-
Chương 236-240
Chương 236 Mong bệ hạ minh xét!
"Đọc sách... thật sự có thể hiểu ra những điều này sao?" Kiếm tiên mông lung, vô cùng nghi ngờ.
"Sao lại không thể cơ chứ?" Lâm Bắc Phàm nói: "Từng có một người đọc sách làm quan trong triều, hắn ta là quan văn, không hiểu về võ đạo! Nhưng khi sửa lỗi cuốn [Đạo Tàng], hắn ta lại hiểu ra lý lẽ của võ học, sáng tạo ra một cuốn kỳ công, gọi nó là quy tắc chung của võ học! Dựa vào công phu này, hắn ta đã tu luyện trở thành người vô địch thiên hạ, sau đó báo thù rửa hận!"
"Có người này thật sao? Có loại công phu đó thật sao?" Kiếm tiên tò mò dò hỏi.
"Tất nhiên là có rồi!" Lâm Bắc Phàm bình tĩnh đáp: "Công pháp này tên là [Cửu âm Chân Kinh], chỉ có điều đã thất truyền từ lâu lắm rồi, ta chỉ nhớ mấy câu thôi, ta nói cho ngươi nghe xem có hợp lý không nhé!"
Nói rồi, Lâm Bắc Phàm đọc: "Đạo trời là lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu, bởi vậy hư có thể thắng thực, không đủ thắng được có thừa...."
Chưa đọc được năm mươi chữ Lâm Bắc Phàm đã dừng lại.
Bởi vì phần sau hắn không nhớ hết.
Nhưng kiếm tiên nghe xong mười mấy chữ ngắn ngủi này lại coi chúng như châu ngọc vậy, bên trong đó tràn ngập đạo lý của trời đất.
"Cách nhìn nhận này thật là hay, võ đạo này thật là tuyệt diệu!" Kiếm tiên vỗ tay khen hay: "Chỉ mấy câu nói này đã đủ để thấy được người kia là một nhân vật thuộc cấp bậc Tông Sư rồi! Xem ra đọc sách cũng rất tốt đấy chứ!"
"Tất nhiên rồi!" Lâm Bắc Phàm gật đầu cười đáp.
"Thiếu niên, người am hiểu về kiếm như ngươi không nhiều đâu!" Kiếm tiên nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt đầy tán thưởng và tràn đầy tình cảm: "Đời người hiếm khi gặp được một tri kỷ! Uống ly rượu này, chúng ta kết làm bạn bè!"
Nói rồi hắn ta cầm ly rượu lên, ánh mắt vô cùng mong đợi.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Uống rượu thì được, làm bạn thì thôi!"
"Tại sao vậy?” Kiếm tiên ngạc nhiên.
"Có câu chim sẻ sao biết được chí chim hồng!"
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: "Ngươi là kiếm tiên của Đại Hạ, ta là quan của Đại Võ, trời sinh đã ở vị thế đối lập với nhau, làm sao có thể làm bạn được?"
"Ngươi nhận ra bản tọa sao?" Kiếm tiên lại càng ngạc nhiên hơn.
"Tất nhiên rồi! Người có tu vi kiếm đạo thâm hậu như thế, nếu không phải kiếm tiên thì còn có thể là ai được?" Lâm Bắc Phàm đáp.
"Ha ha... nói đúng lắm! Nói rất đúng!" Kiếm tiên cười lớn, sau đó nói với vẻ ngạo nghễ: "Bản tọa chính là kiếm tiên đến từ Đại Hạ, Thượng Quan Kiếm Hồn!"
"Ôi! Ngươi chính là kiếm tiên đó sao!"
"Kiếm tiên!"
Hai người Mạc Như Sương ngạc nhiên thốt lên, trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Kiếm tiên không để ý tới hai người bọn họ mà vẫn nhìn Lâm Bắc Phàm cũ, hỏi trong sự ngạc nhiên: "Không ngờ ngươi lại còn làm quan nữa đấy? Nhưng bản tọa vẫn muốn kết bạn với ngươi! Người am hiểu về kiếm như ngươi quả thực rất hiếm, bản tọa đã đi khắp thiên hạ nhưng vẫn không thể tìm ra được một người nào! Nếu không kết bạn với ngươi, bản tọa sẽ hối hận cả đời mất!"
"Bản quan tuyệt đối không đồng ý!" Lâm Bắc Phàm kiên quyết từ chối.
"Ngươi không đồng ý cũng vô dụng, bản tọa đã chấm ngươi rồi!" Kiếm tiên nói với vẻ trêu chọc, hắn ta lại rót đầy ly rượu của Lâm Bắc Phàm: "Nào nào, uống hết ly rượu này rồi chúng ta sẽ trở thành bạn bè!"
Lâm Bắc Phàm tức run cả người: "Sao ngươi lại ép người tốt làm việc xấu chứ?"
"Cái gì mà ép người tốt làm việc xấu? Ngươi nói khó nghe quá, bản tọa chỉ đang..."
Bỗng nhiên có rất nhiều quan binh bất ngờ ập tới bao vây bọn họ.
"Đã phát hiện ra kiếm tiên, Thượng Quan Kiếm Hồn!"
"Mau bao vây hắn ta lại!"
"Đừng để hắn ta chạy mất!"
...
Cách đó không xa còn có mấy cao thủ đang vượt nóc băng tường lao tới chỗ này.
Trong số đó có một lão giả có thực lực mạnh mẽ, khí thế hùng hậu, không thua kém kiếm tiên là bao.
"Đúng là mất hứng!" Kiếm tiên đặt ly rượu xuống với vẻ thất vọng, cầm kiếm của mình lên rồi biến mất chỉ trong nháy mắt.
Chỉ có một tiếng cười sảng khoái như gần như xa phảng phất như thể vọng xuống từ trên trời.
"Bạn tốt, hôm khác ta lại mời ngươi uống rượu nhé! Ha ha!"
Cùng hôm ấy, tin tức kiếm tiên đã tới kinh thành nhanh chóng truyền đi khắp cả thành.
"Kiếm tiên, Thượng Quan Kiếm Hồn đã đến rồi đấy!"
"Hắn ta thật sự tiêu sái như tiên! Nghe nói bị mấy nghìn quan binh bao vây mà hắn ta vẫn đi lại tự do như không! Thật khí thế!"
"Kiếm tiên đã đến, xem ra đao thánh cũng sắp đến rồi đấy!"
"Ha ha, xem ra trận Tông Sư đại chiến không còn xa nữa đâu!"
...
Kinh thành vô cùng náo nhiệt nhưng triều đình thì lại hệt như gặp phải kẻ địch lớn vậy, vô cùng căng thẳng.
Các tốp quân hùng hậu tiến vào kinh thành trông coi kỹ càng suốt ngày suốt đêm.
Cao thủ của Lục Phiến Môn, cao thủ của Cẩm Y Vệ, thậm chí đến cả cao thủ của Đông Xưởng, tất cả đều bị điều tới trông chừng thật kỹ kiếm tiên và vị đao thánh sắp đến kia.
Trên triều đường, văn võ bá quan bắt đầu thảo luận và sắp xếp mọi chuyện trong bầu không khí căng thẳng.
Song lúc ấy, vẫn có người không quên chơi Lâm Bắc Phàm một vố.
"Khởi bẩm bệ hạ, thầm muốn dâng tấu tố cáo Lâm tế tửu!"
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu lớn giọng nói: "Ngày phát hiện ra tung tích của kiếm tiên, có rất nhiều người nhìn thấy Lâm tế tửu đang ngồi chung bàn uống rượu và trò chuyện vui vẻ với kiếm tiên - Thượng Quan Kiếm Hồn! Thần nghi ngờ Lâm tế tửu cấu kết với kiếm tiên, có ý đồ lật đổ Đại Võ, mong bệ hạ minh xét!"
"Mong bệ hạ minh xét!" Các quan cùng lên tiếng.
Chương 237 Ta không phải
Lâm Bắc Phàm phì cười thành tiếng.
Mấy lão già khốn kiếp này!
Đã là lúc này rồi mà vẫn không quên bôi nhọ hắn!
Nữ đế lên tiếng: "Lâm ái khanh, có việc này hay không?"
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh chắp tay: "Khởi bẩm bệ hạ, tuyệt đối không có việc này!"
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu tiếp tục vặn hỏi: "Ngươi còn dám không nhận tội sao? Ngươi phải biết rằng trong tửu lâu có mấy chục người đã tận mắt nhìn thấy việc này! Hơn nữa khi kiếm tiên bỏ đi, hắn ta còn gọi ngươi là bạn tốt, mời ngươi uống rượu! Thử hỏi mà xem, nếu hai ngươi không thân thiết với nhau thì liệu hắn ta có gọi ngươi là bạn tốt, có mời ngươi uống rượu hay không?"
Lâm Bắc Phàm trả lời với vẻ bình tĩnh: "Ngồi chung một bàn thì có thể chứng minh được điều gì cơ chứ? Bản quan và Cao đại nhân còn gặp nhau mỗi ngày đây này, chuyện này có thể chứng minh rằng chúng ta có quan hệ tốt sao? Hơn nữa, bản quan cũng thường gọi Cao đại nhân là đồng liêu, cũng từng nói muốn mời Cao đại nhân uống rượu, chuyện này chứng tỏ ta thân thiết với ngươi sao?"
