau, trâm bạc dần dần biến thành màu đen, mọi người nhìn mà kinh ngạc vô cùng.
“Cây trâm đã biến thành màu đen rồi này?”
“Quả trứng gà này có độc hả?”
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa lắc đầu: “Quả trứng gà này là trứng là mà ngày thường chúng ta vẫn hay ăn, không hề có độc, nhưng vẫn có thể khiến trâm bạc biến thành màu đen! Ngươi còn dám nói trâm bạc có thể thử độc không?”
“Tế tửu đại nhân dạy phải!”
Lão già vội vàng chắp tay.
“Chỗ này cũng có vấn đề!”
Lâm Bắc Phàm lại chỉ vào một đoạn trong sách: “Hút nọc độc rắn bằng miệng, cách này vô cùng không an toàn, không nên sử dụng!”
“Tại sao hút nọc độc rắn bằng miệng lại có vấn đề? Trước kia khi bị rắn độc cắn ta cũng làm vậy! Sau khi hút nọc độc ra thì cơ thể đỡ hơn nhiều lắm!”
Quách thiếu soái lấy làm lạ hỏi.
“Đó là bởi ngươi là người luyện võ, sức sống của ngươi ngoan cường nên nọc độc rắn bình thường không thể làm gì ngươi! Nếu người bình thường mà lâm vào tình cảnh này thì toi đời! Vết thương do rắn cắn vô cùng nhỏ, để người bình thường hút hết chất độc ra thì khó lắm! Dù có hút được nhiều thì chỗ độc còn lại sẽ ở bên trong cơ thể, dẫn đến trúng độc!”
“Nếu người ứng cứu bị các vấn đề như loét miệng hay chảy máu chân răng thì trong quá trình cứu người, người ứng cứu cũng sẽ bị trúng độc!”
“Thế nên khi bị rắn độc cắn, cách xử lí tốt nhất là tìm một sợi dây rồi buộc chặt tại vị trí vết thương gần với tim để độc không phát tán! Sau đó lấy nước lạnh rửa đi rửa lại bề mặt vết thương, lấy dao rạch miệng vết thương và ấn cho máu độc chảy ra ngoài!”
“Đây mới là cách ứng cứu an toàn nhất!”
Mọi người nghe xong bèn trầm tư.
Với kinh nghiệm phong phú của mình, lão già là người hiểu vấn đề đầu tiên: “Tế tửu đại nhân nói chí phải, đúng thật cách hút nọc độc bằng miệng còn tồn tại nhiều thiếu sót vô cùng lớn, cách của đại nhân vẫn là an toàn nhất! Sau khi trở về lão phu sẽ chỉnh sửa nội dung này!”
“Còn có chỗ này nữa, kiểm tra thân thích bằng máu là giả!”
Lâm Bắc Phàm lại bảo.
“Tại sao lại là giả?”
Nữ tử xinh đẹp kia mở lời: “Đại nhân, ở quê của chúng ta có một người đã sinh một đứa con sau khi chồng mình rời đi nhiều tháng! Người ta nghi ngờ nàng vụng trộm nên nàng đã dùng cách này để rửa sạch hiềm nghi cho mình!”
“Đúng thế, đây là đạo lí ta biết từ hồi nhỏ cho đến bây giờ, sao có thể là giả được?”
“Máu của người thân thì có thể hòa tan với nhau mà!”
“Công tử đang đùa hay chăng?”
Mọi người thi nhau thắc mắc.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, ở đây mọi người lại cùng nhau tin tưởng cái cách nhận diện người thân không hề khoa học này.
Giống như thuyết địa tâm đã tồn tại cả ngàn năm, chẳng có chứng cứ chứng thực gì nhưng vẫn được mọi người tin tưởng.
Chương 293 Chỉ dạy
“Trăm nghe không bằng một thấy!”
Lâm Bắc Phàm kéo Đại Lực tới nhà bếp, một lát sau hắn bê một bát nước lã ra.