"Phải biết từ khi ta vào triều làm quan cho tới nay, chỉ trong vòng chưa tới nửa năm, Cao đại nhân nhà ngươi đã tố cáo ta không dưới mười lần, quan hệ như thế có tính là thân thiết không hả? Đến loài chó cũng chẳng cố chấp như ngươi đâu!"
Còn dám so sánh hắn ta với con chó nữa sao!
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu tức đến nỗi mặt đỏ tía tai, cả người run lên: "Lâm tế tửu, ngươi thật thô thiển! Không nói lý lẽ!"
Lâm Bắc Phàm không thèm để ý đến con chó điên này, hắn chắp tay rồi nói: "Khởi bẩm bệ hạ, hôm nay cũng là ngày đầu tiên vi thần quen biết kiếm tiên! Lúc đó không biết tại sao hắn ta lại cảm thấy có chút coi trọng vi thần, bắt cóc vi thần đi uống rượu với hắn ta, khi ấy vi thần không biết thân phận của hắn ta là ai cả! Sau khi trò chuyện được một lúc, hắn ta lại kiên quyết đòi kết bạn với thần! Thần không đồng ý cũng không được, quả thực rất khó xử! Mong bệ hạ minh xét!"
Đúng lúc đó, một lão thái giám đi tới rồi nhỏ giọng báo cáo.
Nữ đế gật đầu, cười bảo: "Đúng là Lâm ái khanh bị kiếm tiên bắt đi! Lâm ái khanh là một người đọc sách hai tay trói gà không chặt, đứng trước kiếm tiên nắm giữ thực lực của một Tông Sư, hắn không phản kháng nổi cũng hợp lý thôi!"
"Cảm ơn bệ hạ đã hiểu cho ta!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.
Nữ đế nói tiếp: "Hơn nữa, khi đối mặt với kiếm tiên, từ đầu đến cuối Lâm ái khanh không hề sợ hãi, nói chuyện lịch sự, giữ được khí độ và phong thái của triều đình ta, nên thưởng!"
"Thưởng vạn lượng bạc trắng!"
"Mười cuộn tơ lụa..."
...
Tất cả văn võ bá quan đều ngơ ngác!
Bệ hạ, đã là lúc nào rồi mà ngươi vẫn không quên thưởng cho hắn cơ chứ?
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu cũng hối hận rồi!
Sớm biết thế này, hắn ta đã chẳng dâng tấu tố cáo Lâm Bắc Phàm!
Chẳng những không thể hạ thấp Lâm Bắc Phàm mà còn giúp hắn được ban thưởng một phen!
"Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây, chúng ta vẫn nên thảo luận xem phải đối phó với hai vị Tông Sư như thế nào!"
Buổi tảo triều kết thúc, Lâm Bắc Phàm cố tình đi tới trước mặt Lại bộ thượng thư, chắp tay mỉm cười rồi nói: "Vừa rồi cảm ơn Cao đại nhân!"
"Hừ!" Cao Thiên Diệu bỏ đi với bản mặt đen như đít nồi.
Sau đó, triều đình đã phái ra rất nhiều cao thủ, tập trung toàn lực đi tìm kiếm tiên - Thượng Quan Kiếm Hồn và đao thánh - u Dương Bá Đao vẫn chưa có tin tức gì kia!
Nhưng cho dù triều đình có tìm thế nào thì vẫn không thể tìm ra bọn họ, cứ như thể bọn họ đã bốc hơi khỏi thế gian này rồi vậy!
Cuộc sống của Lâm Bắc Phàm lại ổn định trở lại, hắn lên tảo triều đúng giờ, đi làm đúng giờ, làm những việc mà hắn nên làm.
Sau đó tới hôm nay, có một thanh niên vác đao trên vai, vẻ mặt thô lỗ cản đường Lâm Bắc Phàm.
Người này ăn mặc rất tùy ý, mái tóc đen sẫm được hắn ta buộc gọn ở phía sau, chỉ để lại vài lọn tóc bay phất phơ trước trán.
Mặt mũi hắn ta không được rửa sạch, hình như còn dính vài vết bẩn, mặc áo tay ngắn làm từ vải thô, trông hệt như dân chợ búa.
Hắn vừa chống nạnh vừa vác đao, lại còn nhịp chân, dáng người ngả ngớn, cà lơ phất phơ, trông rất gợi đòn.
Nhưng ai dám coi thường hắn ta thì xui xẻo rồi!
Bởi vì cảm giác mà Lâm Bắc Phàm cảm nhận từ hắn ta hoàn toàn không hề thua kém kiếm tiên!
Đặc biệt là thanh đao đó, mặc dù trông rất bình thường nhưng chắc chắn nó được rèn từ sắt thần, là một loại binh khí chiến đấu tuyệt thế, không biết nó đã nhuốm máu của bao nhiêu người rồi!
Người kia nhìn Lâm Bắc Phàm từ đầu đến chân, nhíu mày nói: "Ngươi chính là Lâm Bắc Phàm, bạn tốt của kiếm tiên - Thượng Quan Kiếm Hồn đấy à?"
Không cần nghi ngờ gì nữa, người trẻ tuổi này chính là đao thánh nổi tiếng không kém kiếm tiên kia!
Nếu không hắn ta đã không gây áp lực lớn cho Lâm Bắc Phàm như thế này.
Bị người ta dò hỏi, Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Không phải!"
"Không phải sao?" Đao thánh nghi ngờ: "Bản tọa nghe nói người ngồi trong xe Tử Kim Tường Vân, đẹp trai áp đảo người khác nhất chính là Lâm Bắc Phàm, bạn tri kỷ của kiếm tiên! Không phải ngươi thì còn có thể là ai hả?"
Nhìn coi, lời mà đao thánh nói có khác, rất là hợp lý!
Vì vậy, Lâm Bắc Phàm vội gật đầu: "Lâm Bắc Phàm đẹp trai áp đảo người khác mà ngươi nói chính là tại hạ! Nhưng bản công tử thật sự không phải bạn tốt của kiếm tiên! Đó chỉ là lời đồn sai lệch của người ngoài mà thôi, không thể coi thành sự thật được!"
Chương 238 Ma đao
"Không thể nào! Ngươi không được bôi nhọ Tông Sư, có kẻ nào lại dám giả làm bạn tốt của kiếm tiên cơ chứ? Nếu ngươi dám nói dối, chắc chắn hắn ta sẽ tìm ngươi tính sổ! Nhưng đến bây giờ hắn vẫn không hề làm gì ngươi, chứng tỏ ngươi thật sự là bạn tốt của hắn!"
Đao thánh vèo một tiếng, đột nhiên xuất hiện trên xe ngựa.
"Bảo vệ công tử!" Hai người Mạc Như Sương hoảng hốt, vội vàng muốn rút kiếm ra nhưng lại không thể cử động được.
"Hôm nay bản tọa đang vui, không giết người!"
Đao thánh thản nhiên đi ngang qua bọn họ với vẻ lười nhác, hắn ta bước tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, chớp mắt nhìn rồi cười ha hả bảo: "Thiếu niên, có hứng mời bản tọa uống một ly không, biết bao nhiêu người cầu xin cũng chẳng có được cơ hội này đâu đấy!"
Lâm Bắc Phàm thấy hơi mông lung!
Mấy tên cao thủ này kẻ nào cũng hơi quái đản, nếu không phải kiên quyết mời hắn đi uống rượu thì chính là kiên quyết bảo hắn mời uống rượu!
"Ta không có tiền đâu, ngươi muốn uống rượu thì kiếm người khác đi!" Lâm Bắc Phàm trả lời với vẻ dứt khoát.
Đao thánh ngạc nhiên, hắn nhìn Lâm Bắc Phàm từ đầu xuống chân một lượt: "Ngươi ăn mặc sang trọng thế này, lớn lên da mịn thịt mềm, thế mà lại nói mình không có tiền sao?"
"Tất nhiên rồi, bởi vì lúc ra ngoài ta chẳng bao giờ đem theo tiền cả, bình thường đều có người khác mời ta!" Lâm Bắc Phàm rất đắc ý.
"Xem ra ngươi đúng là người có địa vị cao đấy nhỉ! Nhưng hôm nay bản tọa vẫn phải bắt ngươi mời cho bằng được!" Đao thánh khoác tay lên vai Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ cợt nhả: "Thiếu niên, đi cùng bản tọa nào, ngươi không từ chối nổi bản tọa đâu!"
Chỉ trong nháy mắt, cả hai đã biến mất khỏi chiếc xe ngựa.
Không lâu sau đó, bọn họ xuất hiện ở một tửu lâu nhỏ.
Tửu lâu này không lớn cho lắm, nằm ở khu vực khá vắng vẻ, đồ ăn và rượu cũng rất bình thường, nhưng đao thánh lại ăn uống rất vui vẻ như thể những thứ hắn ta ăn vào miệng đều là món ngon mỹ vị vậy.
Cùng lúc ấy, hai người Mạc Như Sương đã đuổi tới nơi.
Bọn họ bị Lâm Bắc Phàm ngăn cản nên không ra tay, nhưng vẫn dùng ánh mắt oán hận mà nhìn kẻ ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng kia.
"Ợ!" Đao thánh ợ một tiếng thật lớn, cười nói: "Bữa này ăn thật thoải mái, sảng khoái quá! Quả nhiên đồ ăn ở kinh thành vẫn ngon nhất! Đã ăn uống no say rồi, cũng nên vào việc chính thôi!"
Nói rồi, hắn ta đặt thanh đao của mình ra trước mặt Lâm Bắc Phàm.
"Bản tọa hỏi ngươi, giữa thanh đao này và kiếm của kiếm tiên thì thứ nào mạnh hơn, thứ nào yếu hơn?"
Lâm Bắc Phàm thầm nghĩ, thì ra tên này muốn lợi dụng mình để thăm dò thực lực và trình độ của kiếm tiên.
Lâm Bắc Phàm chỉ liếc hắn ta một cái rồi bĩu môi đáp: "Thanh đao này của ngươi rất tầm thường, so với kiếm tiên thì chắc là kẻ tám lạng người nửa cân!"
Đao thánh bối rối: "Tầm thường sao? Ngươi dám nói là đao của bản tọa tầm thường sao? Rốt cuộc ngươi có biết xem đao không hả?"
"Ta biết một thanh đao tên là Viên Nguyệt Loan Đao!"
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ ung dung: "Ánh đao màu xanh giống như trăng non lưỡi liềm, vì vậy nên nó mởi trở nên nổi tiếng! Thanh đao này rất bén, không có thứ gì mà nó không thể đâm thủng được cả, tốc độ của đao rất nhanh, chứa đựng sức mạnh rung chuyển trời đất, một khi đao bổ thì tới quỷ thần cũng phải sợ hãi! Bất kỳ ai có được thanh đao này đều có cơ hội trở thành cường giả trong thiên hạ!"
"Nếu đúng như ngươi nói thì đó quả thật là một thanh đao tốt, không hề thua kém thanh đao của bản tọa!" Đao thánh nhận xét.
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: "Nhưng đừng chỉ để ý tới vẻ ngoài và uy lực khủng khiếp của thanh đao này, nó là một thanh ma đao, tà đao đấy! Kẻ nào cầm thanh đao này lên đều sẽ rơi vào ma đạo, trở thành kẻ tuyệt tình tuyệt nghĩa, chỉ biết giết người! Ngoài người có trí tuệ vượt bậc, tình nghĩa sâu nặng ra thì không ai có thể thoát khỏi ma đao!"
"Mặc dù thanh bảo đao này có khuyết điểm nhưng cũng không ảnh hưởng tới danh tiếng của nó! Đó vốn là do tinh thần của người cầm đao không đủ mạnh mẽ, không đủ niềm tin, không đủ năng lực nên mới bị thanh đao điều khiển!" Đao thánh nói.
"Nhưng lại có người dùng một thanh đao gỗ đánh bại thanh ma đao này!"
Đao thánh sửng sốt: "Sao cơ? Dùng đao gỗ đánh bại ma đao ư, sao có thể như vậy được?"
"Đúng là một thanh đao làm từ gỗ thật đấy! Nó được làm từ loại gỗ rất bình thường, có lẽ còn chẳng cứng cáp bằng dao làm bếp ấy chứ! Nhưng người đó lại dùng thanh đao gỗ bình thường ấy đánh bại được ma đao!"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Mà người cầm đao vốn chính là chủ nhân của ma đao!"
Đao thánh lại được một phen kinh ngạc: "Lại còn là chủ nhân ban đầu của ma đao sao?"
Hắn ta vội hỏi: "Hắn làm thế nào mà đánh bại được ma đao vậy?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Không biết nữa! Nhưng sau khi đánh bại ma đao hắn ta chỉ nói một câu: “Có những kẻ, cho dù có cầm thần đao trong tay cũng chẳng thể trở thành thần trong giới dùng đao!"
"Cho dù có cầm thần đao trong tay cũng chẳng thể trở thành thần trong giới dùng đao!" Đao thánh lẩm bẩm.
Hắn ta cảm thấy mặc dù lời này rất đơn giản nhưng dường như trong đó lại ẩn giấu một số đạo lý dùng đao.
Lâm Bắc Phàm bình thản uống rượu: "Ngươi nói xem, giữa bảo đao của ngươi và đao gỗ của hắn ta, ai mạnh hơn, ai yếu hơn?"
"Chuyện này... ta kém hơn người ta rồi!"
Chương 239 Tiểu Lý Phi Đao
Đao thánh cảm thấy miệng lưỡi mình hơi đắng nghét: "Nếu không có bảo đao, bản tọa sẽ không thể đánh thắng chính mình khi cầm bảo đao! Nhưng người ta lại làm được điều này, đánh thắng bảo đao, chiến thắng tâm ma, chiến thắng chính mình! Thật đúng là tiền bối trong giới dùng đao, là thần trong giới dùng đao!"
"Ta còn biết một thanh đao khác tên là Thiên Đao!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Thiên Đao! Khẩu khí lớn quá nhỉ!" Đao thánh không phục.
Một cường giả trong giới dùng đao như hắn ta đây còn chẳng tự xưng là Thiên Đao, vậy thì người kia có tư cách gì cơ chứ?
"Thanh đao này khá ngang ngược, là đao pháp được tổng kết lại từ rất nhiều trận thực chiến, gồm Thiên Đao Bát Quyết! Sử dụng đao pháp này giống như thần tiên cưỡi gió, bóng dáng tựa như mây mù, muôn vàn hình thái, vô cùng tuyệt diệu, được ca tụng là thanh đao bất bại đấy!
"Còn người dùng đao đã dùng thanh đao này để đạt tới cảnh giới dùng được buông được, người đao hợp nhất trong giới dùng đao! Cuối cùng hắn ta đã cố gắng tiến thêm một bước, đạt tới cảnh giới trong tay ngoài đao cũng không cần gì khác, có thể nói đã là cảnh giới cao nhất của đao đạo!"
"Dùng đao buông đao, người đao hợp nhất!"
"Trong tay ngoài đao cũng không cần gì khác!"
Đao thánh hít sâu một hơi: "Đây thật sự là một thanh đao thuộc hàng tốt nhất thiên hạ, gọi là Thiên Đao cũng không hề phóng đại!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Đao của ngươi, so với đao của hắn ta thì thứ nào mạnh hơn, thứ nào yếu hơn?"
"Ta thua kém người ta rồi!" Đao thánh xấu hổ cúi đầu xuống.
Mặc dù hắn ra tự xưng là đao thánh nhưng hắn ta vẫn chưa thể hoàn toàn đạt tới cảnh giới dùng đao buông đao, người đao hợp nhất, chứ đừng nhắc tới cảnh giới cao siêu như trong tay ngoài đao cũng không cần gì khác!
"Ta còn biết một thanh đao khác gọi là Tiểu Lý Phi Đao!"
"So với các thanh đao khác thì thanh đao này hơi khác biệt một chút!"
"Khác chỗ nào thế?" Đao thánh hỏi một cách khiêm tốn.
Hai thanh đao vừa rồi đã đủ để khiến hắn ta giật mình rồi, thanh đao tiếp theo chẳng phải sẽ càng phi thường hơn hay sao?
"Đây chỉ là một thanh đao bình thường mà thôi, dùng loại sắt rất bình thường để chế tạo nên, mà không cần sắt vẫn có thể làm được!"
"Nó không được xếp vào một cảnh giới cụ thể nào cả, cũng không có nhiều chiêu thức cho lắm, chỉ có duy nhất một chiêu mà thôi!"
"Chiêu đao này có đặc điểm là nhanh, nhanh đến cực điểm!"
"Trước khi đao được rút ra, chắc chắn ngươi sẽ không thể nhìn thấy thanh đao này! Nhưng tới khi ngươi phát hiện ra thanh đao đó thì mạng cũng mất luôn rồi! Không kẻ nào có thể sống sót dưới lưỡi đao này!"
"Đây là đao gì thế?" Đao thánh rất thắc mắc.
Thanh ma đao và Thiên Đao trước đó, hắn ta vẫn có thể hiểu được cảnh giới và sức mạnh của chúng dù có hơi miễn cưỡng.
Nhưng còn thanh đao này chỉ có một đặc điểm duy nhất là nhanh mà thôi...
Thế thì tính là loại đao gì cơ chứ?
Đao của hắn ta cũng rất nhanh mà!
Nhưng cũng không thể tạo ra lực sát thương khủng khiếp như thanh đao mà Lâm Bắc Phàm nói.
"Bởi vì đao của ngươi vẫn chưa đủ nhanh cho nên ngươi mới không hiểu nổi!"
"Có câu nói: Trong thiên hạ, không có loại võ công nào không thể phá giải, chỉ có tốc độ là không thể bị phá giải mà thôi! Xét đến cùng thì chẳng qua các loại võ công trên đời này đều theo đuổi mục tiêu là sức mạnh và tốc độ! Giữa hai người, người nào nhanh hơn thì người đó vô địch!"
Lâm Bắc Phàm lớn giọng: "Đao của hắn ta chính là loại đao vô địch, theo đuổi mục tiêu đạt tốc độ nhanh nhất đấy! Đó là thanh đao hội tụ toàn bộ tinh thần khí của một người!"
"Đó là thanh đao mang theo niềm tin tất thắng, dũng cảm tiến về phía trước, bỏ qua tất cả, hy sinh quên mình!"
"Chỉ khi tin rằng bản thân là người vô địch thì mới có thể bộc phát chiêu đao chấn động trời đất, khiến quỷ thần cũng phải hoảng sợ!"
"Là chiêu đao không thể tránh nổi, muốn tránh cũng không thể tránh thoát được, chỉ có mỗi đường chết!"