“Đây là máu của Đại Lực, các ngươi cử một người đến thử xem có đúng không?”
“Để ta!”
Quách thiếu soái rút đao đầy quyết đoán, hắn ta rạch một đường lên đầu ngón tay và nhỏ máu vào bát.
Sau đó, mọi người trông thấy hai giọt máu nhanh chóng hòa tan vào nhau.
Quách thiếu soái kinh ngạc vô cùng, hắn ta kích động nói: “Đại Lực ca, chẳng lẽ ngươi chính là ca ca đã thất lạc nhiều năm của ta ư?”
Đại Lực vội vã xua tay: “Ta không phải!”
“Sao có thể không phải? Ngươi xem, máu của chúng ta hòa tan vào nhau rồi này!”
Quách thiếu soái kích động nói.
Đại Lực lại xua tay: “Đừng hiểu lầm, ta thực sự không phải…”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Thực ra mới nãy ta lừa các ngươi đấy! Ta không dùng máu của Đại Lực mà dùng máu lợn! Nếu theo nguyên lí nhận diện người thân bằng máu thì chẳng phải Quách thiếu soái là họ hàng thân thích với lợn ư?”
Quách thiếu soái: “Hự!”
Họ hàng thân thích với lợn?
Nói vậy thì có khác gì chỉ thẳng vào mặt người ta mà mắng?
Quách thiếu soái cảm giác trái tim hắn ta như vừa bị đao xoẹt qua, hắn ta nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt ai oán.
Cái tên khốn khiếp này lại tính kế mình, đúng là vô cùng xấu xa!
Quách thiếu soái lập tức phủ nhận: “Sao ta có thể là họ hàng của lợn cho được? Ngươi đừng có đùa cợt!”
Mọi người bật cười ha ha.
Lâm Bắc Phàm chỉ vào bát nước chứa máu, nói: “Nếu mọi người không tin thì có thể thử xem có hiệu nghiệm không?”
Lại có thểm hai người nữa đứng ra thử, bọn họ phát hiện cách này không hề hiệu nghiệm.
“Thế nên cách này là giả, không đủ để chứng thực!”
Lâm Bắc Phàm tổng kết.
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại chỉ ra một vài sai sót khác trong cuốn sách.
Hắn phân tích, giải thích về những sai sót đó, ngoài ra còn chứng minh cho mọi người bằng kinh nghiệm của mình.
“Thảo dân đã hiểu, đa tạ đại nhân đã chỉ bảo! Nếu không có đại nhân thì thảo dân hãy còn hồ đồ lắm! Một khi xuất bản sách thì sẽ gây hại đến mọi người, thảo dân có tội và thấy áy náy vô cùng!”
Lão già kia vội vã chắp tay và nói một cách đầy biết ơn.
“Đa tạ tế tửu đại nhân đã chỉ bảo!”
Lý Ngọc Lang cũng khom người, chắp tay nói.
Lý Ngọc Tâm đứng ở cuối nhất, ánh mắt nhìn Lâm Bắc Phàm của nàng thoáng vẻ ngưỡng mộ, nàng không khỏi lên tiếng hỏi: “Tế tửu đại nhân, lẽ nào đại nhân chính là một đại phu?”
“Ngọc Tâm, không được vô lễ với tế tửu đại nhân, mau xin lỗi đi!”
Cha nàng nói.
“Tế tửu đại nhân, vừa rồi dân nữ đã thất lễ, xin lỗi đại nhân!”
Lý Ngọc Tâm khẽ hành lễ rồi nói.
“Chuyện nhỏ mà thôi, bổn quan không bận tâm đâu! Về y thuật thì bổn quan cũng chỉ hiểu sơ sơ mà thôi!”
Lâm Bắc Phàm khiêm tốn nói.
Mọi người nghe vậy bèn trợn tròn mắt, hiểu sơ sơ ư?