"Đây là chiêu đao vô địch thiên hạ!"
Đao thánh vô cùng chấn động!
Trong thiên hạ, không có loại võ công nào không thể phá giải, chỉ có tốc độ là không thể bị phá giải mà thôi, khi phát huy tốc độ đến cực hạn tức là đã vô địch!
Thanh đao này hội tụ toàn bộ tinh thần khí của một người, là thanh đao đã đạt tới tốc độ nhanh nhất!
Đây là thanh đao bỏ qua tất cả, dũng cảm tiến về phía trước!
Là thanh đao của niềm tin!
Là thanh đao mà chỉ khi tin rằng bản thân là người vô địch thì mới có thể bộc phát ra chiêu đao chấn động trời đất, khiến quỷ thần cũng phải hoảng sợ!
Đây là thanh đao không thể tránh thoát, chỉ có đường chết!
Hay cho một thanh đao vô địch!
Đao Thanh vội dò hỏi: "Đây là đao gì thế?"
"Tiểu Lý Phi Đao!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp: "Tiểu Lý Phi Đao, lệ bất hư phát!"
Đao thánh kích động vỗ đùi: "Hay cho Tiểu Lý Phi Đao! Hay cho Tiểu Lý Phi Đao, lệ bất hư phát! Chỉ riêng thanh đao vô địch ấy mới có thể tuyệt đối không ra về tay trắng! Ha ha!"
"Đúng là thanh đao tốt nhất! Thanh đao ưu việt nhất! Thật muốn được tận mắt nhìn thấy thanh đao này!" Quách Thiếu Soái nói với vẻ say đắm và chờ mong.
"Sư đệ, đừng thấy thì hơn! Ngươi không nghe công tử nói gì sao, những người từng nhìn thấy thanh đao này đều chết cả rồi!" Mạc Như Sương nói.
Quách Thiếu Soái rùng mình, buồn bực mỉm cười.
Chương 240 Có bản lĩnh thì đánh ta đi
Lâm Bắc Phàm quay sang hỏi đao thánh: "Thanh đao này so với đao của ngươi, thì ai mạnh hơn, ai yếu hơn?"
Đao thánh cay đắng đáp: "Ta vẫn kém hơn rồi!"
"Mặc dù đao của bản tọa nhanh đấy nhưng tuyệt đối không nhanh như Tiểu Lý Phi Đao! Đao của hắn hội tụ toàn bộ tinh thần khí của hắn ta, hiện giờ bản tọa vẫn chưa đạt tới trình độ đó, thậm chí còn chưa tìm ra phương pháp nhập môn ấy chứ!"
"Đao của hắn ta là thanh đao của niềm tin, nắm giữ niềm tin chiến thắng, buông bỏ tất cả, đạt tới trình độ hy sinh quên mình, có thể nói là thanh đao vô địch! Nhưng hiện giờ bản tọa vẫn chưa dám xưng là vô địch, cũng không có niềm tin rằng bản thân vô địch, cho nên tất nhiên không thể sánh bằng người ta!"
"Mặc dù bản tọa ngông cuồng nhưng bản tọa thật sự không sánh nổi với đao của hắn ta!"
"Đao của ngươi vừa không sánh bằng đao gỗ bình thường, vừa không sánh bằng Thiên Đao mạnh nhất đao đạo, lại cũng chẳng sánh bằng lệ bất hư phát Tiểu Lý Phi Đao... Vì vậy, chẳng phải đao của ngươi chỉ là một thanh đao tầm thường thôi sao?" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.
"Tại hạ thật sự hổ thẹn! Nhưng những thanh đao này có thật không, tại sao bản tọa chưa từng nghe ai nhắc tới cả? Có phải ngươi bịa ra để lừa ta không vậy?" Đao thánh nghi hoặc.
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh uống rượu, đáp: "Ngươi là cái đồ tóc dài não ngắn! Nếu chúng không có thật thì một người đọc sách hai tay trói gà không chặt, không biết võ công như ta liệu có bịa ra nổi không hả?"
"Nói cũng phải!" Đao thánh gật đầu: "Nếu không phải tiền bối trong giới dùng đao thì không thể lĩnh ngộ được những điều chí lý về đao đạo như thế này! Không biết ba vị tiền bối ấy giờ đang ở đâu? Được nghe đạo của người mà không gặp được người, thật sự rất đáng tiếc!"
Nói rồi, hắn ta nhìn Lâm Bắc Phàm với ánh mắt tràn đầy vẻ mong chờ.
"Chết rồi, bọn họ đều chết cả rồi!" Lâm Bắc Phàm trả lời với vẻ thản nhiên.
"Sao lại chết hết rồi?" Đao thánh sửng sốt.
"Trên đời này làm gì có ai bất tử? Bọn họ cũng đâu phải thần tiên có thể trường sinh bất lão! Cho dù tu vi hơn người cuối cùng rồi cũng sẽ hóa thành một nắm đất, say ngủ cùng trời đất, yên nghỉ với nhật nguyệt mà thôi!" Lâm Bắc Phàm cảm thán.
"Nói cũng phải!" Đao thánh cười khổ, trong lòng vô cùng tiếc nuối.
"Nhưng truyền nhân của Tiểu Lý Phi Đao thì vẫn còn sống đấy! Có lẽ sau này ngươi sẽ có hy vọng gặp được chiêu đao hoàn mỹ vô song này!"
"Thật sao?" Đao thánh vô cùng mừng rỡ.
"Tất nhiên là thật rồi, ta chẳng quen biết gì ngươi, lừa ngươi làm gì?" Lâm Bắc Phàm nói với vẻ hơi bực bội.
Trong lòng hắn lại cười thầm, ta đây chính là truyền nhân của Tiểu Lý Phi Đao, không nhìn ra chứ gì?
Ta không thể giấu giếm tài năng cả đời được, sẽ có ngày chuyện này bại lộ thôi.
Đến lúc đó, cho ngươi biết đao của ai mạnh hơn!
"Ha ha! Tốt quá rồi!" Đao thánh mừng rỡ như điên.
Hắn ta rót rượu cho Lâm Bắc Phàm với vẻ niềm nở, cười ha ha rồi nói: "Huynh đệ, ngươi thật sự rất hiểu về đao đấy! Nói thật nhé, bản tọa đã vào nam ra bắc nhiều năm như thế rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp được người am hiểu về đao như ngươi đấy, ngươi đúng là tri âm của ta! Ngươi còn biết chiêu đao nào nữa không vậy, mau nói cho bản tọa nghe đi, bản tọa rất muốn biết!"
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng: "Ta không quen biết gì với ngươi, nói cho ngươi thì được cái gì?"
"Ai nói là chúng ta không quen biết nào?" Đao thánh thốt lên: "Chúng ta ngồi cùng một bàn, cùng nhau uống rượu ăn cơm, thế này vẫn chưa tính là bạn bè sao? Cho dù chưa phải thì từ hôm nay trở đi chúng ta chính là bạn! Ngươi là người bạn duy nhất mà bản tọa cho phép đấy!"
Vẻ mặt của hắn ta trở nên nghiêm túc hơn một chút.
Lâm Bắc Phàm lại hừ một tiếng: "Ai thèm làm bạn của ngươi?"
Đao thánh ngơ ngác, không thèm sao?
Có biết bao nhiêu người muốn được bản tọa tán thưởng, muốn được làm bạn với bản tọa mà bản tọa còn không đồng ý đây!
Hiếm khi gặp được một người có tính cách hợp ý ta như vậy, muốn làm bạn với ngươi vậy mà ngươi lại không đồng ý?
"Tiểu huynh đệ, đừng kiên quyết từ chối như vậy chứ, ngươi có biết bản tọa có thân phận thế nào không hả?" Đao thánh nói với giọng kiêu căng.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười đầy khinh thường: "Tại sao ta lại phải biết ngươi là ai cơ chứ? Kiếm tiên tha thiết muốn làm bạn với ta mà ta còn không đồng ý đây! Chẳng lẽ ngươi còn đỉnh hơn cả hắn ta sao?"
"Ta, chuyện này..." Đao thánh á khẩu không trả lời được, không ngờ đến cả kiếm tiên mà hắn cũng từ chối!
Thân phận của hắn ta và kiếm tiên cũng tương đương nhau, có vẻ như hắn ta bị Lâm Bắc Phàm từ chối làm bạn cũng là chuyện đương nhiên thôi!
Nhưng hắn ta lại không phải người dễ dàng từ bỏ!
Nếu không thì hắn ta đã chẳng thể đạt được thành tựu như hiện giờ khi tuổi đời còn rất trẻ!
Người khác càng từ chối lại càng kích thích tâm lý phản nghịch của hắn ta!
Hắn ta thẹn quá hóa giận, nói: "Bản tọa không cần biết! Bản tọa muốn làm bạn với ngươi và cùng nhau thảo luận về đao đạo! Ngươi đồng ý cũng vậy mà không đồng ý cũng thế thôi! Bản tọa đã chấm ngươi rồi!"
Lâm Bắc Phàm tức run cả người: "Sao ngươi cứ phải làm khó người khác thế nhỉ?"
Thấy Lâm Bắc Phàm có vẻ tức giận, đao thánh lại cảm thấy hài lòng, hắn nói với vẻ đắc ý: "Hừ! Bản tọa cứ thích làm khó người khác đấy, ngươi làm gì được ta nào? Có bản lĩnh thì đánh ta đi! Ha ha!"