Hiểu sơ sơ mà mới xem một lần đã chỉ ra một đống sai sót trong cuốn sách mà người ta viết trong mười mấy năm?
Ngươi nghĩ bọn ta bị ngốc hả?
Lúc này, Đại Lực không nhịn được bèn lên tiếng: “Thực ra y thuật của thiếu gia vô cùng lợi hại! Trước kia ta mắc chứng thoái hóa điểm vàng, cứ đến tối là chẳng nhìn rõ thứ gì, khó khăn lắm! Thiếu gia biết được chuyện này xong thì bảo ta ăn nhiều gan động vật, ăn cả rau củ nữa! Chưa đến hai tháng là ta đã khỏi rồi!”
Mọi người kinh ngạc: “Có chuyện này cơ á?”
Phải biết là ở thời đại này, chứng thoái hóa điểm vàng là một bệnh hay gặp! Càng nghèo thì tỉ lệ mắc bệnh này càng cao!
Hơn nữa bệnh này lại không thể trị dứt điểm được, nó chẳng khác gì một căn bệnh nan y!
“Tế tửu đại nhân, sao đại nhân có thể chữa khỏi được chứng bệnh này vậy? Đại nhân có thể chia sẻ cho thảo dân không?”
Ba người nhà lão già cực kì kích động.
Đối với một gia đình có truyền thống làm nghề y như bọn họ thì việc có được cách chữa khỏi chứng bệnh này chẳng khác gì việc người trong võ lâm tìm được bí kíp vậy.
“Đương nhiên là được, thực ra cách này vô cùng đơn giản!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Sở dĩ con người ta mắc chứng thoái hóa điểm vàng, không nhìn rõ thứ gì khi trời tối là bởi cơ thể thiếu một loại chất trong thời gian dài! Thế nên chỉ cần bổ sung chất này là bệnh tự khắc sẽ khỏi mà không cần uống thuốc!”
“Chất này tồn tại trong tim gan động vật, lòng đỏ trứng gà hoặc là dầu cá! Nếu không ăn được thịt thì có thể ăn củ cải, bí và rau xanh, những thứ này đều có thể bổ sung loại chất kia!”
“Thời gian dài là bệnh này sẽ khỏi!”
“Đạ tạ tế tửu đại nhân đã chỉ bảo!”
Ba người kia khom người hành lễ.
“Tế tửu đại nhân, thảo dân có thể ghi lại cách này vào trong sách rồi truyền cho thiên hạ được biết hay không?”
Lão già dè dặt hỏi.
“Đương nhiên là được rồi, có gì to tát đâu.” Lâm Bắc Phàm mỉm cười. Ba người nhà lão già lại càng phải nhìn Lâm Bắc Phàm bằng con mắt khác!
Bình thường những đại phu khác sẽ giấu bí kíp chữa bệnh của riêng mình lại, bởi lẽ đó là cách kiếm tiền của người ta mà!
Phải biết rằng số lượng người mắc chứng thoái hóa điểm vàng là vô cùng lớn, chỉ cần dựa vào cách chữa trị đó thôi là có thể trở thành phú ông giàu có ngay!
Ấy vậy mà Lâm Bắc Phàm lại không hề giấu giếm mà chia sẻ cho người khác!
“A di đà phật! Sư phụ quả đúng là phật sống tại thế mà!”
Lão hòa thượng chắp tay.
“Đa tạ tế tửu đại nhân đã thành toàn!”
Ba người nhà lão già chắp tay hành lễ.
Chương 294 Lão tiên sinh dụng tâm rồi
Tiếp đó, mọi người lại tiếp tục bàn chuyện sách y.
Thực chất chủ yếu là ba người nhà lão già hỏi, còn Lâm Bắc Phàm chỉ đáp, một canh giờ cứ thế trôi qua.
Lâm Bắc Phàm nói đến mức khô cả miệng, còn mọi người ai cũng nghe một cách hăng say.
Điều đáng ngạc nhiên là những kiến thức y học khô khan khó hiểu lại trở nên thú vị và rõ ràng hơn rất nhiều qua lời kể của Lâm Bắc Phàm, nhờ hắn mà mọi người học được thêm rất nhiều điều.
Nhất là ba người làm đại phu kia, bọn họ là những người được lợi nhất, cảm giác như thể bức mây mù đã được vén ra và bọn họ lại trông thấy bầu trời.
Nhìn gương mặt trẻ trung trước mắt kia mà cứ như trông thấy thần y!
“Về tổng thể mà nói thì cuốn sách y này rất được, viết rất rõ ràng và tỉ mỉ, có thể xem là bách khoa toàn thư về y học, lão tiên sinh dụng tâm rồi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Đa tạ đa tạ…”
Lão tiên sinh cúi đầu, hắn ta thực sự rất biết ơn.
Hắn ta đã bỏ ra hơn sáu mươi năm, cả ba thế hệ trong nhà cùng nhau cố gắng mới viết được một cuốn sách y học, hắn ta còn lấy làm tự hào về cuốn sách đó!
Chẳng ngờ hắn ta cũng chỉ múa rìu qua mắt thợ khi đứng trước chàng thiếu niên này!
Hắn không chỉ nêu ra những sai sót trong cuốn sách mà còn chia sẻ phương pháp cứu chữa người bệnh, để bọn họ được hưởng lợi.
Hắn ta cảm giác khi đứng trước mặt chàng thiếu niên này, hắn ta chẳng khác gì một đứa trẻ mới tập đi.
Hai người còn lại cũng lắc đầu liên tục, trên mặt đầy nét xấu hổ!
“Đây là một cuốn sách y hay, quả thực nên được in ấn phát hành! Các ngươi chỉnh sửa sách xong thì lại tới gặp ta, ta sẽ đánh giá cho!”
Lâm Bắc Phàm nói.
Ba người nhà lão già mừng rỡ nói: “Đa tạ tế tửu đại nhân đã thành toàn!”
Lúc này, lão già lại cắn răng bảo: “Tế tửu đại nhân, thảo dân vẫn còn một chuyện nữa!”
“Nói!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Thảo dân muốn mời tế tửu đại nhân cùng viết cuốn sách này!”
“Sao cơ?”
Lâm Bắc Phàm kinh ngạc.
Mọi người kinh ngạc không thôi, không hiểu tại sao lão già kia lại đưa ra yêu cầu như vậy.
“Tại sao ngươi lại nói vậy?”
Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Bởi vì tế tửu đại nhân không chỉ chỉ ra những sai sót trong sách giúp thảo dân mà còn chia sẻ cách chữa trị, cho phép thảo dân ghi vào trong sách! Những cách chữa trị này đều vô cùng quý giá, có ích cho biết bao người, thế nên công lao của đại nhân là vô cùng lớn!”
Giọng nói của lão già đầy vẻ kính phục và biết ơn: “Lão phu nhờ ơn đại nhân, không biết đến bao giờ mới có thể báo đáp! Thế nên cũng chỉ còn cách thêm tên đại nhân vào sách và lưu truyền mãi mãi, để mọi người đều nhớ tới ân tình này của đại nhân!”
“Mong đại nhân thành toàn!”
Hai người còn lại đồng thanh nói.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu cười: “Không cần phải vậy đâu, ta cũng chỉ đóng góp vài cách chữa trị mà thôi, không tính là công lao to tát gì cả! Phần lớn cuốn sách này đều do các ngươi viết, theo lí mà nói thì nên đề tên các ngươi, còn ta thì thôi! Bằng không truyền ra ngoài người ta lại bảo ta mua danh trục lợi!”
“Tế tửu đại nhân, đại nhân khiêm tốn quá rồi!”