"Đọc sách... thật sự có thể hiểu ra những điều này sao?" Kiếm tiên mông lung, vô cùng nghi ngờ.
"Sao lại không thể cơ chứ?" Lâm Bắc Phàm nói: "Từng có một người đọc sách làm quan trong triều, hắn ta là quan văn, không hiểu về võ đạo! Nhưng khi sửa lỗi cuốn [Đạo Tàng], hắn ta lại hiểu ra lý lẽ của võ học, sáng tạo ra một cuốn kỳ công, gọi nó là quy tắc chung của võ học! Dựa vào công phu này, hắn ta đã tu luyện trở thành người vô địch thiên hạ, sau đó báo thù rửa hận!"
"Có người này thật sao? Có loại công phu đó thật sao?" Kiếm tiên tò mò dò hỏi.
"Tất nhiên là có rồi!" Lâm Bắc Phàm bình tĩnh đáp: "Công pháp này tên là [Cửu âm Chân Kinh], chỉ có điều đã thất truyền từ lâu lắm rồi, ta chỉ nhớ mấy câu thôi, ta nói cho ngươi nghe xem có hợp lý không nhé!"
Nói rồi, Lâm Bắc Phàm đọc: "Đạo trời là lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu, bởi vậy hư có thể thắng thực, không đủ thắng được có thừa...."
Chưa đọc được năm mươi chữ Lâm Bắc Phàm đã dừng lại.
Bởi vì phần sau hắn không nhớ hết.
Nhưng kiếm tiên nghe xong mười mấy chữ ngắn ngủi này lại coi chúng như châu ngọc vậy, bên trong đó tràn ngập đạo lý của trời đất.
"Cách nhìn nhận này thật là hay, võ đạo này thật là tuyệt diệu!" Kiếm tiên vỗ tay khen hay: "Chỉ mấy câu nói này đã đủ để thấy được người kia là một nhân vật thuộc cấp bậc Tông Sư rồi! Xem ra đọc sách cũng rất tốt đấy chứ!"
"Tất nhiên rồi!" Lâm Bắc Phàm gật đầu cười đáp.
"Thiếu niên, người am hiểu về kiếm như ngươi không nhiều đâu!" Kiếm tiên nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt đầy tán thưởng và tràn đầy tình cảm: "Đời người hiếm khi gặp được một tri kỷ! Uống ly rượu này, chúng ta kết làm bạn bè!"
Nói rồi hắn ta cầm ly rượu lên, ánh mắt vô cùng mong đợi.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Uống rượu thì được, làm bạn thì thôi!"
"Tại sao vậy?” Kiếm tiên ngạc nhiên.
"Có câu chim sẻ sao biết được chí chim hồng!"
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: "Ngươi là kiếm tiên của Đại Hạ, ta là quan của Đại Võ, trời sinh đã ở vị thế đối lập với nhau, làm sao có thể làm bạn được?"
"Ngươi nhận ra bản tọa sao?" Kiếm tiên lại càng ngạc nhiên hơn.
"Tất nhiên rồi! Người có tu vi kiếm đạo thâm hậu như thế, nếu không phải kiếm tiên thì còn có thể là ai được?" Lâm Bắc Phàm đáp.
"Ha ha... nói đúng lắm! Nói rất đúng!" Kiếm tiên cười lớn, sau đó nói với vẻ ngạo nghễ: "Bản tọa chính là kiếm tiên đến từ Đại Hạ, Thượng Quan Kiếm Hồn!"
"Ôi! Ngươi chính là kiếm tiên đó sao!"
"Kiếm tiên!"
Hai người Mạc Như Sương ngạc nhiên thốt lên, trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Kiếm tiên không để ý tới hai người bọn họ mà vẫn nhìn Lâm Bắc Phàm cũ, hỏi trong sự ngạc nhiên: "Không ngờ ngươi lại còn làm quan nữa đấy? Nhưng bản tọa vẫn muốn kết bạn với ngươi! Người am hiểu về kiếm như ngươi quả thực rất hiếm, bản tọa đã đi khắp thiên hạ nhưng vẫn không thể tìm ra được một người nào! Nếu không kết bạn với ngươi, bản tọa sẽ hối hận cả đời mất!"
"Bản quan tuyệt đối không đồng ý!" Lâm Bắc Phàm kiên quyết từ chối.
"Ngươi không đồng ý cũng vô dụng, bản tọa đã chấm ngươi rồi!" Kiếm tiên nói với vẻ trêu chọc, hắn ta lại rót đầy ly rượu của Lâm Bắc Phàm: "Nào nào, uống hết ly rượu này rồi chúng ta sẽ trở thành bạn bè!"
Lâm Bắc Phàm tức run cả người: "Sao ngươi lại ép người tốt làm việc xấu chứ?"
"Cái gì mà ép người tốt làm việc xấu? Ngươi nói khó nghe quá, bản tọa chỉ đang..."
Bỗng nhiên có rất nhiều quan binh bất ngờ ập tới bao vây bọn họ.
"Đã phát hiện ra kiếm tiên, Thượng Quan Kiếm Hồn!"
"Mau bao vây hắn ta lại!"
"Đừng để hắn ta chạy mất!"
...
Cách đó không xa còn có mấy cao thủ đang vượt nóc băng tường lao tới chỗ này.
Trong số đó có một lão giả có thực lực mạnh mẽ, khí thế hùng hậu, không thua kém kiếm tiên là bao.
"Đúng là mất hứng!" Kiếm tiên đặt ly rượu xuống với vẻ thất vọng, cầm kiếm của mình lên rồi biến mất chỉ trong nháy mắt.
Chỉ có một tiếng cười sảng khoái như gần như xa phảng phất như thể vọng xuống từ trên trời.
"Bạn tốt, hôm khác ta lại mời ngươi uống rượu nhé! Ha ha!"
Cùng hôm ấy, tin tức kiếm tiên đã tới kinh thành nhanh chóng truyền đi khắp cả thành.
"Kiếm tiên, Thượng Quan Kiếm Hồn đã đến rồi đấy!"
"Hắn ta thật sự tiêu sái như tiên! Nghe nói bị mấy nghìn quan binh bao vây mà hắn ta vẫn đi lại tự do như không! Thật khí thế!"
"Kiếm tiên đã đến, xem ra đao thánh cũng sắp đến rồi đấy!"
"Ha ha, xem ra trận Tông Sư đại chiến không còn xa nữa đâu!"
...
Kinh thành vô cùng náo nhiệt nhưng triều đình thì lại hệt như gặp phải kẻ địch lớn vậy, vô cùng căng thẳng.
Các tốp quân hùng hậu tiến vào kinh thành trông coi kỹ càng suốt ngày suốt đêm.
Cao thủ của Lục Phiến Môn, cao thủ của Cẩm Y Vệ, thậm chí đến cả cao thủ của Đông Xưởng, tất cả đều bị điều tới trông chừng thật kỹ kiếm tiên và vị đao thánh sắp đến kia.
Trên triều đường, văn võ bá quan bắt đầu thảo luận và sắp xếp mọi chuyện trong bầu không khí căng thẳng.
Song lúc ấy, vẫn có người không quên chơi Lâm Bắc Phàm một vố.
"Khởi bẩm bệ hạ, thầm muốn dâng tấu tố cáo Lâm tế tửu!"
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu lớn giọng nói: "Ngày phát hiện ra tung tích của kiếm tiên, có rất nhiều người nhìn thấy Lâm tế tửu đang ngồi chung bàn uống rượu và trò chuyện vui vẻ với kiếm tiên - Thượng Quan Kiếm Hồn! Thần nghi ngờ Lâm tế tửu cấu kết với kiếm tiên, có ý đồ lật đổ Đại Võ, mong bệ hạ minh xét!"
"Mong bệ hạ minh xét!" Các quan cùng lên tiếng.
Chương 237 Ta không phải
Lâm Bắc Phàm phì cười thành tiếng.
Mấy lão già khốn kiếp này!
Đã là lúc này rồi mà vẫn không quên bôi nhọ hắn!
Nữ đế lên tiếng: "Lâm ái khanh, có việc này hay không?"
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh chắp tay: "Khởi bẩm bệ hạ, tuyệt đối không có việc này!"
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu tiếp tục vặn hỏi: "Ngươi còn dám không nhận tội sao? Ngươi phải biết rằng trong tửu lâu có mấy chục người đã tận mắt nhìn thấy việc này! Hơn nữa khi kiếm tiên bỏ đi, hắn ta còn gọi ngươi là bạn tốt, mời ngươi uống rượu! Thử hỏi mà xem, nếu hai ngươi không thân thiết với nhau thì liệu hắn ta có gọi ngươi là bạn tốt, có mời ngươi uống rượu hay không?"
Lâm Bắc Phàm trả lời với vẻ bình tĩnh: "Ngồi chung một bàn thì có thể chứng minh được điều gì cơ chứ? Bản quan và Cao đại nhân còn gặp nhau mỗi ngày đây này, chuyện này có thể chứng minh rằng chúng ta có quan hệ tốt sao? Hơn nữa, bản quan cũng thường gọi Cao đại nhân là đồng liêu, cũng từng nói muốn mời Cao đại nhân uống rượu, chuyện này chứng tỏ ta thân thiết với ngươi sao?"
"Phải biết từ khi ta vào triều làm quan cho tới nay, chỉ trong vòng chưa tới nửa năm, Cao đại nhân nhà ngươi đã tố cáo ta không dưới mười lần, quan hệ như thế có tính là thân thiết không hả? Đến loài chó cũng chẳng cố chấp như ngươi đâu!"
Còn dám so sánh hắn ta với con chó nữa sao!
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu tức đến nỗi mặt đỏ tía tai, cả người run lên: "Lâm tế tửu, ngươi thật thô thiển! Không nói lý lẽ!"
Lâm Bắc Phàm không thèm để ý đến con chó điên này, hắn chắp tay rồi nói: "Khởi bẩm bệ hạ, hôm nay cũng là ngày đầu tiên vi thần quen biết kiếm tiên! Lúc đó không biết tại sao hắn ta lại cảm thấy có chút coi trọng vi thần, bắt cóc vi thần đi uống rượu với hắn ta, khi ấy vi thần không biết thân phận của hắn ta là ai cả! Sau khi trò chuyện được một lúc, hắn ta lại kiên quyết đòi kết bạn với thần! Thần không đồng ý cũng không được, quả thực rất khó xử! Mong bệ hạ minh xét!"
Đúng lúc đó, một lão thái giám đi tới rồi nhỏ giọng báo cáo.
Nữ đế gật đầu, cười bảo: "Đúng là Lâm ái khanh bị kiếm tiên bắt đi! Lâm ái khanh là một người đọc sách hai tay trói gà không chặt, đứng trước kiếm tiên nắm giữ thực lực của một Tông Sư, hắn không phản kháng nổi cũng hợp lý thôi!"
"Cảm ơn bệ hạ đã hiểu cho ta!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.
Nữ đế nói tiếp: "Hơn nữa, khi đối mặt với kiếm tiên, từ đầu đến cuối Lâm ái khanh không hề sợ hãi, nói chuyện lịch sự, giữ được khí độ và phong thái của triều đình ta, nên thưởng!"
"Thưởng vạn lượng bạc trắng!"
"Mười cuộn tơ lụa..."
...
Tất cả văn võ bá quan đều ngơ ngác!
Bệ hạ, đã là lúc nào rồi mà ngươi vẫn không quên thưởng cho hắn cơ chứ?
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu cũng hối hận rồi!
Sớm biết thế này, hắn ta đã chẳng dâng tấu tố cáo Lâm Bắc Phàm!
Chẳng những không thể hạ thấp Lâm Bắc Phàm mà còn giúp hắn được ban thưởng một phen!
"Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây, chúng ta vẫn nên thảo luận xem phải đối phó với hai vị Tông Sư như thế nào!"
Buổi tảo triều kết thúc, Lâm Bắc Phàm cố tình đi tới trước mặt Lại bộ thượng thư, chắp tay mỉm cười rồi nói: "Vừa rồi cảm ơn Cao đại nhân!"
"Hừ!" Cao Thiên Diệu bỏ đi với bản mặt đen như đít nồi.
Sau đó, triều đình đã phái ra rất nhiều cao thủ, tập trung toàn lực đi tìm kiếm tiên - Thượng Quan Kiếm Hồn và đao thánh - u Dương Bá Đao vẫn chưa có tin tức gì kia!
Nhưng cho dù triều đình có tìm thế nào thì vẫn không thể tìm ra bọn họ, cứ như thể bọn họ đã bốc hơi khỏi thế gian này rồi vậy!
Cuộc sống của Lâm Bắc Phàm lại ổn định trở lại, hắn lên tảo triều đúng giờ, đi làm đúng giờ, làm những việc mà hắn nên làm.
Sau đó tới hôm nay, có một thanh niên vác đao trên vai, vẻ mặt thô lỗ cản đường Lâm Bắc Phàm.
Người này ăn mặc rất tùy ý, mái tóc đen sẫm được hắn ta buộc gọn ở phía sau, chỉ để lại vài lọn tóc bay phất phơ trước trán.
Mặt mũi hắn ta không được rửa sạch, hình như còn dính vài vết bẩn, mặc áo tay ngắn làm từ vải thô, trông hệt như dân chợ búa.
Hắn vừa chống nạnh vừa vác đao, lại còn nhịp chân, dáng người ngả ngớn, cà lơ phất phơ, trông rất gợi đòn.
Nhưng ai dám coi thường hắn ta thì xui xẻo rồi!
Bởi vì cảm giác mà Lâm Bắc Phàm cảm nhận từ hắn ta hoàn toàn không hề thua kém kiếm tiên!
Đặc biệt là thanh đao đó, mặc dù trông rất bình thường nhưng chắc chắn nó được rèn từ sắt thần, là một loại binh khí chiến đấu tuyệt thế, không biết nó đã nhuốm máu của bao nhiêu người rồi!
Người kia nhìn Lâm Bắc Phàm từ đầu đến chân, nhíu mày nói: "Ngươi chính là Lâm Bắc Phàm, bạn tốt của kiếm tiên - Thượng Quan Kiếm Hồn đấy à?"
Không cần nghi ngờ gì nữa, người trẻ tuổi này chính là đao thánh nổi tiếng không kém kiếm tiên kia!
Nếu không hắn ta đã không gây áp lực lớn cho Lâm Bắc Phàm như thế này.
Bị người ta dò hỏi, Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Không phải!"
"Không phải sao?" Đao thánh nghi ngờ: "Bản tọa nghe nói người ngồi trong xe Tử Kim Tường Vân, đẹp trai áp đảo người khác nhất chính là Lâm Bắc Phàm, bạn tri kỷ của kiếm tiên! Không phải ngươi thì còn có thể là ai hả?"
Nhìn coi, lời mà đao thánh nói có khác, rất là hợp lý!
Vì vậy, Lâm Bắc Phàm vội gật đầu: "Lâm Bắc Phàm đẹp trai áp đảo người khác mà ngươi nói chính là tại hạ! Nhưng bản công tử thật sự không phải bạn tốt của kiếm tiên! Đó chỉ là lời đồn sai lệch của người ngoài mà thôi, không thể coi thành sự thật được!"
Chương 238 Ma đao
"Không thể nào! Ngươi không được bôi nhọ Tông Sư, có kẻ nào lại dám giả làm bạn tốt của kiếm tiên cơ chứ? Nếu ngươi dám nói dối, chắc chắn hắn ta sẽ tìm ngươi tính sổ! Nhưng đến bây giờ hắn vẫn không hề làm gì ngươi, chứng tỏ ngươi thật sự là bạn tốt của hắn!"
Đao thánh vèo một tiếng, đột nhiên xuất hiện trên xe ngựa.
"Bảo vệ công tử!" Hai người Mạc Như Sương hoảng hốt, vội vàng muốn rút kiếm ra nhưng lại không thể cử động được.
"Hôm nay bản tọa đang vui, không giết người!"
Đao thánh thản nhiên đi ngang qua bọn họ với vẻ lười nhác, hắn ta bước tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, chớp mắt nhìn rồi cười ha hả bảo: "Thiếu niên, có hứng mời bản tọa uống một ly không, biết bao nhiêu người cầu xin cũng chẳng có được cơ hội này đâu đấy!"
Lâm Bắc Phàm thấy hơi mông lung!
Mấy tên cao thủ này kẻ nào cũng hơi quái đản, nếu không phải kiên quyết mời hắn đi uống rượu thì chính là kiên quyết bảo hắn mời uống rượu!
"Ta không có tiền đâu, ngươi muốn uống rượu thì kiếm người khác đi!" Lâm Bắc Phàm trả lời với vẻ dứt khoát.
Đao thánh ngạc nhiên, hắn nhìn Lâm Bắc Phàm từ đầu xuống chân một lượt: "Ngươi ăn mặc sang trọng thế này, lớn lên da mịn thịt mềm, thế mà lại nói mình không có tiền sao?"
"Tất nhiên rồi, bởi vì lúc ra ngoài ta chẳng bao giờ đem theo tiền cả, bình thường đều có người khác mời ta!" Lâm Bắc Phàm rất đắc ý.
"Xem ra ngươi đúng là người có địa vị cao đấy nhỉ! Nhưng hôm nay bản tọa vẫn phải bắt ngươi mời cho bằng được!" Đao thánh khoác tay lên vai Lâm Bắc Phàm, nói với vẻ cợt nhả: "Thiếu niên, đi cùng bản tọa nào, ngươi không từ chối nổi bản tọa đâu!"
Chỉ trong nháy mắt, cả hai đã biến mất khỏi chiếc xe ngựa.
Không lâu sau đó, bọn họ xuất hiện ở một tửu lâu nhỏ.
Tửu lâu này không lớn cho lắm, nằm ở khu vực khá vắng vẻ, đồ ăn và rượu cũng rất bình thường, nhưng đao thánh lại ăn uống rất vui vẻ như thể những thứ hắn ta ăn vào miệng đều là món ngon mỹ vị vậy.
Cùng lúc ấy, hai người Mạc Như Sương đã đuổi tới nơi.
Bọn họ bị Lâm Bắc Phàm ngăn cản nên không ra tay, nhưng vẫn dùng ánh mắt oán hận mà nhìn kẻ ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng kia.
"Ợ!" Đao thánh ợ một tiếng thật lớn, cười nói: "Bữa này ăn thật thoải mái, sảng khoái quá! Quả nhiên đồ ăn ở kinh thành vẫn ngon nhất! Đã ăn uống no say rồi, cũng nên vào việc chính thôi!"