Lão già nói: “Lão phu cũng chỉ tổng kết lại kinh nghiệm của những người đi trước mà thôi! Tổng kết kinh nghiệm thì đại phu nào mà chẳng làm được! Thế nhưng đại nhân là người khai sáng những kiến thức y học mới, mở ra một hướng đi mới cho những người hành nghề y, chỉ có người phi phàm mới làm được điều đó! Thế nên cống hiến của tế tửu đại nhân là vô cùng to lớn, lớn hơn lão phu rất nhiều!”
“Đúng vậy, lời phụ thân đại nhân nói chí phải, mong đại nhân đừng từ chối!”
“Tế tửu đại nhân…”
Lâm Bắc Phàm lại từ chối, thực sự thì hắn không hề cho rằng những kiến thức y học bình thường mà hắn chia sẻ lại quý báu và đáng được người khác tôn sùng như vậy.
Trên thực tế thì hắn đã đánh giá thấp cống hiến của mình.
Phải biết rằng ở thời xưa, y học không phát triển, bệnh nhỏ nhặt thôi cũng có thể lấy mạng con người.
Ví dụ như sinh con là một chuyện có nguy cơ tử vong vô cùng lớn!
Thế nhưng nếu ở thời hiện đại, chỉ số an toàn khi sinh con không một trăm phần trăm thì cũng phải lên đến chín mươi tám phần trăm!
Đây chính là khác biệt vô cùng lớn!
Còn những cách chữa trị mà Lâm Bắc Phàm chia sẻ tuy chỉ dùng để chữa những bệnh vặt, song đối với người ở thời đại này mà nói thì chẳng khác gì cách để chữa một căn bệnh nguy nan, hơn nữa còn là những bệnh vô cùng phổ biến, chỉ cần không chú ý cái thôi là có thể xuống gặp Diêm Vương để đầu thai ngay rồi!
Thế nên mấy người hành nghề y như bọn họ mới sùng bái Lâm Bắc Phàm như vậy!
Lúc bấy giờ, Lý Sư Sư che miệng cười, nói: “Phu quân, ngươi cứ nhận tâm ý của bọn họ đi!”
Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm chỉ đành thở dài: “Được, cứ làm như lời các ngươi đi! Cơ mà phải để tên của bổn quan ở phía sau tên các ngươi, không thì bổn quan không đồng ý đâu!”
Ba người nhà lão già mừng rỡ: “Đa tạ tế tửu đại nhân đã thành toàn!”
Mãi đến lúc ra khỏi cổng rồi mà bọn họ vẫn cứ ngỡ như đang trong giấc mộng. Chuyến đi này thực sự thuận lợi hơn cả những gì bọn họ mong đợi! Ngày đầu tiên tới mà bọn họ đã gặp được tế tửu!
Ban đầu bọn họ tưởng tế tửu sẽ gây khó dễ cho bọn họ, kết quả người ta không những không gây khó dễ mà còn dễ nói chuyện vô cùng!
Bọn họ chẳng bỏ ra gì mà vẫn được tế tửu đánh giá sách cho!
Hơn nữa người ta còn chỉ ra những sai sót trong sách, chia sẻ thêm nhiều kiến thức y học hữu dụng, khai sáng nhận thức cho bọn họ, khiến những kiến thức y học từ lâu của bọn họ tiến bộ vô cùng lớn!
Lão già kích động nói: “Khi trở về thảo dân nhất định sẽ chỉnh sửa nghiêm túc, cố gắng mang cuốn sách tới cho đại nhân xem và đánh giá trong thời gian sớm nhất!”
“Đúng vậy đó cha!”
Lý Ngọc Lang cũng rất kích động.
Đây là tâm huyết cả đời này của cha hắn ta, và cũng là tâm huyết nửa cuộc đời của hắn ta! Tới nay cuốn sách đã có cơ hội được xuất bản, hắn ta sao có thể không kích động chứ?