Nói rồi, hắn ta đặt thanh đao của mình ra trước mặt Lâm Bắc Phàm.
"Bản tọa hỏi ngươi, giữa thanh đao này và kiếm của kiếm tiên thì thứ nào mạnh hơn, thứ nào yếu hơn?"
Lâm Bắc Phàm thầm nghĩ, thì ra tên này muốn lợi dụng mình để thăm dò thực lực và trình độ của kiếm tiên.
Lâm Bắc Phàm chỉ liếc hắn ta một cái rồi bĩu môi đáp: "Thanh đao này của ngươi rất tầm thường, so với kiếm tiên thì chắc là kẻ tám lạng người nửa cân!"
Đao thánh bối rối: "Tầm thường sao? Ngươi dám nói là đao của bản tọa tầm thường sao? Rốt cuộc ngươi có biết xem đao không hả?"
"Ta biết một thanh đao tên là Viên Nguyệt Loan Đao!"
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ ung dung: "Ánh đao màu xanh giống như trăng non lưỡi liềm, vì vậy nên nó mởi trở nên nổi tiếng! Thanh đao này rất bén, không có thứ gì mà nó không thể đâm thủng được cả, tốc độ của đao rất nhanh, chứa đựng sức mạnh rung chuyển trời đất, một khi đao bổ thì tới quỷ thần cũng phải sợ hãi! Bất kỳ ai có được thanh đao này đều có cơ hội trở thành cường giả trong thiên hạ!"
"Nếu đúng như ngươi nói thì đó quả thật là một thanh đao tốt, không hề thua kém thanh đao của bản tọa!" Đao thánh nhận xét.
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: "Nhưng đừng chỉ để ý tới vẻ ngoài và uy lực khủng khiếp của thanh đao này, nó là một thanh ma đao, tà đao đấy! Kẻ nào cầm thanh đao này lên đều sẽ rơi vào ma đạo, trở thành kẻ tuyệt tình tuyệt nghĩa, chỉ biết giết người! Ngoài người có trí tuệ vượt bậc, tình nghĩa sâu nặng ra thì không ai có thể thoát khỏi ma đao!"
"Mặc dù thanh bảo đao này có khuyết điểm nhưng cũng không ảnh hưởng tới danh tiếng của nó! Đó vốn là do tinh thần của người cầm đao không đủ mạnh mẽ, không đủ niềm tin, không đủ năng lực nên mới bị thanh đao điều khiển!" Đao thánh nói.
"Nhưng lại có người dùng một thanh đao gỗ đánh bại thanh ma đao này!"
Đao thánh sửng sốt: "Sao cơ? Dùng đao gỗ đánh bại ma đao ư, sao có thể như vậy được?"
"Đúng là một thanh đao làm từ gỗ thật đấy! Nó được làm từ loại gỗ rất bình thường, có lẽ còn chẳng cứng cáp bằng dao làm bếp ấy chứ! Nhưng người đó lại dùng thanh đao gỗ bình thường ấy đánh bại được ma đao!"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: "Mà người cầm đao vốn chính là chủ nhân của ma đao!"
Đao thánh lại được một phen kinh ngạc: "Lại còn là chủ nhân ban đầu của ma đao sao?"
Hắn ta vội hỏi: "Hắn làm thế nào mà đánh bại được ma đao vậy?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Không biết nữa! Nhưng sau khi đánh bại ma đao hắn ta chỉ nói một câu: “Có những kẻ, cho dù có cầm thần đao trong tay cũng chẳng thể trở thành thần trong giới dùng đao!"
"Cho dù có cầm thần đao trong tay cũng chẳng thể trở thành thần trong giới dùng đao!" Đao thánh lẩm bẩm.
Hắn ta cảm thấy mặc dù lời này rất đơn giản nhưng dường như trong đó lại ẩn giấu một số đạo lý dùng đao.
Lâm Bắc Phàm bình thản uống rượu: "Ngươi nói xem, giữa bảo đao của ngươi và đao gỗ của hắn ta, ai mạnh hơn, ai yếu hơn?"
"Chuyện này... ta kém hơn người ta rồi!"
Chương 239 Tiểu Lý Phi Đao
Đao thánh cảm thấy miệng lưỡi mình hơi đắng nghét: "Nếu không có bảo đao, bản tọa sẽ không thể đánh thắng chính mình khi cầm bảo đao! Nhưng người ta lại làm được điều này, đánh thắng bảo đao, chiến thắng tâm ma, chiến thắng chính mình! Thật đúng là tiền bối trong giới dùng đao, là thần trong giới dùng đao!"
"Ta còn biết một thanh đao khác tên là Thiên Đao!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Thiên Đao! Khẩu khí lớn quá nhỉ!" Đao thánh không phục.
Một cường giả trong giới dùng đao như hắn ta đây còn chẳng tự xưng là Thiên Đao, vậy thì người kia có tư cách gì cơ chứ?
"Thanh đao này khá ngang ngược, là đao pháp được tổng kết lại từ rất nhiều trận thực chiến, gồm Thiên Đao Bát Quyết! Sử dụng đao pháp này giống như thần tiên cưỡi gió, bóng dáng tựa như mây mù, muôn vàn hình thái, vô cùng tuyệt diệu, được ca tụng là thanh đao bất bại đấy!
"Còn người dùng đao đã dùng thanh đao này để đạt tới cảnh giới dùng được buông được, người đao hợp nhất trong giới dùng đao! Cuối cùng hắn ta đã cố gắng tiến thêm một bước, đạt tới cảnh giới trong tay ngoài đao cũng không cần gì khác, có thể nói đã là cảnh giới cao nhất của đao đạo!"
"Dùng đao buông đao, người đao hợp nhất!"
"Trong tay ngoài đao cũng không cần gì khác!"
Đao thánh hít sâu một hơi: "Đây thật sự là một thanh đao thuộc hàng tốt nhất thiên hạ, gọi là Thiên Đao cũng không hề phóng đại!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Đao của ngươi, so với đao của hắn ta thì thứ nào mạnh hơn, thứ nào yếu hơn?"
"Ta thua kém người ta rồi!" Đao thánh xấu hổ cúi đầu xuống.
Mặc dù hắn ra tự xưng là đao thánh nhưng hắn ta vẫn chưa thể hoàn toàn đạt tới cảnh giới dùng đao buông đao, người đao hợp nhất, chứ đừng nhắc tới cảnh giới cao siêu như trong tay ngoài đao cũng không cần gì khác!
"Ta còn biết một thanh đao khác gọi là Tiểu Lý Phi Đao!"
"So với các thanh đao khác thì thanh đao này hơi khác biệt một chút!"
"Khác chỗ nào thế?" Đao thánh hỏi một cách khiêm tốn.
Hai thanh đao vừa rồi đã đủ để khiến hắn ta giật mình rồi, thanh đao tiếp theo chẳng phải sẽ càng phi thường hơn hay sao?
"Đây chỉ là một thanh đao bình thường mà thôi, dùng loại sắt rất bình thường để chế tạo nên, mà không cần sắt vẫn có thể làm được!"
"Nó không được xếp vào một cảnh giới cụ thể nào cả, cũng không có nhiều chiêu thức cho lắm, chỉ có duy nhất một chiêu mà thôi!"
"Chiêu đao này có đặc điểm là nhanh, nhanh đến cực điểm!"
"Trước khi đao được rút ra, chắc chắn ngươi sẽ không thể nhìn thấy thanh đao này! Nhưng tới khi ngươi phát hiện ra thanh đao đó thì mạng cũng mất luôn rồi! Không kẻ nào có thể sống sót dưới lưỡi đao này!"
"Đây là đao gì thế?" Đao thánh rất thắc mắc.
Thanh ma đao và Thiên Đao trước đó, hắn ta vẫn có thể hiểu được cảnh giới và sức mạnh của chúng dù có hơi miễn cưỡng.
Nhưng còn thanh đao này chỉ có một đặc điểm duy nhất là nhanh mà thôi...
Thế thì tính là loại đao gì cơ chứ?
Đao của hắn ta cũng rất nhanh mà!
Nhưng cũng không thể tạo ra lực sát thương khủng khiếp như thanh đao mà Lâm Bắc Phàm nói.
"Bởi vì đao của ngươi vẫn chưa đủ nhanh cho nên ngươi mới không hiểu nổi!"
"Có câu nói: Trong thiên hạ, không có loại võ công nào không thể phá giải, chỉ có tốc độ là không thể bị phá giải mà thôi! Xét đến cùng thì chẳng qua các loại võ công trên đời này đều theo đuổi mục tiêu là sức mạnh và tốc độ! Giữa hai người, người nào nhanh hơn thì người đó vô địch!"
Lâm Bắc Phàm lớn giọng: "Đao của hắn ta chính là loại đao vô địch, theo đuổi mục tiêu đạt tốc độ nhanh nhất đấy! Đó là thanh đao hội tụ toàn bộ tinh thần khí của một người!"
"Đó là thanh đao mang theo niềm tin tất thắng, dũng cảm tiến về phía trước, bỏ qua tất cả, hy sinh quên mình!"
"Chỉ khi tin rằng bản thân là người vô địch thì mới có thể bộc phát chiêu đao chấn động trời đất, khiến quỷ thần cũng phải hoảng sợ!"
"Là chiêu đao không thể tránh nổi, muốn tránh cũng không thể tránh thoát được, chỉ có mỗi đường chết!"
"Đây là chiêu đao vô địch thiên hạ!"
Đao thánh vô cùng chấn động!
Trong thiên hạ, không có loại võ công nào không thể phá giải, chỉ có tốc độ là không thể bị phá giải mà thôi, khi phát huy tốc độ đến cực hạn tức là đã vô địch!
Thanh đao này hội tụ toàn bộ tinh thần khí của một người, là thanh đao đã đạt tới tốc độ nhanh nhất!
Đây là thanh đao bỏ qua tất cả, dũng cảm tiến về phía trước!
Là thanh đao của niềm tin!
Là thanh đao mà chỉ khi tin rằng bản thân là người vô địch thì mới có thể bộc phát ra chiêu đao chấn động trời đất, khiến quỷ thần cũng phải hoảng sợ!
Đây là thanh đao không thể tránh thoát, chỉ có đường chết!
Hay cho một thanh đao vô địch!
Đao Thanh vội dò hỏi: "Đây là đao gì thế?"
"Tiểu Lý Phi Đao!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp: "Tiểu Lý Phi Đao, lệ bất hư phát!"
Đao thánh kích động vỗ đùi: "Hay cho Tiểu Lý Phi Đao! Hay cho Tiểu Lý Phi Đao, lệ bất hư phát! Chỉ riêng thanh đao vô địch ấy mới có thể tuyệt đối không ra về tay trắng! Ha ha!"
"Đúng là thanh đao tốt nhất! Thanh đao ưu việt nhất! Thật muốn được tận mắt nhìn thấy thanh đao này!" Quách Thiếu Soái nói với vẻ say đắm và chờ mong.
"Sư đệ, đừng thấy thì hơn! Ngươi không nghe công tử nói gì sao, những người từng nhìn thấy thanh đao này đều chết cả rồi!" Mạc Như Sương nói.
Quách Thiếu Soái rùng mình, buồn bực mỉm cười.
Chương 240 Có bản lĩnh thì đánh ta đi
Lâm Bắc Phàm quay sang hỏi đao thánh: "Thanh đao này so với đao của ngươi, thì ai mạnh hơn, ai yếu hơn?"
Đao thánh cay đắng đáp: "Ta vẫn kém hơn rồi!"
"Mặc dù đao của bản tọa nhanh đấy nhưng tuyệt đối không nhanh như Tiểu Lý Phi Đao! Đao của hắn hội tụ toàn bộ tinh thần khí của hắn ta, hiện giờ bản tọa vẫn chưa đạt tới trình độ đó, thậm chí còn chưa tìm ra phương pháp nhập môn ấy chứ!"
"Đao của hắn ta là thanh đao của niềm tin, nắm giữ niềm tin chiến thắng, buông bỏ tất cả, đạt tới trình độ hy sinh quên mình, có thể nói là thanh đao vô địch! Nhưng hiện giờ bản tọa vẫn chưa dám xưng là vô địch, cũng không có niềm tin rằng bản thân vô địch, cho nên tất nhiên không thể sánh bằng người ta!"
"Mặc dù bản tọa ngông cuồng nhưng bản tọa thật sự không sánh nổi với đao của hắn ta!"
"Đao của ngươi vừa không sánh bằng đao gỗ bình thường, vừa không sánh bằng Thiên Đao mạnh nhất đao đạo, lại cũng chẳng sánh bằng lệ bất hư phát Tiểu Lý Phi Đao... Vì vậy, chẳng phải đao của ngươi chỉ là một thanh đao tầm thường thôi sao?" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.
"Tại hạ thật sự hổ thẹn! Nhưng những thanh đao này có thật không, tại sao bản tọa chưa từng nghe ai nhắc tới cả? Có phải ngươi bịa ra để lừa ta không vậy?" Đao thánh nghi hoặc.
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh uống rượu, đáp: "Ngươi là cái đồ tóc dài não ngắn! Nếu chúng không có thật thì một người đọc sách hai tay trói gà không chặt, không biết võ công như ta liệu có bịa ra nổi không hả?"
"Nói cũng phải!" Đao thánh gật đầu: "Nếu không phải tiền bối trong giới dùng đao thì không thể lĩnh ngộ được những điều chí lý về đao đạo như thế này! Không biết ba vị tiền bối ấy giờ đang ở đâu? Được nghe đạo của người mà không gặp được người, thật sự rất đáng tiếc!"
Nói rồi, hắn ta nhìn Lâm Bắc Phàm với ánh mắt tràn đầy vẻ mong chờ.
"Chết rồi, bọn họ đều chết cả rồi!" Lâm Bắc Phàm trả lời với vẻ thản nhiên.
"Sao lại chết hết rồi?" Đao thánh sửng sốt.
"Trên đời này làm gì có ai bất tử? Bọn họ cũng đâu phải thần tiên có thể trường sinh bất lão! Cho dù tu vi hơn người cuối cùng rồi cũng sẽ hóa thành một nắm đất, say ngủ cùng trời đất, yên nghỉ với nhật nguyệt mà thôi!" Lâm Bắc Phàm cảm thán.
"Nói cũng phải!" Đao thánh cười khổ, trong lòng vô cùng tiếc nuối.
"Nhưng truyền nhân của Tiểu Lý Phi Đao thì vẫn còn sống đấy! Có lẽ sau này ngươi sẽ có hy vọng gặp được chiêu đao hoàn mỹ vô song này!"
"Thật sao?" Đao thánh vô cùng mừng rỡ.
"Tất nhiên là thật rồi, ta chẳng quen biết gì ngươi, lừa ngươi làm gì?" Lâm Bắc Phàm nói với vẻ hơi bực bội.
Trong lòng hắn lại cười thầm, ta đây chính là truyền nhân của Tiểu Lý Phi Đao, không nhìn ra chứ gì?
Ta không thể giấu giếm tài năng cả đời được, sẽ có ngày chuyện này bại lộ thôi.
Đến lúc đó, cho ngươi biết đao của ai mạnh hơn!
"Ha ha! Tốt quá rồi!" Đao thánh mừng rỡ như điên.
Hắn ta rót rượu cho Lâm Bắc Phàm với vẻ niềm nở, cười ha ha rồi nói: "Huynh đệ, ngươi thật sự rất hiểu về đao đấy! Nói thật nhé, bản tọa đã vào nam ra bắc nhiều năm như thế rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp được người am hiểu về đao như ngươi đấy, ngươi đúng là tri âm của ta! Ngươi còn biết chiêu đao nào nữa không vậy, mau nói cho bản tọa nghe đi, bản tọa rất muốn biết!"
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng: "Ta không quen biết gì với ngươi, nói cho ngươi thì được cái gì?"
"Ai nói là chúng ta không quen biết nào?" Đao thánh thốt lên: "Chúng ta ngồi cùng một bàn, cùng nhau uống rượu ăn cơm, thế này vẫn chưa tính là bạn bè sao? Cho dù chưa phải thì từ hôm nay trở đi chúng ta chính là bạn! Ngươi là người bạn duy nhất mà bản tọa cho phép đấy!"
Vẻ mặt của hắn ta trở nên nghiêm túc hơn một chút.
Lâm Bắc Phàm lại hừ một tiếng: "Ai thèm làm bạn của ngươi?"
Đao thánh ngơ ngác, không thèm sao?
Có biết bao nhiêu người muốn được bản tọa tán thưởng, muốn được làm bạn với bản tọa mà bản tọa còn không đồng ý đây!
Hiếm khi gặp được một người có tính cách hợp ý ta như vậy, muốn làm bạn với ngươi vậy mà ngươi lại không đồng ý?
"Tiểu huynh đệ, đừng kiên quyết từ chối như vậy chứ, ngươi có biết bản tọa có thân phận thế nào không hả?" Đao thánh nói với giọng kiêu căng.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười đầy khinh thường: "Tại sao ta lại phải biết ngươi là ai cơ chứ? Kiếm tiên tha thiết muốn làm bạn với ta mà ta còn không đồng ý đây! Chẳng lẽ ngươi còn đỉnh hơn cả hắn ta sao?"
"Ta, chuyện này..." Đao thánh á khẩu không trả lời được, không ngờ đến cả kiếm tiên mà hắn cũng từ chối!
Thân phận của hắn ta và kiếm tiên cũng tương đương nhau, có vẻ như hắn ta bị Lâm Bắc Phàm từ chối làm bạn cũng là chuyện đương nhiên thôi!
Nhưng hắn ta lại không phải người dễ dàng từ bỏ!
Nếu không thì hắn ta đã chẳng thể đạt được thành tựu như hiện giờ khi tuổi đời còn rất trẻ!
Người khác càng từ chối lại càng kích thích tâm lý phản nghịch của hắn ta!
Hắn ta thẹn quá hóa giận, nói: "Bản tọa không cần biết! Bản tọa muốn làm bạn với ngươi và cùng nhau thảo luận về đao đạo! Ngươi đồng ý cũng vậy mà không đồng ý cũng thế thôi! Bản tọa đã chấm ngươi rồi!"
Lâm Bắc Phàm tức run cả người: "Sao ngươi cứ phải làm khó người khác thế nhỉ?"
Thấy Lâm Bắc Phàm có vẻ tức giận, đao thánh lại cảm thấy hài lòng, hắn nói với vẻ đắc ý: "Hừ! Bản tọa cứ thích làm khó người khác đấy, ngươi làm gì được ta nào? Có bản lĩnh thì đánh ta đi! Ha ha!"