Chương 295 Lý Thị Y Phương
Lúc bấy giờ, Lý Ngọc Tâm lại lấy làm lạ hỏi: “Ông nội, cha, sao ta cứ cảm giác tế tửu đại nhân rất khác so với với những lời đồn nhỉ? Bên ngoài người ta hay bảo đại nhân là một tham quan, tham đến mức không chối từ mọi thứ, ai gặp cũng ghét!”
“Ấy thế mà hôm nay gặp được ta lại thấy đại nhân rất dịu dàng, nho nhã, lịch thiệp và vô cùng uyên bác, hoàn toàn không giống tham quan một chút nào!”
“Bởi vì tính cách con người lúc nào cũng phức tạp hết!”
Ánh mắt của lão già đầy ắp ánh sáng của tri thức: “Ông nội đã bươn trải trời nam đất bắc biết bao năm, trong quãng đường hành nghề y đã cứu được biết bao người, gặp được rất nhiều người, phát hiện ai cũng sẽ có hai mặt!”
“Có người bên ngoài trông rất hung dữ, như quỷ giết người vậy nhưng thực chất lại vô cùng hiếu thuận với cha mẹ!”
“Có người trông rất tự do tiêu sái, ngày nào cũng qua lại chốn thanh lâu, song thực chất lại là một người chân tình, trong lòng chỉ ấp ủ một người duy nhất, nhưng tiếc rằng người đó đã không còn trên đời này nữa!”
“Có người trông rất đàng hoàng, áo quần là lượt nhưng thực chất lại là một tên súc sinh!”
“Thế nên con người ai cũng có hai mặt, nhìn người không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài, càng không nên nhìn nhận một cách phiến diện mà phải nhìn tận mắt, tự mình đánh giá bằng trái tim mình!”
Lý Ngọc Tâm gật đầu, trông nàng có vẻ trầm tư.
Nàng lại bảo: “Đúng vậy, giống như những đại nho trước kia chúng ta tới hỏi thăm vậy! Tuy rằng chúng ta đã tốn rất nhiều ngân lượng nhưng vẫn không có cơ hội được gặp người thật! Dù có gặp được nhưng nếu không có đủ tiền thì vẫn không thể lay động trái tim người ta, để người ta đánh giá sách cho mình!”
“Nếu để mà so sánh thì tế tửu đại nhân cao thượng và thiện lương hơn nhiều! Đây là lần đầu tiên lão phu thấy đại quan tự đi mở cửa luôn đấy, đã thế còn chỉ lấy hai lượng bạc, mà hai lượng bạc đó là lão phu ép đại nhân nhận nữa chứ!”
“Cảnh tượng đó ấn tượng vô cùng, đến ngờ lão phu hãy còn nhớ như in, ha ha.” Ba người nhớ lại lần đầu tiên gặp Lâm Bắc Phàm bèn không khỏi bật cười.
Lý Ngọc Tâm vữa đỡ lão già vừa đi về phía trước, nàng không nhịn được mà ngoảnh đầu nhìn Lâm phủ, trong lòng xuất hiện bóng dáng thiếu niên xán lạn ấy: “Tế tửu đại nhân rốt cuộc là một người như thế nào nhỉ?”
Đây là lần đầu tiên nàng thấy tò mò về một nam nhân như vậy!
Sau khi trở về, bọn họ lập tức tranh thủ thời gian chỉnh sửa cuốn sách.
Chỉ ba ngày là cuốn sách đã được chỉnh sửa xong và đưa tới chỗ Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm xem xong thì hài lòng vô cùng: “Được rồi, sửa cũng hòm rồi đó! Đây là lời đánh giá bổn quan đã viết, các ngươi cầm về đi!”
“Đa tạ tế tửu đại nhân!”
Lão già nhận lấy lời đánh giá, phát hiện bên trên đó chỉ có hơn vài trăm chữ, song văn phong bay bổng, chữ viết tròn trịa, lão già nhìn mà phải vỗ tay khen hay!
Nhất là câu “trái tim người hành nghề y như cha như mẹ, tình cảm sâu đậm”, câu nói này chẳng khác gì tiếng nói tự đáy lòng hắn ta!
Thậm chí hắn ta còn có dự cảm rằng lời đánh giá này sẽ nổi tiếng!
“Tế tửu đại nhân, đại nhân viết lời đánh giá này hay quá! Có nó thì cuốn sách của lão phu chắc chắn sẽ được xuất bản thành công! Đa tạ tế tửu đại nhân đã thành toàn!”
Ba người nhà lão già kích động vô cùng.
“Thích là tốt rồi!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Cuối cùng, bọn họ đã trở về và tìm một nhà in ấn để xuất bản.
Lần này mọi chuyện đều thuận lợi, bên in sách trông thấy lời đánh giá của Lâm Bắc Phàm, hơn nữa hắn còn tham gia chỉnh sửa cuốn sách nên đã đồng ý ngay tắp lự và bảo muốn in cả vạn cuốn!
Cứ thế chưa đến nửa tháng, cuốn “Nghề y nhà họ Lý” ( Lý Thị Y Phương) đã được ra lò, hơn nữa còn bán được nhờ danh tiếng của Lâm Bắc Phàm.
Mọi người ai cũng vô cùng bất ngờ.
“Tế tửu đại nhân còn đánh giá sách y học á? Ai mà có mặt mũi thế”
“Nghe đâu tế tửu đại nhân không những đánh giá mà còn tham gia chỉnh sửa, còn chia sẻ thêm mấy cách chữa trị nữa!”
“Đậu má! Thật hay giả vậy, tế tửu đại nhân còn hiểu y thuật nữa á?”
“Đến thần khí phi thiên khinh khí cầu người ta còn chế tạo ra được, cả thuyền đệm hơi nữa… ngươi nói coi có gì mà đại nhân không hiểu?”
“Nói cũng phải! Cái tên này lúc nào cũng khiến người ta bất ngờ không thôi!”
“Để xem xem cuốn sách y mà tế tửu đại nhân chỉnh sửa đánh giá như thế nào!”
Thế là nhờ danh khí của Lâm Bắc Phàm, cuốn sách đã nổi tiếng hơn cả trong dự liệu.
Có rất nhiều đại phu sau khi nghe được chuyện này cũng muốn mua một cuốn xem liệu có giúp ích được gì cho mình hay không.
Dẫu có là người không học y nhưng vẫn muốn mua một cuốn. Kết quả xem xong ai cũng cực kì ngạc nhiên.
Điều khiến người ta ngạc nhiên hơn là cuốn sách đã chỉ ra rất nhiều kiến thức y học ngày thường là sai, ví dụ như cách dùng trâm bạc thử độc không đáng tin, hút nọc độc máu bằng miệng không an toàn, xác nhận người thân bằng máu là giả…
Mọi người muốn phản bác nhưng trong sách đã liệt kê ra cách kiểm tra, mọi người làm theo và phát hiện… những gì trong sách đều đúng!
Những kiến thức và niềm tin mà bọn họ vẫn luôn kiên trì theo đều sai hết!
Điều này là một cú đánh rất lớn vào tâm lí của bọn họ! Thế nên cuốn sách này lại càng nổi tiếng hơn nữa!
Đã thế mọi người còn kinh ngạc hơn nữa khi trong sách còn có mấy cách chữa trị người bệnh nữa.
Chứng bệnh thoái hóa điểm vàng rất phổ biến mà chỉ cần ăn tim gan động vật, chút rau quả là có thể chữa khỏi.
Còn bệnh thối chân cũng có thể khỏi khi ăn nhiều gạo hoặc lạc.
Bệnh bướu cổ cũng có thể chữa trị dần dần thông qua việc ăn rong biển, rau màu tím…
Đúng là một chuyện thần kì.
Các đại phu nhìn thấy những cách chữa trị này thì vô cùng kích động.
Bình luận facebook